Chương 2
Giang Mính trong lúc đang họp tiếp điện thoại, người gọi đến là quản gia Trung thúc.
Trung thúc theo hắn rất nhiều năm, vẫn luôn phân định rõ được những chuyện to nhỏ gấp rút của Lan Thự, nếu không phải đặc biệt trọng yếu liền sẽ không tìm hắn.
Giang Mính phất tay kêu dừng lại hội nghị, sau đó từ trong tay thư ký nhận điện thoại, đi về hướng văn phòng tiếp.
"Tiên sinh, Omega tỉnh rồi." Trung thúc ở trong điện thoại nói, ngữ khí mang theo điểm vui mừng cùng vui sướng.
Giang Mính ngữ khí nhàn nhạt hỏi: "Tỉnh rồi? Bác sĩ kia nói như thế nào?"
"Bác sĩ nói là bệnh nhân tỉnh rồi coi như là thoát khỏi nguy hiểm, bảo vệ được tính mạng, thế nhưng là cậu ấy tựa hồ đụng hư đầu óc, ngay cả mình là ai đều không nhận rõ, ngài có muốn trở lại nhìn không?"
Giang Mính hướng đến ly cà phê còn đang ấm áp phía trên bàn, thả bên trong một phiến đường cử động cổ tay khuấy đều, mới nói: "Khi nào kết thúc cuộc họp sẽ trở về, thúc đi cùng với Trang Dịch nói với bọn họ người đã cứu được, tránh để cho một đám người Đại lão gia lương tâm bất an lo lắng."
Trung thúc tại kia đầu vội vã đáp lại phải.
Sau đó điện thoại mới treo.
Giang Mính lại lấy thêm một phiến đường cho vào ly, nhấp môi liền cau mày, vừa vặn thư ký gõ cửa bước vào mang ly cà phê đi.
Hắn trở về phòng hội nghị, bảo người đang báo cáo tiếp tục nói nội dung, hắn nghe cẩn thận, tình cờ chỉ ra điểm sai của đối phương, đợi thảo luận xong liền giải thích rõ ràng, mới đến phiên hắn đưa chỉ thị.
Lúc lái xe trở về Lan Thự, bầu trời bên ngoài cũng đã sụp tối chạng vạng.
Lan Thự dựa vào núi mà xây dựng nên, góc nhìn của phòng cao nhất từ cửa sổ nhìn ra liền có thể nhìn rõ cảnh núi hồ.
Cùng với khu ở của thượng lưu cách một khoảng, vị trí bí mật, nếu không có giao tình gì với chủ thự thì ít ai biết đến sự tồn tại của căn "nhà" này.
Giang Mính lái xe đến cho tài xế đi đỗ, sau đó liền tháo găng tay cũng quàng cổ đưa cho người làm, lúc này mới không nhanh không chậm lên lầu, ngừng lại ở gian phòng đầu tiên.
Trung thúc đứng bên ngoài đón, vừa thấy Giang Mính trở về, liền đem tình huống của người trong phòng cả ngày hôm nay đều nói ra: "Cậu ấy tỉnh lại, mà dường như đầu óc bị đụng đến choáng váng, hỏi cái gì cũng đều không đáp được."
Lương Duy cũng từ trong phòng đi ra, tiện thể kéo rèm che giường bệnh, hắn nhỏ giọng cùng Giang Mính nói: "Buổi trưa uống thuốc xong liền ngủ, ngài nếu không vào xem xem?"
Giang Mính không có động tác, chỉ hỏi: "Cậu ấy cái gì cũng không biết?"
Bác sĩ Lương đáp: "Cậu ấy sau não bị đụng đến, tôi sáng sớm thăm dò qua, đúng là cái gì cũng đều nhớ không rõ.
Hẳn là biểu hiện của chứng mất trí nhớ."
"Có thể trị không?"
"Chuyện này...Đầu óc bị thương tổn nên tôi cũng không dám chắc chắn."
"Có lúc nào tỉnh táo sao?"
Bác sĩ lắc đầu một cái: "Sáng sớm chỉ thanh tỉnh, tôi có đến xem cậu ấy một chút, nhưng còn tương đối mơ hồ."
"Mơ hồ? Vậy có phải hay không tôi nói cái gì cậu ta đều sẽ tin?"
Bác sĩ Lương nhìn thấy Giang Mính trong mắt xẹt qua giảo hoạt, chỉ như thực nói: "Từ tâm lý học góc độ cao mà nói, ngài muốn thu được sự tin tưởng của cậu ấy, trước hết xây dựng lên mối liên hệ giữa hai người.
Cái này quan hệ càng thân thiết càng tốt."
Giang Mính hiểu rõ, nhấc lên một cái tay đặt đến trên vai phải bác sĩ, cười nói: "Được rồi, đã hiểu.
Cậu ta thời điểm nào mới có thể tỉnh?"
"Cũng sắp rồi."
"Như vậy...!Tôi khả năng cần thiết chuẩn bị một số thứ." Giang Mính nhíu nhíu mày, cùng Trung thúc nói: "Lần trước có phải là có một nhà đầu tư đưa một hộp châu báu đến?"
"Đúng, tiên sinh."
"Thúc đi lấy hai chiếc nhẫn, tôi cần dùng đến."
Trung thúc có chút không hiểu ý đồ của Giang Mính, chỉ theo lời dặn dò lấy từ trong tủ ra một hộp châu báu giá trị không nhỏ làm theo.
Trong hộp lựa ra hai thứ có nét giống nhau, liền hướng Giang Mính đưa đến.
Giang Mính cầm hai chiếc nhẫn trong tay, chọn một chiếc đeo lên ngón tay chính mình, một chiếc khác thì giữ trong tay, đi vào phòng liền đóng cửa lại.
Lan Thự có nhiều phòng trống, gian phòng này trước kia cũng là phòng dành cho khách, mà vì cứu người nên dường như nơi này trở thành phòng bệnh.
Lúc Omega được đám người Trang Dịch đưa tới, cả người chằng chịt vết thương, Giang Mính không đem cậu đi đến bệnh viên, mà trực tiếp gọi đến bác sĩ tư nhân, đem người ở trong biệt thự từ từ chữa trị, từ cuối mùa thu trị đến khi mùa đông bắt đầu đến, người trong phòng mới coi như là lấy về được một cái mạng.
Giang Mính đi tới bên giường bệnh ngồi xuống, tinh tế ngắm người thiếu chút nữa trở thành chị dâu Omega của hắn.
Bởi vì bệnh lâu, trên mặt như là che kín một tầng sương trơn bóng, đôi môi như phấn hoa mân côi mềm mịn, khuôn mặt rất thanh tú thư lãng, coi như là nhắm mắt lại đang ngủ, cũng khó giải thích được nhìn ra một loại ôn nhu nhẹ nhàng.
Đúng là một người rất đẹp, hắn chỉ ở đó nhìn người nằm như vậy xém chút cũng bị câu mất tâm đi.
Hẳn là Giang Tiều thích người thế này.
Giang Mính cầm lấy tay phải của cậu lên, đem chiếc nhẫn lúc nãy luồng vào ngón áp út của cậu, mang lên.
Giấu ở nhà một "tiểu mỹ nhân" sắp tỉnh.
Hắn hi vọng cậu có thể ngoan ngoãn nghe lời, không nên làm hỏng việc, không làm ảnh hưởng đến toàn cục diện hắn bày ra.
Chiếc nhẫn giống như chìa khóa thức tỉnh lại cậu, Giang Mính vừa mới đem nhẫn mang vào, Omega nhỏ liền tỉnh dậy, đôi mắt sáng vẫn còn chút mê man nhìn hắn.
Giang Mính bị cái nhìn này nhìn đến run lên trong lòng, thiếu chút nữa những lời nói được hắn suy nghĩ kỹ đem đi quên mất.
Hắn đông cứng rơi ra mấy giọt nước mắt, nắm tay Omega, kích động vui sướng nói: "Tiểu Tầm, em rốt cục tỉnh rồi!"
"...." Kỷ Tầm nháy mắt một cái, có chút luống cuống muốn thu hồi tay của chính mình, lại bị này nam nhân xa lạ nắm quá chặt chẽ, cậu giãy không ra chỉ có thể khàn tiếng nói: "...!Anh là ai nha?"
Giang Mính lôi kéo tay của Kỷ Tầm đến lau nước mắt của mình: "Tôi là Giang Mính, em...em không nhớ ra tôi sao?"
"...!Giang...!Say mèm..." Cậu lập lại cái tên này, trước sau nhớ không nổi bất cứ chuyện gì.
"Em một chút đều không nhớ được tôi sao?" Giang Mính làm ra một bộ thương tâm, đau lòng đến chết, dường như chỉ cần người nằm trên giường nói không một tiếng, nước mắt hắn sẽ lập tức rơi lã chã.
Omega xem hắn đau lòng đến vậy, trong lúc nhất thời liền nghĩ không thông, có phải đã đem hắn quên mất hay không?
Cậu thật sự không nhớ được, áy náy nói: "Xin lỗi, tôi xác thực không nhận ra anh là ai, anh đừng khóc đừng khóc! Tôi, tôi không phải không nhớ mỗi anh, ngay cả chính tôi tôi cũng không biết rõ."
Cậu mất công tốn sức giơ tay, sờ sờ mặt nam nhân: "Anh đừng đem mặt nhăn thành bánh bao, nhìn đến tôi đều muốn đói."
Giang Mính lúc này mới thu lại, lôi kéo tay cậu, thâm tình nói nghiêm túc: "Tôi cho em biết, em gọi Kỷ Tầm."
"...!Kỷ luật...!Tìm?" Omega ngốc nghếch lập lại.
*** Tầm ở đây là "寻" cũng là trong nghĩa tìm kiếm nên bé Omega mới nhầm đấy ạ.
"Là Tầm trong từ tìm kiếm." Giang Mính nói: "Tôi là Giang Mính, có nhớ không? Tôi là người em yêu nhất."
"Người tôi yêu?" Kỷ Tầm hỏi ngược lại: "Tôi có người yêu sao?"
"Đúng a, em cũng không thể không công nhận, em nhìn đây." Giang Mính nâng lên tay phải của Kỷ Tầm lên, cho cậu xem ngón tay đeo nhẫn: "Đây là nhẫn đính hôn của chúng ta, tôi cũng có đeo, chúng ta là một đôi."
Kỷ Tầm nhìn mình chằm chằm bàn tay đeo nhẫn của mình một chút, lại nhìn đến ngón tay của Giang Mính, cố gắng nghĩ lại những kí ức liên quan đến, nhưng dĩ nhiên là trống rỗng, cậu liền cảm thấy có chút sợ sệt.
Tại sao chuyện quan trọng như vậy, cậu đều không nghĩ ra?
Giang Mính nhìn ra là cậu có chút lo lắng, liền hỏi: "Một chút ấn tượng em cũng không nghĩ ra sao?"
Kỷ Tầm bất lực lắc đầu một cái, nói: "Tôi nhìn anh quả thực là cảm thấy được có chút quen mắt, thế nhưng, những chuyện khác, một chút tôi đều không nghĩ ra."
Trước mắt Giang Mính, cậu cố gắng nhớ lại nhưng chỉ cảm thấy có quen mắt, hoặc có thể là trùng hợp, vậy nên theo bản năng Kỷ Tầm tin mỗi một câu nói của nam nhân này, vì nhìn thấy hắn đau lòng khổ sở nên cũng có chút sốt ruột theo.
Cậu không nhớ được ký ức, bản thân chơi vơi không biết mình là ai, thấy một người vì chính mình khổ sở tiều tụy, liền cảm nhận được thân thuộc cùng yêu thương.
Giang Mính thấy được một bộ mặt của cậu thật là ngốc, liền chèn ép nói: "Em nếu không thì thử gọi tôi một tiếng lão công xem?"
Kỷ Tầm nghe vậy, mặt thoáng chốc liền hồng như quả anh đào.
"Em không cần phải ngại, trước đây em đều là gọi tôi một tiếng như vậy, tôi nghĩ em kêu thử một tiếng, biết đâu sẽ nhớ lại một chút ký ức." Giang Mính giải thích mạch lạc rõ ràng, cơ hồ như đến chính hắn cũng tin là thật.
Kỷ Tầm trốn tránh ánh mắt của hắn, há miếng muốn nói nhưng lại ngậm lại.
"....."
"....."
"...Lão công?"
Âm thanh mềm mại của cậu gọi một tiếng, sau đó liền ngại ngùng nhắm mắt lại trốn đi ánh mắt của hắn.
Giang Minh vì một tiếng kêu này khiến tâm tình rối loạn, cảm giác chịu tội tăng lên từng chút một.
Hắn đây là đang làm gì? Đang bắt nạt một Omega cái gì cũng không biết.
Hiện tại ngoại trừ dùng hai từ đê tiện để hình dung bản thân, hắn thực cũng không biết nên xem bản thân thành cái dạng gì.
Thẹn thùng qua đi, Kỷ Tầm phát hiện mình hoàn toàn đều không nhớ ra được cái gì, không nhịn được cảm thấy bất lực cùng thương tâm, cậu nhắm mắt lại không dám mở, lông mi không ngừng run lên, nhẫn nhịn mãnh liệt không để nước mắt rơi.
Giang Mính tự đấm bản thân mình một hồi lâu, phục hồi tinh thần lại mới phát giác được tiểu Omega khóc, từng giọt từng giọt nước lén lút rơi xuống đuôi mắt, làm ướt hẳn một bên tóc.
Giang Mính không còn dám lên ý đồ xấu, hắn kéo sát Kỷ Tầm vào ngực mình, tìm góc độ thích hợp ôm lấy cậu, không biết làm sao dụ dỗ: "Đừng khóc, không nhớ ra được cũng không có chuyện gì, không có chuyện gì, có thể từ từ đi."
Kỷ Tầm được an ủi mới mở hai mắt ra, nước mắt như đập nước ào ào ào chảy ra, cậu luồng tay ôm eo Giang Mính, đem nước mắt cọ lên trên y phục của hắn, nghẹn ngào nói: "...!Lão...lão công, anh, anh không nên tức giận có được hay không?".
Bình luận truyện