Cả Đời Không Quên

Chương 55: Chấp nhận



Liên Hách Duy vừa đẩy cửa ra, đã thấy Cố An Mạt đeo tạp dề từ phòng bếp chạy tới. Cô nhận lấy cặp tài liệu trong tay anh, cười tươi như hoa: "Hoan nghênh về nhà."

Bất ngờ khiến trái tim anh rung động mãnh liệt. Anh duỗi cánh tay dài, ôm thân hình nhỏ nhắn của cô vào lòng, cúi đầu hôn lên tóc cô, "Bà xã, em như vậy sớm muộn anh cũng mắc bệnh tim."

Cố An Mạt nhíu mày nũng nịu: "Nói bậy bạ gì đấy! Anh thay quần áo trước đi, em nấu cơm xong rồi."

Đến lượt Liên Hách Duy nhíu mày, "Không phải anh nói sẽ về muộn, bảo em ăn cơm trước sao?"

"Em muốn chờ anh cùng ăn, hơn nữa gần đây tay nghề nấu nướng của em tiến bộ vượt bậc, em muốn anh khen ngợi em." Cô nói nhẹ tênh, không muốn anh cảm thấy là cô cố ý đợi mình.

"An Mạt ngốc..." Giọng điệu đầy cưng chiều thốt ra từ đôi môi mỏng của Liên Hách Duy, rồi sau đó, đôi môi mỏng ấy hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu của cô.

"Với lại anh biết không? Hôm nay ra về khi em chào ông, ông trả lời em đấy!" Lúc rời khỏi bệnh viện cô nói chào ông con về trước, ngày mai con lại đến thăm ông.

Không ngờ Liên Tại Sơn cũng ừ một tiếng đáp lời cô.

"Vui vẻ như vậy?" Liên Hách Duy đau lòng nhìn cô, giọng điệu cô có chút kích động và phấn khích, như là đang khoe với anh một chuyện vô cùng trọng đại.

"Đương nhiên! Chứng tỏ ông nội bắt đầu chấp nhận em rồi." Cô cười đến xinh đẹp rạng ngời, biểu cảm còn có vài phần đắc ý.

Cánh tay đang ôm cô lại siết chặt hơn.

Anh đau lòng vì cô, cực kỳ cực kỳ đau lòng. Hai người vừa mới tân hôn, trong nhà anh đã xảy ra vô số chuyện, anh không những không mang đến cho cô cuộc sống tân hôn hạnh phúc, ngược lại còn khiến cô vì mình mà gánh vác rất nhiều việc vốn dĩ là của anh.

"An Mạt, anh xin lỗi..."

Trong giọng nói Liên Hách Duy chất chứa nỗi buồn khiến Cố An Mạt đỏ mắt, "Đáng ghét... Sao anh lại xin lỗi..."

"Chuyện của Hân Duy, ông nội phản đối, còn có ba anh... Tất cả những chuyện này không nên để em phải gánh chịu... Nhưng làm sao bây giờ? Anh không thể rời xa em An Mạt, cho nên dù có lỗi, dù biết rõ em bởi vậy mà vất vả, anh cũng chỉ có thể cố chấp giữ em ở lại bên anh." Giọng nói nhẹ nhàng của anh chứa một sự kiên định mạnh mẽ.

Cố An Mạt nín khóc mỉm cười, "Vậy anh phải ôm chặt vào, để em không thể rời đi được." Ngoại trừ vòng ôm này, cô không muốn đi đâu hết.

Khóe miệng Liên Hách Duy vẽ lên một vòng cung quyến rũ, "Được." Cánh tay ghì chặt bé con trong lòng, thậm chí muốn dung nhập cô vào cơ thể mình.

Hôm sau, Cố An Mạt đúng giờ có mặt tại phòng bệnh của Liên Tại Sơn.

Ông cụ ăn cơm xong đã đi ngủ sớm, Cố An Mạt để Ân Tiệp đã bận rộn cả ngày về nhà nghỉ ngơi trước, còn cô ở lại thay ca chăm sóc.

Sau khi dọn dẹp qua phòng bệnh, cô lấy ra một quyển sách chuẩn bị giết thời gian, đúng lúc này, phòng bệnh có người đến thăm.

Liên Hân Duy xách hai túi đồ bổ dưỡng đẩy cửa vào, nhìn thấy Cố An Mạt, cô gật gật đầu.

"Chị đến thăm ông à? Nhưng ông vừa mới ngủ rồi." Cố An Mạt lập tức đứng lên đón cô ấy. Có điều, cô không biết phải xưng hô với cô ấy như thế nào.

"Ừ," Liên Hân Duy đặt đồ xuống, "Ngủ rồi cũng tốt, bằng không nhìn thấy tôi ông lại tức giận."

"Sức khỏe của chị... Tốt hơn chưa?" Đắn đo giây lát, Cố An Mạt vẫn quyết định hỏi ra miệng.

Liên Hân Duy gật đầu, "Chúng ta nói chuyện chút nhé?"

"Còn chưa chúc mừng cô." Ngồi ở quán cà phê hồi lâu, vẫn là Liên Hân Duy phá tan bầu không khí trầm mặc. Vài ngày trước, cô nghe được từ mẹ tin Liên Hách Duy và Cố An Mạt đã kết hôn.

"... Cảm ơn." Cố An Mạt vén lọn tóc ra sau tai, trong hoàn cảnh như vậy lại nhận được lời chúc mừng của Liên Hân Duy, khiến cô có hơi ngại ngùng.

"Không ngờ cũng có ngày chúng ta bình tĩnh ngồi trò chuyện cùng nhau." Liên Hân Duy cười tự giễu, mấy lần trước gặp Cố An Mạt cô đều không nể mặt.

"Rất nhiều chuyện, tôi quả thực không biết giải thích với chị thế nào. Nhưng, mong chị hãy tin tôi, tôi và Trịnh Nhạc, thật sự đã là chuyện quá khứ." Việc đã đến nước này, Cố An Mạt biết nói nhiều cũng vô ích. Nhưng cô vẫn hy vọng Liên Hân Duy tin tưởng mình, bởi vì việc này đối với cô, đối với Liên Hách Duy, đối với Trịnh Nhạc, thậm chí đối với cả Liên Hân Duy chính là sự tôn trọng bản thân.

"Trước lúc ly hôn Trịnh Nhạc, anh ấy nói với tôi rất nhiều. Nói rất nhiều chuyện trước kia anh ấy chưa từng nói, khi đó tôi nghe, chỉ cho rằng đều là lý do lý trấu anh ấy muốn ly hôn với tôi. Nhưng khi bình tâm suy nghĩ lại, tôi mới nhận ra, kẻ thực sự phá nát cuộc hôn nhân này, chính là mình." Khiến Trịnh Nhạc quyết định chấm dứt hôn nhân của họ, Liên Hân Duy vô cùng đau lòng, lúc này mới bắt đầu xét lại bản thân.

Ngoại trừ nghi ngờ, cãi vã, cô chưa từng dành cho Trịnh Nhạc điều gì khác. Ngay cả niềm tự hào của cô là tình yêu dành cho anh, cũng bị phai mờ bởi những cuộc cãi vã.

"Tôi cũng không biết tại sao, tình yêu cuối cùng lại biến thành như thế này. A... Có lẽ giống như Hách Duy đã nói, thứ tình cảm cướp đoạt, luôn khiến tôi thấy bất an." Liên Hân Duy cười chua xót. Nước mắt rơi quá nhiều, giờ cô đã không thể khóc nữa.

Cố An Mạt khẽ lắc đầu, "Nếu tình cảm của mình đủ chắc chắn, dù là ai cũng không thể cướp đi được." Còn đã cướp đi được, chứng tỏ rằng nó không bao giờ thuộc về bạn.

Liên Hân Duy ngẩng lên nhìn Cố An Mạt, đối với người thứ ba là cô, Cố An Mạt chưa từng nặng lời một câu. Thậm chí vừa rồi còn lên tiếng an ủi cô.

"Tôi biết những lời tôi sắp nói cô có thể nghĩ là tôi lấy cớ hay biện bạch, nhưng, cô và Trịnh Nhạc, không hợp nhau. Nhìn cô nhu mì, nhưng thực ra là người rất có chính kiến. Còn Trịnh Nhạc lại cần một người có thể dựa vào anh ấy." Mà Liên Hân Duy cô, lại càng không phải người phù hợp.

Cố An Mạt ngẩn ra, sau đó mỉm cười.

"Sau này, theo Hách Duy gọi tôi một tiếng chị gái." Lúc rời đi, Liên Hân Duy lưu lại một câu cuối cùng này, làm Cố An Mạt cảm động rớt nước mắt.

Có thể được người nhà của Liên Hách Duy dần chấp nhận, không còn gì tuyệt vời hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện