Cả Đời Chỉ Cần Một Người Là Em

Chương 53: Ngoại truyện: Yêu em là hạnh phúc lớn nhất đời anh 2



Công khai quan hệ

Khi họ tay trong tay xuất hiện ở Chung gia, Chung Bình và Tiêu Tố Tâm đều ngây dại.

"Bố mẹ, bọn con về rồi." Chung Tình cười nhẹ, ôm lấy mẹ.

Chung Bình đứng bên cạnh, vẻ mặt quái dị nhìn Mạnh Tưởng. Trên vai anh đeo túi của Chung Tình, hơn nữa lúc nãy họ nắm tay nhau, chẳng lẽ....

Mạnh Tưởng nhẹ nhàng gật đầu, "Bố nuôi."

Chung Bình dù sao cũng là người từng trải, ông nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, khẽ vuốt cằm, nghiêng người ý bảo họ vào nhà.

Chung Tình ôm lấy mẹ, quay đầu nhìn Mạnh Tưởng, vẻ mặt anh vẫn rất thong dong.

Nhìn Mạnh Tưởng và Chung Tình vào phòng, Tiêu Tố Tâm không khỏi lo lắng kéo áo chồng, "Ông xã...." Ánh mắt Chung Bình trầm xuống, ý nói ông hiểu. Tiêu Tố Tâm muốn nói lại thôi, nhìn về cánh cửa khép hờ, Mạnh Tưởng và Chung Tình, không thể nào.

Mạnh Tưởng giúp Chung Tình cất đồ, ngẩng đầu lên, thấy Chung Tình đang dựa vào tường nhìn anh.

Mạnh Tưởng khẽ mỉm cười, đi lại vuốt vuốt tóc cô, "Em đi rửa mặt trước đi, họ nhất định rất tò mò."

Chung Tình ngẩng đầu nói với anh, "Mạnh Tưởng, gọi điện cho bố nuôi trước đã nhé." Điện thoại di động của anh có lẽ vẫn tắt máy, cô sợ Mạnh gia lo lắng.

Mạnh Tưởng gật đầu, lấy điện thoại di động, ấn mở máy.

Chung Tình lẳng lặng nhìn anh, ánh mắt anh chuyên chú thật mê người, khuôn mặt góc cạnh, lộ ra vẻ cương nghị nam tính. Cô chăm chú nhìn anh, phảng phát như ngắm nhìn anh cũng là một loại hưởng thụ, đã rất lâu rồi cô không thể quang minh chính đại nhìn anh như vậy.

Mạnh Tưởng kết nối được điện thoại, ngẩng đầu lên vừa lúc chạm vào ánh mắt cô, mắt anh sáng lên, khóe miệng cong thành một đường vòng cung.

Mặt Chung Tình nóng lên, vội dời mắt sang chỗ khác. Khi không nhìn vào mặt anh, giọng anh dường như lại trở nên rõ ràng hơn, giọng nói chậm rãi khiến người ta say mê. Mặt Chung Tình hơi hồng, tại sao đột nhiên lại cảm thấy anh hoàn mỹ như vậy, hoàn mỹ đến mức khiến cô không thể kháng cự. Ngón tay anh khẽ vuốt nhẹ lên cằm cô, kéo mặt cô quay lại nhìn anh, nói tiếp, "Bây giờ con đang ở Chung gia."

Chung Tình không dám nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt anh còn nóng bỏng hơn giọng nói gấp trăm lần, rất khó cưỡng lại.

Anh nói thêm mấy câu nữa rồi cúp máy, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn cô mấy giây. Lúc Chung Tình nghĩ mặt sẽ bị thiêu cháy, anh lại nhẹ nhàng vuốt cằm cô, "Ra ngoài thôi, họ đang đợi."

Sau đó nắm tay cô, mở cửa đi ra ngoài.

Chung Tình nói với bố mẹ, là Mạnh Tưởng đến tìm cô, đưa cô về. Nhìn vẻ nghi vấn trên mặt bố mẹ, trong lòng Chung Tình quyết định, chậm rãi nói, "Con quyết định sẽ ở bên Mạnh Tưởng."

Mạnh Tưởng cầm chặt tay cô, ánh mắt kiên nghị.

Chung Bình và Tiêu Tố Tâm thật lâu không trả lời, chỉ im lặng nhìn Mạnh Tưởng.

Chung Tình và Mạnh Tưởng liếc mắt nhìn nhau, mỉm cười nói, "Bố mẹ, mong bố mẹ ủng hộ bọn con."

Tiêu Tố Tâm dồn dập nói, "Tiểu Tình, con không phải là vì... vì việc kia, nên vội vàng quyết định chứ?" Bà không biết Mạnh Tưởng có biết quá khứ của Tiểu Tình không, giữa họ không phải có rất nhiều vấn đề sao? Thậm chí trong khoảng thời gian Chung Tình về nước, cô và Mạnh Tưởng cũng chỉ là bạn bè bình thường, sao lại đột nhiên nói muốn ở bên nhau?

Chung Bình nhẹ giọng ngăn lại, "Tố Tâm."

Mạnh Tưởng vừa định lên tiếng, Chung Tình đã kéo tay anh, "Quyết định của con không phải là do nhất thời, bọn con cũng không còn trẻ nữa, không muốn lãng phí thời gian chờ đợi." Nói xong, mỉm cười nhìn Mạnh Tưởng. Mạnh Tưởng cười nhẹ, nắm tay cô chặt hơn.

Chung Bình nhìn hai đứa trẻ, dù trong lòng có bao nhiêu nghi ngờ, giờ phút này cũng chỉ có thể kiềm chế. Tiêu Tố Tâm vẫn muốn nói cái gì, Chung Bình ngăn bà lại, chậm rãi lên tiếng, "Mạnh Tưởng, nếu Tiểu Tình muốn ở bên cạnh con, bố mẹ không phản đối. Nhưng bố hy vọng con có thể bảo vệ, chăm sóc cho nó." Đây là cuộc nói chuyện giữa đàn ông với đàn ông.

Mạnh Tưởng trịnh trọng gật đầu, "Con sẽ không bao giờ để cô ấy chịu bất kỳ thương tổn nào, con đảm bảo."

Chung Bình đánh giá Mạnh Tưởng, ánh mắt anh không hề né tránh, vẻ mặt thong dong bình tĩnh, dường như lời hứa này là bí mật từ tận sâu trong lòng, giờ đây rốt cuộc cũng có thể công khai.

Chung Bình nhìn về phía Chung Tình, trên mặt cô vẫn là nụ cười thản nhiên, trong mắt ánh lên sự bình thản đã lâu không thấy. Ở bên cạnh Mạnh Tưởng, cô đã có thể thả lỏng.

Rốt cuộc Chung Bình gật đầu, "Tiểu Tình, chỉ cần con vui vẻ, bố mẹ cũng an tâm." Tiêu Tố Tâm nhìn chồng, tay nắm chặt, Chung Bình nắm tay bà, không hề buông tay.

Thái độ của bố mẹ làm Chung Tình thở phào nhẹ nhõm, cô biết gần đây có nhiều biến cố. Lúc trên máy bay, cô bắt đầu thấp thỏm lo lắng, khi bố mẹ thấy họ cùng xuất hiện sẽ phản ứng như thế nào. May mà mọi người đều bình tĩnh.

Cô đưa Mạnh Tưởng xuống dưới lầu, Mạnh Tưởng cầm tay cô, vẫn không muốn buông ra.

Chung Tình tiễn anh đến cửa tiểu khu, mới nhẹ nhàng nói, "Anh về sớm một chút, ngày mai còn có việc ở công ty nữa." Mạnh Tưởng hẹn bố mẹ tối mai đến nhà cô ăn cơm, muốn chính thức công khai quan hệ của họ.

Mạnh Tưởng nhìn cô, ánh mắt dịu dàng, không thể rời đi. Cuối cùng đã không cần phải ngắm cô qua video, lưu luyến má núm đồng tiền của cô, nhớ thương mùi hương của cô, bây giờ đã có thể trực tiếp cảm nhận nhiệt độ cơ thể cô, anh muốn lập tức lấp đầy nỗi tương tư suốt mười năm. Nhưng không được, anh vẫn phải về, đã có thể dắt tay cô, sau này có thể hôn cô đến lúc trời sáng. Anh không thể gấp, anh nguyện ý chờ đợi hạnh phúc sau cùng.

Chung Tình bị anh nhìn đến nỗi gương mặt ửng đỏ, nhịn không được ho nhẹ hai tiếng, định thúc giục anh rời đi.

Tay anh đột nhiên thu lại, kéo cô vào ngực, dùng sức ôm chặt lấy cô.

Chung Tình bị hơi thở ấm áp của anh vây quanh, lại bắt đầu cảm thấy choáng váng, không muốn buông ra. Mới mấy ngày sống chung, cô lại không thể rời xa anh như vậy, khiến cô cũng cảm thấy sợ.

"Tình Tình, Tình Tình..." Hơi ấm từ môi anh phả vào tai cô, tê tê.

Đến khi xe anh gào thét rời đi, giọng nói của anh vẫn quanh quẩn bên tai, trái tim đập mạnh, chỉ vì anh mà đập, cô vẫn là Tình Tình của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện