Cả Thế Giới Phát Hờn Vì Ganh Tỵ

Chương 25: Thần tượng phái hành động



Edit: Hoàng Bích Ngọc

Trong phòng ngủ, Khổng Địch phân phó vào điện thoại: "Tiểu Bạch, tôi muốn ăn bánh quế táo của Điền Gia phủ ở phố Đàm Minh, Mousse khoai tím anh đào, bánh ngọt mứt táo, dương chi cam lộ*, thạch lê rượu đỏ, hạt sen trưng đường phèn, trứng ốp lết cuốn, trứng chiên sò, bánh trứng gà rau chân vịt, bánh trứng với thịt hun khói, bánh gato màu xanh, trứng gà xào hành." (* tên một món chè)

Bên của Tiểu Bạch vô cùng ầm ỹ, cứ như là mở loa bên đó vậy, Khổng Địch hô lên: "Tiểu Bạch, Tiểu Bạch, cậu nhớ chưa?"

Tiểu Bạch giống như hỏi ai bên cạnh: "Có nhớ không? ……Nhớ rồi……… Con mẹ nó cậu ăn cũng quá giỏi rồi."

"Nhanh mang đến đi." Khổng Địch dặn: "Mang thêm một phần canh trứng gà cà chua nữa nha."

"Đợi tôi đánh nốt ván này đã, tôi sắp thắng tiền rồi, cậu ăn ngon như vậy, những món cậu muốn bốn phương tám hướng chỗ nào cũng có, tôi muốn mua cũng phải tốn chút thời gian." Miệng Tiểu Bạch hẳn là ngậm thuốc, âm thanh nói chuyện có chút mơ hồ.

"40 phút." Khổng Địch do dự một chút.

"Một giờ." Tiểu Bạch cò kè mặc cả.

"Quá chậm."

"Tìm Phương Đạc đi, Lã Nam cũng đang nhàn rỗi đó."

"Oh……. Vậy một giờ đi." Khổng Địch thỏa hiệp, Phương Đạc với Lã Nam đều là người mơ ước đến Đường Tiểu Duy, Khổng Địch đang tận lực giảm thời gian bọn họ tiếp xúc xuống, sao có thể chủ động để bọn họ đến đây chứ.

50 phút sau Tiểu Bạch đến, cậu ta còn dẫn theo một người con gái, hai người xách  túi lớn túi nhỏ, cậu ta vào nhà nhìn quanh một chút rồi nói: "Thì ra là nhà có khách."

Bên cạnh cậu ta là một cô gái xinh đẹp cao gầy, với phong cách tranh điểm màu khói, ánh mắt có chút lỗ mãng.

"Trong phòng bếp có bàn." Khổng Địch ngồi trên sô pha, như đại gia chỉ huy đàn em.

"Ây, tôi nói tôi có nên phản kháng không nha, từ nhỏ để cho cậu sai bảo quen rồi, tôi vẫn hy vọng cuối cùng cũng có ngày lương tâm của cậu trỗi dậy, không ngờ càng ngày càng tệ hơn." Tiểu Bạch ném một cái gối dựa qua đó.

"Tôi sẽ không làm đâu, chẳng lẽ lại để cho khách tự làm à." Khổng Địch nói rất đương nhiên.

Tiểu Bạch rất tức giận nha, thầm nghĩ Đường Tiểu Duy nhà cậu chết rồi sao, hô: "Cậu tìm bạn gái để làm gì vậy!" Sau đó lập tức cười tủm tỉm nhìn Đường Tiểu Duy ngồi bên cạnh Khổng Địch: "Đường Tiểu Nhị, anh Bạch của em vì hầu hạ hai vị tiểu tổ tông nhà em mà chạy đi chạy lại, mệt đến nỗi không muốn động đây này biết chưa, em mau chóng nhấc cái mông quý giá của mình đem đồ ăn để lên trên bàn đi."

Đường Tiểu Duy quả thật là một đứa trẻ nghe lời, chỉ cần người khác không đưa ra yêu cầu quá vô lý, cô đều sẽ ngoan ngoãn đi làm, vì thế, nghe Tiểu Bạch nói xong, liền vô cùng ngoan ngoãn đứng dậy.

Khổng Địch túm lấy tay Đường Tiểu Duy, hỏi Tiểu Bạch: "Cậu tìm bạn gái để làm gì?"

"Làm việc." Tiểu Bạch không cần suy nghĩ liền trả lời, cô gái xinh đẹp bên cạnh cậu ta nhìn mặt cậu ta rồi cười.

"Bạn gái của cậu làm việc thì để cho cô ta làm đi, bạn gái nhà tôi là để nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa." Hai chân Khổng Địch bắt chéo, dựa vào sô pha vô cùng nhàn nhã nói.

Tiểu Bạch nghiến răng nghiến lợi: "Ưu Nhạc Mỹ a!"

Cô gái xinh đẹp kia cười cười, nhìn Khổng Địch vài lần, sảng khoái đứng lên: "Được, để em đi làm."

Tiểu Bạch một bộ chỉ hận rèn sắt không thành thép, lắc đầu thở dài, lôi giọng trưởng bối ra nói chuyện: "Tiểu Duy còn là một đứa trẻ, tâm trí vẫn chưa trưởng thành, Khổng gia trưởng cũng không cần quản quá khắt khe như vậy, bằng không về sau quản giáo sẽ không tốt a, tuổi này đang đúng thời kỳ phản nghịch, bạn nhỏ Tiểu Duy rất tốt, không…….. quá phản nghịch, cho nên cần phải duy trì, Khổng gia trưởng cậu như vậy là đang quá dung túng, cẩn thận cậu bị đè đầu cưỡi cổ cả đời, giống như mấy người chúng tôi, là một ví dụ rất rõ ràng, cả đời này cậu ở trên đầu chúng tôi tác oai tác quái, anh nói có đúng không em gái Tiểu Duy."

Những lời Tiểu Bạch nói giống như đang nói đùa vậy, nhưng Đường Tiểu Duy một chút cũng không cảm thấy buồn cười, mặc dù Tiểu Bạch hoàn toàn là vì suy nghĩ cho Khổng Địch, nhưng cho tới bây giờ Đường Tiểu Duy cũng không nghĩ đến việc sẽ đè đầu cưỡi cổ Khổng Địch, Tiểu Bạch thật sự là lo lắng quá rồi.

"Tôi nguyện ý." Khổng Địch liếc cậu ta một cái, dùng ba chữ đánh vào mặt Tiểu Bạch.

"Tiện chết cậu đi." Tiểu Bạch đảo mắt lườm anh.

Âm thanh của cô gái xinh đẹp truyền từ phòng bếp ra: "Ăn cơm thôi."

Khổng Địch nhíu mày, nhìn Tiểu Bạch liếc mắt một cái, không nói chuyện, nắm tay Đường Tiểu Duy đi đến phòng bếp, Tiểu Bạch đương nhiên thấy được động tác nhíu mày nhỏ của Khổng Địch, hơn hai mươi năm hiểu biết, cậu ta biết Khổng Địch ghê tởm âm thanh kia.

Cô gái kia đang sắp bát đũa, nhìn thấy bọn họ tiến vào, cười cười với Khổng Địch: "Theo đúng yêu cầu của anh, anh xem có đúng không, tất cả đều là đồ ngọt và các món làm từ trứng, tôi đi lấy bút để ký."

Lông mày của Không Địch càng nhíu lại, bất mãn nói: "Tôi nói là không cần đồ ngọt và món làm từ trứng, các người nghe kiểu gì vậy?"

Tiểu Bạch mở to hai mắt nhìn, ù ù cạc cạc nhìn Khổng Địch, nếu cậu ta nói không cần đồ ngọt với trứng có lẽ cậu sẽ nghe lầm, nhưng mà chính miệng cậu ta nói những món này, sao có thể nghe nhầm chứ, nhưng Tiểu Bạch là ai, có thế ngắm nhiều hồng tâm một lúc, tuy rằng không hiểu chuyện này là thế nào, nhưng lập tức nhập diễn, nghi hoặc nói: "Cậu nói không cần? Tôi nhớ rất rõ cậu muốn đồ ngọt và đồ là từ trứng………"

Biểu tình mê mang không hiểu của Tiểu Bạch đặt vô cùng đúng chỗ, cảm xúc tức giận của Khổng Địch bộc phát vô cùng chân thật.

"Nghe điện thoại xong cậu làm cái gì?" Khổng Địch dò xét cậu ta, lạnh lùng hỏi.

"Chơi mạt chược đó." Tiểu Bạch cúi đầu, một bộ làm sai.

"Cho nên mới không để tâm như vậy, nghe cũng không đúng." Khổng Địch hừ một tiếng.

Tiểu Bạch càng ủy khuất: "Vậy làm sao bây giờ? Mua sai hết rồi."

"Hôm nay là muốn mời vị……Vương tiểu thư…..." Anh nhìn nhìn Trần Cẩn Húc, nhớ lại.

Trần Cẩn Húc trấn định nói: "Trần."

"Muốn mời Trần tiểu thư ăn cơm, không ngờ lại làm hỏng rồi, lỗi của cậu ta thì để cậu ta đền lại, dẫn người người ta ra ngoài ăn đồ ăn ngon đi." Khổng Địch vô cùng trượng nghĩa nói: "Trương tiểu thư cô gắng một chút."

"Trần." Trần Cẩn Húc tiếp tục trấn định.

"Ah, Trần tiểu thư, cứ chọn chỗ đắt tiền, không sao cả."

Đường Tiểu Duy cùng Tiểu Bạch đứng ở một bên đỡ trán, bất đắc dĩ a bất đắc dĩ.

Cô gái xinh đẹp rất bất mãn, khinh miệt nhìn Trần Cẩn Húc một chút, vẻ mặt khinh thường, hiển nhiên cảm thấy cô ta chính là bóng đèn.

"Cô gái, đi theo tôi một chuyến vậy." Tiểu Bạch vụng trộm trừng mắt nhìn Khổng Địch liếc mắt một cái, giọng điệu nói chuyện thập phần chính nghĩa y như lời thoại của cảnh sát khi bắt được kẻ xấu vậy.

Trần Cẩn Húc nhún nhún vai: "Mình đi nha Đường Tiểu Duy, có rảnh thì chúng ta gọi điện nhé."

Hai cô gái một trước một sau đi ra cửa, Tiểu Bạch dừng ở phía sau, chọc ngoáy Khổng Địch: "Thật có tiền đồ mà."

Khổng Địch không buồn phán bác, nở nụ cười không để ý.

"Cô gái mắt đen kia là bạn gái của anh?" Đường Tiểu Duy đột nhiên hỏi.

Tiểu Bạch gật gật đầu lại lắc đầu: "Không hẳn, theo anh thấy cô ấy chỉ là một ngôi sao băng trên bầu trời đầy sao mà thôi."

"Sau này đừng mang cô ta đến đây, cô ta cứ nhìn chằm chằm vào Khổng Địch, rất lẳng lơ." Đường Tiểu Duy chính là thẳng thắn như vậy, bình thương không có chuyện gì thì rất ôn hòa như một tiểu bạch thỏ, ở trong mắt người khác chính là một đứa trẻ rất nghe lời, nhưng chỉ cần chạm phải một chút lợi ích của cô, cô sẽ không chút lưu tình mặc kệ là ai sẽ không chút do dự mà vạch trần, để mọi người chú ý một chút, giống như hiện tại vậy.

Tiểu Bạch cười rộ lên: "Lẳng lơ rất tốt đấy chứ, bình thường đều là như vậy, đến lúc ở trên giường chẳng phải càng lẳng lơ sao."

Khổng Địch khinh bỉ nhìn cậu ta nói: "Đi nhanh lên đi, để cho sao băng trong lòng cậu đi xa một chút, cả phòng toàn là mùi nước hoa của cô ta, mùi thơm cơ thể tự nhiên của Bảo bảo nhà tôi tôi sắp không ngửi thấy nữa rồi."

Đường Tiểu Duy ở bên cạnh cấu véo anh.

Tiểu Bạch tiếp tục cười: "Trở về phòng lấy hết sức mà ngửi, còn ai có thể ngăn cản cậu chứ”.

Đường Tiểu Duy làm như không nghe thấy bộ dạng hạ lưu của bọn họ khi nói chuyện.

Tiểu Bạch thấy không có ai tiếp lời cậu ta, tiếp tục nói: "Cô gái này là do tôi dùng nhân viên bán vé trước của Tiểu Hoàng Lý vừa mới đổi với Khai Phong đó, vẫn còn chưa có dùng đâu, nhưng mà tôi có chút ngứa ngáy, đợi tối nay tôi cùng sao băng này ‘va chạm’ một chút rồi sẽ bỏ cô ấy."

Nếu như là Phương Đạc, khẳng định sẽ nói cậu cẩn thận làm loạn ra bệnh, nếu như là Lã Nam, khẳng định sẽ nói va chạm thật tốt cậu ta cũng muốn ‘va chạm’, nhưng đây là Khổng Địch, anh và Đường Tiểu Duy đều là loại người không nhiều lời, nhưng mà nếu đã nói thì nhất định sẽ khiến người khác cười vỡ bụng, Khổng Địch nhìn nhìn đũng quần của Tiểu Bạch, không biết ngượng ngùng hỏi: "Một ngày cái ‘va chạm’ của cậu ngóc dậy được mấy lần?"

Đối với người hay đùa như Tiểu Bạch, Khổng Địch chính là tò mò một chút, anh chỉ là rất đơn thuần tò mò một chút, trong mắt anh là một mảng thanh khiết, càng làm cho Tiểu Bạch cảm thấy chính mình nên nhảy lầu thì hơn, nhìn Khổng Địch cái con người này đi, hỏi cái loại vấn đề này mà nhìn vẫn thản nhiên như vậy, Tiểu Bạch ho lên một tiếng, thầm nghĩ, trước mặt một đứa trẻ tinh khiết như Đường Tiểu Duy này, có thể đừng mạnh bạo như thế được không.

Khổng Địch ôm Đường Tiểu Duy, nhìn gương mặt Tiểu Bạch xám xịt chạy đi, đóng cửa lại, cao hứng: "Cuối cùng cũng yên tĩnh rồi, vợ của Khổng Địch, chúng ta đi ăn cơm thôi, đều là những món anh thích ăn."

Đường Tiểu Duy mắt to vừa chuyển, hỏi: "Anh cố ý? Trần Cẩn Húc không phải là chỉ muốn ăn của anh một bữa cơm thôi sao, anh thật keo kiệt mà."

"Ai bảo cô ta cứ quấn lấy em." Khổng Địch nghĩ thầm, anh dùng cách như vậy để đuổi cô ta đi còn là nể mặt câu nói ‘vợ của Không Địch’ kia, bằng không trực tiếp đá văng cô ta ra ngoài.

Khổng Địch là một người lòng dạ hẹp hòi, anh hay ghi thù, nhưng anh cũng là người biết tri ân đồ báo, anh vẫn nhớ rõ được cái tốt của người khác, câu nói vợ Khổng Địch của Trần Cẩn Húc, làm cho Khổng Địch cũng không quá chán ghét Trần Cẩn Húc, phải biết rằng ngoại trừ Đường Tiểu Duy và bà nội anh ra thì anh ghét tất cả mọi người đều là giống nhau.

Ba người đi xuống lầu, không một ai nói chuyện, chỉ có âm thah dẫm nát trên mặt tuyết, Tiểu Bạch đi đến trước cửa xe trước, mở cửa xe phía sau ra, rất thân sĩ mời Trần Cẩn Húc lên xe, cô gái xinh đẹp kia thờ ơ lạnh nhạt, ánh mắt vẫn cao ngạo khinh miệt như trước.

Trần Cẩn Húc lắc lắc đầu: "Không cần, tôi về nhà ăn cơm."

Tiểu Bạch lập tức nói: "Đừng mà, tôi đã đáp ứng Khổng Địch mời cô ăn cơm, nếu cô cứ thế đi mất, Khổng Địch biết sẽ nhất định giận tôi, cô là bạn của Đường Tiểu Nhị, thì cũng là bạn của Khổng Địch, Khổng Địch lại là bạn của tôi, cho nên tôi làm sao có thể để bạn của mình về nhà trong khi đói chứ."


Lời nói kia của Tiểu Bạch rất khẩn thiết thật sự làm cho người ta cảm động, Trần Cẩn Húc cũng rất là xúc động, một hoa hoa công tử như vậy, con người thật cũng không đến nỗi tệ lắm.

Nhưng trong long Tiểu Bạch lại nghĩ, cô ta về nhà thì thật đúng là tối, như vậy anh ta có thể nhanh chóng mang cái người phụ nữ hay nổi nóng này đi lăn giường rồi.

Trần Cẩn Húc hơi do dự một chút, nhớ tới lúc xuống lầu chính mình nghe thấy đoạn hội thoại của bọn họ, vì thế rất có hiểu biết nói: "Không sao, tôi không nói anh không nói, ai có thể biết được, anh mau chóng đi va chạm sao băng đi, tôi cũng không làm phiền anh nữa." Trần Cẩn Húc nhìn cô gái xinh đẹp sau lưng, tiêu sái xoay người rời đi.

Cô gái xinh đẹp kia u ù cạc cạc: "Va chạm sao băng là cái gì?"

"Ah…..Cô gái đó thính lực thật tốt." Tiểu Bạch trả lời ‘Sao băng’ kia một câu không đầu không đuôi như vậy, mang cô ta lên xe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện