Cả Thế Giới Phát Hờn Vì Ganh Tỵ

Chương 23: Mùi thuốc súng biến mất



Edit: Hoàng Bích Ngọc

"Hôm nay Đường Tiểu Duy có nói vài câu, vốn là tôi cảm thấy cô ấy nói như vậy cũng không cần quá để ý, sau đó càng nghĩ càng thấy có đạo lý." Phương Đạc nghiêng người, nhìn chằm chằm Khổng Địch: "Tôi quá tự tin rồi, cho nên không có chút nào cố kỵ cả, Khổng Địch, bất kể tôi làm cái gì, cũng không muốn làm tổn thương bất kể ai trong hai người, tôi chỉ muốn tách hai người ra thôi."

"Ah." Khổng Địch không nhìn anh, mở miệng nói, không nhìn ra có cảm xúc gì: "Cậu tách hai chúng tôi ra chính là làm tổn thương chúng tôi lớn nhất."

Phương Đạc mím môi, có chút chật vật quay đầu, không hề nhìn anh: "Cậu có biết, từ nhỏ tôi đã rất thích cậu, thích đến nỗi không muốn quan tâm gì cả chỉ muốn chiếm cậu là của riêng tôi, sau khi Đường Tiểu Duy xuất hiện, tôi lại phát hiện tôi cũng thích cô ấy, cứ nghĩ rằng yêu ai yêu cả đường đi, bởi vì biết cậu thích cô ấy cho nên tôi cũng thích cô ấy, sau đó chính tôi lại mê mang, không biết là vì cậu mà yêu cô ấy hay là vì cô ấy mà yêu cậu nữa."

"Cậu muốn nói cái gì?" Khổng Địch tựa đầu vào cửa xe, nghiêm mặt nhìn anh ta.

Phương Đạc cười ha ha: "Tôi muốn cho cậu biết, hai người các người ở bên nhau chính là đả kích lớn nhất đối với tôi."

"Cậu muốn để tôi càng thêm áy náy với cậu."

"Không sao, chỉ cần trong lòng có tôi, tôi không cần cái gọi là tình cảm."

"Cậu cũng thật là ... .....biến thái nha." Khổng Địch quay đầu nhìn thẳng vào Phương Đạc, ánh mắt trầm lặng.

"Khổng Địch ơi Khổng Địch, tôi thật sự thích cậu nói như vậy, cảm giác đặc biệt đơn thuần." Làm sao bây giờ, cậu như thế nào tôi cũng thích.

"Đừng có nhìn tôi say đắm như vậy, tôi có vợ rồi." Khổng Địch lùi về phía sau, vẻ mặt phòng bị.

Phương Đạc cười rộ lên: "Vợ của cậu, trên danh nghĩa hình như là vợ của tôi."

"Thôi đi, mới chỉ đính hôn thôi còn chưa chắc đâu." Khổng Địch không muốn tiếp tục đề tài này nữa, anh thấy hơi đói bụng: "Mau nói việc chính."

"Đói bụng? Đường Tiểu Duy sẽ không nấu cơm đâu, hai người các người sinh hoạt cùng nhau thật làm cho người khác lo lắng." Phương Đạc rất hiểu Khổng Địch, chỉ cần anh hơi hơi động là anh ta biết anh cần gì.

Khổng Địch tựa lưng vào ghế ngồi, oán giận: "Có thể đừng níu kéo không, có thể đừng quan tâm việc nhà tôi không, có thể nói nhanh để tôi về nhà ăn cơm được không."

"Tôi chỉ muốn nói chuyện với cậu nhiều một chút, cậu xem cậu vẫn không thể bình tĩnh được, không bình tĩnh thì lại hay nói ‘có thể hay không’." Phương Đạc tâm tình giống như bộ dáng không thể sai được.

Thành công thu được ánh mắt ai oán của Khổng Địch, Phương Đạc cười rộ lên: "Biết rồi biết rồi, nói chuyện chính, tôi thấy cô ấy nói rất đúng, cậu với Đường Tiểu Duy ở bên nhau đi, tôi sẽ không làm gì với hai người cả, mà chuyện tôi là vị hôn phu của Đường Tiểu Duy thật không sai, cái này các người tự mình giải quyết, tôi cũng sẽ không giúp cậu, hơn nữa các người nam chưa vợ gái chưa chồng, tôi vẫn có quyền theo đuổi." Phương Đạc nhìn nhìn Khổng Địch, đuôi lông mày nhếch lên: "Nhưng mà theo đuổi ai thì tôi vẫn còn đang suy nghĩ."

Khổng Địch không có gì để nói.

Phương Đạc còn nói: "Tôi vẫn cảm thấy cậu và Đường Tiểu Duy không hợp nhau, hai đứa trẻ con yêu nhau, chậc chậc, nghĩ lại những mối tình đầu xuất hiện nơi trường học có mấy đôi có thể đi đến cuối cùng, tôi rất mong đợi ngày mà hai người chia tay."

Khổng Địch bĩu môi: "Cậu như thế này cũng quá vô sỉ đi." Nói xong, mở cửa xe xuống, khoanh tay đi vào trong mái hiên.

Thái độ của Đường Lâm với Phương Đạc, kỳ thật trình độ giống hệt nhau, bọn họ đều không muốn tổn thương bất cứ ai cả nhưng lại chờ mong hai người họ chia tay thật quá mâu thuẫn, cả hai người họ cũng tỏ vẻ sẽ không không làm ra bất cứ hành động đê tiện nào để chia rẽ anh và cô, nhưng cũng không giúp hai người giải quyết vấn đề, cái loại thái độ này chính là nguyên nhân chính của mâu thuẫn, bởi vì yêu quý hai người mà họ sợ tác động vào sẽ khiến hai người oán hận và bị tổn thương, mà không giúp bọn họ thì có khả năng đơn thuần là muốn có sự trả thù nho nhỏ vì hai người họ ở bên nhau hoặc cũng có thể là niềm kiêu ngạo cuối cùng của họ.

Tất cả những thức cảm xúc tình cảm liên quan đến chữ ‘yêu’ này đều rất phức tạp, bình thường hạnh phúc của một cặp đôi thì đi liền với nó cũng có rất nhiều hoặc ít nhất cũng có một sự đau khổ của người đến sau, ‘yêu’ và ‘đau khổ’ chỉ cách nhau bởi một ý niệm.

Lúc Khổng Địch trở về nhà trọ, Đường Tiểu Duy vừa nấu xong mì bưng ra, của Khổng Địch là hai bát mì với rau cải, còn của Đường Tiểu Duy lại là một chiếc nồi con.

Tục ngữ nói, cơm no rượu say thì đâm lười, Khổng Địch lười biếng dựa vào sô pha vuốt vuốt cái bụng không nhìn rõ no hay không sau khi ăn hết hai bát mì giơ tay vẫn vẫy Đường Tiểu Duy: “Bảo bảo, đến đây”

Đường Tiểu Duy cầm điều khiển từ xa đi đến so pha ngồi xuống cạnh anh, bị Khổng Địch bất ngờ ôm lấy, lại hôn bẹp một cái trên mặt cô, tâm tình rất tốt: "Đường Tiểu Duy ơi Đường Tiểu Duy, em nói xem tại sao trên thế giới lại có một người như em chứ, có một người như em lại còn cố ý để anh gặp được em."

"Cảm thấy may mắn sao?" Đường Tiểu Duy trước ngực anh cọ cọ vài cái.

"Thật sự muốn cảm ơn ông trời."

"Hi vọng nhiều năm sau, anh vẫn sẽ nghĩ như vậy." Đường Tiểu Duy tiếp tục cọ.

Bao nhiêu đôi vợ chồng, đã trải qua sóng to gió lớn sau lại bại bởi những năm tháng bình bình đạm đạm, Đường Tiểu Duy mặc dù ít tuổi, nhưng mà cô rất mẫn cảm, cuộc sống qua tivi cô thấy được, tất cả cô đều hiểu.

Khổng Địch hôn lên trán của cô, cười ấm áp, anh nghĩ nghĩ, nói: "Trước khi anh chết, anh nhất định sẽ nói cho em biết, Đường Tiểu Duy à, nhưng mà anh sẽ yêu em cả đời này."

Đường Tiểu Duy nghe xong có chút kích động, giống như ánh sao của bầu trời ban đêm con người của cô phủ một tầng hơi nước, cô thân thiết ôm cổ của anh, lại có chút vội vàng hôn lên môi anh: "Sirius, lời ngon tiếng ngọt của anh là học từ ai? Thật là dễ nghe."

Khổng Địch không có miệng để trả lời câu hỏi của cô, hiện tại có chuyện quan trọng hơn muốn làm.

Nụ hôn này không lướt qua giống trước kia, hai người đều có chút phóng túng, có thể là hoàn toàn buông xuống sự cố kỵ, cũng có thể là bây giờ mới xác định được sự phụ thuộc vào đối phương, răng môi giao nhau, cả hai người đều thở hồng hộc.

Hai tay Khổng Địch đã vén áo len của Đường Tiểu Duy lên, ở đó ngoài áo ngực ra thì cũng không còn mặc thêm gì nữa, hai mắt anh sáng lên, bộ dáng rất hài lòng.

Cánh tay vuốt ve thân thể của Đường Tiểu Duy, men theo đường cong duyên dáng kia, sau đó một bàn tay đỡ lấy thắt lưng, tay kia thì chuyển động, luồn vào trong áo len, xoa xoa ‘núi đào’ của Đường Tiểu Duy, áo ngực nửa che nửa hở lại càng thêm quyến rũ hơn, Khổng Địch như người mất hồn, yêu thích không buông tay, dần dần, khẽ cắn đầu lưỡi của cô nhưng không hề thỏa mãn, ôm chặt lấy cô, cánh tay hướng về phía sau lưng của cô, muốn cởi áo ngực.

Cầm lấy phần dây áo, lần theo dây áo tìm được khuy cài, dùng một tay không cởi được lại dùng hai tay cũng không cởi được, Khổng Địch bắt đầu đổ mồ hôi, thế mà lại không cởi được……………..

Khổng tiên sinh đã không còn kiên nhẫn, trực tiếp đẩy áo ngực về phía trước, nơi mềm mại nhất của Đường Tiểu Duy ngay lập tức nằm trong tay anh, Khổng Địch bắt đầu vuốt ve, cảm xúc tốt đẹp này làm anh kinh ngạc ra tiếng, Đường Tiểu Duy đâu có chịu nổi khiêu khích như vậy, nhịn không được hừ nhẹ vài tiếng, vào tai Khổng Địch thì không thể chịu nổi, làm cho anh vốn liền mê loạn càng thêm mê loạn, lập tức có bộ dáng cung đã lên tên không thể không bắn.

Nụ hôn của anh từ môi chuyển xuống cằm, lại chuyển qua cổ, xương quai xanh, vòng xuống cặp đào non dưới áo, ánh mắt đầy sương mù nhìn thấy phong cảnh ở ngực thì lại trở nên sâu thẳm, Khổng Địch ngẩng đầu nhìn Đường Tiểu Duy hai gò má đỏ bừng, cười nói: "Anh bắt đầu đây."

Nói xong cũng không chờ cô trả lời, anh liền cúi đầu ngậm, Đường Tiểu Duy lập tức cong thân mình, chỉ cảm thấy cảm xúc thoả mãn bắt đầu ập đến, tất cảm cảm quan đều tụ họp ở nơi đó, đầu lưỡi của anh thấm ướt ấm áp, làm cô cảm thụ được cảm giác rõ ràng chưa từng có.

Khổng Địch cũng không còn bình tĩnh đến thế, tiếng thở dốc ồ ồ cùng hơi thở vội vàng với bộ dáng của Đường Tiểu Duy anh đều cảm thấy được, hơn nữa anh thích bộ dáng bởi vì anh mà loạn ý mê tình của cô.

Bị anh đặt ở trên sô pha khi dễ nửa ngày, trái phải đều bị gặm, một chút cũng không buông tha, cả người của Đường Tiểu Duy đã mềm nhũn rồi, cảm xúc một hồi trên mây một hồi trong sương, vuốt ve gương mặt Khổng Địch lắc đầu, mày nhíu chặt đôi môi đỏ mọng hé mở không biết là đang khó chịu hay là đang hưởng thụ.

Khổng Địch hô hấp nóng rực chuyển dần xuống dần, anh hôn của bụng cô, không biết cố ý hay vô ý vuốt ve thắt lưng của cô, có chút dao động do dự không chừng.

"Nếu anh cởi quần của em thì em sẽ cù lét anh." Một tia lý trí cuối cùng còn còn lại của Đường Tiểu Duy, cô hổn hện uy hiếp Khổng Địch.

Khổn Địch hừ một tiếng, hữu khí vô lực, cái loại uy hiếp vô lực này đối với người khác thì chẳng là gì, nhưng đối với Khổng Địch tuyệt đối là có dụng, anh sợ nhất cù lét, trong chốc lát dừng lại, nhưng tay anh vẫn lưu luyến ở trên thắt lưng của cô, ngón tay thon dài kia lần xuống dưới lưng quần, nhỏ giọng thương lượng: "Anh không cởi, chỉ chui vào sờ sờ một chút."

Đường Tiểu Duy nghe nói như thế, chỉ cảm thấy một chút khí huyết dâng lên, thân thể nhanh nhẹn đè anh lại, không cho anh tiếp tục, hơn nữa cô bị anh đè có chút không thoải mái, một chân tê dại, vì thế dùng sức muốn rút ra, trong quá trình lật lên không cẩn thận đụng vào cái gì đó, chỉ cảm thấy, cứng.

Đường Tiểu Duy vốn không nghĩ tới phương diện kia, cho dù biết về việc này, nhưng về phương diện kinh nghiệm mà nói, kỳ thật cô vẫn là người mới, sở dĩ cô phát hiện không bình thường là vì thân thể của Khổng Địch đột nhiên cứng ngắc.

Hai má anh dán ở bụng bằng phẳng của Đường Tiểu Duy vẫn không nhúc nhích, hô hấp trầm trọng nóng như lửa giống như là muốn thiêu cháy làn da của cô, Đường Tiểu Duy không biết làm sao bây giờ, cũng bất động theo, nửa ngày, Khổng Địch khẽ hừ một tiếng, đứng dậy đặt Đường Tiểu Duy ở trên người, ôm chặt cô, đem hai má chôn ở cổ cô, trầm trọng thở hổn hển.

Đường Tiểu Duy vẫn như trước không dám động, bởi vì cô cảm nhận rất rõ ràng vật cứng nóng đang đặt ở giữa hai chân cô

"Bảo Bảo, đi làm bài tập." Thanh âm khàn khàn của anh vang lên bên tai của cô, Đường Tiểu Duy nửa ngày mới phản ứng, cảm thấy tựa hồ là chính mình nghe nhầm.

"Đi đi." Lại là một tiếng.

Bạn học Đường cuối cùng cũng xác định là anh đang nói chuyện, lập tức có loại cảm giác được giải thoát, tuy rằng tiểu cô nương Đường Tiểu Duy này không phải là loại con gái bảo thủ, thậm chí còn là cô gái có chút biến thái, nhưng đối với loại chuyện này cô vẫn là có chút chướng ngại tâm lý, cho nên nghe thấy anh nói như vậy, vẫn có loại cảm giác được đại xá.

Cô giật giật thân mình, phát hiện đứng lên có chút khó khan: "Vậy anh đứng lên đi."

Khổng Địch ở trên người cô bất động, ở thời điểm nước sôi lửa bỏng như này mà vẫn thả cô đi làm bài tập ngoài Khổng Địch ra thì chắc chẳng còn ai nữa, nhưng anh rõ ràng là khẩu thị tâm phi, rõ ràng là không muốn thả cô đi.

Lại bất động nửa ngày, cánh tay Khổng Địch mới bắt đầu chuyển động, đổ người về một bên, khoát tay, bộ dáng có chút ghét bỏ: "Nhanh đi làm bài tập đi, mấy giờ rồi mà em vẫn còn chơi."

Đường Tiểu Duy hận đến nghiến răng, thật muốn đánh anh, còn có người đáng ghét như vậy sao, cô xoay người trèo lên người Khổng Địch, trừng mắt nhìn Khổng Địch, ngắm ngắm anh vẫn như cũ đút tay vào túi, sóng mắt lưu chuyển, nụ cười xấu xa hiện lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn.

Một bàn tay của cô chống lên ngực anh, một bàn tay lại chống vào một chỗ trống, sau đó hơi dùng sức nâng chính mình lên, nhảy xuống sô pha, giả bộ không nghe thấy tiếng kêu của anh, giống như vô ý quay đầu nhìn thoáng qua Khổng Địch nói: "Em đi học đây."

Khổng Địch nằm ở trên sô pha nhìn Đường Tiểu Duy, biểu tình như muốn khóc, gương mặt đỏ bừng, cơ thể vốn hơi thả lỏng lại lập tức cương cứng lên, anh oán hận  nhìn cô, ánh mắt ai oán bi thương kia làm cho Đường Tiểu Duy không khỏi rùng mình một cái, nhanh chóng chạy tới thư phòng.

Trên sô pha người nào đó ôm chầm lấy mặt, thê lương đứng lên nói: "Ngày hôm đó con không có cách nào vượt qua được, không có cách nào vượt qua ... ......"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện