Các Anh Hùng Của Đỉnh Olympus Tập 1: Người Anh Hùng Mất Tích

Chương 25: Jason



Jason mơ thấy mình bị quấn trong các sợi dây xích, treo lủng lẳng phía trên cao như một miếng thịt. Toàn thân cậu đều đau đớn – hai cánh tay, chân, ngực và đầu. Đặc biệt là đầu của cậu. Giống như một quả bóng nước bị bơm phồng quá mức.

"Nếu mình đã chết," cậu lầm bầm, "sao nó lại đau đến thế này cơ chứ?"

"Ngươi chưa chết đâu, người anh hùng của ta," giọng một người phụ nữ vang lên. "Giờ chưa phải là thời điểm của ngươi. Đến đây, nói chuyện với ta."

Các ý nghĩ của Jason thoát ra khỏi cơ thể cậu. Cậu nghe thấy tiếng quái vật hú hét, tiếng la thất thanh của các bạn mình, tiếng nổ của lửa, nhưng nó dường như đang xảy ra ở cõi khác – đang ngày càng xa nơi cậu đứng hơn.

Cậu thấy mình đang đứng trong một nhà giam bằng đất. Các tua của rễ cây và đá cuộn vào nhau, giam giữ cậu. Ở phía bên ngoài

các chấn song, cậu có thể nhìn thấy đáy của một cái hồ phản chiếu đã cạn nước, một chóp nhọn bằng đất khác mọc lên ở phía đằng xa, và phía trên chúng là các viên đá đỏ vỡ vụn của một ngôi nhà đã bị thiêu rụi.

Ngồi kế bên cậu trong nhà giam, một người phụ nữ ngồi xếp bằng mặc một chiếc áo đầm màu đen, trên đầu phủ một tấm vải liệm. Bà ta đẩy tấm mạng che mặt sang một bên, để lộ khuôn mặt kiêu hãnh và xinh đẹp – nhưng đồng thời cũng cứng lại vì đau đớn.

"Nữ thần Hera," Jason nói.

"Chào đón đến nhà tù của ta," nữ thần cất tiếng. "Hôm nay ngươi sẽ không chết, Jason. Các bạn ngươi sẽ hiểu rõ thân thế của ngươi –

"Ngay bây giờ?" cậu hỏi lại.

Nữ thần Hera ra dấu về phía các tua của nhà giam. "Các thử thách tồi tệ đang kéo đến. Chính các sự khuấy động của mặt đất đang chống lại chúng ta."

"Bà là nữ thần cơ mà," Jason nói. "Sao bà không tự mình trốn thoát?"

Nữ thần Hera mỉm cười buồn bã. Cơ thể bà bắt đầu phát sáng, cho đến khi cả nhà giam được bao phủ bởi ánh sáng gay gắt. Không khí kêu o o với năng lượng, các phân tử bị vỡ ra như một vụ nổ hạt nhân. Jason nghi rằng nếu cậu thực sự bằng da bằng thịt xuất hiện ở đây, chắc chắn cậu sẽ bị làm cho bốc hơi.

Nhà tù lẽ ra phải bị nổ tung thành các mảnh vụn. Mặt đất lẽ ra phải bị vỡ tan tành và căn nhà đổ nát lẽ ra phải bị san bằng. Nhưng khi ánh sáng tắt đi, nhà giam vẫn đứng bất động. Mọi thứ ở bên ngoài các chấn song chẳng có gì thay đổi. Chỉ có nữ thần Hera là khác hẳn – người bà hơi gập về phía trước và trông mệt mỏi hơn.

"Một vài thế lực thậm chí còn mạnh hơn cả các vị thần," bà ta nói. "Ta không dễ để bị ngăn lại. Ta có thể ở nhiều nơi cùng một lúc. Nhưng khi phần bản chất lớn hơn của ta bị bắt giữ, ngươi có thể hiểu như thể chân bị mắc vào trong một cái bẫy gấu vậy. Ta không thể trốn thoát, và ta bị che giấu khỏi ánh mắt của các vị thần khác. Chỉ có ngươi là có thể tìm thấy ta, và ta đang ngày càng yếu đi."

"Thế sao bà lại đến được đây?" Jason hỏi. "Làm thế nào bà để bị bắt?"

Nữ thần thở dài. "Ta không thể ở không được. Cha ngươi, Jupiter, tin rằng ông ấy có thể rời bỏ thế giới, và theo cách đó sẽ ru ngủ được các kẻ thù của chúng ta. Ông ấy tin rằng chúng ta, các vị thần trên đỉnh Olympus, đã lún quá sâu vào các vấn đề của người phàm, vào số phận những đứa con á thần của chúng ta, đặc biệt khi chúng ta đồng ý thừa nhận chúng sau cuộc chiến. Ông ấy tin rằng đó là điều đã làm cho các kẻ thù của chúng ta cựa mình tỉnh thức. Đó là lý do tại sao ông ấy đóng cửa đỉnh Olympus."

"Nhưng bà không đồng ý cơ mà."

"Không," bà ta nói. "Thường thì ta không rõ lắm về tâm trạng và các quyết định của ông ấy, nhưng ngay cả với Zeus, điều này dường như khá hoang tưởng. Ta không thể tìm hiểu tại sao ông ấy lại quá cố chấp và đoan chắc như vậy. Nó không... không giống ông ấy cho lắm. Là Hera có thể bằng lòng làm theo các ước muốn của chồng ta. Nhưng ta đồng thời cũng là Juno." Hình ảnh bà ta tỏa sáng, và Jason nhìn thấy áo giáp bên dưới chiếc áo đầm dài đen xuềnh xoàng, một cái áo choàng bằng da dê – biểu tượng của một chiến binh La Mã – nằm ngang áo giáp bằng đồng của bà ta. "Ta là Juno Moneta, loài người đã từng gọi ta là – Juno, Người Cảnh Báo. Ta đã từng là người bảo vệ đất nước, người bảo hộ cho Thành Rome. Ta không thể ngồi đó khi con cháu của thần dân ta bị tấn công. Ta cảm nhận được sự nguy hiểm tại nơi linh thiêng này. Một giọng nói..." Bà ta lưỡng lự một lát. "Một giọng nói đã nói với ta rằng ta nên đến đây. Các vị thần không có cái mà các ngươi gọi là lương tâm, hay là giấc mơ; nhưng giọng nói đó lại – nhẹ nhàng và kiên trì, cảnh báo rằng ta nên đến đây. Và vì thế vào ngày Zeus đóng cửa đỉnh Olympus, ta đã lẻn đi mà không nói cho ông ấy biết kế hoạch của ta, để ông ấy không thể ngăn ta lại. Và ta đã đến đây để điều tra."

"Đó là một cái bẫy," Jason đoán.

Nữ thần gật đầu. "Khi ta nhận ra mặt đất đang chuyển động nhanh chóng như thế nào thì đã quá muộn. Ta thậm chí còn ngốc hơn cả Jupiter – nô lệ cho những cơn bốc đồng của chính ta. Đây chính xác là cách mọi chuyện đã xảy ra trong lần đầu tiên. Ta bị các tên khổng lồ bắt giữ, và việc bắt giữ ta đã khởi đầu cho một cuộc chiến. Giờ kẻ thù của chúng ta bắt đầu trỗi dậy lần nữa. Các vị thần chỉ có thể đánh bại chúng với sự giúp đỡ của các anh hùng còn sống mạnh mẽ nhất. Và người mà bọn khổng lồ phục vụ... bà ta không thể bị đánh bại – chỉ có thể làm cho bà ta luôn ngủ say."

"Tôi không hiểu."

"Ngươi sẽ sớm hiểu ra thôi," nữ thần Hera nói.

Nhà giam bắt đầu co khít lại, các tua ngày càng siết chặt hơn. Hình dáng của nữ thần Hera lay động như ngọn nến trong gió. Phía bên ngoài nhà giam, Jason có thể nhìn thấy các hình bóng mờ ảo đang tụ tập lại ở thành hồ nước – các hình người đang ì à ì ạch lê bước với những cái lưng có bướu và đầu thì hói. Trừ khi mắt Jason đang đánh lừa cậu – chúng có nhiều hơn một cặp tay. Cậu cũng nghe được cả tiếng của những con sói, nhưng không phải là những con sói mà cậu đã nhìn thấy cùng với Lupa. Từ tiếng tru của chúng, cậu có thể khẳng định rằng đây là một bầy khác – đói khát hơn, hung hăng hơn, khát máu hơn.

"Nhanh lên, Jason," nữ thần Hera nói. "Những tên canh giữ ta đang đến, và ngươi bắt đầu thức mất rồi. Ta sẽ không đủ mạnh để xuất hiện bên cạnh ngươi lần nữa, ngay cả trong các giấc mơ."

Đôi mắt của nữ thần Hera trông thật hung dữ, và Jason tự hỏi liệu bà ta có thực sự đã làm điều gì đó điên khùng hay không.

"Một vụ trao đổi," bà ta nói. "Cách duy nhất để mang lại hòa bình. Kẻ thù trông chờ vào sự chia rẽ của chúng ta, và nếu bị chia rẽ, chúng ta sẽ bị hủy diệt. Ngươi là lời đề nghị hòa bình của ta, Jason – cầu nối để vượt qua sự căm thù có từ nhiều thiên niên kỷ."

"Cái gì? Tôi không..."

"Ta không thể nói thêm với ngươi bất cứ điều gì nữa," nữ thần Hera nói. "Ngươi chỉ sống được lâu đến thế này vì ta đã lấy đi ký ức của ngươi. Hãy tìm ra nơi này. Hãy quay lại điểm khởi đầu của ngươi. Chị gái ngươi sẽ giúp đỡ ngươi."

"Chị Thalia sao?"

Khung cảnh bắt đầu tan biến đi. "Tạm biệt, Jason. Hãy thận trọng với Chicago. Kẻ thù người thường nguy hiểm nhất của ngươi đang chờ ngươi ở đó. Nếu ngươi chết, đó là do bà ta."

"Là ai mới được chứ?" cậu gặng hỏi.

Nhưng hình ảnh của nữ thần Hera mờ dần, và Jason tỉnh lại.

Cậu mở to mắt ra. "Cyclops!"

"Oa, đồ ham ngủ." Piper ngồi phía sau cậu trên con rồng bằng đồng, đang nắm chặt eo cậu để giúp cậu giữ thăng bằng. Leo ngồi phía trước điều khiển con rồng. Họ bay một cách bình yên xuyên qua bầu trời mùa đông như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

"D-Detroit," Jason lắp ba lắp bắp. "Không phải chúng ta bị rơi xuống đất sao? Tớ nghĩ..."

"Mọi chuyện đều ổn cả," Leo nói. "Chúng ta thoát khỏi đó rồi, nhưng cậu đã bị bất tỉnh rất lâu. Cậu cảm thấy thế nào?"

Đầu Jason kêu ong ong. Cậu nhớ lại chuyện nhà máy, kế đó là khi cậu bước xuống dưới lối đi hẹp, rồi một sinh vật hiện ra lờ mờ phía trên cậu – một khuôn mặt với một con mắt duy nhất, một nắm đấm chắc nụi – và rồi mọi thứ trở nên tối đen.

"Sao các cậu... các tên Cyclops..."

"Leo đã xé toạc chúng ra," Piper nói. "Cậu ấy thật tuyệt. Cậu ấy có thể triệu hồi lửa..."

"Chẳng có gì to tát lắm đâu," Leo nói nhanh.

Piper cười lớn. "Im miệng nào, Valdez. Tớ sẽ kể cho cậu ấy nghe. Cứ làm việc của cậu đi."

Và cô kể hết cho Jason – từ chuyện Leo một mình đánh bại gia đình Cyclops như thế nào; họ giải thoát cho Jason ra làm sao, rồi việc nhận thấy các tên Cyclops đó bắt đầu tái tạo lại; cách Leo đã thay thế mạch điện của con rồng và đưa họ quay trở lại bầu trời ngay khi bắt đầu nghe thấy tiếng gầm rú đòi báo thù của các tên Cyclops bên trong nhà máy.

Jason bị ấn tượng. Tiêu diệt cả ba tên Cyclops mà chỉ với một dây thắt lưng đồ nghề thôi sao? Không tệ chút nào. Chính xác thì cậu thật sự không hoảng sợ khi nghe thấy mình đã hút chết như thế nào, chỉ cảm thấy tồi tệ mà thôi. Cậu đã rơi đúng ngay vào một ổ phục kích và cậu lại ngất đi trong khi các bạn cậu tự chống đỡ với những con quái vật. Cậu là kiểu người đứng đầu cuộc tìm kiếm gì thế này?

Khi nghe Piper kể về việc các tên Cyclops đó tuyên bố chúng đã từng ăn thịt một đứa trẻ khác, mặc một chiếc áo sơmi màu tía và nói tiếng Latinh, Jason cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung. Một đứa con trai của thần Mercury... Jason có cảm giác là cậu biết được đứa trẻ đó, nhưng tên của cậu ta đã bay biến khỏi tâm trí cậu.

"Vậy tớ không phải là người duy nhất," cậu nói. "Còn có những người khác giống như tớ."

"Jason này," Piper nói, "cậu không bao giờ đơn độc. Cậu còn có bọn tớ cơ mà."

"Tớ... tớ biết... nhưng điều mà nữ thần Hera đã nói. Tớ vừa có một giấc mơ..."

Rồi cậu kể cho họ nghe những gì cậu đã nhìn thấy, và nữ thần đã nói gì bên trong nhà giam.

"Một vụ trao đổi?" Piper hỏi cậu. "Điều đó có nghĩa là gì?"

Jason lắc đầu. "Nhưng vật đặt cược của nữ thần Hera là tớ. Với việc đưa tớ đến Trại Con Lai, tớ có linh cảm rằng bà ta đã phá vỡ một luật lệ nào đó, điều mà có thể dẫn đến một vụ chấn động to lớn..."

"Hoặc sẽ cứu lấy chúng ta," Piper nói đầy hy vọng. "Có dính dáng một chút đến kẻ thù đang ngủ – nghe giống với người đàn bà mà Leo đã kể cho chúng ta."

Leo hắng giọng. "Về chuyện đó... bà ta hình như đã xuất hiện trước mặt tớ khi còn ở Detroit, trong một cái bể nước cống của nhà vệ sinh lưu động."

Jason không chắc những điều cậu vừa nghe là đúng. "Có phải cậu vừa nói... nhà vệ sinh lưu động không?"

Leo kể cho họ nghe về khuôn mặt bự chảng trong sân nhà máy. "Tớ không biết liệu bà ta có hoàn toàn không bị giết chết hay không," cậu nói, "nhưng bà ta đã không bị đánh bại bởi các bệ cầu. Tớ có thể cam đoan điều đó. Bà ta muốn tớ phản bội các cậu, và tớ giống như sẽ đáp lại là, ‘Phù, đúng thế, tôi sẽ nghe theo một khuôn mặt xuất hiện trong bể nước cống của nhà vệ sinh lưu động.’"

"Bà ta đang cố chia rẽ chúng ta." Piper trượt tay khỏi eo Jason. Cậu có thể cảm nhận được sự căng thẳng của cô ngay cả khi không nhìn vào cô.

"Có chuyện gì thế?" cậu hỏi.

"Tớ chỉ... Sao chúng lại đùa bỡn với chúng ta? Người phụ nữ đó là ai và làm thế nào bà ta liên lạc với Enceladus?"

"Enceladus?" Jason không nghĩ mình đã từng nghe thấy cái tên đó trước đây.

"Ý tớ là..." giọng Piper run rẩy. "Đó là một trong số các tên khổng lồ. Chỉ là một trong những cái tên mà tớ có thể nhớ."

Jason có cảm giác rằng có nhiều thứ hơn thế đang khiến cô cực kỳ lo lắng, nhưng cậu quyết định không thúc ép cô. Cô đã có một buổi sáng vô cùng khó khăn.

Leo gãi gãi đầu. "Ừm, tớ chả biết gì về Enchiladas..."

"Enceladus," Piper sửa lại.

"Gì cũng được. Nhưng Khuôn mặt Bệ cầu Già nua đó đã nhắc đến một cái tên khác. Sự Khiếp sợ của Cá heo, hay đại loại thế?"

"Là Porphyrion chứ?" Piper hỏi. "Ông ta là vua của người khổng lồ, tớ nghĩ thế."

Jason hình dung ra cái chóp nhọn đen ở trong cái hồ phản chiếu cũ – đang dần một lớn hơn khi nữ thần Hera ngày càng yếu đi. "Tớ sẽ đưa ra một phỏng đoán hơi rồ dại một chút," cậu nói. "Trong các câu chuyện cổ, Porphyrion đã bắt cóc nữ thần Hera. Đó là phát súng đầuuộc chiến giữa người khổng lồ và các vị thần."

"Tớ cũng nghĩ như thế," Piper đồng ý. "Nhưng những câu chuyện thần thoại đó thực sự bị xuyên tạc và mâu thuẫn. Như thể không ai muốn câu chuyện đó tồn tại. Tớ chỉ nhớ được rằng có một cuộc chiến, và những người khổng lồ hầu như không thể bị tiêu diệt."

"Các anh hùng và các vị thần phải sát cánh cùng nhau," Jason nói. "Đó là những gì mà nữ thần Hera nói với tớ."

"Một chuyện khó nhằn đấy," Leo càu nhàu, "nếu như các vị thần thậm chí còn không muốn nói chuyện với chúng ta."

Họ bay về phía tây, và Jason chìm đắm trong những suy nghĩ của mình – tất cả đều là những điều tồi tệ. Cậu không chắc họ đã bay trong bao lâu trước khi con rồng lao xuống một khe hở trong các đám mây và bên dưới họ, lấp lánh trong ánh mặt trời mùa đông, là một thành phố nằm bên rìa một cái hồ lớn. Các tòa nhà chọc trời xếp dọc theo bờ hồ. Đằng sau chúng, trải dài đến tận đường chân trời phía tây, là một hệ thống rộng lớn các khu vực dân cư và đường sá bao phủ đầy tuyết.

"Chicago," Jason nói.

Cậu nghĩ về những gì nữ thần Hera đã nói trong giấc mơ. Kẻ thù người phàm đáng sợ nhất của cậu đang chờ cậu ở đây. Nếu cậu có bị giết chết, thì đó sẽ là do bà ta.

"Có một vấn đề nảy sinh," Leo nói. "Chúng ta đã sống sót và đến được đây. Giờ làm thế nào chúng ta tìm được mấy tên tinh linh bão?"

Jason nhìn thấy một tia sáng của sự chuyển động ngay bên dưới họ. Lúc đầu, cậu nghĩ đó là một chiếc máy bay nhỏ, nhưng nó quá nhỏ, quá đen và quá nhanh. Vật thể đó lao vùn vụt về phía các tòa nhà chọc trời, một hình bóng mờ ảo đang bay len lỏi và biến đổi – và vào lúc đó, nó biến thành một con ngựa khói.

"Chúng ta thử đi theo con ngựa đó thì thế nào," Jason gợi ý, "và xem nó sẽ đưa chúng ta đến đâu?"

Jason sợ rằng họ sẽ lạc mất mục tiêu của mình. Con ventus đó di chuyển như... Ưm, cơn gió vậy.

"Tăng tốc đi!" cậu giục.

"Người anh em," Leo nói, "nếu tớ đến gần hơn, nó sẽ phát hiện ra chúng ta. Con rồng bằng đồng này không phải là một chiếc máy bay do thám."

"Chậm lại!" Piper hét lớn.

Tên tinh linh bão lao xuống hệ thống đường sá của khu thương mại. Festus cố bám theo, nhưng sải cánh của nó quá rộng. Cánh trái của nó quật mạnh vào gờ một tòa cao ốc, chém đứt một miệng máng xối bằng đá trước khi Leo điều khiển cho nó bay lên cao.

"Bay lên phía trên các tòa cao ốc," Jason gợi ý. "Chúng ta sẽ lần theo dấu của nó ở trên đó."

"Cậu muốn điều khi

n cái này không?" Leo càu nhàu, nhưng cậu làm theo những gì Jason bảo.

Sau một vài phút, Jason lại nhìn thấy tên tinh linh bão đang luồn lách tứ tung qua các con phố – thổi vào những người đi đường, làm rối những lá cờ, làm cho xe ô tô chệch hướng.

"Ồ, tuyệt," Piper nói. "Có đến tận hai con cơ."

Cô nói đúng. Con ventus thứ hai đang thả gió quanh góc khách sạn Renaissance và kết nối với con thứ nhất. Chúng cùng nhau len lỏi trong một vũ điệu loạn xì ngầu, bắn lên đỉnh của một tòa nhà chọc trời, làm cong tháp vô tuyến, và lại lao vụt xuống về phía phố xá.

"Những anh chàng đó không cần thêm bất cứ chất cà-phê-in nào nữa," Leo nói.

"Tớ đoán Chicago là một nơi thật tuyệt để dạo chơi," Piper nói. "Không ai thắc mắc về hai cơn gió quái quỷ kia cả."

"Còn hơn là hai ấy chứ," Jason nói. "Nhìn kìa."

Con rồng bay vòng phía trên một đại lộ lớn kế bên một công viên cạnh hồ. Các tên tinh linh bão đang tụ tập lại – có ít nhất là mười hai tên, đang lượn tròn quanh một khu nghệ thuật sắp đặt công cộng lớn.

"Các cậu nghĩ tên nào là Dylan?" Leo hỏi. "Tớ muốn ném vài thứ vào hắn ta."

Nhưng Jason chỉ mải tập trung vào khu nghệ thuật sắp đặt. Họ càng đến gần, tim cậu càng đập hơn. Nó chỉ là một đài phun nước công cộng nhưng có gì đó quen thuộc đến khó chịu. Hai khối đá cao bằng tòa nhà năm tầng sừng sững ở mỗi đầu của hồ phản chiếu dài bằng đá granite. Các khối đá dường như được dựng lên để làm màn hình chiếu phim, đang nhấp nháy hình ảnh một khuôn mặt khổng lồ đang phun nước vào hồ.

Có thể đây chỉ là một sự trùng hợp, nhưng nó trông giống bản công nghệ cao, có kích thước khủng của cái hồ phản chiếu bị phá hủy mà cậu đã nhìn thấy trong giấc mơ của mình, với hai chóp đá đen đó đang ló ra từ hai bên đầu hồ. Khi Jason quan sát, hình ảnh trên hai màn hình biến đổi thành khuôn mặt một người đàn bà với đôi mắt nhắm nghiền lại.

"Leo..." cậu lo lắng nói.

"Tớ nhìn thấy bà ta," Leo nói. "Tớ không thích bà ta, nhưng tớ nhìn thấy bà ta."

Rồi các màn hình phụt tắt. Các con ventus cuộn lại với nhau thành một đám mây hình phễu và bay lướt ngang qua đài phun nước, hất tung một cột nước cao gần bằng hai khối đá. Chúng tiến vào chính giữa đài phun nước, một cái nắp thoát nước xuất hiện, rồi chúng biến mất vào bên dưới mặt đất.

"Có phải chúng vừa đi xuống một cái ống dẫn không?" Piper hỏi. "Làm sao chúng ta có thể đi theo chúng được?"

"Có lẽ chúng ta không nên làm thế," Leo nói. "Cái đài phun nước đó mang đến cho tớ những rung cảm vô cùng tồi tệ. Và chẳng phải chúng ta nên, như là, thận trọng với mặt đất sao?"

Jason cũng cảm thấy như thế, nhưng họ phải đi theo chúng. Đó là cách duy nhất tiến lên phía trước. Họ phải tìm ra nữ thần Hera, và hiện giờ họ chỉ còn hai ngày là đến ngày đông chí.

"Hãy mang chúng ta xuống công viên đó," cậu gợi ý. "Chúng ta sẽ tự mình đi đến để kiểm tra nó."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện