Cả Đời Có Ngươi
Chương 3
. Khí trời trong chớp mắt đột nhiên biến chuyển, mây đen âm trầm từ chân trời cuồn cuộn kéo tới, như thứ nước mực bị ai đánh đổ cứ một vòng rồi lại một vòng lan rộng ra xa. Một giọt, rồi hai giọt, mưa từng hạt lớn rơi như trút nước, lạnh lẽo một khoảng trời.
Mưa rồi, Trọng Sơn mới thở phì phò dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn trời. Hắn chạy đến mức kiệt sức, đầu óc là một mảng mơ hồ.
Không rõ chính mình vì sao phải chạy trốn, cũng chẳng rõ… sợ hãi vì sao.
Hắn còn chưa tiêu hóa được cái tin tức mà Long Hữu đã nói với hắn kia.
“Ta thích ngươi
Ta thích ngươi
Ta thích ngươi
Ta thích ngươi
Ta thích ngươi”
Dữu Tử rời ta đi là bởi vì thích ta? Dữu Tử tránh ta là bởi vì thích ta?
Không muốn quay về ký túc xá, cũng không muốn gặp Long Hữu.
Trọng Sơn cứ thế lê bước đi không mục đích, đi bao lâu, bao xa hắn cũng không nhớ rõ, cho tới tận khi hắn phát hiện mình đã lạc đường.
Trọng Sơn cười khổ. Thế này cũng được, càng không phải trở về.
Mọi vật mịt mù, bỗng nhiên xuất hiện một hình bóng trong mưa nhìn thật quen thuộc.
Hắn đờ đẫn ngồi ở chiếc ghế dài, mặc cho nước mưa rơi xối xả. Bên chân đặt một túi hành lý màu đen.
Trước mắt chính là?
Trọng Sơn thực hoài nghi hai mắt của mình.
Long Hữu?
Tiếp theo hắn nhìn đến túi hành lý bên chân người kia.
Lửa giận bỗng nhiên bừng bừng nổi lên.
Hắn còn muốn chạy?!
Trọng Sơn xông lên phía trước, ôm lấy lưng áo của Long Hữu, hung dữ rống to: “Đường về ký túc xá là đường nào?!”
Hắn đã không còn muốn truy cứu vì sao Long Hữu lại xuất hiện ở chỗ này.
Long Hữu lại định rời khỏi hắn, nhận ra điều đó khiến hắn nổi trận lôi đình.
Hắn thầm nghĩ khi quay về ký túc xá phải hảo hảo chỉnh hắn một phen, chính mình không phải năm đó đã bất đắc dĩ phải nhìn hắn rời đi ngày một xa hay sao.
“Bên trái.”
Long Hữu lại càng hoảng sợ, rốt cuộc bị bức bách phải nói ra.
Trọng Sơn không để ý tới Long Hữu, xoay người hướng phía bên trái kéo hắn bước đi. Khi kéo Long Hữu trở lại ký túc xá, cũng không chút thương hương tiếc ngọc nào mà đem Long Hữu đẩy lên giường.
Long Hữu cả người ướt sũng ngơ ngác nhìn hắn, thoạt nhìn trông rất ngốc.
Trọng Sơn đột nhiên phát hiện có điều gì đó không thích hợp.
Mình đang làm gì đây? Biết rõ Long Hữu đối với mình ôm ấp một thứ tình cảm khác thường mà còn muốn trêu chọc hắn.
Bởi vì hắn phải rời khỏi.
Trong lòng không ngừng kêu gào.
Giống như trước định rời đi.
Tại sao?
Hắn rất quan trọng.
Vô cùng quan trọng.
So với cha mẹ
So với tri kỷ
So với tính mạng
So với tự do
còn trọng yếu hơn.
. . .
. . .
Tắt hết đèn, khóa cửa cẩn thận.
Trọng Sơn do dự một chút, khẽ cắn môi, rồi bò lên trên giường Long Hữu.
Lúc này Long Hữu mới hiểu được.
Hắn không dám tin, mỗi một lỗ chân lông cũng kích động mà run rẩy.
Quần áo ướt đẫm tản mát khắp nơi, ngay cả ai bắt đầu trước cũng không cần biết. Môi dán trên môi, lưỡi quấn lấy lưỡi, trao đổi vô số những nụ hôn thật nồng nàn, thổ lộ hết song phương tưởng niệm. Sống trên đời tựa hồ chỉ vì giờ khắc được giao hòa cả thể xác lẫn linh hồn này. Hai người như hai con sói nhỏ lần đầu được biết đến mùi vị thịt, cứ thế không ngừng gặm cắn đối phương.
Đợi đến khi Trọng Sơn thanh tỉnh, hắn đã bị Long Hữu đặt ở dưới thân, trong lòng hắn có biết bao nhiêu bất mãn muốn được phát tác. Đúng lúc này, Long Hữu bỗng nhiên phát ra một tiếng rên rỉ. Trọng Sơn chợt nhớ ra chân hắn vẫn đang bị thương, trái tim liền mềm nhũn, đành để cho hắn tự do làm gì tùy thích. Động tác của Long Hữu càng lúc càng nhanh, tay trái không ngừng an ủi nơi cương cứng phía trước của hắn, ngón trỏ tay phải thì đã bắt đầu xâm nhập mật huyệt mà mở rộng lãnh địa. Hai chân Trọng Sơn mở ra, kẹp chặt lấy thắt lưng Long Hữu, hành vi không lời nhưng như ngầm cổ vũ.
Trái tim Long Hữu cũng như say. Trọng Sơn thật sự đang nằm trong lòng hắn, cùng hắn trải qua ân ái mây mưa.
Trọng Sơn là của hắn, rốt cuộc cũng là của hắn rồi…
——————————
“Rốt cục cũng thành toàn cho đôi vạn thế nhân duyên kia.”
Nguyệt lão cảm thán, hài lòng sờ sờ râu mép. Đột nhiên nghĩ tới cái gì, răn dạy người bên cạnh: “Thanh Lam, ngươi có đầu óc một chút được không, lần nào cũng dùng bóng rổ, nhỡ lộ tẩy thì sao!”
“Muốn lộ thì đã lộ từ sớm rồi, đâu phải ai đi đâu cũng đụng nhau mà lo lộ.” Một lục y thiếu niên phản đối: “Đúng rồi, Nguyệt lão. Dây nhân duyên của mấy ngôi sao NBA ở đâu, tùy tiện chọn cho ta một cái quấn lên đi.”
“Hài tử ngươi cũng đã lấy vợ rồi, vậy mà vẫn còn ở đây chơi đùa. Không sợ Tây Môn Quảng Hàn?”
“Ngươi biết Long tộc chúng ta đều cưới một người, gả cho một người. Ta đã cưới Quảng Hàn, đương nhiên còn có thể được gả cho một người khác.”
“… Quên đi, ta đã hiểu.”
“Vậy được rồi, giúp ta đi.”
“… Ta còn không muốn chết…”
~Hoàn~
Mưa rồi, Trọng Sơn mới thở phì phò dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn trời. Hắn chạy đến mức kiệt sức, đầu óc là một mảng mơ hồ.
Không rõ chính mình vì sao phải chạy trốn, cũng chẳng rõ… sợ hãi vì sao.
Hắn còn chưa tiêu hóa được cái tin tức mà Long Hữu đã nói với hắn kia.
“Ta thích ngươi
Ta thích ngươi
Ta thích ngươi
Ta thích ngươi
Ta thích ngươi”
Dữu Tử rời ta đi là bởi vì thích ta? Dữu Tử tránh ta là bởi vì thích ta?
Không muốn quay về ký túc xá, cũng không muốn gặp Long Hữu.
Trọng Sơn cứ thế lê bước đi không mục đích, đi bao lâu, bao xa hắn cũng không nhớ rõ, cho tới tận khi hắn phát hiện mình đã lạc đường.
Trọng Sơn cười khổ. Thế này cũng được, càng không phải trở về.
Mọi vật mịt mù, bỗng nhiên xuất hiện một hình bóng trong mưa nhìn thật quen thuộc.
Hắn đờ đẫn ngồi ở chiếc ghế dài, mặc cho nước mưa rơi xối xả. Bên chân đặt một túi hành lý màu đen.
Trước mắt chính là?
Trọng Sơn thực hoài nghi hai mắt của mình.
Long Hữu?
Tiếp theo hắn nhìn đến túi hành lý bên chân người kia.
Lửa giận bỗng nhiên bừng bừng nổi lên.
Hắn còn muốn chạy?!
Trọng Sơn xông lên phía trước, ôm lấy lưng áo của Long Hữu, hung dữ rống to: “Đường về ký túc xá là đường nào?!”
Hắn đã không còn muốn truy cứu vì sao Long Hữu lại xuất hiện ở chỗ này.
Long Hữu lại định rời khỏi hắn, nhận ra điều đó khiến hắn nổi trận lôi đình.
Hắn thầm nghĩ khi quay về ký túc xá phải hảo hảo chỉnh hắn một phen, chính mình không phải năm đó đã bất đắc dĩ phải nhìn hắn rời đi ngày một xa hay sao.
“Bên trái.”
Long Hữu lại càng hoảng sợ, rốt cuộc bị bức bách phải nói ra.
Trọng Sơn không để ý tới Long Hữu, xoay người hướng phía bên trái kéo hắn bước đi. Khi kéo Long Hữu trở lại ký túc xá, cũng không chút thương hương tiếc ngọc nào mà đem Long Hữu đẩy lên giường.
Long Hữu cả người ướt sũng ngơ ngác nhìn hắn, thoạt nhìn trông rất ngốc.
Trọng Sơn đột nhiên phát hiện có điều gì đó không thích hợp.
Mình đang làm gì đây? Biết rõ Long Hữu đối với mình ôm ấp một thứ tình cảm khác thường mà còn muốn trêu chọc hắn.
Bởi vì hắn phải rời khỏi.
Trong lòng không ngừng kêu gào.
Giống như trước định rời đi.
Tại sao?
Hắn rất quan trọng.
Vô cùng quan trọng.
So với cha mẹ
So với tri kỷ
So với tính mạng
So với tự do
còn trọng yếu hơn.
. . .
. . .
Tắt hết đèn, khóa cửa cẩn thận.
Trọng Sơn do dự một chút, khẽ cắn môi, rồi bò lên trên giường Long Hữu.
Lúc này Long Hữu mới hiểu được.
Hắn không dám tin, mỗi một lỗ chân lông cũng kích động mà run rẩy.
Quần áo ướt đẫm tản mát khắp nơi, ngay cả ai bắt đầu trước cũng không cần biết. Môi dán trên môi, lưỡi quấn lấy lưỡi, trao đổi vô số những nụ hôn thật nồng nàn, thổ lộ hết song phương tưởng niệm. Sống trên đời tựa hồ chỉ vì giờ khắc được giao hòa cả thể xác lẫn linh hồn này. Hai người như hai con sói nhỏ lần đầu được biết đến mùi vị thịt, cứ thế không ngừng gặm cắn đối phương.
Đợi đến khi Trọng Sơn thanh tỉnh, hắn đã bị Long Hữu đặt ở dưới thân, trong lòng hắn có biết bao nhiêu bất mãn muốn được phát tác. Đúng lúc này, Long Hữu bỗng nhiên phát ra một tiếng rên rỉ. Trọng Sơn chợt nhớ ra chân hắn vẫn đang bị thương, trái tim liền mềm nhũn, đành để cho hắn tự do làm gì tùy thích. Động tác của Long Hữu càng lúc càng nhanh, tay trái không ngừng an ủi nơi cương cứng phía trước của hắn, ngón trỏ tay phải thì đã bắt đầu xâm nhập mật huyệt mà mở rộng lãnh địa. Hai chân Trọng Sơn mở ra, kẹp chặt lấy thắt lưng Long Hữu, hành vi không lời nhưng như ngầm cổ vũ.
Trái tim Long Hữu cũng như say. Trọng Sơn thật sự đang nằm trong lòng hắn, cùng hắn trải qua ân ái mây mưa.
Trọng Sơn là của hắn, rốt cuộc cũng là của hắn rồi…
——————————
“Rốt cục cũng thành toàn cho đôi vạn thế nhân duyên kia.”
Nguyệt lão cảm thán, hài lòng sờ sờ râu mép. Đột nhiên nghĩ tới cái gì, răn dạy người bên cạnh: “Thanh Lam, ngươi có đầu óc một chút được không, lần nào cũng dùng bóng rổ, nhỡ lộ tẩy thì sao!”
“Muốn lộ thì đã lộ từ sớm rồi, đâu phải ai đi đâu cũng đụng nhau mà lo lộ.” Một lục y thiếu niên phản đối: “Đúng rồi, Nguyệt lão. Dây nhân duyên của mấy ngôi sao NBA ở đâu, tùy tiện chọn cho ta một cái quấn lên đi.”
“Hài tử ngươi cũng đã lấy vợ rồi, vậy mà vẫn còn ở đây chơi đùa. Không sợ Tây Môn Quảng Hàn?”
“Ngươi biết Long tộc chúng ta đều cưới một người, gả cho một người. Ta đã cưới Quảng Hàn, đương nhiên còn có thể được gả cho một người khác.”
“… Quên đi, ta đã hiểu.”
“Vậy được rồi, giúp ta đi.”
“… Ta còn không muốn chết…”
~Hoàn~
Bình luận truyện