Các Nam Chủ, Ta Chỉ Là Nhân Vật Quần Chúng!

Chương 9: Âu Dương Tịch trêu chọc (1)



”Sao cô ta lại ở đây .”

Lăng Kỳ về tới nhà liền hỏi cô đâu , nghe dì Châu nói cô cùng một cô gái trên phòng trò chuyện , vào nhà nhìn thấy cô và người kia từ trên phòng bước xuống . Nhìn thấy Chung nhi ánh mắt của Lăng Kỳ liền lộ ra tia khinh bỉ , nhưng nhanh chóng được che đậy , nhìn về phía cô cất giọng nói .

“Chung Nhi là chị em tốt của em a.”

“Chị em tốt , cô ta thật coi em là chị em .”

Giọng nói của Lăng Kỳ lộ rõ sự khinh bỉ , nhìn về phía người bên cạnh cô phóng tới ánh mắt sắc lạnh . “Anh hai à ! Lần đó ở quán ăn là do em cùng Tiểu Nhi diễn kịch a.

“ Cô kéo tay Chung Nhi vừa bước đi về phía anh , đem ánh mắt sắc lạnh kia coi như không , chắng mấy chốc đứng trước mặt anh nhẹ nhàng nói . Còn Chung Nhi , nhận thấy ánh mắt kia thì không khỏi sợ hại nhưng lại thấy vẻ dửng dưng của cô lại đem ánh mắt đó ném đi , không hề sợ hãi .

“Thật”

Đôi chân mày anh tú của Lăng Lỳ khẽ nhíu lại tỏ vẻ không tin , ánh mắt lại một lần nữa nhìn về phía Chung Nhi xem cô ta phản ứng thế nào , lại nhìn thấy vẻ mặt -Đúng-là-như-vậy- của Chung Nhi thì lắc đầu . Nếu em gái hắn nói vậy thì hắn bỏ qua nhưng đối với cô gái kia hắn sẽ cho người giám sát . Lăng Kỳ hướng về phía phòng ngủ bước đi , ngang qua Chung Nhi lại nhìn cô với ánh mắt cảnh cáo chỉ cô ta và anh mới thấy .

Ngạn Vi thấy anh đã bỏ qua cũng không nói nữa nhưng cô biết anh sẽ làm gì , nếu việc đó khiến anh an tâm thì cô không bàn cãi , nắm tay Chung Nhi hướng về phía phòng bếp thì lại nghe tiếng nói vui vẻ cũa hai cặp vợ chồng 'trẻ' liền dừng chân ánh mắt vui vẻ hướng cửa chờ đợi , thấy hai bóng dáng quen thuộc lại cất tiếng .

“Ba , mẹ.”

Cô vui vẻ bước tới gần họ , chen vào giữa hai người tai trái nắm tay ba , tay phải nắm tay mẹ . Giọng nói nhẹ nhàng cất lên , trong ánh mắt lại vô vàng yêu thương . Lúc trước cô không có được sự quan tâm của cha mẹ nhưng bây giờ có rồi tất nhiên phải hưởng thụ .

Mộc Vân ánh mắt ôn nhu nhìn con gái của mình ,đứa con gái của bà vẫn như vậy vô cùng dáng yêu trước mặt mọi người nhưng dường như bà cảm thấy con bé có gì đó thay đổi không phải bên ngoài mà là bên trong khiến cho bà đôi lúc có cảm giác xa lạ . Vội vàng gạt bỏ suy nghĩ , bà nhìn con gái mình rồi cất tiếng .

“Tiểu Vi , con đói chưa chúng ta xuống bếp , đồ mẹ mua cho con đã nờ quản gia Châu đưa lên phòng . Lát nhớ xem , còn đây là .”

Bà vui vẻ nói , ánh mắt nhìn xung quanh lại thấy một cô gái đáng yêu khác trong nhà , liền hỏi cô . Bà nhìn Chung Nhi , cô gái với gương mặt như tiểu bạch thỏ yếu đuối , khờ dại nhưng bà lại cảm thấy không phải , sâu trong hình hài lại là một cô gái rất kiêng cường và cực kỳ thông minh .

“Cháu chào bác , cháu tên Lạc Chung Nhi là tiểu thư của Lạc gia . Cháu với Vi Vi là mới kết chị em .”

Chung Nhi nghe hỏi tới mình liền lên tiếng , giọng nói của cô nghe rất êm tai , nhỏ nhẹ du dương khiến cho Mộc Vân có chút bất ngờ . Bên này , Lăng Trực và Ngạn Vi nhìn hai người nói chuyện cũng không lên tiếng , cã hai người cũng đều nhìn thấy ánh mắt dò xét cũa bà nhưng lại cho qua coi như không có .

“Khuya rồi , con ở lại ăn cơm với gia đình ta , mai hẳng ra về . Đừng ngại !” “Vâng ạ.” Đáp xong liền cùng cả ba xuống bếp , lúc này tên bàn ăn dã có đầy đủ các món ăn , tất cã cùng ngồi xuống ba cô thì ngồi kế bên mẹ , Chung Nhi thì ngồi cùng cô chỉ còn thiếu Lăng Kỳ mà thôi .

Lúc đó , Lăng Kỳ trên phòng đã thay đồ xong bận trên người một chiếc áo thung và quần lửng đơn giản , nhìn khắp bếp chỉ còn hai chỗ trống một kế bên Chung Nhi , một kế bên mẹ dự ngồi xuống chỗ mẹ thì thấy ánh mắt của ba nên thôi . Bữa ăn trôi qua vô cùng nhanh chóng , chỉ bởi mỗi việc là anh không câu nào đôi lúc chỉ có mẹ hỏi thì ai kia mới mở miệng . Tất nhiên cô hiểu lý do .

Lăng Kỳ , anh định bức người à .

...

Vừa đúng hai ngày sau hôm Chung Nhi nói sự thật , đồng thời cũng chính là thời hạn mà cô phải giao nộp ý tưởng cho Âu Dương Tịch . Đứng trước cửa phòng tổng giám đốc , Ngạn Vi thở dài , cô căn bản không sợ nhưng liệu thiết kế của cô sẽ thành công , điều đó chưa chắc chắng .

“Cạch”

Tiếng cửa phòng to lớn mở ra vang lên , hiện lên khung cảnh bên trong , căn phòng với tông màu chủ đạo là trắng với cách trang trí dơn giản với những kệ sách nhỏ , chiếc bàn làm ciệc được đặt hơi lệch so với bức tường kính hai chiều .Ngoài ra còn có một bộ sofa sang trọng nằm bên phải đối diện với bức tường kính. Cô bước vào liền ngây người , cách bài trí tuy dơn giản lại tao nhã đến vô cùng , ngoài ra , còn có một con người đang ngồi tại chiếc bàn làm việc , ánh mắt hướng tập tài liệu để lộ ra vần trán cao cùng sống mũi thẳng tắp, gương mặt cũng do ánh sáng hắt tới lại tô đậm thêm cho đường nét sắc xảo. Ngạn nhưng sau đó lại bị lời nói của ai kia làm cho ngã ngữa , lời nói thật sát phong cảnh nha !

“Cô không biết gõ cửa.” Âu Dương Tịch vẫn chú tâm vào tập tài liệu không thèm nhìn lấy một cái , chỉ nhàn nhạ nói ra không thèm quan tâm mình lại khiến cho người kia chửi rủa một trận .

“Âu tổng , thất lễ , lúc nãy lại thật quên mất nhưng vào rồi thì cho qua vậy . Bản thiết kế tôi đã hoàn thành mời Âu tổng xem qua .”

Dương Tịch lúc này mới ngẩn đầu lên , chân mày nhíu lại nhìn vẻ mặt thản nhiên của cô , đối với người khác ắt hẳng là đã ra ngoài gõ cửa rồi bước vào thế nhưng cô gái trước mặt lại coi như không có gì , thành ra hắn là có hứng thú .

“Bản thiết kế tuy còn nhiều lỗ hỏng nhưng trong ba ngày cô có thể hoàn thành như vậy là rất tốt . Trưởng phòng Lăng là lấy ý tưởng ở đâu ?”

Nghe câu nói kia thì Ngạn Vi có chút chột dạ , liệu cô phải trả lời sao đây . Ý tứ trong lời nói kia là muốn điều gì .

“A ! Thật ra , thiết kế này là do tôi và một người bạn cùng nhau sáng tạo nên , chỉ là nếu có gì không vừa ý thì xin Âu tổng bỏ qua đừng bỏ qua bản thiết kế tốt này .”

Ngạn Vi thành thật nói ra , cô và Chung Nhi đều có phần nên cả hai đáng được nhận lại , nếu giấu đi thì sao này khi phơi bày lại càng khó sử .

“Không phải tôi chỉ hỏi về ý tưởng thôi sao , lời nào là muốn hủy bỏ .” Âu Dương Tịch đưa ánh mắt âm trầm nhìn cô , trong lời nói kia chính là bức người .

“Tôi không có ý đó , chỉ là ...”

Trong kiếp trước và kiếp này đây là lần đầu tiên cô bị áp bức đến nỗi không nói được , nếu là Kiều Tử Nhi thì chắc chắc hẳng cô đã xông lên và chửi một tăng cho người kia . Nhưng bây giờ cô là Ngạn Vi , là tiểu thư Lăng gia , cô không nghĩ đến mình nhưng cũng nghĩ cho cha mẹ , cho anh hai , cho Lăng thị , con người này cô không biết rõ thì ắt không nên chạm tới . Nên cô cuối đầu cắn môi không nói nên lời .

Âu Dương Tịch nhìn vẻ khó sử của cô trong lòng không hiểu lại cảm thấy muốn trêu chọc nhưng hắn biết khi nào là dừng lại . Tuy nhiên , chính hắn đã quyết đem cô giấu đi tự mình lột sạch .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện