Các Lão Phu Nhân Dưỡng Thành Ký

Chương 36: Chương 36




Nhân cơ hội này, nàng rón ra rón rén, nhanh chóng phòng chạy đi, nam nhân nghe được tiếng vang, cũng theo ra tới.

Nàng chạy như điên đến phủ nha, thấy thư phòng chỗ ngọn đèn dầu còn sáng, chạy như bay tới, nam nhân đó chần chờ một chút, xoay người lật qua sau tường.

Đúng lúc này, cửa thư phòng mở ra, bên trong có người đi.

Khuôn mặt nho nhã, lộ ra ổn trọng qua năm tháng lắng đọng là Văn sư gia.


Dưới ánh trăng, nàng thở phì phò, khuôn mặt tỏa sáng , ánh mắt trong như minh nguyệt, khẽ nhếch phấn môi, đai lưng màu xanh biếc đem vòng eo ôm đến tinh tế, như tiên tử muốn bay lên trời.

Nàng xinh đẹp mang theo e lệ, là nam nhân đều ngăn không được nhìn.

Văn sư gia cuối mắt, mở miệng hỏi, “Tam tiểu thư, đã trễ thế này, là tới tìm đại nhân sao?” Trĩ Nương bình phục hơi thở, gật đầu, “Đúng vậy, Trĩ Nương ban đêm gặp ác mộng, sợ không thể lại ngủ, không đành lòng kinh động di nương, cho nên tới tìm phụ thân.”Văn sư gia làm tư thế thỉnh, Trĩ Nương khoanh tay ở trước ngực, đi vào thư phòng, lại nhớ tới cái gì, quay đầu cười, “Văn sư gia, Trĩ Nương mạo muội tới, có quấy rầy ngươi cùng phụ thân nghị sự?”Hắn đáp lễ, “ Không sao tam tiểu thư, hạ quan cùng đại nhân vừa vặn nghị xong việc.”Vậy là tốt rồi.

Trĩ Nương xoay người, bước vào thư phòng.Văn sư gia suy tư nhìn chằm chằm cái cửa, tam tiểu thư cùng trước kia không giống nhau, cụ thể nơi nào không giống, hắn lại nói không được, nghĩ đến vừa rồi dưới ánh trăng có mỹ nhân, tim hắn đập nhanh một chút, mẫu thân lại gởi thư, thúc giục hắn giải quyết chung thân đại sự.

Có lẽ, là thời điểm suy xét vấn đề này.


Trĩ Nương đi vào thư phòng, Triệu huyện lệnh đang chuẩn bị đi ngủ, nhìn thấy nữ nhi, rất giật mình, “ Trễ lắm rồi, Trĩ Nương có việc tìm cha sao?”“Đúng vậy, cha.” Trĩ Nương chậm rãi ngồi xuống, kẻ xấu đã rời đi, nếu nàng đem tình hình thực tế báo phụ thân, phụ thân sẽ tin tưởng, nhưng truy cứu đến đầu Đổng thị, người không bắt được, Đổng thị sẽ trả đũa, vu hãm nàng hãm hại, đối với Đổng thị bị kích thích sẽ càng điên cuồng phản công, kể từ đó, mất nhiều hơn được.

Nói hay là không, Trĩ Nương mấy phen cân nhắc, cuối cùng không nói.“Cha, Trĩ Nương gặp ác mộng, sợ tới mức không dám ngủ tiếp, lại không muốn di nương lo lắng, mới tới tìm phụ thân, thêm can đảm.” Triệu huyện lệnh thần sắc hòa hoãn xuống, nữ nhi đã mười bảy, cùng hắn ở một chỗ, không ổn, vội đứng lên, “Tới đây, vi phụ đưa con về phòng.”“ Vâng.” Trĩ Nương biết nghe lời.

Vừa ra khỏi cửa, liền thấy trong viện đèn đuốc sáng trưng, Đổng thị mang theo nha hoàn bà tử làm như tìm gì đó, nha hoàn bà tử trong tay giơ cây đuốc, vội vã tới tây phòng.Triệu huyện lệnh thấy thế, lớn tiếng hỏi, “Làm gì vậy? Xảy ra chuyện gì?”Mọi người đang xôn xao nghe Triệu huyện lệnh hỏi liền đột nhiên im bặt, nha đầu bà tử đồng thời quay lại nhìn Trĩ Nương ở sau lưng phụ thân, ăn mặc chỉnh tề, lông tóc không tổn hao gì, mắt Đổng thị càng thêm lạnh băng, sửng sốt một chút, “Lão gia, vừa rồi có người kêu bắt trộm, thanh âm nghe từ phía tây phòng truyền đến, thiếp thân đang muốn dẫn người đến xem một chút.” Vừa nghe có trộm, Triệu huyện lệnh cũng cẩn thận lên, bước nhanh về phía trước, đoàn người tới tây phòng, thấy tây phòng im ắng, nửa điểm thanh âm cũng không.

Triệu huyện lệnh đi vào, nhẹ tay đẩy ra cửa phòng nhìn lên, Củng di nương đang ngủ ngon lành, hắn bất mãn nhìn Đổng thị, ý bảo nha đầu bà tử rời đi.

Đổng thị lo lắng nói, “Lão gia, thiếp thân thật sự nghe có người hô hoán, mà không biết sao Trĩ Nương lại ở cùng lão gia?”“Hồi mẫu thân, Trĩ Nương đang ngủ thì gặp ác mộng, không muốn kinh động di nương, mới đi tìm phụ thân.”“Thì ra là thế, chắc mẫu thân nghe lầm.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện