Cả Đời Không Quên

Chương 52: Quan hệ bất chính



Sau khi giải quyết xong bên cha mẹ Cố An Mạt, Liên Hách Duy chuẩn bị đưa cô về nhà họ Liên, cũng tuyên bố chuyện họ đã kết hôn với người nhà anh.

Nhưng khiến họ trở tay không kịp là, vào lúc này, cha của Liên Hách Duy đã xảy ra chuyện.

"... Anh xem anh làm ra chuyện hoang đường gì đây!" Liên Tại Sơn tức giận đỏ bừng mặt, ném một loạt báo chí xuống trước mặt Liên Thắng.

Tiêu đề các tờ báo này đều liên quan đến Liên Thắng, nội dung cơ bản giống nhau, viết rất rõ ràng rằng: Phó giám đốc sở cảnh sát ngoại tình, đến Hawaii yêu đương vụng trộm ba ngày hai đêm.

Ân Tiệp đỏ mắt cầm lấy một tờ báo, bà không có tâm trạng đọc những lời cường điệu kia, nhưng hình ảnh lại chụp rất rõ chồng bà đang thân mật ôm một người phụ nữ tương đương tuổi bà.

"Hai năm qua để đưa anh lên vị trí Giám đốc tôi đã phải trả giá bao nhiêu? Giờ thì hay rồi, anh lại nảy sinh cái thứ quan hệ bất chính vô đạo đức này? Mặt mũi nhà họ Liên đều bị anh làm mất hết!" Liên Tại Sơn cầm gậy batoong trong tay, giận dữ đập về phía Liên Thắng.

Liên Thắng không né tránh, cũng không nhăn mặt khi bị đập trúng một gậy.

Lúc Liên Hách Duy về tới nhà, đúng lúc chứng kiến một màn này. Cố An Mạt bên cạnh vội vàng kéo tay anh, ngăn anh tiến đến, "Giờ ông nội đang nóng, anh bình tĩnh chút." Cô khẽ ghé tai anh khuyên nhủ.

Liên Hách Duy gật đầu, điều chỉnh hô hấp, nắm tay Cố An Mạt đi tới: "Ông nội, ba mẹ."

Liên Tại Sơn nhìn họ một cái, lạnh lùng nói: "Nhà họ Liên chúng tôi xử lý chuyện gia đình, người ngoài không liên quan mời ra ngoài."

Cố An Mạt đang định mở miệng chào hỏi lập tức cắn môi dưới, xấu hổ không biết có nên rời đi trước hay không.

"Ở đây không có người ngoài, con và An Mạt đã kết hôn ở Mỹ." Liên Hách Duy vẫn nắm chặt tay cô, mặc dù lúc này không phải cơ hội tốt, nhưng anh không thể chịu được thái độ của Liên Tại Sơn đối với cô.

"... Mày!" Sắc mặt Liên Tại Sơn phút chốc trắng bệch, tay ôm ngực ngồi xuống sô-pha phía sau.

"Ba..." Ân Tiệp không kịp kinh ngạc, vội vàng đi đến bên cạnh Liên Tại Sơn, "Ngài đừng kích động, hít sâu..."

"Hách Duy, em vẫn nên đi trước..." Cố An Mạt nóng vội ngẩng đầu nhìn Liên Hách Duy, cô không muốn ông nội vì chuyện của cô mà lại nổi giận.

"Em ở lại." Liên Hách Duy càng nắm chặt tay cô, cố chấp không cho cô đi, "Việc cấp bách, là xử lý ổn thỏa chuyện của ba."

"Chúng mày! Mày! Thượng bất chính hạ tắc loạn!" Liên Tại Sơn chỉ vào Liên Thắng gầm lên, nhưng cơ thể ông không thể chịu được cơn giận này, toàn thân không ngừng run rẩy.

"Ba! Ngài đừng nóng vội! Con dìu ngài về phòng, uống thuốc huyết áp trước đã." Ân Tiệp nâng Liên Tại Sơn dậy, trở về phòng.

Liên Thắng nhìn Cố An Mạt cười ngượng, "An Mạt à? Lần đầu đến chơi, để con phải chứng kiến cảnh này, thật sự..."

"Không, ba đừng nói như vậy, là do con tới đột xuất..." Cố An Mạt cúi người, cô mới cảm thấy xấu hổ.

"Ba, rốt cuộc là chuyện gì?" Liên Hách Duy không e dè hỏi thẳng. Ba anh là người thế nào anh hiểu rõ, vậy nên dù An Mạt trông thấy ông xuất hiện ở Hawaii anh cũng chưa bao giờ nghi ngờ, ai nghĩ rằng, ba lại đi gặp... Một người phụ nữ.

Liên Thắng xoay người ngồi xuống sô-pha, nhắm mắt lại day day hai bên huyệt thái dương, "Bà ấy là... Bạn học cũ của ba."

Liên Hách Duy và Cố An Mạt trao nhau một ánh mắt, theo trực giác, ba chữ bạn học cũ này không chỉ đơn giản như lời Liên Thắng.

"Sự tình... Không phải như vậy..." Liên Thắng thở dài, "Ba và bà ấy... Giữa chúng ta hoàn toàn trong sạch."

"Trong sạch?" Ân Tiệp từ phòng Liên Tại Sơn đi ra nghe thấy những lời này, bà cười châm chọc: "Ba ngày hai đêm, ông nói trong sạch, ai tin?"

Liên Thắng nhíu mày đứng lên, "Nếu tôi và bà ấy có gì, sẽ không đợi đến ngày hôm nay."

"... Vậy thì tôi nên cảm ơn ông đã chịu đựng tới bây giờ mới ngoại tình sao?" Ân Tiệp đi đến trước mặt ông, rơi lệ lên án.

"Ân Tiệp, tôi và bà ấy hoàn toàn trong sạch! Bà ấy cũng không phải loại người đó!" Giải thích mãi vẫn không được tin tưởng, giọng điệu Liên Thắng có phần bực bội.

"Ông còn luôn mồm bảo vệ cô ta! Vậy rốt cuộc cô ta là loại phụ nữ gì? Có thể khiến ông lập tức bay đến Hawaii ba ngày!" Ân Tiệp không phải không phát hiện ra. Chỉ là vợ chồng hoạn nạn có nhau đã hơn ba mươi năm, dù thế nào bà cũng không thể ngờ chồng mình thật sự có người phụ nữ khác bên ngoài.

"Trần Thục! Bà ấy là Trần Thục!" Dưới những lời truy vấn của vợ, Liên Thắng thốt ra một cái tên.

Mà cái tên này, rốt cục khiến Ân Tiệp hoàn toàn câm nín.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện