Chương 44
Thời gian mở phiên tòa còn cách một tháng, Giang Mính có đầy đủ thời gian để chuẩn bị chứng cứ giải vây cho mìn, nhưng hắn cũng không dự định làm như thế.
Hắn gọi Trang Dịch cùng nhóm người cứu Kỷ Tầm lần trước té xuống biển vào Lan Thự. Để cho bọn họ tận lực nhớ lại những chí tiết nhỏ của lễ cưới hôm đó cùng ngày Kỷ Tầm rơi xuống biển, hỏi bọn họ có để lại dấu vết gì hay không.
Chiếc xe thể thao kia là triệt để hư hỏng ở trong biển, ngoại trừ lúc chuyện xảy ra đưa đến lừa dối tầm người ngoài, không có bất kỳ ý nghĩa nào khác.
Trang Dịch làm việc quá gọn gàng quá đáng tin, hiện tại làm cho hắn muốn tìm một kẻ hở, cũng thật không có.
Trên thực tế bọn họ cái gì cũng còn không có làm, vẻn vẹn chỉ là đứng ở đó một bên, Kỷ Tầm liền chính mình sợ đến té xuống, lúc sau liền nhảy xuống cứu người.
Duy nhất chính là đem hiện trường bố trí một chút, để cho người ngoài tin là là Kỷ thiếu gia đã xảy ra tai nạn xe cộ rơi xuống biển, giảm bớt ngờ vực.
Nếu quả thật muốn truy cứu, phỏng chừng chính là đền tiền chiếc xe thể thao kia a.
Mà chuyện đó an bài đều là ý của Giang Mính.
Giang Mính đem bút máy đưa cho Trang Dịch, nói: "Lời cậu dặn tôi đã hoàn chỉnh viết ra, sau đó ký tên đồng ý." Hắn nhìn lướt qua một đám người đứng ở phía sau Trang Dịch: "Mỗi người đều ký tên."
"Nội dung đây, tận lực đem đầu mối đều chỉ về tôi, chính chuyện là tôi sai khiến, Trang Dịch đã viết xong, các người có thể bổ sung thêm."
Một nhóm huynh đệ đều bối rối, Giang Mính hoa giá cao thuê bọn họ. Lúc bình thường công tác ít, tiền thuê cũng không có bị trừ đi. Những người này phần lớn là từ trong nông thôn đi ra, cả người đều hàm hậu thành thật, Giang Mính ngoại trừ phó lương ở ngoài, mặt khác còn dùng tiền dàn xếp người nhà của bọn họ. Bởi vậy đám người này đối Giang Mính là trung thành tuyệt đối, tức là vệ sĩ cũng là anh em.
Nếu như bọn họ thật sự ký tên đồng ý, đó không phải là đâm sau lưng Giang ca sao?
Không làm được, không làm được!
Một đám đại hán đều không động, Trang Dịch trực tiếp hoài nghi Giang Mính là thật cháy hỏng đầu óc, hắn đem bút máy vừa để xuống, không hiểu nói: "Giang tiên sinh, cậu làm cái gì vậy? Cậu để tôi viết vật này, đây không phải là, lưu lại nhược điểm sao? Những việc này các anh em đều giấu đi chặt chẽ, không ai biết đến. Chỉ khi viết ra liền không an toàn, vạn nhất ngày nào đó, tờ giấy này đưa cho ngươi đối đầu lấy được? Vậy đây không phải là đưa cậu vào thế bí sao? Tôi lại không làm được chuyện thất đức như vậy, phải ra khỏi sự, các anh em cùng cậu chia sẽ là được rồi, nào có để một mình cậu chịu có trách nhiệm một mình?"
Trang Dịch luôn luôn nghe Giang Mính nói, đây là lần đầu tiên từ chối vâng theo chỉ thị của Giang Mính.
Giang Mính nhìn một đám huynh đệ trước mắt, đau đầu nói: "Bảo ngươi viết liền viết, đây là thứ chị dâu của các người muốn lấy."
"? ? ?" Trang Dịch kinh hãi: "Giang tiên sinh! Lấy việc ngồi tù đem so với việc yêu đương là lần đầu tiên tôi biết! Cậu đừng, đừng bị hồ đồ chứ!"
Hắn đương nhiên biết đến Giang Mính trong miệng chị dâu là ai. Người ở chỗ này đều biết, Giang Mính đối Kỷ gia tiểu thiếu gia một mực yêu thương. Bọn họ cũng nhận thức Kỷ Tầm, biết đến mất trí nhớ tiểu thiếu gia là người đáng yêu diệu nhân, cùng mèo con giống nhau làm người yêu thích. Nhưng vấn đề là, hiện tại mèo con kia đã khôi phục ký ức, dĩ nhiên biến thành tiểu hồ ly móng vuốt sắc bén.
Giang Mính yêu vào làm choáng váng đầu óc, lại muốn mạo hiểm lớn như vậy đi lấy lòng một cái tiểu hồ ly thông minh.
Đây không phải là vờ ngớ ngẩn thì là cái gì?
"Tôi nên đi tìm bác sĩ Lương cho cậu khám đầu óc đi." Trang Dịch nói, thật muốn đi ra ngoài tìm Lương Duy, Giang Mính dở khóc dở cười, đúng lúc đem người gọi lại.
"Tôi kêu cậu viết, liền viết." Giang Mính dựa vào trên ghế làm việc, khẽ thở dài: "Việc này, vốn là thiếu đạo đức, vốn là không đúng, Tiểu Tầm muốn tìm ta tính sổ tôi cũng dự liệu được. Ngày hôm nay cửa ải này nếu muốn qua được, các người cũng biết, thân thể em ấy yếu, các người liền đem việc này làm đến không để lại vết tích. Em ấy khăng khăng muốn cho tôi đi vào tù mấy năm, khẳng định sẽ dỗ hết sức lực tìm chứng cứ. Sẽ không dễ dàng bỏ qua, tìm ra cũng cật lực mất sức. Vạn nhất em ấy mệt bị bệnh làm sao bây giờ? Mệt bị bệnh, tôi đau lòng." Hắn cầm qua bút máy, một lần nữa nhét vào trong tay Trang Dịch: "Có tờ giấy này, có thể tiết kiệm không ít chuyện. Nếu em ấy muốn chứng cứ, tôi liền cho. Tội tôi làm ra đều thừa nhận. Các người thì sao, chỉ là lấy tiền làm việc, những việc này một người nhận liền xong, các người không có việc gì, gia đình vẫn là còn có người chăm sóc."
"Giang tiên sinh!" Trang Dịch gấp đến độ đều muốn đánh Giang Mính, tiện đem hắn đánh thức!
"Sợ cái gì? Đi vào vài năm mà thôi, tôi còn trẻ, chịu lại được dằn vặt." Giang Mính nói: "Cùng kết được mấy cái huynh đệ đều là tin cậy được, công ty giao cho bọn họ quản tôi cũng có thể yên tâm. Lan Thự nơi này, có Trung thúc trông coi, những nơi khác ngược lại là không liên quan, thế nhưng vườn hoa trên tầng thượng, phải nhớ đến mỗi ngày tưới nước, phải giữ cho phòng luôn ấm. Hoa lan mảnh mai, bất cẩn một chút liền cho ra vấn đề."
Trung thúc đứng một bên nghe rõ run run rẫy rẫy đáp được. Ông là biết đến chuyện Giang Mính đã quyết định, chín con trâu cũng kéo không lại.
"Nãi Cầu ở Kỷ gia bị hai con chó lớn kia dọa phát sợ. Cho nên lần trước tôi cũng ôm trở lại, dù sao cũng là con vật tôi tặng, tôi cũng sợ Tiểu Tầm nhìn phiền lòng, trong nhà có người muốn nuôi mèo không?"
Một đám nam nhân lắc đầu một cái, chuyêmj này thật không có người nuôi.
Một cái trong đó nhấc tay nói: "Quê nhà tôi có nuôi heo."
Giang Mính: "..."
"Thôi, vẫn là nên để cho Tiểu Tầm đem về đi. Tôi không biết em ấy khôi phục ký ức có thích mèo nhỏ tôi tặng hay không, tạm thời ôm qua xem một chút."
"Còn có một chuyện quan trọng nhất, tôi cũng không biết phải đi vào tù bao lâu." Giang Mính nhìn Trang Dịch nghiêm túc dặn dò: "Cậu mỗi tháng, nhớ tới mang tới một bó hoa lan tới trước mộ mẫu thân tôi. Bà thích hoa, nhiều năm như vậy mỗi tháng tôi đều sẽ đưa một bó hoa tới, không lúc nào quên. Chỉ là tôi muốn đi, e sợ hữu tâm vô lực, chỉ có thể nhờ cậu."
Trang Dịch tự nhiên rõ ràng này một phần giao phó nặng bao nhiêu, cuống họng bị chặn đến khó chịu, vẫn là gật đầu, đáp ứng nói: "Tôi nhất định sẽ không quên. Giang tiên sinh."
"Được." Giang Mính cười cười nói: "Tôi đã từ lâu không còn gia đình, thế nhưng may mắn lại kết thân được với các ngươi. Trung thúc luôn là lải nhải, điểm xuất phát lại cũng là vì muốn tôi tốt hơn. Tiểu Dịch, tôi coi cậu như em trai đối xử, các người đối với tôi so với những người được gọi là người thân còn trọng yếu hơn gấp trăm lần."
Trang Dịch vẫn là nắm lên bút máy, một bên viết, một bên khổ sở: "Tôi luôn cảm thấy, mình bây giờ là đang đại nghĩa diệt thân."
Câu này ngược lại là đem Giang Mính chọc cười.
Bầu không khí ngưng đọng cũng có chút buông lỏng.
Trang Dịch hời hợt viết xong chuyện đã xảy ra, một đám huynh đệ bất đắc dĩ đồng ý ký tên.
Giang Mính lúc này mới lấy đến một phần giấy xác nhận có hiệu lực pháp lý ra.
Hắn liền đem chứng cứ trên tay mình đang hiện hữu cùng tờ giấy này đồng thời cất vào bên trong túi giấy. Sau đó mới ra thư phòng, đem Nãi Cầu ôm trong ngực đùa đùa.
Lan Thự quá lớn, ít đi Kỷ Tầm, liền để cho hắn một khoảng không đến hoảng loạn
Con mèo nhỏ là duy nhất an ủi, hắn đem con mèo nhỏ ôm trở về đều có tư tâm của mình.
Hắn một tay ôm Nãi Cầu, lấy điện thoại di động gọi cho Kỷ Tầm.
Ngoài ý muốn chính là, bên kia tiếp được rất nhanh. Còn không đợi Giang Mính vấn an, Kỷ thiếu gia tới trước một câu: "Làm sao, anh là nhận được đơn kiện của tòa án, biết sợ hướng tôi xin tha sao?"
Giang Mính bật cười, nói: "Không phải, Tiểu Tầm, tôi sẽ đúng hạn ra tòa. Em nhớ tìm luật sư tốt."
Đầu kia tựa hồ có hơi thất vọng, trầm mặc một giây, mới nói: "Cái này cũng không cần anh nhọc lòng quan tâm!"
Nói liền muốn cúp điện thoại, Giang Mính vội vàng nói: "Chờ một chút chờ một chút, tôi quả thật có chuyện tìm em!"
"... Chuyện gì?" Không chờ Giang Mính trả lời, Kỷ Tầm liền nói tiếp: "Đúng rồi, Nãi Cầu là anh ôm đi sao?"
"Ngạch, đúng vậy." Giang Mính có chút ngoài ý muốn, Kỷ Tầm cư nhiên chủ động nhắc tới con mèo nhỏ.
"Đó là lễ vật anh đã tặng cho tôi, Giang tiên sinh, đưa đồ vật tặng cho tôi liền là của tôi rồi, anh làm sao có thể chưa qua sự cho phép của, đem nó ôm đi chứ?"
"Em còn nhớ, Nãi Cầu là tôi tặng em nha." Giang Mính ngữ điệu ôn hòa lên.
"A."
"Vừa vặn, tôi gọi điện thoại chính là muốn cùng em hẹn thời gian điểm, đem con mèo nhỏ trả lại cho em."
"Anh đem nó ôm đi nguyên nhân là cái gì?"
"Trong nhà của em có hai con đại cẩu."
"Anh nói Than Đá? Chúng nó rõ ràng rất ngoan rất biết điều."
"Chúng nó là rất ngoan, nhưng là Nãi Cầu gặp phải hai con chó lớn như vậy, vẫn có chút sợ."
"... Phải không?" Kỷ Tầm nói: "Cho nên anh liền đem nó ôm đi?"
"Tôi biết sai rồi" Giang Mính nhận sai kỳ thực tâm lý đang rất đắc ý. Kỷ Tầm cũng không chán ghét Nãi Cầu, vậy có phải hay không cũng không chán ghét chuyện hắn tặng Nãi Cầu cho cậu?
Kỷ thiếu gia suy nghĩ cái biện pháp, nói: "Tôi đem Nãi Cầu trở lại nuôi trên lầu, thẳng thắn thả ở trong phòng ngủ nuôi, hai con chó kia không lên lâu. Như vậy liền sẽ không hù đến Nãi Cầu."
"Được, như vậy tôi cũng an tâm."
"Làm sao đột nhiên muốn đem mèo đưa lại cho tôu?"
"Ngạch, bởi vì Nãi Cầu nhớ mẹ a."
"...."
Kỷ Tầm cúp điện thoại.
Giang Mính xem điện thoại di động cười cười, hắn hôn một cái con mèo nhỏ: "Ngươi xem, mẹ ngươi vẫn là yêu thích ngươi."
Nãi Cầu meo một tiếng.
Giang Mính trong điện thoại di động rất nhanh nhảy ra một cái tin nhắn, Kỷ Tầm gửi tới.
Mặt trên viết xong thời gian gặp mặt, cuối cùng còn có một câu nói:
"Tôi chỉ là muốn thấy Nãi Cầu, không phải là muốn gặp anh!"
***tui còn có một chương cuối nữa là edit xong truyện này rồi, mỗi tội cái chương cuối nó dài ơi là dài, ngồi edit muốn mòn đuýt nên tui hơi hơi lười một tí. Xin hứa chương cuối edit xong là tui sẽ đăng một lèo cho hết luôn truyện. Đặt tay lên ngực và xin hứa🤚
Bình luận truyện