Cách Cách Giá Lâm
Chương 33
Khi Cố Cách Cách nhận được điện thoại của Miêu Tư Lý cũng là lúc đang cùng Cố Vân nấu cơm. Nếu không phải điện thoại vang lên, có lẽ nguyên gói muối to trên tay sẽ được cô đổ vào nồi canh gà, mà thực tế cũng đã đổ vào nửa gói.
Cố Cách Cách có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn ấn nút nghe, đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu.
Hai cô cùng trầm mặc.
"Cố Cách Cách." Cuối cùng đầu đây bên kia cũng truyền tới một giọng khàn khàn.
Cố Cách Cách vừa nghe được, tức thì nước mắt rơi xuống. Sợ bà Cố và chị hai nhìn thấy, cô vội vàng chạy ra ban công mới đáp một tiếng: "Ừ".
Đầu bên kia nghe thấy giọng nồng đặc âm mũi của Cố Cách Cách, nước mắt cũng chảy xuống theo, hơn nửa ngày mới nhẹ nói: "Bây giờ em có chút không ổn, chị có thể đến gặp em không?" Kỳ thật cô muốn đến nhà Cố Cách Cách nhưng lại sợ gặp Khâu Lộc Minh ở đấy, sợ chứng kiến cảnh tượng cả nhà bọn họ vui vẻ quây quần.
Sau khi cúp điện thoại, Cố Cách Cách mới trượt từ vách tường ngồi xổm xuống ban công, khóc không thành tiếng. Cô rất nhớ Miêu Tư Lý, cô rất muốn nói, Kỳ thật tôi cũng không ổn, nhưng lời này chẳng thể nói ra, chỉ phát ra duy nhất được một từ "Ừ".
Có một lần, Miêu Tư Lý cùng Cố Cách Cách đi dạo phố mua một chiếc váy trắng, lúc mặc thử chiếc váy này, Cố Cách Cách đã vứt cho Miêu Tư Lý một cái liếc mắt xem thường. "Nếu em định mua cho tôi chiếc váy này, vậy phiền em giúp tôi chuẩn bị luôn một chiếc xe hoa đi." Miêu Tư Lý khó hiểu hỏi, "Cần xe hoa để làm gì?" Cố Cách Cách vén làn váy dài thướt tha trên mặt đất, để lộ ra gót chân xinh đẹp cùng chiếc giày cao gót mười phân, đỡ trán nói: "Đây chẳng phải là áo cưới sao? Mặc nó vào khiến tôi cứ có cảm giác mình phải đi lễ đường kết hôn." Lập tức Miêu Tư Lý tâm huyết dâng trào nói với nhân viên cửa hàng gởi đến cho mình một bộ y hệt (...), nhưng sau khi được nhân viên cửa hàng nhấn mạnh lần nữa rằng quần áo của họ được cắt may hoàn toàn bằng tay, mỗi kiểu dáng chỉ có duy nhất một bộ, mới xóa tan được ý tưởng không thực tế của Miêu Tư Lý muốn đưa Cố Cách Cách tới lễ đường.
Bà Cố đang ngồi trên sô pha đọc báo, trên sống mũi là chiếc kính lão, nhìn thoáng qua có chút giống một vị giáo sư đại học già đáng kính. Khi nhìn thấy Cố Cách Cách đi ngang qua với một chiếc váy vô cùng lộng lẫy, sau một hồi đánh giá từ trên xuống dưới, liền hỏi: "Tại sao đi kết hôn mà không nói với mẹ một tiếng?"
Cố Cách Cách: "..."
Cố Vân nghe thấy tiếng mẹ nói vậy cũng cầm theo dao từ trong bếp đi ra. Không hổ là mẹ con, vừa thấy Cố Cách Cách cũng nói câu y hệt: "Ôi, bé út đi kết hôn nha!"
Cố Cách Cách: "..."
Không muốn nói cho hai người biết mình đi đâu, nên Cố Cách Cách liền coi hai mẹ con như không khí, mở cửa bước ra ngoài, mặc kệ bà Cố và Cố Vân liếc mắt nhìn nhau, trên mặt cùng viết một câu hỏi lớn: "Không phải thực sự đi kết hôn đó chứ?"
Nửa giờ sau, cô dâu Cố Cách Cách (...) của chúng ta xuất hiện ở [Tempt], nhìn thấy Miêu Tư Lý đang mặc một bộ bikini khêu gợi, khoe ra dáng người câu hồn cùng những đường cong hoàn mỹ bên cạnh bể bơi. Nếu năm nay Miêu Tư Lý được cử tham gia cuộc thi hoa hậu Bikini được tổ chức tại Argentina, chẳng hề nghi ngờ giải quán quân sẽ nằm trong tay cô.
Có câu nói, "vật họp theo loài, người phân theo nhóm". Chỉ có đồng loại mới ở cùng nhau, chẳng thể nghi ngờ Cố Cách Cách và Miêu Tư Lý là cùng một loài. Mới nửa giờ trước, một kẻ thì như ma men buồn bã đầy bi ai mặc trên người quần áo đầy nếp nhăn; còn một kẻ thì gục trên ban công khóc đầy đau đớn thống khổ hệt như bị chồng ruồng bỏ. Mà chỉ nửa giờ sau, một như người mẫu gợi cảm quyến rũ mới bước xuống từ sàn catwalk, còn một lại như ngôi sao cao quý trang nhã mới bước qua thảm đỏ. Hai cô đều cố khiến mình thật chói mắt để đối phương nhìn thấy, với ý đồ muốn lấn át hào quang của đối phương, đồng thời làm đối phương phải xấu hổ.
Vì thế, khi cả hai nhìn thấy nhau đều sặc sỡ đến lóa mặt, đồng thời liền thất vọng. Đương nhiên đó chỉ là trên nét mặt, chứ tim chẳng thể ức chế nổi đập từng tiếng rộn ràng, cùng phát ra cảm khái. Cô ấy vẫn luôn đẹp như vậy.
Miêu Tư Lý nở một nụ cười đầy mê hồn: "Mấy ngày không gặp, chị dường như tiều tụy hơn, mắt cũng sưng lên thì phải."
Cố Cách Cách chớp chớp đôi mắt trước khi ra khỏi cửa chỉ kịp dùng phấn màu miễn cưỡng che bớt đi chỗ sưng đỏ, cũng cười đáp lễ bằng nụ cười mê hồn: "Còn em dường như gầy đi đấy, ngực cũng bị mất rồi kìa."
Miêu Tư Lý theo bản năng cúi đầu, hình như nhỏ đi một chút (...), sau đó lại ngẩng lên, hắng giọng: "Tôi còn tưởng chị và Khâu Lộc Minh lâu ngày gặp lại, đang đắm chìm trong thân mật chẳng chịu đến đây cơ."
Cố Cách Cách cười nhẹ nhàng đầy hờ hững: "Tôi cũng tưởng sẽ thấy được hình ảnh em cùng Cao Ngôn đang massage ướt át cùng nhau đấy."
Miêu Tư Lý quăng cho cô một biểu tình châm chọc: "Không thấy được có phải rất thất vọng không?"
Cố Cách Cách nghiêm túc gật đầu: "Có chút, nghe em nói trong điện thoại rất đáng thương, định qua dỗ dành em một chút, nhưng hình như tôi đã đoán sai, trạng thái của em hình như cũng không tệ. Tôi tới hóa ra lại thừa."
"Chị thật hy vọng tôi không ổn sao?" Miêu Tư Lý cuối cùng bị giọng điệu chẳng thèm để ý của Cố Cách Cách chọc giận. Hình như mỗi lần như thế này, người bị chọc giận đều là cô, bởi vì trong từ điển của Cố Cách Cách căn bản chẳng hề có bốn chữ thẹn quá hoá giận.
Cố Cách Cách cười nói: "Ôi, đừng nói tôi không lương tâm vậy chứ? Chẳng lẽ nhìn tôi giống kiểu người cười trên nỗi đau của người khác vậy sao?"
Miêu Tư Lý hừ mũi một tiếng: "Chị đúng là vậy."
Cố Cách Cách giống như bị vạch trần lời nói dối, bất đắc dĩ vung tay, "Được rồi, bị em nhìn thấu. Nếu em không có việc gì thì tôi đi đây." Nói xong tao nhã xoay người, để lại một bóng lưng duyên dáng cho Miêu Tư Lý.
Miêu Tư Lý đứng nguyên bất động nhìn Cố Cách Cách biến mất sau cánh cửa, mặt lộ ra vẻ không thể tưởng tượng nổi. Người này thực sự bỏ đi mà không quay đầu lại?
Nếu là Miêu Tư Lý trước kia, nhất định sẽ mặt dày mày dạn liều lĩnh đuổi theo, vì lúc đó cô có sự tự tin mù quáng như quả tạ sắt trong môn đẩy tạ, dù có lấy búa đập cũng không vỡ. Mà bây giờ, tự tin của cô chỉ như một quả bóng hơi, một cây kim nhỏ cũng có thể dễ dàng chọc vỡ.
Miêu Tư Lý nhảy vào bể bơi, bơi qua lại vài vòng mới dừng lại thở hổn hển. Nghĩ đến Cố Cách Cách mà sống mũi cay, nước mắt lại chảy xuống. Đưa tay lên lau nhưng thế nào cũng không hết, mắng một câu: "Miêu Tư Lý, đồ không tiền đồ!" rồi chôn cả người vào nước.
Ngực càng lúc càng nghẹn, đầu thì choáng váng vì thiếu dưỡng khí, nhưng Miêu Tư Lý lại chẳng muốn ngoi lên, khi tự ngược như vậy lại có khoái cảm. Chợt một ý tưởng lóe lên, nếu cứ thế này chết luôn cũng tốt, sẽ không cần phải nghĩ đến những điều phiền muộn.
Tuy nhiên, cô lại cảm thấy như có người kéo mình lên từ đáy hồ, sau đó không khí xung quanh chui vào trong mũi. Miêu Tư Lý không nén được ra sức hít vài hơi, khi cảm thấy thông thuận mới dần dần mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt động lòng người đang gần mình trong gang tấc, tức khắc nước mắt từng giọt lớn trào ra. Sau nửa ngày mới thút thít nói: "Em... em cứ tưởng chị không bao giờ muốn gặp em nữa."
Cố Cách Cách choàng tay qua ôm lấy cổ cô, vẻ mặt vô tội nói: "Tôi đi thay đồ tắm mà."
Miêu Tư Lý vừa định nói tiếp, lại bị Cố Cách Cách dùng ngón tay chặn trên môi: "Hư, đừng nói gì, nhắm mắt lại..."
Chỉ vừa nhắm mắt, Miêu Tư Lý liền cảm thấy trên môi chợt nặng, Cố Cách Cách đang dùng cánh môi hơi lạnh của mình dán lên môi cô. Răng của cô bị đẩy ra bởi đầu lưỡi mềm mại, bên trong miệng của cô lập tức được hơi thở ngọt lành lấp đầy. Đầu lưỡi của Cố Cách Cách đi đến đâu như thẩm thấu vào từng tế bào, sau đó lập tức hôn lên lòng Miêu Tư Lý.
Một tay Cố Cách Cách đặt sau đầu Miêu Tư Lý, một tay ở trong nước trượt đến hông của cô, không ngừng kéo gần hơn khoảng cách giữa cả hai. Có trời mới biết, vừa nãy khi Cố Cách Cách nhìn thấy dáng người hoàn mỹ của Miêu Tư Lý trong bộ bikini, đã muốn hôn cô đến thế nào. Hoặc nói cho chính xác, vào khoảnh khắc mà cả hai gặp lại sau năm năm ấy, Cố Cách Cách đã muốn được hôn cô thế này. Mọi dục vọng bị đè nén quá lâu, để đến khi bạo phát muốn kìm lại cũng không thể. Giờ khắc này, cô chỉ muốn hôn thật say đắm người con gái trước mắt. Tuy đã luyện tập vô số lần trong đầu, nhưng thời gian năm năm quả thật quá lâu, lâu đến nỗi giờ cô chỉ có thể trúc trắc liếm lấy môi, răng, hàm trên, và dây dưa cùng đầu lưỡi của Miêu Tư Lý. Chỉ như vậy là không đủ, cô muốn hôn đến tận sâu trong lòng Miêu Tư Lý.
Nụ hôn nồng nhiệt khiến Miêu Tư Lý thở dốc, khí lực dần cạn kiệt, đành miễn cưỡng dựa thân thể lên vách tường phía sau mới có thể chống đỡ để cả hai không ngã vào trong nước. Cho dù không hít thở được, nhưng Miêu Tư Lý cũng không muốn đẩy người đang hôn mình. Cô nguyện ý chết ngạt trong đó.
Vẫn là Cố Cách Cách lo cho tính mạng cả hai nên buông Miêu Tư Lý ra thở hổn hển. Ánh mắt mê ly, đôi môi sưng đỏ cùng nụ cười đẹp đẽ khiến cô lúc này thật giống một đóa anh túc. Miêu Tư Lý chưa bao giờ nhìn thấy Cố Cách Cách nhiệt tình đến vậy, nhất là vẻ tham lam muốn chiếm lấy trong ánh mắt kia. Cố Cách Cách yêu mình sao?
"Nói cho tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Cố Cách Cách ôm lấy cổ Miêu Tư Lý, hơi thở nóng ấm phả lên môi, giọng điệu không cho cự tuyệt, dịu dàng hỏi.
Miêu Tư Lý thực sự chưa bao giờ yếu ớt đến thế này, chỉ một ánh mắt hay câu nói của Cố Cách Cách cũng đã làm cô không chịu nổi mà rơi lệ. Cô giống như một đứa trẻ phải hứng chịu mọi buồn khổ, đến giờ phút này mới có thể òa khóc to. Ôm chặt lấy cổ Cố Cách Cách, vùi đầu vào cổ cô, nói ra những lời đứt quãng khó hiểu: "Em gặp được người bố mà mình chưa bao giờ thấy mặt. Ông ta muốn em dọn về nhà ở, nhưng em không chịu. Mẹ còn nói em ngỗ ngược, tất cả những gì em đang có vốn đều do bố đã bố thí cho. Em mặc đồ ngủ trên đường bị ngã, có một cô bé cho em cây kẹo que, nhưng em làm mất rồi. Sau đó, em đến nhà tìm chị nhưng lại nhìn thấy Khâu Lộc Minh. Em nghĩ chị đã có Khâu Lộc Minh nên sẽ không còn cần em nữa. Em rất khó chịu, ngày đó kỳ thật cũng không phải nhà em mà là nhà Cao Ngôn, em cố ý cùng Cao Ngôn diễn một màn kịch nhưng chị lại chẳng tức giận chút nào. Em nghĩ chị thực sự không thích em nữa. Cố Cách Cách, em yêu chị, chị còn yêu em không?"
Cố Cách Cách nhìn dáng vẻ Miêu Tư Lý khóc tựa hoa lê trong mưa, nói năng cực kỳ lộn xộn thì mắt đã sớm đỏ hoe, không trả lời câu hỏi mà chỉ cúi đầu nhẹ cắn lên môi Miêu Tư Lý: "Chúng ta về phòng đi."
Cố Cách Cách có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn ấn nút nghe, đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu.
Hai cô cùng trầm mặc.
"Cố Cách Cách." Cuối cùng đầu đây bên kia cũng truyền tới một giọng khàn khàn.
Cố Cách Cách vừa nghe được, tức thì nước mắt rơi xuống. Sợ bà Cố và chị hai nhìn thấy, cô vội vàng chạy ra ban công mới đáp một tiếng: "Ừ".
Đầu bên kia nghe thấy giọng nồng đặc âm mũi của Cố Cách Cách, nước mắt cũng chảy xuống theo, hơn nửa ngày mới nhẹ nói: "Bây giờ em có chút không ổn, chị có thể đến gặp em không?" Kỳ thật cô muốn đến nhà Cố Cách Cách nhưng lại sợ gặp Khâu Lộc Minh ở đấy, sợ chứng kiến cảnh tượng cả nhà bọn họ vui vẻ quây quần.
Sau khi cúp điện thoại, Cố Cách Cách mới trượt từ vách tường ngồi xổm xuống ban công, khóc không thành tiếng. Cô rất nhớ Miêu Tư Lý, cô rất muốn nói, Kỳ thật tôi cũng không ổn, nhưng lời này chẳng thể nói ra, chỉ phát ra duy nhất được một từ "Ừ".
Có một lần, Miêu Tư Lý cùng Cố Cách Cách đi dạo phố mua một chiếc váy trắng, lúc mặc thử chiếc váy này, Cố Cách Cách đã vứt cho Miêu Tư Lý một cái liếc mắt xem thường. "Nếu em định mua cho tôi chiếc váy này, vậy phiền em giúp tôi chuẩn bị luôn một chiếc xe hoa đi." Miêu Tư Lý khó hiểu hỏi, "Cần xe hoa để làm gì?" Cố Cách Cách vén làn váy dài thướt tha trên mặt đất, để lộ ra gót chân xinh đẹp cùng chiếc giày cao gót mười phân, đỡ trán nói: "Đây chẳng phải là áo cưới sao? Mặc nó vào khiến tôi cứ có cảm giác mình phải đi lễ đường kết hôn." Lập tức Miêu Tư Lý tâm huyết dâng trào nói với nhân viên cửa hàng gởi đến cho mình một bộ y hệt (...), nhưng sau khi được nhân viên cửa hàng nhấn mạnh lần nữa rằng quần áo của họ được cắt may hoàn toàn bằng tay, mỗi kiểu dáng chỉ có duy nhất một bộ, mới xóa tan được ý tưởng không thực tế của Miêu Tư Lý muốn đưa Cố Cách Cách tới lễ đường.
Bà Cố đang ngồi trên sô pha đọc báo, trên sống mũi là chiếc kính lão, nhìn thoáng qua có chút giống một vị giáo sư đại học già đáng kính. Khi nhìn thấy Cố Cách Cách đi ngang qua với một chiếc váy vô cùng lộng lẫy, sau một hồi đánh giá từ trên xuống dưới, liền hỏi: "Tại sao đi kết hôn mà không nói với mẹ một tiếng?"
Cố Cách Cách: "..."
Cố Vân nghe thấy tiếng mẹ nói vậy cũng cầm theo dao từ trong bếp đi ra. Không hổ là mẹ con, vừa thấy Cố Cách Cách cũng nói câu y hệt: "Ôi, bé út đi kết hôn nha!"
Cố Cách Cách: "..."
Không muốn nói cho hai người biết mình đi đâu, nên Cố Cách Cách liền coi hai mẹ con như không khí, mở cửa bước ra ngoài, mặc kệ bà Cố và Cố Vân liếc mắt nhìn nhau, trên mặt cùng viết một câu hỏi lớn: "Không phải thực sự đi kết hôn đó chứ?"
Nửa giờ sau, cô dâu Cố Cách Cách (...) của chúng ta xuất hiện ở [Tempt], nhìn thấy Miêu Tư Lý đang mặc một bộ bikini khêu gợi, khoe ra dáng người câu hồn cùng những đường cong hoàn mỹ bên cạnh bể bơi. Nếu năm nay Miêu Tư Lý được cử tham gia cuộc thi hoa hậu Bikini được tổ chức tại Argentina, chẳng hề nghi ngờ giải quán quân sẽ nằm trong tay cô.
Có câu nói, "vật họp theo loài, người phân theo nhóm". Chỉ có đồng loại mới ở cùng nhau, chẳng thể nghi ngờ Cố Cách Cách và Miêu Tư Lý là cùng một loài. Mới nửa giờ trước, một kẻ thì như ma men buồn bã đầy bi ai mặc trên người quần áo đầy nếp nhăn; còn một kẻ thì gục trên ban công khóc đầy đau đớn thống khổ hệt như bị chồng ruồng bỏ. Mà chỉ nửa giờ sau, một như người mẫu gợi cảm quyến rũ mới bước xuống từ sàn catwalk, còn một lại như ngôi sao cao quý trang nhã mới bước qua thảm đỏ. Hai cô đều cố khiến mình thật chói mắt để đối phương nhìn thấy, với ý đồ muốn lấn át hào quang của đối phương, đồng thời làm đối phương phải xấu hổ.
Vì thế, khi cả hai nhìn thấy nhau đều sặc sỡ đến lóa mặt, đồng thời liền thất vọng. Đương nhiên đó chỉ là trên nét mặt, chứ tim chẳng thể ức chế nổi đập từng tiếng rộn ràng, cùng phát ra cảm khái. Cô ấy vẫn luôn đẹp như vậy.
Miêu Tư Lý nở một nụ cười đầy mê hồn: "Mấy ngày không gặp, chị dường như tiều tụy hơn, mắt cũng sưng lên thì phải."
Cố Cách Cách chớp chớp đôi mắt trước khi ra khỏi cửa chỉ kịp dùng phấn màu miễn cưỡng che bớt đi chỗ sưng đỏ, cũng cười đáp lễ bằng nụ cười mê hồn: "Còn em dường như gầy đi đấy, ngực cũng bị mất rồi kìa."
Miêu Tư Lý theo bản năng cúi đầu, hình như nhỏ đi một chút (...), sau đó lại ngẩng lên, hắng giọng: "Tôi còn tưởng chị và Khâu Lộc Minh lâu ngày gặp lại, đang đắm chìm trong thân mật chẳng chịu đến đây cơ."
Cố Cách Cách cười nhẹ nhàng đầy hờ hững: "Tôi cũng tưởng sẽ thấy được hình ảnh em cùng Cao Ngôn đang massage ướt át cùng nhau đấy."
Miêu Tư Lý quăng cho cô một biểu tình châm chọc: "Không thấy được có phải rất thất vọng không?"
Cố Cách Cách nghiêm túc gật đầu: "Có chút, nghe em nói trong điện thoại rất đáng thương, định qua dỗ dành em một chút, nhưng hình như tôi đã đoán sai, trạng thái của em hình như cũng không tệ. Tôi tới hóa ra lại thừa."
"Chị thật hy vọng tôi không ổn sao?" Miêu Tư Lý cuối cùng bị giọng điệu chẳng thèm để ý của Cố Cách Cách chọc giận. Hình như mỗi lần như thế này, người bị chọc giận đều là cô, bởi vì trong từ điển của Cố Cách Cách căn bản chẳng hề có bốn chữ thẹn quá hoá giận.
Cố Cách Cách cười nói: "Ôi, đừng nói tôi không lương tâm vậy chứ? Chẳng lẽ nhìn tôi giống kiểu người cười trên nỗi đau của người khác vậy sao?"
Miêu Tư Lý hừ mũi một tiếng: "Chị đúng là vậy."
Cố Cách Cách giống như bị vạch trần lời nói dối, bất đắc dĩ vung tay, "Được rồi, bị em nhìn thấu. Nếu em không có việc gì thì tôi đi đây." Nói xong tao nhã xoay người, để lại một bóng lưng duyên dáng cho Miêu Tư Lý.
Miêu Tư Lý đứng nguyên bất động nhìn Cố Cách Cách biến mất sau cánh cửa, mặt lộ ra vẻ không thể tưởng tượng nổi. Người này thực sự bỏ đi mà không quay đầu lại?
Nếu là Miêu Tư Lý trước kia, nhất định sẽ mặt dày mày dạn liều lĩnh đuổi theo, vì lúc đó cô có sự tự tin mù quáng như quả tạ sắt trong môn đẩy tạ, dù có lấy búa đập cũng không vỡ. Mà bây giờ, tự tin của cô chỉ như một quả bóng hơi, một cây kim nhỏ cũng có thể dễ dàng chọc vỡ.
Miêu Tư Lý nhảy vào bể bơi, bơi qua lại vài vòng mới dừng lại thở hổn hển. Nghĩ đến Cố Cách Cách mà sống mũi cay, nước mắt lại chảy xuống. Đưa tay lên lau nhưng thế nào cũng không hết, mắng một câu: "Miêu Tư Lý, đồ không tiền đồ!" rồi chôn cả người vào nước.
Ngực càng lúc càng nghẹn, đầu thì choáng váng vì thiếu dưỡng khí, nhưng Miêu Tư Lý lại chẳng muốn ngoi lên, khi tự ngược như vậy lại có khoái cảm. Chợt một ý tưởng lóe lên, nếu cứ thế này chết luôn cũng tốt, sẽ không cần phải nghĩ đến những điều phiền muộn.
Tuy nhiên, cô lại cảm thấy như có người kéo mình lên từ đáy hồ, sau đó không khí xung quanh chui vào trong mũi. Miêu Tư Lý không nén được ra sức hít vài hơi, khi cảm thấy thông thuận mới dần dần mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt động lòng người đang gần mình trong gang tấc, tức khắc nước mắt từng giọt lớn trào ra. Sau nửa ngày mới thút thít nói: "Em... em cứ tưởng chị không bao giờ muốn gặp em nữa."
Cố Cách Cách choàng tay qua ôm lấy cổ cô, vẻ mặt vô tội nói: "Tôi đi thay đồ tắm mà."
Miêu Tư Lý vừa định nói tiếp, lại bị Cố Cách Cách dùng ngón tay chặn trên môi: "Hư, đừng nói gì, nhắm mắt lại..."
Chỉ vừa nhắm mắt, Miêu Tư Lý liền cảm thấy trên môi chợt nặng, Cố Cách Cách đang dùng cánh môi hơi lạnh của mình dán lên môi cô. Răng của cô bị đẩy ra bởi đầu lưỡi mềm mại, bên trong miệng của cô lập tức được hơi thở ngọt lành lấp đầy. Đầu lưỡi của Cố Cách Cách đi đến đâu như thẩm thấu vào từng tế bào, sau đó lập tức hôn lên lòng Miêu Tư Lý.
