Cả Triều Văn Võ Toàn Ưu Phiền

Chương 34: Chương 34




Lúc này Du Thiên Linh đột nhiên xuất hiện, Hạ Diệc Thầm thật sự trở tay không kịp, hắn nhìn Thời Hoài Kim đang nằm trên mặt đất rõ ràng không được tốt, chỉ cảm thấy mình bị tính kế, hốt hoảng giải thích nói: “Ta căn bản cái gì cũng không làm, là chính hắn đột nhiên ngã xuống!”
Du Thiên Linh nghe xong không khỏi buồn cười: “Ngươi cho rằng ta là ngốc tử sao? Ngươi cái gì cũng không làm, huynh ấy sẽ biến thành như vậy?”
Người Du Thiên Linh mang đến nâng Thời Hoài Kim dậy , ngồi sang một bên, lại có thái y đi theo tiến lên kiểm tra, một lát sau: “Công chúa điện hạ, Phò mã bị hạ dược……”
Với bộ dáng hiện giờ của Thời Hoài Kim, rốt cuộc bị hạ dược gì, quả thực không cần nói cũng biết.

Hạ Diệc Thầm nghe vậy lại thể hiện một vẻ mặt khó tin, hắn thề thốt phủ nhận: “Ta tuyệt đối không hạ dược hắn!”
Thái y lại nói: “Công chúa điện hạ, dược này tương khắc với dược ngày thường phò mã hay dùng, cần phải lập tức đưa về phủ trị liệu, nếu không sẽ không ổn……”
Du Thiên Linh nhìn về phía Thời Hoài Kim, sắc mặt hắn ửng hồng, nắm chặt cổ áo, bộ dáng thống khổ khó nhịn.

Nàng lại càng cảm thấy tức giận, không cần nghe Hạ Diệc Thầm giải thích, tiến lên tung một quyền, trực tiếp đánh vào mặt Hạ Diệc Thầm, một thanh âm “bang” vang lên, Hạ Diệc Thầm trốn cũng chưa kịp trốn, trực tiếp bị nàng đánh lùi vài bước.

Nàng nhìn hắn, thần sắc trong mắt thất vọng đến cực điểm: “Hạ Diệc Thầm, trăm triệu không nghĩ tới, ta và ngươi quen biết mười bốn năm, nhưng ta lại không biết ngươi là loại người ti tiện đến trình độ này! Ngươi không lay động được tâm tư của ta, liền xuống tay với nam nhân của ta, khi dễ hắn không có cách nào chống lại ngươi có phải hay không? Ngươi mà cũng được xem là nam nhân sao!”
Hạ Diệc Thầm che gương mặt bị nàng đánh đau, loại đau này so với việc chém hắn một đao còn khó chịu hơn, thế nhưng nàng lại vì một nam nhân mới quen không bao lâu mà đánh hắn?
Trong mắt hắn là sự kích động, đau đớn cùng không cam lòng: “Du Thiên Linh…… ở trong lòng nàng ta là loại người này sao? Nàng và hắn mới quen biết bao lâu, đã nhận định ta dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy để hại hắn? Tại sao nàng không nghĩ tới trường hợp hắn cố ý làm như vậy, khiến nàng hiểu lầm ta!”
Sự thật đều được phơi bày tại nơi này, sao Du Thiên có thể tin hắn?
“Hiểu lầm ngươi? Chuyện đã tới nước này ngươi còn không chịu thừa nhận?” Du Thiên Linh quay đầu nhìn về phía hai nữ tử quỳ gối bên cạnh, nắm cổ túm một người lại đây, hung tợn hỏi, “Nói! Phò mã sao lại thế này!”
Hai nữ tử đã sớm nghe nói đến ác danh của Du Thiên, lúc này bị dọa tới mất mật, run run rẩy rẩy nói: “Công chúa điện hạ tha mạng! Đều là vị đại nhân này uy hiếp tỷ muội chúng ta muốn mấy người chúng ta câu dẫn Phò mã, chúng ta đều là bất đắc dĩ, thỉnh công chúa điện hạ tha mạng!”
Loại địa phương phong nguyệt này, vì muốn mời chào khách nhân , dù nhiều dù ít đều sẽ hạ chút dược, Phò mã đối với các nàng vô tình, các nàng đương nhiên phải bỏ thêm vào trong trà chút gia vị, chỉ là không nghĩ tới phản ứng của Phò mã sẽ lớn như vậy, trước mắt nhìn thấy cơn thịnh nộ của công chúa, tất nhiên các nàng không dám thừa nhận.


Mà Hạ Diệc Thầm nghe xong càng nhận định mình bị Thời Hoài Kim đâm một đao sau lưng, trách không được mời hắn dễ như vậy , thực ra đã sớm nghĩ ra cách đâm hắn như thế nào, bằng không tại sao Du Thiên Linh lại xuất hiện kịp thời như vậy?
Du Thiên Linh nghe xong buông lỏng tay, trừng mắt về phía Hạ Diệc Thầm: “Ngươi còn gì muốn nói?”
Trên thực tế, Hạ Diệc Thầm có dùng tiền để mấy nữ tử này câu dẫn Thời Hoài Kim, hắn muốn làm bại lộ bản tính của Thời Hoài Kim, khiến Du Thiên Linh ghét bỏ người này, nhưng hắn chưa từng nghĩ tới dùng phương thức như hạ dược để hãm hại Thời Hoài Kim, tuy nhiên với tình huống này hắn hết đường chối cãi.

Tinh Võ Hầu vội tiến lên nói: “Công chúa, chúng ta có giao tình nhiều năm như vậy, cách Lục Gia làm người công chúa cũng nên rõ ràng, dù thế nào, chúng ta cũng sẽ không sử dụng thủ đoạn bỉ ổi như vậy với Phò mã! Mời Phò mã đến nơi này, chỉ muốn uống một chén, cảm tạ Phò mã đã vất vả chiêu đãi mấy ngày nay!” Dứt lời hắn trừng mắt về phía hai nữ tử, “Nói! Là ai hạ dược!”
Hai nữ tử kia run rẩy, quỳ trên mặt đất không dám nói lời nào.

Du Thiên Linh khẽ quát một tiếng: “Đủ rồi! Từ nay về sau không cần nhắc đến giao tình gì đó với ta! Từ hôm nay trở đi ta và các ngươi một chút giao tình cũng không có!” Dứt lời xoay người đi về phía Thời Hoài Kim, không thèm liếc mắt tới bọn họ một cái.

Hạ Diệc Thầm không nghĩ tới nàng sẽ nói ra loại lời nói này, hắn tiến lên túm lấy cổ tay nàng: “Thiên Linh, ta lấy danh dự ra đảm bảo, ta tuyệt đối không hạ dược hắn! Chắc chắn đây là mưu kế do hắn bày ra!” Nói xong hắn định tới gần Thời Hoài Kim, dù thế nào hắn cũng không tin, chỉ uống một ly trà sẽ biến thành dáng vẻ này!
Thời Hoài Kim cắn chặt cánh môi, một thanh âm trầm ngâm thống khổ phát ra từ yết hầu, thái y cho hắn uống chút thuốc, nhưng cũng không thay đổi được gì, vội nói: “Công chúa điện hạ, phải nhanh chóng đưa Phò mã hồi phủ.


Du Thiên Linh dùng một tay đẩy Hạ Diệc Thầm ra: “Hạ Diệc Thầm, ngươi còn diễn chưa đủ sao? Là nam nhân dám làm dám chịu, ngươi như vậy, ta khinh thường ngươi!”
Du Thiên Linh nâng Thời Hoài Kim dậy, nhìn bộ dáng hắn bị dược vật tra tấn, trong lòng vừa tức lại vừa đau: đúng là nam nhân ngu xuẩn! Biết rõ Hạ Diệc Thầm có địch ý với mình, lại còn tự đem mình dâng tới cửa , rốt cuộc trong đầu đang suy nghĩ cái gì? Có phải muốn tức chết nàng hay không!
Nàng rống giận về phía thị vệ : “Còn không mau đưa Phò mã trở về!” Đều con mẹ nó là ngốc tử hết sao! Loại sự tình này còn phải đợi nàng lên tiếng?
Giọng nói Du Thiên Linh vừa rơi xuống, mọi người vội ba chân bốn cẳng cõng Thời Hoài Kim ra ngoài.

Đương nhiên Du Thiên Linh cũng theo sau, chuyện quan trọng trước mắt là giúp Thời Hoài Kim chuyển nguy thành an, về phần Hạ Diệc Thầm, ngày khác nàng sẽ tìm hắn tính sổ!
Hạ Diệc Thầm thấy nàng muốn rời đi, hắn vội đuổi theo túm chặt cánh tay nàng, chưa từ bỏ ý định nói: “Thiên Linh, ta ở cạnh nàng nhiều năm như vậy, cách làm người của ta nàng còn không rõ sao? Chỉ bởi vì hắn, mà nàng muốn trở mặt với ta sao?”

Du Thiên Linh quay đầu nhìn hắn, trong mắt là sự lạnh lẽo đông chết người: “Ta vốn tưởng rằng ta rất rõ ràng, hiện nay xem ra, ta một chút cũng không rõ ràng! Hạ Diệc Thầm, ngày khác ta sẽ tìm ngươi tính sổ chuyện ngày hôm nay!” Dứt lời nàng hất tay hắn ra không một chút lưu tình, sau đó xải bước đi ra ngoài.

Hạ Diệc Thầm đang muốn tiếp tục đuổi theo, nhưng lại bị thị vệ của Du Thiên Linh ngăn cản, hắn nôn nóng hô lớn: “Thiên
Du Thiên Linh không hề muốn quay đầu, Trần Khiêm đang hôn mê được người đưa đến trước mặt nàng, Du Thiên Linh mắng một câu: “Đồ vô dụng! Mang về!” Nói xong cũng mặc kệ, nàng theo Thời Hoài Kim lên xe ngựa.

Thời Hoài Kim nửa nằm nửa ngồi trên đệm mềm, trên trán lấm tấm mồ hôi, gương mặt trắng nõn ửng hồng một mảnh, giống như là giọt sương đọng trên cánh hoa, vừa nhìn đã khiến người ta muốn hái.

Du Thiên Linh ngồi xuống, ôm người vào trong ngực, để tránh cho hắn bị va chạm, ai ngờ tính tình người này còn rất lớn: “Đừng chạm vào ta!”
Du Thiên Linh nhéo một cái lên eo hắn: “Ta không chạm vào huynh thì ai chạm?Tiểu yêu tinh ở Minh Nguyệt Lâu sao?”
Thời Hoài Kim mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy người trước mặt là Du Thiên Linh, thân thể đang căng chặt thả lỏng một chút, duỗi tay ôm trọn lấy cơ thể nàng, trong thanh âm mang theo sự ám ách: “Thiên Linh……” Cả người đều thể hiện sự ỷ lại sâu sắc vào nàng.

Lông hổ của Du Thiên Linh được vuốt ve một chút, nghe tiếng hít thở trầm trọng lại ẩn nhẫn bên tai , khẽ thở dài một tiếng, cởi bỏ đai lưng của hắn: “Sự thông minh lúc trước đi đâu hết rồi? Tự mình đưa tới cửa cho người ta xâu xé, muốn tức chết ta sao?”
Thời Hoài Kim không nói lời nào, nhắm mắt lại, càng ôm chặt Du Thiên Linh, hắn đẩy nàng sang một bên, nụ hôn nóng rực rơi xuống cần cổ nàng, bàn tay cũng sờ loạn trên người nàng, đúng là sau khi trúng dược khó có thể giữ mình.

Tiểu Phò mã vẫn luôn hàm súc khó có khi nhiệt tình như thế, Du Thiên Linh không nhịn được, nhưng nàng lại không biết hiện giờ hắn có thể hay không, liền duỗi tay ngăn chặn đầu hắn, vén mành gọi thái y: “Thái y đâu!”
Thái y vội chạy đến trước mặt: “Công chúa điện hạ.



Du Thiên Linh hỏi hắn: “Hiện giờ ta có thể chạm vào Phò mã hay không?”
Cái này…… Thái y trừng lớn đôi mắt, công chúa cũng quá dũng mãnh đi, không ngại đang ở bên ngoài sao?
Du Thiên Linh thấy ông ấp úng, không vui nói: “Được hay không được! trả lời ta một chữ!”
Cái kia khẳng định là……
“Được.


Du Thiên Linh nghe xong liền buông mành, thái y vội vàng thối lui, để tránh nghe được cái gì không nên nghe.

Bên ngoài nhiều người như vậy, Du Thiên Linh cũng không có khả năng thật sự dũng cảm tới mức không quan tâm, nhưng tiểu Phò mã của nàng thật sự rất mê người, nàng chỉ đành dùng tay giải quyết cho hắn một chút.

Du Thiên Linh xoay người áp lên người hắn, nhẹ nhàng cởi quần áo của hắn ra, nắm lấy mạch máu quan trọng của hắn: “Ngoan, hiện nay đang ở bên ngoài, ta sờ sờ giúp huynh được không?”
Nơi đó bị nắm lấy, Thời Hoài Kim hít vào một hơi, cắn môi, yết hầu phát ra một tiếng nức nở, đôi mắt đen nhánh hàm chứa xuân thủy, có chút dâm đãng khiến người ta phải mê loạn.

Du Thiên Linh thích cực kỳ, gắt gao hôn lên môi hắn, bàn tay cũng xoa lung tung giúp hắn giải quyết, nghe được thanh âm quyến rũ kia, đôi mắt Du Thiên Linh đều muốn phát hỏa, nhưng hiện tại nàng lại không thể thoải mái, thật là tức chết rồi.

Nàng há mồm cắn mấy ngụm lên làn da trắng nõn của Phò mã, lưu lại mấy dấu vết hồng hồng đỏ đỏ mới cảm thấy có chút vừa lòng.

Xong việc, Thời Hoài Kim nửa tỉnh nửa mê, Du Thiên Linh tìm đồ vật để lau tay, vì nàng không mang theo khăn, nên phải tìm trên người Thời Hoài Kim , tìm nửa ngày mới móc ra một cái túi gấm , nắn nắn bên trong dường như là tơ lụa, liền mở ra xem, giữa chiếc khăn tuyết trắng là một vết máu đỏ sậm, vết máu này không phải mới, chắc cũng được một khoảng thời gian rồi.

Tâm lớn đón gió, Du Thiên Linh nhíu mày: “Khăn dơ như vậy tại sao hắn còn giữ?” Nói xong tùy tiện ném chiếc khăn xuống đất, dùng túi gấm lau tay, đôi mắt liếc về phía Thời Hoài Kim nằm một bên, muốn nhìn xem hắn bị thương ở chỗ nào.

Lúc này, xiêm y rời rạc đắp trên người, lộ ra xương quai xanh sâu thẳm, phía dưới là đôi chân thon dài thẳng tắp, thật là nhìn thế nào cũng khiến người ta muốn phạm tội.


Nam nhân của nàng xuất chúng như thế, lại thiếu chút nữa thì tiện nghi mấy con hồ ly tinh ở Minh Nguyệt Lâu!Món nợ này, nàng nhất định phải tính toán cùng Hạ Diệc Thầm !
Xe ngựa ngừng lại, thị vệ bên ngoài bẩm báo: “Đại tướng quân, tới rồi.


Du Thiên Linh lên tiếng, cầm quần áo mặc vào người cho Thời Hoài Kim, thời điểm mang giày vớ nàng phát hiện ở mắt cá chân của hắn có vài dấu vết giống như vết cắt, lòng bàn chân cũng bị thương vài chỗ, lòng bàn chân vốn dĩ trắng nõn lại chồng chất các vết thương, thật khiến người ta đau lòng.

Ngẫm lại , khả năng trong mấy ngày này, hắn đã chịu đủ loại tra tấn, đối với Hạ Diệc Thầm , Du Thiên Linh càng hận đến ngứa răng.

Đây là chuyện nam nhân nên làm ? sử dụng loại thủ đoạn này để khó xử nam nhân của nàng, không sợ mất mặt?
Thời Hoài Kim cũng là tên hỗn trướng, có phải hắn bị người khi dễ đến nghiện rồi không? Lại còn dám gạt nàng! Cảm thấy nàng không thể bảo vệ được hắn sao?
Du Thiên Linh suy nghĩ, sau đó nhéo một cái lên gương mặt hồng nhuận của Thời Hoài Kim, Thời Hoài Kim ăn đau từ từ tỉnh lại, đối diện với con ngươi trừng to của Du Thiên Linh, thân mình hắn run lên, lúc này mới phát hiện chân của mình bị Du Thiên Linh nắm ở trong tay.

Trên mặt càng hiện lên nét ửng hồng, rụt rụt chân, trong ánh mắt có chút mê ly: “Thiên linh, ta……”
Du Thiên Linh hung tợn nói: “Đi vào sẽ thu thập huynh.

” Dứt lời thuận thế kéo hắn một cái, khiêng hắn lên vai đi xuống xe ngựa.

Phò mã trần trụi với một đôi chân trắng nõn bị công chúa khiêng vào phủ, người trong phủ Phò mã đều cảm thấy bối rối.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện