Cả Đời Này Em Chỉ Có Thể Là Của Tôi

Chương 23: Tai Nạn



Sau hơn 3 tháng kể từ ngày Dục Thần vứt bỏ cái gọi là liêm sỉ của mình để cua lại Tịnh Y thì anh cùng Cảnh Phong đã âm thầm bàn bạc bao trọn một nhà hàng trang trí lộng lẫy không khác gì đám cưới để tỏ tình với cô.

"Em đang ở đâu vậy?"

["Ở nhà."]

Tịnh Y đang xem phim ngôn tình đến cảnh hôn thì bị làm phiền nên hơi bực bội nên trả lời anh cộc lốc.

Dục Thần sau khi chuẩn bị xong liền gọi điện cho Tịnh Y kêu cô tới gấp.

"Cho em 20 phút, đến nhà hàng Capital có việc quan trọng liên quan đến mạng người đó."

Tịnh Y đang nằm trên giường lăn lóc coi phim nghe anh nói có chuyện liên quan đến mạng người thì bật dậy cảm thấy hơi hoang mang. Làm gì mà liên quan đến mạng người gê vậy rồi còn gọi cô tới?

["Đợi tí tôi tới liền."]

Tịnh Y tức tốc ngồi dậy chạy vào nhà vệ sinh để rửa mặt rồi thay quần áo. Cô mang một chiếc áo sơ mi trắng cùng quần jeans và xoã tóc nhìn thật sự rất thiếu nữ tuy đơn giản nhưng có thể toát lên vẻ đẹp riêng của mình.

Tịnh Y bắt một chiếc taxi để đến điểm hẹn. Khi lên xe cô thấy mùi rượu cũng không quá nặng trên người của tài xế nhưng cũng không quá để tâm.

Chiếc xe lăn bánh trên đường với vận tốc khá nhanh cô đã kêu bác tài giảm tốc độ nhưng được một chút thì xe lại phanh bánh nhanh tiếp. Đến ngã tư có đèn giao thông vì đi quá nhanh nên chiếc xe của cô không thắng kịp bị lệch bánh nhanh như chớp lao thẳng lên phía trước thì một chiếc xe tải đang chạy đến với vận tốc nhanh không kém gì xe của cô cũng không thể thắng kịp vì chiếc xe cô lao ra quá bất ngờ.

"Rầm."

Một tiếng động lớn dẫn đến sự chú ý của rất nhiều người trên đường. Hai chiếc xe đâm thắng vào nhau, xe của Tịnh Y bị lăng một vòng cả xe bị móp đến nổi không thể nhìn ra được hình dáng ở phía sau xe còn bị bốc cháy tài xế thì tử vong tại chỗ còn Tịnh Y bị thương nặng được mọi người cố hết sức di chuyển cô ra khỏi xe đưa đến bệnh viện cấp cứu.

Chiếc áo trắng của cô bị thắm đầy máu làm người nhìn cũng phải phát sợ, phần đầu cũng ra máu khá nhiều phải chờ một hồi xe cấp cứu mới đến được, mọi người ở hiện trường thấy xe lâu tới còn sợ cô không xong rồi.

Hơn 1 tiếng Dục Thần thấy Tịnh Y chưa đến trong lòng dân lên một nổi sợ hãi nhưng anh tự chấn an bản thân chắc cô sẽ không sao đâu đường đang kẹt xe thôi.

Bổng nhiên tiếng chuông điện thoại anh reo lên nhưng số máy là số lạ anh cũng không để ý nhưng số máy đó cứ gọi mãi hơn 5 cuộc nên anh cũng nhất máy lên nghe.

["Alo, anh có phải người thân của cô Tịnh Y không ạ."]

"Có chuyện gì sao."

Giọng nói đầu giây bên kia có phần hốt hoảng gấp gáp làm anh còn lo hơn nhưng cố giữ bình tĩnh để trả lời.

["Cô ấy bị tai nạn đang cấp cứu tại bệnh viện nhờ anh liên hệ với người nhà đến giùm tôi." ]

Bùm.

Tai của anh như bị ù không tin nổi người bên kia đang nói gì với mình. Không phải lúc nãy mới gọi nói chuyện với anh sao, Dục Thần cấp tốc chạy ta xe đến bệnh viện. Vì anh là người cuối cùng gọi điện cho Tịnh Y nên khi ra tra lại điện thoại cô bác sĩ liền gọi cho Dục Thần.

Anh vừa đến đứng trước phòng cấp cứu của cô mà trái tim như thắt lại như hàng ngàn mũi dao đang đâm thẳng vào tim mình. Giá như lúc đó anh không gọi gấp Tịnh Y đến, nếu lúc đó anh đích thân đến rước cô thì sẽ không cơ chuyện như vậy xảy ra. Nếu được đổi lại anh nguyện người đang nằm trong đó là mình.

Dục Thần ngồi sụp xuống ghế như người mất hồn. Được một lúc cánh cửa phong cấp cứu mở ra một bác sĩ ra ngoài mồ hôi nhễ nhại anh thấy bác sĩ ra liền hối hả chạy đến hỏi.

"Cô ấy sao rồi."

Bác sĩ nhìn anh như mất hết sức sống đưa tay lên vai anh vỗ nhẹ lắc đầu.

"Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức. Mời anh vào nhìn người nhà lần cuối."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện