Cả Nhà Thương Nhau
Chương 43
Nhạc Nhạc là bảo bối của cả nhà.
Bé khóc, mọi người đều cảm thấy bối rối.
Bé cười, tất cả cũng thoải mái theo.
Trừ Lý Bác Học ra.
Chưa đến một tuổi, Nhạc Nhạc đã biết nói.
Ba ba, bà, anh, chú, bác đều gọi được, chỉ là nói từng chữ có hơi đớt đát không rõ lắm.
Thế nhưng có hai từ bé gọi rất rõ ràng, đó là “Thỏ Thỏ”.
Nhạc Nhạc mỗi lần thấy Lâm Tô liền vui sướng hưng phấn hoa chân múa tay, miệng không ngừng đớt đát nói một tràng dài, mọi người cũng chẳng nghe được rốt cuộc bé nói cái gì, thỉnh thoảng vang lên hai từ “Thỏ Thỏ” từ miệng bé phát ra.
Lâm Tô cũng rất thích Nhạc Nhạc, mỗi ngày tan học về đến nhà là phải chơi đùa với bé một hồi, ôm hôn khuôn mặt nhỏ nhắn, sau đó mới đi làm bài.
Từ khi có Nhạc Nhạc, Lâm Tô thay đổi tập quán xem TV sau khi ăn mà mình vẫn duy trì bấy lâu nay, cơm nước xong chơi với Nhạc Nhạc cho đến lúc đi ngủ.
Lý Bác Học u oán, Lâm Tô hoàn toàn bị Nhạc Nhạc chiếm lấy, căn bản không thèm đếm xỉa tới nhóc.
Để hấp dẫn sự chú ý của Lâm Tô, Lý Bác Học tìm cách lấy lòng bé.
Lý Bác Học đem bộ sưu tập Transformer mà bản thân đã gìn giữ suốt năm năm trời nói với Lâm Tô : “Bé Thỏ, mấy cái này nhìn đỉnh không?”
Lâm Tô gật đầu thật mạnh, “o(≧v≦)o~~ Dữ thiệt nha!”
Lý Bác Học nhét bộ sưu tập vào trong tay Lâm Tô, “Cho cậu nè.”
“Cho tớ hả?” Lâm Tô kinh ngạc trừng to mắt, rồi lập tức toét miệng cười, “O(∩_∩)O~~ Cảm ơn nha, Lý Bác Học thật tốt!”
Lý Bác Học cực kỳ đắc ý, “Đương nhiên rồi! Hơn nữa, của tớ cũng là của cậu, giữa chúng ta cần gì phải tính toán nhiều như vậy!”
Lâm Tô cầm bộ biến hình chơi một hồi, sau đó gói lại bỏ vào hộp, động tác nhẹ nhàng, đặc biệt cẩn thận.
Thấy Lâm Tô cẩn thận tỉ mỉ đối với mấy món đồ chơi của mình như vậy, Lý Bác Học cảm động muốn chết, quả nhiên vợ rất quan tâm tới mình nha! ~~o(>_<)o ~~
Vì muốn cho Lâm Tô càng thêm vui, Lý Bác Học nói : “Bé Thỏ, không muốn chơi thì bỏ đi, mai mốt tớ mua cho cậu cái khác, còn dữ hơn nữa!”
Lâm Tô lắc đầu, “Cái này cũng đã xịn lắm rồi, tớ rất thích!”
Lý Bác Học rơi lệ : Vợ thật quan tâm đến mình! /(ㄒoㄒ)/~~
Lâm Tô nói thêm : “Tớ muốn đem cất thật kĩ, đợi đến lúc Nhạc Nhạc trưởng thành, để dành cho bé chơi!”
Lý Bác Học 囧.
Sau khi cất kĩ bộ transformer, Lâm Tô hứng khởi đi ra khỏi phòng ngủ, “Tớ đi tìm Nhạc Nhạc chơi đây ~~ “
Lý Bác Học bi thương : Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc, lúc nào cũng Nhạc Nhạc! Nhạc Nhạc đáng ghét ~~T_T
. : .
Lý Tường Vũ vốn nghĩ trong nhà có một người vợ đẹp, thật đúng là chuyện đáng tự hào.
Nhưng hắn lại không nghĩ rằng vợ đẹp cũng sẽ mang đến nhiều khổ não.
Sau khi Lâm Duyệt Minh khôi phục vóc người, quyết định đi làm trở lại.
Lý Tường Vũ không muốn cậu quay lại bệnh viện.
Trách nhiệm của bác sĩ khoa chấn thương chỉnh hình rất lớn, lại giải phẫu nhiều, thường xuyên tăng ca. Làm xong một cuộc phẫu thuật phức tạp, bình thường từ trưa đến chiều cũng không được nghỉ ngơi.
Lý Tường Vũ sợ cậu khổ cực, hôm trước mới nghe cậu nói phải quay về bệnh viện đi làm, hôm sau liền chạy đến sở y tế thành phố hỏi về thủ tục mở phòng khám, chuẩn bị giúp cậu mở phòng mạch.
Sau khi xử lý xong mọi việc, hắn mới báo tin này cho Lâm Duyệt Minh, khiến cho Lâm Duyệt Minh có muốn cũng không thể cự tuyệt.
Lý Tường Vũ đích thị là một thương nhân khôn khéo.
Hắn mở phòng khám tại tiểu khu mà Lâm Duyệt Minh sống trước đây.
Thứ nhất, xung quanh đều là người quen, không sợ ế.
Thứ hai, hắn muốn tạo cơ hội để ở chung với Lâm Duyệt Minh, chỉ có hai người thôi.
Ở Lý gia rất nhiều người, cho nên mỗi lần cả hai muốn thân thiết đều không được thoải mái. Tới buổi tối, lại thêm Nhạc Nhạc ngủ giữa hai người, Lý Tường Vũ muốn hôn vợ cũng khó, thường thường còn chưa kịp nhoài qua, đã bị Lâm Duyệt Minh đẩy trở lại, hỏi nguyên nhân, Lâm Duyệt Minh lúc nào cũng nói đúng một câu — Đừng làm ảnh hưởng đến em bé.
Lý Tường Vũ phiền muộn muốn chết, cứ cảm thấy sau khi có em bé Lâm Duyệt Minh đối với mình càng ngày càng lạnh nhạt.
Mở phòng khám trong tiểu khu, thời gian rảnh, có thể đóng cửa lại, đưa vợ lên lầu thân thiết, thật là thuận tiện a!
Lý Tường Vũ mới tính toán trong đầu mà đã cảm thấy sướng rồi.
Trong thời gian phòng khám còn đang lắp đặt thiết bị, hắn liền tưởng tượng đến cảnh mỗi ngày cùng Lâm Duyệt Minh ở phòng trên lầu điên cuồng triền miên.
Sau khi Lý Tường Vũ nói ra ý nghĩ của mình, bị Lâm Duyệt Minh mắng không đứng đắn. Nói hắn là người có đầu óc xấu xa, toàn có nghĩ và làm chuyện xấu.
Lý Tường Vũ cũng không ngại, đắc ý cười, “Tôi vốn là người xấu mà.”
Sự thực là vậy, đối với hắn mà nói có thể cùng cùng vợ đêm ngày triền miên, là chuyện hay nhất trên đời này.
Phòng khám đúng hạn khai trương, ngày đó Lâm Duyệt Minh mời mọi người trong tiểu khu ăn bữa cơm, thuận tiện làm quảng cáo luôn.
Sống chung cùng với Lý Tường Vũ, Lâm Duyệt Minh thực sự thay đổi rất nhiều.
Trước đây khuôn mặt cậu luôn luôn lạnh lùng, tính cách lạnh nhạt thường không để ý đến người khác, hiện tại cả người đều trở nên ôn hòa hơn rất nhiều, trên mặt luôn nở nụ cười, gặp hàng xóm láng giềng thì chủ động chào hỏi.
Cứ như vậy, ấn tượng của mọi người đối với cậu thay đổi rất nhiều, phát giác tính cách của cậu bình dị dễ gần gũi. Có cảm mạo hay bệnh nhẹ đều đến phòng khám, căn bản không đi bệnh viện.
Lâm Duyệt Minh làm việc nghiêm túc cẩn thận, đối đãi bệnh nhân tựa như với thân hữu. Thái độ phục vụ kiên nhẫn mềm mỏng, tận lực giảm bớt đau đớn cho người bệnh, động viên để họ lạc quan.
Bởi vậy cậu chiếm được sự tín nhiệm rất cao của mọi người, có vài ông bà cụ rõ ràng không sinh bệnh, thế nhưng thân thể nhức mỏi, hơi choáng váng, đều tìm đến, mà cậu cũng không ngại phiền phức, mấy ông bà cụ cũng giống như con nít thích được người khác dỗ dành, muốn người khác quan tâm tới họ.
Vì điều này mà Lâm Duyệt Minh càng thêm được yêu mến, trong tiểu khu người có bệnh hay không đều thích ghé qua phòng khám ngồi chơi, có món gì ngon cũng sẽ đem đến cho cậu.
Lại có cụ bà nhiệt tình thấy bên cạnh cậu không có phụ nữ, còn cầm một loạt ảnh chụp mỹ nữ giới thiệu đối tượng cho cậu.
Lâm Duyệt Minh cười nhẹ, khéo léo từ chối.
Chuyện đến tai Lý Tường Vũ, thiếu chút nữa khiến hắn tức chết. Hắn hận không thể gắn lên người Lâm Duyệt Minh một cái bảng hiệu, tuyên bố với mọi người đây là vật sở hữu của hắn.
Lâm Duyệt Minh lại mắng hắn tầm thường, nói cậu cũng đâu có đáp ứng người ta, cần gì phải tức giận, có đáng để ghen không?
Lý Tường Vũ có hơi hối hận, sớm biết như vậy, ban đầu không nên mở phòng khám ở nơi này.
Hơn nữa vợ mình càng ngày càng đẹp, làm cho hắn cảm thấy nguy cơ rình rập, hắn cứ lo lắng Lâm Duyệt Minh bị người ta quấy rầy, cả ngày đầu óc không yên, chẳng thể an ổn làm việc, cứ phải canh chừng chằm chặp thì mới yên tâm.
Lý Tường Vũ thầm tính toán, từ sau khi mở phòng khám, so với trước đây Lâm Duyệt Minh càng thêm bận rộn, phòng khám khách ra vô không ngừng, từ sáng sớm cho đến chiều muộn cũng không thể nghỉ ngơi, sau khi về đến nhà còn phải chăm con nhỏ, thời gian ở bên hắn càng ngày càng ít.
Mà sau đó thì càng không cần phải nói, mệt mỏi suốt một ngày thì làm gì còn tinh lực, đến tối rửa mặt xong, Lâm Duyệt Minh vừa nằm lên giường liền ngủ mất. Thấy Lâm Duyệt Minh vất vả như vậy, Lý Tường Vũ cũng không đành lòng quấy rối, chỉ có thể phiền muộn một mình.
Buổi trưa hôm nay, Lý Tường Vũ sắp đặt xong mọi chuyện trong nhà hàng, xách cặp lồng đi tới phòng khám đưa cơm cho Lâm Duyệt Minh.
Vừa đi tới cửa, một đoạn đối thoại kì dị vẳng vào trong tai hắn.
“Bác sĩ Lâm, em bị bệnh rồi.”
“Bệnh ra sao?”
“Cả người vô lực, ăn không ngon, ngủ chẳng yên, tim đập rất mạnh.”
“Tình trạng này xuất hiện khi nào? Được bao lâu rồi?”
“Từ khi nhìn thấy anh thì đã bắt đầu, đã duy trì liên tục gần hai năm rồi.”
. . .
“Bác sĩ Lâm, anh thật là đẹp, từ lúc nhìn thấy anh, chẳng còn ai lọt vào mắt em được nữa.”
. . .
“Mỗi ngày ăn cơm không vô, lúc nào cũng nhớ anh, em cảm thấy mình sắp chết rồi.”
. . .
“Anh nói thử xem, bệnh này có trị được không?”
“Được.”
“Dùng biện pháp gì? !”
“Tôi đi hủy sắc đẹp, sẽ không lọt vào mắt cậu được nữa.”
“Ha ha! Bác sĩ Lâm, anh thật là biết đùa! Em yêu anh chết mất!”
. . .
Đứng ở ngoài cửa, Lý Tường Vũ càng nghe càng bốc hỏa.
Hắn muốn nhìn thử xem, tên nào to gan lớn mật cư nhiên dám có ý với vợ của mình.
Hắn đẩy cửa, đi vào phòng khám với vẻ mặt đầy giận dữ.
Đập vào mắt là một nam sinh có khuôn mặt búp bê đang thầm thì gì đó vào tai Lâm Duyệt Minh.
Tên nhóc kia cười đầy vẻ nịnh nọt, nét mặt lỗ mảng, ra mòi đang đùa giỡn Lâm Duyệt Minh.
Mà Lâm Duyệt Minh thì lại không tức giận, biểu tình có chút bất đắc dĩ, ánh mắt nhìn tên nhóc cư nhiên còn mang theo vài phần sủng nịch.
Lý Tường Vũ trợn tròn mắt.
Sửng sốt hồi lâu, mới ho khan một tiếng, hấp dẫn lực chú ý của bọn họ.
Lâm Duyệt Minh ngẩng đầu, cười nói : “Anh đến rồi.”
Lý Tường Vũ đi tới trước bàn chẩn bệnh, đặt cặp lồng lên bàn, ừ một tiếng, giọng mũi rất nặng.
Lâm Duyệt Minh cười cười, “Phiền phức như thế làm gì, em tùy tiện ăn ở gần đây là được, chạy tới chạy lui chi cho cực.”
Lý Tường Vũ không lên tiếng, ánh mắt bắn về phía tên nhóc, trên người tản mát ra khí tức lạnh như băng.
Tên nhóc bị ánh mắt đầy sát khí của hắn làm cho sợ hãi, nhỏ giọng hỏi Lâm Duyệt Minh, “Bác sĩ Lâm, người này là ai vậy a? Thật là đáng sợ a!”
Lâm Duyệt Minh đi tới bên cạnh Lý Tường Vũ, kéo tay hắn, trịnh trọng giới thiệu, “Anh ấy là người yêu của anh, Lý Tường Vũ. Anh đã từng nói với em rồi đó.”
Tên nhóc bĩu môi, “Chẳng phải anh nói hắn rất ôn nhu, sống chung rất dễ chịu sao? Hình như không giống a!”
Lâm Duyệt Minh cười cười chẳng trả lời, cậu đương nhiên biết nguyên nhân vì sao mà Lý Tường Vũ phụng phịu rồi.
Bộ ghen cảm thấy thú vị lắm sao?
Lâm Duyệt Minh giơ tay lên nhìn đồng hồ, quay qua tên nhóc hỏi : “Gần hai giờ rồi, em không đi học sao?”
“Buổi chiều không có tiết, chẳng cần đi.” Tên nhóc cười hì hì sáp lại, “Bác sĩ Lâm, để em ở lại phòng khám đi mà, em không muốn về nhà.”
Lâm Duyệt Minh bất đắc dĩ, “Lại muốn chọc giận chú của em chứ gì?”
“Bị anh đoán trúng rồi.” Tên nhóc cười ngây ngô một hồi, đột nhiên hai tay chống nạnh, gào tướng lên, “Bác sĩ Lâm anh không biết đó thôi, lão già kia càng ngày càng bá đạo! Không cho em ăn quán ven đường, em nhịn! Chỉ cho có năm tệ tiền tiêu vặt em cũng nhịn! Hiện tại hắn còn không cho em đi làm thêm, thực sự là quá đáng mà! ! Hắn cũng không ngẫm lại xem, em đi làm thêm là vì ai a? Còn không phải là để mua quà cho hắn à! Cũng không chịu hỏi nguyên nhân, cứ hạn chế sự tự do của em, thật là đồ đáng ghét! !”
Lâm Duyệt Minh xoay người, mắt trợn trắng, tức giận, “Hắn là bởi vì quan tâm em, đừng có mà không biết phải trái như thế.”
“Còn có kiểu quan tâm như thế sao? Một chút tự do cũng không có!” Tên nhóc cười đắc ý, “Em vừa nhắn tin cho hắn, nói mình bỏ nhà đi, phỏng chừng hiện tại hắn đang gấp đến rối tinh rồi mù rồi!”
“Tên nhóc xấu xa, sao em không nghĩ hiện tại hắn đang tìm em khắp nơi hả? !”
“Không thể nào? Hắn cũng đâu có ngốc như vậy?” Tên nhóc không cười nữa, đứng lên gãi gãi đầu, biểu tình có vẻ hoảng loạn, “Nếu không em gọi điện thoại hỏi một chút?”
Lâm Duyệt Minh gật đầu, “Đúng, gọi đi, không thôi hắn lại lo lắng.”
Tên nhóc lấy điện thoại cầm tay ra, sau khi bấm máy, mặt mày có vẻ khổ sở, “Di động của hắn tắt máy.”
“Vậy em mau về nhà chờ hắn.”
Tên nhóc khuôn mặt bối rối nói : “Vì để cho hắn tin em thực sự bỏ nhà đi, em đâu có cầm chìa khóa theo.”
Lâm Duyệt Minh không biết nói gì.
“Quên đi, em đến công ty tìm hắn.” Tên nhóc vừa đi ra ngoài vừa nói : “Bác sĩ Lâm, nếu anh thấy chú em thì bảo hắn ở nhà chờ em nhé.”
Lâm Duyệt Minh còn chưa kịp đáp lời, tên nhóc đã chạy thật xa.
Tên nhóc đi rồi, Lâm Duyệt Minh nhếch khóe miệng cười cười nhìn Lý Tường Vũ, cũng không nói gì, chỉ cười không ngừng, cười đến nỗi làm cho Lý Tường Vũ sợ hãi.
“Em cười gì vậy?”
Lâm Duyệt Minh vẫn cười mãi, “Anh nói xem?”
“Sao tôi biết được.”
“Ghen ăn ngon lắm sao?”
. . .
“Tên nhóc kia có người yêu rồi, bọn họ sống ở tầng lầu trong cùng của tiểu khu.”
“Àh.”
“Anh không nhận thấy cậu ấy là người hay nói giỡn sao?”
“Không thấy. . .”
“Cậu ta rất nghịch ngợm! Thoạt nhìn tưởng là học sinh trung học, kỳ thực đã hơn hai mươi tuổi rồi, đối xử với người khác chân thành, đầu óc đơn thuần giống như một đứa trẻ vậy.”
“Ừm. . .”
“Em xem cậu ấy như một người bạn nhỏ.”
“Tôi hiểu rồi.”
“Còn ghen không?”
Lý Tường Vũ lắc đầu, cười vẻ có lỗi.
Lâm Duyệt Minh nhìn ra ngoài cửa, nhẹ giọng nói : “Ở đây nhiều năm như vậy, thế mà em không biết mình có người hàng xóm dễ thương như vậy.”
“Trước kia em chưa bao giờ chủ động tiếp xúc với người khác, đối xử lạnh lùng, không hề kiên trì, kể cả hàng xóm chung một tầng lầu tên họ là gì em cũng không rõ.” Nói đến đây ánh mắt Lâm Duyệt Minh đột nhiên trở nên ảm đạm, “Tên nhóc vừa rồi là bệnh nhân của em, hai năm trước cậu ấy nhập viện một thời gian, cứ tưởng rằng sẽ không gặp lại cậu ta nữa, không ngờ cả hai sống chung trong một tiểu khu. Suy nghĩ kĩ lại thì, trước kia em cư xử thật sự rất tệ hại, không làm cho người ta thích, chẳng có bạn bè, mà bản thân cũng không vui vẻ gì. . .”
Nghe cậu nói xong, trong lòng Lý Tường Vũ cảm thấy chua xót.
Trước đây có lẽ Lâm Duyệt Minh gặp rất nhiều đau khổ, chính vì vậy mà em ấy mới phải giả trang. Sự lạnh lùng của em ấy tất cả đều là giả tạo, một mình chung sống cùng con trai chín năm, không có ai để dựa vào, đành bắt buộc mình phải kiên cường lên, thế nhưng cho dù là người kiên cường đến mấy thì cũng có lúc yếu đuối, mong muốn được người khác che chở, muốn có một tình yêu đích thực, giống như hạt dẻ, khi tách lớp vỏ cứng dày ra, nhân bên trong mềm mại dễ vỡ, trái tim con người khi khao khát tình yêu cũng vậy.
Ai cũng không muốn bị cô lập, Lý Tường Vũ biết bản tính của cậu không phải là một người lạnh lùng, bởi vì bị tổn thương, cho nên mới đóng chặt cánh cửa tâm hồn, kỳ thực em ấy cũng rất mâu thuẫn, sợ hãi cùng người khác trao đổi tình cảm, nhưng lại cũng muốn thử, vì thế cuộc sống của em ấy mới không vui.
Lý Tường Vũ vươn tay kéo cậu ôm vào lòng, in lên trán vô số những nụ hôn, “Đừng nghĩ ngợi lung tung, không nên nói như vậy. Ở trong mắt tôi em là tốt nhất, cẩn thận tỉ mỉ, hay chăm sóc người khác, thiện lương. Hiện tại mọi người trong tiểu khu đều thích em, mẹ của tôi là một người xoi mói như vậy mà cũng rất thoả mãn, em đã làm rất tốt.”
“Em không nghĩ lung tung, chỉ nhớ lại trước kia một chút mà thôi.” Lâm Duyệt Minh mỉm cười dựa vào người Lý Tường Vũ, dúi đầu vào cổ hắn, “Bây giờ em rất vừa lòng, cuộc sống thật phong phú, những. . . Người láng giềng đối với em rất tốt. Kỳ thực người ta sống chung với nhau rất đơn giản, mình tươi cười đối với người khác, họ cũng sẽ đối với mình giống như vậy, trước kia em đã bỏ lỡ rất nhiều điều tốt đẹp, may mắn là vẫn chưa quá muộn, có được điều này đều phải cảm ơn anh.”
Lý Tường Vũ vui vẻ, “Sao lại khách khí như vậy a? Cảm khái như thế để làm gì? Khiến tôi cảm thấy không quen.”
Lâm Duyệt Minh ngẩng đầu, hếch cằm, liếc xéo hắn, “Chẳng phải anh hay oán giận em không nói chuyện thật lòng cho anh nghe sao? Hiện giờ nói thật, cư nhiên bị anh ghét bỏ là sao?”
“Làm gì có! Sao mà ghét bỏ cho được!” Lý Tường Vũ lắc đầu, cúi đầu hôn nhẹ, rồi cười nói : “Em muốn cảm ơn à, vậy đóng cửa lại để tôi làm một hồi?”
“Như vậy sao được, nhỡ lát nữa có người đến khám bệnh thì làm sao bây giờ?”
Lý Tường Vũ giả bộ đáng thương, “Chúng ta đã lâu không có làm chuyện kia, tôi rất khó chịu.”
“Đã lâu thật sao?” Lâm Duyệt Minh xoay người mắt trợn trắng, “Ba ngày trước là ai lợi dụng lúc em đang ngủ thì đè lên hả?”
“Lần đó không tính!”
Không nhắc tới thì thôi, nhớ lại chuyện ngày hôm đó Lý Tường Vũ vẫn còn phiền muộn.
Đêm đó làm mới được phân nửa, Nhạc Nhạc tỉnh, nằm ở bên cạnh hai người oa oa khóc lớn, cứ như vậy, cả hai đều mất hứng, động qua loa vài cái cho xong, Lý Tường Vũ bèn tiết ra, Lâm Duyệt Minh cũng đâu hưởng thụ được gì.
Hai bàn tay to sờ loạn trên người Lâm Duyệt Minh, Lý Tường Vũ kề sát vào bên tai, gấp gáp nói : “Để cho tôi làm đi mà? Một lần thôi? Ừ đi?”
Lâm Duyệt Minh giãy ra khỏi đôi bàn tay không an phận kia, đứng lên, đi ra phía trước.
Một cảm giác mất mác đột ngột dội lên trong lòng, nhìn bóng lưng Lâm Duyệt Minh, Lý Tường Vũ thở dài.
Lâm Duyệt Minh xoay người, nhìn mặt có vẻ thản nhiên, kì thực trong lòng đang trộm vui vẻ, bình tĩnh nói : “Ngồi ngốc đó làm gì? Không đi sao?”
Lý Tường Vũ ngớ ngẩn hỏi : “Đi đâu?”
“Đóng cửa, lên lầu, làm chuyện mà anh muốn.”
Vẻ mặt Lý Tường Vũ lúc này nhìn rất ngu, cười ngây ngô đi lại gần, cười ngớ ngẩn lúc ôm Lâm Duyệt Minh, ngây ngốc cúi đầu hôn cậu.
Môi lưỡi giao hòa, nửa ngày mới buông ra.
Lâm Duyệt Minh cuối cùng cũng có cơ hội nói chuyện, “Không lên lầu hả?”
“Không cần.” Lý Tường Vũ đặt lên ghế sô pha, đóng cửa gài then cẩn thận, rồi quay vào, vừa đi vừa cởi quần áo, “Làm ở chỗ này được rồi.”
“Không được đâu, ở đây không có mũ.”
Lý Tường Vũ cởi hết y phục của mình, lại tới cởi quần áo của Lâm Duyệt Minh, “Không sao đâu, lát nữa không bắn vào là được.”
Lâm Duyệt Minh do dự một chút, rồi miễn cưỡng gật đầu.
Làm trong một khung cảnh mới. Đặc biệt có cảm giác. Phòng khám mở ở ngay cổng của tiểu khu, hiện giờ là thời gian đi làm đến trường buổi chiều, có người thường xuyên đi qua cửa kính, Lâm Duyệt Minh không dám kêu ra tiếng, chỉ có thể ra sức kiềm nén.
Lý Tường Vũ vừa thúc, vừa nói : “Không sao đâu, kêu lên đi, không ai để ý đâu.”
Lâm Duyệt Minh mím chặt môi, khuôn mặt đỏ bừng, nhẫn nại có vẻ rất khổ cực.
Lý Tường Vũ hạ thắt lưng, ngậm đôi môi cậu, dùng đầu lưỡi tách khớp hàm ra, lực va chạm mạnh thêm một chút.
Tiếng rên rỉ cao vút tràn ra, Lâm Duyệt Minh nhanh tay bịt miệng lại.
“Kêu ra tiếng thoải mái hơn phải không?” Lý Tường Vũ cười cười, hôn cậu, rồi ghé vào bên tai khẽ nói “Tiếng rên nghe thật khêu gợi a. . . Ngoan, kêu lớn lên cho tôi nghe. . .”
Nụ hôn triền miên cùng âm thanh mê hoặc khiên cho Lâm Duyệt Minh chậm rãi mất đi lý trí, trong miệng bất giác vang lên tiếng rên rỉ rất nhỏ.
Theo sự va chạm càng ngày càng mạnh, tiếng rên rỉ cũng mỗi lúc mỗi lớn hơn, Lâm Duyệt Minh ôm chặt Lý Tường Vũ, toàn thân run lên liên tục.
Khi cậu nghĩ mình sắp nhịn không được nữa, chợt có tiếng đập gấp gáp vang lên.
Ngay sau đó một giọng nói có vẻ lo lắng từ bên ngoài truyền vào.
“Bác sĩ Lâm có trong đó không? Anh ở đâu vậy? Tôi có việc gấp tìm anh!”
Bé khóc, mọi người đều cảm thấy bối rối.
Bé cười, tất cả cũng thoải mái theo.
Trừ Lý Bác Học ra.
Chưa đến một tuổi, Nhạc Nhạc đã biết nói.
Ba ba, bà, anh, chú, bác đều gọi được, chỉ là nói từng chữ có hơi đớt đát không rõ lắm.
Thế nhưng có hai từ bé gọi rất rõ ràng, đó là “Thỏ Thỏ”.
Nhạc Nhạc mỗi lần thấy Lâm Tô liền vui sướng hưng phấn hoa chân múa tay, miệng không ngừng đớt đát nói một tràng dài, mọi người cũng chẳng nghe được rốt cuộc bé nói cái gì, thỉnh thoảng vang lên hai từ “Thỏ Thỏ” từ miệng bé phát ra.
Lâm Tô cũng rất thích Nhạc Nhạc, mỗi ngày tan học về đến nhà là phải chơi đùa với bé một hồi, ôm hôn khuôn mặt nhỏ nhắn, sau đó mới đi làm bài.
Từ khi có Nhạc Nhạc, Lâm Tô thay đổi tập quán xem TV sau khi ăn mà mình vẫn duy trì bấy lâu nay, cơm nước xong chơi với Nhạc Nhạc cho đến lúc đi ngủ.
Lý Bác Học u oán, Lâm Tô hoàn toàn bị Nhạc Nhạc chiếm lấy, căn bản không thèm đếm xỉa tới nhóc.
Để hấp dẫn sự chú ý của Lâm Tô, Lý Bác Học tìm cách lấy lòng bé.
Lý Bác Học đem bộ sưu tập Transformer mà bản thân đã gìn giữ suốt năm năm trời nói với Lâm Tô : “Bé Thỏ, mấy cái này nhìn đỉnh không?”
Lâm Tô gật đầu thật mạnh, “o(≧v≦)o~~ Dữ thiệt nha!”
Lý Bác Học nhét bộ sưu tập vào trong tay Lâm Tô, “Cho cậu nè.”
“Cho tớ hả?” Lâm Tô kinh ngạc trừng to mắt, rồi lập tức toét miệng cười, “O(∩_∩)O~~ Cảm ơn nha, Lý Bác Học thật tốt!”
Lý Bác Học cực kỳ đắc ý, “Đương nhiên rồi! Hơn nữa, của tớ cũng là của cậu, giữa chúng ta cần gì phải tính toán nhiều như vậy!”
Lâm Tô cầm bộ biến hình chơi một hồi, sau đó gói lại bỏ vào hộp, động tác nhẹ nhàng, đặc biệt cẩn thận.
Thấy Lâm Tô cẩn thận tỉ mỉ đối với mấy món đồ chơi của mình như vậy, Lý Bác Học cảm động muốn chết, quả nhiên vợ rất quan tâm tới mình nha! ~~o(>_<)o ~~
Vì muốn cho Lâm Tô càng thêm vui, Lý Bác Học nói : “Bé Thỏ, không muốn chơi thì bỏ đi, mai mốt tớ mua cho cậu cái khác, còn dữ hơn nữa!”
Lâm Tô lắc đầu, “Cái này cũng đã xịn lắm rồi, tớ rất thích!”
Lý Bác Học rơi lệ : Vợ thật quan tâm đến mình! /(ㄒoㄒ)/~~
Lâm Tô nói thêm : “Tớ muốn đem cất thật kĩ, đợi đến lúc Nhạc Nhạc trưởng thành, để dành cho bé chơi!”
Lý Bác Học 囧.
Sau khi cất kĩ bộ transformer, Lâm Tô hứng khởi đi ra khỏi phòng ngủ, “Tớ đi tìm Nhạc Nhạc chơi đây ~~ “
Lý Bác Học bi thương : Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc, lúc nào cũng Nhạc Nhạc! Nhạc Nhạc đáng ghét ~~T_T
. : .
Lý Tường Vũ vốn nghĩ trong nhà có một người vợ đẹp, thật đúng là chuyện đáng tự hào.
Nhưng hắn lại không nghĩ rằng vợ đẹp cũng sẽ mang đến nhiều khổ não.
Sau khi Lâm Duyệt Minh khôi phục vóc người, quyết định đi làm trở lại.
Lý Tường Vũ không muốn cậu quay lại bệnh viện.
Trách nhiệm của bác sĩ khoa chấn thương chỉnh hình rất lớn, lại giải phẫu nhiều, thường xuyên tăng ca. Làm xong một cuộc phẫu thuật phức tạp, bình thường từ trưa đến chiều cũng không được nghỉ ngơi.
Lý Tường Vũ sợ cậu khổ cực, hôm trước mới nghe cậu nói phải quay về bệnh viện đi làm, hôm sau liền chạy đến sở y tế thành phố hỏi về thủ tục mở phòng khám, chuẩn bị giúp cậu mở phòng mạch.
Sau khi xử lý xong mọi việc, hắn mới báo tin này cho Lâm Duyệt Minh, khiến cho Lâm Duyệt Minh có muốn cũng không thể cự tuyệt.
Lý Tường Vũ đích thị là một thương nhân khôn khéo.
Hắn mở phòng khám tại tiểu khu mà Lâm Duyệt Minh sống trước đây.
Thứ nhất, xung quanh đều là người quen, không sợ ế.
Thứ hai, hắn muốn tạo cơ hội để ở chung với Lâm Duyệt Minh, chỉ có hai người thôi.
Ở Lý gia rất nhiều người, cho nên mỗi lần cả hai muốn thân thiết đều không được thoải mái. Tới buổi tối, lại thêm Nhạc Nhạc ngủ giữa hai người, Lý Tường Vũ muốn hôn vợ cũng khó, thường thường còn chưa kịp nhoài qua, đã bị Lâm Duyệt Minh đẩy trở lại, hỏi nguyên nhân, Lâm Duyệt Minh lúc nào cũng nói đúng một câu — Đừng làm ảnh hưởng đến em bé.
Lý Tường Vũ phiền muộn muốn chết, cứ cảm thấy sau khi có em bé Lâm Duyệt Minh đối với mình càng ngày càng lạnh nhạt.
Mở phòng khám trong tiểu khu, thời gian rảnh, có thể đóng cửa lại, đưa vợ lên lầu thân thiết, thật là thuận tiện a!
Lý Tường Vũ mới tính toán trong đầu mà đã cảm thấy sướng rồi.
Trong thời gian phòng khám còn đang lắp đặt thiết bị, hắn liền tưởng tượng đến cảnh mỗi ngày cùng Lâm Duyệt Minh ở phòng trên lầu điên cuồng triền miên.
Sau khi Lý Tường Vũ nói ra ý nghĩ của mình, bị Lâm Duyệt Minh mắng không đứng đắn. Nói hắn là người có đầu óc xấu xa, toàn có nghĩ và làm chuyện xấu.
Lý Tường Vũ cũng không ngại, đắc ý cười, “Tôi vốn là người xấu mà.”
Sự thực là vậy, đối với hắn mà nói có thể cùng cùng vợ đêm ngày triền miên, là chuyện hay nhất trên đời này.
Phòng khám đúng hạn khai trương, ngày đó Lâm Duyệt Minh mời mọi người trong tiểu khu ăn bữa cơm, thuận tiện làm quảng cáo luôn.
Sống chung cùng với Lý Tường Vũ, Lâm Duyệt Minh thực sự thay đổi rất nhiều.
Trước đây khuôn mặt cậu luôn luôn lạnh lùng, tính cách lạnh nhạt thường không để ý đến người khác, hiện tại cả người đều trở nên ôn hòa hơn rất nhiều, trên mặt luôn nở nụ cười, gặp hàng xóm láng giềng thì chủ động chào hỏi.
Cứ như vậy, ấn tượng của mọi người đối với cậu thay đổi rất nhiều, phát giác tính cách của cậu bình dị dễ gần gũi. Có cảm mạo hay bệnh nhẹ đều đến phòng khám, căn bản không đi bệnh viện.
Lâm Duyệt Minh làm việc nghiêm túc cẩn thận, đối đãi bệnh nhân tựa như với thân hữu. Thái độ phục vụ kiên nhẫn mềm mỏng, tận lực giảm bớt đau đớn cho người bệnh, động viên để họ lạc quan.
Bởi vậy cậu chiếm được sự tín nhiệm rất cao của mọi người, có vài ông bà cụ rõ ràng không sinh bệnh, thế nhưng thân thể nhức mỏi, hơi choáng váng, đều tìm đến, mà cậu cũng không ngại phiền phức, mấy ông bà cụ cũng giống như con nít thích được người khác dỗ dành, muốn người khác quan tâm tới họ.
Vì điều này mà Lâm Duyệt Minh càng thêm được yêu mến, trong tiểu khu người có bệnh hay không đều thích ghé qua phòng khám ngồi chơi, có món gì ngon cũng sẽ đem đến cho cậu.
Lại có cụ bà nhiệt tình thấy bên cạnh cậu không có phụ nữ, còn cầm một loạt ảnh chụp mỹ nữ giới thiệu đối tượng cho cậu.
Lâm Duyệt Minh cười nhẹ, khéo léo từ chối.
Chuyện đến tai Lý Tường Vũ, thiếu chút nữa khiến hắn tức chết. Hắn hận không thể gắn lên người Lâm Duyệt Minh một cái bảng hiệu, tuyên bố với mọi người đây là vật sở hữu của hắn.
Lâm Duyệt Minh lại mắng hắn tầm thường, nói cậu cũng đâu có đáp ứng người ta, cần gì phải tức giận, có đáng để ghen không?
Lý Tường Vũ có hơi hối hận, sớm biết như vậy, ban đầu không nên mở phòng khám ở nơi này.
Hơn nữa vợ mình càng ngày càng đẹp, làm cho hắn cảm thấy nguy cơ rình rập, hắn cứ lo lắng Lâm Duyệt Minh bị người ta quấy rầy, cả ngày đầu óc không yên, chẳng thể an ổn làm việc, cứ phải canh chừng chằm chặp thì mới yên tâm.
Lý Tường Vũ thầm tính toán, từ sau khi mở phòng khám, so với trước đây Lâm Duyệt Minh càng thêm bận rộn, phòng khám khách ra vô không ngừng, từ sáng sớm cho đến chiều muộn cũng không thể nghỉ ngơi, sau khi về đến nhà còn phải chăm con nhỏ, thời gian ở bên hắn càng ngày càng ít.
Mà sau đó thì càng không cần phải nói, mệt mỏi suốt một ngày thì làm gì còn tinh lực, đến tối rửa mặt xong, Lâm Duyệt Minh vừa nằm lên giường liền ngủ mất. Thấy Lâm Duyệt Minh vất vả như vậy, Lý Tường Vũ cũng không đành lòng quấy rối, chỉ có thể phiền muộn một mình.
Buổi trưa hôm nay, Lý Tường Vũ sắp đặt xong mọi chuyện trong nhà hàng, xách cặp lồng đi tới phòng khám đưa cơm cho Lâm Duyệt Minh.
Vừa đi tới cửa, một đoạn đối thoại kì dị vẳng vào trong tai hắn.
“Bác sĩ Lâm, em bị bệnh rồi.”
“Bệnh ra sao?”
“Cả người vô lực, ăn không ngon, ngủ chẳng yên, tim đập rất mạnh.”
“Tình trạng này xuất hiện khi nào? Được bao lâu rồi?”
“Từ khi nhìn thấy anh thì đã bắt đầu, đã duy trì liên tục gần hai năm rồi.”
. . .
“Bác sĩ Lâm, anh thật là đẹp, từ lúc nhìn thấy anh, chẳng còn ai lọt vào mắt em được nữa.”
. . .
“Mỗi ngày ăn cơm không vô, lúc nào cũng nhớ anh, em cảm thấy mình sắp chết rồi.”
. . .
“Anh nói thử xem, bệnh này có trị được không?”
“Được.”
“Dùng biện pháp gì? !”
“Tôi đi hủy sắc đẹp, sẽ không lọt vào mắt cậu được nữa.”
“Ha ha! Bác sĩ Lâm, anh thật là biết đùa! Em yêu anh chết mất!”
. . .
Đứng ở ngoài cửa, Lý Tường Vũ càng nghe càng bốc hỏa.
Hắn muốn nhìn thử xem, tên nào to gan lớn mật cư nhiên dám có ý với vợ của mình.
Hắn đẩy cửa, đi vào phòng khám với vẻ mặt đầy giận dữ.
Đập vào mắt là một nam sinh có khuôn mặt búp bê đang thầm thì gì đó vào tai Lâm Duyệt Minh.
Tên nhóc kia cười đầy vẻ nịnh nọt, nét mặt lỗ mảng, ra mòi đang đùa giỡn Lâm Duyệt Minh.
Mà Lâm Duyệt Minh thì lại không tức giận, biểu tình có chút bất đắc dĩ, ánh mắt nhìn tên nhóc cư nhiên còn mang theo vài phần sủng nịch.
Lý Tường Vũ trợn tròn mắt.
Sửng sốt hồi lâu, mới ho khan một tiếng, hấp dẫn lực chú ý của bọn họ.
Lâm Duyệt Minh ngẩng đầu, cười nói : “Anh đến rồi.”
Lý Tường Vũ đi tới trước bàn chẩn bệnh, đặt cặp lồng lên bàn, ừ một tiếng, giọng mũi rất nặng.
Lâm Duyệt Minh cười cười, “Phiền phức như thế làm gì, em tùy tiện ăn ở gần đây là được, chạy tới chạy lui chi cho cực.”
Lý Tường Vũ không lên tiếng, ánh mắt bắn về phía tên nhóc, trên người tản mát ra khí tức lạnh như băng.
Tên nhóc bị ánh mắt đầy sát khí của hắn làm cho sợ hãi, nhỏ giọng hỏi Lâm Duyệt Minh, “Bác sĩ Lâm, người này là ai vậy a? Thật là đáng sợ a!”
Lâm Duyệt Minh đi tới bên cạnh Lý Tường Vũ, kéo tay hắn, trịnh trọng giới thiệu, “Anh ấy là người yêu của anh, Lý Tường Vũ. Anh đã từng nói với em rồi đó.”
Tên nhóc bĩu môi, “Chẳng phải anh nói hắn rất ôn nhu, sống chung rất dễ chịu sao? Hình như không giống a!”
Lâm Duyệt Minh cười cười chẳng trả lời, cậu đương nhiên biết nguyên nhân vì sao mà Lý Tường Vũ phụng phịu rồi.
Bộ ghen cảm thấy thú vị lắm sao?
Lâm Duyệt Minh giơ tay lên nhìn đồng hồ, quay qua tên nhóc hỏi : “Gần hai giờ rồi, em không đi học sao?”
“Buổi chiều không có tiết, chẳng cần đi.” Tên nhóc cười hì hì sáp lại, “Bác sĩ Lâm, để em ở lại phòng khám đi mà, em không muốn về nhà.”
Lâm Duyệt Minh bất đắc dĩ, “Lại muốn chọc giận chú của em chứ gì?”
“Bị anh đoán trúng rồi.” Tên nhóc cười ngây ngô một hồi, đột nhiên hai tay chống nạnh, gào tướng lên, “Bác sĩ Lâm anh không biết đó thôi, lão già kia càng ngày càng bá đạo! Không cho em ăn quán ven đường, em nhịn! Chỉ cho có năm tệ tiền tiêu vặt em cũng nhịn! Hiện tại hắn còn không cho em đi làm thêm, thực sự là quá đáng mà! ! Hắn cũng không ngẫm lại xem, em đi làm thêm là vì ai a? Còn không phải là để mua quà cho hắn à! Cũng không chịu hỏi nguyên nhân, cứ hạn chế sự tự do của em, thật là đồ đáng ghét! !”
Lâm Duyệt Minh xoay người, mắt trợn trắng, tức giận, “Hắn là bởi vì quan tâm em, đừng có mà không biết phải trái như thế.”
“Còn có kiểu quan tâm như thế sao? Một chút tự do cũng không có!” Tên nhóc cười đắc ý, “Em vừa nhắn tin cho hắn, nói mình bỏ nhà đi, phỏng chừng hiện tại hắn đang gấp đến rối tinh rồi mù rồi!”
“Tên nhóc xấu xa, sao em không nghĩ hiện tại hắn đang tìm em khắp nơi hả? !”
“Không thể nào? Hắn cũng đâu có ngốc như vậy?” Tên nhóc không cười nữa, đứng lên gãi gãi đầu, biểu tình có vẻ hoảng loạn, “Nếu không em gọi điện thoại hỏi một chút?”
Lâm Duyệt Minh gật đầu, “Đúng, gọi đi, không thôi hắn lại lo lắng.”
Tên nhóc lấy điện thoại cầm tay ra, sau khi bấm máy, mặt mày có vẻ khổ sở, “Di động của hắn tắt máy.”
“Vậy em mau về nhà chờ hắn.”
Tên nhóc khuôn mặt bối rối nói : “Vì để cho hắn tin em thực sự bỏ nhà đi, em đâu có cầm chìa khóa theo.”
Lâm Duyệt Minh không biết nói gì.
“Quên đi, em đến công ty tìm hắn.” Tên nhóc vừa đi ra ngoài vừa nói : “Bác sĩ Lâm, nếu anh thấy chú em thì bảo hắn ở nhà chờ em nhé.”
Lâm Duyệt Minh còn chưa kịp đáp lời, tên nhóc đã chạy thật xa.
Tên nhóc đi rồi, Lâm Duyệt Minh nhếch khóe miệng cười cười nhìn Lý Tường Vũ, cũng không nói gì, chỉ cười không ngừng, cười đến nỗi làm cho Lý Tường Vũ sợ hãi.
“Em cười gì vậy?”
Lâm Duyệt Minh vẫn cười mãi, “Anh nói xem?”
“Sao tôi biết được.”
“Ghen ăn ngon lắm sao?”
. . .
“Tên nhóc kia có người yêu rồi, bọn họ sống ở tầng lầu trong cùng của tiểu khu.”
“Àh.”
“Anh không nhận thấy cậu ấy là người hay nói giỡn sao?”
“Không thấy. . .”
“Cậu ta rất nghịch ngợm! Thoạt nhìn tưởng là học sinh trung học, kỳ thực đã hơn hai mươi tuổi rồi, đối xử với người khác chân thành, đầu óc đơn thuần giống như một đứa trẻ vậy.”
“Ừm. . .”
“Em xem cậu ấy như một người bạn nhỏ.”
“Tôi hiểu rồi.”
“Còn ghen không?”
Lý Tường Vũ lắc đầu, cười vẻ có lỗi.
Lâm Duyệt Minh nhìn ra ngoài cửa, nhẹ giọng nói : “Ở đây nhiều năm như vậy, thế mà em không biết mình có người hàng xóm dễ thương như vậy.”
“Trước kia em chưa bao giờ chủ động tiếp xúc với người khác, đối xử lạnh lùng, không hề kiên trì, kể cả hàng xóm chung một tầng lầu tên họ là gì em cũng không rõ.” Nói đến đây ánh mắt Lâm Duyệt Minh đột nhiên trở nên ảm đạm, “Tên nhóc vừa rồi là bệnh nhân của em, hai năm trước cậu ấy nhập viện một thời gian, cứ tưởng rằng sẽ không gặp lại cậu ta nữa, không ngờ cả hai sống chung trong một tiểu khu. Suy nghĩ kĩ lại thì, trước kia em cư xử thật sự rất tệ hại, không làm cho người ta thích, chẳng có bạn bè, mà bản thân cũng không vui vẻ gì. . .”
Nghe cậu nói xong, trong lòng Lý Tường Vũ cảm thấy chua xót.
Trước đây có lẽ Lâm Duyệt Minh gặp rất nhiều đau khổ, chính vì vậy mà em ấy mới phải giả trang. Sự lạnh lùng của em ấy tất cả đều là giả tạo, một mình chung sống cùng con trai chín năm, không có ai để dựa vào, đành bắt buộc mình phải kiên cường lên, thế nhưng cho dù là người kiên cường đến mấy thì cũng có lúc yếu đuối, mong muốn được người khác che chở, muốn có một tình yêu đích thực, giống như hạt dẻ, khi tách lớp vỏ cứng dày ra, nhân bên trong mềm mại dễ vỡ, trái tim con người khi khao khát tình yêu cũng vậy.
Ai cũng không muốn bị cô lập, Lý Tường Vũ biết bản tính của cậu không phải là một người lạnh lùng, bởi vì bị tổn thương, cho nên mới đóng chặt cánh cửa tâm hồn, kỳ thực em ấy cũng rất mâu thuẫn, sợ hãi cùng người khác trao đổi tình cảm, nhưng lại cũng muốn thử, vì thế cuộc sống của em ấy mới không vui.
Lý Tường Vũ vươn tay kéo cậu ôm vào lòng, in lên trán vô số những nụ hôn, “Đừng nghĩ ngợi lung tung, không nên nói như vậy. Ở trong mắt tôi em là tốt nhất, cẩn thận tỉ mỉ, hay chăm sóc người khác, thiện lương. Hiện tại mọi người trong tiểu khu đều thích em, mẹ của tôi là một người xoi mói như vậy mà cũng rất thoả mãn, em đã làm rất tốt.”
“Em không nghĩ lung tung, chỉ nhớ lại trước kia một chút mà thôi.” Lâm Duyệt Minh mỉm cười dựa vào người Lý Tường Vũ, dúi đầu vào cổ hắn, “Bây giờ em rất vừa lòng, cuộc sống thật phong phú, những. . . Người láng giềng đối với em rất tốt. Kỳ thực người ta sống chung với nhau rất đơn giản, mình tươi cười đối với người khác, họ cũng sẽ đối với mình giống như vậy, trước kia em đã bỏ lỡ rất nhiều điều tốt đẹp, may mắn là vẫn chưa quá muộn, có được điều này đều phải cảm ơn anh.”
Lý Tường Vũ vui vẻ, “Sao lại khách khí như vậy a? Cảm khái như thế để làm gì? Khiến tôi cảm thấy không quen.”
Lâm Duyệt Minh ngẩng đầu, hếch cằm, liếc xéo hắn, “Chẳng phải anh hay oán giận em không nói chuyện thật lòng cho anh nghe sao? Hiện giờ nói thật, cư nhiên bị anh ghét bỏ là sao?”
“Làm gì có! Sao mà ghét bỏ cho được!” Lý Tường Vũ lắc đầu, cúi đầu hôn nhẹ, rồi cười nói : “Em muốn cảm ơn à, vậy đóng cửa lại để tôi làm một hồi?”
“Như vậy sao được, nhỡ lát nữa có người đến khám bệnh thì làm sao bây giờ?”
Lý Tường Vũ giả bộ đáng thương, “Chúng ta đã lâu không có làm chuyện kia, tôi rất khó chịu.”
“Đã lâu thật sao?” Lâm Duyệt Minh xoay người mắt trợn trắng, “Ba ngày trước là ai lợi dụng lúc em đang ngủ thì đè lên hả?”
“Lần đó không tính!”
Không nhắc tới thì thôi, nhớ lại chuyện ngày hôm đó Lý Tường Vũ vẫn còn phiền muộn.
Đêm đó làm mới được phân nửa, Nhạc Nhạc tỉnh, nằm ở bên cạnh hai người oa oa khóc lớn, cứ như vậy, cả hai đều mất hứng, động qua loa vài cái cho xong, Lý Tường Vũ bèn tiết ra, Lâm Duyệt Minh cũng đâu hưởng thụ được gì.
Hai bàn tay to sờ loạn trên người Lâm Duyệt Minh, Lý Tường Vũ kề sát vào bên tai, gấp gáp nói : “Để cho tôi làm đi mà? Một lần thôi? Ừ đi?”
Lâm Duyệt Minh giãy ra khỏi đôi bàn tay không an phận kia, đứng lên, đi ra phía trước.
Một cảm giác mất mác đột ngột dội lên trong lòng, nhìn bóng lưng Lâm Duyệt Minh, Lý Tường Vũ thở dài.
Lâm Duyệt Minh xoay người, nhìn mặt có vẻ thản nhiên, kì thực trong lòng đang trộm vui vẻ, bình tĩnh nói : “Ngồi ngốc đó làm gì? Không đi sao?”
Lý Tường Vũ ngớ ngẩn hỏi : “Đi đâu?”
“Đóng cửa, lên lầu, làm chuyện mà anh muốn.”
Vẻ mặt Lý Tường Vũ lúc này nhìn rất ngu, cười ngây ngô đi lại gần, cười ngớ ngẩn lúc ôm Lâm Duyệt Minh, ngây ngốc cúi đầu hôn cậu.
Môi lưỡi giao hòa, nửa ngày mới buông ra.
Lâm Duyệt Minh cuối cùng cũng có cơ hội nói chuyện, “Không lên lầu hả?”
“Không cần.” Lý Tường Vũ đặt lên ghế sô pha, đóng cửa gài then cẩn thận, rồi quay vào, vừa đi vừa cởi quần áo, “Làm ở chỗ này được rồi.”
“Không được đâu, ở đây không có mũ.”
Lý Tường Vũ cởi hết y phục của mình, lại tới cởi quần áo của Lâm Duyệt Minh, “Không sao đâu, lát nữa không bắn vào là được.”
Lâm Duyệt Minh do dự một chút, rồi miễn cưỡng gật đầu.
Làm trong một khung cảnh mới. Đặc biệt có cảm giác. Phòng khám mở ở ngay cổng của tiểu khu, hiện giờ là thời gian đi làm đến trường buổi chiều, có người thường xuyên đi qua cửa kính, Lâm Duyệt Minh không dám kêu ra tiếng, chỉ có thể ra sức kiềm nén.
Lý Tường Vũ vừa thúc, vừa nói : “Không sao đâu, kêu lên đi, không ai để ý đâu.”
Lâm Duyệt Minh mím chặt môi, khuôn mặt đỏ bừng, nhẫn nại có vẻ rất khổ cực.
Lý Tường Vũ hạ thắt lưng, ngậm đôi môi cậu, dùng đầu lưỡi tách khớp hàm ra, lực va chạm mạnh thêm một chút.
Tiếng rên rỉ cao vút tràn ra, Lâm Duyệt Minh nhanh tay bịt miệng lại.
“Kêu ra tiếng thoải mái hơn phải không?” Lý Tường Vũ cười cười, hôn cậu, rồi ghé vào bên tai khẽ nói “Tiếng rên nghe thật khêu gợi a. . . Ngoan, kêu lớn lên cho tôi nghe. . .”
Nụ hôn triền miên cùng âm thanh mê hoặc khiên cho Lâm Duyệt Minh chậm rãi mất đi lý trí, trong miệng bất giác vang lên tiếng rên rỉ rất nhỏ.
Theo sự va chạm càng ngày càng mạnh, tiếng rên rỉ cũng mỗi lúc mỗi lớn hơn, Lâm Duyệt Minh ôm chặt Lý Tường Vũ, toàn thân run lên liên tục.
Khi cậu nghĩ mình sắp nhịn không được nữa, chợt có tiếng đập gấp gáp vang lên.
Ngay sau đó một giọng nói có vẻ lo lắng từ bên ngoài truyền vào.
“Bác sĩ Lâm có trong đó không? Anh ở đâu vậy? Tôi có việc gấp tìm anh!”
Bình luận truyện