Cá Vàng Ao Phấn
Chương 20
Lúc cánh cửa phòng khách sạn bị gõ vang, đầu ngón tay Lương Quý Hòa kẹp điếu thuốc, khói thuốc rơi xuống.
Số lần anh hút thuốc cực kỳ ít, tàn khói còn lập loè ánh đỏ trong căn phòng mờ tối, mỗi lần đều rít một hơi dài để lại một làn khói trắng nóng rát ở trong cổ họng.
Lúc cửa mở ra, Trần Tử Dạ đã sửa sang lại tóc tai thổi loạn và tâm trạng trên đường đi, gương mặt đều là nụ cười lễ phép làm cho anh thấy phiền.
Lễ phép khéo léo làm cho không người nào có thể soi ra khuyết điểm và tức giận.
Trần Tử Dạ không phải là một người không biết xem sắc mắt, truy hỏi chỉ làm bầu không khí hỏng bét hơn. Cô cố gắng hết sức tự nhiên mà xoay người, vịn cửa, chờ nó yên ổn đóng lại, cho bản thân mấy giây để đối mặt với Lương Quý Hòa.
Rõ ràng là đêm khuya, nhưng bầu trời giống như ly rượu vang đỏ đổ khắp sàn nhà bên chân Lương Quý Hòa, sắc của mảnh vụn chai rượu như mây ngưng tụ lại, giống như bầu không khí trong lúc này
Lương Quý Hòa đã ngồi xuống, bàn tay đặt trên lưng ghế sofa, thờ ơ hỏi: "Không phải nửa đêm đến khách sạn không tốt lắm sao ư?"
Nhiệt độ trong phòng quá cao, thừa dịp xoay người, Trần Tử Dạ đã cởi áo phao lông vũ, quần áo gấp nửa rồi vắt trên cánh tay.
Để lộ áo len màu tím nhạt có cổ áo có dây kéo bên trong, cô đến gần hai bước, đáp lời: "... Ngài nói tùy tôi."
"Nếu đến nói xin lỗi, em có thể về rồi." Giọng nói âm u trầm thấp, giống như nhìn chằm chằm ánh mắt của cô.
"... Tôi muốn đến nói xin lỗi." Trần Tử Dạ không biết bản thân có nên ngồi xuống hay không, ánh mắt nhanh chóng quét qua sofa và sàn nhà, "Nhưng tôi cũng muốn biết chuyện của Quan Diệu, tôi cảm thấy ngài... ngài nhất định có cân nhắc của bản thân."
"Em đang chờ tôi cho em một lời khai báo ư?"
"Tôi không có ý này..." Trần Tử Dạ nhíu mày, trong lời nói chứa một vài bất đắc dĩ, "Tôi nào dám hỏi ngài để đòi một lời khai báo."
"Vì sao không dám?"
Lương Quý Hòa nhặt lên một chai rượu mới lên, dùng sức mở nắp chai, không quan tâm nên uống thế nào, tự rót đầy cho mình, ngẩng đầu lên uống hơn nửa, trong ánh mắt như có như không hiện lên sự bực bội, "Em không phải là không có cơ hội như vậy."
Trần Tử Dạ khó mà chịu đựng được bầu không khí nặng nề như vậy, nói nửa câu cũng phải nghiền ngẫm, cô thở ra một hơi, cẩn thận ngồi xuống ghế sofa đơn.
Không nhịn được lén lút nhìn phản ứng của anh, anh không nhìn mình, ánh mắt đang lay động trên ly rượu.
Vẻ mặt Trần Tử Dạ có chút thay đổi, hai tay đan vào nhau lo lắng chà xát.
Im lặng chốc lát, Trần Tử Dạ nói ra suy nghĩ trong lòng, "Quan Diệu bị đuổi ra rạp hát... thật sự là quyết định của ngài sao?"
"Ừ."
Không ngờ anh trả lời quả quyết như vậy, Trần Tử Dạ không thể tin mà nhìn sang anh.
Lương Quý Hòa chợt lóe lên vẻ mong mỏi, nhìn cô, từ ánh mắt chuyển tới môi.
"Em không cần có biểu cảm này, trước tiên làm rõ chị gái tốt của em đã làm gì đi."
"... Tôi thật sự không biết." Trần Tử Dạ chậm rãi nhắm mắt, cô biết có lẽ là ngay cả thầy, Thẩm Thời Diệc cũng sẽ không tin, cô không phải một người sẽ hỏi tới cùng, nhất là giẫm lên vết thương của người khác, cô nhẹ nhàng giải thích rõ, giống như nói với bản thân, "Tôi không muốn hỏi kỹ..."
"Em nên hỏi kỹ."
Lương Quý Hòa nghiêng người qua, phút chốc đưa tay chống hai bên ghế sofa đơn của Trần Tử Dạ, cúi đầu ép cô phải nhìn anh, "Xem trò chuyện ghi chép chưa? Lấy danh thuở nhỏ sùng bái, quyến rũ Trương Nguyên Kỳ người có tâm thuật bất chính, mượn mang thai uy hiếp ly hôn, làm giả tài liệu và xuyên tạc sự thật rồi nặc danh đi đến Uỷ ban Kiểm tra kỷ luật tố cáo. Bị dạy dỗ cũng là cô ta tự tìm lấy."
Trần Tử Dạ khiếp sợ hơi mở miệng, cô quả thật không biết gì cả.
"À đúng rồi... Sanh non rồi còn không quên gõ Trần Yên một khoản, không ngừng đòi tiền, còn muốn quang minh chính đại vào biên chế rạp hát Thành Mộ." Nụ cười của Lương Quý Hòa dần tắt, chỉ còn lại mấy phần khinh miệt giữa hai lông mày, "Không đưa cô ta đi ăn cơm tù, đã là tôi đầu óc mê muội không phân biệt được đúng sai."
"... Xin lỗi, ngài Lương, tôi không biết có ẩn tình như vậy."
Lương Quý Hòa không có ý coi thường, nhưng lời nói sắc như lưỡi trượt (1), "Sao em không học cô ta một chút."
(1) gắn ở đế giày trượt băng.
"Tôi... tôi sẽ không như vậy."
Ở trong kịch bản cô không biết gì đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát, Trần Tử Dạ thất thần trong nháy mắt.
Cái chai trên bàn lăn xuống đất, mấy tiếng vang lộp bộp, giống như tám năm trước thầy đón cô từ bệnh viện về, nắm tay cô, dẫn cô đến rạp hát, bảo tất cả mọi người ngừng lại, chỉ vào Quan Diệu nói —— sau này ở cùng một phòng với em ấy đi.
Quan Diệu cười trộm cô, một giây trước còn đang hát.
—— Anh ấy dạy tôi bỏ đi những hận thù còn sót lại, miễn hờn dỗi, lại ăn năn hối lỗi, làm mới bản thân, thôi yêu giữa dòng nước cái chết, bể khổ xoay người lại, sớm ngộ ra nhân quả thế sự.
Nhìn thấy Lương Quý Hòa luôn yên lặng, Trần Tử Dạ lại nhỏ tiếng nói một lần, "... Xin lỗi."
Cô luôn xin lỗi như vậy, như thể biết anh chắc chắn sẽ không dùng những quy tắc bẩn thỉu của người trưởng thành để đối đãi cô, năm tuổi mất cha, tám năm trước mất mẹ, mấy chục năm ngắn ngủi đã đi một lượt trời cao biển rộng, chưa bao giờ kiêng kỵ lừa lọc lẫn nhau, càng nhìn thấy không ít chuyện hư tình giả ý.
Khi đó anh quá nhỏ, chỉ biết là cha bị cảnh sát mang đi, trừ chú Lâm là tài xế đi theo anh nhiều năm,không ai có thể một lần nữa nhìn thấy ông.
Cha đột ngột chết trong tù, anh khép kín bản thân ở trong phòng, một lần rồi một lần đọc “Liên Thành Bích”, vì vậy mà cứng rắn ép buộc bản thân không rơi một giọt nước mắt nào. Hắn cũng là một thiếu niên như vậy: Theo mẹ lớn lên, thuở nhỏ gánh vinh nhục của gia tộc trên lưng, thiện và ác đã sớm dung hòa thành một thể.
Sáu tuổi biết ngàn chữ, mười tuổi đã lĩnh hội kiếm pháp, mười một tuổi đã có thể giao thủ luận kiếm với chưởng môn của Nhật Bản, trải qua ba trăm chiêu mà không bại.
Mười lăm tuổi đã có danh tiếng khắp thiên hạ, kiếm trong tay áo nhanh như điện, mười bảy tuổi cưới thiên hạ đệ nhất mỹ nhân làm vợ vì chí bảo giang hồ.
Anh lịch sự ít nói, tinh thông luật pháp, thông thạo mưu kế, tuy là người trong sạch nhưng có khuyết điểm, nhưng những năm qua vẫn cất giữ khí thế của thiếu niên, lưu giữ sự dịu dàng của mình giữa vùng đất lạnh lẽo và im ắng.
Chỉ vì lời nói mà cha anh đã giao phó cho chú Lâm mang cho anh lúc lâm chung.
Cũng không phải là bảo anh gánh vác sự nghiệp vinh nhục của ông trên lưng, càng không phải là bảo anh chìm vào sóng gió điều tra nguyên nhân cái chết.
Chỉ một câu gửi gắm của ba.
—— Bạn có thể không có tín ngưỡng, nhưng bạn nhất định dành tính nhiệm trung thành cho một người xứng đáng.
Sự diẹu dàng bắt nguồn từ đây, giống như rượu ngầm chảy trong hoàng hôn, rơi vào đáy mắt Lương Quý Hòa.
Vẻ mặt anh khôi phục rất nhiều, Trần Tử Dạ mới dám mở miệng nói chuyện, "Chuyện của Quan Diệu, xin lỗi, là tôi không để ý tới. Tối nay... cũng xin lỗi, tôi ngủ quên thật, buổi chiều Dư Tiều nói với tôi có người nhà đến, tôi liền vội vàng đi trước..."
Đốt một ngọn lửa dễ dàng hơn là gió xuân lặng lẽ đến vô tận.
Nghe thấy "Dư Tiều", ánh mắt Lương Quý Hòa lạnh lùng nhanh hơn động tác của anh một bước, không chờ Trần Tử Dạ nhìn rõ vẻ mặt của anh, anh đã kéo cô đến, dùng sức nắm chặt bả vai của cô rồi chuyển sang cô ghế sô pha của bản thân, rướn người lên, đè cô trên ghế sofa.
Trần Tử Dạ đưa lưng về phía anh, bất an khiến cho cô càng muốn tránh thoát.
Trong lúc vùng vẫy loạn xạ, không biết đánh ngã chai rượu từ khi nào, rượu vang văng lên, lấm tấm rơi ở trên người Trần Tử Dạ, tản ra sự trong trẻo cám dỗ người ta. Nhưng cánh tay Lương Quý Hòa chống ở bên người cô, cả người ở sau lưng cô.
Nhìn thấy cô lộn xộn, dùng một tay đè bả vai cô lại, trượt đến trước ngực cô rồi kéo khoá kéo vướng víu.
Nụ hôn tỉ mỉ liên tục rơi ở cổ của cô, rơi ở trên giọt rượu vang.
Động tác trên tay anh rất nhẹ nhàng, kéo cổ áo để lộ bả vai của cô, dây kéo nhẹ nhàng vạch qua da thịt trắng nõn của cô, để lại một dấu vết nhỏ cạn, ngón tay của anh vuốt ve dấu vết một chút, chợt cúi đầu, không nhẹ không nặng liếm, giống như an ủi thành kính.
Cổ của cô hơi đau, vết hằn của dây kéo khoá một lần nữa bị môi anh phủ lên.
Đầu óc Trần Tử Dạ trống rỗng, cả người cô cứng đờ.
Hơi thở của anh dán ở sau tai cô, trên da thịt của cô, khiến cho cô không cách nào bình ổn hơi thở.
Mỗi lần cô dùng sức muốn thoát ra, Lương Quý Hòa bèn giống như dã thú dịu dàng gầm nhẹ, trao cho cô một nụ hôn an ủi, hơi thở của anh phả lên từng sợi tóc loà xoà trên khuôn mặt cô, dính đầy mùi vị mất khống chế của anh vào giờ phút này.
Tay của anh đưa vào trong quần áo, đè ở trên xương cụt của cô, một đường nhẹ nhàng đẩy sờ lên trên, rơi trên đầu vai.
Giọng nói của anh kề sát bên tai, giống như dịu dàng trừng phạt: "Trước giờ tôi chưa bao giờ hết lần này đến lần khác chờ đợi một người... cảm giác như vậy, rối tinh rối mù."
"Tôi thật sự là bởi vì ngủ rồi..." Trần Tử Dạ nhíu chân mày, quay đầu hoảng hốt luống cuống nhìn sang anh.
Cô rõ ràng không trang điểm, giờ nhưng phút này sắc mặt trở nên đỏ thắm bởi vì cảm xúc phập phồng, môi của cô gần trong gang tấc.
Cảm giác nóng bức của đêm nay, món mặn kết hợp với rượu vang, sự vẩn đục của màn đêm, tất cả cùng xông lên gai vị giác của Lương Quý Hòa
Anh không muốn hôn cô.
Chỉ có hai người yêu nhau khi hôn môi mới khiến họ có cảm giác chìm đắm, tính nhẫn nại của anh bị sự thiên vị đánh vỡ một lần nữa.
Sự ngớ ngẩn và ghen tuông này khiến cho anh mất khống chế.
"A..." Qua mấy giây, tầm mắt của cô bị một bàn tay khác của anh che đi.
Cùng lúc đó, Lương Quý Hòa nhẹ nhàng vén sợi tóc rơi trên cổ cô ra sau, trong sự mập mờ mà anh tạo ra khẽ cắn cô một cái, đầu lưỡi không lưu loát và sợ hãi của cô, hô hấp nông sâu của cô toàn do sự nặng nhẹ của anh quyết định.
Không biết là ai lên tiếng nói chuyện, kiểm soát sự nhập nhằng và năng lực nói chuyện, giữa họ không còn sự ngăn cách.
Ngừng làm người yêu, làm mèo làm chó, chứ đừng làm người yêu.
Làm thú cưng thì ít nhất đáng yêu mê hoặc lòng người.
Không nhìn không hiểu của em cuối cùng sẽ trở thành kẻ thù.
Trở thành bạn bè cũ thì không biết có hài lòng hay không.
...
Lúc âm thanh vang lên, Lương Quý Hòa mới dừng động tác, tiếng "Xin lỗi" mắc kẹt giữa cổ họng.
So với cổ và trên vai xốc xếch, trên cổ tay cũng có một vài vết trầy xước.
Chỉ thừa dịp anh ngẩn người mấy giây, Trần Tử Dạ đã kéo áo len về chỗ cũ, khóa thật chặt cổ của bản thân, bả vai và mi mắt cô vẫn hơi run run, vài giọt nước mắt còn đọng lại chưa khô, lúc mở miệng, nước mắt nặng nề mới rơi xuống, "... Đau quá."
Lương Quý Hòa không muốn làm thật, nhưng phản ứng đầu tiên vẫn là nhìn xuống.
Lúc quay lại nhìn thấy cô nắm chặt bàn tay đang chảy máu của mình, mới hoàn toàn tỉnh táo, lập tức ôm ngang cô lên đi nhà vệ sinh.
"... Không, không cần, chân của tôi không sao."
Lương Quý Hòa không nhìn côcô, đặt cô xuống trước bồn rửa mặt, đỡ cô đứng ngay ngắn, chỉnh nước ấm, nắm tay cô.
Cẩn thận xả nước giúp cô, phát hiện chỉ dính đầy rượu vang bị bắn vào, vết thương cũng không rõ ràng, "Tôi đi lấy hòm thuốc."
Vừa muốn xoay người, lại bị Trần Tử Dạ không biết lấy dũng khí từ đâu mà bắt lấy bàn tay anh, cô rũ mắt, có một chút thất vọng lắc đầu, giọng nói trầm khàn vẫn chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần, "Tôi thật lòng đến xin lỗi ngài, buổi chiều người dưới quê lên, đụng phải một ít chuyện, tôi không biết ngài sẽ..."
Lương Quý Hòa im lặng.
Anh tự xưng không phải là một người tốt, chỉ không làm ác, anh có thể sử dụng mọi phương thức của người trưởng thành để phân tích và nói với cô về thế giới, chuyện thành công không nhất định là đúng, nho sẽ không nở hoa, ngó sen bị đứt vĩnh viễn có dây liền nhau, một trái tim chân thành được nuôi dưỡng bằng cách ngâm mình trong bóng tối.
Không thua bất kỳ thiếu niên nào.
Lương Quý Hòa đứng ngay tại chỗ, không cầm tay cô, chỉ nhàn nhạt hỏi: "Có liên quan đến Dư Tiều?"
Đại khái là đang hỏi chuyện xế chiều, Trần Tử Dạ nói đúng sự thật: "... Không liên quan, là chuyện nhà của tôi."
Hay cho một chuyện nhà.
Lửa giận của Lương Quý Hòa dễ dàng bị khơi dậy, thả tay cô ra, "Nếu là chuyện nhà, không cần phải xin lỗi tôi."
Anh đứng trong bóng tối, Trần Tử Dạ như tổn thương chợt ngước mắt lên, vẻ mặt khó nén uất ức cô mở to hai mắt muốn ngăn không cho nước mắt rơi xuống, nhưng gương trên cửa chợt sáng chợt tối soi sáng những dấu vết hoặc mập mờ hoặc khinh thị trên cổ cô.
"Tôi cho rằng..."
... Tôi cho rằng ngài có một chút thích tôi.
Cổ họng Trần Tử Dạ nghẹn lại, cô không nói ra lời nói như vậy, cho cô mượn tám lá gan thì may ra cô mới dám.
Nhưng điều kiện tiên quyết là cô không dám thừa nhận kết luận này được thiế lập.
"Em cho rằng là vì sao?"
Không có gì cả, ngay cả lời ca trong bài hát cũng không đúng.
—— Đừng làm con mèo, đừng làm con chó, đừng làm người yêu..
Trần Tử Dạ hít sâu một hơi, đứng ngay tại chỗ mà nhích một bước, đến gần Lương Quý Hòa.
Lần đầu tiên chủ động ngẩng đầu lên nhìn thẳng anh và nói: "Tôi muốn về rồi."
Số lần anh hút thuốc cực kỳ ít, tàn khói còn lập loè ánh đỏ trong căn phòng mờ tối, mỗi lần đều rít một hơi dài để lại một làn khói trắng nóng rát ở trong cổ họng.
Lúc cửa mở ra, Trần Tử Dạ đã sửa sang lại tóc tai thổi loạn và tâm trạng trên đường đi, gương mặt đều là nụ cười lễ phép làm cho anh thấy phiền.
Lễ phép khéo léo làm cho không người nào có thể soi ra khuyết điểm và tức giận.
Trần Tử Dạ không phải là một người không biết xem sắc mắt, truy hỏi chỉ làm bầu không khí hỏng bét hơn. Cô cố gắng hết sức tự nhiên mà xoay người, vịn cửa, chờ nó yên ổn đóng lại, cho bản thân mấy giây để đối mặt với Lương Quý Hòa.
Rõ ràng là đêm khuya, nhưng bầu trời giống như ly rượu vang đỏ đổ khắp sàn nhà bên chân Lương Quý Hòa, sắc của mảnh vụn chai rượu như mây ngưng tụ lại, giống như bầu không khí trong lúc này
Lương Quý Hòa đã ngồi xuống, bàn tay đặt trên lưng ghế sofa, thờ ơ hỏi: "Không phải nửa đêm đến khách sạn không tốt lắm sao ư?"
Nhiệt độ trong phòng quá cao, thừa dịp xoay người, Trần Tử Dạ đã cởi áo phao lông vũ, quần áo gấp nửa rồi vắt trên cánh tay.
Để lộ áo len màu tím nhạt có cổ áo có dây kéo bên trong, cô đến gần hai bước, đáp lời: "... Ngài nói tùy tôi."
"Nếu đến nói xin lỗi, em có thể về rồi." Giọng nói âm u trầm thấp, giống như nhìn chằm chằm ánh mắt của cô.
"... Tôi muốn đến nói xin lỗi." Trần Tử Dạ không biết bản thân có nên ngồi xuống hay không, ánh mắt nhanh chóng quét qua sofa và sàn nhà, "Nhưng tôi cũng muốn biết chuyện của Quan Diệu, tôi cảm thấy ngài... ngài nhất định có cân nhắc của bản thân."
"Em đang chờ tôi cho em một lời khai báo ư?"
"Tôi không có ý này..." Trần Tử Dạ nhíu mày, trong lời nói chứa một vài bất đắc dĩ, "Tôi nào dám hỏi ngài để đòi một lời khai báo."
"Vì sao không dám?"
Lương Quý Hòa nhặt lên một chai rượu mới lên, dùng sức mở nắp chai, không quan tâm nên uống thế nào, tự rót đầy cho mình, ngẩng đầu lên uống hơn nửa, trong ánh mắt như có như không hiện lên sự bực bội, "Em không phải là không có cơ hội như vậy."
Trần Tử Dạ khó mà chịu đựng được bầu không khí nặng nề như vậy, nói nửa câu cũng phải nghiền ngẫm, cô thở ra một hơi, cẩn thận ngồi xuống ghế sofa đơn.
Không nhịn được lén lút nhìn phản ứng của anh, anh không nhìn mình, ánh mắt đang lay động trên ly rượu.
Vẻ mặt Trần Tử Dạ có chút thay đổi, hai tay đan vào nhau lo lắng chà xát.
Im lặng chốc lát, Trần Tử Dạ nói ra suy nghĩ trong lòng, "Quan Diệu bị đuổi ra rạp hát... thật sự là quyết định của ngài sao?"
"Ừ."
Không ngờ anh trả lời quả quyết như vậy, Trần Tử Dạ không thể tin mà nhìn sang anh.
Lương Quý Hòa chợt lóe lên vẻ mong mỏi, nhìn cô, từ ánh mắt chuyển tới môi.
"Em không cần có biểu cảm này, trước tiên làm rõ chị gái tốt của em đã làm gì đi."
"... Tôi thật sự không biết." Trần Tử Dạ chậm rãi nhắm mắt, cô biết có lẽ là ngay cả thầy, Thẩm Thời Diệc cũng sẽ không tin, cô không phải một người sẽ hỏi tới cùng, nhất là giẫm lên vết thương của người khác, cô nhẹ nhàng giải thích rõ, giống như nói với bản thân, "Tôi không muốn hỏi kỹ..."
"Em nên hỏi kỹ."
Lương Quý Hòa nghiêng người qua, phút chốc đưa tay chống hai bên ghế sofa đơn của Trần Tử Dạ, cúi đầu ép cô phải nhìn anh, "Xem trò chuyện ghi chép chưa? Lấy danh thuở nhỏ sùng bái, quyến rũ Trương Nguyên Kỳ người có tâm thuật bất chính, mượn mang thai uy hiếp ly hôn, làm giả tài liệu và xuyên tạc sự thật rồi nặc danh đi đến Uỷ ban Kiểm tra kỷ luật tố cáo. Bị dạy dỗ cũng là cô ta tự tìm lấy."
Trần Tử Dạ khiếp sợ hơi mở miệng, cô quả thật không biết gì cả.
"À đúng rồi... Sanh non rồi còn không quên gõ Trần Yên một khoản, không ngừng đòi tiền, còn muốn quang minh chính đại vào biên chế rạp hát Thành Mộ." Nụ cười của Lương Quý Hòa dần tắt, chỉ còn lại mấy phần khinh miệt giữa hai lông mày, "Không đưa cô ta đi ăn cơm tù, đã là tôi đầu óc mê muội không phân biệt được đúng sai."
"... Xin lỗi, ngài Lương, tôi không biết có ẩn tình như vậy."
Lương Quý Hòa không có ý coi thường, nhưng lời nói sắc như lưỡi trượt (1), "Sao em không học cô ta một chút."
(1) gắn ở đế giày trượt băng.
"Tôi... tôi sẽ không như vậy."
Ở trong kịch bản cô không biết gì đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát, Trần Tử Dạ thất thần trong nháy mắt.
Cái chai trên bàn lăn xuống đất, mấy tiếng vang lộp bộp, giống như tám năm trước thầy đón cô từ bệnh viện về, nắm tay cô, dẫn cô đến rạp hát, bảo tất cả mọi người ngừng lại, chỉ vào Quan Diệu nói —— sau này ở cùng một phòng với em ấy đi.
Quan Diệu cười trộm cô, một giây trước còn đang hát.
—— Anh ấy dạy tôi bỏ đi những hận thù còn sót lại, miễn hờn dỗi, lại ăn năn hối lỗi, làm mới bản thân, thôi yêu giữa dòng nước cái chết, bể khổ xoay người lại, sớm ngộ ra nhân quả thế sự.
Nhìn thấy Lương Quý Hòa luôn yên lặng, Trần Tử Dạ lại nhỏ tiếng nói một lần, "... Xin lỗi."
Cô luôn xin lỗi như vậy, như thể biết anh chắc chắn sẽ không dùng những quy tắc bẩn thỉu của người trưởng thành để đối đãi cô, năm tuổi mất cha, tám năm trước mất mẹ, mấy chục năm ngắn ngủi đã đi một lượt trời cao biển rộng, chưa bao giờ kiêng kỵ lừa lọc lẫn nhau, càng nhìn thấy không ít chuyện hư tình giả ý.
Khi đó anh quá nhỏ, chỉ biết là cha bị cảnh sát mang đi, trừ chú Lâm là tài xế đi theo anh nhiều năm,không ai có thể một lần nữa nhìn thấy ông.
Cha đột ngột chết trong tù, anh khép kín bản thân ở trong phòng, một lần rồi một lần đọc “Liên Thành Bích”, vì vậy mà cứng rắn ép buộc bản thân không rơi một giọt nước mắt nào. Hắn cũng là một thiếu niên như vậy: Theo mẹ lớn lên, thuở nhỏ gánh vinh nhục của gia tộc trên lưng, thiện và ác đã sớm dung hòa thành một thể.
Sáu tuổi biết ngàn chữ, mười tuổi đã lĩnh hội kiếm pháp, mười một tuổi đã có thể giao thủ luận kiếm với chưởng môn của Nhật Bản, trải qua ba trăm chiêu mà không bại.
Mười lăm tuổi đã có danh tiếng khắp thiên hạ, kiếm trong tay áo nhanh như điện, mười bảy tuổi cưới thiên hạ đệ nhất mỹ nhân làm vợ vì chí bảo giang hồ.
Anh lịch sự ít nói, tinh thông luật pháp, thông thạo mưu kế, tuy là người trong sạch nhưng có khuyết điểm, nhưng những năm qua vẫn cất giữ khí thế của thiếu niên, lưu giữ sự dịu dàng của mình giữa vùng đất lạnh lẽo và im ắng.
Chỉ vì lời nói mà cha anh đã giao phó cho chú Lâm mang cho anh lúc lâm chung.
Cũng không phải là bảo anh gánh vác sự nghiệp vinh nhục của ông trên lưng, càng không phải là bảo anh chìm vào sóng gió điều tra nguyên nhân cái chết.
Chỉ một câu gửi gắm của ba.
—— Bạn có thể không có tín ngưỡng, nhưng bạn nhất định dành tính nhiệm trung thành cho một người xứng đáng.
Sự diẹu dàng bắt nguồn từ đây, giống như rượu ngầm chảy trong hoàng hôn, rơi vào đáy mắt Lương Quý Hòa.
Vẻ mặt anh khôi phục rất nhiều, Trần Tử Dạ mới dám mở miệng nói chuyện, "Chuyện của Quan Diệu, xin lỗi, là tôi không để ý tới. Tối nay... cũng xin lỗi, tôi ngủ quên thật, buổi chiều Dư Tiều nói với tôi có người nhà đến, tôi liền vội vàng đi trước..."
Đốt một ngọn lửa dễ dàng hơn là gió xuân lặng lẽ đến vô tận.
Nghe thấy "Dư Tiều", ánh mắt Lương Quý Hòa lạnh lùng nhanh hơn động tác của anh một bước, không chờ Trần Tử Dạ nhìn rõ vẻ mặt của anh, anh đã kéo cô đến, dùng sức nắm chặt bả vai của cô rồi chuyển sang cô ghế sô pha của bản thân, rướn người lên, đè cô trên ghế sofa.
Trần Tử Dạ đưa lưng về phía anh, bất an khiến cho cô càng muốn tránh thoát.
Trong lúc vùng vẫy loạn xạ, không biết đánh ngã chai rượu từ khi nào, rượu vang văng lên, lấm tấm rơi ở trên người Trần Tử Dạ, tản ra sự trong trẻo cám dỗ người ta. Nhưng cánh tay Lương Quý Hòa chống ở bên người cô, cả người ở sau lưng cô.
Nhìn thấy cô lộn xộn, dùng một tay đè bả vai cô lại, trượt đến trước ngực cô rồi kéo khoá kéo vướng víu.
Nụ hôn tỉ mỉ liên tục rơi ở cổ của cô, rơi ở trên giọt rượu vang.
Động tác trên tay anh rất nhẹ nhàng, kéo cổ áo để lộ bả vai của cô, dây kéo nhẹ nhàng vạch qua da thịt trắng nõn của cô, để lại một dấu vết nhỏ cạn, ngón tay của anh vuốt ve dấu vết một chút, chợt cúi đầu, không nhẹ không nặng liếm, giống như an ủi thành kính.
Cổ của cô hơi đau, vết hằn của dây kéo khoá một lần nữa bị môi anh phủ lên.
Đầu óc Trần Tử Dạ trống rỗng, cả người cô cứng đờ.
Hơi thở của anh dán ở sau tai cô, trên da thịt của cô, khiến cho cô không cách nào bình ổn hơi thở.
Mỗi lần cô dùng sức muốn thoát ra, Lương Quý Hòa bèn giống như dã thú dịu dàng gầm nhẹ, trao cho cô một nụ hôn an ủi, hơi thở của anh phả lên từng sợi tóc loà xoà trên khuôn mặt cô, dính đầy mùi vị mất khống chế của anh vào giờ phút này.
Tay của anh đưa vào trong quần áo, đè ở trên xương cụt của cô, một đường nhẹ nhàng đẩy sờ lên trên, rơi trên đầu vai.
Giọng nói của anh kề sát bên tai, giống như dịu dàng trừng phạt: "Trước giờ tôi chưa bao giờ hết lần này đến lần khác chờ đợi một người... cảm giác như vậy, rối tinh rối mù."
"Tôi thật sự là bởi vì ngủ rồi..." Trần Tử Dạ nhíu chân mày, quay đầu hoảng hốt luống cuống nhìn sang anh.
Cô rõ ràng không trang điểm, giờ nhưng phút này sắc mặt trở nên đỏ thắm bởi vì cảm xúc phập phồng, môi của cô gần trong gang tấc.
Cảm giác nóng bức của đêm nay, món mặn kết hợp với rượu vang, sự vẩn đục của màn đêm, tất cả cùng xông lên gai vị giác của Lương Quý Hòa
Anh không muốn hôn cô.
Chỉ có hai người yêu nhau khi hôn môi mới khiến họ có cảm giác chìm đắm, tính nhẫn nại của anh bị sự thiên vị đánh vỡ một lần nữa.
Sự ngớ ngẩn và ghen tuông này khiến cho anh mất khống chế.
"A..." Qua mấy giây, tầm mắt của cô bị một bàn tay khác của anh che đi.
Cùng lúc đó, Lương Quý Hòa nhẹ nhàng vén sợi tóc rơi trên cổ cô ra sau, trong sự mập mờ mà anh tạo ra khẽ cắn cô một cái, đầu lưỡi không lưu loát và sợ hãi của cô, hô hấp nông sâu của cô toàn do sự nặng nhẹ của anh quyết định.
Không biết là ai lên tiếng nói chuyện, kiểm soát sự nhập nhằng và năng lực nói chuyện, giữa họ không còn sự ngăn cách.
Ngừng làm người yêu, làm mèo làm chó, chứ đừng làm người yêu.
Làm thú cưng thì ít nhất đáng yêu mê hoặc lòng người.
Không nhìn không hiểu của em cuối cùng sẽ trở thành kẻ thù.
Trở thành bạn bè cũ thì không biết có hài lòng hay không.
...
Lúc âm thanh vang lên, Lương Quý Hòa mới dừng động tác, tiếng "Xin lỗi" mắc kẹt giữa cổ họng.
So với cổ và trên vai xốc xếch, trên cổ tay cũng có một vài vết trầy xước.
Chỉ thừa dịp anh ngẩn người mấy giây, Trần Tử Dạ đã kéo áo len về chỗ cũ, khóa thật chặt cổ của bản thân, bả vai và mi mắt cô vẫn hơi run run, vài giọt nước mắt còn đọng lại chưa khô, lúc mở miệng, nước mắt nặng nề mới rơi xuống, "... Đau quá."
Lương Quý Hòa không muốn làm thật, nhưng phản ứng đầu tiên vẫn là nhìn xuống.
Lúc quay lại nhìn thấy cô nắm chặt bàn tay đang chảy máu của mình, mới hoàn toàn tỉnh táo, lập tức ôm ngang cô lên đi nhà vệ sinh.
"... Không, không cần, chân của tôi không sao."
Lương Quý Hòa không nhìn côcô, đặt cô xuống trước bồn rửa mặt, đỡ cô đứng ngay ngắn, chỉnh nước ấm, nắm tay cô.
Cẩn thận xả nước giúp cô, phát hiện chỉ dính đầy rượu vang bị bắn vào, vết thương cũng không rõ ràng, "Tôi đi lấy hòm thuốc."
Vừa muốn xoay người, lại bị Trần Tử Dạ không biết lấy dũng khí từ đâu mà bắt lấy bàn tay anh, cô rũ mắt, có một chút thất vọng lắc đầu, giọng nói trầm khàn vẫn chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần, "Tôi thật lòng đến xin lỗi ngài, buổi chiều người dưới quê lên, đụng phải một ít chuyện, tôi không biết ngài sẽ..."
Lương Quý Hòa im lặng.
Anh tự xưng không phải là một người tốt, chỉ không làm ác, anh có thể sử dụng mọi phương thức của người trưởng thành để phân tích và nói với cô về thế giới, chuyện thành công không nhất định là đúng, nho sẽ không nở hoa, ngó sen bị đứt vĩnh viễn có dây liền nhau, một trái tim chân thành được nuôi dưỡng bằng cách ngâm mình trong bóng tối.
Không thua bất kỳ thiếu niên nào.
Lương Quý Hòa đứng ngay tại chỗ, không cầm tay cô, chỉ nhàn nhạt hỏi: "Có liên quan đến Dư Tiều?"
Đại khái là đang hỏi chuyện xế chiều, Trần Tử Dạ nói đúng sự thật: "... Không liên quan, là chuyện nhà của tôi."
Hay cho một chuyện nhà.
Lửa giận của Lương Quý Hòa dễ dàng bị khơi dậy, thả tay cô ra, "Nếu là chuyện nhà, không cần phải xin lỗi tôi."
Anh đứng trong bóng tối, Trần Tử Dạ như tổn thương chợt ngước mắt lên, vẻ mặt khó nén uất ức cô mở to hai mắt muốn ngăn không cho nước mắt rơi xuống, nhưng gương trên cửa chợt sáng chợt tối soi sáng những dấu vết hoặc mập mờ hoặc khinh thị trên cổ cô.
"Tôi cho rằng..."
... Tôi cho rằng ngài có một chút thích tôi.
Cổ họng Trần Tử Dạ nghẹn lại, cô không nói ra lời nói như vậy, cho cô mượn tám lá gan thì may ra cô mới dám.
Nhưng điều kiện tiên quyết là cô không dám thừa nhận kết luận này được thiế lập.
"Em cho rằng là vì sao?"
Không có gì cả, ngay cả lời ca trong bài hát cũng không đúng.
—— Đừng làm con mèo, đừng làm con chó, đừng làm người yêu..
Trần Tử Dạ hít sâu một hơi, đứng ngay tại chỗ mà nhích một bước, đến gần Lương Quý Hòa.
Lần đầu tiên chủ động ngẩng đầu lên nhìn thẳng anh và nói: "Tôi muốn về rồi."
Bình luận truyện