Cách Cách Giá Lâm
Chương 39
Lúc Cao Ngôn nghe Miêu Tư Lý nói lại đổi gia sư tại nhà thì cũng chẳng để ý, bởi việc Miêu Tư Lý đổi gia sư đã trở thành việc cơm bữa rồi. Cô ta biết Miêu Tư Lý cố ý lười học vì đây là cách thức mà cô phản nghịch lại mẫu thân của mình. Miêu Nhã càng hy vọng cô thành rồng thành phượng thì Miêu Tư Lý lại càng muốn làm trái ước muốn này. Đương nhiên còn một nguyên nhân quan trọng nữa, đó chính là vì cô ta.
Trước khi Cố Cách Cách xuất hiện, thế giới của Miêu Tư Lý rất đơn giản, có một người mẹ đơn thân, một người bố chưa biết mặt, và một người bạn thân từ thời mặc tã lớn lên cùng cô. Danh xưng bạn thân vốn là do Miêu Tư Lý đặt, chứ cô ta thật không thích cái từ này, bởi nếu chỉ là bạn thân, nghĩa là có một ranh giới rất rõ ràng giữa cô ta và Miêu Tư Lý, trên đó còn rải đủ các loại khoảng cách.
Cho đến khi cái tên Cố Cách Cách thường xuyên được xuất hiện trên miệng Miêu Tư Lý, trong lòng Cao Ngôn mới nổi lên đề phòng, và sau khi nhìn thấy Cố Cách Cách, tiếng chuông cảnh tỉnh lại càng kêu vang.
Không thể ngờ Cố Cách Cách lại có vẻ ngoài mà cả Miêu Tư Lý và Miêu Nhã đều thích. Theo lời Miêu Tư Lý từng nói, hai mẹ con cô đều là kiểu người điển hình của bệnh coi trọng vẻ ngoài. Tuy Cố Cách Cách là phụ nữ nhưng các phụ nữ khác cũng khó lòng cưỡng nổi sự thu hút của sắc đẹp. Tại sao lại có người có khuôn mặt xinh đẹp đến vậy, tinh xảo như dùng máy tính tính toán chuẩn xác để tạo ra? Thế nên, khi lần đầu Cao Ngôn gặp Cố Cách Cách ở KFC, lập tức nghĩ tới từ người giả — người mà không cần tô son điểm phấn vẫn có thể lập tức đặt dưới ánh đèn huỳnh quang quay phim chụp ảnh quảng cáo, còn cô ta thì lại đang ở thời kỳ khó khăn nhất, có thai.
Cho tới bây giờ, Miêu Tư Lý cũng chưa từng hỏi Cao Ngôn, bố của đứa bé kia là ai. Lúc biết cô ta mang thai, Miêu Tư Lý đã tức giận đến mức muốn một dao đâm chết người đàn ông đó. Khi ấy, cô ta còn tưởng đó là vì Miêu Tư Lý ghen với người kia, nhưng sau mới biết, đó chỉ vì đau lòng. Bạn thân của cô bị đàn ông đưa lên giường, lại còn có thai, phản ứng như vậy cũng rất bình thường, chứ không phải biểu hiện của tình yêu. Lúc Miêu Tư Lý thật tâm yêu một người, trong ánh mắt cô luôn tỏa ra ánh sáng ngời, giống hệt như khi cô nhìn Cố Cách Cách.
Ngày hôm đó sau khi phẫu thuật, các cô không dám lập tức về nhà mà ghé qua trường học để xin nghỉ. Miêu Tư Lý giúp cô ta tìm một khách sạn, còn chơi sang mời một
bác giúp việc đến chăm sóc cho cô ta; còn bản thân, đến tận chủ nhật, Miêu Tư Lý mới đến thăm.
Hôm đó, bác giúp việc ra mở cửa, Cao Ngôn liếc mắt nhìn thấy một thân ảnh cao gầy, trên khuôn mặt liền nở nụ cười tươi. Vừa định cất tiếng gọi Miêu Tư Lý, lại thấy phía sau cô còn có bóng dáng một người khác, gai mắt hơn nữa, Miêu Tư Lý lại đang nắm tay người đó. Là Cố Cách Cách, người phụ nữ lần trước đưa cô ta tới bệnh viện, cũng là vị gia sư được Miêu Tư Lý nhắc tới cả ngày.
Sau khi hai cô bước vào phòng, Cao Ngôn mới chăm chú quan sát cách ăn mặc của cả hai.
Cố Cách Cách mặc một bộ váy liền áo sáng màu, dài ngang đầu gối, mái tóc đen dài xõa thẳng xuống vai, vẻ ngoài mảnh mai và gọn gàng, chẳng những không phô trương mà còn rất xinh đẹp. Đương nhiên đây là do Cao Ngôn chưa bắt gặp lúc Cố Cách Cách miệng mồm cay nghiệt, nên mới sinh ra cảm giác sai lầm như thế.
Còn Miêu Tư Lý thay đổi phong cách thường ngày, mặc một chiếc váy ngắn màu xanh tinh nghịch, tựa như bị đồng hóa cùng người đứng cạnh bên, chẳng còn vẻ lạnh lùng giống bình thường, mà nội liễm nhã nhặn đến mức quỷ dị.
Cố Cách Cách mỉm cười, gật đầu một cái với Cao Ngôn, sau đó cầm lấy chiếc cặp trên tay Miêu Tư Lý, ngồi xuống ghế sô pha cạnh đó, lấy giấy và bút chì ra, nghiêm túc vẽ.
Còn Miêu Tư Lý bước đến cạnh giường Cao Ngôn, hỏi tình hình mấy ngày qua của cô ta.
Cao Ngôn chỉ trả lời qua quýt, rồi chỉ vào "người ngoài" đang ngồi trên sô pha kia, giọng điệu bực bội hỏi Miêu Tư Lý: "Làm sao cậu lại đưa chị ta đến đây?"
Kết quả Miêu Tư Lý đáp lại một câu khiến Cao Ngôn thiếu điều tức chết: "Ồ, mình hẹn chị ấy đi ăn, rồi chợt nhớ cậu ở gần đây, nên tiện đường ghé qua thăm cậu."
Giọng Cao Ngôn lại càng thêm khó chịu: "Mình còn tưởng rằng cậu bận, hóa ra là quên."
Cố Cách Cách dùng bàn vẽ che ngang qua mặt, trên tay không ngừng múa may, nghe hai người nói chuyện mà khóe miệng không tự chủ nhếch lên cười.
"Hai ngày qua quả thật rất bận." Miêu Tư Lý giải thích, "Sau tuần này là thi học kỳ, mình phải tranh thủ thời gian để học. Mình không giống cậu, dù một tháng không học hành gì vẫn chẳng rớt khỏi hạng ba. Mục tiêu của mình là lọt Top mười, Cố Cách Cách nói, chỉ cần vào được Top mười sẽ thưởng cho mình."
"Đợi một chút." Trên mặt Cao Ngôn lộ vẻ không thể tưởng tượng nổi, "Cậu nói cậu cần thi vào Top mười?" Nếu cô ta nhớ không lầm, từ sau khi được đưa thẳng lên trung học, thành tích của Miêu Tư Lý chưa bao giờ chạm được tới hạng có hai con số (...).
Miêu Tư Lý thấy vẻ mặt của Cao Ngôn giống như vừa mới nghe được một câu chuyện cực buồn cười, tức thì không vui. Biểu cảm của Cao Ngôn và Cố Cách Cách sao lại giống hệt, vì vậy nên Cố Cách Cách mới đồng ý với điều kiện quá quắt của cô, đó là nếu thi vào được Top mười, Cố Cách Cách sẽ đồng ý hôn cô.
Đương nhiên, khi Cố Cách Cách nghe được điều kiện ấy, đã dùng ánh mắt như đang đánh giá một con dê già, nhìn cô từ trên xuống dưới năm phút đồng hồ, mới dùng giọng dè bỉu nói: "Miêu Tư Lý, em đúng là kẻ lòng tham không đáy."
Miêu Tư Lý cứ tưởng cô sẽ nói rằng: "Rất tiếc tôi không thích con gái nên cũng chẳng có đam mê hôn môi giống em.", nhưng kết quả cô lại nói "kẻ lòng tham không đáy". Từ này có rất nhiều ý nghĩa, ít nhất ở trong mắt cô, có lẽ Cố Cách Cách cũng không cực kỳ bài xích với nụ hôn lần trước phải mượn rượu cô mới có can đảm làm. Nói thật, cô đã yêu hương vị ngọt lành trong miệng Cố Cách Cách và cả cảm giác sục sôi hết cả dòng máu nóng kia. Lấy can đảm ôm eo cô, nói: "Là chính chị nói, con gái lên giường cùng con gái cũng chẳng có thai nổi, huống chi là hôn môi? Hôn một cái chắc chỉ lãng phí một chút nước miếng."
Cố Cách Cách nghiêng mặt liếc cô: "Em ác quá rồi đấy?" sau đó không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại đồng ý. Lý do đồng ý thật ra rất đơn giản, bởi vì cô không tin Miêu Tư Lý có thể thi vào được Top mười. Tuy quả thật Miêu Tư Lý rất cố gắng nhưng thành tích học tập không phải ngày một ngày hai có thể phóng nhanh như gắn hỏa lực. Hơn nữa Miêu Tư Lý còn đồng ý với cô, nếu không đạt được, sẽ để mặc cho cô bóc lột tàn bạo (...).
Miêu Tư Lý chỉ nói chuyện với Cao Ngôn một lát, liền ngồi xuống cạnh Cố Cách Cách, nhìn bức tranh Cố Cách Cách đang vẽ trên tay, đường nét cực kỳ hỗn độn, khiến cô hoa cả mắt. Cô biết Cố Cách Cách học kiến trúc nhưng nhìn dáng vẻ bề ngoài chẳng có chút ấn tượng nào giống một kiến trúc sư. Cô cứ nghĩ đó phải là những lão già mặc áo công nhân, đầu đội nón bảo hộ, cả ngày tiếp xúc cùng thép và xi măng, không thì cũng là những người đàn ông tràn trề sức sống, mặc âu phục thẳng thớm, đeo kính gọng vàng, chứ không phải kiểu phụ nữ ngồi ở phòng máy lạnh như Cố Cách Cách (...). Đến sau này khi cô thi vào cùng ngành ấy, chứng kiến con gái như đồ hiếm quý trân bảo giữa một đám đàn ông, cô mới thấy quan điểm của mình lúc trước hoàn toàn chính xác.
"Chị đang vẽ gì vậy?" Miêu Tư Lý hỏi.
"Tranh." Cố Cách Cách đáp, lời ít ý nhiều.
"Nói nhảm, đương nhiên là em biết chị đang vẽ tranh." Miêu Tư Lý liếc mắt, sau đó nén giận, "Đây là bài tập của chị à? Đã vẽ suốt cả dọc đường mà vẫn chưa có chút thời gian nói chuyện với em sao?"
Cố Cách Cách cuối cùng cũng dừng tay, dùng ánh mắt đặc biệt u oán liếc nhìn Miêu Tư Lý: "Bé yêu à, em biết không? Nếu không phải do em năm lần bảy lượt gọi điện thúc giục thì tôi đã sớm hoàn thành xong. Hơn nữa nếu ngày mai không có tác phẩm để giao, tiền bồi thường sẽ bằng gấp đôi số lương làm gia sư một năm cho em đấy, đương nhiên với điều kiện em lên được đại học, tôi mới có khả năng cầm được số tiền đó từ mẹ em."
Tiền bồi thường nhiều như vậy, thế không phải nó có giá trị rất cao? Miêu Tư Lý nhìn thoáng qua bức tranh lần nữa, vẫn chẳng thể hiểu nổi Cố Cách Cách đang vẽ gì. Lần đầu tiên cảm thấy cô và Cố Cách Cách có sự chênh lệch, hơn nữa còn rất lớn, có chút tủi thân nói: "Chị thật lợi hại, ngay cả xem thôi em cũng không hiểu."
Cố Cách Cách dễ dàng nhận ra vị chua trong lời nói của cô, ê đến răng đều phải rụng ra, trên mặt cũng chỉ là nụ cười miễn cưỡng.
Đến đây nếu cho rằng Cố Cách Cách sẽ nói vài lời an ủi như kiểu, "Chỉ cần cố gắng học tập, sau này nhất định em còn lợi hại hơn tôi" để dỗ dành tâm hồn yếu đuối của Miêu Tư Lý. Nếu thật nghĩ thế thì có nghĩa không hiểu gì về Cố Cách Cách rồi. Cô mà lương thiện dược vậy sao?
Cố Cách Cách vỗ vai Miêu Tư Lý, nói với vẻ thương hại: "Dựa vào chỉ số thông minh của em, quả thật khó mà hiểu được điều cao thâm thế này. Nhưng đừng buồn, không phải chỉ có mình em nhìn không hiểu."
Miêu Tư Lý lập tức mắc nghẹn.
Mà một khi Cố Cách Cách đã mở điệu hát bài nhục nhã ra (...) cũng chẳng tính sẽ ngừng lại, nói tiếp: "Kỳ thật bộ dạng của em cũng coi như thông minh (Miêu Tư Lý: "...Cái gì gọi là bộ dạng coi như thông minh?"), chỉ cần sau này đừng thảo luận với ai điều gì, nhất định không lộ ra đâu."
Miêu Tư Lý: "..."
"Đương nhiên em cũng không cần quá ưu sầu về nghề nghiệp trong tương lai. Em có thể làm huấn luyện viên thể hình hoặc linh tinh gì đó, nhìn cơ thịt trên cánh tay bé nhỏ của em này." Cố Cách Cách nói xong liền đưa tay sờ sờ, "Thật cứng đó nha."
Miêu Tư Lý: "..."
Kỳ thật, trước khi gặp Cố Cách Cách, Miêu Tư Lý vừa hoàn thành xong một khóa Taekwondo, vì vậy bắp thịt có phần săn chắc. Mà thực tế, cánh tay của Miêu Tư Lý vẫn rất mảnh khảnh, chỉ là nếu so với kiểu người nhu nhược như Tây Thi của Cố Cách Cách thì khác biệt rất xa. Hình thể của Miêu Tư Lý là kiểu khỏe khoắn gọn gàng của việc tập luyện thể thao đều đặn, thêm nữa cũng vì sợ sẽ có một thân thể đầy cơ bắp sau khi luyện Taekwondo, mà cô còn đặc biệt đăng ký học khóa thể dục thẩm mỹ. Đáng tiếc kết quả vẫn bị Cố Cách Cách bắt lấy chi tiết nhỏ đó mà xỉ vả.
Cố Cách Cách còn liệt kê thêm một loạt công việc không cần động não, có cảm giác như không nhục nhã chết Miêu Tư Lý quyết không bỏ qua.
Nói tới cuối cùng, chẳng những Cao Ngôn không nghe tiếp nổi, đến bác giúp việc đang cắm cúi dọn dẹp bên cạnh cũng thương cảm nói đỡ vào: "Cô bé à, nếu cần tìm một công việc, có thể tới công ty của nhà tôi. Chúng tôi không yêu cầu cao mấy chuyện bằng cấp này đâu."
Miêu Tư Lý: "..."
Cố Cách Cách lập tức không hề nể mặt ai, bật cười ha hả vang phòng.
Miêu Tư Lý thẹn quá hoá giận nhìn Cố Cách Cách, ánh mắt chỉ thiếu điều phun ra lửa. Nếu có thể, cô thật muốn xé toang bức tranh đầu xỏ ấy, có điều cô sợ hậu quả nếu xé rồi, nhất định Cố Cách Cách sẽ cầm đao chặt cô ra từng khúc. Vì vậy, lựa chọn hành động sáng suốt hơn, rướn người bên tai Cố Cách Cách nặn qua kẽ răng một giọng thật nhỏ: "Đừng coi khinh người, có thời gian chị cũng nên đi học hôn môi chút đi. Chị biết không, biểu hiện lần trước của chị dở tệ lắm luôn đó. Em hoài nghi có thật là chị đã từng có bạn trai? Thật chờ mong đây!"
Cố Cách Cách không nghĩ tới cô cả gan trước mặt mọi người dựa vào mình sát như vậy, bên tai còn cảm thấy ngứa ngáy khi hơi thở ấm áp phả lên, thêm những lời mà Miêu Tư Lý vừa nói, cả mặt cũng đi theo đỏ bừng, không còn cười được ra tiếng.
Thấy Cố Cách Cách không thể cười nhạo nữa, cả khuôn mặt còn đỏ rần lên, tâm tình Miêu Tư Lý lập tức vui vẻ trở lại. Hóa ra tử huyệt của chị ấy ở chỗ này. Nổi hứng trêu đùa, cô kéo vai Cố Cách Cách, đưa đầu lưỡi liếm lên vành tai tinh xảo hơi chút đỏ hồng kia, quả nhiên người phụ nữ lòng dạ rắn rết ấy cứng ngắc tức thì. Lúc này mới buông cô ra, học theo bộ dạng của Cố Cách Cách vừa nãy, cười lên ha hả.
Còn Cố Cách Cách chỉ có thể cúi đầu, không dám thốt ra nửa câu phản bác.
Hai cô gái làm ra những động tác thân mật vốn rất bình thường, nên bác giúp việc chẳng nhìn ra điều gì không ổn.
Mà thấy không ổn lại là một người khác. Cao Ngôn ôm cánh tay, lạnh lùng nhìn cả hai.
Trước khi Cố Cách Cách xuất hiện, thế giới của Miêu Tư Lý rất đơn giản, có một người mẹ đơn thân, một người bố chưa biết mặt, và một người bạn thân từ thời mặc tã lớn lên cùng cô. Danh xưng bạn thân vốn là do Miêu Tư Lý đặt, chứ cô ta thật không thích cái từ này, bởi nếu chỉ là bạn thân, nghĩa là có một ranh giới rất rõ ràng giữa cô ta và Miêu Tư Lý, trên đó còn rải đủ các loại khoảng cách.
Cho đến khi cái tên Cố Cách Cách thường xuyên được xuất hiện trên miệng Miêu Tư Lý, trong lòng Cao Ngôn mới nổi lên đề phòng, và sau khi nhìn thấy Cố Cách Cách, tiếng chuông cảnh tỉnh lại càng kêu vang.
Không thể ngờ Cố Cách Cách lại có vẻ ngoài mà cả Miêu Tư Lý và Miêu Nhã đều thích. Theo lời Miêu Tư Lý từng nói, hai mẹ con cô đều là kiểu người điển hình của bệnh coi trọng vẻ ngoài. Tuy Cố Cách Cách là phụ nữ nhưng các phụ nữ khác cũng khó lòng cưỡng nổi sự thu hút của sắc đẹp. Tại sao lại có người có khuôn mặt xinh đẹp đến vậy, tinh xảo như dùng máy tính tính toán chuẩn xác để tạo ra? Thế nên, khi lần đầu Cao Ngôn gặp Cố Cách Cách ở KFC, lập tức nghĩ tới từ người giả — người mà không cần tô son điểm phấn vẫn có thể lập tức đặt dưới ánh đèn huỳnh quang quay phim chụp ảnh quảng cáo, còn cô ta thì lại đang ở thời kỳ khó khăn nhất, có thai.
Cho tới bây giờ, Miêu Tư Lý cũng chưa từng hỏi Cao Ngôn, bố của đứa bé kia là ai. Lúc biết cô ta mang thai, Miêu Tư Lý đã tức giận đến mức muốn một dao đâm chết người đàn ông đó. Khi ấy, cô ta còn tưởng đó là vì Miêu Tư Lý ghen với người kia, nhưng sau mới biết, đó chỉ vì đau lòng. Bạn thân của cô bị đàn ông đưa lên giường, lại còn có thai, phản ứng như vậy cũng rất bình thường, chứ không phải biểu hiện của tình yêu. Lúc Miêu Tư Lý thật tâm yêu một người, trong ánh mắt cô luôn tỏa ra ánh sáng ngời, giống hệt như khi cô nhìn Cố Cách Cách.
Ngày hôm đó sau khi phẫu thuật, các cô không dám lập tức về nhà mà ghé qua trường học để xin nghỉ. Miêu Tư Lý giúp cô ta tìm một khách sạn, còn chơi sang mời một
bác giúp việc đến chăm sóc cho cô ta; còn bản thân, đến tận chủ nhật, Miêu Tư Lý mới đến thăm.
Hôm đó, bác giúp việc ra mở cửa, Cao Ngôn liếc mắt nhìn thấy một thân ảnh cao gầy, trên khuôn mặt liền nở nụ cười tươi. Vừa định cất tiếng gọi Miêu Tư Lý, lại thấy phía sau cô còn có bóng dáng một người khác, gai mắt hơn nữa, Miêu Tư Lý lại đang nắm tay người đó. Là Cố Cách Cách, người phụ nữ lần trước đưa cô ta tới bệnh viện, cũng là vị gia sư được Miêu Tư Lý nhắc tới cả ngày.
Sau khi hai cô bước vào phòng, Cao Ngôn mới chăm chú quan sát cách ăn mặc của cả hai.
Cố Cách Cách mặc một bộ váy liền áo sáng màu, dài ngang đầu gối, mái tóc đen dài xõa thẳng xuống vai, vẻ ngoài mảnh mai và gọn gàng, chẳng những không phô trương mà còn rất xinh đẹp. Đương nhiên đây là do Cao Ngôn chưa bắt gặp lúc Cố Cách Cách miệng mồm cay nghiệt, nên mới sinh ra cảm giác sai lầm như thế.
Còn Miêu Tư Lý thay đổi phong cách thường ngày, mặc một chiếc váy ngắn màu xanh tinh nghịch, tựa như bị đồng hóa cùng người đứng cạnh bên, chẳng còn vẻ lạnh lùng giống bình thường, mà nội liễm nhã nhặn đến mức quỷ dị.
Cố Cách Cách mỉm cười, gật đầu một cái với Cao Ngôn, sau đó cầm lấy chiếc cặp trên tay Miêu Tư Lý, ngồi xuống ghế sô pha cạnh đó, lấy giấy và bút chì ra, nghiêm túc vẽ.
Còn Miêu Tư Lý bước đến cạnh giường Cao Ngôn, hỏi tình hình mấy ngày qua của cô ta.
Cao Ngôn chỉ trả lời qua quýt, rồi chỉ vào "người ngoài" đang ngồi trên sô pha kia, giọng điệu bực bội hỏi Miêu Tư Lý: "Làm sao cậu lại đưa chị ta đến đây?"
Kết quả Miêu Tư Lý đáp lại một câu khiến Cao Ngôn thiếu điều tức chết: "Ồ, mình hẹn chị ấy đi ăn, rồi chợt nhớ cậu ở gần đây, nên tiện đường ghé qua thăm cậu."
Giọng Cao Ngôn lại càng thêm khó chịu: "Mình còn tưởng rằng cậu bận, hóa ra là quên."
Cố Cách Cách dùng bàn vẽ che ngang qua mặt, trên tay không ngừng múa may, nghe hai người nói chuyện mà khóe miệng không tự chủ nhếch lên cười.
"Hai ngày qua quả thật rất bận." Miêu Tư Lý giải thích, "Sau tuần này là thi học kỳ, mình phải tranh thủ thời gian để học. Mình không giống cậu, dù một tháng không học hành gì vẫn chẳng rớt khỏi hạng ba. Mục tiêu của mình là lọt Top mười, Cố Cách Cách nói, chỉ cần vào được Top mười sẽ thưởng cho mình."
"Đợi một chút." Trên mặt Cao Ngôn lộ vẻ không thể tưởng tượng nổi, "Cậu nói cậu cần thi vào Top mười?" Nếu cô ta nhớ không lầm, từ sau khi được đưa thẳng lên trung học, thành tích của Miêu Tư Lý chưa bao giờ chạm được tới hạng có hai con số (...).
Miêu Tư Lý thấy vẻ mặt của Cao Ngôn giống như vừa mới nghe được một câu chuyện cực buồn cười, tức thì không vui. Biểu cảm của Cao Ngôn và Cố Cách Cách sao lại giống hệt, vì vậy nên Cố Cách Cách mới đồng ý với điều kiện quá quắt của cô, đó là nếu thi vào được Top mười, Cố Cách Cách sẽ đồng ý hôn cô.
Đương nhiên, khi Cố Cách Cách nghe được điều kiện ấy, đã dùng ánh mắt như đang đánh giá một con dê già, nhìn cô từ trên xuống dưới năm phút đồng hồ, mới dùng giọng dè bỉu nói: "Miêu Tư Lý, em đúng là kẻ lòng tham không đáy."
Miêu Tư Lý cứ tưởng cô sẽ nói rằng: "Rất tiếc tôi không thích con gái nên cũng chẳng có đam mê hôn môi giống em.", nhưng kết quả cô lại nói "kẻ lòng tham không đáy". Từ này có rất nhiều ý nghĩa, ít nhất ở trong mắt cô, có lẽ Cố Cách Cách cũng không cực kỳ bài xích với nụ hôn lần trước phải mượn rượu cô mới có can đảm làm. Nói thật, cô đã yêu hương vị ngọt lành trong miệng Cố Cách Cách và cả cảm giác sục sôi hết cả dòng máu nóng kia. Lấy can đảm ôm eo cô, nói: "Là chính chị nói, con gái lên giường cùng con gái cũng chẳng có thai nổi, huống chi là hôn môi? Hôn một cái chắc chỉ lãng phí một chút nước miếng."
Cố Cách Cách nghiêng mặt liếc cô: "Em ác quá rồi đấy?" sau đó không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại đồng ý. Lý do đồng ý thật ra rất đơn giản, bởi vì cô không tin Miêu Tư Lý có thể thi vào được Top mười. Tuy quả thật Miêu Tư Lý rất cố gắng nhưng thành tích học tập không phải ngày một ngày hai có thể phóng nhanh như gắn hỏa lực. Hơn nữa Miêu Tư Lý còn đồng ý với cô, nếu không đạt được, sẽ để mặc cho cô bóc lột tàn bạo (...).
Miêu Tư Lý chỉ nói chuyện với Cao Ngôn một lát, liền ngồi xuống cạnh Cố Cách Cách, nhìn bức tranh Cố Cách Cách đang vẽ trên tay, đường nét cực kỳ hỗn độn, khiến cô hoa cả mắt. Cô biết Cố Cách Cách học kiến trúc nhưng nhìn dáng vẻ bề ngoài chẳng có chút ấn tượng nào giống một kiến trúc sư. Cô cứ nghĩ đó phải là những lão già mặc áo công nhân, đầu đội nón bảo hộ, cả ngày tiếp xúc cùng thép và xi măng, không thì cũng là những người đàn ông tràn trề sức sống, mặc âu phục thẳng thớm, đeo kính gọng vàng, chứ không phải kiểu phụ nữ ngồi ở phòng máy lạnh như Cố Cách Cách (...). Đến sau này khi cô thi vào cùng ngành ấy, chứng kiến con gái như đồ hiếm quý trân bảo giữa một đám đàn ông, cô mới thấy quan điểm của mình lúc trước hoàn toàn chính xác.
"Chị đang vẽ gì vậy?" Miêu Tư Lý hỏi.
"Tranh." Cố Cách Cách đáp, lời ít ý nhiều.
"Nói nhảm, đương nhiên là em biết chị đang vẽ tranh." Miêu Tư Lý liếc mắt, sau đó nén giận, "Đây là bài tập của chị à? Đã vẽ suốt cả dọc đường mà vẫn chưa có chút thời gian nói chuyện với em sao?"
Cố Cách Cách cuối cùng cũng dừng tay, dùng ánh mắt đặc biệt u oán liếc nhìn Miêu Tư Lý: "Bé yêu à, em biết không? Nếu không phải do em năm lần bảy lượt gọi điện thúc giục thì tôi đã sớm hoàn thành xong. Hơn nữa nếu ngày mai không có tác phẩm để giao, tiền bồi thường sẽ bằng gấp đôi số lương làm gia sư một năm cho em đấy, đương nhiên với điều kiện em lên được đại học, tôi mới có khả năng cầm được số tiền đó từ mẹ em."
Tiền bồi thường nhiều như vậy, thế không phải nó có giá trị rất cao? Miêu Tư Lý nhìn thoáng qua bức tranh lần nữa, vẫn chẳng thể hiểu nổi Cố Cách Cách đang vẽ gì. Lần đầu tiên cảm thấy cô và Cố Cách Cách có sự chênh lệch, hơn nữa còn rất lớn, có chút tủi thân nói: "Chị thật lợi hại, ngay cả xem thôi em cũng không hiểu."
Cố Cách Cách dễ dàng nhận ra vị chua trong lời nói của cô, ê đến răng đều phải rụng ra, trên mặt cũng chỉ là nụ cười miễn cưỡng.
Đến đây nếu cho rằng Cố Cách Cách sẽ nói vài lời an ủi như kiểu, "Chỉ cần cố gắng học tập, sau này nhất định em còn lợi hại hơn tôi" để dỗ dành tâm hồn yếu đuối của Miêu Tư Lý. Nếu thật nghĩ thế thì có nghĩa không hiểu gì về Cố Cách Cách rồi. Cô mà lương thiện dược vậy sao?
Cố Cách Cách vỗ vai Miêu Tư Lý, nói với vẻ thương hại: "Dựa vào chỉ số thông minh của em, quả thật khó mà hiểu được điều cao thâm thế này. Nhưng đừng buồn, không phải chỉ có mình em nhìn không hiểu."
Miêu Tư Lý lập tức mắc nghẹn.
Mà một khi Cố Cách Cách đã mở điệu hát bài nhục nhã ra (...) cũng chẳng tính sẽ ngừng lại, nói tiếp: "Kỳ thật bộ dạng của em cũng coi như thông minh (Miêu Tư Lý: "...Cái gì gọi là bộ dạng coi như thông minh?"), chỉ cần sau này đừng thảo luận với ai điều gì, nhất định không lộ ra đâu."
Miêu Tư Lý: "..."
"Đương nhiên em cũng không cần quá ưu sầu về nghề nghiệp trong tương lai. Em có thể làm huấn luyện viên thể hình hoặc linh tinh gì đó, nhìn cơ thịt trên cánh tay bé nhỏ của em này." Cố Cách Cách nói xong liền đưa tay sờ sờ, "Thật cứng đó nha."
Miêu Tư Lý: "..."
Kỳ thật, trước khi gặp Cố Cách Cách, Miêu Tư Lý vừa hoàn thành xong một khóa Taekwondo, vì vậy bắp thịt có phần săn chắc. Mà thực tế, cánh tay của Miêu Tư Lý vẫn rất mảnh khảnh, chỉ là nếu so với kiểu người nhu nhược như Tây Thi của Cố Cách Cách thì khác biệt rất xa. Hình thể của Miêu Tư Lý là kiểu khỏe khoắn gọn gàng của việc tập luyện thể thao đều đặn, thêm nữa cũng vì sợ sẽ có một thân thể đầy cơ bắp sau khi luyện Taekwondo, mà cô còn đặc biệt đăng ký học khóa thể dục thẩm mỹ. Đáng tiếc kết quả vẫn bị Cố Cách Cách bắt lấy chi tiết nhỏ đó mà xỉ vả.
Cố Cách Cách còn liệt kê thêm một loạt công việc không cần động não, có cảm giác như không nhục nhã chết Miêu Tư Lý quyết không bỏ qua.
Nói tới cuối cùng, chẳng những Cao Ngôn không nghe tiếp nổi, đến bác giúp việc đang cắm cúi dọn dẹp bên cạnh cũng thương cảm nói đỡ vào: "Cô bé à, nếu cần tìm một công việc, có thể tới công ty của nhà tôi. Chúng tôi không yêu cầu cao mấy chuyện bằng cấp này đâu."
Miêu Tư Lý: "..."
Cố Cách Cách lập tức không hề nể mặt ai, bật cười ha hả vang phòng.
Miêu Tư Lý thẹn quá hoá giận nhìn Cố Cách Cách, ánh mắt chỉ thiếu điều phun ra lửa. Nếu có thể, cô thật muốn xé toang bức tranh đầu xỏ ấy, có điều cô sợ hậu quả nếu xé rồi, nhất định Cố Cách Cách sẽ cầm đao chặt cô ra từng khúc. Vì vậy, lựa chọn hành động sáng suốt hơn, rướn người bên tai Cố Cách Cách nặn qua kẽ răng một giọng thật nhỏ: "Đừng coi khinh người, có thời gian chị cũng nên đi học hôn môi chút đi. Chị biết không, biểu hiện lần trước của chị dở tệ lắm luôn đó. Em hoài nghi có thật là chị đã từng có bạn trai? Thật chờ mong đây!"
Cố Cách Cách không nghĩ tới cô cả gan trước mặt mọi người dựa vào mình sát như vậy, bên tai còn cảm thấy ngứa ngáy khi hơi thở ấm áp phả lên, thêm những lời mà Miêu Tư Lý vừa nói, cả mặt cũng đi theo đỏ bừng, không còn cười được ra tiếng.
Thấy Cố Cách Cách không thể cười nhạo nữa, cả khuôn mặt còn đỏ rần lên, tâm tình Miêu Tư Lý lập tức vui vẻ trở lại. Hóa ra tử huyệt của chị ấy ở chỗ này. Nổi hứng trêu đùa, cô kéo vai Cố Cách Cách, đưa đầu lưỡi liếm lên vành tai tinh xảo hơi chút đỏ hồng kia, quả nhiên người phụ nữ lòng dạ rắn rết ấy cứng ngắc tức thì. Lúc này mới buông cô ra, học theo bộ dạng của Cố Cách Cách vừa nãy, cười lên ha hả.
Còn Cố Cách Cách chỉ có thể cúi đầu, không dám thốt ra nửa câu phản bác.
Hai cô gái làm ra những động tác thân mật vốn rất bình thường, nên bác giúp việc chẳng nhìn ra điều gì không ổn.
Mà thấy không ổn lại là một người khác. Cao Ngôn ôm cánh tay, lạnh lùng nhìn cả hai.
Bình luận truyện