Một tay Cố Cách Cách đặt sau đầu Miêu Tư Lý, một tay ở trong nước trượt đến hông của cô, không ngừng kéo gần hơn khoảng cách giữa cả hai. Có trời mới biết, vừa nãy khi Cố Cách Cách nhìn thấy dáng người hoàn mỹ của Miêu Tư Lý trong bộ bikini, đã muốn hôn cô đến thế nào. Hoặc nói cho chính xác, vào khoảnh khắc mà cả hai gặp lại sau năm năm ấy, Cố Cách Cách đã muốn được hôn cô thế này. Mọi dục vọng bị đè nén quá lâu, để đến khi bạo phát muốn kìm lại cũng không thể. Giờ khắc này, cô chỉ muốn hôn thật say đắm người con gái trước mắt. Tuy đã luyện tập vô số lần trong đầu, nhưng thời gian năm năm quả thật quá lâu, lâu đến nỗi giờ cô chỉ có thể trúc trắc liếm lấy môi, răng, hàm trên, và dây dưa cùng đầu lưỡi của Miêu Tư Lý. Chỉ như vậy là không đủ, cô muốn hôn đến tận sâu trong lòng Miêu Tư Lý.
Nụ hôn nồng nhiệt khiến Miêu Tư Lý thở dốc, khí lực dần cạn kiệt, đành miễn cưỡng dựa thân thể lên vách tường phía sau mới có thể chống đỡ để cả hai không ngã vào trong nước. Cho dù không hít thở được, nhưng Miêu Tư Lý cũng không muốn đẩy người đang hôn mình. Cô nguyện ý chết ngạt trong đó.
Vẫn là Cố Cách Cách lo cho tính mạng cả hai nên buông Miêu Tư Lý ra thở hổn hển. Ánh mắt mê ly, đôi môi sưng đỏ cùng nụ cười đẹp đẽ khiến cô lúc này thật giống một đóa anh túc. Miêu Tư Lý chưa bao giờ nhìn thấy Cố Cách Cách nhiệt tình đến vậy, nhất là vẻ tham lam muốn chiếm lấy trong ánh mắt kia. Cố Cách Cách yêu mình sao?
"Nói cho tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Cố Cách Cách ôm lấy cổ Miêu Tư Lý, hơi thở nóng ấm phả lên môi, giọng điệu không cho cự tuyệt, dịu dàng hỏi.
Miêu Tư Lý thực sự chưa bao giờ yếu ớt đến thế này, chỉ một ánh mắt hay câu nói của Cố Cách Cách cũng đã làm cô không chịu nổi mà rơi lệ. Cô giống như một đứa trẻ phải hứng chịu mọi buồn khổ, đến giờ phút này mới có thể òa khóc to. Ôm chặt lấy cổ Cố Cách Cách, vùi đầu vào cổ cô, nói ra những lời đứt quãng khó hiểu: "Em gặp được người bố mà mình chưa bao giờ thấy mặt. Ông ta muốn em dọn về nhà ở, nhưng em không chịu. Mẹ còn nói em ngỗ ngược, tất cả những gì em đang có vốn đều do bố đã bố thí cho. Em mặc đồ ngủ trên đường bị ngã, có một cô bé cho em cây kẹo que, nhưng em làm mất rồi. Sau đó, em đến nhà tìm chị nhưng lại nhìn thấy Khâu Lộc Minh. Em nghĩ chị đã có Khâu Lộc Minh nên sẽ không còn cần em nữa. Em rất khó chịu, ngày đó kỳ thật cũng không phải nhà em mà là nhà Cao Ngôn, em cố ý cùng Cao Ngôn diễn một màn kịch nhưng chị lại chẳng tức giận chút nào. Em nghĩ chị thực sự không thích em nữa. Cố Cách Cách, em yêu chị, chị còn yêu em không?"
Cố Cách Cách nhìn dáng vẻ Miêu Tư Lý khóc tựa hoa lê trong mưa, nói năng cực kỳ lộn xộn thì mắt đã sớm đỏ hoe, không trả lời câu hỏi mà chỉ cúi đầu nhẹ cắn lên môi Miêu Tư Lý: "Chúng ta về phòng đi."
Bình luận truyện