Cả Nhà Đều Là Dân Xuyên Không, Chỉ Có Tôi Là Dân Bản Xứ

Chương 9



Editor: Cơm Nắm Nhỏ

_____________

Sau cơn mưa, bầu trời liền trở lên quang đãng thoải mái.

Khó được một ngày không cần đi làm, già trẻ lớn bé của thôn Hứa gia cũng không lười biếng, đều tận dụng lúc này làm việc nhà mình. Trong nhà không có việc gì làm cũng chỉ có mấy đứa trẻ con.

Dù hôm qua có mưa, bọn nhỏ cũng không từ bỏ việc đi chơi.

Dính mưa rất dễ bị ốm, đây là việc mà ai cũng biết. Nhà nghèo, không chăm sóc tốt là mất mạng như chơi, thế nên nhà nào nhà nấy đều không cho bọn nhỏ đi chơi.

Hứa lão tam cũng nghĩ thế, chỉ muốn không làm gì nằm im trên giường, ăn vặt đọc truyện, là chuyện vui nhất trên đời.

Nhưng mà mộng đẹp cũng chẳng thành, đừng nói ăn vặt đọc truyện, chỉ mỗi việc nằm thôi cũng không thể.

Ở đó mà nằm mơ!

Công việc trong nhà này, anh chạy không thoát. Hứa lão tam vì miếng ăn hàng ngày mà vất vả làm việc. Có một người vợ nhẫn tâm, anh đành phải vất vả hơn.

“Vợ ơi, anh nhặt xong rổ này rồi.” Anh chuyên chú nhặt anh đào, không dám lười biếng. Mà Đào Đào ngồi bên cạnh cứ liếc trộm Hứa lão tam, một bộ dáng muốn nói lại thôi.

Hứa lão tam bị tiểu cô nương nhìn chằm chằm một lúc lâu, đành bỏ anh đào xuống nhìn cô bé, mỉm cười nói: “Đào Đào làm sao thế?”

Đào Đào ngồi đối diện Hứa lão tam, tay nhỏ chống cằm, như một đoá hoa nhỏ, bé con chần chừ nhưng vẫn nói một cách nghiêm túc: “Ba hôm nay làm việc rất nghiêm túc, không giống ba lúc bình thường.”

Hứa lão tam: “………….”

Con là con gái ba đấy!

Anh nói không cần nghĩ: “Nếu làm việc cho đại đội là việc công, nhà chúng ta chẳng có lợi lộc gì. Thế nên dốc sức làm để làm gì? Ngốc nghếch! Nhưng bây giờ ba đang làm việc của nhà mình, chỉ nhà ta mới được lợi, nên ba phải nghiêm túc rồi. Nếu không chẳng phải ba vẫn phải làm lại ư.”

Đào Đào trợn tròn mắt: “!!!!!”

Nhu Nhu đang làm anh đào ở bên cạnh “hừ” một tiếng.

Thường Hỉ liếc mắt lườm Hứa lão tam nói: “Anh đừng dạy hư Đào Đào nữa,  có ai dạy trẻ con như vậy chứ?”

Chị vỗ vỗ Đào Đào nói: ” Đi xem anh trai con nuôi dế nhũi đi, đừng ngồi đây nghe ba con nói linh tinh nữa.”

Đào Đào nhíu mày lại thật sâu, dù không muốn cũng phải đứng lên, ngoan ngoãn nói “dạ” một tiếng. Đã thế còn than ngắn thở dài nhỏ giọng nói: “Tất cả đều vì sữa mạch nha.”

Cô bé đi tới phòng ở phía tây, đồ vật trải trên đất nhưng lại không thấy anh trai dâu.

Đào Đào gọi: “Anh ơi?”

Tuyết Lâm từ buồng trong đi ra, hai căn phòng ngủ của nhà họ đều là một phòng lớn một phòng nhỏ, nhìn bên ngoài thì phòng không nhỏ nhưng đi vào sẽ thấy vách ngăn, thiết kế giống chữ “nhật” (*nhìn giống chữ này nha: 日 – chữ này có nghĩa là “ngày” đó các nàng), phòng trong là phòng kho để trữ đồ.

Bên này cũng giống phòng phía đông của Đào Đào, đều thiết kế như nhau.

Tuyết Lâm cầm theo một cái ván gỗ vuông đi ra, quây lại bốn góc, dựng lên cao.

Đào Đào tò mỏ hỏi: “Anh ơi, đây là cái gì ạ?”

Tuyết Lâm nói: “Nuôi sâu cũng cần dụng cụ.”

Đào Đào vừa nghe thấy “sâu” liền im bặt nuốt nước miếng, mấy con vật đó nhìn ghê quá.

Nếu chỉ có một hai con thì không sao. Nhưng mà nhiều thì có sao đó. Nhiều năm sau này, cuối cùng Đào Đào cũng biết, đây là “Hội chứng sợ mật độ cao”, đám dế nhũi lúc nhúc này không phải ai cũng chịu được.

“Anh ơi, có thể nuôi sống con này ạ?”

Đào Đào nhìn thoáng qua đám dế nhũi liền lập tức quay đi, không muốn nhìn nhiều.

Tuyết Lâm híp mắt lại nói: “Lý thuyết là có thể nuôi được.”

Thực ra, cậu muốn trồng mấy loại dược liệu hơn. Nhưng nghĩ một hồi cậu liền bỏ qua. Thứ nhất, dược liệu không dễ trồng, dù là người có kinh nghiệm trồng thì xác suất cũng không cao. Nói gì đến chuyện cậu không có kinh nghiệm, nếu phải hy sinh đất nhà mình trồng thử thì không được. Giữa đồ ăn hàng ngày và chút tiền nhỏ, cậu không do dự chọn cái đầu tiên. Thứ ba, nếu cậu thử trồng trong vườn nhà mình rồi đem ra hiệu thuốc bàn thì cũng không ổn. Số lượng lớn như thế, nhỡ có ai ghen tức đi báo cáo nhà mình đầu cơ trục lợi thì sao. Bây giờ mới là năm sáu mươi chín, không thể tự do buôn bán.

Vì thế, Tuyết Lâm loại bỏ việc trồng thảo dược.

Thế nhưng mấy loại côn trùng như dế nhũi lại khác, nuôi cũng không khó, lại không chiếm diện tích. Quan trọng nhất là bán cũng rất được giá. Nếu không phải sợ mấy con rết và bọ cạp có tính nguy hiểm cao sẽ doạ mấy nữ đồng chí trong nhà thì cậu đã nuôi rồi.

Tuyết Lâm ngẩng đầu nói: “Đào Đào cầm…..”. Cậu dừng một chút lại nói: “Thôi, hôm nay mưa, không được.”

Đào Đào liềm hỏi: “Anh muốn làm gì ạ?”

Tuyết Lâm nói: “Anh muốn một ít bùn nhão, nhưng hôm nay mưa nên chưa cần vội. Em cầm một ít cỏ vào đây cho anh.”

Đào Đào đứng dậy đi thật nhanh: “Vâng ạ!”

Một nhà năm người, chia làm hai nhóm, mỗi người một việc.

Đào Đào dù đi theo anh trai, nhưng nhăn mũi nhíu mày liên tục, nhìn rất khổ sở.

Tuyết Lâm cười hỏi: “Em sợ mấy con này à,”

Đào Đào thành thật gật đầu, nhưng cũng thành thật nói: ” Em sợ, nhưng vì ăn em có thể nhịn.”

Tuyết Lâm bật cười nói: ” Nếu không thích làm mấy việc này, vậy sau này Đào Đào phải cố gắng học thật giỏi nhé. Em cố gắng học tập, có thành tích tốt thì không cần làm mấy việc này.”

Đào Đào hiểu rõ gật đầu, nhìn anh trai. Bé thầm nghĩ, trẻ lớn cũng đi lừa trẻ nhỏ. Chị gái lừa mình, anh trai cũng lừa mình.

Bé con dịu dàng hỏi: “Vậy tại sao anh không đi học?”

Dường như Tuyết Lâm cũng thấy được sự mê mang và nghi ngờ của cô bé, cậu bỏ đồ vật trong tay xuống, ngẩng đầu hỏi: “Đào Đào thấy anh có thông minh hay không?”

Đào Đào gật đầu thật mạnh, cả thông không ai thông minh bằng anh cô bé.

Anh của mình giỏi nhất.

Đào Đào chân thành nói: “Anh ơi, anh là người thông minh nhất trên đời.”

Tuyết Lâm nghe em gái khen mình liền vui vẻ nhếch khoé miệng, em gái của cậu thật lanh lợi.

Cậu gật đầu nói: “Nếu anh thông minh như thế thì đi học làm gì nữa? Nếu ngồi học cùng mấy bạn nhỏ không hiểu biết, anh thấy lãng phí thời gian quá, thời gian đó dùng để nghỉ ngơi tốt hơn nhiều đúng không? Dù sao mấy kiến thức kia anh đều biết rồi.”

Hứa Đào Đào: “………………………………………………!!!”

Tuyết Lâm lại nói tiếp: “Em cần lập kế hoạch cho mình, càng chi tiết càng tốt.”

Đào Đào chỗ hiểu chỗ không đáp: “Vâng ……..”

Tuyết Lâm chỉ dạy: “Bây giờ có lẽ Đào Đào chưa hiểu được, nhưng sau này lớn lên, học nhiều rồi sẽ hiểu thôi. Em càng học, hiểu biết nhiều lên thì sẽ biết rằng anh nói không sai.”

Hứa Đào Đào lập tức ôm cổ Tuyết Lâm làm nũng: “Bây giờ em cũng biết là anh nói không sai!”

Tuyết Lâm rất vui, vỗ vỗ lưng em gái.

Em gái của cậu, dù sinh ra ở hiện đại hay là cổ đại thì cũng chỉ là một đứa bé bình thường. Nhưng như thế đã được coi là một đứa bé mũm mĩm trong thôn. Dù sao thập niên 60-70 cũng quá khổ, cậu biết nhưng không thể làm gì được.

Hiện thực trêu ngươi. Để cậu đến đây, để cậu đặt mình vào hoàn cảnh của người khác tự cảm nhận.

Đúng vậy, đây là lần thứ hai Tuyết Lâm xuyên không.

Lần đầu tiên, cậu vốn là cô nhi, cô hội duy nhất để thay đổi vận mệnh là cố gắng học tập. Cậu thi đậu đến hàm tiến sĩ, sắp tới sẽ làm giáo sư, nhưng sau khi ngủ một giấc liền xuyên không về cổ đại. Cậu là thai xuyên!

Thật xui xẻo.

Trải qua nhiều vất vả, cậu chậm rãi lớn lên, dần dần thích ứng với cuộc sống. Vì muốn làm chỗ dựa cho mẹ, cậu vẫn chọn con đường học vấn. Kết quả ngay ngày đề danh bảng vàng, hoàng thành bị phá.

Người chú đáng chết một nghìn lần kia hạ độc nhà họ, người này nên bị sét đánh.

Một lần nữa, cậu lại xuyên không.

Nhưng lần này không giống lần trước, mà giống như đầu thai không uống canh Mạnh Bà hơn.

Lần này giống như đầu thai chuyển kiếp.

Không chỉ một mình cậu, mà cả nhà cũng cùng xuyên qua. Nhà cậu xuyên tới thập niên sáu mươi. Cậu không dám nói cho mọi người rằng mình xuyên về vị trí cũ, nhưng cũng không sao. Cậu vẫn cụp đuôi làm người là được.

Dù sao, ai cũng hiểu về “hiệu ứng cánh bướm” (có thuyết nói rằng chỉ một cái vỗ cánh của con bươm bướm ở Amazon có thể gây ra động đất ở một nơi nào đó – ý nói một sự thay đổi nhỏ cũng làm thay đổi một chuyện lớn).

Có thể cậu không gây ra những biến cố lớn, nhưng những người khác thì chưa nói trước được.

Cả nhà cậu đều xuyên tới đây, ai mà biết được còn có người khác xuyên không hay không.

Cho nên cậu vẫn cẩn thận là tốt nhất.

Chỉ có thể âm thầm làm vài việc, không thể khoe khoang.

Tất nhiên, ở thời đại này, có vài việc có thể lấy mạng người ta. Sống ở nông thôn vẫn an toàn nhất! Với lại, cậu mới là đứa bé mười tuổi, muốn làm gì cũng chẳng được.

“Anh ơi, anh đang nghĩ gì thế?”- Đào Đào lắc lắc tay qua mặt Tuyết Lâm nói: “Anh thất thần kìa.”

Ánh mắt của Tuyết Lâm lấp lánh nói: “Anh đang nghĩ về cuộc sống sau này.”

Đào Đào ưỡn ngực, kiêu ngạo nói: “Em sẽ nghe lời anh.”

Tuyết Lâm cười mỉm: “Đào Đào nhà chúng ta thật ngoan.”

Hứa Đào Đào vui vẻ xoay vài vòng, cô bé nói: “Em ngoan….”

“Có ai ở nhà không?” Ngoài sân có tiếng gọi người rất lớn.

Đào Đào bị ngắt lời, cùng anh trai nhìn nhau, sau đó lạch bạch chạy ra ngoài nhà. Cô bé thấy mẹ đã mở cổng mời khác vào nhà. Đào Đào không nhút nhát, tò mò mở to mắt nhìn vị khách lạ vừa đến.

Khách đến nhà cô bé là một đôi vợ chồng, hai người này vừa nhìn liền thấy rất có điều kiện.

Đào Đào nghĩ hai người học chắc chắn là người thành phố.

Bác dâu hai của cô bé cũng là người thành phố, cũng thường ăn mặc, trang điểm như vậy.

Quần áo của họ rất ít mảnh vá, da cũng không đen.

“Chị ba, đây là Đào Đào nhà chị đúng không?”

Cô khom lưng nhìn bé con, mỉm cười nói: “Con bé đã lớn như vậy rồi ư.”

Đào Đào nhấp môi, ngoan ngoãn chào hỏi: “Cháu chào thím ạ.”

Người phụ nữ ngạc nhiên một lát, sau đó liền bật cười: “Đào Đào hiểu chuyện quá, không sợ người lạ chút nào.”

Cô chỉ vào chính mình nói: “Cháu nói xem, cháu có biết thím là ai không?”

Đào Đào lắc đầu thành thật trả lời: “Cháu không biết. Nhưng cứ còn trẻ, đã kết hôn thì đều gọi là thím.”

Người phụ nữ bật cười, lấy ra một chiếc kẹo đường từ trong túi đưa cho cô bé: “Cháu thông minh quá, thím cho cháu kẹo đường này. Cháu đi chơi đi.”

Đào Đào nhìn Thường Hỉ, thấy mẹ gật đầu cô bé mới nhận.

Bé con lập tức cười toe toét, càng ngọt ngào thêm: “Cháu cảm ơn thím.”

Cô bé xê dịch gót chân, đứng bên cạnh chị gái Nhu Nhu.

Thường Hỉ nói: “Nhị Cẩu Tử với vợ Nhị Cẩu Tử đi vào nhà ngồi trước rồi nói tiếp.”

Hứa lão tam vui vẻ đứng dậy, chuẩn bị đuổi theo.

Thường Hỉ quay lại nhìn anh bằng ánh mắt hình viên đạn: “Lão tam, anh dạy bọn trẻ làm việc tiếp đi.”

Bất lực thật sự!

Nhị Cẩu Tử nhìn Hứa lão tam cười khúc khích. Sau khi nói với chồng, Thường Hỉ dẫn hai vợ chồng họ vào phòng khách phía đông ngồi.

Đào Đào liếc vào trong phòng một cái, mở cánh tay ra lắc lắc: “Chị một viên, em một viên nhé.”

Cảm nhận được ánh mắt tha thiết của ba mình, cô bé lại lấy ta một viên: “Cho ba một viên, con một viên.”

Sau đó lại nhìn vào trong phòng nói: “Anh một viên, em một viên….”

Cô nhóc cũng không keo kiệt, đặt một viên lên giường đất: “Đây là cho mẹ, mẹ một viên, con một viên….Thế là chia xong.”

Chia phần như thế, vừa đủ.

Bé con vỗ tay: “Vừa vặn quá!”

Nói xong cúi đầu, lông mày nhíu lại, nghi hoặc tự hỏi: “Nhưng tại sao mình lại có những bốn chiếc kẹo?”

Nhìn sang Tuyết Lâm: “Anh trai mới có một chiếc ạ?”

Tuyết Lâm run rẩy khoé miệng: “…………………….”

Cậu nghiêm túc nhìn em gái hỏi: “Em là Lưu Tinh à?”

Đào Đào gãi đầu, lại lắc đầu nói: “Anh ơi, anh bị choáng váng ư? Em là Hứa Đào Đào mà!”

Anh trai lại nói mấy lời kỳ lạ rồi!

Cô bé lại gãi đầu hỏi: “Lưu Tinh (sao băng) chẳng phải ở trên bầu trời sao?”

Cô bé từng nghe anh trai nói qua nên không quên.

Không dễ lừa cô bé đâu.

Tuyết Lâm không biết phải nói gì: “.…………”

Một lúc sau, anh nghiêm túc nói: “Hứa Đào Đào.”

Đào Đào: “???”

Cô bé thấy anh mình thật nghiêm túc.

Tuyết Lâm thấm thía nói: “Bắt đầu từ hôm nay, anh sẽ dạy em học toán!”

Hứa Đào Đào: “???????”

Tuyết Lâm nghĩ: Dù em gái mình không chịu thiệt, nhưng em gái mình cũng không thể không biết đếm được.

Dù sao cũng vừa là thủ khoa thi đại học; lại là Trạng Nguyên hàng thật giá thật ở cổ đại.

Em gái mình có thể không biết đếm ư?

Không thể!!!!!!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện