Chương 28
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Ngày hôm sau, lúc Chử Thư Mặc tới trường liền phát hiện hình như có chút không thích hợp.
Bầu không khí trong trường vẫn nhẹ nhàng như vậy, tộc nhân Noelle xúm xít túm tụm lại từng chỗ mà cãi nhau, cười đùa ầm ĩ. Chử Thư Mặc có cảm tưởng như thể tộc Noelle bên ngoài cũng chỉ là bị đối xử bất công mà thôi, không nghĩ rằng…
Nhớ tới cảnh tưởng cậu nhìn thấy tại nhà Ngu lão phu nhân, Chử Thư Mặc không nhịn được thở dài.
Lần này vào Học viện, cảm giác có gì đó rất lạ.
Ngu Uyên có việc, từ ngày đưa Chử Thư Mặc về nhà, hắn liền đi. Cả đêm không về nhà, vì vậy ngày hôm nay người đưa cậu đi học là Phil.
Có một chiếc huyền phù đậu xe cách cậu không xa, loại xe huyền phù màu đen này là loại phổ thông tại Đế quốc Ater. Dù sao trừ màu sắc ra, Chử Thư Mặc chẳng phân biệt nổi chúng khác nhau ở đâu.
Nhưng chiếc xe này lại khiến Chử Thư Mặc có cảm giác quen thuộc, không phải xe, mà là người ngồi bên trong.
Một cảm giác vừa quen thuộc, lại vừa xa lạ.
Chử Thư Mặc muốn lại gần một chút để xem, nhưng lại nhận ra có một hơi thở thuộc về người xa lạ. Vì vậy cậu nghĩ nghĩ, vai sốc cái cặp nhỏ, xoay người cắm cúi chạy vào trong khuôn viên trường học. Đi qua một ngã rẽ, cậu liền nhanh chân chạy ra sau một cái cây rất to, nhìn lại phương hướng chiếc xe.
Không bao lâu sau, Hiệu trưởng Il từ trên xe đi xuống.
Chử Thư Mặc kinh ngạc. (MTLTH.dđlqđ)
Bởi vì sắc mặt của Hiệu trưởng Il không tốt, khuôn mặt đã có dấu vết tháng năm nay lại già đi thêm vài phần.
Hiệu trưởng Il bước xuống xe, hơi cúi người chào người trong xe, rồi mới đi vào trường.
Sợ bị Hiệu trưởng phát hiện, chân Chử Thư Mặc như được bôi dầu, vọt chạy đi như tên bắn.
Cứ như vậy chạy vào trong trường, còn chưa kịp suy ngẫm về hành vi của Hiệu trưởng Il cùng với người quen thuộc mà xa lạ ngồi trong xe, Chử Thư Mặc phát hiện không ngờ cảm giác của mình ấy vậy mà lại đúng.
Không khí hoan hỉ thoải mái đã không còn, người xung quanh không hề cười đùa mà mang theo đồ đạc của mình mau chóng rời đi, tựa như bàn chân sinh gió vậy.
Ngẫu nhiên có ánh mắt nhìn cậu một lượt, rồi sau đó vỗ bạn học bên cạnh, hai người lại quay đầu nhìn cậu tiếp.
Chử Thư Mặc không hiểu vì sao bị nhìn cả một đường đi, vất vất vả vả đi qua đám người đến lớp học. Kết quả vừa mở cửa ra, cậu liền hoảng sợ rồi.
Cậu học ở đây đã mấy ngày, mỗi ngày mở cửa lớp đều thấy một đám đang trêu đùa nhau ầm ĩ. Mọi người cùng Búp Bê đùa giỡn Mắt To, thảo luận triết lí nhân sinh với Tàn Nhang , còn vật lộn đánh nhau với Da Đen.
Mỗi lần đều có thể thấy mọi người cười vui sinh hoạt với nhau, sau đó Chử Thư Mặc đứng ngoài cửa a a kêu lên, Búp Bê sẽ đăc biệt hưng phấn chạy lại ôm lấy cậu xoay một vòng.
Nhưng hôm nay lại không giống, bàn ghế trong lớp được sắp xếp ngay ngắn, sách vở ngăn nắp, tất cả mọi người đều ngồi yên tại vị tri của mình, nghiêm túc chăm chú xem cái gì đó.
Bầu không khí nghiêm cẩn tới mức Chử Thư Mặc không dám nói chuyện. Cậu nhự nhàng đóng cửa lại, sau đó rón rén đi vào, cuối cùng ngồi vào bàn học của mình, vậy mà lại nhìn thấy một quyển sách mới toanh ngay trên bàn mình.
Trái xem phải nhìn, hình như đây chính là quyển sách mà mọi người vẫn đang đọc.
Chẳng lẽ đây là sách mới kì này? Nghĩ tới đây, Chử Thư Mặc không nhịn được mở sách ra xem. Cậu phát hiện ra đây là loại sách chuyên giảng giải về các loại tinh thạch, hồn thạch.
“Tiểu Khả ái.” Chử Thư Mặc cái hiểu cái không mà lật sách, Búp Bê bên cạnh tiến lên giúp đỡ: “Chị dạy em, ở đây có một thiết bị cảm ứng, chỉ cần ấn vào đây sẽ tự động có giọng nói giảng dạy cho chúng ta, không cần phải đọc.”
Chử Thư Mặc nghĩ nghĩ, trong khoảng thời gian này, cậu chỉ mới tiếp xúc với hai loại ngôn ngữ. Ngôn ngữ của tộc Hồn thú thực sự quá khó, còn của tộc Noelle thì có vẻ dễ hơn nhiều. Cậu cố gắng nửa ngày, mới cau mày nhỏ giọng hỏi: “Vì….sao?”
Búp Bê ngẫm một chút mới hiểu được ý tứ của Chử Thư Mặc, cô bụm miệng cười, lát sau mới nhẹ giọng nói: “Bởi vì cuộc thi nâng cấp sắp tới rồi, em còn quá nhỏ, vẫn chưa có đủ tư cách dự thi. Mấy ngày tiếp theo mọi người đều phải tập huấn, sợ một mình em nhàm chán, vì vậy để lại cho em quyển sách này. Có gì không hiểu thì cứ đi hỏi Mắt To.
Nói đến đây, đôi mắt Búp Bê sáng rực lên: “Đúng rồi tiểu Khả ái, chị nói với em chuyện này, đêm qua Mắt To đã tỉnh rồi, sức khỏe cũng dần tốt lên rồi.”
Búp Bê vừa nói vừa cười, tựa hồ có chút ngượng ngùng: “Cảm ơn em tiểu Khả ái, cảm ơn em đã tìm bác sĩ cứu Mắt To, cũng cảm ơn vị bác sĩ nhiệt tình kia rất nhiều.”
Chử Thư Mặc nhìn cô, lắc đầu, nửa ngày mới rặn ra được chữ “không”.
Búp Bê hiểu điểu cậu muốn nói, đẩy đẩy cậu, cười nói: “Chị cảm giác được Ngu tổng đối xử với em rất tốt, tiểu Khả ái thật may mắn.”
“Đúng vậy.” Thúy Hoa nghe thấy cũng chen lên nói chuyện: “Không ngờ rằng em có thể tìm được bác sĩ, quả nhiên là Noelle đặc biệt. Tiểu Khả ái à, nói em nghe chuyện này, bây giờ em đã trở thành đại minh tinh trong Học viện rồi đấy.”
“Dù vậy thì em ấy vẫn là tiểu Khả ái lớp chúng ta, không phải bọn họ.” Búp Bê nghe xong, mất hứng rầm rì.
Chử Thư Mặc gãi đầu, cuối cùng cũng hiểu rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra. Nhưng cậu lại tập trung vào chuyện khác.
Mọi người đều đi tập huấn, sợ cậu một mình nhàm chán?
Tức là thế nào? Ý là toàn bộ mọi người đều phải đi sao? Đi đâu?
Chử Thư Mặc rất chấp nhận với vấn đề này, người bán câm điếc như Chử Thư Mặc hoa tay múa chân, làm đủ trò mới khiến Búp Bê và Thúy Hoa hiểu được thắc mắc của cậu. Hai người cười ha ha rất lâu, sau đó mới giải thích cho cậu hiểu.
Cuộc thi nâng cấp trong truyền thuyết, vì muốn học viên đạt được thánh tích tốt nhất, đồng thời rèn luyện năng lực cá nhân. Vì vậy trước khi thi một tuần, tất cả mọi người đều phải tập trung huấn luyện.
Mà các học viện có tên trong danh sách sẽ được đưa tới nơi có rất nhiều tinh thạch, còn có các Noelle lợi hại khác giảng dạy.
Sau khi huấn luyện xong, mọi người đều phải tham gia vòng đấu loại, sau đó mới đến công khai thi đấu. Lúc này là thời điểm quan trọng nhất của Học viện, vì có thể đạt được thành tích cao, các Noelle đều nỗ lực cố gắng. (MTLTH.dđlqđ)
Trong thời gian huấn luyện, Học viện sẽ đưa ra các tài nguyên cao cấp, khác xa so với việc lên lớp bình thường. Thực lực mọi người sau đợt tập huấn cũng sẽ nghiêng trời lệch đất, có rất nhiều ví dụ từ các khóa trước.
“Trừ những người bên ngoài, trường học còn có phần thưởng khác.” Búp Bê nói xong, có chút ngượng ngùng cúi đầu: “Chị vốn dĩ cũng không muốn đi, nhưng Mắt To bị thương nặng như vậy, chị phải quý trọng cơ hội Mắt To tranh thủ cho chị, tìm ban hai công khai đấu tranh.”
Thúy Hoa nghe vậy, lo lắng nhìn cô: “Nhưng lớp ta có mười lăm người, bên ban hai tận hơn hai mươi lăm người…”
“Tớ mặc kệ!” Búp Bê nắm tay: “Tớ không đánh nhau, tớ có phương pháp riêng của mình. Mục tiêu của tớ là chiến thắng, tớ mới không ngốc mà tự mình truất quyền thi đấu.”
Chử Thư Mặc trợn mắt nhìn.
Tập huấn một tuần, có rất nhiều tài nguyên, lúc này không đi thì còn đợi đến khi nào? Cậu cũng không muốn cả ngày nằm trên tay Ngu Uyên uống sữa, cậu muốn mình trở nên lợi hại hơn, độc lập hơn.
Một con đường bày ra trước mắt, cho dù thế nào, cậu cũng phải đi bằng được.
“Em muốn tham gia?” Sau những nỗ lực trình bày bằng các ngôn ngữ cơ thể, Búp Bê cuối cùng cũng hiểu lời Chử Thư Mặc muốn nói.
Thúy Hoa như thể bị dọa hỏng: “Không, không thể được! Tiểu Khả ái mới sinh ra được bao lâu, hiểu biết với tinh thạch cũng không nhiều….”
“Có thể mà, không sao đâu.” Búp Bê lập tức cắt lời: “Tiểu Khả ái thông minh như vậy, có thể thử một lần xem sao! Chỉ là….”
Chử Thư Mặc mở đôi mắt thật to chăm chú nhìn cô.
“Chỉ là tiểu Khả ái đã kí khế ước với Ngu tổng.” Búp Bê nghĩ: “Vì vậy nếu tiểu Khả ái muốn đi, phải có được sự cho phép của Ngu tổng.”
Chử Thư Mặc:….
Sau khi tan học, Chử Thư Mặc một mình ngồi phịch trên xe huyền phù, mặt xị xuống. Nhân sinh không còn gì luyến tiếc tự hỏi không biết bản thân đã làm sai điều gì, ngay cả đi thi cũng phải có được sự đồng ý của Ngu Uyên.
Không những thế, Búp Bê sợ rằng Ngu Uyên đối xử với cậu tốt như vậy, cậu không nói một câu cảm ơn là không được. Vì vậy cả buổi, Búp Bê chỉ cho cậu câu cảm ơn bằng tiếng tộc Hồn thú.
Lúc ấy Chử Thư Mặc ngơ ngẩn.
Nhưng mà người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu, không có đối lập không có thương đau.
Nghĩ tới tám người Noelle trong một căn phòng nhỏ hẹp, ngày đêm làm việc. Còn cậu ở trong biệt thự rộng lớn, có người pha sữa cho uống, để mặc cậu chạy lung tung, ngoại trừ việc đến trường mỗi ngày ra thì đều rong chơi cả ngày. Chử Thư Mặc cảm khái.
Ngu Uyên đối xử với cậu tốt không chỗ nào chê.
Chử Thư Mặc nghĩ, nếu như không có những việc linh tinh đời trước, có khi cậu sẽ yêu Ngu Uyên không biết chừng.
Vận mệnh sao lại có làm bậy như vậy chứ?
Chử Thư Mặc nhẹ nhàng thở một hơi dài, đầu nhỏ quay sang bên cạnh, tiếp tục sự nghiệp hỏi nhân sinh cao cả của mình.
Nhưng nhân sinh hỏi đáp còn chưa xong, xe đã về đến nhà. Cửa nhà vừa mở, người nên ở nhà cũng đã có mặt.
Ví dụ như Ngu Uyên.
Thấy cậu trở về, hắn ôm cậu trong lòng bàn tay rồi đặt trên đống giấy tờ ở bàn làm việc, thuận tiện nhét cho cậu cái kẹo.
Đôi móng vuốt bé xinh của Chử Thư Mặc ôm lấy viên kẹo, nhớ tới những rối rắm trên đường về nhà, một lát sau mới cho kẹo lên miệng ăn. Sau đó lôi từ trong cặp sách bé tí của mình ra một quyển sách.
Ngu Uyên nhướn mày, quét mắt nhìn một cái: “Sách phân biệt tinh thạch? Sao vậy? Em muốn tham gia cuộc thi nâng cấp?”
Đôi mắt Chử Thư Mặc sáng ngời, giao tiếp với người thông minh sướng thế đấy, đầu nhỏ gật lia lịa.
Ngu Uyên nhíu mày, tựa hồ nghĩ tới điều gì đó, đang muốn nói chuyện thì nhìn thấy đôi mắt trông mong của Chử Thư Mặc. Đôi mắt to tròn long lanh nhìn hắn tha thiết như vậy, Ngu Uyên trầm mặc một hồi, cuối cùng xoa đầu cậu nói: “Được thôi.”
Chử Thư Mặc mở to mắt, không dám tin rằng Ngu Uyên có thể dễ dàng đồng ý như thế. Cố gắng suy nghĩ nửa ngày, khuôn mặt đỏ lựng, nhỏ giọng bắt chước lời cảm ơn mà Búp Bê đã tốn công dạy.
“ Bắn bắn, thích nhất là bùn!*”
*Câu này là bạn Chử Thư Mặc nói ngôn ngữ tộc Hồn thú không chính xác nhé.
Bình luận truyện