Chương 19
Mưa đạn này chỉ xuất hiện trong chớp mắt, rất nhanh đã bị những mưa đạn khác bao phủ, như chưa bao giờ xuất hiện.
Ngải Triết lại nhìn màn hình máy tính của mình, rất lâu chưa hoàn hồn.
Thật vất vả hắn mới thuyết phục mình Momo không phải là Mac, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy mưa đạn này, hắn vẫn không nhịn được nghĩ —— Thì ra không chỉ có một mình hắn cảm thấy như vậy... Không phải là giấc mộng của hắn.
Nhưng hắn không có ý định hỏi thử Momo nữa.
Dù sao hắn cũng là fan của Mac, không muốn bôi đen Mac -- Tuyển thủ chuyên nghiệp chạy tới rank thấp, nói ra có thể bị người ta chửi một năm.
Nhưng fan gặp được thần tượng của mình, có thể hoàn toàn bình tĩnh tự nhiên cũng là không có khả năng.
"Momo, cậu có muốn băng đít không? Ở đây tôi có hơn 80 cái, chia cho cậu chút nhé?"
Kể từ khi tổ đội với Momo, Ngải Triết, người không lấy nổi cái đầu, đã bật chế độ điên cuồng liếm hòm.
Từ đầu đến giờ, cơ bản là Momo đánh tàn phế quân địch, Văn Khê tận dụng mọi cách cướp đầu người, Ngải Triết liếm hòm, Lộ Bỉ nhảy múa.
Sau khi liếm N cái hòm, Ngải Triết không có gì khác, chính là có rất nhiều băng đít, nghĩ có nên cho đồng đội hay không, liền nịnh Mạc Thần.
Mạc Thần hờ hững đáp lại: "Không cần."
Khóe môi Ngải Triết co rút, rất có loại cảm giác mặt nóng dán mông lạnh.
Mưa đạn cũng bắt đầu một vòng chế giễu mới.
[Ha ha ha, Ái Trư lại dùng chiến thuật mới?]
[Đừng nói với tôi anh đang yêu thương Momo!]
Ngay cả cộng sự Lộ Bỉ của hắn cũng không nhịn được mà mắng: "Cậu đang làm gì vậy? Căn bản người ta không muốn phản ứng với cậu."
Ngải Triết: "Mẹ kiếp, tôi chỉ thuận miệng hỏi!"
Lộ Bỉ: "Ai không hỏi lại hỏi Momo? Cậu không nhìn ra trong mắt người ta chỉ có Khê Khê à? Giọng điệu hắn dùng khi nói chuyện với Khê Khê, hoàn toàn không giống với giọng điệu khi đáp lại cậu!"
Ngải Triết: "Đúng vậy!"
Cái này chỉ cần là người không điếc đều có thể nghe ra, lúc Mạc Thần nói chuyện với Văn Khê, giọng điệu kia gọi là dịu dàng cưng chiều, thậm chí còn hay mang theo ý cười.
Nhưng một khi Ngải Triết nịnh hắn, giọng điệu của hắn sẽ trong nháy mắt lạnh xuống, đáp lại càng ngắn càng tốt, hận không thể chỉ trả lời một chữ.
—— Tiêu chuẩn kép trần trụi!
Gần 10 phút sau, vòng bo đầu tiên bắt đầu thu lại, bốn người lần lượt lên hai chiếc xe máy đi về phía khu vực an toàn.
Bây giờ đầu người trên tay Ngải Triết và Lộ Bỉ đều là 0, Mạc Thần 6 người, Văn Khê 9 người.
Khi Văn Khê báo ra con số này, Ngải Triết sợ hãi suýt lật xe máy, cũng may kỹ thuật lái xe của hắn không tệ, vung chuột lên, thành công cứu được một xe hai mạng: "... ĐM, làm sao mà anh em làm được thế?"
Trong lòng Văn Khê đắc ý nhưng ngoài miệng khẳng định phải khiêm tốn một chút: "Không có, căn bản là Momo hạ gục, bị tôi cướp đầu người mà thôi."
Mạc Thần lập tức đáp lại một câu: "Có thể cướp được cũng là bản lĩnh của anh."
Bất ngờ không kịp đề phòng thổi phồng cho nhau, Ngải Triết nghe thấy nổi da gà: "Hai người đủ rồi! Có để cho người ta chơi trò chơi thật tốt không?!"
Đương nhiên Mạc Thần không để ý tới hắn, tự nói với Văn Khê: "Lần đầu tiên nhìn thấy anh, tôi đã cảm thấy kỹ năng của anh không tệ, anh thật sự nên suy nghĩ một chút..."
Văn Khê: "Không suy nghĩ, cảm ơn."
Mạc Thần dở khóc dở cười, ba chữ "Đánh chuyên nghiệp" cứ như vậy bị kẹt ở trong cổ họng.
Mặt cũng đã gặp qua, Văn Khê còn không biết Mạc Thần à! Thật sự không rời ba chữ đánh chuyên nghiệp!
Nhưng cậu biết Mạc Thần muốn nói cái gì, Ngải Triết và Lộ Bỉ lại không biết.
Lộ Bỉ: "Hãy suy nghĩ về cái gì?"
Ngải Triết: "Đừng nói một nửa! Làm cho mọi người tò mò được không!"
Mạc Thần không đáp lại, Văn Khê cũng làm bộ cái gì cũng không nghe thấy.
Mưa đạn đành phải tự điền vào chỗ trống.
[Suy nghĩ kết hôn với tôi?]
[Momo: Kỹ thuật của tôi cũng tốt, chúng ta sinh ra là một cặp, Em suy nghĩ gì về tôi?]
[Lần đầu tiên tôi nhìn thấy em, tôi đã cảm thấy em là người trong định mệnh của tôi.]
Nhìn những mưa đạn này, Văn Khê không cười nổi: "Ài, mấy người đủ rồi... Có phải chúng tôi làm bất cứ cái gì, đều sẽ trở thành tán tỉnh trong mắt mấy người không?"
Không đợi mưa đạn đáp lại, Ngải Triết dẫn đầu mắng một câu: "Ha, thế mà cậu không biết xấu hổ trách người xem? Các cậu không định suy nghĩ lại về bản thân một chút?"
[Ha ha ha ha, nói hay lắm! Quá chất chơi!]
[Ha ha ha, mắng điệu nghệ! Tôi cười chết!]
Văn Khê bó tay, không giải thích được, ngồi im tại chỗ.
Ngay sau đó, 4 người ném xe máy đi vào khu F.
Đến địa bàn của mình, cuối cùng Ngải Triết cũng có không gian phát huy, miễn cưỡng lấy được hai cái đầu.
Mà Văn Khê đã trầm mê không thể kiềm chế đi cướp đầu của Mạc Thần, mỗi khi Mạc Thần bắn một phát, mũi tên của cậu đều sẽ đuổi theo.
Bởi vì Mạc Thần toàn một súng nổ đầu, cho nên lúc Văn Khê bắn tên, gần như quân địch đều trong trạng thái ngã xuống đất, sau khi trúng tên thường chết tại chỗ.
Vòng bo thứ ba bắt đầu thu lại, trên tay Văn Khê đã có 16 đầu người, Mạc Thần chỉ lấy được một nửa của cậu.
Thật sự Mạc Thần không nhịn được muốn nói —— chiếu theo hình thức này, hai người mà cùng đánh chuyên nghiệp, tuyệt đối điểm đầu người sẽ không thua bất kỳ một chiến đội nào!
Nhưng hắn biết Văn Khê cướp đầu của hắn chỉ là cảm thấy thú vị, cho nên do dự một chút vẫn không lên tiếng phá hỏng hứng thú của Văn Khê.
Ngược lại, Văn Khê tự chơi đến high, thăm dò đề nghị: "Có muốn cược không? Ván này nếu tôi nhiều đầu hơn cậu, cậu phải đáp ứng một mong muốn của tôi."
Mạc Thần nở nụ cười, trong giọng nói mang theo chút bất đắc dĩ: "Tại lúc anh có nhiều đầu người gấp đôi mới cược với tôi?"
Văn Khê ngẩn người: "Ừm, hình như có chút lố quá..."
Mạc Thần: "Cược."
Văn Khê: ???
Mạc Thần: "Nếu ván này kết thúc, đầu người của tôi vượt qua anh, anh cũng phải thỏa mãn một nguyện vọng của tôi chứ?"
Nghe được những lời này, mưa đạn lại bắt đầu thét chói tai, Văn Khê bắt đầu luống cuống —— Cậu còn không biết nguyện vọng của Mạc Thần là cái gì sao! Ngoài việc dụ dỗ cậu đánh chuyên nghiệp thì có chuyện gì khác!
Đương nhiên cậu sẽ từ chối: "Không đặt cược."
Mạc Thần: "Nhận thua? Khi đầu người gấp đôi tôi? Anh có chút tiền đồ không?"
Văn Khê: "..."
Mặc dù biết Mạc Thần đang kíƈɦ ŧɦíƈɦ cậu, tuy cậu có lòng tin duy trì ưu thế đầu người này cho đến khi trận đấu kết thúc.
Nhưng mà, không biết vì sao, cậu sợ rồi.
Đánh với Mạc Thần nhiều trận như vậy, từng là quân địch cũng từng là đồng đội, thậm chí thành công đánh bại Mạc Thần lấy vị trí thứ nhất, nhưng Văn Khê vẫn có loại cảm giác kỳ quái —— Cậu cảm thấy người này có thể làm bất cứ chuyện gì trong SGH, biến tất cả không thể thành có thể.
Nói cách khác, Văn Khê cảm thấy không nhìn thấy điểm cuối thực lực của Mạc Thần.
Cho nên dù hiện tại dẫn trước Mạc Thần tám đầu người, Văn Khê vẫn không dám cam đoan trận cược này cậu có thể thắng 100%.
Ngay khi Văn Khê do dự có nên cược với Mạc Thần hay không thì Mạc Thần lại mở miệng, thản nhiên thêm một câu: "Yên tâm, sẽ không ép anh làm bất cứ chuyện gì anh không muốn."
Văn Khê ngây ngẩn cả người, đột nhiên tim trở nên có chút khác thường —— có loại cảm giác bị chọc trúng.
Từ nhỏ đến lớn, có quá nhiều người ép cậu làm chuyện không muốn làm, vốn tưởng tốt nghiệp đại học là có thể tự do, không nghĩ tới chỉ là đi ra từ một cái lồng, vào một cái lồng khác.
Và bây giờ, một người nào đó nói với cậu rất rõ ràng - Tôi sẽ không buộc anh phải làm bất cứ cái gì anh không muốn.
Những lời này như một viên đạn, trực tiếp bắn vào trong lòng Văn Khê.
Tuy từ ngày đầu tiên cậu nhìn thấy Mạc Thần, đã rất thưởng thức hắn.
Người này thường xuyên nói những lời trêu chọc cậu, làm một ít hành động chấn động cậu, khiêu chiến lý trí của cậu.
Nhưng giờ khắc này, trong lòng Văn Khê có xúc động không nói thành lời.
Biết rõ Mạc Thần nói những lời này chỉ là: Ván cược này, mặc kệ thắng hay thua, tôi cũng sẽ không dùng cái này ép anh đi đánh chuyên nghiệp.
Trên thực tế, Mạc Thần cũng thật sự chỉ là vì truyền đạt ý tứ này cho Văn Khê, hơn nữa lý do rất đơn thuần —— Dưa hái xanh không ngọt, hắn muốn có một đồng đội thật lòng thích thi đấu, có thể cùng hắn kề vai chiến đấu, cùng nhau đoạt quán quân, mà không phải là một con rối mặc hắn bày bố.
Nhưng Văn Khê lại bị những lời này chọc trúng.
Ngay cả người biết "nội tình" như cậu cũng bị chọc trúng, huống chi là người xem không rõ chân tướng.
[Chúa ơi! Momo ấm áp quá!]
[Trước mặt Ái Trư là tảng băng trôi, đối mặt với Khê Khê thì trở thành boy ấm áp!]
[Hu hu hu, bây giờ tôi bắt đầu chơi SGH còn kịp chứ? Có thể gửi cho tôi một người bạn trai như vậy không? QAQ]
Văn Khê hồi phục tinh thần, nhìn mưa đạn não bổ quá độ như trước, không ý thức được khóe môi mình cũng cong lên một chút.
"Được." Cậu nói, "Nếu như vậy thì tôi đồng ý."
[Tôi đồng ý, a a a, phê chết rồi!]
[Cái ĐM! Bây giờ tôi đang ở hiện trường cầu hôn à?!]
[Tôi tuyên bố, bây giờ Khê Khê và Momo chính thức kết hôn!]
Cứ như vậy, một cái đánh cược thuận miệng nói ra, không hiểu sao lại bị người xem giải thích thành cầu hôn.
Ngải Triết trêu chọc một chút: "Chúc hai người kết hôn vui vẻ, có thể động phòng rồi."
Lộ Bỉ: "Xin chúc mừng."
Văn Khê cũng cười xòa, đang định đáp lại, đột nhiên thấy Mạc Thần cầm súng đột kích, tăng tốc vòng về phía trước.
Sau một tiếng súng vang lên.
[Momo đã gϊếŧ Lilith bằng súng đột kích, số người còn lại là 26.]
[Momo đã gϊếŧ Addiam bằng súng đột kích, số người còn lại là 25.]
Một phát lấy được hai đầu người, tổng số đầu người của Mạc Thần biến thành 10.
Văn Khê đột nhiên cảnh giác —— Đúng thế, giống như cậu lo lắng, thực lực của Mạc Thần gần như là một cái động không đáy, giống như tùy thời đều có thể trở nên mạnh hơn.
Đương nhiên Văn Khê không cam lòng yếu thế, dùng kính viễn vọng bắt được bóng dáng của một người bên cạnh cái cây, cậu quyết đoán trèo lên một cái cây gần đó, sau khi trèo đến vị trí thích hợp thì chuyển sang góc nhìn thứ nhất, tĩnh tâm tập trung tư tưởng, bắn một mũi tên lên trời.
Kèm theo một tiếng "Vèo-".
[Wency đã gϊếŧ Shadow bằng cung, số người còn lại là 24.]
Tiếp theo, một thời gian dài, góc trên bên phải gần như được hai ID Momo và Wency nhận thầu.
Ngải Triết đục nước béo cò bắn mấy phát, chú ý tới gợi ý gϊếŧ chết ở góc trên bên phải, bất giác ngẩn người một lát.
Cảnh tượng này, không hiểu sao quen mắt.
—— Hắn và Văn Khê đánh 2vs2, sau khi gặp được Momo, hai người này cũng gần như điên cuồng tuốt đầu người như vậy, giống như toàn bộ trận đấu chỉ có bọn họ là người chơi, những người khác đều là bia ngắm.
Cùng lúc đó, Ngải Triết nhớ lại, từ lúc đó hắn đã nghi ngờ Momo là tuyển thủ chuyên nghiệp.
Còn đang ngây người, bỗng nhiên Lộ Bỉ phát ra một tiếng kêu thảm thiết: "A a a! Giúp tôi giúp tôi! Giúp tôi nhanh lên!"
Nghe được giọng nói của cô, Ngải Triết lập tức hoàn hồn, nhưng lúc muốn đi cứu người đã muộn —— Lộ Bỉ ngã xuống đất bị người ta cho một phát kết liễu, thành hòm rời sân.
Lộ Bỉ im lặng một lát: "... Cậu vừa phát ngốc cái gì?"
"Không có!" Ngải Triết giải thích, "Cô đang làm gì thế? Sao lại bị người ta gϊếŧ chết?"
Vừa dứt lời, đã nghe thấy giọng của Văn Khê: "Ái Trư đằng sau cậu!"
Ngải Triết thay đổi shotgun, xoay người sẽ là đột ngột —— Thành công bắn chết địch, lấy được một cái đầu!
Tuy nhiên, không đợi hắn vui vẻ, không biết từ đâu ném qua một quả lựu đạn, lăn xuống chân hắn.
Ngay sau đó, "bùm" một tiếng!
[Mosquito đã gϊếŧ Azure bằng lựu đạn, số người còn lại là 19.]
Ngải Triết: "..."
Sau khi Ngải Triết bị gϊếŧ chết, không nói gì ngay, làm cho người ta có cảm giác hắn chết rất uất ức.
Nhưng trên thực tế, hắn thở phào nhẹ nhõm.
Từ khi livestream đến bây giờ, hắn biểu hiện rất thoải mái, thỉnh thoảng đùa giỡn chửi mắng, nhưng thật ra, hắn livestream rất áp lực, rất dày vò.
Tuy người xem của hắn đều trêu chọc hắn là một streamer giải trí, nhưng Ngải Triết rất rõ ràng, phần lớn fan của hắn đều thưởng thức kỹ năng của hắn.
Nhưng đánh với Momo, kỹ năng của hắn bị Momo nghiền nát toàn diện, phát huy không ra 1/10 bản gốc, còn phải chịu áp lực này để làm sống động bầu không khí... Thật lòng Ngải Triết cảm thấy, nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn sẽ sụp đổ.
Cho nên, khi nhìn thấy mình thành hòm, phản ứng đầu tiên của hắn không phải là bối rối, càng không phải nghẹn khuất, mà là thoải mái.
"ĐM, chuyện gì đang xảy ra thế? Ai đã gϊếŧ tôi?" Hắn giả vờ đau đớn ấn xem trận đấu, chọn góc nhìn của Momo.
Văn Khê không nhận ra bất cứ cái gì khác thường trong giọng điệu của hắn, nghiêm túc trả lời: "Vị trí của chúng ta đã bại lộ, bị người khác đánh lén." Dừng một chút, "Không có việc gì, tôi giúp cậu báo thù."
Nói báo thù liền báo thù, cậu ném một quả lựu đạn tới vị trí của mục tiêu, gần ba giây sau, "Bùm" một tiếng!
[Hệ thống] Bạn đã hạ gục Mosquito bằng lựu đạn.
Vẫn chưa chết à?
Văn Khê vội vàng kéo cung bắn tên về phía đó.
[Hệ thống] Momo đã gϊếŧ Mosquito bằng súng bắn tỉa.
Văn Khê: "......"
Á à, đầu của cậu đã bị Momo cướp!
Vốn tưởng bây giờ cả mưa đạn đều lên án Momo, kết quả Văn Khê nhanh chóng nhìn lướt qua, phát hiện tất cả đều là giọng điệu vui sướng khi người gặp họa, là vui sướng!
[Ha ha ha, Khê Thần anh cũng có hôm nay!]
[Đầu người thay luân phiên, em cướp tôi cũng cướp~]
Văn Khê dở khóc dở cười.
Được rồi, chuyện vô sỉ như cướp đầu người, đúng là cậu bắt đầu làm trước —— Trong số 18 người cậu lấy được, ít nhất một nửa là cướp trong tay Momo.
Mà Momo cho đến bây giờ, chỉ cướp được một đầu người từ cậu.
Cậu bất đắc dĩ nhún vai, chỉ có thể tiếp tục tìm quân địch khác.
Mà bây giờ Ngải Triết đang nín thở xem góc nhìn của Momo.
Ván trước hắn có nhìn, nhưng bởi vì chết ở trong tay tên hack, tâm tình có chút không yên, cho nên không nhìn kỹ, hoàn toàn bị thao tác quá sắc bén của Mạc Thần hấp dẫn, để rồi trong sợ hãi phát hiện manh mối.
Mà lần này, sau khi thành hòm, gần như là ngay đầu tiên chọn góc nhìn của Momo để xem trận đấu, không chút do dự —— Hắn là muốn thông qua góc nhìn của Momo để xác nhận phỏng đoán của mình.
Không biết có phải vì trong tiềm thức đã tự khẳng định hay không, mọi cử động của Momo trong game, cho dù chỉ là tiêm thuốc bình thường, trong mắt Ngải Triết đều mang theo bóng dáng của Mac.
Đó còn chưa kể đến một số thao tác cực hạn của hắn.
Vung súng nổ đầu, nhảy vọt giữa cây, một lựu đạn chết cả đôi... Thậm chí còn bắt lỗi hố quân địch!
Không phải hack, còn hơn cả hack!
Ngải Triết nhìn đến ngây người, trong nháy mắt hắn còn tưởng mình không xem góc nhìn của Momo, mà là clip đặc sắc cá nhân của Mac.
Vì vậy, hắn đã không phát hiện ngày càng có nhiều mưa đạn liên quan đến Mac lây lan trong livestream của mình.
[Phong cách này, thật sự giống Mac..]
[Không phải là Mac chứ?]
[Mac?!]
.....𝕮𝖔𝖓𝖙𝖎𝖓𝖚𝖊.....
19/11/2021
#NTT
Bình luận truyện