Bút Vẽ Giang Sơn, Mực Tô Xã Tắc

Quyển 2 - Chương 96: Linh hỏa



Thành An Tĩnh.

Trời lúc này đã về khuya, thế nhưng cái nóng mùa hè dường như cũng không chịu giảm bớt. Đặc biệt, ở một vùng có hỏa nguyên tố nồng đậm như nơi đây, bầu không khí càng trở nên nóng bỏng khó chịu, giống như đang ở trong một lò lửa vậy. Cũng may, người dân ở nơi này quanh năm suốt tháng phải đối mặt với tình trạng này, cho nên cũng đã trở nên quen thuộc, đời sống cũng không bị ảnh hưởng quá lớn. Tất nhiên, trời về đêm không thể thiếu được những cơn gió, gió từ ngoài biển thổi vào, mang theo không ít thủy nguyên tố thuần khiết, giống như một đôi bàn tay của thiếu nữ tự nhiên, mềm mại xoa bóp lên thân thể người, xua tan đi tất cả cảm giác bực bội khó chịu do nóng bức gây ra. Trên bầu trời, vào một đêm rằm như hôm nay, mặt trăng tròn đầy viên mãn đã sớm lơ lửng treo giữa trời, sáng tỏ thanh khiết, nhẹ nhàng soi rọi xuống mặt đất từng tầng ánh sáng, nhẹ nhàng tô điểm lên những đường viền đen của các công trình kiến trúc một lớp màu bạc mát lạnh, mơ hồ như sương khói, càng thêm cô đọng trong lòng người có tâm những cảm xúc đặc biệt.

Thành An Tĩnh, vốn là một thành thị trung tâm của cả một phủ An Tĩnh rộng lớn, tuy chính vì vậy nên mức độ phát triển văn hóa tuyệt đối không thấp. Mặc dù từ ngoài nhìn vào, tòa thành này vẫn mang trên mình một vẻ cổ kính mà nguyên sơ, thân thiết và hiếu khách như lòng người nơi đây, thế nhưng về đêm, khung cảnh nơi đây lại sớm khoác lên một vẻ xa hoa lạ thường, kết hợp cùng với cái khí chất nguyên thủy ban đầu, càng dễ khiến người ta nảy sinh ra những cảm xúc mới lạ. Nếu từ trên cao nhìn xuống, không khó để phát hiện ra, trong tòa thành rộng lớn này, các địa điểm “vui chơi giải trí” đều nổi bật rõ ràng. Một vài con phố đặc biệt náo nhiệt, ánh đèn đường đã sớm thắp lên, soi tỏ rõ ràng, so với ánh trăng trên cao dường như còn sáng hơn vài phần. Mà đặc biệt có một vài kiến trúc càng được xây cao lên hơn so với những tòa nhà xung quanh, kết đèn giăng hoa cực kì nổi bật, hấp dẫn ánh nhìn vô cùng. Ở những nơi như vậy, khách khứa ra vào náo nhiệt, đây đó lại thấy được một vài tao nhân gặp được tri âm, cùng nhau uống rượu ngâm thơ, mà có khi lại thấy những vị “quân tử” gặp được “thục nữ” của mình, bên nhau vui sướng uống rượu đàn ca. Chỉ là bề ngoài tuy có vẻ hào nhoáng bóng bẩy, nhưng những nơi như vậy lại bị nhiễm một màu sắc trần tục quá nhiều, khiến cho vài người tự xưng là thi nhân chân chính không khỏi chán ghét, chẳng buồn quan tâm đến.

Mà đêm nay, một đêm trăng tròn vành vạnh động lòng người như thế, tại một tòa thành nguyên sơ cổ kính mà lại cũng rất trẻ trung mới mẻ này, lại có một địa điểm càng thêm náo nhiệt hơn so với những địa điểm vui chơi kia. Tại phủ của tri phủ An Tĩnh hôm nay đặc biệt tấp nập rộn ràng, đám người hầu bận rộn chuẩn bị, người qua kẻ lại vô cùng náo nhiệt. Tất cả người hầu trong phủ dường như đều được điều động đi làm việc, kẻ thì chăng đèn kết hoa, kẻ thì vội vàng đi quét dọn các phòng trong phủ, lại có vài kẻ chật vật chạy đi khắp nơi hỏi mua các loại đặc sản, sơn hào hải vị của vùng An Tĩnh. Mà ngay cả chủ nhà, cũng chính là vị tri phủ đại nhân đầy quyền uy trong mắt tất cả người dân ở vùng An Tĩnh, ngay lúc này cũng không rảnh rang. Hắn lúc này đang bận tiếp đón những vị khách quý, mà sự tấp nập trong phủ cũng là vì chuẩn bị để tiếp đón những vị khách này. Mà mấy vị khách này, lại cũng không phải ai xa lạ, chính là nhóm người Nguyễn Phong.

Rốt cuộc, sau gần một tiếng đồng hồ tấp nập chuẩn bị, tri phủ đại nhân cuối cùng cũng đã có thể chính thức mời các vị khách quý dự tiệc tảy trần, vừa là để thể hiện lòng hiếu khách của hắn, cũng là thay mặt con trai hắn bày tỏ ý xin lỗi đến mấy vị khách quý này về sự việc mà Từ Hồng đã gây ra. Nói vậy cũng có thể hiểu được, bọn họ đã có thể an nhiên ngồi đây dự tiệc, vậy những kẻ có âm mưu xấu xa đều đã phải lãnh nhận hậu quả rồi. Thực sự mà nói, từ khi vị tri phủ Từ Hải này xuất hiện tại một trường cướp đoạt lúc chiều tối, mọi việc đều có thể được giải quyết nhanh chóng. Âm mưu của đám người Chế Bồng Cổ dày công bày ra, cuối cùng lại hoàn toàn vứt vào xọt rác bởi biến số đến từ mấy người Nguyễn Phong. Một âm mưu đen tối, chỉ có thể phát huy hiệu quả tốt nhất khi được che giấu cẩn thận, mà một khi nó đã bại lộ ra ngoài ánh sáng, vậy nó đã không còn đáng được gọi là âm mưu nữa rồi, hiệu quả của nó trước mặt sức mạnh to lớn lại càng là một con số không tròn trĩnh. Dưới sự ra tay thẳng thừng của vị tri phủ đạt đến cấp bậc Bát quái này, đám người Chế Bồng Cổ hoàn toàn không chống đỡ nổi, nhanh chóng bị tiêu diệt hơn phân nửa, mà kẻ chủ mưu là Chế Bồng Cổ cuối cùng lại bị Từ Hải bắt giữ, tống vào nhà giam chờ ngày xét xử.

********

“Vũ sư phụ, một chén này là ta chúc cho sự may mắn có thể gặp lại ngài. Thật lòng mà nói, gặp được ngài quả là một niềm may mắn lớn lao trong đời ta. Ân tình mà ngài giúp đỡ ta khi xưa, cả đời này ta đều khắc ghi trong lòng. Nào, cạn chén”

“Ha ha, cạn chén!”

Hai người nhanh chóng nâng chén uống cạn. Tình hữu nghĩ giữa bọn họ được thành lập đã từ lâu rồi, tuy hiếm khi có điều kiện gặp mặt, nhưng lòng nhiệt tình vẫn không hề giảm bớt, huống chi Vũ Ngôn còn là ân nhân đã giúp đỡ cho Từ Hải khi hắn gặp khó khăn, vì thế đối với vị ân nhân này, Từ Hải càng thêm phần kính trọng.

“Ha ha, sảng khoái, đã lâu lắm rồi ta mới có hứng uống rượu đến như vậy. Chén tiếp theo này, là ta thay mặt cho đứa con khó dạy dỗ này xin lỗi các vị vì hiểu lầm lúc trước. Mong các vị bỏ qua cho lỗi lầm của hắn.”

Nói rồi, Từ Hải tự mình rót một chén thật lớn, một hơi uống cạn. Chén rượu này mặc dù mang tiếng là xin lỗi mọi người, nhưng tất cả người ngồi đây đều hiểu được, vị chủ nhà trước mặt này hiện giờ cũng là quan lớn một phương, người ta đã xin lỗi mình, cũng có nghĩa là đã cho mình thể diện, vì vậy bọn họ cũng cần đáp lễ đối với Từ Hải. Nguyễn Phong mặc dù kiếp trước không thích thú lắm với chuyện uống rượu xã giao này, cũng không có nhiều cơ hội tham gia tiệc tùng với nhân vật có vai vế lớn đến thế, nhưng mà về nguyên tắc thì vẫn là thấu hiểu, cho nên hắn cũng không ngần ngại tự rót cho mình một chén lớn, rồi cùng mấy người còn lại nâng chén đáp lễ cho Từ Hải. Vị tri phủ này đối với biểu hiện của mọi người cũng rất vui mừng, lại tự mình uống thêm mấy chén, coi như là bày tỏ lòng hiếu khách.

“Từ Hồng, con là người gây ra lỗi lầm, cũng nên tự mình xin lỗi Vũ sư phụ và mấy người bạn này đi chứ”

Từ Hải mặc dù đã thay mặt con trai mình xin lỗi mọi người, nhưng cũng không quên nhắc nhở hắn thực hiện phần lễ nghi này. Từ Hồng đối với cha mình có vẻ rất kính sợ, hơn nữa hắn cũng có lòng kiêu ngạo của bản thân, cũng dám nhận lỗi mình mắc phải, cho nên liền nâng ly uống cạn liền ba chén, coi như thay lời xin lỗi.

Rượu qua ba tuần, mọi người cũng đã bắt đầu thưởng thức các món ăn cao lương mỹ vị trên bàn. Từ Hải lúc này mới lại lên tiếng:

“Vũ sư phụ, lần này chẳng hay ngài đến vùng An Tĩnh này là có việc gì vậy”

“À, việc này ta cũng muốn nhờ ngài giúp đỡ một phen, cho nên cũng không ngại nói ra. Lần này ta dẫn theo mấy đệ tử là muốn huấn luyện bọn chúng, tạo cho chúng cơ sở vững chắc để chuẩn bị cho kỳ thi sắp tới.”

“Thì ra là thế. Nếu vậy thì có lẽ ta cũng phải chúc mừng trước mấy người bạn trẻ đang ngồi đây rồi. Có thể nhận được sự chỉ dạy tận tình của Vũ sư phụ, hẳn mỗi người trong số các cậu đều là người có tài, trong khoa thi sắp tới của triều đình, đoạt lấy một cái vị trí cao hẳn là không khó khăn. Đến lúc đó nếu được triều đình cất nhắc, thì cũng nhớ nói giúp ta vài tiếng nhé, ha ha”

Từ Hải vui vẻ cười nói với mấy người Nguyễn Phong, mặc cho tuổi tác cùng thân phận có cách biệt rất lớn. Nguyễn Phong cũng hiểu rõ, Từ Hải đối xử với bọn hắn nhiệt tình như vậy, chủ yếu là vì bọn họ là đệ tử của Vũ Ngôn, bằng không thì tuyệt không thể được hưởng đãi ngộ như vậy. Chính vì vậy, mấy người bọn hắn cũng tuyệt đối không thể thất lễ với vị quan lớn này được. Nguyễn Phong được Từ Hải chúc mừng, liền vội đứng dậy chắp tay cảm ơn, hai người Trần Duy, Văn Thái cũng đồng loạt làm theo hắn.

“Vũ sư phụ, nếu chỉ là đi rèn luyện, hẳn sẽ không cần nhờ đến một vị quan địa phương như ta chứ. Không biết người có chuyện gì muốn phân phó, xin cứ nói ra, nếu có thể giúp được thì ta tuyệt đối sẽ không từ chối.”

“Chuyện là thế này. Trong số mấy đệ tử của ta, có một người cũng có thể coi là thiên phú xuất chúng, lần này chúng ta đi đến đây, là muốn giúp cho hắn tìm lấy một chân hồn thuộc hệ hỏa hoặc hệ thủy. Mà tình hình ở vùng này, ngài là quan địa phương, hẳn là rất rõ ràng, chính vì thế ta mới muốn đến hỏi thăm từ ngài một chút tin tức”

Từ Hải nghe được mấy lời này, thoáng trầm ngâm suy tư một chút, sau đó trên măt liền xuất hiện một chút vui mừng, giống như đã nhớ ra được điều gì đó.

“Ha ha, chân hồn hệ thủy thì gần đây cũng không có loại nào xuất sắc quá cả, chỉ là chân hồn hệ hỏa thì vừa hay mới xuất hiện một tin tức khiến cho người ta không khỏi động lòng, hôm nay ta cũng xin phép được nói ra với các vị. Tin tức này cũng mới xuất hiện được vài hôm nay thôi, nội dung cũng không quá đặc biệt, chủ yếu là một tu luyện giả trong lúc đi thám hiểm thì tình cờ phát hiện ra một chút đồ vật thần kì mà thôi. Ta nói tới đây, hẳn các vị cũng phần nào đoán được thứ mà hắn tìm ra là gì rồi chứ?”

“Tìm được một chút đồ vật thần kỳ, mà lại là hệ hỏa…. Chẳng lẽ hắn phát hiện ra được linh thú hỏa hệ cực kỳ trân quý nào hay sao?”

“Ha ha, không phải là linh thú hỏa hệ. Thứ mà hắn phát hiện được, so với linh thú còn quý giá gấp hàng chục lần. Theo một nguồn tin đáng tin cậy của ta xác nhận, gã tu luyện giả này quả thật may mắn, không ngờ lại có thể phát hiện ra ‘linh hỏa’.”

“Cái gì? Linh hỏa sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện