Các Anh Hùng Của Đỉnh Olympus Tập 5: Máu Đỉnh Olympus (Dòng Máu Olympus)
Chương 5: Reyna
LAO XUỐNG-ĐÁNH BOM một NGỌN NÚI LỬA không có trong xô danh sách của Reyna.
Khung cảnh đầu tiên cô nhìn thấy của miền nam nước Ý là từ một trăm năm mươi mét trên khôngtrung. Về hướng tây, dọc theo đường lưỡi liềm của vịnh Naples, ánh đèn của những thành phố đangngủ lấp lánh trong trước bình minh u ám. Ba trăm mét phía dưới cô, một miệng núi lửa rộng một phẩy năm ki-lô-mét há miệng trên đỉnh núi, đám hơi trắng bốc lên từ trung tâm.
sự mất phương hướng của Reyna mất một lát để lắng xuống. Việc di chuyển-bóng tối làm cô lảo đảo và nôn mửa, như thể cô bị kéo ra từ nước lạnh của phòng tắm nước lạnh sang phòng tắm hơi ở phòng tắm La Mã.
Sau đó cô nhận ra cô đang lơ lửng giữa không trung. Trọng lượng trở lại, và cô bắt đầu rơi.
“Nico!” cô hét lên.
“Sáo của thần Pan!” Gleeson Hedge nguyền rủa.
“Whaaaaa!” Nico vụt đi, suýt nữa trượt khỏi nắm tay của Reyna. cô giữ chặt và tóm cổ áo của Huấn luyện viên Hedge khi ông bắt đầu đổ nhào. Nếu họ chia ra bây giờ, họ sẽ chết.
Họ lao thẳng xuống núi lửa bởi vì món hành lý lớn nhất của họ - bức tượng Athena Parthenos cao mười hai mét – trượt theo sau họ, buộc vào bộ yên trên lưng Nico như một cái dù không mấy hiệu quả.
“Vesuvius ở phía dưới chúng ta!” Reyna hét lên trong gió. “Nico, dịch chuyển[1] chúng ta ra khỏi đây!”
Đôi mắt cậu hoang dại và không tập trung. Mái tóc đen mềm của cậu đập vào mặt cậu như một con quạ bị bắn khỏi bầu trời. “Em – em không thể! không có sức!”
Huấn luyện viên Hedge kêu be be. “Tin vắn[2], nhóc! Dê không thể bay! Kéo chúng ta ra khỏi đây hoặc chúng ta sẽ bị dẹp lép thành một Athena Partenos trứng tráng!”
Reyna cố gắng suy nghĩ. cô có thể chấp nhận cái chết nếu cô phải chết, nhưng nếu Athena Parthenos bị tiêu hủy cuộc tìm kiếm của họ sẽ thất bại. Reyna không thể chấp nhận điều đó.
“Nico, di chuyển-bóng tối,” cô ra lệnh. “Chị sẽ cho em mượn sức mạnh của chị.”
Cậu nhìn cô ngây người. “Làm sao –”
“Làm đi!”
cô nắm chặt tay cậu. Biểu tượng đuốc-và-lửa của Bellona trên cánh tay cô trở nên nóng đau đớn, như thể là nó đang thiêu đốt da cô lần đầu tiên.
Nico thở hổn hển. Màu sắc trở lại trên gương mặt câu. Chỉ trước khi họ chạm phải hơi nóng của núi lửa, họ trôi vào bóng đêm.
không khí trở nên lạnh lẽo. Tiếng gió được thay thế bởi một hỗn hợp những giọng thì thầm bằng hàng ngàn thứ tiếng. Bên trong cơ thể Reyna cảm giác như một chiếc thuyền buồm khổng lồ - những giọt xi-rô lạnh chảy trên đá bào – món yêu thích của cô từ thời thơ ấu ở Viejo San Juan.
cô tự hỏi tại sao ký ức đó xuất hiện lúc này, khi cô đang trên bờ vực của cái chết. Sau đó tầm nhìn của cô rõ ràng. Hai chân cô đặt lên đất rắn.
Bầu trời phương đông đã bắt đầu sáng lên. Trong một khoảnh khắc Reyna nghĩ là cô đã trở lại Rome Mới. Những cột Doric xếp thành một cánh cổng với kích thước của một viên kim cương bóng chày. Trước mặt cô, một thần đồng áng bằng đồng đứng giữa một vòi phun nước trũng được trang trí với gạch khảm.
Hoa tử vi và hoa hồng nở rộ ở khu vườn bên cạnh. Những cây cọ và thông vươn lên bầu trời. Những lối đi rải đá cuội dẫn đến cái sân theo vài hướng – những con đường thẳng, song song theo cấu trúc xây dựng La Mã, những tảng đá hiên nhà thấp với những cột trụ mái vòm.
Reyna quay lại. Phía sau cô, bức tượng Athena Parthenos đứng thẳng và nguyên vẹn, nổi trội trong sân như một món đồ trang trí cho bãi cỏ quá khổ lố bịch. Vị thần đồng áng nhỏ trong vòi phun nước với hai tay giơ lên, đối mặt với Athena, vì vậy ông ta trông có vẻ co rúm lại vì sợ hãi người mới đến.
trên đường chân trời, núi Vesuvius hiện lờ mờ - một cái bóng tối, cong cong bây giờ cách xa khoảng vài ki-lô-mét. Những cột khói dày cuộn lên từ đỉnh núi.
“Chúng ta đang ở Pompeii,” Reyna nhận ra.
“Ồ, không tốt,” Nico nói, và cậu ngay lập tức đổ sụp xuống.
“Ôi!” Huấn luyện viên Hedge tóm được cậu trước khi cậu đập xuống mặt đất. Thần rừng đỡ cậu dựa vào chân của Athena và gỡ bộ yên cương buộc cậu với bức tượng.
Đầu gối Reyna khuỵu xuống. cô đã chờ vài phản ứng dữ dội; nó xảy ra mỗi khi cô chia sẻ sức mạnh của mình. Nhưng cô không lường trước được Nico di Angelo đau đớn đến vậy. cô ngồi xuống một cách nặng nề, cố gắng để tỉnh táo.
Những vị thần của La Mã. Nếu đây chỉ là một phần của nỗi đau đớn của Nico… làm sao cậu ấy có thể gánh vác được?
cô cố gắng điều hòa hơi thở trong khi Huấn luyện viên Hedge lục lọi trong những món đồ đi cắm trại của mình. Xung quanh đôi giày của Nico, những tảng đá nứt ra. Bóng tối dường như lan tỏa nhanh hơn giống như một khẩu súng ngắn đầy mực phát nổ, như là cơ thể Nico đang cố gắng trục xuất tất cả những bóng ma cậu vừa đi qua.
Ngày hôm qua còn tồi tệ hơn: toàn bộ một cánh đồng những bộ xương khô khốc mọc lên từ mặt đất. Reyna không nghi ngờ điều đó sẽ lại xảy ra.
“Uống một chút đi.” cô đưa cho cậu một bi-đông nước kỳ lân – bột sừng kỳ lân trộn với nước thánh từ sông Tiểu Tiber. Họ đã thấy nó hiệu nghiệm với Nico hơn rượu tiên, giúp tẩy rửa sự mệt mỏi và bóng tối khỏi cơ thể của cậu mà ít nguy hiểm hơn việc tự bốc cháy.
Nico nuốt xuống. Cậu vẫn trông rất tồi tệ. Da cậu hơi xanh. Hai má cậu hóp xuống. Treo bên hông cậu, cây quyền trượng của Dioclethian tỏa ánh sáng màu tím giận dữ, giống như một vết thâm tím phóng xạ.
Cậu nghiên cứu Reyna. “Chị đã làm như thế nào… sự dâng trào năng lượng đó?”
Reyna nhìn sang cánh tay mình. Vết xăm vẫn còn bỏng rát như sáp nóng: biểu tượng của Bellona, SPQR, với bốn gạch cho bốn năm phục vụ. “Chị không thích nói về điều đó,” cô nói, “nhưng đó là sức mạnh từ mẹ chị. Chị có thể truyền sức mạnh cho người khác.”
Huấn luyện viên Hedge ngước nhìn khỏi cái ba lô của mình. “thật chứ? Tại sao cô chưa bao giờ treo ta lên, cô gái La Mã? Ta muốn siêu-cơ bắp!”
Reyna cau mày. “Nó không hoạt động như thế, Huấn luyện viên. Tôi chỉ có thể làm việc đó trong những tình huống sinh tử, và sẽ hữu ích hơn trong một nhóm đông. Khi tôi chỉ huy quân đội, tôi có thể chia bất cứ thứ gì tôi có – sức mạnh, cam đảm, sức chịu đựng – được nhân lên với số lượng áp lực của tôi.”
Nico cong mày. “Có ích cho một pháp quan La Mã.”
Reyna không trả lời. cô không thích nói về sức mạnh của mình chính vì lý do này. cô không muốn những á thần dưới sự chỉ huy của cô nghĩ rằng cô đang điều khiển họ, hoặc rằng cô trở thành một người chỉ huy bởi cô có vài phép thuật đặc biệt. cô chỉ có thể chia sẻ năng lực cô đã có, và cô không thể giúp bất cứ ai không xứng đáng trở thành một anh hùng.
Huấn luyện viên Hedge càu nhàu. “Quá tệ. Siêu-cơ bắp sẽ rất tuyệt.” Ông trở lại sắp xếp cái ba lô của mình, hình như nó có một nguồn cung cấp không đáy những đồ dùng nấu ăn, thiết bị bảo hộ, và những dụng cụ thể thao linh tinh.
Nico hớp một ngụm nước kỳ lân nữa. Đôi mắt cậu trĩu xuống kiệt sức, nhưng Reyna có thể nói cậu đangcố gắng để tỉnh táo.
“Giờ chị lưỡng lự,” cậu nhận thấy. “Khi chị dùng sức mạnh của chị… chị có nhận được thứ như, ừm, phản hồi từ em?”
“Nó không phải là ngoại cảm,” cô đáp. “Nó thậm chí không phải là một liên kết tương giao. Chỉ là… mộtđợt sóng kiệt sức tạm thời. Những xúc cảm ban đầu. sự đau đớn của em ảnh hưởng đến chị. Chị nhận lấy một ít gánh nặng của em.”
Biểu hiện của Nico trở nên cảnh giác.
Cậu xoay chiếc nhẫn bạc hình đầu lâu trên ngón tay cậu, cùng với cách Reyna làm với chiếc nhẫn bạc của cô khi cô đang suy nghĩ. Việc chia sẻ một thói quen với con trai của Hades làm cô lo lắng.
cô cảm thấy đau đớn hơn từ Nico bởi sự kết nối nhanh chóng của họ hơn là sự đau đớn cô nhận được từ toàn bộ quân đoàn của mình trong suốt trận chiến chống lại người khổng lồ Polybotes. Nó làm cô kiệt quệ hơn cả lần cuối cùng cô dùng sức mạnh của mình, để cứu con pegasus Scipio của cô trong suốt chuyến hành trình qua Đại Tây Dương.
cô cố gắng loại bỏ ký ức đó. Người bạn có cánh dũng cảm của cô chết vì chất độc, miệng nó nằm trong lòng cô, nhìn cô một cách tin tưởng khi cô giơ con dao găm của mình lên và kết thúc sự đau đớn của nó… Ôi các vị thần, không. cô không thể day đi day lại điều đó hoặc nó sẽ làm cô tan nát.
Nhưng nỗi đau cô cảm nhận từ Nico sâu sắc hơn nhiều.
“Em nên nghỉ ngơi,” cô bảo cậu. “Sau hai cú nhảy, mặc dù với một chút ít giúp đỡ… em may mắn khi vẫn còn sống. Chúng ta sẽ cần em sẵn sàng lần nữa trước khi màn đêm buông xuống.”
cô cảm thấy tồi tệ khi yêu cầu cậu làm những việc quá bất khả thi. không may, cô đã có rất nhiều sựtập luyện đẩy các á thần ra ngoài giới hạn của họ.
Nico nghiến chặt quai hàm và gật đầu. “Giờ thì chúng ta bị dính lại chỗ này.” Cậu liếc qua đống đổ nát. “Nhưng Pompeii là nơi cuối cùng em chọn để hạ cánh. Nơi này đầy rẫy những vong hồn[3].”
“Vượn cáo[4]?” Huấn luyện viên Hedge có vẻ đang làm cái gì đó như lưới từ dây diều, một cái vợt quầng vợt và một con dao săn bắt. “Ý cậu là những con vật ồn ào xù lông dễ thương –”
“không.” Nico có vẻ bực mình, giống như cậu đã nghe câu hỏi đó rất nhiều lần. “Những hồn ma lang thang. Những con ma không thân thiện. Tất cả các thành phố La Mã đều có chúng, nhưng ở Pompeii –”
“Toàn bộ thành phố đã bị xóa sổ,” Reyna nhớ lại. “Vào năm 79 Trước Công Nguyên, Vesusvius đã phun trào và vùi lấp thị trấn trong tro tàn.”
Nico gật đầu. “một thảm kịch như thế tạo nên rất nhiều linh hồn giận dữ.”
Huấn luyện viên Hedge nhìn về ngọn núi lửa đằng xa. “Nó đang bốc khói. Đó có phải dấu hiệu xấu không?”
“Tôi – tôi không chắc.” Nico chọc vào một cái lỗ trên đầu gối của chiếc quần jeans đen của cậu. “Những thần núi, các ourae, có thể cảm nhận những đứa con của Hades. Có thể đó là lý do chúng ta bị kéo khỏi đường đi. Linh hồn của Vesuvius có lẽ đã cố giết chúng ta. Nhưng em nghi ngờ ngọn núi có thể làm hại chúng ta từ khoảng xa như này. Việc thực hiện một vụ phun trào hoàn toàn sẽ mất rất lâu. Mối đe dọa ngay giờ là tất cả những gì quanh chúng ta.”
Gáy của Reyna ngứa ran.
cô đã lớn lên quen thuộc với những Thần giữ nhà, những linh hồn thân thiện tại Trại Jupiter, nhưng mặc dù chúng làm cô cảm thấy lo lắng. Chúng không hiểu về không gian cá nhân. Thỉnh thoảng chúng đixuyên qua cô, để cô lại với cảm giác chóng mặt. Việc ở lại Pompeii làm Reyna có cùng cảm giác, như là toàn bộ thành phố là một con ma to lớn đã nuốt trọn cô.
cô không thể nói với những người bạn của mình cô sợ những con ma nhiều như thế nào, hay tại sao côsợ chúng. Toàn bộ lý do cô và chị gái cô đã phải bỏ chạy khỏi San Juan những năm trước đó… bí mật đó phải được giữ đến chết.
“Em có thể giữ chúng không đến gần được không?” cô hỏi.
Nico lật ngược lòng bàn tay. “Em vừa gửi tin nhắn: Tránh xa. Nhưng khi em ngủ nó sẽ không hiệu quả lắm.”
Huấn luyện viên Hedge vỗ nhẹ cái vợt-quần-vợt-dao tạm thời của mình. “Đừng lo, nhóc. Ta sẽ lập mộtvành đai với chuông báo động và cạm bẫy. Hơn nữa, ta sẽ trông nom cậu mọi lúc với gậy bóng chày của mình.”
Điều đó có vẻ như không trấn an Nico, nhưng đôi mắt cậu đã nhắm một nữa. “Được rồi. Nhưng… nhẹnhàng một chút. Chúng ta không muốn một Albania khác.”
“không,” Reyna đồng ý.
Kinh nghiệm di chuyển-bóng tối đầu tiên cùng nhau của họ vào hai ngày trước đã là một sự thất bại hoàn toàn, có thể là phần đáng hổ thẹn nhất trong sự nghiệp lâu dài của Reyna. Có lẽ một ngày nào đó, nếu họ sống sót, họ sẽ nhìn lại nó và cười, nhưng không phải bây giờ. Ba người bọn họ đã đồng ý không bao giờ nói về nó. Điều gì đã xảy ra ở Albania sẽ ở lại Albania.
Huấn luyện viên Hedge nhìn có vẻ tổn thương. “Tốt, sao cũng được. Nghỉ ngơi đi, nhóc. Chúng ta để cậu phục hồi.”
“Được rồi,” Nico dịu lại. “Có lẽ một chút…” Cậu cố gắng cởi chiếc áo khoác phi công[5] của mình ra và xếp nó thành một cái gối trước khi cậu đổ nhào xuống và bắt đầu ngáy.
Reyna ngạc nhiên bởi cậu bé trông thanh thản làm sao. Những lo lắng biến mất. Gương mặt cậu biến thành thiên thần một cách kì lạ… giống như họ của cậu, di Angelo. cô gần như có thể tin rằng cậu chỉ là một cậu bé mười bốn tuổi, không phải là con trai của Hades người đã bị kéo ra khỏi khoảng thời gian những năm 1940 và buộc phải chịu đựng nhiều bi kịch và nguy hiểm hơn hầu hết các á thần phải chịu trong một cuộc đời.
Khi Nico đến Trại Jupiter, Reyna không tin tưởng cậu. cô cảm thấy chẳng có gì với câu chuyện của cậu hơn là một đại sứ của cha cậu, Pluto. Bây giờ, đương nhiên, cô biết sự thật. Cậu là một á thần Hy Lạp – người đầu tiên sống trong ký ức, có lẽ là người đầu tiên từng, qua lại giữa hai trại La Mã và Hy Lạp mà không nói cho trại nào biết sự tồn tại của trại kia.
Lạ thay, điều đó làm Reyna tin tưởng Nico hơn.
Chắc chắn, cậu không phải là một người La Mã. Cậu chưa bao giờ đi săn với Lupa hoặc chịu đựng sựhuấn luyện tàn bạo của quân đoàn. Nhưng Nico đã chứng minh bản thân ở những khía cạnh khác. Cậu đã giữ bí mật của hai trại vì những lý do tốt nhất, bởi vì cậu sợ một cuộc chiến. Cậu đã cô độc lao xuống Tartarus, tình nguyện, đi tìm Cửa Tử. Cậu đã bị những tên khổng lồ bắt giữ và giam cầm. Cậu đã chỉ huy thủy thủ tàu Argo II đi qua Nhà của Hades… và giờ đây đã chấp nhận một cuộc tìm kiếm kinh khủng khác: liều lĩnh để mang bức tượng Athena Parthenos trở về Trại Con Lai.
Tiến độ của cuộc hành trình chậm đến bực mình. Họ chỉ có thể di chuyển-bóng tối vài trăm ki-lô-mét mỗi đêm, nghỉ ngơi trong ngày để Nico phục hồi, nhưng mặc dù điều đó đòi hỏi nhiều khả năng chịu đựng từ Nico hơn Reyna cho là có thể.
Cậu mang quá nhiều nỗi buồn và cô đơn, rất nhiều nỗi buồn khổ. Cậu vẫn đặt nhiệm vụ của mình lên hàng đầu. Cậu thật kiên trì. Reyna tôn trọng điều đó. cô hiểu điều đó.
cô chưa bao giờ là một người nhạy cảm, nhưng cô có một mong muốn kỳ lạ nhất là choàng cái áo choàng của cô lên hai vai Nico và giấu cậu trong đó. cô tự thầm quở trách bản thân mình. Cậu ấy là mộtngười bạn, không phải là em trai của cô. Cậu sẽ không đánh giá cao hành động đó.
“Này.” Huấn luyện viên Hedge làm gián đoạn những suy nghĩ của cô. “cô cũng cần ngủ. Ta sẽ canh gác ca đầu và nấu một ít thức ăn. Những con ma đó sẽ không quá nguy hiểm bây giờ bởi vì mặt trời đanglên.”
Reyna không nhận ra ánh sáng đang trở nên như thế nào. Những đám mây hồng và ngọc lam đan xen phía chân trời phương đông. Thần đồng áng nhỏ ném một cái bóng qua vòi phun nước khô.
“Tôi đã đọc về nơi này,” Reyna nhận ra. “Nó là một trong những biệt thự được bảo quản tốt nhất ở Pompeii. Họ gọi nó là Nhà của Thần Đồng Áng.”
Gleeson nhìn chằm chằm bức tượng chán ghét. “Đúng, chà, hôm nay nó là Nhà của Thần Rừng.”
Reyna cố nở một nụ cười. cô đang bắt đầu coi trọng những điểm khác nhau giữ thần rừng và thần đồng áng. Nếu cô từng ngủ cạnh một thần đồng áng trong lúc làm nhiệm vụ, cô sẽ thức dậy với đồ đạc bị đánh cắp, một đôi ria mép được vẽ trên mặt cô và gã thần đồng áng đã đi xa. Huấn luyện viên Hedge thì khác – hầu như tốt khác, mặc dù ông có một mỗi ám ảnh không tốt cho sức khỏe với nghệ thuật chiến tranh và gậy bóng chày.
“Được rồi,” cô đồng ý. “Ông gác ca đầu. Tôi sẽ để Aurum và Argentum làm nhiệm vụ canh gác với ông.”
Hedge trông như ông muốn phản kháng, nhưng Reyna huýt sáo mạnh. Hai con chó săn kim loại hiện ra từ đống đổ nát, chạy về phía cô theo hai hướng khác nhau. Mặc dù sau rất nhiều năm, Reyna khôngbiết chúng đến từ đâu hay chúng đi đâu khi cô giải tán chúng, nhưng gặp chúng làm tinh thần cô nâng lên.
Hedge thông giọng. “cô chắc chúng không phải là Dalmatian[6]? Chúng trông như Dalmatian.”
“Chúng là chó săn, Huấn luyện viên.” Reyna không biết tại sao Hedge sợ Dalmatian như vậy, nhưng giờ cô quá mệt mỏi để hỏi.
“Aurum, Argentum, canh gác cho bọn ta khi ta ngủ. Hãy vâng lời Gleeson Hedge.”
Hai con chó đi vòng trong sân, giữ khoảng cách với bức tượng Athena Parthenos, tỏ ra thù hận với mọi thứ La Mã.
Bản thân Reyna đã quen với việc đó, và cô khá chắc bức tượng không đánh giá cao việc được chuyển tới giữa một thành phố La Mã cổ đại.
cô nằm xuống và kéo chiếc áo choàng tím qua người. Những ngón tay cô nắm chặt cái túi nhỏ trên thắc lưng của cô, nơi cô giữ đồng tiền bạc Annabeth đã đưa cho cô trước khi họ tách ra ở Epirus.
Nó là một dấu hiệu mà mọi việc có thể thay đổi, Annabeth đã nói với cô. Dấu hiệu của Athena giờ là của cậu. Có lẽ đồng tiền sẽ mang lại may mắn cho cậu.
Reyna không chắc liệu may mắn đó sẽ tốt hay xấu.
cô nhìn lại thần đồng áng bằng đồng co rúm lại lần cuối trước bình minh và bức tượng Athena Parthenos. Sau đó nhắm mắt và chìm vào những giấc mơ.
Chú thích
[1] nguyên văn teleport
[2] nguyên văn news flash, một thông tin quan trọng được phát sóng riêng thường làm gián đoạn những chương trình khác.
[3] nguyên văn lemures
[4] nguyên văn lemurs
[5] nguyên văn aviator jacket, giống như hình:
http://www.nycupcake.com/wp-content/uploads/2012/12/amelia-earhart-aviator-jacket.jpg
[6] giống chó lông trắng đốm đen
Khung cảnh đầu tiên cô nhìn thấy của miền nam nước Ý là từ một trăm năm mươi mét trên khôngtrung. Về hướng tây, dọc theo đường lưỡi liềm của vịnh Naples, ánh đèn của những thành phố đangngủ lấp lánh trong trước bình minh u ám. Ba trăm mét phía dưới cô, một miệng núi lửa rộng một phẩy năm ki-lô-mét há miệng trên đỉnh núi, đám hơi trắng bốc lên từ trung tâm.
sự mất phương hướng của Reyna mất một lát để lắng xuống. Việc di chuyển-bóng tối làm cô lảo đảo và nôn mửa, như thể cô bị kéo ra từ nước lạnh của phòng tắm nước lạnh sang phòng tắm hơi ở phòng tắm La Mã.
Sau đó cô nhận ra cô đang lơ lửng giữa không trung. Trọng lượng trở lại, và cô bắt đầu rơi.
“Nico!” cô hét lên.
“Sáo của thần Pan!” Gleeson Hedge nguyền rủa.
“Whaaaaa!” Nico vụt đi, suýt nữa trượt khỏi nắm tay của Reyna. cô giữ chặt và tóm cổ áo của Huấn luyện viên Hedge khi ông bắt đầu đổ nhào. Nếu họ chia ra bây giờ, họ sẽ chết.
Họ lao thẳng xuống núi lửa bởi vì món hành lý lớn nhất của họ - bức tượng Athena Parthenos cao mười hai mét – trượt theo sau họ, buộc vào bộ yên trên lưng Nico như một cái dù không mấy hiệu quả.
“Vesuvius ở phía dưới chúng ta!” Reyna hét lên trong gió. “Nico, dịch chuyển[1] chúng ta ra khỏi đây!”
Đôi mắt cậu hoang dại và không tập trung. Mái tóc đen mềm của cậu đập vào mặt cậu như một con quạ bị bắn khỏi bầu trời. “Em – em không thể! không có sức!”
Huấn luyện viên Hedge kêu be be. “Tin vắn[2], nhóc! Dê không thể bay! Kéo chúng ta ra khỏi đây hoặc chúng ta sẽ bị dẹp lép thành một Athena Partenos trứng tráng!”
Reyna cố gắng suy nghĩ. cô có thể chấp nhận cái chết nếu cô phải chết, nhưng nếu Athena Parthenos bị tiêu hủy cuộc tìm kiếm của họ sẽ thất bại. Reyna không thể chấp nhận điều đó.
“Nico, di chuyển-bóng tối,” cô ra lệnh. “Chị sẽ cho em mượn sức mạnh của chị.”
Cậu nhìn cô ngây người. “Làm sao –”
“Làm đi!”
cô nắm chặt tay cậu. Biểu tượng đuốc-và-lửa của Bellona trên cánh tay cô trở nên nóng đau đớn, như thể là nó đang thiêu đốt da cô lần đầu tiên.
Nico thở hổn hển. Màu sắc trở lại trên gương mặt câu. Chỉ trước khi họ chạm phải hơi nóng của núi lửa, họ trôi vào bóng đêm.
không khí trở nên lạnh lẽo. Tiếng gió được thay thế bởi một hỗn hợp những giọng thì thầm bằng hàng ngàn thứ tiếng. Bên trong cơ thể Reyna cảm giác như một chiếc thuyền buồm khổng lồ - những giọt xi-rô lạnh chảy trên đá bào – món yêu thích của cô từ thời thơ ấu ở Viejo San Juan.
cô tự hỏi tại sao ký ức đó xuất hiện lúc này, khi cô đang trên bờ vực của cái chết. Sau đó tầm nhìn của cô rõ ràng. Hai chân cô đặt lên đất rắn.
Bầu trời phương đông đã bắt đầu sáng lên. Trong một khoảnh khắc Reyna nghĩ là cô đã trở lại Rome Mới. Những cột Doric xếp thành một cánh cổng với kích thước của một viên kim cương bóng chày. Trước mặt cô, một thần đồng áng bằng đồng đứng giữa một vòi phun nước trũng được trang trí với gạch khảm.
Hoa tử vi và hoa hồng nở rộ ở khu vườn bên cạnh. Những cây cọ và thông vươn lên bầu trời. Những lối đi rải đá cuội dẫn đến cái sân theo vài hướng – những con đường thẳng, song song theo cấu trúc xây dựng La Mã, những tảng đá hiên nhà thấp với những cột trụ mái vòm.
Reyna quay lại. Phía sau cô, bức tượng Athena Parthenos đứng thẳng và nguyên vẹn, nổi trội trong sân như một món đồ trang trí cho bãi cỏ quá khổ lố bịch. Vị thần đồng áng nhỏ trong vòi phun nước với hai tay giơ lên, đối mặt với Athena, vì vậy ông ta trông có vẻ co rúm lại vì sợ hãi người mới đến.
trên đường chân trời, núi Vesuvius hiện lờ mờ - một cái bóng tối, cong cong bây giờ cách xa khoảng vài ki-lô-mét. Những cột khói dày cuộn lên từ đỉnh núi.
“Chúng ta đang ở Pompeii,” Reyna nhận ra.
“Ồ, không tốt,” Nico nói, và cậu ngay lập tức đổ sụp xuống.
“Ôi!” Huấn luyện viên Hedge tóm được cậu trước khi cậu đập xuống mặt đất. Thần rừng đỡ cậu dựa vào chân của Athena và gỡ bộ yên cương buộc cậu với bức tượng.
Đầu gối Reyna khuỵu xuống. cô đã chờ vài phản ứng dữ dội; nó xảy ra mỗi khi cô chia sẻ sức mạnh của mình. Nhưng cô không lường trước được Nico di Angelo đau đớn đến vậy. cô ngồi xuống một cách nặng nề, cố gắng để tỉnh táo.
Những vị thần của La Mã. Nếu đây chỉ là một phần của nỗi đau đớn của Nico… làm sao cậu ấy có thể gánh vác được?
cô cố gắng điều hòa hơi thở trong khi Huấn luyện viên Hedge lục lọi trong những món đồ đi cắm trại của mình. Xung quanh đôi giày của Nico, những tảng đá nứt ra. Bóng tối dường như lan tỏa nhanh hơn giống như một khẩu súng ngắn đầy mực phát nổ, như là cơ thể Nico đang cố gắng trục xuất tất cả những bóng ma cậu vừa đi qua.
Ngày hôm qua còn tồi tệ hơn: toàn bộ một cánh đồng những bộ xương khô khốc mọc lên từ mặt đất. Reyna không nghi ngờ điều đó sẽ lại xảy ra.
“Uống một chút đi.” cô đưa cho cậu một bi-đông nước kỳ lân – bột sừng kỳ lân trộn với nước thánh từ sông Tiểu Tiber. Họ đã thấy nó hiệu nghiệm với Nico hơn rượu tiên, giúp tẩy rửa sự mệt mỏi và bóng tối khỏi cơ thể của cậu mà ít nguy hiểm hơn việc tự bốc cháy.
Nico nuốt xuống. Cậu vẫn trông rất tồi tệ. Da cậu hơi xanh. Hai má cậu hóp xuống. Treo bên hông cậu, cây quyền trượng của Dioclethian tỏa ánh sáng màu tím giận dữ, giống như một vết thâm tím phóng xạ.
Cậu nghiên cứu Reyna. “Chị đã làm như thế nào… sự dâng trào năng lượng đó?”
Reyna nhìn sang cánh tay mình. Vết xăm vẫn còn bỏng rát như sáp nóng: biểu tượng của Bellona, SPQR, với bốn gạch cho bốn năm phục vụ. “Chị không thích nói về điều đó,” cô nói, “nhưng đó là sức mạnh từ mẹ chị. Chị có thể truyền sức mạnh cho người khác.”
Huấn luyện viên Hedge ngước nhìn khỏi cái ba lô của mình. “thật chứ? Tại sao cô chưa bao giờ treo ta lên, cô gái La Mã? Ta muốn siêu-cơ bắp!”
Reyna cau mày. “Nó không hoạt động như thế, Huấn luyện viên. Tôi chỉ có thể làm việc đó trong những tình huống sinh tử, và sẽ hữu ích hơn trong một nhóm đông. Khi tôi chỉ huy quân đội, tôi có thể chia bất cứ thứ gì tôi có – sức mạnh, cam đảm, sức chịu đựng – được nhân lên với số lượng áp lực của tôi.”
Nico cong mày. “Có ích cho một pháp quan La Mã.”
Reyna không trả lời. cô không thích nói về sức mạnh của mình chính vì lý do này. cô không muốn những á thần dưới sự chỉ huy của cô nghĩ rằng cô đang điều khiển họ, hoặc rằng cô trở thành một người chỉ huy bởi cô có vài phép thuật đặc biệt. cô chỉ có thể chia sẻ năng lực cô đã có, và cô không thể giúp bất cứ ai không xứng đáng trở thành một anh hùng.
Huấn luyện viên Hedge càu nhàu. “Quá tệ. Siêu-cơ bắp sẽ rất tuyệt.” Ông trở lại sắp xếp cái ba lô của mình, hình như nó có một nguồn cung cấp không đáy những đồ dùng nấu ăn, thiết bị bảo hộ, và những dụng cụ thể thao linh tinh.
Nico hớp một ngụm nước kỳ lân nữa. Đôi mắt cậu trĩu xuống kiệt sức, nhưng Reyna có thể nói cậu đangcố gắng để tỉnh táo.
“Giờ chị lưỡng lự,” cậu nhận thấy. “Khi chị dùng sức mạnh của chị… chị có nhận được thứ như, ừm, phản hồi từ em?”
“Nó không phải là ngoại cảm,” cô đáp. “Nó thậm chí không phải là một liên kết tương giao. Chỉ là… mộtđợt sóng kiệt sức tạm thời. Những xúc cảm ban đầu. sự đau đớn của em ảnh hưởng đến chị. Chị nhận lấy một ít gánh nặng của em.”
Biểu hiện của Nico trở nên cảnh giác.
Cậu xoay chiếc nhẫn bạc hình đầu lâu trên ngón tay cậu, cùng với cách Reyna làm với chiếc nhẫn bạc của cô khi cô đang suy nghĩ. Việc chia sẻ một thói quen với con trai của Hades làm cô lo lắng.
cô cảm thấy đau đớn hơn từ Nico bởi sự kết nối nhanh chóng của họ hơn là sự đau đớn cô nhận được từ toàn bộ quân đoàn của mình trong suốt trận chiến chống lại người khổng lồ Polybotes. Nó làm cô kiệt quệ hơn cả lần cuối cùng cô dùng sức mạnh của mình, để cứu con pegasus Scipio của cô trong suốt chuyến hành trình qua Đại Tây Dương.
cô cố gắng loại bỏ ký ức đó. Người bạn có cánh dũng cảm của cô chết vì chất độc, miệng nó nằm trong lòng cô, nhìn cô một cách tin tưởng khi cô giơ con dao găm của mình lên và kết thúc sự đau đớn của nó… Ôi các vị thần, không. cô không thể day đi day lại điều đó hoặc nó sẽ làm cô tan nát.
Nhưng nỗi đau cô cảm nhận từ Nico sâu sắc hơn nhiều.
“Em nên nghỉ ngơi,” cô bảo cậu. “Sau hai cú nhảy, mặc dù với một chút ít giúp đỡ… em may mắn khi vẫn còn sống. Chúng ta sẽ cần em sẵn sàng lần nữa trước khi màn đêm buông xuống.”
cô cảm thấy tồi tệ khi yêu cầu cậu làm những việc quá bất khả thi. không may, cô đã có rất nhiều sựtập luyện đẩy các á thần ra ngoài giới hạn của họ.
Nico nghiến chặt quai hàm và gật đầu. “Giờ thì chúng ta bị dính lại chỗ này.” Cậu liếc qua đống đổ nát. “Nhưng Pompeii là nơi cuối cùng em chọn để hạ cánh. Nơi này đầy rẫy những vong hồn[3].”
“Vượn cáo[4]?” Huấn luyện viên Hedge có vẻ đang làm cái gì đó như lưới từ dây diều, một cái vợt quầng vợt và một con dao săn bắt. “Ý cậu là những con vật ồn ào xù lông dễ thương –”
“không.” Nico có vẻ bực mình, giống như cậu đã nghe câu hỏi đó rất nhiều lần. “Những hồn ma lang thang. Những con ma không thân thiện. Tất cả các thành phố La Mã đều có chúng, nhưng ở Pompeii –”
“Toàn bộ thành phố đã bị xóa sổ,” Reyna nhớ lại. “Vào năm 79 Trước Công Nguyên, Vesusvius đã phun trào và vùi lấp thị trấn trong tro tàn.”
Nico gật đầu. “một thảm kịch như thế tạo nên rất nhiều linh hồn giận dữ.”
Huấn luyện viên Hedge nhìn về ngọn núi lửa đằng xa. “Nó đang bốc khói. Đó có phải dấu hiệu xấu không?”
“Tôi – tôi không chắc.” Nico chọc vào một cái lỗ trên đầu gối của chiếc quần jeans đen của cậu. “Những thần núi, các ourae, có thể cảm nhận những đứa con của Hades. Có thể đó là lý do chúng ta bị kéo khỏi đường đi. Linh hồn của Vesuvius có lẽ đã cố giết chúng ta. Nhưng em nghi ngờ ngọn núi có thể làm hại chúng ta từ khoảng xa như này. Việc thực hiện một vụ phun trào hoàn toàn sẽ mất rất lâu. Mối đe dọa ngay giờ là tất cả những gì quanh chúng ta.”
Gáy của Reyna ngứa ran.
cô đã lớn lên quen thuộc với những Thần giữ nhà, những linh hồn thân thiện tại Trại Jupiter, nhưng mặc dù chúng làm cô cảm thấy lo lắng. Chúng không hiểu về không gian cá nhân. Thỉnh thoảng chúng đixuyên qua cô, để cô lại với cảm giác chóng mặt. Việc ở lại Pompeii làm Reyna có cùng cảm giác, như là toàn bộ thành phố là một con ma to lớn đã nuốt trọn cô.
cô không thể nói với những người bạn của mình cô sợ những con ma nhiều như thế nào, hay tại sao côsợ chúng. Toàn bộ lý do cô và chị gái cô đã phải bỏ chạy khỏi San Juan những năm trước đó… bí mật đó phải được giữ đến chết.
“Em có thể giữ chúng không đến gần được không?” cô hỏi.
Nico lật ngược lòng bàn tay. “Em vừa gửi tin nhắn: Tránh xa. Nhưng khi em ngủ nó sẽ không hiệu quả lắm.”
Huấn luyện viên Hedge vỗ nhẹ cái vợt-quần-vợt-dao tạm thời của mình. “Đừng lo, nhóc. Ta sẽ lập mộtvành đai với chuông báo động và cạm bẫy. Hơn nữa, ta sẽ trông nom cậu mọi lúc với gậy bóng chày của mình.”
Điều đó có vẻ như không trấn an Nico, nhưng đôi mắt cậu đã nhắm một nữa. “Được rồi. Nhưng… nhẹnhàng một chút. Chúng ta không muốn một Albania khác.”
“không,” Reyna đồng ý.
Kinh nghiệm di chuyển-bóng tối đầu tiên cùng nhau của họ vào hai ngày trước đã là một sự thất bại hoàn toàn, có thể là phần đáng hổ thẹn nhất trong sự nghiệp lâu dài của Reyna. Có lẽ một ngày nào đó, nếu họ sống sót, họ sẽ nhìn lại nó và cười, nhưng không phải bây giờ. Ba người bọn họ đã đồng ý không bao giờ nói về nó. Điều gì đã xảy ra ở Albania sẽ ở lại Albania.
Huấn luyện viên Hedge nhìn có vẻ tổn thương. “Tốt, sao cũng được. Nghỉ ngơi đi, nhóc. Chúng ta để cậu phục hồi.”
“Được rồi,” Nico dịu lại. “Có lẽ một chút…” Cậu cố gắng cởi chiếc áo khoác phi công[5] của mình ra và xếp nó thành một cái gối trước khi cậu đổ nhào xuống và bắt đầu ngáy.
Reyna ngạc nhiên bởi cậu bé trông thanh thản làm sao. Những lo lắng biến mất. Gương mặt cậu biến thành thiên thần một cách kì lạ… giống như họ của cậu, di Angelo. cô gần như có thể tin rằng cậu chỉ là một cậu bé mười bốn tuổi, không phải là con trai của Hades người đã bị kéo ra khỏi khoảng thời gian những năm 1940 và buộc phải chịu đựng nhiều bi kịch và nguy hiểm hơn hầu hết các á thần phải chịu trong một cuộc đời.
Khi Nico đến Trại Jupiter, Reyna không tin tưởng cậu. cô cảm thấy chẳng có gì với câu chuyện của cậu hơn là một đại sứ của cha cậu, Pluto. Bây giờ, đương nhiên, cô biết sự thật. Cậu là một á thần Hy Lạp – người đầu tiên sống trong ký ức, có lẽ là người đầu tiên từng, qua lại giữa hai trại La Mã và Hy Lạp mà không nói cho trại nào biết sự tồn tại của trại kia.
Lạ thay, điều đó làm Reyna tin tưởng Nico hơn.
Chắc chắn, cậu không phải là một người La Mã. Cậu chưa bao giờ đi săn với Lupa hoặc chịu đựng sựhuấn luyện tàn bạo của quân đoàn. Nhưng Nico đã chứng minh bản thân ở những khía cạnh khác. Cậu đã giữ bí mật của hai trại vì những lý do tốt nhất, bởi vì cậu sợ một cuộc chiến. Cậu đã cô độc lao xuống Tartarus, tình nguyện, đi tìm Cửa Tử. Cậu đã bị những tên khổng lồ bắt giữ và giam cầm. Cậu đã chỉ huy thủy thủ tàu Argo II đi qua Nhà của Hades… và giờ đây đã chấp nhận một cuộc tìm kiếm kinh khủng khác: liều lĩnh để mang bức tượng Athena Parthenos trở về Trại Con Lai.
Tiến độ của cuộc hành trình chậm đến bực mình. Họ chỉ có thể di chuyển-bóng tối vài trăm ki-lô-mét mỗi đêm, nghỉ ngơi trong ngày để Nico phục hồi, nhưng mặc dù điều đó đòi hỏi nhiều khả năng chịu đựng từ Nico hơn Reyna cho là có thể.
Cậu mang quá nhiều nỗi buồn và cô đơn, rất nhiều nỗi buồn khổ. Cậu vẫn đặt nhiệm vụ của mình lên hàng đầu. Cậu thật kiên trì. Reyna tôn trọng điều đó. cô hiểu điều đó.
cô chưa bao giờ là một người nhạy cảm, nhưng cô có một mong muốn kỳ lạ nhất là choàng cái áo choàng của cô lên hai vai Nico và giấu cậu trong đó. cô tự thầm quở trách bản thân mình. Cậu ấy là mộtngười bạn, không phải là em trai của cô. Cậu sẽ không đánh giá cao hành động đó.
“Này.” Huấn luyện viên Hedge làm gián đoạn những suy nghĩ của cô. “cô cũng cần ngủ. Ta sẽ canh gác ca đầu và nấu một ít thức ăn. Những con ma đó sẽ không quá nguy hiểm bây giờ bởi vì mặt trời đanglên.”
Reyna không nhận ra ánh sáng đang trở nên như thế nào. Những đám mây hồng và ngọc lam đan xen phía chân trời phương đông. Thần đồng áng nhỏ ném một cái bóng qua vòi phun nước khô.
“Tôi đã đọc về nơi này,” Reyna nhận ra. “Nó là một trong những biệt thự được bảo quản tốt nhất ở Pompeii. Họ gọi nó là Nhà của Thần Đồng Áng.”
Gleeson nhìn chằm chằm bức tượng chán ghét. “Đúng, chà, hôm nay nó là Nhà của Thần Rừng.”
Reyna cố nở một nụ cười. cô đang bắt đầu coi trọng những điểm khác nhau giữ thần rừng và thần đồng áng. Nếu cô từng ngủ cạnh một thần đồng áng trong lúc làm nhiệm vụ, cô sẽ thức dậy với đồ đạc bị đánh cắp, một đôi ria mép được vẽ trên mặt cô và gã thần đồng áng đã đi xa. Huấn luyện viên Hedge thì khác – hầu như tốt khác, mặc dù ông có một mỗi ám ảnh không tốt cho sức khỏe với nghệ thuật chiến tranh và gậy bóng chày.
“Được rồi,” cô đồng ý. “Ông gác ca đầu. Tôi sẽ để Aurum và Argentum làm nhiệm vụ canh gác với ông.”
Hedge trông như ông muốn phản kháng, nhưng Reyna huýt sáo mạnh. Hai con chó săn kim loại hiện ra từ đống đổ nát, chạy về phía cô theo hai hướng khác nhau. Mặc dù sau rất nhiều năm, Reyna khôngbiết chúng đến từ đâu hay chúng đi đâu khi cô giải tán chúng, nhưng gặp chúng làm tinh thần cô nâng lên.
Hedge thông giọng. “cô chắc chúng không phải là Dalmatian[6]? Chúng trông như Dalmatian.”
“Chúng là chó săn, Huấn luyện viên.” Reyna không biết tại sao Hedge sợ Dalmatian như vậy, nhưng giờ cô quá mệt mỏi để hỏi.
“Aurum, Argentum, canh gác cho bọn ta khi ta ngủ. Hãy vâng lời Gleeson Hedge.”
Hai con chó đi vòng trong sân, giữ khoảng cách với bức tượng Athena Parthenos, tỏ ra thù hận với mọi thứ La Mã.
Bản thân Reyna đã quen với việc đó, và cô khá chắc bức tượng không đánh giá cao việc được chuyển tới giữa một thành phố La Mã cổ đại.
cô nằm xuống và kéo chiếc áo choàng tím qua người. Những ngón tay cô nắm chặt cái túi nhỏ trên thắc lưng của cô, nơi cô giữ đồng tiền bạc Annabeth đã đưa cho cô trước khi họ tách ra ở Epirus.
Nó là một dấu hiệu mà mọi việc có thể thay đổi, Annabeth đã nói với cô. Dấu hiệu của Athena giờ là của cậu. Có lẽ đồng tiền sẽ mang lại may mắn cho cậu.
Reyna không chắc liệu may mắn đó sẽ tốt hay xấu.
cô nhìn lại thần đồng áng bằng đồng co rúm lại lần cuối trước bình minh và bức tượng Athena Parthenos. Sau đó nhắm mắt và chìm vào những giấc mơ.
Chú thích
[1] nguyên văn teleport
[2] nguyên văn news flash, một thông tin quan trọng được phát sóng riêng thường làm gián đoạn những chương trình khác.
[3] nguyên văn lemures
[4] nguyên văn lemurs
[5] nguyên văn aviator jacket, giống như hình:
http://www.nycupcake.com/wp-content/uploads/2012/12/amelia-earhart-aviator-jacket.jpg
[6] giống chó lông trắng đốm đen
Bình luận truyện