Cá Không Ăn Muối Cá Ươn
Chương 23
Buổi sáng ngày hôm sau, ánh nắng chiếu vào căn phòng qua lớp rèm, Trì Nghiên tỉnh dậy trước Tần Thời Dụ, nghiêng đầu nhìn Tần Thời Dụ đang ngủ bên cạnh.
Cô vẫn ngủ rất say, lông mi dài rũ xuống, đuôi mắt còn hơi hồng hồng, dịu dàng điềm đạm.
Trì Nghiên cười cười, cũng không nỡ gọi cô dậy, tự mình xuống giường rửa mặt.
Đợi đến khi anh quay trở lại, Tần Thời Dụ đã đổi tư thế tiếp tục ngủ.
Hai tay cô ôm chăn, cằm khẽ vùi vào trong chăn, giống như một con lười ngốc nghếch đáng yêu, không thể rời khỏi cái cây, không thể rời khỏi cái chăn.
Trì Nghiên đi qua nhìn dáng vẻ của cô, nổi lên tâm tư xấu xa, phủ người xuống nhặt một cọng tóc cọ cọ lên chóp mũi cô.
Tần Thời Dụ lập tức chau mày lại, mơ màng xua xua tay, lầm bầm: “Đừng làm loạn.”
“Ngủ…”
Nói xong cô lại lật người ngủ tiếp, không muốn dậy.
Trì Nghiên phủ người xuống, miệng di chuyển đến bên tai cô, trong giọng nói còn mang theo ý cười trầm thấp: “Dậy thôi, phải đi làm rồi, không đi làm là không có tiền đâu nhé.”
Anh vừa dứt lời không đến ba giây, mắt Tần Thời Dụ đã mở lớn, tuy rằng còn hơi mơ màng không lanh lợi như b ắn ra tia điện, nhưng quả thực đã trừng lớn như chuông đồng.
Trì Nghiên có hơi buồn cười.
Tần Thời Dụ đúng thật là không bỏ qua được chữ tiền.
Sau khi Tần Thời Dụ tỉnh lại, cô nhìn trần nhà, ánh mắt trống rỗng, miệng lẩm bẩm nói không có cảm xúc: “A… Phải kiếm tiền…”
Một câu thở dài, không thể miêu tả được là tâm trạng gì.
Nói là không tình nguyện thì còn mang một chút bức thiết, nói là bức thiết thì hình như còn có chút bất lực.
Lúc này cô vừa tỉnh lại, ý thức không rõ ràng, đèn trần phủ xuống mắt cô tạo nên cái bóng chồng.
Cảm giác duy nhất của cô chính là, hình như tối hôm qua… Ngủ rất ngon.
Nếu không cô cũng không ngủ mãi đến hiện tại, bình thường cô đều dậy rất sớm. Vốn dĩ tưởng rằng cô bị công việc k1ch thích, nhưng bây giờ nghĩ lại những buổi tối đó hình như cô thường xuyên giật mình bừng tỉnh, sau đó cứ ngắt quãng ngủ rồi lại tỉnh, đương nhiên dậy rất sớm.
Mà tối hôm qua không xuất hiện tình trạng như vậy.
Tần Thời Dụ xoa xoa đầu, miễn cưỡng chống người dậy, đợi đến khi tầm mắt rõ ràng hơn thì nhìn thấy gương mặt của Trì Nghiên.
Anh ngồi bên cửa sổ, một tay chống người, cổ áo ngủ chất liệu tơ tằm trượt sang một bên, để lộ xương quai xanh rõ ràng.
Dưới mắt người này có một khoảng màu xanh mệt mỏi, thế nhưng khóe miệng vẫn cười cà lơ phất phơ, không có một chút buồn ngủ nào.
Vừa nhìn đã biết anh không ngủ ngon, lúc này tinh thần vẫn còn tốt như vậy.
Tần Thời Dụ cứ ngáp liên tục, trong mắt phủ một tầng hơi sương, không hiểu hỏi Trì Nghiên: “Sao quầng thâm mắt của anh lại đậm như vậy? Không buồn ngủ sao? Sao còn dậy sớm hơn cả em…”
Đôi mắt đen trầm của Trì Nghiên nhìn thẳng vào cô, anh khẽ cong môi, mang theo sự cưng chiều mà anh không chú ý đến: “Có một người tối hôm qua lại nói mớ.”
“Làm ồn người khác không ngủ được.”
Tần Thời Dụ ngại ngùng sờ mũi.
Về việc cô mơ về cái gì, nói gì làm gì, cô thật sự không có một chút ấn tượng nào.
Chỉ biết mình ngủ rất ngon.
“Em lại nói gì rồi?”
Cô có hơi tò mò.
Cũng không thể lại mơ đến đồ ăn gì đó được nhỉ…
Câu hỏi này làm Trì Nghiên do dự vài giây.
Nghĩ đến hôm qua…
Người ta đều nói một người trong giấc ngủ say buông bỏ hết phòng bị mới vô thức để lộ ra một mặt yếu đuối của mình.
Có vẻ Tần Thời Dụ không nhớ tối hôm qua cô nói gì nữa, so với trạng thái thường ngày của cô, có lẽ cô cũng không muốn bị người ta biết nhỉ?
Mạch suy nghĩ của anh dao động, hoàn hồn lại: “Không nghe rõ.”
Anh cố ý nói ba chữ này rất nhẹ nhàng, sợ Tần Thời Dụ nhìn ra được điều bất thường.
Tần Thời Dụ chỉ chớp chớp mắt, không nói gì.
Đợi sau khi cô hoàn toàn tỉnh lại, câu đầu tiên của cô lại là: “Đi thôi, em đỡ anh đi vào nhà vệ sinh.”
Tất cả đều rất tự nhiên, cứ như cô đã sớm quen với thân phận này rồi, ngựa quen đường cũ bắt đầu đi theo quy trình.
Người trước mặt lại bình tĩnh ném ra ba chữ: “Đã rửa rồi.”
???
“Không phải chân anh không khỏe sao? Anh đi thế nào vậy?”
Lúc này Trì Nghiên mới ý thức được suýt nữa thì mình bị lộ rồi, thế là lập tức cứu vãn: “Anh… Nhảy qua đó.”
Tần Thời Dụ tưởng tượng ra khung cảnh ấy, phụt cười thành tiếng: “Sao lại không đợi em dậy, vội vàng một chút đó làm gì, có ngốc không chứ.”
Mấy chữ “có ngốc không chứ” mà Tần Thời Dụ nói rất nhẹ, mang theo một chút dịu dàng mềm mại, làm lỗ tai người ta tê dại.
Cô cầm điện thoại xem thử thời gian, kinh hô một tiếng, lập tức bật người dậy từ trên giường: “Mẹ ơi sao đã giờ này rồi… Sắp bị trừ tiền rồi…”
Quy tắc khen phạt ở phòng làm việc bọn họ đều đối xử bình đẳng, cho dù là cô đến muộn cũng sẽ bị trừ tiền theo số giờ bị muộn.
Cô vội vã chạy vào nhà vệ sinh bắt đầu tắm rửa.
Nhà vệ sinh trong phòng ngủ của Trì Nghiên rất to, hơn nữa còn phân hai khu khô và ướt, bên ngoài phòng tắm có một bàn trang điểm rất lớn, Tần Thời Dụ tắm xong thì vội vàng chạy về phòng mình, thay quần áo, cầm một túi đồ trang điểm lớn qua, lại chạy đến trước bàn trang điểm trong nhà vệ sinh của anh trang điểm.
Cô vừa trang điểm vừa giải thích: “Em vừa phát hiện ánh sáng bên này của anh hình như tốt hơn, mượn dùng một chút nhé…”
Phòng trang điểm không gian mở không thiết kế cửa, Trì Nghiên ngồi bên cửa sổ nhìn bóng hình xinh đẹp đang luống cuống tay chân trong phòng trang điểm, lúc thì chải vuốt lúc lại tìm thứ gì đó, lúc lại không biết để son ở đâu, dáng vẻ vừa vội vừa tức làm người ta buồn cười.
Rất đáng yêu.
Đã vội như vậy rồi còn kiên trì phải trang điểm rồi mới ra ngoài.
Phải nói cô như nào mới được đây.
Trì Nghiên nhàn hạ chống người, hơi híp mắt lại, nhớ đến những lời cô nói ngày hôm qua, ép thấp giọng: “Nếu mệt thì nghỉ một ngày đi, ngày mai lại đi không được sao?”
Tần Thời Dụ đặt bút kẻ mắt xuống, lắc đầu nói: “Không được, anh tưởng em cũng như anh, nằm trên giường cũng có thể kiếm tiền sao?”
“Em không đi kiếm tiền, mỗi ngày anh cho em tiền à?”
Mặt mày Trì Nghiên giãn ra, hiếm khi cười có vài phần nghiêm túc: “Có thể.”
Tần Thời Dụ không nhìn biểu cảm của anh, nghe thấy trong giọng điệu của anh vẫn mang theo sự nhàn hạ không đứng đắn, vậy nên cũng không coi là nghiêm túc, chọc anh vài câu: “Thật sao?”
“Là muốn em nấu cơm, hay là muốn em nhảy?”
Trì Nghiên: …
Xem ra hình tượng anh trong lòng Tần Thời Dụ đã bị tư bản hóa rồi.
Giống như nói cái gì cũng là đang đùa với cô.
Công việc trang điểm của Tần Thời Dụ đã hoàn thành, cô lắc eo đi đến trước mặt Trì Nghiên, hơi hếch cằm với anh.
So với sự nhẹ nhàng khi để mặt mộc, cô sau khi trang điểm tươi đẹp rực rỡ hơn rất nhiều, nhất là màu đỏ đậm quả mọng ở trên môi càng tôn thêm khí chất của cô.
Trì Nghiên đột nhiên hiểu ra tại sao trước khi ra ngoài cô phải trang điểm.
Cô lúc này nhìn vô cùng tự tin, mặt mày ẩn giấu phong tình, có nhìn thêm vẫn thấy kinh diễm.
“Em đến phòng làm việc đây, buổi trưa sẽ trở lại, em gọi dì đến rồi, xe lăn cũng để lại cho anh…”
“Không cần.”
Trì Nghiên lạnh lùng từ chối.
“Không được, dì giúp việc không tiện lắm…”
Trì Nghiên nói thì như vậy, thật ra trong lòng cũng chỉ muốn Tần Thời Dụ nghỉ ngơi một chút.
Đám đàn ông thô kệch như anh có mệt thế nào cũng được, một cô gái như cô, cân nặng không vượt qua ba con số*, gầy giơ xương như vậy còn chịu mệt nữa thì phải gọi 120 mất.
(*1 cân ở Trung Quốc = 0,5 kg)
Anh cũng không phải bắt cô nghỉ mãi, cho dù một ngày thôi cũng được.
Khoảng thời gian trước Tần Thời Dụ đã bị trẹo chân, thật ra sau khi có xe lăn tự động, cô di chuyển cũng không có gì là không tiện, đi vệ sinh gì đó đều có thể tự mình làm.
Nhưng sắc mặt cô vẫn mềm đi, thuận theo ý Trì Nghiên, quay người đi đến bên cửa gọi điện.
Một phút sau, cô quay trở lại, nhún vai với Trì Nghiên: “Đã nói xong rồi, hôm nay cũng không có chuyện gì quá quan trọng, em không đi nữa, ở nhà vẽ tranh.”
“Thuận tiện miễn cưỡng chăm sóc anh luôn.”
Hay cho một câu “miễn cưỡng”.
Tần Thời Dụ cũng không biết ở cùng Trì Nghiên lâu rồi, là do cô ảnh hưởng đến anh hay là anh ảnh hưởng đến cô, cô cứ cảm thấy có những mình lúc nói chuyện còn mang giọng điệu kiêu ngạo của Trì Nghiên.
“Chỉ là tốn công trang điểm rồi.”
Tần Thời Dụ thở dài, quay người rời khỏi phòng của Trì Nghiên, lại quay đầu nói với anh: “Anh có việc gì gọi em là được, em ở trong phòng sách vẽ tranh.”
Nói rồi cô cất bước rời đi.
Chỉ để lại Trì Nghiên một mình buồn bực.
Cái gì gọi là tốn công trang điểm.
Chẳng lẽ anh không phải người à? Không thể trang điểm cho anh nhìn ư?
*
Mấy giờ đồng hồ sau đó, Tần Thời Dụ yên tĩnh vẽ tranh trong phòng mình, Trì Nghiên cũng không làm phiền cô.
Cô nhìn thử thời gian, đã đến trưa rồi, mấy tiếng trôi qua mà Trì Nghiên không muốn đi vệ sinh? Không đói? Sao anh trở nên yên lặng cô lại có chút không quen…
Tần Thời Dụ đứng dậy hoạt động gân cốt, chuẩn bị đi hỏi Trì Nghiên bữa trưa muốn ăn gì, nhưng lại bị cuộc điện thoại của Mạnh Phồn cắt ngang.
“Thời Dụ, cậu mau đến phòng làm việc một chuyến đi, công xưởng trước đó lại đổi ý rồi…”
Tần Thời Dụ nghe đến đây thì trái tim nảy lên một cái.
“Mình lập tức đi qua.”
Cô khoác áo đeo túi lên, chạy đến phòng của Trì Nghiên, vội vàng bỏ lại một câu: “Bây giờ em có chuyện nhất định phải đến phòng làm việc một chuyến em gọi dì đến rồi có lẽ muộn một chút mới về được anh tự mình cẩn thận nhé…”
Còn chưa đợi Trì Nghiên trả lời, cô đã nhanh chóng rời đi.
…
Đến công ty, họ cố gắng nghĩ cách thương lượng với công xưởng kia, xem xem chuyện này còn có thể cứu vãn không, nhưng đối phương nói dù thế nào cũng phải thu lại quyết định hợp tác với họ.
Từ chối vô cùng dứt khoát, nhưng không giải thích một câu về lý do thay đổi ý định.
Tần Thời Dụ có hơi bất lực, nhưng không thể làm gì khác.
Suy cho cùng họ vẫn chưa ký với đối phương bất kỳ thỏa thuận gì, chỉ là một lời hẹn ngoài miệng mà thôi, người ta đổi ý, cùng lắm cũng chỉ có thể khiển trách ngoài miệng bọn họ không có đạo đức, căn bản không có một cách thực tế để truy cứu trách nhiệm.
Tần Thời Dụ cảm thấy đau đầu.
Các phương diện của công xưởng này đều không tồi, kinh nghiệm phong phú, kỹ thuật thành thục, thời gian ngắn hiệu suất cao, quan trọng nhất là đây là công xưởng duy nhất chịu hợp tác với họ.
Tuy rằng bây giờ không phải nữa.
Không còn cách nào khác, họ chỉ có thể tìm con đường khác.
Tần Thời Dụ làm ổ trong phòng làm việc một lúc, buổi trưa cũng không ăn cơm, trong đầu hỗn loạn một mảng, không thể sắp xếp rõ ràng mọi việc.
Cô nghĩ mấy người cũng bận lâu như vậy rồi, ngày nào cũng quay vòng vòng không ngừng như con quay với cô, vậy nên dứt khoát cho họ nghỉ nửa ngày, cô cũng tiện quay về xem vị thiếu gia kia thế nào.
Với tính tình của đại thiếu gia này, có lẽ nghẹn chết cũng không muốn để người khác động vào anh.
Hôm nay vốn dĩ Tần Thời Dụ định gọi bạn anh đến, nhưng hình như cô chỉ biết Powell và Hứa Trầm.
Người trước đang thức đêm tăng ca vì hạng mục mới của Trì Nghiên, lúc này lại gọi người ta làm bảo mẫu cho Trì Nghiên, có phải là quá đáng quá rồi không?
Mà Hứa Trầm cô cũng không tính là quen biết, còn chưa gặp mặt nhau lần nào, lúc đó cô đã mặt dày gọi điện cho người ta, kết quả đối phương lại vô cùng xin lỗi nói mình tạm thời không có thời gian rảnh.
Không còn cách nào khác, gánh nặng này chỉ có thể gác trên vai cô thôi.
…
Trở về Cẩm Tú Hoa Duyên, cô đẩy cổng ra, nhìn thấy dì giúp việc đang tưới hoa ở trong sân, cô chào dì một tiếng, đi thẳng vào trong nhà.
Cả biệt thự vô cùng yên lặng, làm nó càng mênh mông hơn.
Cô đi lên tầng, đẩy cửa phòng ngủ của Trì Nghiên ra, phát hiện bên trong chỉ có chiếc xe lăn ở giữa phòng, không có bóng hình Trì Nghiên.
“Trì Nghiên?”
“Trì Nghiên?”
Không lẽ lại ngã ở trong nhà vệ sinh rồi…
Cô đẩy cửa phòng vệ sinh, vẫn không có ai.
Cô tìm một lượt cả biệt thự, không thể tìm thấy bóng dáng anh ở đâu.
Tần Thời Dụ có hơi sốt ruột, cô sợ người này ngộ nhỡ ngã ở nơi nào đó rồi hôn mê, cũng không có cách nào lên tiếng…
Sớm biết như vậy cô đã không ra khỏi nhà rồi.
Cô vội vàng chạy đến vườn hoa, muốn nhờ dì cùng tìm giúp, nhưng dì giúp việc lại mang vẻ mặt nghi ngờ: “Tìm Trì tiên sinh?”
“Không phải cậu ấy đi rồi sao?”
Tần Thời Dụ:???
Anh đi rồi anh đi đâu lẽ nào mọc ra cái chân thứ tư sao?
Tần Thời Dụ chau mày: “Đi rồi, sao anh ấy lại đi được, ai đến đón anh ấy ạ?”
Dì đặt bình nước xuống, nghiêm túc nhớ lại: “Không có, tự cậu ấy đi…”
“Không phải chân anh ấy không được linh hoạt sao?”
“Không có, động tác của cậu ấy nhanh lắm, vèo một phát chạy ra ngoài, hình như có việc gấp gì đó.”
“Đúng rồi, tối nay phu nhân muốn ăn gì? Trì tiên sinh nói hôm nay sẽ trở về muộn một chút, tôi còn chưa đi mua thức ăn…”
Tần Thời Dụ ngây ra tại chỗ, đã không nghe rõ dì đang nói gì nữa.
Cả đầu chỉ có một suy nghĩ.
Trì Nghiên đáng chém nghìn đao!! Thế mà lại dám giả què lừa cô!!!
Cô còn tận tâm tận lực chăm sóc anh một hồi!!
Tần Thời Dụ đã tức đến nỗi không thể suy nghĩ một cách bình thường, quay đầu xông vào phòng mình, thu dọn đồ đầy một va li hành lý.
Dì đi theo đằng sau hỏi: “Phu nhân, cô đây là muốn đi đâu?”
Cô vẫn ngủ rất say, lông mi dài rũ xuống, đuôi mắt còn hơi hồng hồng, dịu dàng điềm đạm.
Trì Nghiên cười cười, cũng không nỡ gọi cô dậy, tự mình xuống giường rửa mặt.
Đợi đến khi anh quay trở lại, Tần Thời Dụ đã đổi tư thế tiếp tục ngủ.
Hai tay cô ôm chăn, cằm khẽ vùi vào trong chăn, giống như một con lười ngốc nghếch đáng yêu, không thể rời khỏi cái cây, không thể rời khỏi cái chăn.
Trì Nghiên đi qua nhìn dáng vẻ của cô, nổi lên tâm tư xấu xa, phủ người xuống nhặt một cọng tóc cọ cọ lên chóp mũi cô.
Tần Thời Dụ lập tức chau mày lại, mơ màng xua xua tay, lầm bầm: “Đừng làm loạn.”
“Ngủ…”
Nói xong cô lại lật người ngủ tiếp, không muốn dậy.
Trì Nghiên phủ người xuống, miệng di chuyển đến bên tai cô, trong giọng nói còn mang theo ý cười trầm thấp: “Dậy thôi, phải đi làm rồi, không đi làm là không có tiền đâu nhé.”
Anh vừa dứt lời không đến ba giây, mắt Tần Thời Dụ đã mở lớn, tuy rằng còn hơi mơ màng không lanh lợi như b ắn ra tia điện, nhưng quả thực đã trừng lớn như chuông đồng.
Trì Nghiên có hơi buồn cười.
Tần Thời Dụ đúng thật là không bỏ qua được chữ tiền.
Sau khi Tần Thời Dụ tỉnh lại, cô nhìn trần nhà, ánh mắt trống rỗng, miệng lẩm bẩm nói không có cảm xúc: “A… Phải kiếm tiền…”
Một câu thở dài, không thể miêu tả được là tâm trạng gì.
Nói là không tình nguyện thì còn mang một chút bức thiết, nói là bức thiết thì hình như còn có chút bất lực.
Lúc này cô vừa tỉnh lại, ý thức không rõ ràng, đèn trần phủ xuống mắt cô tạo nên cái bóng chồng.
Cảm giác duy nhất của cô chính là, hình như tối hôm qua… Ngủ rất ngon.
Nếu không cô cũng không ngủ mãi đến hiện tại, bình thường cô đều dậy rất sớm. Vốn dĩ tưởng rằng cô bị công việc k1ch thích, nhưng bây giờ nghĩ lại những buổi tối đó hình như cô thường xuyên giật mình bừng tỉnh, sau đó cứ ngắt quãng ngủ rồi lại tỉnh, đương nhiên dậy rất sớm.
Mà tối hôm qua không xuất hiện tình trạng như vậy.
Tần Thời Dụ xoa xoa đầu, miễn cưỡng chống người dậy, đợi đến khi tầm mắt rõ ràng hơn thì nhìn thấy gương mặt của Trì Nghiên.
Anh ngồi bên cửa sổ, một tay chống người, cổ áo ngủ chất liệu tơ tằm trượt sang một bên, để lộ xương quai xanh rõ ràng.
Dưới mắt người này có một khoảng màu xanh mệt mỏi, thế nhưng khóe miệng vẫn cười cà lơ phất phơ, không có một chút buồn ngủ nào.
Vừa nhìn đã biết anh không ngủ ngon, lúc này tinh thần vẫn còn tốt như vậy.
Tần Thời Dụ cứ ngáp liên tục, trong mắt phủ một tầng hơi sương, không hiểu hỏi Trì Nghiên: “Sao quầng thâm mắt của anh lại đậm như vậy? Không buồn ngủ sao? Sao còn dậy sớm hơn cả em…”
Đôi mắt đen trầm của Trì Nghiên nhìn thẳng vào cô, anh khẽ cong môi, mang theo sự cưng chiều mà anh không chú ý đến: “Có một người tối hôm qua lại nói mớ.”
“Làm ồn người khác không ngủ được.”
Tần Thời Dụ ngại ngùng sờ mũi.
Về việc cô mơ về cái gì, nói gì làm gì, cô thật sự không có một chút ấn tượng nào.
Chỉ biết mình ngủ rất ngon.
“Em lại nói gì rồi?”
Cô có hơi tò mò.
Cũng không thể lại mơ đến đồ ăn gì đó được nhỉ…
Câu hỏi này làm Trì Nghiên do dự vài giây.
Nghĩ đến hôm qua…
Người ta đều nói một người trong giấc ngủ say buông bỏ hết phòng bị mới vô thức để lộ ra một mặt yếu đuối của mình.
Có vẻ Tần Thời Dụ không nhớ tối hôm qua cô nói gì nữa, so với trạng thái thường ngày của cô, có lẽ cô cũng không muốn bị người ta biết nhỉ?
Mạch suy nghĩ của anh dao động, hoàn hồn lại: “Không nghe rõ.”
Anh cố ý nói ba chữ này rất nhẹ nhàng, sợ Tần Thời Dụ nhìn ra được điều bất thường.
Tần Thời Dụ chỉ chớp chớp mắt, không nói gì.
Đợi sau khi cô hoàn toàn tỉnh lại, câu đầu tiên của cô lại là: “Đi thôi, em đỡ anh đi vào nhà vệ sinh.”
Tất cả đều rất tự nhiên, cứ như cô đã sớm quen với thân phận này rồi, ngựa quen đường cũ bắt đầu đi theo quy trình.
Người trước mặt lại bình tĩnh ném ra ba chữ: “Đã rửa rồi.”
???
“Không phải chân anh không khỏe sao? Anh đi thế nào vậy?”
Lúc này Trì Nghiên mới ý thức được suýt nữa thì mình bị lộ rồi, thế là lập tức cứu vãn: “Anh… Nhảy qua đó.”
Tần Thời Dụ tưởng tượng ra khung cảnh ấy, phụt cười thành tiếng: “Sao lại không đợi em dậy, vội vàng một chút đó làm gì, có ngốc không chứ.”
Mấy chữ “có ngốc không chứ” mà Tần Thời Dụ nói rất nhẹ, mang theo một chút dịu dàng mềm mại, làm lỗ tai người ta tê dại.
Cô cầm điện thoại xem thử thời gian, kinh hô một tiếng, lập tức bật người dậy từ trên giường: “Mẹ ơi sao đã giờ này rồi… Sắp bị trừ tiền rồi…”
Quy tắc khen phạt ở phòng làm việc bọn họ đều đối xử bình đẳng, cho dù là cô đến muộn cũng sẽ bị trừ tiền theo số giờ bị muộn.
Cô vội vã chạy vào nhà vệ sinh bắt đầu tắm rửa.
Nhà vệ sinh trong phòng ngủ của Trì Nghiên rất to, hơn nữa còn phân hai khu khô và ướt, bên ngoài phòng tắm có một bàn trang điểm rất lớn, Tần Thời Dụ tắm xong thì vội vàng chạy về phòng mình, thay quần áo, cầm một túi đồ trang điểm lớn qua, lại chạy đến trước bàn trang điểm trong nhà vệ sinh của anh trang điểm.
Cô vừa trang điểm vừa giải thích: “Em vừa phát hiện ánh sáng bên này của anh hình như tốt hơn, mượn dùng một chút nhé…”
Phòng trang điểm không gian mở không thiết kế cửa, Trì Nghiên ngồi bên cửa sổ nhìn bóng hình xinh đẹp đang luống cuống tay chân trong phòng trang điểm, lúc thì chải vuốt lúc lại tìm thứ gì đó, lúc lại không biết để son ở đâu, dáng vẻ vừa vội vừa tức làm người ta buồn cười.
Rất đáng yêu.
Đã vội như vậy rồi còn kiên trì phải trang điểm rồi mới ra ngoài.
Phải nói cô như nào mới được đây.
Trì Nghiên nhàn hạ chống người, hơi híp mắt lại, nhớ đến những lời cô nói ngày hôm qua, ép thấp giọng: “Nếu mệt thì nghỉ một ngày đi, ngày mai lại đi không được sao?”
Tần Thời Dụ đặt bút kẻ mắt xuống, lắc đầu nói: “Không được, anh tưởng em cũng như anh, nằm trên giường cũng có thể kiếm tiền sao?”
“Em không đi kiếm tiền, mỗi ngày anh cho em tiền à?”
Mặt mày Trì Nghiên giãn ra, hiếm khi cười có vài phần nghiêm túc: “Có thể.”
Tần Thời Dụ không nhìn biểu cảm của anh, nghe thấy trong giọng điệu của anh vẫn mang theo sự nhàn hạ không đứng đắn, vậy nên cũng không coi là nghiêm túc, chọc anh vài câu: “Thật sao?”
“Là muốn em nấu cơm, hay là muốn em nhảy?”
Trì Nghiên: …
Xem ra hình tượng anh trong lòng Tần Thời Dụ đã bị tư bản hóa rồi.
Giống như nói cái gì cũng là đang đùa với cô.
Công việc trang điểm của Tần Thời Dụ đã hoàn thành, cô lắc eo đi đến trước mặt Trì Nghiên, hơi hếch cằm với anh.
So với sự nhẹ nhàng khi để mặt mộc, cô sau khi trang điểm tươi đẹp rực rỡ hơn rất nhiều, nhất là màu đỏ đậm quả mọng ở trên môi càng tôn thêm khí chất của cô.
Trì Nghiên đột nhiên hiểu ra tại sao trước khi ra ngoài cô phải trang điểm.
Cô lúc này nhìn vô cùng tự tin, mặt mày ẩn giấu phong tình, có nhìn thêm vẫn thấy kinh diễm.
“Em đến phòng làm việc đây, buổi trưa sẽ trở lại, em gọi dì đến rồi, xe lăn cũng để lại cho anh…”
“Không cần.”
Trì Nghiên lạnh lùng từ chối.
“Không được, dì giúp việc không tiện lắm…”
Trì Nghiên nói thì như vậy, thật ra trong lòng cũng chỉ muốn Tần Thời Dụ nghỉ ngơi một chút.
Đám đàn ông thô kệch như anh có mệt thế nào cũng được, một cô gái như cô, cân nặng không vượt qua ba con số*, gầy giơ xương như vậy còn chịu mệt nữa thì phải gọi 120 mất.
(*1 cân ở Trung Quốc = 0,5 kg)
Anh cũng không phải bắt cô nghỉ mãi, cho dù một ngày thôi cũng được.
Khoảng thời gian trước Tần Thời Dụ đã bị trẹo chân, thật ra sau khi có xe lăn tự động, cô di chuyển cũng không có gì là không tiện, đi vệ sinh gì đó đều có thể tự mình làm.
Nhưng sắc mặt cô vẫn mềm đi, thuận theo ý Trì Nghiên, quay người đi đến bên cửa gọi điện.
Một phút sau, cô quay trở lại, nhún vai với Trì Nghiên: “Đã nói xong rồi, hôm nay cũng không có chuyện gì quá quan trọng, em không đi nữa, ở nhà vẽ tranh.”
“Thuận tiện miễn cưỡng chăm sóc anh luôn.”
Hay cho một câu “miễn cưỡng”.
Tần Thời Dụ cũng không biết ở cùng Trì Nghiên lâu rồi, là do cô ảnh hưởng đến anh hay là anh ảnh hưởng đến cô, cô cứ cảm thấy có những mình lúc nói chuyện còn mang giọng điệu kiêu ngạo của Trì Nghiên.
“Chỉ là tốn công trang điểm rồi.”
Tần Thời Dụ thở dài, quay người rời khỏi phòng của Trì Nghiên, lại quay đầu nói với anh: “Anh có việc gì gọi em là được, em ở trong phòng sách vẽ tranh.”
Nói rồi cô cất bước rời đi.
Chỉ để lại Trì Nghiên một mình buồn bực.
Cái gì gọi là tốn công trang điểm.
Chẳng lẽ anh không phải người à? Không thể trang điểm cho anh nhìn ư?
*
Mấy giờ đồng hồ sau đó, Tần Thời Dụ yên tĩnh vẽ tranh trong phòng mình, Trì Nghiên cũng không làm phiền cô.
Cô nhìn thử thời gian, đã đến trưa rồi, mấy tiếng trôi qua mà Trì Nghiên không muốn đi vệ sinh? Không đói? Sao anh trở nên yên lặng cô lại có chút không quen…
Tần Thời Dụ đứng dậy hoạt động gân cốt, chuẩn bị đi hỏi Trì Nghiên bữa trưa muốn ăn gì, nhưng lại bị cuộc điện thoại của Mạnh Phồn cắt ngang.
“Thời Dụ, cậu mau đến phòng làm việc một chuyến đi, công xưởng trước đó lại đổi ý rồi…”
Tần Thời Dụ nghe đến đây thì trái tim nảy lên một cái.
“Mình lập tức đi qua.”
Cô khoác áo đeo túi lên, chạy đến phòng của Trì Nghiên, vội vàng bỏ lại một câu: “Bây giờ em có chuyện nhất định phải đến phòng làm việc một chuyến em gọi dì đến rồi có lẽ muộn một chút mới về được anh tự mình cẩn thận nhé…”
Còn chưa đợi Trì Nghiên trả lời, cô đã nhanh chóng rời đi.
…
Đến công ty, họ cố gắng nghĩ cách thương lượng với công xưởng kia, xem xem chuyện này còn có thể cứu vãn không, nhưng đối phương nói dù thế nào cũng phải thu lại quyết định hợp tác với họ.
Từ chối vô cùng dứt khoát, nhưng không giải thích một câu về lý do thay đổi ý định.
Tần Thời Dụ có hơi bất lực, nhưng không thể làm gì khác.
Suy cho cùng họ vẫn chưa ký với đối phương bất kỳ thỏa thuận gì, chỉ là một lời hẹn ngoài miệng mà thôi, người ta đổi ý, cùng lắm cũng chỉ có thể khiển trách ngoài miệng bọn họ không có đạo đức, căn bản không có một cách thực tế để truy cứu trách nhiệm.
Tần Thời Dụ cảm thấy đau đầu.
Các phương diện của công xưởng này đều không tồi, kinh nghiệm phong phú, kỹ thuật thành thục, thời gian ngắn hiệu suất cao, quan trọng nhất là đây là công xưởng duy nhất chịu hợp tác với họ.
Tuy rằng bây giờ không phải nữa.
Không còn cách nào khác, họ chỉ có thể tìm con đường khác.
Tần Thời Dụ làm ổ trong phòng làm việc một lúc, buổi trưa cũng không ăn cơm, trong đầu hỗn loạn một mảng, không thể sắp xếp rõ ràng mọi việc.
Cô nghĩ mấy người cũng bận lâu như vậy rồi, ngày nào cũng quay vòng vòng không ngừng như con quay với cô, vậy nên dứt khoát cho họ nghỉ nửa ngày, cô cũng tiện quay về xem vị thiếu gia kia thế nào.
Với tính tình của đại thiếu gia này, có lẽ nghẹn chết cũng không muốn để người khác động vào anh.
Hôm nay vốn dĩ Tần Thời Dụ định gọi bạn anh đến, nhưng hình như cô chỉ biết Powell và Hứa Trầm.
Người trước đang thức đêm tăng ca vì hạng mục mới của Trì Nghiên, lúc này lại gọi người ta làm bảo mẫu cho Trì Nghiên, có phải là quá đáng quá rồi không?
Mà Hứa Trầm cô cũng không tính là quen biết, còn chưa gặp mặt nhau lần nào, lúc đó cô đã mặt dày gọi điện cho người ta, kết quả đối phương lại vô cùng xin lỗi nói mình tạm thời không có thời gian rảnh.
Không còn cách nào khác, gánh nặng này chỉ có thể gác trên vai cô thôi.
…
Trở về Cẩm Tú Hoa Duyên, cô đẩy cổng ra, nhìn thấy dì giúp việc đang tưới hoa ở trong sân, cô chào dì một tiếng, đi thẳng vào trong nhà.
Cả biệt thự vô cùng yên lặng, làm nó càng mênh mông hơn.
Cô đi lên tầng, đẩy cửa phòng ngủ của Trì Nghiên ra, phát hiện bên trong chỉ có chiếc xe lăn ở giữa phòng, không có bóng hình Trì Nghiên.
“Trì Nghiên?”
“Trì Nghiên?”
Không lẽ lại ngã ở trong nhà vệ sinh rồi…
Cô đẩy cửa phòng vệ sinh, vẫn không có ai.
Cô tìm một lượt cả biệt thự, không thể tìm thấy bóng dáng anh ở đâu.
Tần Thời Dụ có hơi sốt ruột, cô sợ người này ngộ nhỡ ngã ở nơi nào đó rồi hôn mê, cũng không có cách nào lên tiếng…
Sớm biết như vậy cô đã không ra khỏi nhà rồi.
Cô vội vàng chạy đến vườn hoa, muốn nhờ dì cùng tìm giúp, nhưng dì giúp việc lại mang vẻ mặt nghi ngờ: “Tìm Trì tiên sinh?”
“Không phải cậu ấy đi rồi sao?”
Tần Thời Dụ:???
Anh đi rồi anh đi đâu lẽ nào mọc ra cái chân thứ tư sao?
Tần Thời Dụ chau mày: “Đi rồi, sao anh ấy lại đi được, ai đến đón anh ấy ạ?”
Dì đặt bình nước xuống, nghiêm túc nhớ lại: “Không có, tự cậu ấy đi…”
“Không phải chân anh ấy không được linh hoạt sao?”
“Không có, động tác của cậu ấy nhanh lắm, vèo một phát chạy ra ngoài, hình như có việc gấp gì đó.”
“Đúng rồi, tối nay phu nhân muốn ăn gì? Trì tiên sinh nói hôm nay sẽ trở về muộn một chút, tôi còn chưa đi mua thức ăn…”
Tần Thời Dụ ngây ra tại chỗ, đã không nghe rõ dì đang nói gì nữa.
Cả đầu chỉ có một suy nghĩ.
Trì Nghiên đáng chém nghìn đao!! Thế mà lại dám giả què lừa cô!!!
Cô còn tận tâm tận lực chăm sóc anh một hồi!!
Tần Thời Dụ đã tức đến nỗi không thể suy nghĩ một cách bình thường, quay đầu xông vào phòng mình, thu dọn đồ đầy một va li hành lý.
Dì đi theo đằng sau hỏi: “Phu nhân, cô đây là muốn đi đâu?”
Bình luận truyện