Chương 53
Nếu không phải chung quanh nhiều người, Kỷ Tầm thật muốn ôm Giang Mính thê một chút nữa.
Mặc dù nói là đang ở ngoài miếu Nguyệt lão, mà quá mức thân thiết cũng không tiện.
Kỷ thiếu gia ôm được rồi liền nới lỏng tay, Giang Mính liền thay cậu vặn nắp chai nước trái cây.
Kỷ Tầm tiếp nhận, uống hai ngụm, không biết có phải hay không là uống quá gấp, nước trái cây vừa vào cổ họng cậu liền bắt đầu mắc ói.
Đột nhiên muốn ói, nước trái cây đều không cầm chắc, liền nghiêng đầu nôn lên.
Một bên cạnh Giang Mính sợ hết hồn, vội vã giúp cậu vỗ lưng.
"Làm sao thế này? ! Tiểu Tầm?"
Giang Mính lo lắng hỏi thăm, đồng thời cấp tốc rút ra giấy ăn đưa tới trong tay Kỷ Tầm.
Hắn suy đoán Kỷ Tầm hẳn là mệt nhọc, liền bắt đầu ảo não chính mình không có chăm sóc tốt cho cậu.
Kỷ Tầm nôn đến hoa mắt, sau khi đỡ một chút, mới lấy giấy ăn lau miệng, đỡ lấy cánh tay Giang Mính chậm rãi đứng dậy.
Thấy Giang Mính một mặt lo lắng tự trách, liền cười lấy chính mình trêu ghẹo: "Nếu không phải anh còn chưa có đánh dấu em, em còn nghi là, khụ khụ, em còn nghi là triệu chứng thai nghén a."
Giang Mính trên mặt thần sắc còn có chưa hoà hoãn lại. Hắn thăm dò lên trán Kỷ Tầm thử một chút nhiệt độ: "Có phải là đã khó chịu nãy giờ không?"
Kỷ Tầm biết mình dáng vẻ ấy cũng không giả bộ được, liền đỉnh một tấm mặt tái nhợt nói lời nói thật: "Có thể là hơi mệt, đầu hơi choáng váng."
"Vẫn luôn choáng váng sao? Từ lúc mới đi kiền bắt đầu?" Giang Mính nhăn chặt mày, thời điểm lên giữa sườn núi Kỷ Tầm có nói choáng váng đầu. Theo tính tình của cậu, hẳn là rất khó chịu mới nói ra. Mà hắn cư nhiên lại mặc cho cậu cậy mạnh, vẫn cứ đi đến trên đỉnh ngọn núi.
Kỷ Tầm bị một trận choáng váng đầu cùng buồn nôn chơi đùa không còn khí lực, cậu dựa vào trong lồng ngực Giang Mính, rốt cục bày tỏ yếu: "Em xác thực không quá khỏe, nếu không trước tiên tìm một nơi nghỉ ngơi một chút?"
"Em nên đi tới bác sĩ, Tiểu Tầm." Giang Mính sờ ra phía sau lưng cậu, chậm rãi giúp cậu thuận khí.
"... Mệt một chút thôi q."
Kỷ thiếu gia cũng biết bệnh trạng của mình tựa hồ có chút nghiêm trọng, nhưng cậu khó chịu cũng không muốn nhúc nhích.
Nếu như có thể, thật muốn ngủ một giấc.
Giang Mính đau lòng đến cực điểm, hắn đem Kỷ Tầm dìu đến dưới bóng cây ngồi, từ trong bao lấy ra thuốc dự bị, bẻ ra đúng liều lượng bác sĩ kiến nghị dùng, vặn mở ra chai nước khoáng, để cho Kỷ Tầm đem thuốc uống.
Kỷ Tầm bệnh sẽ không có khí lực nháo quậy, bé ngoan bỏ thuốc vào miệng rồi uống nước. Đây là thuốc khẩn cấp để chữa di chứng của não bộ, nếu như không có phát sinh bệnh trạng bình thường là không cần dùng.
Kỷ thiếu gia không nuốt được toàn bộ viên thuốc xuống, có hai mảnh không cẩn thận còn mắc ở trong cổ họng, đắng đến cậu đỏ mắt.
Liền cố nén uống một ngụm lớn nước, lúc này mới đem vị đắng ép xuống.
Giang Mính tại một bên cạnh nhìn lo lắng, lại gấp cái gì cũng không giúp được.
Chờ Omega uống thuốc xong, Giang Mính liền cho cậu dựa vào trong lồng ngực của mình nghỉ ngơi một hồi.
Kỷ Tầm tới gần đồng thời thuận tiện đem nước mắt cọ cọ đến trên cổ áo Giang Mính.
Ngọn núi này mặc dù là cảnh khu, mà chưa khai phá đến trọn vẹn, lái xe cũng không chạy lên được, người lui tới chỉ có thể dựa vào hai cái chân đi bộ lên.
Giang Mính có giàu nứt đố đổ vách, cũng không có cách nào khiến người hiện tại liền làm ra một cái đường cái.
Hắn có thể làm chính là liên hệ bác sĩ tốt, như vậy sau khi xuống núi mới có thể nhanh chóng đem Kỷ Tầm đưa đi bệnh viện trị liệu.
Hắn để cho Kỷ Tầm dựa trong lồng ngực của mình thêm một phút chốc, đợi đến mặt trời không còn nắng gắt nữa, mới nhẹ giọng đem người đánh thức.
"Tiểu Tầm, cảm giác khá hơn chút nào không?"
Kỷ Tầm hiện tại giống như hôn mê, có thể thuốc kia tác dụng phụ cũng nổi lên, cậu hiện tại bắt đầu buồn ngủ rã rời.
Cho dù mệt cậu cũng biết mình hiện tại không thể ngủ.
Cậu mơ mơ màng màng nhìn người trước mắt, tầm mắt đều mơ hồ: "Khá một chút..." Nói chuyện một nửa liền ngáp một cái.
Giang Mính đem áo khoác của mình cởi ra cho cậu mặc vào, sau đó nói: "Tôi cõng em xuống, mau chóng đi gặp bác sĩ mới được."
Kỷ Tầm miễn cưỡng thanh tỉnh một ít, lắc đầu một cái cự tuyệt nói: "Anh cõng em? Sơn đạo vốn là không dễ đi, anh đừng cõng. Em có thể tự mình đi." Nói, liền muốn đứng lên, nhưng mà rất nhanh liền bởi vì chân run liền ngã về trên băng đá.
Cái mông đều đau, Kỷ thiếu gia ủy khuất nhíu nhíu mày.
Cảm thấy đến biểu hiện của chính mình thực sự là khó khăn.
Bởi vì thân thể không khỏe, buổi hẹn hò tốt đẹp đều bị phá huỷ.
Giang Mính nhìn ra chỉ cảm thấy hoảng sợ, chỉ lo Kỷ Tầm lại ngất đi, không nói lời gì đem người cõng lên, dặn dò: "Tiểu Tầm cầm lấy cổ của tôi, không được buông lỏng tay a."
Kỷ Tầm không cậy mạnh, bé ngoan làm theo.
Cái đoạn đường sơn đạo không dễ đi lắm, nhưng Giang Mính lại cõng cậu trên lưng đến cực kỳ vững vàng.
Dựa ở trên người hắn, có thể buồn ngủ cậu đánh hai cái ngáp, rất nhanh liền giống như con mèo nhỏ nằm nhoài trên lưng Giang Mính ngủ.
Ngủ cũng nhớ tới lời Giang Mính dặn, hai tay vẫn luôn vững vàng ôm cổ của hắn, không có buông lỏng.
Giang Mính chỉ cảm thấy trên vai chìm xuống, kêu Kỷ Tầm không có đáp lại, hắn gấp đến độ tim đều phải nhảy tới cổ họng.
Kỷ Tầm nhàn nhã ngủ một giấc, trong mộng có chút xóc nảy, cậu trong lúc hoảng hốt coi chính mình đang nằm ở trong nôi.
Khi tỉnh lại, mới phát hiện mình nằm chính là trên giường bệnh viện.
Vừa mở mắt, Giang Mính cùng bác sĩ liền đều xông vào trong tầm mắt của cậu.
Nhưng mà ánh mắt của cậu chỉ rơi vào trên người Giang Mính, Alpha nhất định là lo lắng, mồ hôi trên trán cũng không kịp lau đi.
"Tỉnh rồi là không sao. Chỉ là say nắng mà thôi." Bác sĩ nói, "Bởi vì đầu cậu ấy từng chịu qua thương tổn, choáng váng đầu cùng mắc ói mớilcos chút nghiêm trọng chút, uống thuốc, nghỉ ngơi thật tốt một buổi tối là khỏe lên rồi."
Bác sĩ nói xong liền đi lấy thuốc.
Giang Mính nghe bác sĩ kết luận, tim mới bình tĩnh lại, hắn ngồi ở mép giường, nắm lấy bàn tay hơi lạnh của Kỷ Tầm. Còn chưa kịp mở miệng quan tâm, lòng bàn tay hơi lạnh của Omega đã dán trước trán hắn, nhẹ nhàng thay hắn lau đi mồ hôi.
"Anh chảy thật nhiều mồ hôi nha." Kỷ Tầm âm thanh lộ ra chút suy yếu.
Giang Mính lúc này mới giơ tay lung tung chà xát một chút, nhếch miệng cười nói: "Không có chuyện gì." Hắn nắm chặt tay Kỷ Tầm, có chút nghĩ mà sợ.
"Em cũng không có chuyện gì." Kỷ Tầm mím môi hơi trắng bệch, an ủi nói: "Anh đừng lo lắng. Bác sĩ nói uống thuốc sẽ tốt, em sẽ ngoan ngoãn uống."
"Được." Giang Mính ôn nhu đáp lời: "Còn có chỗ nào khó chịu sao?"
"Do với vừa nãy tốt lắm rồi." Kỷ Tầm thấy Giang Mính vẫn là nhíu mày, liền tận lực nói: "Lưng của anh rất thoải mái, sau này thường cõng em đi?"
Giang Mính sững sờ, lập tức cười đáp ứng: "Được."
"Điều kiện tiên quyết là Tiểu Tầm không sinh bệnh."
"Được a." Kỷ Tầm cam kết.
Cậu chợt nhớ tới cái gì, hướng Giang Mính đưa ra một cái ngón út: "Phương pháp có chút ngốc của Tiểu Tầm lúc mất trí nhớ, ngày hôm nay em cũng thử một lần? Em với anh móc ngoéo?"
Giang Mính tự nhiên đều hiểu, Kỷ Tầm mất trí nhớ cũng cùng hắn móc ngpns út hứa hẹn.
Chỉ có như vậy, cam kết càng thêm bền vững.
Hắn duỗi ra ngón út, ngoéo lấy tay Kỷ Tầm.
Lúc này mới an lòng.
Kỷ Tầm từ trên giường ngồi xuống, hoạt động một chút tay chân, cảm thấy vấn đề của chính mình đã không lớn: "Chúng ta bây giờ về nhà sao?"
"Phải ở bệnh viện quan sát một buổi tối mới được." Giang Mính đáp: "Đúng rồi, Tiểu Tầm, tôi đã đem vé xe đổi thành trưa mai."
"Hả? Vậy không phải là không thể đi cắm trại ?"
Này vốn là một phần trong kế hoạch hẹn hò của Giang Mính, nơi này không khí tốt, phong cảnh đẹp, hai người vốn định tìm cái núi nhỏ ngắm sao cùng nhau xem mặt trời mọc.
"Lần sau đi, có rất nhiều cơ hội. Em bây giờ cần nghỉ ngơi cho tốt."
Giang Mính nói như thế, mà đã yên lặng quyết định, tuyệt đối sẽ không dẫn cậu đi đến nơi khó chịu.
Hắn một mình tinh lực dồi dào, một hơi leo lên hai ngọn núi cũng sẽ không run chân. Nhưng Kỷ Tầm lại ngọt dịu mềm mại như kẹo bông, không chịu nổi hành hạ như thế.
Kỷ Tầm cũng rõ ràng suy tính của hắn, bất đắc dĩ liền có chút không đành lòng cùng Giang Mính nói: "Chúng ta lần hẹn hò đầu tiên, thật giống như bị em làm hỏng."
"Không có, nói nhăng cái gì đó?" Giang Mính vội vã an ủi: "Chỉ cần hai người cùng nhau, ở nơi nào cũng tính là hẹn hò."
Kỷ Tầm cười nói: "Vậy như bây giờ cũng coi như đang hẹn hò sao?"
"Đều tính."
"Nào có người ở trong phòng bệnh viện hẹn hò nha?" Kỷ thiếu gia cười hỏi ngược lại.
Giang Mính lập tức trả lời không được, một lúc lâu, nghẹn ra một câu: "Xin lỗi Tiểu Tầm, là tôi không cân nhắc chu toàn, thân thể em mới vừa khỏe xác thực không thích hợp đi leo núi."
"Anh sao lại nói xin lỗi nha" Kỷ Tầm đánh gãy hắn, suy yếu cười cười: "Em vẫn là rất vui vẻ. Em cảm giác được cầu Nguyệt lão thật sự sẽ linh nghiệm. Không dùng dây đỏ đem anh trói lại, em cũng không an lòng nha."
Giang Mính rõ ràng tâm ý của cậu, liền không nói những thứ tự trách nữa, chỉ lấy điện thoại di động nói: "Vậy chúng ta ngày mai sẽ sớm đi trở về, đến Kỷ bá mẫu nói một tiếng."
Điện thoại di động của hắn không còn pin.
Kỷ Tầm nhân tiện nói: "Dùng điện thoại di động của em đi. Nhắn tin là được đừng gọi điện thoại, em sinh bệnh mẹ vừa nghe liền biết được, không nên làm cho bọn họ lo lắng."
Giang Mính đáp một tiếng, hắn từ trong áo khoác của Kỷ Tầm lấy điện thoại ra, ấn nguồn điện thoại, thuận miệng hỏi một câu: "Làm sao tắt điện thoại?"
"A?" Kỷ thiếu gia lúc này mới nhớ tới chộc gọi của Giang Tiều kia, quanh co nửa ngày mới nói: "Khả năng không cẩn thận ấn vào đi?"
Cậu biết đến bất luận tin tức nào của Giang gia cũng có thể phá huỷ tâm tình tốt đẹp của Giang Mính, cho nên lựa chọn ngậm miệng không đề cập tới.
Cũng không muốn để cho Giang Mính thay mình lo lắng.
Cậu tự tin mình có thể giải quyết tốt tên Giang Tiều này, chỉ là cần một chút thời gian.
Giang Mính trong lòng gấp, cũng không nghĩ nhiều, dùng Kỷ Tầm điện thoại di động nhắn cho Kỷ bá mẫu nói nguyên nhân chính là nơi này ngày mai có mưa to, cắm trại không tiện, liền dứt khoát hủy bỏ.
Kỷ mẹ rất nhanh liền trả lời một chữ "được a", còn thêm một cái biểu tượng nâng hoa tươi hôn môi.
Như vậy, chuyện Kỷ Tầm say nắng dùng một dòng tin nhắn của Giang Tiều, hai chuyện này xem như là đều giấu trôi qua.
Bình luận truyện