Cả Thế Giới Tràn Ngập Hương Vị Em

Chương 48: Hạnh phúc



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor - Lam

"Là anh!"

Cố Văn Tư sợ hãi kêu lên, Du Việt nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt đen như mực bỗng sáng lên: "Anh đây."

Dường như nhớ tới chuyện đã xảy ra, sắc mặt Cố Văn Tư trở nên sợ hãi. Cô ngồi yên không nhúc nhích, Du Việt cũng yên lặng ngồi ở đầu giường.

Hóa ra trước đây không phải bọn họ chưa từng xuất hiện cùng lúc, nói đúng hơn là chuyện đã xảy ra, Cố Văn Tư không nhớ rõ.

Mà giờ đây, bong bóng ký ức bị phá vỡ, bao sắc thái rực rỡ ùa về. Cô cảm thấy mình bị những luồng thông tin đó làm cho căng tràn, nhưng chẳng hiểu sao vẫn còn đôi chút cảm giác ngọt ngào...

Cố Văn Tư ngơ ngác, bỗng chốc lấy lại tinh thần, cảm nhận được bàn tay đang vuốt tóc trên đỉnh đầu mình, hành động ấy dịu dàng vô ngần như đang gãi ngứa cho mèo con.

Cô từ từ đưa mắt nhìn sang, vừa khéo nhìn thẳng vào người ấy -- "Nắng sớm tinh mơ", "giường nệm lộn xộn", một người nằm và một người nằm nửa người", "cô nam quả nữ" -- Trong tình huống thế này, bầu không khí giữa hai người mập mờ biết bao...

"Sao anh lại ở đây?!"

Cô quay đầu không thèm nhìn anh, trái lại đối phương càng thêm táo bạo. Du Việt chống một tay nơi đầu giường, cả người vững vàng nằm trên người cô và có xu hướng càng lúc càng tới gần. Dưới tình thế cấp bách, Cố Văn Tư giơ tay ra sức chống lại anh.

Anh nhìn vẻ mặt cô, từ tốn trả lời: "Họ về quê rồi, hôm qua chưa nói với em sao?"

Đáp án này chắc chắn, tất nhiên Cố Văn Tư biết ba mẹ muốn về quê, nhưng cô không ngờ nhanh như vậy! Nhớ lại đêm qua, bên chỗ hai người họ vang lên tiếng lách ca lách cách, hẳn là thu dọn hành lý suốt đêm!

Anh đưa mắt tới gần, mùi hương trên người lập tức xâm chiếm đầu óc Cố Văn Tư. Cô cảm thấy anh có độc, nếu không tại sao hơi thở mang đầy mùi xâm lược như vậy...

"Thế anh vào bằng cách nào?"

"Mẹ đưa chìa khóa cho anh, mới tức thì luôn."

Cố Văn Tư rúc vào trong chăn, Du Việt bèn ôm cô qua lớp chăn mát mẻ. Cô bị đè chặt, hai tay đều bị bắt lấy, chỉ còn mái đầu coi như tự do.

Bầu không khí vừa căng thẳng lại ngọt ngào, khi cô tưởng rằng cuối cùng người đàn ông này thẳng thừng giở trò lưu manh, chuẩn bị hôn mình thì Du Việt đột nhiên sờ mái đầu cô: "Dậy nào, nắng tới mông rồi kìa."

Mặt cô bỗng chốc đỏ bừng, thế mà người này lại thoát thân rời khỏi trong nháy mắt.

Mãi đến khi cửa phòng ngủ được mở ra, Cố Văn Tư đột ngột xoay người ngồi dậy: Xem ra bây giờ cô mới là người điên.

Mọi khi cô chỉ mặc váy ngủ bình thường hoặc đồ ở nhà rồi đi qua đi lại, hôm nay chẳng biết làm sao mà mở tủ đồ chọn cả buổi, cuối cùng lấy chiếc áo ngắn tay vai trần, đồng thời chải tóc mất hồi lâu. Nghe tiếng anh bày bát đũa bên ngoài, trong lòng cô càng thêm buồn bực.

"Anh mua bữa sáng rồi, em muốn húp cháo hay uống sữa đậu nành?"

"Cái nào cũng được." Cố Văn Tư không quay đầu lại mà đi thẳng vào toilet. Du Việt hơi ngây ra, cô tức giận sao?

Mãi đến khi hai người cùng ngồi vào bàn dùng bữa, gương mặt cô vẫn ửng hồng.

Du Việt nhìn Cố Văn Tư rồi vươn tay gắp cho cô một viên há cảo: "Sao đột nhiên ba mẹ em về quê vậy, có việc gấp ư?"

Cô cúi đầu chọc chọc viên há cảo: "Anh ba của mẹ qua đời, rất nhiều người trong tộc sẽ đi viếng." Cố Văn Tư nói: "Ông ấy là ba của anh họ tôi ở bên Mỹ, có lẽ anh ấy cũng sắp về nước."

"Ừm..." Du Việt kéo dài giọng đáp.

Cố Văn Tư ngước lên nhìn anh. Một tay anh chống cằm, không hề động đũa vào bữa sáng, cứ bình tĩnh như vậy mà nhìn cô ăn: "Anh cứ rảnh rỗi chạy lung tung khắp nơi, không đi làm sao?"

Du Việt cười nói: "Ai bảo anh làm ông chủ chứ? Chẳng ai quản anh."

Cố Văn Tư: Giai cấp tư sản vô tình.

Anh thấy cô vểnh môi, không kiềm được mà trêu: "Chỉ có bà chủ mới quản anh được thôi, em có muốn làm bà chủ không?"

Cố Văn Tư: Giai cấp tư sản mặt dày không có liêm sỉ.

Hai người cơm nước xong, cô một mực đòi rửa bát, muốn mượn dịp này để đuổi "chàng quỷ" đáng ghét kia đi. Nhưng Du Việt cứ nghênh ngang ngồi xuống vị trí sofa vốn thuộc về cô: "Anh không đi, mẹ nhờ anh trông chừng em."

Thấy gương mặt cô đỏ bừng, thẹn quá thành giận, Du Việt đành phải dịu giọng: "Lát nữa anh có thể đưa em tới tiệm, em không cần phải lái xe, được không?"

Cô thấy ánh mắt anh chờ trông, nhưng vẫn hừ nhẹ rồi xoay người bước nhanh vào nhà bếp.

Vòi nước rì rào, Cố Văn Tư nhanh chóng rửa sạch hết bát, tai còn chú ý động tĩnh ngoài phòng khách. Chẳng có tiếng động nào, giống như không có người vậy.

Cô cực kỳ để ý, vì thế vội vàng lau khô tay, ra ngoài thăm dò thì phát hiện không có ai ở phòng khách. Cố Văn Tư bèn cầm khăn lau, vờ như đang quét dọn, vòng qua vòng lại khắp phòng, sau cùng đi ngang qua cửa phòng ngủ, nhìn thoáng qua nơi đó một chút.

Không biết anh chạy vào phòng ngủ từ lúc nào, hiện giờ anh đang từ từ kéo màn trong ấy. Ánh nắng êm dịu chiếu vào mặt anh, nhìn nửa mặt thì thấy đôi mắt anh màu hổ phách, sống mũi tuyệt đẹp như đỉnh núi cao.

Cố Văn Tư hơi căng thẳng, cô đột nhiên trốn vào góc tường, nhưng lại không kiềm được muốn nhìn xem anh đang làm gì, đành phải ghé vào sau thăm cửa để thăm dò.

Du Việt đứng trước bàn học của cô hồi cấp ba, nhẹ nhàng đưa tay lướt qua mỗi một vật được bày biện trên đấy: Quả cầu thủy tinh có tuyết rơi, chiếc lá lắc lư chạy bằng năng lượng mặt trời*, con tò he hình người do chính tay cô nặn, ống trúc cắm đầy bút lông không còn dùng nữa, hộp sắt nhỏ cũ kỹ đã tróc nước sơn.

Cô thấy động tác của anh ngừng lại, hình như cầm thứ gì đó trên bàn lên, tập trung nhìn vào. Hóa ra là album ảnh của cô hồi cấp ba, cô có một cái máy chụp hình ngồ ngộ, hễ có việc là người ta mượn tới mượn lui để dùng. Qua thời gian dài, trong máy tích lũy rất nhiều bức hình thú vị.

Du Việt khom lưng đứng đấy, gương mặt đầy sự hoài niệm, sau đó anh dứt khoát kéo ghế dựa của cô ra rồi ngồi vào bàn, xem ảnh.

Cố Văn Tư ở ngoài cửa nhịn không nổi, cuối cùng vẫn vào.

"Dù sao anh cũng có ảnh chụp của tôi rồi, còn coi gì nữa?" Cô cố ý hỏi.

Du Việt ngẩng lên: "Không, có vài tấm anh không có."

Anh chỉ vào bức ảnh Cố Văn Tư bơi lội cùng các nữ sinh khác: "Anh có thể giữ hình này không?"

Đây là bức ảnh bị người đi chung chụp lén, cô ngồi ngâm chân ngoài bể bơi, đường cong quyến rũ nhấp nhô của người thiếu nữ lộ ra chẳng sót chỗ nào, cực kỳ ngây thơ.

"Không được!" Cố Văn Tư giật lấy một phen.

Cô còn nhớ đây là hình hồi lớp 11, mình và mấy nữ sinh kia hẹn nhau tới hồ bơi. Đó là lần đầu tiên đi, vì vậy cô mua bộ áo tắm một mảnh xấu hết chỗ chê mà vẫn còn cảm thấy ngượng ngùng, lấy khăn lông bọc quanh người mình nhưng cuối cùng cũng chẳng xong, hơn nữa cũng không học được cách bơi.

Sau đó bất kể Du Việt khẩn cầu thế nào, cô cũng tuyệt đối không cho bức ảnh kia đổi chủ.

"Buổi tối anh tới đón em đi ăn." Anh đậu xa tại một giao lộ, cách "Nửa món ăn, một tấm lòng" không xa. Cố Văn Tư không trả lời, nhưng khi cô vòng qua bên kia tay lái thì lại nghe anh nói tiếp: "Đừng hòng trốn."

Tên này...

Trong lòng cô nghẹn cục tức, ngay cả khi vào trong tiệm rồi, mọi người vẫn chưa nhìn ra điều khác thường ấy.

"Văn Tư, chị xem TV chưa?" Tiểu Hồng sà tới với vẻ thần bí, Trần Canh và Tần Ban đứng xa nhưng lỗ tai hóng hớt dựng thẳng lên.

Cố Văn Tư nhìn cô ta: "Chưa, sao vậy?" Cô quay đầu nhìn lại, Lý Ngọc Giang đang chuyển thau vào một góc và lột đậu phộng, thoạt nhìn như không muốn tham dự vào câu chuyện này.

Tiểu Hồng hào hứng tới độ đỉnh đầu bốc khói, dâng Ipad lên với vận tốc ánh sáng: "Chị mau xem mau xem đi!"

Cố Văn Tư nhìn màn hình, tiêu đề là bộ phim truyền hình nào đấy đang được phát sóng: Tập một phim truyền hình online tự chế《 Mẹ chồng nàng dâu cực phẩm 》: "Rủ chị xem phim thể loại đấu tranh trong gia đình à?"

"Không phải không phải!" Trần Canh cũng sốt ruột theo: "Xem quảng cáo ấy, quảng cáo!" Cậu ta nhỏ giọng thúc giục, Cố Văn Tư đành nghe theo, ấn xem bản tin.

【 Mỗi một góc trên thế giới này đều tràn ngập hương vị của em. 】

【 Bách Hóa Mật Tư, loạt son môi tình nhân hiện đã được đưa ra thị trường. 】

"Em không nhìn lầm chứ, quả thực là anh rể sao?" Tiểu Hồng hỏi cô, nhưng cô đâu còn nghe vào tai nữa.

Rõ ràng chỉ có 30 giây quảng cáo, cô lại cảm thấy lâu quá là lâu.

Hình ảnh sạch bong, chỉ có một người ngồi đấy trên chiếc ghế chân cao. Một chùm sáng chiếu tới, ống kính xoay quanh anh. Đôi mắt anh nhìn chằm chằm, vừa lạnh lùng lại như phòng bị, chẳng khác nào một người chiến sĩ khoác áo giáp ra trận.

Nhưng chỉ một thoáng, ống kính bỗng dưng chậm lại, dần dần bộ lọc ánh sáng cắt từng lớp màu khiến hình ảnh trở nên êm dịu quyến rũ. Cố Văn Tư che miệng lại, tuy ống kính không quay mặt cô nhưng lại quay cảnh khi cô rời đi, làn môi chạm vào gò má Du Việt và vết son đỏ rõ ràng như vậy, giống như quay đặc tả...

"Văn Tư, là chị hôn sao?" Tiểu Hồng lắm mồm hỏi, mấy người đằng sau cũng xáp lại nghe. Cố Văn Tư lại đỏ mắt, cô cảm thấy một đợt hơi nóng bốc lên.

"Phải..."

Núi tuyết vốn nghìn dặm băng giá, vì một đóa hồng mà hòa tan.

Đạo diễn đã rất thành công khi quay được nét mặt Du Việt biến hóa, vừa rồi ánh mắt anh còn cau có thì nay đã trở nên dịu dàng, làn môi hơi mỉm cười, nửa là ngượng ngùng, nửa là vui sướng, đâu đâu cũng thấy bong bóng tình yêu.

Lúc ấy cô cũng ở đó, vậy mà không hề phát hiện...

Câu quảng cáo sau cùng là cắt ghép hậu kỳ, không biết tìm diễn viên nào lồng tiếng; nhưng dẫu cho lời thâm tình thế nào đi nữa đều không xứng với hình ảnh một tay anh đỡ trán, ánh mắt nhìn về phía này qua những khe hở ngón tay.

"Anh rể thực là tình thâm, em cảm thấy ứ ừ hết cả người." Tiểu Hồng hâm mộ nói, Trần Canh trêu chọc: "Ứ ừ hả? Buổi tối mời cô món thịt nhừ, ăn không?"

"Đương nhiên ăn chứ!"

Người ta vui đùa ầm ĩ, Cố Văn Tư lại ôm Ipad đờ người, vô tình bật xem tới ba bốn lần. Lý Ngọc Giang ngồi trong góc lột đậu phộng, nghe tiếng động bèn ngẩng lên nhìn thoáng qua, nở nụ cười thấu hiểu.

Quảng cáo này xem như lần đầu tiên đẩy tổng giám đốc Bách Hóa Mật Tư - Du Việt vào tầm mắt mọi người, đương nhiên càng tăng thêm hạng, nhóm đồ ngọt bên Vua đầu bếp tranh tài vừa huyên náo ầm ĩ trước đó không lâu lại nóng lên một phen.

Chuyện tình cảm ngày trước giữa anh và "hắc mã" Cố Văn Tư lại lên hotsearch, chẳng qua là một hồi "ngược cẩu độc thân", đồng thời cũng ngày càng nhận được nhiều lời chúc phúc.

Đến trưa ăn cơm lại gặp Du Việt, cô mới phát hiện rằng trong lúc vô ý, mình đã nghĩ tới người này cả buổi sáng!

"Em muốn ăn gì?" Du Việt không quá để ý đến đoạn quảng cáo kia, vẫn lái xe như thường, cách nói chuyện và vẻ mặt chẳng hề thay đổi, nhưng so với anh thì Cố Văn Tư hơi căng thẳng.

Tới bãi đậu xe, cô nhìn anh lấy cái rương nhỏ từ ghế sau rồi rút băng keo cá nhân ra, bước tới trước mặt cô: "Sơ ý vậy, em nhìn vết thương trên tay mình kia, sao lại bị như vậy..." Nói rồi không cho từ chối, anh nắm tay cô.

Cố Văn Tư ngơ ngác nhìn hành động của anh: "Do giấy gói cắt vào, không sao đâu, tôi hết đau rồi."

Nhưng anh vẫn cẩn thận băng lại kỹ càng, lông mi rũ xuống như sợ làm đau cô.

"Có phải anh thích em không?" Cô đột nhiên hỏi.

"Phải." Anh không do dự trả lời.

Cố Văn Tư ngừng một chút: "Hình như em cũng thích anh một chút..."

Vừa thốt ra miệng đã hối hận, cô lập tức muốn rút tay về: "Em... em nói bừa đó!"

"Anh nghe thấy rồi, từ chối đổi ý."

(*) Cái hình miêu tả cho cái đó đây.

 Cái hình miêu tả cho cái đó đây

-

TH: Không liên quan nhưng trong nhóm chat của team tui cũng là "Đại tư bản" ha ha ha. Vì mọi người trong team nói tui vô nhân tính nên dứt khoát đổi danh xưng luôn cho mấy người zừa nòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện