Cà Phê Đụng Sữa Bò

Chương 50



Kỷ Tầm đem mình giấu ở trong chăn nhỏ, mưu toan tránh uống thuốc này.

 

Chỉ cần không ở trong nhà, chuyện này quyền chủ động liền ở trong tay chính mình.

 

Giang Mính còn dám bức cậu sao?

 

Kỷ thiếu gia đoán chắc tên Alpha nào đó mới vừa nói chuyện yêu đương đối với mình có thái độ muốn gì được đó, nỗ lực tùy hứng đến cùng.

 

"Chuyện khác tôi đều có thể chiều em, chỉ có cái này không được." Giang Mính giơ tay kéo chăn nhỏ trên người Kỷ thiếu gia xuống.

 

Kỷ Tầm liền tóm chặt một góc, ý đồ phản kháng đến cùng.

 

Omega cùng Alpha so với khí lực, này quả thực là tự mình chuốc lấy cực khổ.

 

Kỷ Tầm ở tư thế hạn chế, không thể dốc  toàn bộ khí lực giữ chăn, Giang Mính cũng là hơi hơi dùng sức lôi một chút, chăn nhỏ của Kỷ thiếu gia liền đều đến trong tay hắn.


 

Tóc tai đều bị làm loạn Kỷ Tầm: "..."

 

Giang Mính một nhìn đối phương phải tức giận, vội vã bỏ ra khuôn mặt tươi cười, giống như vô ý đem tấm chăn phóng tới sau lưng mình, sau đó đem chén nước đưa cho Kỷ Tầm, bắt đầu mở mắt nói mò: "Cái thuốc này tôi nghe cũng không đắng a, còn rất thơm."

 

Hắn đã từng như vậy mà dụ dỗ Kỷ Tầm mất trí nhớ, Tiểu Tầm khi đó ngốc nghếch tin là thật. Chờ đem thuốc uống được trong miệng sau, mới biết lão công đang gạt cậu.

 

Có thể trước mắt Kỷ Tầm không ngốc cũng không mất trí nhớ.

 

Cậu nhìn chằm chằm chén nước thuốc màu nâu bốc lên nhiệt khí, nhìn Giang Mính cười híp mắt nói: "Nếu anh ngửi thấy thơm, vậy để cho anh uống là được." Nói xong còn đem cốc hướng về Giang Mính đẩy một cái.

 

Giang Mính: "...."

 

"Uống nhanh nha, anh xem thuốc này, màu nâu đen." Kỷ Tầm càng nói càng mạnh miệng hơn: "Có phải là với cà phê đắng anh hay uống giống nhau không, anh nhắm mắt lại, từng miếng từng miếng chậm rãi. Rất nhanh thì sẽ biết cái đẹp vị của nó. Quân tử giúp người thành đạt, một cái chén thuốc còn lại cũng đều cho ngươi."


 

Giang Mính: "..."

 

"Tiểu Tầm xem tôi ngốc sao?"

 

"Anh không uống chính là không yêu em." Kỷ Tầm vô tội nói.

 

"...." Giang Mính cúi đầu liếc mắt nhìn chất lỏng màu nâu trong ly, có suy nghĩ muốn nổ lực ấn Kỷ Tầm để đút thuốc. Hắn trước đó không có cảm giác gì, vậy mà cái này cốc vừa mới tới gần mũi, một luồng khổ mùi tanh liền chui ra, đột nhiên không kịp chuẩn bị mà thiếu chút nữa làm cho hắn ói ra.

 

Kỷ Tầm nhìn thấy hắn dáng dấp chật vật, lúc này mới vui mừng, tức khí khi ngủ bị đánh thức cũng là tan thành mây khói.

 

Vậy mà cậu cũng là đắc ý một phút chốc, chỉ thấy Giang Mính bỗng nhiên xiết chặt mũi, vừa ngẩng đầu ngửa mặt lên, giống như đang rót rượu, hùng hồn bi tráng mà động hai hơi liền đem toàn bộ thuốc trong chén uống vào trong miệng.

 

Kỷ thiếu gia không biết hắn đây là làm cái gì, cả kinh miệng đều không khép lại.


 

Vì vậy liền bị tên Alpha thối nào đó ngậm lấy môi.

 

Kỷ Tầm còn không có phản ứng lại, Giang Mính đã nghiêng người áp đến, thủ sẵn sau gáy của cậu đem người ấn vào trong ngực, miệng đối miệng đem thuốc truyền đến trong miệng Kỷ Tầm.

 

Phương thức này ngoài ý muốn liền quá mức bá đạo, Kỷ Tầm bị chụp vào trong ngự. Sau khi khiếp sợ phản kháng đều quên mất, thuận bản năng ngoan ngoãn đem những thuốc kia nuốt vào.

 

Cái này mang theo mùi tanh đắng hôn lúc này mới kết thúc.

 

Giang Mính thuận tiện còn hôn nhiều hơn hai cái, lúc buông ra, Kỷ thiếu gia đôi môi đã bị nước thuốc nhuận thành quả đông.

 

Hắn còn muốn để sát vào cắn một cái.

 

Bị đắng đến trào nước mắt.

 

"... Anh...Anh!"

 

Trong miệng toàn vị đắng, mắng cũng không biết nên làm sao mắng. Kỷ thiếu gia giơ tay lau khóe mắt chính mình. Thẳng thắn nghiêng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, một mình tức giận, một mình oan ức.
 

Giang Mính hoàn thành sứ mệnh mớm thuốc, ngay lập tức liền đem đuôi to ẩn nấp rồi.

 

Hắn đem chắn nhỏ lấy ra, đem phủ lên Kỷ Tầm. Kỷ thiếu gia tay vồ một cái, liền đem thảm vứt trên đất, rốt cuộc tìm được câu mắng người văng ra ngoài: "Đồ lưu manh!"

 

Giang Mính nhận mệnh khom lưng nhặt chăn lên, phủi sạch sẻ, một lần nữa để cho Kỷ Tầm trùm lên. Lúc này hắn đem Kỷ Tầm cũng kéo vào trong lồng ngực, không cho người ta cơ hội phản kháng.

 

"Là anh không tốt." Hắn ôn nhu nói áy náy, xoa xoa lòng bàn tay của Kỷ Tầm nói: "Nhưng là thuốc không uống em sẽ không khỏe hẳn? Ngoại trừ chuyện này em không thể tùy hứng, cái khác cũng có thể."

 

Kỷ Tầm tự nhiên rõ ràng hắn là vì muốn tốt cho chính mình. Cũng không thật sự tức giận, coi như là giận thật, có người nguyện ý dỗ dành ngươi, vốn là một chuyện vui, to lớn hơn nữa cũng hết giận.
 

Huống chi hắn chỉ là náo loạn chút ít tâm cơ dụ cậu uống thuốc.

 

"Giang Mính." Kỷ Tầm quay người, còn phải khẽ nâng lên đầu mới có thể nhìn mặt Giang Mính. Cậu duỗi ra hai cái tay, đem hai cái lỗ tai Giang Mính nắm kéo, kéo xong rồi ngắt, thở phì phò nói: "Anh là hồ ly thối! Lần sau không được viện cớ này nữa!"

 

"Chỉ cần em bé ngoan uống thuốc, tuyệt đối sẽ không có lần sau!" Giang Mính nhẫn nhịn lỗ tai đau đớn, vội vã bảo đảm nói.

 

"Em hiện tại đều có bóng ma trong lòng, vì nghĩ cho tâm lý của em khỏe mạnh. Trước khi kết hôn, anh nghĩ cũng đừng nghĩ thân cận em." Kỷ thiếu gia buông ra hai lỗ tai hồ ly thối, nói như vậy.

 

"A? !"

 

Giang Mính sững sờ, hắn và Kỷ Tầm thân mật động tác cũng chỉ có hôn môi. Những thứ khác hắn cũng không dám làm a, hiện tại liền cái này đều bị Kỷ Tầm nghiêm cấm bằng sắc lệnh, để hắn yêu đương đàm luận một mình jhoong phải quá nhạt nhẽo đi!
 

Có Alpha nào yêu thương cuồng nhiệt có thể so sánh đáng thương với hắn không?

 

Không có!

 

Mỹ nhân ở đó, chỉ có thể nhìn không thể đụng vào, cuộc sống như thế không chút nào ý nghĩa!

 

Nhưng là rất nhanh hắn liền nghĩ đến biện pháp giải quyết.

 

Kỷ Tầm không chờ hắn hướng mình xin tha, trái lại chờ được đối phương một câu cây ngay không sợ chết đứng : "Vậy hãy nhanh chọn ngày kết hôn mới được!"

 

Xe chạy một đường liền sáu tiếng, gào thét mà qua đều là mỹ cảnh. Khách qua đường không rãnh thưởng thức, ngồi ở khoang thương gia một đôi tình yêu cuồng nhiệt càng là không rảnh quản bên ngoài phong cảnh. Bọn họ một đường chán ngán, cảm giác đến sáu tiếng cũng là chớp mắt mà qua nhanh.

 

Thành phố B là nơi có mặt trời rất lớn, mặt trời chói chang, từ trong nhà phải mang đến ô đi mưa chuẩn bị dùng để che nắng.
 

Kỷ Tầm đeo cái kính râm, đứng ở dưới dù, nhìn trước mắt trạm xe dừng chân cùng với hoang cảnh vắng lặng xung quanh.

 

Đại khái đây chính là thị trấn nhỏ trong miệng Giang Mính.

 

Cậy lớn như vậy, còn chưa đi qua nơi nhỏ như vậy a.

 

Hắn và Giang Mính đứng ở trong dòng lữ khách, hiện ra hoàn toàn không hợp.

 

Giang Mính an bài xong xe rất nhanh liền đến.

 

Kỷ Tầm nằm nhoài trên cửa sổ xe nhìn qua cảnh vật cùng nhà ở chạy như bay qua. Cậu nhìn quen nhà cao tầng, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nhà ở trong trấn nhỏ, bên ngoài chỉ dán xi măng, trang trí đơn giản, không giống biệt thự lớn trong thành phố, mỗi một nhà đều trang hoàng lộng lẫy.

 

Đơn giản, nhỏ nhắn, tựa hồ có thể khái quát đại đa số nhà ở trong cái thị trấn nhỏ này.

 

Cậu nghĩ chính mình cũng phải ở trong một ngôi nhà giống như vậy.
 

Bởi vậy xe dừng đến một tòa biệt thự trước, Kỷ Tầm thậm chí đều không phản ứng lại.

 

Giang Mính nắm tay cậu xuống xe, Kỷ thiếu gia liếc mắt nhìn trang trí tinh xảo của biệt thự, hỏi: "Khách sạn sao?"

 

"Hả?" Giang Mính cười nói: "Đây là nhà ở đây của tôi."

 

Kỷ Tầm suy nghĩ này sợ là cái trấn nhỏ này bên trong tối rêu rao căn phòng lớn.

 

"Tôi dắt Tiểu Tầm đi vào."

 

Giang Mính để cho tài xế đi đỗ xe, sau đó chính mình ấn cửa vân tay.

 

Cửa lớn mở ra.

 

Vào cửa trước, Giang Mính lôi kéo Kỷ Tầm, để cho cậu in dấu vân tay.

 

"Sau đó cũng là nhà của Tiểu Tầm." Giang Mính cười nói.

 

Kỷ Tầm trong lòng ấm áp, nắm tay Giang Mính nắm chặt một chút.

 

Giang Mính nắm tay cậu đi qua một cái sân cỏ, vườn hoa nhỏ bên trong trồng rất nhiều hoa lan. Bên cạnh một cây đại thụ, trên cây còn có một cái xích đu. Trên dây cố định xiacsh đu còn có vòng hoa.
 

Hương vị hoa lan theo gió đập tới. Kỷ Tầm tâm tình cũng trở nên tốt lên, đại khái có thể rõ ràng, vị Giang bá mẫu chưa từng gặp vì sao lại yêu thích hoa lan.

 

Cũng có thể rõ ràng, Giang Mính nhiều năm như vậy kiên trì là vì cái gì.

 

Giang Mính mang theo Kỷ Tầm đi lên lầu ba. Kỳ thực lầu hai cũng có gian phòng, nhưng bởi vì vị trí địa lý đặc thù, khí trời ấm áp, nơi này cũng nhiều muỗi hơn, lên tầng cao một chút, muỗi cũng ít một ít.

 

Kỷ Tầm là tiểu thiếu gia không chịu cực khổ, da thịt mềm mịn trắng nõn, ở đây bị cắn ra mấy vết hắn sẽ đau lòng.

 

"Giường trong phòng ngủ vẫn rất lớn." Giang Mính ngồi vào trên giường lớn, vỗ vỗ hai cái gối, giống như vô ý cảm khái nói.

 

Kỷ thiếu gia biết đến hắn đang có ý đồ gì, cũng không vạch trần, chỉ nói: "Vậy tối nay liền ở một cái phòng đi, anh lại thu thập một gian phòng cũng rất phiền phức."
 

Giang Mính không thường ở đây, ngoại trừ định kỳ có người quét tước, trong nhà là không thuê người.

 

Bởi vậy tất cả chỉ có thể Giang Mính tự thân làm. Kỷ Tầm nói như vậy cũng không sai.

 

Giang Mính vẫn là thân sĩ đề nghị: "Vậy ta ngủ trên sàn nhà?"

 

"Anh chớ giả bộ! Đuôi sói đều lộ ra rồi!" Kỷ Tầm cười vạch trần hắn, "Ngủ một cái giường liền ngủ một cái giường thôi" cậu thấp giọng bổ sung: "Trước đây cũng không phải chưa ngủ qua."

 

Giang Mính bị đâm xuyên tiểu tâm tư, cũng không xấu hổ. Hắn ức chế không được yêu thích ôm lấy Kỷ Tầm, Kỷ Tầm cũng tùy theo hắn nháo, rất nhanh, hai người liền nằm ở trên giường.

 

Hai cái AO bình thường, động lòng dẫn tới động tình, Alpha vĩnh viễn phải là chủ động một phương.

 

Giang Mính dự định hôn một cái, Kỷ Tầm giơ tay cản một chút, nhắc nhở hắn: "Anh quên mất em nói gì? Trước khi kết hôn không cho hôn em."
 

Giang Mính lập tức xụ mặt xuống.

 

Kỷ Tầm nhẫn cười nói: "Thỉnh Giang tiên sinh, nhiều nhịn một chút đi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện