Chương 47
Cơ hồ là một giây sau khi được cho phép, Giang Mính liền hôn lên.
Hắn một cái tay ôm sau eo Kỷ Tầm, một cái tay che chở sau gáy của cậu, nội tâm kích động càng khiến nụ hôn thêm sâu sắc.
Kỷ Tầm mới bắt đầu còn căng thẳng thân thể, rất nhanh liền hoàn toàn buông lỏng, Giang Mính là người ôn nhu, điểm này cậu đã sớm biết.
Trước đây thời điểm mất trí nhớ, đối với chuyện như vậy là không chút nào biết xấu hổ. Jiện tại cái gì đều hiểu, lại tim đập nhanh hơn, hô hấp đều phải loạn điệu, không thể để cho Giang Mính phát hiện mình đang sốt sắng, hưng phấn. Liền nhắm mắt lại, tận lực tự nhiên nghênh hợp đối phương ôn nhu thế tiến công.
Kỷ Tầm ngày hôm nay chỉ mặc một cái áo len dệt tay mỏng manh, không phải mùa đông nên không có mặc ấm. Giang Mính tay phải ấm áp liền lặng lẽ thăm dò tiến vào, ngón tay dọc theo xương cột sống hướng lên trên xoa xoa, xẹt qua xương cánh bướm của cậu, ngón tay thon dài vừa vặn chạm ở tuyến thể của Omega, nơi đó là thơm ngọt hút người.
Không được đến cho phép trước, hắn không dám xông vào.
Kỷ Tầm bị hôn cả người như nhũn ra, rất nhanh liền không giữ được con rùa trong tay, lạch cạch một tiếng rùa đen nhỏ ném xuống đất lăn. Bên cạnh Nãi Cầu xem cuộc vui lập tức bị lực chú ý hấp dẫn, dùng móng vuốt nhỏ đem con rùa kéo vào trong vườn hoa đá.
Nụ hôn này là tất cả lời nói cùng nhớ nhung, Giang Mính hi vọng thời gian có thể vĩnh viễn dừng vào đúng lúc này.
Nhưng hắn không thể không cân nhắc đến, Kỷ Tầm bệnh mới khỏi, không chịu nổi dằn vặt.
Đây là cửa nhà Kỷ gia, nếu là vừa vặn bị lão gia tử thấy được, e là làm tới bệnh tim tái phát.
Thâm tình cùng nỗi nhớ, cần phải ở một địa phương thích hợp phát tiết, tỷ như một nơi có giường đôi cực lớn chẳng hạn.
Mà không phải tại trước cửa hoa viên, gió thổi mùa xuân mang theo hơi lạnh, còn cần thời khắc bảo trì cảnh giác.
Giang Mính đúng lúc khắc chế tình cảm của chính mình, Kỷ Tầm có thể cảm giác được bên môi ấm áp rời đi, cậu lúc này mới mở mắt ra, giơ tay xoa một chút trán của chính mình.
Bị hôn đến có chút nóng.
Cậu thật giống mới ý thức tới chính mình vừa nãy đáp ứng cái gì, tùy ý Giang Mính đối chính mình làm cái gì.
"Tiểu Tầm..."
"Anh hôn rồi nên đi a." Kỷ Tầm mở miệng đánh gãy lời nói Giang Mính, cậu rũ mắt không có nhìn vào mắt của Giang Mính.
"Làm sao vậy?" Giang Mính nhìn cậu tâm tình đột nhiên thấp xuống, vội vã quan tâm nói: "Là thân thể không thoải mái sao?"
Kỷ Tầm bỏ tay Giang Mính ra, âm thanh cực kỳ thấp mà hỏi ngược lại hắn: "Giang Mính, anh trước đây đều hỏi tôi, có phải thật hay không biết người mình thích là ai. Vậy tôi hiện tại cũng hỏi ngược lại anh, anh thật sự yêu thích tôi của hiện tại sao?"
"Đi cùng với anh ba tháng, được anh sủng ở trong lòng bàn tay nâng niu là người mà cái gì cũng không nhớ rõ, để mặc cho anh muốn làm gì là Kỷ Tầm mất trí nhớ, không phải Kỷ Tầm hiện tại đứng ở trước mặt anh này."
"Tiểu Tầm, em nghĩ bậy nghĩ bạ cái gì?" Giang Mính căn bản theo không kịp mạch não của Kỷ Tầm. Hắn nỗ lực tới gần Kỷ Tầm, Kỷ Tầm lại lui về sau một bước.
"Toi không có nghĩ bậy nghĩ bạ, tôi chỉ là khuyên nhắc anh nên lý trí." Kỷ Tầm nhấc lên mắt, viền mắt đã hơi ửng hồng: "Người toàn tâm toàn ý để cho anh chọc phá là Kỷ Tầm mất trí nhớ đã không còn! Hiện tại đang ơt trước mặt anh người này, không chỉ có đánh anh hai bạt tay, còn thiếu chút nữa đem nanh hiện ra toà án. Thiếu chút nữa đem nửa đời sau của anh đều phá huỷ! Ngươi sẽ không thích tôi như vậy, anh làm sao có khả năng yêu thích tôi như vậy chứ?"
Kỷ Tầm bất lực ngồi xổm người xuống, đem mình co lại thành một đoàn.
Tâm tình đột nhiên rơi vụn.
Vẻn vẹn bởi vì bộ dáng thâm tình chân thành của Giang Mính, cũng là giống với Giang Tiều lúc trước.
Cậu cũng thật sự tin Giang Tiều đối với mình yêu thật lòng.
Kết quả đâu?
"Giang Mính, tôi không có tốt như tưởng như vậy." Kỷ Tầm nói: "Sáu năm yêu đương của tôu, thất bại đến triệt để. Tính cách của tôi không tốt, anh theo tôi sống chung một chỗ lâu một chút cũng sẽ phiền chán tôi chán ghét tôi. Chính tôi có lúc cũng xem thường chính mình, có một số việc tôi rõ ràng, rõ ràng cố gắng như vậy mà kiên trì, kết quả lại cái gì cũng đều không có."
"Tôi thật ước trở lại là Kỷ Tầm mất trí nhớ trước kia, cái gì đều không nhớ rõ, cái gì phiền não đều không có, ung dung tự tại, tôi thật sự ước muốn."
Giang Mính đứng tại chỗ, Kỷ Tầm kiêu ngạo co lại thành một đoàn, cơ hồ bị bao bọc bên trong bóng dáng của hắn.
Ky Tầm khôi phục ký ức, biểu hiện lạc quan tích cực, sức sống mười phần. Cho nên, mỗi người đều theo bản năng không để mắt đến cậy lúc trước cái đoạn kia tình cảm kia bị thương đến nghiêm trọng.
Cậu thương tích khắp người từ cái đoạn kia tình cảm chạy trốn, những vết thương kia, không có khép lại, mà là bị giấu rất khá.
Ngày hôm nay chính cậu bóc ra vết thương.
Đẫm máu mà hiện lên trước mặt Giang Mính, nói cho hắn biết cậu không hoàn mỹ, cậu cả người toàn là khuyết điểm không đáng được yêu.
Đây chính là tại kia đoạn tình cảm kia ra được đến kết luận.
Kỷ Tầm kiêu ngạo như vậy, nội tâm lại cất giấu một ý nghĩ tự ti như vậy.
Giang Mính nắm chặc nắm đấm, hắn cần phải đem Giang Tiều đấm vạn lần.
Hắn ngồi xổm người xuống, cùng Kỷ Tầm nhìn thẳng, giơ tay đem khóe mắt đầy nước mắt của cậu lau khô. Hắn không cho phép Tiểu Tầm bảo bối của hắn vì tên rác rưởi Giang Tiều kia rơi nhiều hơn một giọt nước mắt.
Không đáng, Giang Tiều không xứng.
"Cứ cho là Tiểu Tầm ngốc kia thật sự rất đáng yêu, nhưng tôi có thể phân rõ được, tôi yêu thích Kỷ Tầm, chính là Kỷ Tầm trước mặt, là Kỷ Tầm tốt đẹp hoàn hảo của tôi."
Kỷ Tầm đối diện tầm mắt Giang Mính, ánh mắt khẽ nhúc nhích, như là không thể nào hiểu được.
Giang Mính nắm lên bàn tay hơi lạnh của Kỷ Tầm, ngón tay cái ma sát lòng bàn tay của hắn, "Em vẫn luôn không biết sự tồn tại của tôi, mà tôi vẫn luôn biết đến Tiểu Tầm. Em là quân sư phía sau lưng Giang Tiều, là trụ cột chân chính của Giang gia, em cùng Giang gia không có bất kỳ quan hệ. Có nhớ không? Ba năm trước, hạng mục ở ngoại thành kia của Giang thị."
".... Nhớ tới "
Cái hạng mục kia là Giang Tiều sau khi tiếp quản Giang thị chủ đạo.Giang Tiều rất muốn làm ra thành tích, có thể cố tình có người ở giữa ngáng chân. Nhà xưởng sau khi xây xong, sản phẩm trước sau không đáp ứng được nhu cầu, lợi nhuận không thành, mắt thấy còn phải hao tổn. Giang Tiều chỉ có thể đi cầu trợ giúp Kỷ Tầm, Kỷ Tầm cũng là từ lúc ấy bắt đầu nhúng tay vào mọi chuyện của tập đoàn Giang thị.
Lúc đó tuy rằng cậu cùng Giang Tiều là người yêu công khai, mà đến cùng không phải là người nhà họ Giang, vì giải quyết vấn đề, Giang Tiều giao cho cậu không ít quyền hạn. Ban giám đốc những lão nhân kia trên mặt bất mãn rất rõ ràng.
Vấn đề sau đó được cậu giải quyết, mà từ khi đó Kỷ Tầm liền ý thức được, có người trong bóng tối đang cùng Giang thị phân cao thấp. Cậu âm thầm điều tra, đối phương không phải công ty cũng cạnh tranh, thân phận không có cách nào biết được. Nhất định là người có tiền, bằng không không đến nỗi mua lại một mảnh đất lớn như vậy không hề làm gì chỉ vì muốn Giang thị ngột ngạt.
Kỷ Tầm sau đó lấy gậy ông đập lưng ông, xếp đặt một trận, làm cho đối phương thiệt thòi mấy triệu.
Việc này là mấy năm trước, cũng coi như là thương mại cơ mật, Giang Mính vô duyên vô cớ nhấc lên, cũng có chút kỳ quái.
Không cần Kỷ Tầm hỏi, Giang Mính chính mình chiêu: "Là tôi, lúc trước người mua mảnh đất kia là tôi."
"Anh? Anh là nói, anh là...?"
"Đúng, ba năm trước, tôi đang đối phó Giang thị, sau đó Giang thị nguy cơ tài chính mấy lần, kỳ thực đều là dp tôi bố trí." Giang Mính nói toàn bộ : "Nếu như không có Tiểu Tầm ở sau lưng giúp đỡ, tôi đã sớm đem Giang thị nuốt chửng, căn bản không cần đi tính kế em."
"...." Kỷ Tầm nói: "Anh thật có năng lực."
Giang Mính cười cười nói: "Có thể chịu đựng sau đó cũng không đều bại dưới em sao?"
Kỷ thiếu gia liên tưởng tới trước các loại, bình luận: "Anh chính là một con sói già!"
Giang Mính vui cười hớn hở mà đáp: "Vâng vâng vâng, tôi là con sói già. Hiện tại em đều biết, cho dù em không có mất trí nhớ, không có ba tháng tốt đẹp kia. Tôi cũng đã biết em, chúng ta còn so chiêu một chút, ta là sói già, còn em chính là tiểu hồ ly. Sói già gặp gỡ tiểu hồ ly a, là thật đánh không lại, cũng đã sớm bái phục chịu thua."
Kỷ Tầm nheo mắt lại: "Anh thực sự là quá khiêm nhường, thành thật trả lời! Có phải là đã sớm liệu định tôi sẽ rút đơn kiện mới đem chứng cứ giao cho tôi? Anh, anh chính là ăn chắc tôi sẽ mềm lòng?"
"Không phải, Tiểu Tầm, tôi là thật tâm nhận sai." Giang Mính vội vàng nói: "Số chứng cứ đó, em muốn là giao cho tòa án, tôi là thật sự phải ngồi tù. Tôi dám đánh cược em sẽ mềm lòng, là bởi vì tôi biết trong lòng em vẫn có tôi. Thế nhưng, làm như vậy quả thật có nguy hiểm, vạn nhất Tiểu Tầm thật sự chán ghét tôi chán ghét đến muốn cho tôi đi ăn cơm tù. Vậy tôi cũng cam nguyện lần lượt phạt, tôi thật sự, chuyện sau đó cũng đã an bày xong, em coa thể đi hỏi Trung thúc bọn họ."
"Sói già! Tôi không muốn nghe!" Kỷ Tầm càng cảm thấy chính mình ngu xuẩn. Cậu vốn là bị Giang Mính nắm giữ trong lòng bàn tay.
Cậu đứng đứng dậy muốn đi, Giang Mính vội vã ôm lấy tiếp tục giải thích: "Cho nên a, Tiểu Tầm không có chút nào xấu, người xấu là tôi, là tôi có lỗi với em trước. Em muốn trừng phạt tôi là phải, là tôi càng tệ hơn một chút, tôi không nên tính kế em, không nên động ý nghĩ biếи ŧɦái. Lấy tính mạng an nguy của em ra đùa giỡn."
Kỷ Tầm tâm lý dễ chịu chút, hỏi: "Thật sự không trách tôi?" Cậu nâng tay sờ sờ hai má Giang Mính: "Thật sự rất đau đi? Em lúc đó chính là dùng toàn bộ sức lực."
Giang Mính tâm lý khổ, trên mặt lại cười nói: "Lòng bàn tay của em đều mềm nhuyễn, tôi da mặt dày, trung hoà một chút, không đau chút nào."
Kỷ thiếu gia rốt cục bị chọc cho bật cười, cậu đáp một tiếng: "Ồ "
Giang Mính đem người ôm trong lồng ngực hôn một cái, lúc này Kỷ Tầm không có phản kháng, hết thảy đều rất tự nhiên, như là về lại lúc ban đầu.
"Ngày hôm đó em cầu hôn, tôi nói hi vọng Tiểu Tầm có thể tìm về chính mình, có thể nhớ được toàn bộ." Giang Mính nói: "Bởi vì chỉ có như vậy Tiểu Tầm, mới hoàn chỉnh, chỉ có hoàn chỉnh Tiểu Tầm mới biết mình chân chính muốn cái gì."
"Như vậy em mới sẽ hiểu, Giang Mính chỉ là một người khách qua đường xông vào cuộc đời mình. Hắn không phải tất cả của em, em không cần coi hắn làm trung tâm. Em nên vì chính mình mà sống, chờ em nghĩ thông suốt việc đó, còn nguyện ý ở cùng tôi, tôi sẽ đi đến bên cạnh em, vĩnh viễn không buông tay."
Giang Mính hôn lên bàn tay Kỷ Tầm thành kính nói:
"Tiểu Tầm, em cho ta một cơ hội? Để tôi mang đến cho em tình yêu chân thành nhất. Ở tại trong lồng ngực của tôi, em có thể tiếp tục làm một Kỷ Tầm không buồn không lo."
"..."
"Được."
Kỷ Tầm nhẹ giọng đáp ứng.
---------
Lời của editor:
Úi giùi uiiiiii... tui edit cái chương này mà bấn loạn cực mạnh luôn á bà con ơiiiiii
26.06.21
Mai tui đi tập huấn quân sự tận 2 tuần lận bà con ơi, nên là để tui up 3 chương hôm nay luôn. Đợi tui về up tiếp nheeee
Bình luận truyện