Cà Phê Đụng Sữa Bò

Chương 55



Kỷ Tầm từ trên giường bước xuống, cầm một cái áo choàng dài mặc vào, sau đó muốn đi ra phòng ngủ, Nãi Cầu lúc này cắn vào ống quần của cậu tựa hồ không muốn cho cậu xuất môn.

 

Hắn ngồi xổm người xuống sờ sờ lông phúa sau lưng con mèo nhỏ, sau đó đưa nó ôm lên trên giường, bỏ vào trong chăn.

 

Lúc này mới thả nhẹ bước chân, lặng lẽ xuống lầu.

 

Cậu cầm dù, tại lúc hừng đông còn chưa lộ rõ ánh dương, đạp lên nước mưa tiến vào ga ra.

 

Tiếng sấm chớp đã yên tĩnh, chỉ có mưa vẫn đang rơi, ào ào ào rơi vào trên cửa sổ xe, lại được cần gạt nước lau sạch sẽ.

 

Trời chưa sáng nhưng bệnh viện thì vẫn sáng choang.

 

Kỷ Tầm nhớ lại địa chỉ, lên lầu ba khoa ngoại.

 

Là đêm khuya, bệnh viện không có quá nhiều người.

 

Bởi vậy âm thanh sắc bén của Triệu Tình ở trong hành lang vọng lên thật lớn.


 

"Ngươi nói cái gì đó? Cái gì gọi là chân không trị được! Ngươi cái tên lang băm nói nhăng bậy gì đó? !" Thân thể thấp bé của bà cơ hồ sắp nhảy cẩn lên, bà lôi cánh tay bác sĩ, nhiều lần chất vấn.

 

Kỷ Tầm đứng ở cách đó không xa nhìn, người phụ nữ kia đã hoàn toàn không còn dáng vẻ đoan trang hào hoa phú quý của trước kia. Mặc trên người chính là bộ y phục phổ thông, tóc tai ngổn ngang, như là mới vừa cùng người khác đánh nhau. Ngôn hành cử chỉ cũng sớm mất đi tao nhã lúc trước cố gắng gìn giữ. Bây giờ chỉ là một người đàn bà mười phần chanh chua.

 

Rất nhanh có y tá tiến lên ngăn lại động tác của bà, bác sĩ mới miễn cưỡng thoát thân, bác sĩ vẫn nghiêm mặt nói: "Khớp đầu gối chân trái của bệnh nhân bị vật nặng đập thương tổn, đưa đến quá chậm trễ. Đã không thể sớm chữa trị, ảnh hưởng sau đó là khẳng định có. Nếu như gia đình không thể tiếp thu, có thể chuyển viện trị liệu."


 

Bác sĩ tựa hồ đối với người phụ nữ này không hề kiên trì, lời nói cũng không có chen lẫn né tránh trực tiếp nói thẳng.

 

Có thể tưởng tượng được lúc trước khi tới, Triệu Tình cũng đã tại bệnh viện nháo quá một lần.

 

Hiển nhiên, nàng đã đã tiêu hao hết thảy kiên trì của nhân viên y tế.

 

"Hiện tại nhờ gia đình đi nộp tiền thuốc thang, bằng không chúng tôi không có cách nào để bệnh nhân nằm ở trên giường bệnh." Y tá lôi kéo người phụ nữ đã muốn phát điên, nhắc nhở.

 

Triệu Tình lúc này mới bởi vì không có tiền quẫn bách ngậm miệng lại, bà mặc kệ y tá lôi kéo, vừa vặn thấy Kỷ Tầm đứng ở cách đó không xa, kiêu ngạo lập tức liền trở lại: "Ngươi nghĩ rằng ta không có tiền sao? Tiền của ta đến rồi."

 

Kỷ Tầm nhìn bà đang nhích lại gần mình, đi đến trước mặt bác sĩ điều trị chính, lấy ra một tấm thẻ vàng, cùng hắn nói: "Phiền ngài, tiền thuốc thàng của Giang Tiều lần này chi từ trong tấm thẻ này là được, bao gôm tất cả viện phí."


 

Bác sĩ tiếp nhận thẻ giao cho y tá, quan sát Omega này cùng với người phụ nữ phát điên kia không giống như là người cùng một chỗ, hỏi: "Cậu là gì bệnh nhân?"

 

"Bạn bè" Kỷ Tầm không chút tình cảm nào trả lời.

 

Triệu Tình lúc này liền xông lại, đối với bác sĩ vênh mặt hất hàm sai khiến: "Nhanh chóng cho con trai của ta bác sĩ cùng phòng bệnh tốt nhất! Bao nhiêu tiền ta đều trả được!"

 

Kỷ Tầm chỉ thản nhiên nói: "Các ngươi tận lực là được, không cần để ý quá nhiều tới người phụ nữ này."

 

Bác sĩ gật đầu, quả thực không tiếp tục để ý Triệu Tình cố tình gây sự, quay người rời đi.

 

Bà thấy đối phương không đem mình để ở trong mắt, lập tức liền chỗ vỡ mắng lên.

 

Kỷ Tầm bị bà ồn ào làm cho đau đầu. Cũng không muốn quản chuyện vô bổ của người này nữa, cũng không hướng phòng cấp cứu xem qua liếc mắt một cái, chỉ muốn có nhanh chóng rời đi.
 

Triệu Tình lại lập tức ngăn ở trước người cậu, chất vấn: "Ngươi cứ như vậy đi? Tiểu Tiều bị thương thành như vậy ngươi không nhìn tới xem?"

 

"Bà muốn tiền thuốc thang tôi đã giúp bà nộp." Kỷ Tầm nói: "Những chuyện khác tôi không muốn quản, Giang Tiều cũng không muốn nhìn. Triệu Tình, đây là một lần cuối cùng tôi giúp các ngươi. Sau này không quan tâm các ngươi sống hay chết, cũng không nên trở lại làm phiền tôi. Nếu không, tôi cũng có cách đem các ngươi đuổi ra thành phố này."

 

Cậu dùng ngữ điệu băng lãnh đông cứng nói ra những câu nói này, tuy rằng nghe vào cũng không có gì uy hiếp gì nhiều, nhưng làm hai cái người vướng bận này đuổi ra khỏi thành phố đối với Kỷ gia dễ như ăn cháo.

 

Trước đây sở dĩ không có làm đến cùng, bất quá là vẫn còn nhớ phần ân tình năm đó.
 

Hiện tại, Kỷ Tầm một chút tình cảm cũng không muốn nói nhiều.

 

Cậu hôm nay tới, chính là muốn kết thúc triệt để.

 

Nếu như hai mẹ con này vẫn là không biết phân biệt, cậu không ngại lựa chọn làm một ít âm u thủ đoạn.

 

Triệu Tình còn không có lên tiếng, phòng cấp cứu bỗng nhiên vang lên một trận động tĩnh, y tá kinh hô: "Anh thức dậy làm gì? Chân của anh vẫn không thể di động!"

 

Kỷ Tầm quay người, liền nhìn thấy Giang Tiều đỡ khuông cửa đứng ở trước mặt mình, sưng mặt sưng mũi, một cái chân quấn lấy băng gạc, hắn cũng chỉ đứng 3 giây không tới, liền lảo đảo muốn khuỵu xuống.

 

Triệu Tình vội vã tới dìu, Kỷ Tầm đứng tại chỗ, ở trên cao nhìn xuống thờ ơ lạnh nhạt.

 

"Tiểu Tầm, em...em đừng đi." Trên đất đổ thành một đống khẩn cầu.

 

Kỷ Tầm không đáp, y tá muốn đem Giang Tiều đỡ dậy, Giang Tiều liền liều mạng giãy dụa, rất nhanh, chân trái băng bó cẩn thận trưics đó liền thấm ra máu.
 

Y tá có đạo đức nghề nghiệp, mở miệng khuyên nhủ: "Anh nhất định phải lập tức trở về nằm trên giường, bằng không vết thương xé rách, gây nên nhiễm trùng, là muốn không dùng chân nữa sao?"

 

Giang Tiều lại ngoảnh mặt làm ngơ, hắn đổ trên đất, ngửa đầu đi nghênh đón ánh mắt Kỷ Tầm, khẩn cầu: "Tiểu Tầm, em, em không nên đi!"

 

Kỷ Tầm lui về sau một bước, đem chính mình cùng Giang gia mẹ con kéo dài khoảng cách, sau đó hướng một bên cạnh y tá nói: "Phiền y tá đem hắn nâng về trên giường bệnh, nếu hắn nháo, trong bệnh viện phải có thuốc giúp hắn yên tĩnh lại đúng không?"

 

"Kỷ Tầm, ngươi tại sao có thể tuyệt tình như vậy!" Triệu Tình ôm nhi tử của mình, khóc lóc trách mắng, làm như đang chịu đựng thập phần oan ức.

 

Kỷ Tầm không có thời gian để ý, cậu quay người liền muốn đi, Giang Tiều nằm trên mặt đất không nhúc nhích được, liền liều mạng gỡ đi băng gạc trên chân mình. Y tá đều không ngăn cản được, thật vất vả xử lý tốt vết thương lại lần nữa lộ ra ở trong không khí, mơ hồ huyết nhục còn đang hướng bên ngoài chảy ra, y tá cũng nhìn không nổi.
 

"Tiểu Tầm nếu em muốn đi bây giờ, tôi liền tuyệt sẽ không tiếp nhận trị liệu, em muốn nhìn tôi chết sao?" Giang Tiều khàn khàn mà quát: "Chỉ là cần nửa giờ! Tôi có thể đem tất cả mọi chuyện trước đó đều giải thích rõ ràng! Kỷ Tầm,  một cái mạng của tôi còn đổi không được nửa giờ nhân từ của em sao?"

 

Kỷ Tầm dừng lại bước chân, y tá chạy tới khuyên nhủ: "Bệnh nhân hiện tại tâm tình kích động, phiền ngài phối hợp một chút đi, bằng không thật sự phải đẩy đến phòng giải phẫu cắt chi."

 

Giang Tiều nhẫn nhịn đau nhức, nín thở, không biết qua bao lâu, bóng lưng lạnh lùng mới chậm rãi quay lại, nhạt tiếng nói: "Tôi chỉ cho anh nửa giờ."

 

Kỷ Tầm ở lại thêm đúng nửa tiếng.

 

Phàm là người có nhân cách hoàn thiện, đều không cách nào nhìn một người khác ở trước mặt mình làm ra hành vi tương tự với tự tử, chỉ là bởi vì trong xuất phát từ lòng thiện lương, cậu mềm lòng.
 

Thế nhưng trong lòng cậu so với ai khác đều rõ ràng, nửa canh giờ này bên trong, không quản Giang Tiều giải thích được những gì, cũng không thể sẽ đem Kỷ Tầm đã "chết đi" cứu trở về.

 

Bác sĩ chạy đến phòng cấp cứu, thay Giang Tiều một lần nữa xử lý vết thương, tiếng gào đau đớn truyền vào Kỷ Tầm trong tai, kích không nổi bất kỳ tình cảm gợn sóng.

 

Sau một tiếng, bác sĩ kéo ra mành, ra hiệu Kỷ Tầm có thể vào xem xem Giang Tiều.

 

Kỷ Tầm này mới đi vào.

 

Giang Tiều nằm ở trên giường bệnh phòng cấp cứu trên, trên mặt bị đánh đủ mọi màu sắc, nhìn chật vật không nổi nhìn thẳng.

 

Có thể lúc nhìn thấy Kỷ Tầm tiến vào, vẫn còn nỗ lực giãy dụa đứng dậy.

 

Kỷ Tầm tiến lên đem hắn ấn về trên giường, sau đó liền buông lỏng tay, kéo dài khoảng cách, lấy điện thoại di động ra, mở máy đếm giờ, lạnh giọng mở miệng: "Bắt đầu từ bây giờ tính giờ, 30 phút. Thời gian vừa đến tôi liền đi."
 

"Thỉnh anh nói ngắn gọn, không nên đem thời gian tiêu hao vào khóc cùng ý nghĩ muốn hại thân làm càn."

 

Giống như là đang đàm phán trước hội nghị, đàm luận một cái cùng lợi ích bản thân nhưng không có bao nhiêu liên quan hợp đồng.

 

Triệu Tình canh giữ ở cửa, sắc mặt dĩ nhiên rất là không thích, lại không có mở miệng quấy nhiễu. Con mắt bà hơi chuyển động, cầm điện thoại di động lên đi ra ngoài gọi chủ nợ của Giang Tiều gọi điện thoại.

 

Giang Tiều nhìn Kỷ Tầm đối với mình thái độ lạnh như khối băng, phút chốc là thật muốn khóc.

 

Hắn cho là, Tiểu Tầm lúc bên vách núi đối với mình biểu hiện ra lạnh lùng cùng bài xích chỉ là bởi vì cậu còn không có ký ức bản thân là ai.

 

Ai biết, khôi phục Tiểu Tầm ký ức lại nhìn hắn với ánh mắt đều xem thường.

 

Giang Tiều tâm lý rõ ràng, xem thường đánh xem thường mắng, đây chính là biểu hiện của Kỷ Tầm đối với một người triệt để thất vọng.
 

Cậu đã hoàn toàn đem hắn xem là người xa lạ, hoặc là nói, còn không bằng một tảng đá ven đường.

 

"Tiểu... Tiểu Tầm, tôi biết tôibcó lỗi với em, những việc trước kia, tôi đều làm sai, tôi làm sai một chuyện, chính là trước khi kết hôn, đêm đó..." Giang Tiều nức nở nói: "Đêm đó thật chỉ là bị giựt dây đi mở một buổi tiệc trước khi cưới. Tôi không muốn làm khác biệt, đều là kiềm chế. Tôi với em sau khi ầm ĩ một trận, tôi cũng đã hối hận rồi. Buổi tối ngày hôm ấy trong lòng tôi suy nghĩ em không để ý tới tâm tình không tốt của tôi, lại bị đám người kia kích vài câu, uống quá nhiều vào rồi tôi thật sự không biết mình đang làm gì, hai nữ nhân kia, vậy, cũng không biết là thời điểm nào mang tới trên giường."

 

"Tôi cũng biết, uống rượu hỏng việc, lý do này một chút cũng không có sức thuyết phục, tôi thành tâm hướng ngươi nhận sai, sẽ không lại có thêm lần sau!"
 

Kỷ Tầm liếc mắt nhìn điện thoại di động, Giang Tiều nói những câu nói này bỏ ra năm phút đồng hồ.

 

"Có hay không có lần sau đều không có quan hệ gì với tôi." Cậu nói: "Chuyện này giải không giải thích ý nghĩa cũng đã không còn quan trọng. Tôi đại khái còn muốn cảm tạ anh truyền tới những bức hình kia, là những bức hình kia giúp tôi triệt để rõ ràng ý thức được sáu năm kia tôi có bao nhiêu ngu ngốc."

 

"Tiểu Tầm..." Giang Tiều ủy khuất nói: "Em không thể, không thể một câu nói là xóa bỏ tình cảm của chúng ta, chúng ta, chúng ta..."

 

"Giữa chúng ta có tình cảm ?" Kỷ Tầm đánh gãy hắn: "Lúc mới bắt đầu, tôi là tin tưởng anh yêu tôi, những mặt xấu của anh, tôi cũng có thể thuyết phục chính mình, anh chỉ là thích chơi, anh vẫn còn biết đúng mực. Tôi như vậy lừa gạt mình, lừa hai ba năm, mới hậu tri hậu giác mà ý thức được, anh căn bản không đem tôi đặt ở trong lòng. Lần thứ nhất tôi đề cập chia tay chia tay với anh là bởi vì anh ở bên ngoài qua đêm không về, ba của anh đem theo lễ vật tới cửa thay anh nói lời áy náy, biết đến cuối cùng gia gia tôi vì sao lại nhân nhượng không? Bởi vì ba của anh, lấy phần ân tình kia ra ép. Gia gia tôi bởi vì vậy tức khí sinh bệnh, anh một lần cũng đều không tới thăm qua."
 

"Sau đó, tôi liền tự nói với mình, có thể nhịn được thì nhịn. Đừng lại bởi vì chút chuyện nhỏ mà khiến người nhà bận tâm. Năm đó chết chìm là chính tôi ham chơi, thiếu chút nữa chết đuối ở trong hồ cũng là tự mình làm. Chuyện này, từ đầu đến cuối, kỳ thực đều là tôi liên lụy Kỷ gia, bọn họ sinh tôi nuôi tôi, lại bởi vì tôi nhất thời nghịch ngợm mà bị các người như đám rắn độc quấn lấy."

 

"Biết đến vì sao tôi lại nguyện ý cùng anh kết hôn không?" Kỷ Tầm tự giễu cười cười, phảng phất đang cười nhạo chính mình: "Tôi chỉ là muốn đem chuyện này ở trên người tôi kết thúc. Chỉ cần tôi thoát khỏi Kỷ gia, các ngươi không thể lại dùng uy hiếp mà đòi lợi."

 

"Nhiều năm như vậy tôi luôn luôn nghĩ, ban đầu nếu là không được cứu lên là tốt rồi." Cậu nhìn Giang Tiều, từng chữ từng câu nói tới rõ rõ ràng ràng: "Bây giờ bị anh quấn lấy, còn không bằng lúc trước thẳng thắng chết đi là xong chuyện. Có đúng hay không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện