Bưu Hãn Dân Quê
Chương 1: Rút đao bảo vệ đất đai
Giữa ngày mùa nóngnhất trong năm, ban ngày toàn bộ địa giới đều bị nắng gắt như lửa nướng, ve sầu một tiếng cao hơn một tiếng kêu lên , làm người nghe cảm thấyphiền chán không chịu nổi.
Khi bóng đêm dần tới, nắng chiều hồng thấu bầu trời, nhiệt khí dần dần thối lui, rốt cục có một tia gió lạnh.
Dưới chân núi Đại Diệp nông dân đang cày cấy trên mảnh ruộng rộng lớn rốtcục khẽ thở dài một hơi, cố gắng làm việc, nghĩ trước khi trời tối vềnhà ăn cơm.
Trong thôn Đại Diệp trên cơ bản đều là người nhà họ Phùng, ở cuối đường có một nhà do Phùng Quý làm chủ là nam đinhduy nhất trong nhà này, con gái lớn Cát Tường năm trước đã xuất giá, gảchính là ở dưới thôn Diệp, trong nhà còn có ba đứa con gái, theo thứ tựlà Hắc Muội mười ba tuổi, Béo Nha mười tuổi, và Tứ Nha năm sáu tuổi, vợlà Tú Cô thân thể không tốt lại đang mang thai, nên nằm ở trên giường,vì thế thời tiết ngày mùa này một người của ông cày đất cho nước vàoruộng.
Hắc Muội đang ở nhà mang theo tam muội Béo Nha vo gạo nấu cháo.
Béo Nha tuy rằng chỉ mới mười tuổi, nhưng đứa nhỏ nhà nghèo sớm đã làm việc nhà, chỉ chốc lát sau nàng đã đốt lửa lên, một bên nhìn củi lửa tronglò một bên ngắt đậu sừng trong rỗ, thời tiết này vườn rau quê nhà vẫnsinh trưởng rất mạnh, đúng là thời điểm qua quả nhiều vô số kể.
Hắc Muội ở trên lò vừa đào gạo vừa nói, “Béo Nha, buổi tối chúng ta ăn phần nước cháo, phần cháo thì để cha ăn, hôm nay cha cày ruộng cả một ngàykhẳng định rất đói .”
“Dạ.”Béo Nha gật đầu, suy nghĩ hỏi, “Nhị tỷ, buổi tối nương ăn cái gì?”
“Nương mang thai khẳng định không có thể ăn nước cháo , tỷ đã nấu nước trứngcho nương, lát nữa muội bưng vào, gọi nương dậy ăn, muội cũng đừng ăna.”
Béo Nha lại gật đầu, tiếp tục cúi đầu ngắt đậu, bỗng nhiên yên lặng nói, “Nhị tỷ, lần này nương mang thai đệ đệ hả?”
Hắc Muội sửng sốt, nói, “Khẳng định là vậy, chỉ cần chúng ta chiếu cố thân thể nương cho tốt.”
Béo Nha mở to đôi mắt tròn vo nhìn Hắc Muội, nhu thuận gật đầu, bàn tay nhỏ bé mập mạp tay bắt lấy con sâu trên đậu sừng, “Gà con khanh khách —–“Gọi mấy con gà trong nhà đến dưới chân ăn sâu.
Hắc Muội đậy nắp nồi lại, lau tay, sờ sờ đầu Béo Nha, “Ngoan, buổi tối tỷ cắt dưa gang cho muội và Tứ Nha ăn.”
Đang nói, Tứ Nha lắc lư vào nhà bếp, giọng nói trẻ con kêu, “Nhị tỷ, tam tỷ, lúc nào thì ăn cơm?”
Hắc Muội nhìn bộ dáng chờ đợi của Tứ Nha, phỏng chừng nàng đã đói bụng,ngồi xổm xuống bế nàng, “Tứ Nha nhà ta có phải đói bụng hay không?”
Kỳ thực Tứ Nha đã hơn năm tuổi, nhưng bởi vì lúc nương mang thai nàng thân thể đã có chút suy yếu, sau đó sữa lại không đủ, cho nên Tứ Nha có vẻđặc biệt gầy yếu, nhìn qua tưởng chừng chỉ có ba bốn tuổi.
Hắc Muội lấy ra một trái dưa chuột trong rỗ rửa sạch cho nàng, “Cho, ăn xong thì uống cháo.”
Tứ Nha cầm dưa chuột lại chạy ra bên ngoài.
Hắc Muội không cần hỏi cũng biết nàng khẳng định muốn đi trong phòng chiacho nương một nửa, vội vàng kéo nàng, “Tứ Nha, muội ăn hết đi, nương cảm lạnh hiện tại không thể ăn.”
Tứ Nha thế này mới cắn giòn giã.
Một lát sau nước trứng trong nồi đã tràn ra mùi thơm, Hắc Muội bưng ratrong phòng càng tràn đầy mùi trứng, Béo Nha và Tứ Nha nuốt nước miếngcúi đầu.
Trong lòng Hắc Muội thực không biết tư vị, mấyđứa nhỏ này nếu đặt ở hiện đại sớm khóc nháo lên rồi, mấy đứa nhỏ ở nông thôn cổ đại đều hiểu biết.
Hắc Muội đem nước trứng đặt ở một bên dùng nước giếng làm lạnh , một bên mở cái nắp lấy thìa quấyquấy cháo, còn chưa có nấu tốt, đậy lại, Béo Nha vội vàng bỏ thêm củivào lò.
Hắc Muội nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, mặt trời đã sắp hoàn toàn xuống núi , nhưng rặng mây đỏ vẫn chiếu bên ngoài mộtmảnh sáng rực, nàng đánh giá hai mẫu ruộng nước, cha nàng hẳn là sắp cày xong rồi, trong chốc lát cháo nấu xong, xào đậu, sắc cà tím, cha nàngmột hồi về vừa vặn có thể ăn cơm .
Cháo lại nấu nở ra,nàng mở nắp dùng thìa tiếp tục khuấy, lại kêu Béo Nha tiếp tục cho củivào lò, Tứ Nha ở bên cạnh Béo Nha ngồi trên mặt đất chơi gậy gộc.
Hắc Muội nhìn các nàng cười cười, bưng nước trứng đã nguội vào buồng trong.
Buồng trong một phụ nhân gầy yếu nằm trên giường gỗ, bộ dáng ba mươi bốn bamươi lăm tuổi, khuôn mặt thanh tú trắng nõn, chính là nữ chủ nhân nhàlão Phùng gia, Tú Cô nương của Hắc Muội.
Bà nhìn thấy Hắc Muội vào phòng, cười dịu dàng.
“Nương, mau ăn .”Hắc Muội đem trứng đặt lên bàn nhỏ bên giường, đặt thìa vào trong tay nương nàng.
“Hắc Muội, mệt muốn chết rồi đi!”Nói xong liền muốn đứng dậy giúp Hắc Muộilau mồ hôi trên trán, Hắc Muội cười hắc hắc, “Không mệt. “
Nàng vung tay áo liền lau mồ hôi trên trán, nói, “Nương, nương mau ăn đi,lát nữa cha về, chúng ta ăn cơm , chờ chúng ta ăn xong lại đưa cháo vàocho nương.”
Tú Cô gật đầu, trong mắt vừa vui vừa đau lòng.
Hắc Muội trở lại nhà bếp lại nhìn cháo đã nấu rất khá , nhắc nồi xuống.
Kỳ thực một nồi cháo cùng với nắp sắt rất nặng, may mắn khí lực Hắc Muội lớn, cũng đã làm quen việc này, nên không có vấn đề gì.
Lúc này Hắc Muội không thể không cảm thấy may mắn chính mình như trước giữlại tập tính mỗi ngày rèn luyện, mặc dù ăn uống không có dinh dưỡng gìnhiều nhưng ít nhất bộ dạng của nàng vẫn vô cùng rắn chắc .
Chạy nhanh lấy cái nồi trên kệ xuống bắt đầu xào rau, Béo Nha nhu thuận nhóm lửa, Tứ Nha vừa thấy Hắc Muội bắt đầu xào rau , vội vàng chạy ra vườnrau ngắt hành, lập tức cầm một nắm hành tiến vào, Hắc Muội khen nàng hai câu tiếp tục xào rau.
Đợi hai món ăn đều làm xong, nàng chuyển bàn gỗ nhỏ tới dưới đại thụ ở cửa, Béo Nha và Tứ Nha vội vàng hỗ trợ chuyển ghế, mang chén đũa .
Hắc Muội xách thùng đira dòng suối nhỏ múc nước, bởi vì thùng cũng không lớn, hai tay nàng mỗi một bên xách một thùng lập tức đã trở lại, hắt hai thùng nước xuốngdưới đất, như vậy lát nữa ăn cơm sẽ mát mẻ hơn.
Béo Nha đã dọn xong chén đũa, Tứ Nha ngồi ở bên cạnh mong chờ ăn cơm.
Hắc Muội múc một chén cháo lớn cho cha, lại múc thêm một chén đặt bên cạnhchờ chút nữa đưa cho nương nàng, thế này mới đem cháo chia đều vào chénba tỷ muội nàng, nhìn trong nồi chỉ còn lại có một chén .
Không có biện pháp, trong nhà chỉ có hai mẫu ruộng nước, còn phải bán gạo lấy tiền, lương thực còn lại càng không nhiều.
Hắc Muội lấy ra khoai lang sớm đã luộc chín, đặt lên bàn, coi như là lấp đầy bụng .
Hiện tại sẽ chờ cha về nhà cùng nhau ăn cơm .
Đợi lúc này, Hắc Muội mang theo Tứ Nha đi phía trước vườn rau nhỏ cỏ, chỉchốc lát sau đã nhỏ một rỗ cỏ dại về, Béo Nha đã mang dao và thớt gỗ đặt ở phiến đá, Tứ Nha chuyển ghế đá nhỏ lại, Hắc Muội khen các nàng bắtđầu ngồi xuống cắt cỏ dại, nàng cắt vô cùng mảnh, một bên cắt một bênđùa với Béo Nha Tứ Nha.
“Tứ Nha, có muốn ăn cá tôm không?”
“Muốn.”
“Vậy sáng mai muội với tam tỷ nhỏ cỏ cho gà ăn giữ nhà a, tỷ với cha sẽ rađồn cấy mạ, nếu ngày mai trồng xong, sáng sớm ngày kia sẽ đi ra sông mòcá tôm về cho muội ăn.”
“Nhị tỷ, muộn muốn ăn thịt heo luộc.”Béo Nha nói.
“Muội giữ nhà, còn múc nước cho nương rửa mặt.”
“Ừm, Béo Nha, Tứ Nha đều ngoan.”
“Nhị tỷ, vẫn ăn cá tôm chiên sao?”
“Lần này tỷ làm bánh tôm cho các muội ăn, thế nào?”
“Tốt quá!”Béo Nha và Tứ Nha đều hoan hô .
Đúng lúc này, cách hàng rào ngoài cửa có tiếng thét lên, “Hắc Muội, cha ngươi ở ngoài đồng đang cãi nhau với người ta.”
Hắc Muội lập tức đứng dậy, người đang nói chuyện chính là người lập dị nhất thôn, thợ săn Lâm Đại, ông xem như là một nửa sư phụ của Hắc Muội, hắnđã nói như vậy khẳng định nghiêm trọng .
“Hai huynh đệ nhà Phùng Dũng, lại vì chuyện tháo nước.”Phùng Đại tiếp tục nói.
Vẻ mặt Béo Nha và Tứ Nha thấp thỏm lo âu nhìn Hắc Muội.
“Cám ơn Lâm thúc, con sẽ đi xem.”
Nói xong Hắc Muội một tay cầm dao phay một tay cầm củ khoai lang trên bàn,đối với Béo Nha nói, “Béo Nha, muội ở nhà trông chừng Tứ Nha, đợi cha về ăn cơm, đói bụng thì ăn khoai lang trước đi, không cần chờ tỷ.”
Nói xong nàng rút dao phay, dưới chân như cưỡi gió nhắm thẳng chân núi bay nhanh đến.
Hai mẫu ruộng nước nhà Hắc Muội nằm ngay dưới chân núi Đại Diệp, từ một cái hồ nước xuống phía dưới chính là ruộng bậc thang, mảnh ruộng nước không nhiều lắm nhưng xem như là mảnh ruộng có chất lượng tốt nhất thôn ĐạiDiệp, thu hoạch hàng năm hầu như từ mảnh ruộng này.
Thời điểm Hắc Muội đuổi tới bên cạnh hai mẫu ruộng nhà nàng đã có bảy támngười vây quanh, đều là người nhà họ Phùng ở đầu thôn, cha nàng, PhùngQuý và huynh đệ Phùng Dũng Phùng Trung ba người đang lôi kéo .
Phùng Trung và Phùng Dũng là người nổi danh ngang ngược ở đầu thôn, hai huynh đệ ỷ vào thân hình lực lưỡng và võ nghệ nên vô cùng bá đạo.
Cha nàng Phùng Quý rõ ràng bị vây trong hoàn cảnh xấu, nhưng như cũ khôngcam lòng hô, “Huynh đệ các ngươi không cho ta tháo nước ngày mai cấy mạlàm sao bây giờ a!”
Hắc Muội đến trên khúc cong của mảnh ruộng hét lớn một tiếng, “Phùng Dũng Phùng Trung, ta chém chết cácngươi!”, nói xong tựa như điên giơ dao phay lên xông về phía bọn họ.
Xa xa nhìn bóng người mạnh mẽ giơ cao dao phay chói lọi, mang theo dũngkhí đập nồi dìm thuyền cùng một khí thế mãnh liệt quyết liều mạng màđến.
Bên này ba người bị hù dọa giật mình, mấy người vây xem cũng đều né tránh.
Mắt thấy dao phay của Hắc Muội sắp đến trước mặt Phùng Dũng Phùng Trungkhông có xu thế thu hồi, hai huynh đệ vội vàng né tránh, Hắc Muội khôngbuông tha tiếp tục đuổi theo, “Chém chết hai huynh đệ thiếu đạo đức cácngươi, dám ngăn cản nhà ta tháo nước vào ruộng, ta liều mạng với cácngươi.”
Cha nàng Phùng Quý cũng bị dọa choáng váng, còntưởng rằng con gái thứ hai điên rồi, liền như vậy nhìn ngây người, HắcMuội quay đầu hô, “Cha, tháo nước!”
Phùng Quý thế này mới phục hồi thần trí, tranh thủ thời gian lấy cái cuốc đào đất trong thửa ruộng nhà mình dẫn nước.
Lúc này ruộng nước các nhà đều tranh thủ từ giây từ phút dẫn nước vàoruộng, để mai cấy mạ cho tốt, huống chi mảnh ruộng dưới chân núi nguồnnước duy nhất chính là hồ nước này, các nhà khẳng định tranh nhau tháonước.
Ruộng của Phùng Dũng Phùng Trung và ruộng nhà HắcMuội ở trên một cái dốc, nhà hắn có năm sáu mẫu ruộng khẳng định vội vãdẫn nước, nên ngăn cản nhà Hắc Muội tháo nước, năm trước cũng như thế,đó là Hắc Muội đã ghi tạc trong lòng .
“Năm trước đãnhường nhịn các ngươi, năm nay chúng ta sẽ không nhịn nữa, ta chính làliều cái mạng này cũng không tiếc! Hôm nay cùng hai huynh đệ các ngươinói trắng ra, ta chính là chém chết các ngươi, nhà chúng ta cũng cònnhiều đứa con gái thiếu đi một người, ta không sợ, một mạng đổi mộtmạng! Đêm nay ta sẽ ở trong này không ngủ trông chừng ruộng nhà ta, taxem ai dám chặn nước của ta! Quản hắn là ai ta sẽ từ bỏ cái mạng nàycùng hắn liều mạng!”
Khi bóng đêm dần tới, nắng chiều hồng thấu bầu trời, nhiệt khí dần dần thối lui, rốt cục có một tia gió lạnh.
Dưới chân núi Đại Diệp nông dân đang cày cấy trên mảnh ruộng rộng lớn rốtcục khẽ thở dài một hơi, cố gắng làm việc, nghĩ trước khi trời tối vềnhà ăn cơm.
Trong thôn Đại Diệp trên cơ bản đều là người nhà họ Phùng, ở cuối đường có một nhà do Phùng Quý làm chủ là nam đinhduy nhất trong nhà này, con gái lớn Cát Tường năm trước đã xuất giá, gảchính là ở dưới thôn Diệp, trong nhà còn có ba đứa con gái, theo thứ tựlà Hắc Muội mười ba tuổi, Béo Nha mười tuổi, và Tứ Nha năm sáu tuổi, vợlà Tú Cô thân thể không tốt lại đang mang thai, nên nằm ở trên giường,vì thế thời tiết ngày mùa này một người của ông cày đất cho nước vàoruộng.
Hắc Muội đang ở nhà mang theo tam muội Béo Nha vo gạo nấu cháo.
Béo Nha tuy rằng chỉ mới mười tuổi, nhưng đứa nhỏ nhà nghèo sớm đã làm việc nhà, chỉ chốc lát sau nàng đã đốt lửa lên, một bên nhìn củi lửa tronglò một bên ngắt đậu sừng trong rỗ, thời tiết này vườn rau quê nhà vẫnsinh trưởng rất mạnh, đúng là thời điểm qua quả nhiều vô số kể.
Hắc Muội ở trên lò vừa đào gạo vừa nói, “Béo Nha, buổi tối chúng ta ăn phần nước cháo, phần cháo thì để cha ăn, hôm nay cha cày ruộng cả một ngàykhẳng định rất đói .”
“Dạ.”Béo Nha gật đầu, suy nghĩ hỏi, “Nhị tỷ, buổi tối nương ăn cái gì?”
“Nương mang thai khẳng định không có thể ăn nước cháo , tỷ đã nấu nước trứngcho nương, lát nữa muội bưng vào, gọi nương dậy ăn, muội cũng đừng ăna.”
Béo Nha lại gật đầu, tiếp tục cúi đầu ngắt đậu, bỗng nhiên yên lặng nói, “Nhị tỷ, lần này nương mang thai đệ đệ hả?”
Hắc Muội sửng sốt, nói, “Khẳng định là vậy, chỉ cần chúng ta chiếu cố thân thể nương cho tốt.”
Béo Nha mở to đôi mắt tròn vo nhìn Hắc Muội, nhu thuận gật đầu, bàn tay nhỏ bé mập mạp tay bắt lấy con sâu trên đậu sừng, “Gà con khanh khách —–“Gọi mấy con gà trong nhà đến dưới chân ăn sâu.
Hắc Muội đậy nắp nồi lại, lau tay, sờ sờ đầu Béo Nha, “Ngoan, buổi tối tỷ cắt dưa gang cho muội và Tứ Nha ăn.”
Đang nói, Tứ Nha lắc lư vào nhà bếp, giọng nói trẻ con kêu, “Nhị tỷ, tam tỷ, lúc nào thì ăn cơm?”
Hắc Muội nhìn bộ dáng chờ đợi của Tứ Nha, phỏng chừng nàng đã đói bụng,ngồi xổm xuống bế nàng, “Tứ Nha nhà ta có phải đói bụng hay không?”
Kỳ thực Tứ Nha đã hơn năm tuổi, nhưng bởi vì lúc nương mang thai nàng thân thể đã có chút suy yếu, sau đó sữa lại không đủ, cho nên Tứ Nha có vẻđặc biệt gầy yếu, nhìn qua tưởng chừng chỉ có ba bốn tuổi.
Hắc Muội lấy ra một trái dưa chuột trong rỗ rửa sạch cho nàng, “Cho, ăn xong thì uống cháo.”
Tứ Nha cầm dưa chuột lại chạy ra bên ngoài.
Hắc Muội không cần hỏi cũng biết nàng khẳng định muốn đi trong phòng chiacho nương một nửa, vội vàng kéo nàng, “Tứ Nha, muội ăn hết đi, nương cảm lạnh hiện tại không thể ăn.”
Tứ Nha thế này mới cắn giòn giã.
Một lát sau nước trứng trong nồi đã tràn ra mùi thơm, Hắc Muội bưng ratrong phòng càng tràn đầy mùi trứng, Béo Nha và Tứ Nha nuốt nước miếngcúi đầu.
Trong lòng Hắc Muội thực không biết tư vị, mấyđứa nhỏ này nếu đặt ở hiện đại sớm khóc nháo lên rồi, mấy đứa nhỏ ở nông thôn cổ đại đều hiểu biết.
Hắc Muội đem nước trứng đặt ở một bên dùng nước giếng làm lạnh , một bên mở cái nắp lấy thìa quấyquấy cháo, còn chưa có nấu tốt, đậy lại, Béo Nha vội vàng bỏ thêm củivào lò.
Hắc Muội nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, mặt trời đã sắp hoàn toàn xuống núi , nhưng rặng mây đỏ vẫn chiếu bên ngoài mộtmảnh sáng rực, nàng đánh giá hai mẫu ruộng nước, cha nàng hẳn là sắp cày xong rồi, trong chốc lát cháo nấu xong, xào đậu, sắc cà tím, cha nàngmột hồi về vừa vặn có thể ăn cơm .
Cháo lại nấu nở ra,nàng mở nắp dùng thìa tiếp tục khuấy, lại kêu Béo Nha tiếp tục cho củivào lò, Tứ Nha ở bên cạnh Béo Nha ngồi trên mặt đất chơi gậy gộc.
Hắc Muội nhìn các nàng cười cười, bưng nước trứng đã nguội vào buồng trong.
Buồng trong một phụ nhân gầy yếu nằm trên giường gỗ, bộ dáng ba mươi bốn bamươi lăm tuổi, khuôn mặt thanh tú trắng nõn, chính là nữ chủ nhân nhàlão Phùng gia, Tú Cô nương của Hắc Muội.
Bà nhìn thấy Hắc Muội vào phòng, cười dịu dàng.
“Nương, mau ăn .”Hắc Muội đem trứng đặt lên bàn nhỏ bên giường, đặt thìa vào trong tay nương nàng.
“Hắc Muội, mệt muốn chết rồi đi!”Nói xong liền muốn đứng dậy giúp Hắc Muộilau mồ hôi trên trán, Hắc Muội cười hắc hắc, “Không mệt. “
Nàng vung tay áo liền lau mồ hôi trên trán, nói, “Nương, nương mau ăn đi,lát nữa cha về, chúng ta ăn cơm , chờ chúng ta ăn xong lại đưa cháo vàocho nương.”
Tú Cô gật đầu, trong mắt vừa vui vừa đau lòng.
Hắc Muội trở lại nhà bếp lại nhìn cháo đã nấu rất khá , nhắc nồi xuống.
Kỳ thực một nồi cháo cùng với nắp sắt rất nặng, may mắn khí lực Hắc Muội lớn, cũng đã làm quen việc này, nên không có vấn đề gì.
Lúc này Hắc Muội không thể không cảm thấy may mắn chính mình như trước giữlại tập tính mỗi ngày rèn luyện, mặc dù ăn uống không có dinh dưỡng gìnhiều nhưng ít nhất bộ dạng của nàng vẫn vô cùng rắn chắc .
Chạy nhanh lấy cái nồi trên kệ xuống bắt đầu xào rau, Béo Nha nhu thuận nhóm lửa, Tứ Nha vừa thấy Hắc Muội bắt đầu xào rau , vội vàng chạy ra vườnrau ngắt hành, lập tức cầm một nắm hành tiến vào, Hắc Muội khen nàng hai câu tiếp tục xào rau.
Đợi hai món ăn đều làm xong, nàng chuyển bàn gỗ nhỏ tới dưới đại thụ ở cửa, Béo Nha và Tứ Nha vội vàng hỗ trợ chuyển ghế, mang chén đũa .
Hắc Muội xách thùng đira dòng suối nhỏ múc nước, bởi vì thùng cũng không lớn, hai tay nàng mỗi một bên xách một thùng lập tức đã trở lại, hắt hai thùng nước xuốngdưới đất, như vậy lát nữa ăn cơm sẽ mát mẻ hơn.
Béo Nha đã dọn xong chén đũa, Tứ Nha ngồi ở bên cạnh mong chờ ăn cơm.
Hắc Muội múc một chén cháo lớn cho cha, lại múc thêm một chén đặt bên cạnhchờ chút nữa đưa cho nương nàng, thế này mới đem cháo chia đều vào chénba tỷ muội nàng, nhìn trong nồi chỉ còn lại có một chén .
Không có biện pháp, trong nhà chỉ có hai mẫu ruộng nước, còn phải bán gạo lấy tiền, lương thực còn lại càng không nhiều.
Hắc Muội lấy ra khoai lang sớm đã luộc chín, đặt lên bàn, coi như là lấp đầy bụng .
Hiện tại sẽ chờ cha về nhà cùng nhau ăn cơm .
Đợi lúc này, Hắc Muội mang theo Tứ Nha đi phía trước vườn rau nhỏ cỏ, chỉchốc lát sau đã nhỏ một rỗ cỏ dại về, Béo Nha đã mang dao và thớt gỗ đặt ở phiến đá, Tứ Nha chuyển ghế đá nhỏ lại, Hắc Muội khen các nàng bắtđầu ngồi xuống cắt cỏ dại, nàng cắt vô cùng mảnh, một bên cắt một bênđùa với Béo Nha Tứ Nha.
“Tứ Nha, có muốn ăn cá tôm không?”
“Muốn.”
“Vậy sáng mai muội với tam tỷ nhỏ cỏ cho gà ăn giữ nhà a, tỷ với cha sẽ rađồn cấy mạ, nếu ngày mai trồng xong, sáng sớm ngày kia sẽ đi ra sông mòcá tôm về cho muội ăn.”
“Nhị tỷ, muộn muốn ăn thịt heo luộc.”Béo Nha nói.
“Muội giữ nhà, còn múc nước cho nương rửa mặt.”
“Ừm, Béo Nha, Tứ Nha đều ngoan.”
“Nhị tỷ, vẫn ăn cá tôm chiên sao?”
“Lần này tỷ làm bánh tôm cho các muội ăn, thế nào?”
“Tốt quá!”Béo Nha và Tứ Nha đều hoan hô .
Đúng lúc này, cách hàng rào ngoài cửa có tiếng thét lên, “Hắc Muội, cha ngươi ở ngoài đồng đang cãi nhau với người ta.”
Hắc Muội lập tức đứng dậy, người đang nói chuyện chính là người lập dị nhất thôn, thợ săn Lâm Đại, ông xem như là một nửa sư phụ của Hắc Muội, hắnđã nói như vậy khẳng định nghiêm trọng .
“Hai huynh đệ nhà Phùng Dũng, lại vì chuyện tháo nước.”Phùng Đại tiếp tục nói.
Vẻ mặt Béo Nha và Tứ Nha thấp thỏm lo âu nhìn Hắc Muội.
“Cám ơn Lâm thúc, con sẽ đi xem.”
Nói xong Hắc Muội một tay cầm dao phay một tay cầm củ khoai lang trên bàn,đối với Béo Nha nói, “Béo Nha, muội ở nhà trông chừng Tứ Nha, đợi cha về ăn cơm, đói bụng thì ăn khoai lang trước đi, không cần chờ tỷ.”
Nói xong nàng rút dao phay, dưới chân như cưỡi gió nhắm thẳng chân núi bay nhanh đến.
Hai mẫu ruộng nước nhà Hắc Muội nằm ngay dưới chân núi Đại Diệp, từ một cái hồ nước xuống phía dưới chính là ruộng bậc thang, mảnh ruộng nước không nhiều lắm nhưng xem như là mảnh ruộng có chất lượng tốt nhất thôn ĐạiDiệp, thu hoạch hàng năm hầu như từ mảnh ruộng này.
Thời điểm Hắc Muội đuổi tới bên cạnh hai mẫu ruộng nhà nàng đã có bảy támngười vây quanh, đều là người nhà họ Phùng ở đầu thôn, cha nàng, PhùngQuý và huynh đệ Phùng Dũng Phùng Trung ba người đang lôi kéo .
Phùng Trung và Phùng Dũng là người nổi danh ngang ngược ở đầu thôn, hai huynh đệ ỷ vào thân hình lực lưỡng và võ nghệ nên vô cùng bá đạo.
Cha nàng Phùng Quý rõ ràng bị vây trong hoàn cảnh xấu, nhưng như cũ khôngcam lòng hô, “Huynh đệ các ngươi không cho ta tháo nước ngày mai cấy mạlàm sao bây giờ a!”
Hắc Muội đến trên khúc cong của mảnh ruộng hét lớn một tiếng, “Phùng Dũng Phùng Trung, ta chém chết cácngươi!”, nói xong tựa như điên giơ dao phay lên xông về phía bọn họ.
Xa xa nhìn bóng người mạnh mẽ giơ cao dao phay chói lọi, mang theo dũngkhí đập nồi dìm thuyền cùng một khí thế mãnh liệt quyết liều mạng màđến.
Bên này ba người bị hù dọa giật mình, mấy người vây xem cũng đều né tránh.
Mắt thấy dao phay của Hắc Muội sắp đến trước mặt Phùng Dũng Phùng Trungkhông có xu thế thu hồi, hai huynh đệ vội vàng né tránh, Hắc Muội khôngbuông tha tiếp tục đuổi theo, “Chém chết hai huynh đệ thiếu đạo đức cácngươi, dám ngăn cản nhà ta tháo nước vào ruộng, ta liều mạng với cácngươi.”
Cha nàng Phùng Quý cũng bị dọa choáng váng, còntưởng rằng con gái thứ hai điên rồi, liền như vậy nhìn ngây người, HắcMuội quay đầu hô, “Cha, tháo nước!”
Phùng Quý thế này mới phục hồi thần trí, tranh thủ thời gian lấy cái cuốc đào đất trong thửa ruộng nhà mình dẫn nước.
Lúc này ruộng nước các nhà đều tranh thủ từ giây từ phút dẫn nước vàoruộng, để mai cấy mạ cho tốt, huống chi mảnh ruộng dưới chân núi nguồnnước duy nhất chính là hồ nước này, các nhà khẳng định tranh nhau tháonước.
Ruộng của Phùng Dũng Phùng Trung và ruộng nhà HắcMuội ở trên một cái dốc, nhà hắn có năm sáu mẫu ruộng khẳng định vội vãdẫn nước, nên ngăn cản nhà Hắc Muội tháo nước, năm trước cũng như thế,đó là Hắc Muội đã ghi tạc trong lòng .
“Năm trước đãnhường nhịn các ngươi, năm nay chúng ta sẽ không nhịn nữa, ta chính làliều cái mạng này cũng không tiếc! Hôm nay cùng hai huynh đệ các ngươinói trắng ra, ta chính là chém chết các ngươi, nhà chúng ta cũng cònnhiều đứa con gái thiếu đi một người, ta không sợ, một mạng đổi mộtmạng! Đêm nay ta sẽ ở trong này không ngủ trông chừng ruộng nhà ta, taxem ai dám chặn nước của ta! Quản hắn là ai ta sẽ từ bỏ cái mạng nàycùng hắn liều mạng!”
Bình luận truyện