Các Đại Lão Đều Vì Ta Mà Thần Hồn Điên Đảo

Chương 92: 92: Đại Lão Vừa Ra Tù 10





Ăn còn buồn mệt, sau khi Diệp Đình dưỡng thương ba ngày, Ninh Tiêu không có thu được bất luận cái gì gọi là tin nhắn giải thích của Tiêu Văn Hạo, lỗ tai lập tức liền thanh tịnh xuống, nhưng cô cũng không biết Tiêu Văn Hạo lúc này chỉ là an tĩnh nhất thời, phía sau khẳng định là muốn nháo ra không ít chuyện xấu, anh ta không nháo không tính, nháo thì...
Còn không biết sẽ bị Diệp Đình chơi thành cái dạng gì đâu?
Ninh Tiêu lặng lẽ vỗ trán.

Ba ngày sau, được bác sĩ chẩn đoán chính xác không có bất luận vấn đề gì, Diệp Đình rốt cuộc cũng muốn xuất viện.
Cho nên sáng sớm tinh mơ, Ninh Tiêu đã nhờ trợ lý giúp cô đặt một bó hoa bách hợp, cải trang giả dạng một phen, cầm bó hoa cô lập tức đi tới bệnh viện, giúp Diệp Đình xuất viện.
Bên trong bệnh viện người đến người đi, hai người cũng không quá mức thân cận, thậm chí thang máy cũng không dám vào, trực tiếp đi tới cầu thang.
Mới vừa đẩy cánh cửa của lối đi an toàn, cầm theo túi đồ của chính mình, Diệp Đình đi ở phía sau Ninh Tiêu, thường thường bị người khác đánh lén ở trong ngục giam mà dưỡng nên sự nhạy bén, khiến cho anh lập tức nghiêng nghiêng đầu, dư quang nháy mắt liền phóng tới phía sau vách tường chỗ ngoặt bất quá xa ba mét, một mũi dày da nhỏ lộ ra.
Có người…
Giày này, nếu anh nhớ không lầm thì, hẳn là nhãn hiệu thủ công làm riêng lâu đời của Italy, các phóng viên hoặc paparazzi bình thường khẳng định là không thể mang được.
Diệp Đình chợt nhìn tới người đàn ông phía sau, không sai biệt lắm ánh mắt hoàn toàn có thể đem toàn bộ thân ảnh mơ hồ phản chiếu lên cửa kính phòng chữa cháy nhìn, thị lực tốt khiến anh gần như nháy mắt liền nhận ra bóng dáng của người nọ, tây trang màu đen cũng đồng dạng là đồ thủ công làm riêng, còn có chiếc Richard Mille mang trên cổ tay.
Thậm chí đều không cần đi nhìn xem khuôn mặt của người đàn ông này một cái, Diệp Đình cũng biết người này rốt cuộc là ai.
Lập tức, Diệp Đình câu môi dưới, đẩy cửa ra trước mặt, nhìn xuống bóng dáng Ninh Tiêu đang đi dưới cầu thang, liền mở miệng kêu cô ngừng lại.
“Ninh Tiêu…”
Vừa nghe thấy giọng nói này, Ninh Tiêu bỗng nhiên quay đầu lại.
Mà gần như đồng thời, người giống ăn trộm núp ở chỗ ngoặt, Tiêu Văn Hạo không ngừng điều chỉnh hô hấp của chính mình, vừa rồi anh ta thiếu chút là bị phát hiện.
Không, từ từ, anh ta lại không có làm cái việc gì đáng xấu hổ, vì cái gì…
Diệp Đình bị người đánh nhập viện… Còn không xác định có phải hay không là lỗi của anh ta? Tin nhắn di động kêu người tới đánh, còn có hai mươi vạn kia biến mất không thấy dấu vết, anh ta xác thật thật đem tất cả ký ức của chính mình tìm tòi lại một lần, nhưng thật sự một chút ký ức đều không có, hơn nữa liền tính tin nhắn này là do anh ta nhắn, nhưng ai biết nhóm người đánh Diệp Đình kia có phải hay không là cùng nhóm người với cậu ta, không chừng những người mà anh ta gọi còn chưa kịp động thủ, Diệp Đình cũng đã trước một bước bị người khác đánh, chỉ bằng bộ dáng này của cậu ta, người không quen nhìn hẳn sẽ nhiều đi, lúc trước còn không biết vì chuyện gì mà vào ngục giam, không chừng người nào đó lúc trước bị cậu ta đắc tội, không quen nhìn liền trước anh ta một bước động thủ đâu?
Lùi một vạn bước nói, liền tính là anh ta kêu người đánh thì làm sao?
Diệp Đình dứt khoát mà hãm hại anh ta, chọc giận anh ta, ở trước mặt Ninh Tiêu đem anh ta đắp nặn ra thành người một lời không hợp liền đánh người dã man, còn bản thân mình thật ra là một đóa hoa bạch liên.
Tiêu Văn Hạo xây dựng tốt tâm lý, cũng không chuẩn bị trốn tránh nữa, nhấc chân lập đi tới cửa lối đi an toàn nơi hai người vừa rời đi.

Lúc trước anh ta đã khiến cho ấn tượng của Ninh Tiêu về mình giảm đi hết lần này đến lần khác, mà anh ta lại suy sụp suốt ba ngày, hiện tại cũng tới thời điểm nên chủ động ra tay rồi, anh ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng đem Ninh Tiêu nhượng lại cho cái loại đê tiện vô liêm sỉ Diệp Đình, tiểu nhân tâm cơ thâm trầm.
Mới nghĩ đến đây, tay của Tiêu Văn Hạo vừa đụng tới then cửa của lối đi an toàn, giây tiếp theo, hai giọng nói quen thuộc lập tức vang lên từ bên kia cánh cửa.
“Đừng nhúc nhích…”
“Làm sao vậy?”
Nghe vậy, Tiêu Văn Hạo từ cửa lối đi an toàn làm bằng pha lê trong suốt nghiêng đầu nhìn qua, sau đó liền nhìn thấy ——đối mặt với anh ta, Diệp Đình duỗi tay lên, đưa lưng về phía anh ta mà chạm lên mặt Ninh Tiêu khẽ vuốt qua, khóe miệng khẽ nhếch, biểu tình chuyên chú mà nghiêm túc.
Thấy thế, Tiêu Văn Hạo vừa mới chuẩn bị đẩy cửa lối đi an toàn ra, ngay sau lại nhìn thấy Diệp Đình trực tiếp cúi đầu xuống, ôn nhu mà ở trên môi Ninh Tiêu hôn.

“Ưm, Diệp… Diệp Đình… Bị người khác thấy được…”
“Sẽ không có người nhìn thấy.”
Cứ việc ngoài miệng nói như vậy, nhưng tầm mắt người đàn ông lại không tự chủ được mà nhìn ở phía trên cửa pha lê lối của đi an toàn.
“Hai ngày nay em vất vả rồi, anh vốn dĩ cho rằng làm diễn viên, em hẳn là sẽ rất bận, không nghĩ tới em mỗi ngày đều có thể tới đây thăm anh, thậm chí, mỗi ngày đều nấu một loại canh khác nhau mang đến, em không để ý rằng ba ngày này anh ở bệnh viện được bồi bổ đến nỗi mặt đều muốn béo một chút sao?”
Diệp Đình cười nói như vậy.
Ngay tại thời điểm ánh mắt đầu tiên của Diệp Đình làm bộ lơ đãng mà ngó hướng phía sau cô, Ninh Tiêu cũng đã phát giác ra một tia không thích hợp, linh khí vừa chuyển, quả nhiên ——
Liền biết bạch liên tâm cơ X này sẽ không vô duyên vô cớ kêu cô dừng lại, còn êm đẹp mà một hai phải tại vị trí cửa của cầu thang bộ thân mật với cô một chút.
Tiêu Văn Hạo hiện tại căn bản là đang ở phía sau cửa lối đi an toàn, nghiến răng nghiến lợi, cũng đủ rồi.
Còn có, ngục giam Tang Tháp Sơn rốt cuộc là cái loại địa phương bảo tàng gì? Ngày thường các phạm nhân bên trong được yêu cầu làm cái gì, chẳng lẽ đều không phải là lao động cải tạo thật tốt, học tập thật tốt xây dựng xã hội chủ nghĩa, mà là mỗi ngày đều xem các loại phim truyền hình não tàn bá đạo tổng tài yêu tôi sao?
Bằng không vì cái gì, Diệp Đình lúc trước rất tốt, sau 5 năm ra tù liền trực tiếp cầm lấy kịch bản nữ phụ bạch liên hoa độc ác của chính mình không buông tay?
Chậc chậc.
Bị bắt lại muốn mở ra nghiệp lớn “Bá tổng”, Ninh Tiêu lập tức lộ ra nụ cười tươi ôn nhu như nước, theo sau liền cười mở miệng, “Vừa mới cầm giải ảnh hậu, Lạc tỷ kế tiếp mặc kệ là đại ngôn thì cũng tốt, là phim truyền hình, phim điện ảnh cũng không sao, nhưng em muốn suy nghĩ cặn kẽ một chút, sau đó mới có thể quyết định rốt cuộc là nhận hay không nhận, miễn cho bị hủy hoại danh tiếng.

Hơn nữa chờ khi tác phẩm ra tới lại hối hận, còn không bằng ngay từ đầu liền tuyển chọn kỹ, bất quá mấy ngày nay xem qua kịch bản, rốt cuộc cũng đã chọn được một kịch bản của đạo diễn quốc tế, trong đó… Đúng rồi, anh có biết Lý Bình không? Trước đó không lâu mới lấy được tượng vàng, nghe nói ông ấy muốn quay một bộ phim trong nước, giải ảnh hậu mà em lấy được là nhờ một bộ phim điện ảnh khi vừa bước chân vào vòng giải trí, giúp em nhanh chóng có chỗ đứng ở trong vòng điện ảnh, về sau nhập quay mấy bộ phim điện ảnh cùng phim truyền hình cũng đơn giản dễ dàng giống nhau.”
“Bất quá em rốt cuộc vẫn là người mới trong giới điện ảnh, cho nên lúc này chỉ mới có thể tham gia phỏng vấn vai nữ phụ trong phim của đạo diễn Lý Bình, nói là phỏng vấn, nhưng là với địa vị ở Hoa Ngu của em, xem như không sai biệt lắm cũng đã định rồi, hẳn là không cần chờ bao lâu, liền có thể gia nhập đoàn phim.”
Vẻ mặt Ninh Tiêu tự tin.
Mà Diệp Đình ban đầu đứng ở phía đối diện với cô còn nghĩ chỉ là làm cho Tiêu Văn Hạo giận một đợt, tốt nhất là tức giận đến đầu não anh ta phát hỏa, làm ra một ít sự tình khiến người khác phiền chán, vừa nghe đến cái tên đạo diễn này, anh lập tức nhướng mày.
Trí nhớ của anh từ trước đến nay đều không tồi, nếu là anh không có đoán sai, thì Lý Bình này vô cùng có khả năng chính là người bạn tốt cùng nhau ở Anh Quốc học tập mà lão Khâu thường ở bên tai anh nhắc tới.
“Chờ lão tử đi ra ngoài, nếu là vòng đầu tư tài chính không đi xuống, tôi dứt khoát liền đi đến cậy nhờ lão bằng hữu Lý Bình, tôi cho anh ta vai diễn quần chúng, lau đi, người sống còn có thể làm nướƈ ŧıểυ nghẹn chết, Lý Bình cậu cũng chưa nghe nói qua, cậu hỗn cái gì mà hỗn, liên tục đạt huy chương tượng vàng giải đạo diễn xuất sắc nhất, là ánh sáng của người Trung Quốc, cái này cậu cũng không biết, so với tôi còn ngốc hơn, ha ha ha!”
Đó là nguyên văn lời nói của lão Khâu.
Kết hợp sự miêu tả người nọ trong miệng Ninh Tiêu, Diệp Đình dám khẳng định, hai người này vô cùng có khả năng là cùng một người.
Mà trùng hợp là lúc trước, lão Khâu đưa cho anh một phương thức liên hệ người nọ, nói là hai người không sai biệt lắm đã nhiều năm không gặp mặt, người nọ không chừng việc ông ấy ngồi tù cũng không biết, nên bảo anh trước tiên hãy liên hệ với người nọ, nói một chút tình hình hiện tại của lão Khâu cho ông ấy, còn tiếp theo anh muốn làm gì thì lão Khâu cũng không quản.
Nhưng hiện tại……
Chỉ là, nữ phụ thôi sao?
Trong mắt Diệp Đình nhanh chóng hiện lên một tia sáng, kế hoạch một cái hố người chết cũng không đền mạng nháy mắt đã ở trong đầu anh hiện ra.
Nghĩ vậy, bởi vì tâm tình quá mức suиɠ sướиɠ, Diệp Đình lại cúi đầu ở trên môi Ninh Tiêu hôn một cái.
“Này, anh làm cái gì vậy?”
“Em đều nói em muốn vào tổ phim, đến lúc đó anh không thể hôn nữa, hiện tại còn không phải nhanh hôn cho đủ…”

“Em tiến tổ thì làm sau mà sau này anh lại không thể hôn, không phải anh là trợ lý của em sao? Em đi chỗ nào anh liền phải đi chỗ đó, như thế nào lại không thể hôn? Em xem anh căn bản chính là cố ý chiếm tiện nghi của em……”
Ninh Tiêu suýt nữa nổi giận thành cá nóc.
“Hử, không nghĩ tới em thế nhưng có thể nhìn thấu anh, nếu như đã nhìn thấu, vậy dứt khoát liền… Lại hôn một cái nữa.”
Nói xong, Diệp Đình lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai mà lại ở phía trên gương mặt Ninh Tiêu hôn xuống một cái, sau đó quay đầu xuống dưới lầu chạy đi.
“Đừng chạy, đứng lại, anh thật quá đáng, Diệp Đình…”
Ninh Tiêu tức muốn hộc máu mà đuổi theo, nỗ lực mà cùng Diệp Đình chơi cái trò em đuổi theo anh, nếu em đuổi được anh, anh sẽ khiến cho em hắc hắc… Khụ khụ, chơi trò sa điêu.
Mà lúc này, Tiêu Văn Hạo đứng ở ngoài cửa lối đi an toàn nghe thấy âm thanh hai người cãi nhau ầm ĩ rồi rời đi, hay tay đã sớm nắm chặt đến gắt gao, trong mắt càng nhanh chóng nảy lên một mảnh đỏ đậm, lúc sau chờ âm thanh dần dần tiêu tán không thể nghe thấy nữa, anh ta không hề nghĩ ngợi mà một chân đá văng cửa lối đi an toàn phía trước, trực tiếp liền khiến mấy người y tá đi ngang qua ở phía sau sợ tới mức hét lên, quay đầu vừa định trách cứ một tiếng, nhưng nhìn thấy anh ta một bộ dáng tùy thời đều phải phát bệnh như vậy, một đám đều giận mà không dám nói gì, ôm sổ khám bệnh, nhanh chóng chạy đi.
Thấy thế, Tiêu Văn Hạo trực tiếp chạy vào một bên thang máy, sau đó ấn phím xuống lầu hai.
Bên này thang máy của anh ta vừa tới lầu hai, nhấc đầu lên, nhìn thấy Diệp Đình đang mở cửa xe cho Ninh Tiêu, ngay cả ngồi xe cũng đều mang kính râm, Ninh Tiêu nói nói cười cười mà nhìn phía ngoài, sau đó Diệp Đình quay đầu nhìn Ninh Tiêu cười nói cái cái gì, Ninh Tiêu liền lập tức cúi đầu xuống.
Cũng không biết có phải hay không do ảo giác của anh ta, trong nháy mắt chiếc xe và chính mình lướt qua nhau, Diệp Đình ngồi ở trên ghế lái dường như không dấu vết mà trào phúng liếc mắt nhìn anh ta một cái.
Chỉ một cái liếc mắt này, Tiêu Văn Hạo liền thiếu chút nữa không thể đè nén xuống được lòng tràn đầy lửa giận của chính mình, ngay sau đó anh ta nhấc chân thẳng đến chỗ đậu xe chính mình mà đi, giẫm chân ga một cái, lập tức đuổi theo xe của hai người bọn họ.
Mà Ninh Tiêu ở trên xe lúc này, cúi đầu xuống dưới chân tìm một hồi lâu, sau đó mới chậm rãi ngẩng đầu lên, “Không có, em không tìm thấy được, anh chắc chắn là rớt ở phía dưới chỗ ngồi của em sao? Em đều tìm khắp nơi rồi, cái gì cũng không thấy được…”
Ninh Tiêu có chút nghi hoặc mà mở miệng nói như vậy.
Trong lòng lại trực tiếp thở dài một tiếng, cô dễ dàng sao?
A? Cô dễ dàng sao?
Trước kia cô hiểu rõ được người có chỉ số thông minh cao rất khó diễn, hiện tại mới biết được không đầu óc, không tư tưởng, người như công cụ càng khó diễn, may mà cô có linh khí, bằng không với trình độ diễn như vậy của Diệp Đình, cô sẽ không thể theo kịp được bước chân của anh đâu?
Vừa mới nãy Tiêu Văn Hạo đang ở bên ngoài đi? Anh cố ý kêu cô cúi đầu, sau đó cố ý lộ ra ánh mắt khiêu khích cho anh ta, giống như cố ý chọc giận anh ta lái xe đuổi theo bọn họ, đây là muốn làm cái gì?
Cứ việc không rõ ràng trong đầu Diệp Đình đang suy nghĩ cái gì, nhưng Ninh Tiêu trăm phần trăm dám khẳng định anh tuyệt đối lại hố Tiêu Văn Hạo.
Mặc dù Tiêu Văn Hạo là một tra nam, nhưng tra nam cũng có trái tim?
Trong đầu hồi tưởng lại thủ đoạn của Diệp Đình lúc trước, dự đoán kế tiếp khả năng sẽ chơi tâm cơ, lúc đó cô lại phải vì Tiêu Văn Hạo mà vốc một phen nước mắt đồng tình.
Cái cần câu của Diệp Đình rõ ràng như vậy, anh ta còn dễ dàng mà mắc câu, một cái câu chuẩn, thật sự là…
Nên.
Dọc đường đi trong đầu Ninh Tiêu đều nghĩ đến này đó có không, sau đó từ kính chiếu hậu nhìn Tiêu Văn Hạo trước sau đều ở phía sau xe đuổi sát không bỏ, ngẫu nhiên sẽ bởi vì đèn xanh đèn đỏ mà bị lạc xe bọn họ, Diệp Đình còn sẽ chậm rãi ở phía trước chờ anh ta.
Cứ như vậy, Tiêu Văn Hạo trước sau cũng không có phát hiện một chút không thích hợp, vẫn luôn nghiêm túc mà đi theo phía sau bọn họ, theo vào bãi đậu xe của khu biệt thự Ngự Cảnh Loan.

Có thể nói, nghiêm túc thì Ninh Tiêu cảm thấy có chút “Đau lòng”.

Tiến vào bãi đậu xe ngầm, hai người cởi bỏ đai an toàn trên người, xuống xe, Ninh Tiêu vừa muốn hướng tới cửa thang máy mà đi, bỗng nhiên liền phát hiện Diệp Đình căn bản là không có đi theo, quay đầu lại, Ninh Tiêu kinh ngạc hỏi, “Đi thôi, làm sao lại không đi vậy?”
Nghe vậy, Diệp Đình cười nhẹ, “Anh không lên, bây giờ khác với trước đây, anh thật sự là muốn cùng em yêu đương thật tốt, nhưng yêu đương thì yêu đương, lại không phải là vợ chồng, cho nên anh không lên, em đi lên đi.”
Chuyện xấu, một trăm phần trăm là chuyện xấu.
Nhìn Diệp Đình đột nhiên lộ ra một bộ dáng quân tử khiêm tốn như vậy, Ninh Tiêu nháy mắt kéo vang lên chuông cảnh báo.
Cô lập tức lộ ra vẻ mặt lo lắng, bước vài bước trở về bên người Diệp Đình, “Anh không cùng em đi lên, vậy anh tính đi nơi nào? Đi tới chỗ mấy anh em của anh sao, anh vẫn chưa ăn tối mà? Nhà anh ta có xa hay không, cần em đưa anh qua không?”
Nghe vậy, Diệp Đình nhẹ nhíu mày, “A Long cậu ta… Nhà cậu ta hiện tại là một gia đình năm người đang ở tại một căn nhà nhỏ 30 mét vuông, cả nhà ngày thường di chuyển cái thân đều hao hết lực, chỉ sợ cậu ta đến cái sàn nhà cũng không có cho anh ngủ…”
Cùng lúc đó, tại khu biệt thự lớn nhất của trung tâm thành phố, Lục Thành Long đang nằm trên giường của chính mình, chiếc giường không sai biệt lắm có 30 mét vuông thôi, hắt xì một cái lớn.
Sao lại thế này?
Điều chỉnh điều hòa thấp sao? Sẽ không phải là bị cảm đi?
Hơn nữa, trước đây anh ta luôn cảm thấy căn phòng này quá lớn và quá mất mỹ quan, thôi, lần sau vẫn là đổi phòng khác đi.
Anh ta dùng sức xoa xoa cái mũi của mình.

Hình ảnh chuyển lại Diệp Đình bên này, người đàn ông trực tiếp nhìn Ninh Tiêu cười ôn hòa, “Không có việc gì, em không cần lo lắng cho anh, một đại nam nhân như anh, chẳng lẽ lại tìm không thấy nơi nào để đặt chân, em mau lên lầu đi.

Nếu thật sự không được, thì tìm cái ghế dài ở công viên, hoặc ở tiệm tạp hóa 24 giờ cũng có thể tạm chấp nhận cả đêm, cũng tiết kiệm được tiền!”
Ninh Tiêu: “……”
Quá mức, anh trà xanh quá mức!
Còn có “Thật sự, em không cần lo lắng cho anh, anh nhất định là có thể tự chăm sóc tốt bản thân chính mình, mặc dù phải ăn nhiều khổ sở như thế nào cũng không liên quan” đôi mắt nhỏ quá đáng thương!
Ninh Tiêu thật muốn thật muốn trực tiếp gật đầu để anh ngủ trên ghế dài ở công viên hoặc là ở tiệm tạp hóa 24 giờ trong miệng của anh, nhưng một phương diện khác cô biết là anh cố ý, một bên khác cô cũng biết một khi cô gật đầu, anh sẽ không thực sự đi tìm chỗ ngủ như vậy, mà sẽ ngủ ở căn phòng so với cô còn thoải mái hơn, mấu chốt chính ở đây chính là thiết lập nhân vật “Bá tổng ngốc nghếch”, làm sao bây giờ, cô cũng đều đã diễn lâu như vậy.

Rơi vào đường cùng, Ninh Tiêu đành phải một phen nắm lấy tay anh, gấp đến độ vội vàng mở miệng, “Chuyện này không được? Em làm sao có thể để anh ngủ ở những nơi đó? Không được, anh nhất định phải cùng em đi lên.

Đừng nói nữa, anh nói không tính, em nói mới tính, đi lên, được chứ?”
Nói xong, Ninh Tiêu thậm chí cũng không để Diệp Đình có cơ hội từ chối, lập tức lôi kéo tay anh hướng tới cửa thang máy.
Lúc này, ngồi ở bên trong xe, Tiêu Văn Hạo cách bọn họ rất xa, căn bản là không có thể nghe được hai người bọn họ rốt cuộc nói cái gì từ đầu tới đuôi, chỉ thấy Diệp Đình giống như là không muốn đi lên, mà Ninh Tiêu không buông tay mà lôi kéo anh lên lầu.
Tiêu Văn Hạo: “…”
Tiện nhân!
Đúng, không cần nghĩ sai, anh ta mắng chính là Diệp Đình, chứ không phải Ninh Tiêu.
Bên này, Ninh Tiêu vừa mang theo Diệp Đình lên lầu, ăn cơm tối xong, tắm rửa xong, ở thời điểm cô cho rằng đối phương sẽ nhân cơ hội làm chút gì đó, thế nhưng anh lại thành thành thật thật mà trở về phòng ngủ cho khách mà Ninh Tiêu an bài cho anh, trước khi vào cửa, còn hôn Ninh Tiêu sớm đã chuẩn bị tốt cho mọi việc có thể phát sinh, ôn hòa địa đạo mà nói một câu ngủ ngon liền mở cửa đi vào phòng.
Chỉ dư lại Ninh Tiêu đứng tại chỗ ngẩn người mà sờ soạng môi chính mình, sau đó cong cong khóe miệng.
Làm như cô rất muốn vậy, rốt cuộc ngày đầu tiên vừa tới liền đem cô ấn ở trên giường, vẫn luôn vận động đến tận 6 giờ sáng, mệt đến mức ngày hôm sau cô làm việc cũng không được bao nhiêu.
Hiện tại nhưng thật ra giả vờ với cô.
Giả vờ, anh liền giả vờ cho tốt.

Về sau nếu anh nghĩ về chuyện giường chiếu, em đều phải đá anh xuống, hừ hừ.
Cơ hồ đồng thời, một bên khác, Tiêu Văn Hạo ở lại bãi đỗ xe ngầm đợi hồi lâu cũng không chờ được Diệp Đình xuống đây, sắc mặt anh ta tối đen, chậm rãi lái xe rời đi, trực tiếp ngừng ở dưới lầu khu biệt thự, mở cửa sổ xe ra, bắt đầu hút một điếu lại một điếu thuốc.
Vừa hút anh ta vừa gắt gao nhìn cửa khu biệt thự.
Khẳng định sẽ ra, nhất định sẽ đi ra.
Từ khi anh ta cùng Ninh Tiêu lại lần nữa gặp lại sau suốt bốn năm, bốn năm, anh ta vì cô trả giá nhiều như vậy, đem cô tiến vào Hoa Ngu, an bài cho cô người đại diện xuất sắc nhất, Lạc tỷ dẫn dắt cô, tinh tế quy hoạch cho cô mỗi một bước, không bao giờ để cô kiếm tiền nhanh chóng, sau khi nổi tiếng, cũng không diễn phim dở, có thể nói, tất cả những thứ hiện tại cô có được đều là anh ta cho, cho dù kỹ thuật diễn của cô không tồi, nhưng bối cảnh đơn giản như vậy ở giới giải trí, không có anh ta, cô có thể đi đến vị trí hiện tại này sao? Có thể cầm được giải ảnh hậu sao?
A.
Nhưng bốn năm đi qua, đầu ngón tay anh ta một chút cũng chưa chạm vào cô, đơn giản là anh ta tôn trọng cô.
Hiện tại thì sao?
Diệp Đình như một bãi bùn lầy, anh ta rốt cuộc là có chỗ nào đem so ra kém anh, bộ dáng sao? Anh ta… Bộ dáng là so ra kém Diệp Đình một chút? Nhưng từ khi nào đàn ông cũng có thể dựa mặt kiếm ăn, một người khiếm khuyết vừa mới ra tù, muốn cái gì cũng không có, dựa vào cái gì Diệp Đình có thể nghênh ngang mà vào nhà của Ninh Tiêu, hiện tại còn không biết hai người đang làm những việc gì đâu?
Nam nữ ở cùng một chỗ, cái gì cũng đều không phát sinh?
Coi anh ta là đứa trẻ ba tuổi sao?
Anh ta cùng Chung Tiêu Văn cái gì cũng đều đã xảy ra, cô ấy rốt cuộc vốn dĩ là bị anh ta bao dưỡng, bao dưỡng một người phụ nữ mà không làm chút cái gì, chẳng lẽ coi như Bồ Tát để cung phụng sao?
Huống chi anh ta chưa từng chạm qua Ninh Tiêu một chút, anh ta cũng là một người đàn ông bình thường, cũng có nhu cầu của chính mình…
Nghĩ đến đây, Tiêu Văn Hạo hút thuốc đến càng nóng nảy.
Rất nhanh, một đêm bình đạm liền như vậy không có gì kì lạ mà qua đi.
Mà lúc này, trong xe Tiêu Văn Hạo sớm đã có một đống tàn thuốc thật dày, khuôn mặt người đàn ông bên trong xe tiều tụy, mí mắt rất nặng, nhưng đôi mắt anh ta lại vẫn liều mạng mà nhìn chằm chằm cửa biệt thự Ngự Cảnh Loan, tay bất giác mà rút ra một điếu thuốc nữa, lại không nghĩ đến trực tiếp liền sờ soạng cái hộp không.

Đột nhiên liền đem hộp thuốc ném tới thùng rác bên ngoài, nháy mắt phát ra một tiếng vang bén nhọn.
Sau đó người đàn ông đột nhiên giẫm chân ga một cái, phóng xe đi ra ngoài.
Cả đêm, suốt cả đêm, Diệp Đình đều không có đi ra, anh ở trong phòng Ninh Tiêu suốt cả đêm.
Ha ha ha ha ha ha ha…
Anh ta so với một vũng bùn lầy cũng không bằng, anh ta yêu Ninh Tiêu mười hai năm, lại làm bạn với cô suốt bốn năm trong giới giải trí, thế nhưng lại so với một vũng bùn lầy mới ra tù cũng không bằng, quá buồn cười, thật sự quá buồn cười!
Ha ha ha ha ha!
Cũng không biết xe của anh ta đã chạy bao lâu, thẳng đến khi chạy hết xăng, rốt cuộc nổ máy không lên nữa, mới chậm rãi dừng lại ở trên đường, Tiêu Văn Hạo lập tức kéo cửa xe ra, từ trên xe chạy xuống dưới, sau đó đột nhiên đá một chân vào xe.
Mắng to một câu đ*t, lúc này mới hít vào một hơi thật sâu, nhắm mắt, móc ra di động của chính mình, gọi một dãy số.
Anh ta gọi điện thoại một hồi nhưng cũng không có gọi xe tải tới kéo xe, cũng không có gọi người tới đón anh ta, mà là gọi cho người lãnh đạo trực tiếp của Lạc tỷ bên trong Hoa Ngu.
“Triệu Tổng Giám, đúng rồi, là tôi, hiện tại công ty có phải đang sắp xếp cho Ninh Tiêu hay không, phỏng vấn vai nữ phụ điện ảnh của Lý Bình? Chuyện phỏng vấn này tôi nghĩ nên đổi người khác đi, đổi, đổi ai? A, đổi người vừa mới vào công ty, Chung Tiêu Văn!”
Nói xong, trong mắt Tiêu Văn Hạo nhanh chóng hiện lên một tia lạnh lẽo.
Em không phải một hai phải cùng đống bùn lầy kia ở bên nhau sao?
Được rồi, tôi thành toàn các người.
Hiện tại liền xem vũng bùn lầy chống đỡ không nổi tường này còn có thể mang lại gì cho Ninh Tiêu..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện