Cách Cách Giá Lâm
Chương 83
Sau khi nói xong chuyện Cố Vân, công kích của bà Cố đương nhiên chuyển về Cố Cách Cách, ánh mắt sắc bén như dao: "Tôi còn tưởng cô đã bỏ trốn theo người ta, từ nay về sau không quay về nhà nữa."
Bởi còn thương tâm vì mấy lời bà nói trước đó, Cố Cách Cách không còn hứng trí cãi nhau với bà, chỉ tức giận bảo: "Nếu mẹ không muốn nhìn thấy con, vậy con đi là được."
Cố Vân vội vàng ngăn cô lại: "Bé út, sao em có thể nói chuyện với mẹ như vậy?"
Giọng bà Cố lạnh lẽo: "Thế nào? Giờ cánh đã cứng cáp, nên không nghe được tôi nói cô hai câu?"
Cố Cách Cách hùng hổ: "Dù sao con cũng đã mang người về nhà, có đồng ý hay không do mẹ nhìn rồi quyết."
Bà Cố mắng: "Thái độ của cô kiểu gì thế hả? Chẳng lẽ đến mức này, tôi còn cần phải nhìn sắc mặt cô sao?"
Cố Cách Cách còn muốn nói nữa, nhưng Cố Vân giữ chặt cô: "Út, em càng nói càng hăng đấy." Cố Cách Cách lúc này mới im lặng.
Bà Cố không định buông tha: "Muốn gì thì cứ nói thẳng. Nếu tôi không đồng ý, cô định làm gì nào?"
Cố Cách Cách bỏ tay Cố Vân ra, tức giận nói: "Rốt cuộc Miêu Tư Lý có điểm gì không tốt, mà mẹ không đồng ý cho tụi con yêu nhau?"
Bà Cố nghe cô nói vậy, không giận ngược lại cười: "Hừ, hai đứa con gái yêu nhau, cô còn tự cho là hợp lý hợp tình!"
Tiếng cãi nhau bên trong quá lớn, lập tức truyền ra phía ngoài. Miêu Tư Lý ngồi trò chuyện cùng ông Cố cũng nghe thấy được, nói tiếng xin lỗi với ông, rồi đứng dậy đi về phía chiến trường. Vừa bước vào, thấy cảnh Cố Cách Cách và bà Cố đang đối diện trừng mắt, vội vàng chen giữa hai người, nhìn Cố Cách Cách hỏi: "Không phải sẽ bình tĩnh nói chuyện với dì sao, giờ sao lại cãi nhau như vậy?"
Cố Cách Cách nhìn thấy Miêu Tư Lý, lập tức cảm thấy thật uất ức, mắt đỏ bừng: "Mẹ đâu có nói lý lẽ."
Bà Cố hừ lạnh: "Sao cô không thêm chút tiếng ác cho tôi nữa đi." đồng thời âm thầm kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên bà nhìn thấy con gái út thể hiện sự yếu đuối trước mặt người khác, hơn nữa kiểu này chính là đang làm nũng. Cố Cách Cách làm nũng? Điều này có thật sao?!
Miêu Tư Lý cầm lấy tay Cố Cách Cách, sau đó mới lễ phép kêu một tiếng: "Thưa dì."
Bà Cố ôn hoà nói: "Có gì chỉ giáo."
Trước khi tới đây, Miêu Tư Lý đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Dù hai người già Cố gia vẫn không thích cô, không chịu chấp nhận cô, thì cô cũng sẽ mặt dày nhịn xuống. Cô từng nói với Cố Cách Cách, muốn dùng thành ý cảm động bố mẹ cô, đó không phải lời nói dối. Hơn nữa, hai người già nhà Cố gia thêm một ngày không chấp nhận cô, thì chiếc kim trong lòng Cố Cách Cách thêm một ngày chưa được nhổ ra. Cô không muốn Cố Cách Cách vì mình mà khó xử.
Miêu Tư Lý vừa định cất lời, lại đột nhiên kêu "A" lên.
Ba người trong nhà bếp đều bị cô làm hết hồn, biểu tình kinh ngạc nhìn cô, chỉ thấy Miêu Tư Lý nhanh chóng đi qua người bà Cố, tắt bếp gas: "Canh gà bị khét rồi."
Thiếu chút nữa Cố Cách Cách bật cười, nhưng sau khi thấy gương mặt lạnh tanh của mẹ cô, lại cố gắng nhịn.
Vẫn là Cố Vân lên tiếng trước: "Trong bếp khói dầu nhiều, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi."
Bà Cố hừ một tiếng, dẫn đầu đi ra ngoài, Cố Vân theo sau, còn Cố Cách Cách giữ chặt Miêu Tư Lý: "Mẹ tôi nói năng chua ngoa dễ đâm chọt người. Lời nói không dễ nghe em cũng đừng để ý, nói lại được thì tốt, không nói được cũng không sao, ngàn vạn lần đừng ủy khuất bản thân."
Miêu Tư Lý thấy Cố Cách Cách không giống như lần trước về nhà đối mặt bố mẹ cứ băn khoăn trùng điệp, còn lần này lại hoàn toàn đứng về phía mình, trong lòng rất cảm động, hôn lên môi cô rồi nói: "Em có chừng mực, tin tưởng em."
Đương nhiên Cố Cách Cách không muốn nhìn thấy bố mẹ cô và Miêu Tư Lý nảy sinh xung đột, nhưng sớm muộn gì cũng phải đối mặt với ngày này. Từ đáy lòng, cô hy vọng bố mẹ có thể chấp nhận Miêu Tư Lý, như vậy cô và Miêu Tư Lý ở bên nhau mới thấy an tâm. Nhìn bộ dạng như đã chuẩn bị trước hết thảy của Miêu Tư Lý, cô thoáng thả lòng, đáp trả bằng một nụ cười tươi.
Hai cô đi ra ngoài, ngồi xuống đối diện ông bà Cố, còn Cố Vân thì ôm Đa Đa trên đùi, ngồi ở sô pha bên cạnh. Thân phận của chị hôm nay chính là người hòa giải, nhưng nếu có cãi vã, quả thật chị không biết sẽ giúp ai.
Đống thuốc bổ chất chồng như núi do Miêu Tư Lý mang tới vẫn đặt trên bàn chưa kịp cất.
Bà Cố liếc mắt nhìn rồi châm biếm: "Đây là hàng siêu thị bán đại hạ giá à? Hay đang chê chúng tôi lớn tuổi?"
Cố Cách Cách lập tức tiếp lời: "Đây đều là mua cho bố con." Ngụ ý cũng không phải mua tặng mẹ. Ngày hôm nay quả thật cô muốn đối lập với mẹ mình đến cùng.
Trước lúc bà Cố định nổi giận, ông Cố vội vàng nói: "Là hai hôm trước tôi gọi điện cho Cố Cách Cách, nói gần đây thân thể không khỏe."
Bà Cố hừ lạnh: "Thân thể ông không khỏe còn không phải do cô út nhà ông gây chuyện sao? Bác sĩ nói ông nên ăn nhạt chứ không nói ông phải uống thuốc bổ máu, ông không thiếu máu mà là bị huyết áp cao."
Cố Cách Cách còn tưởng đây là lời bố nói để giúp cô giảng hòa, ai ngờ thân thể của ông không khỏe thật, vội hỏi: "Bố, bố không sao chứ?"
Ông Cố chưa kịp cất lời, bà Cố đã trả lời thay ông: "Coi như mạng ông ấy lớn, chưa bị cô làm tức chết."
Cố Vân ở bên giải thích: "Tuần rồi chị cùng bố đi bệnh viện kiểm tra định kỳ. Bác sĩ nói huyết áp bố hơi cao, nhưng không có việc gì."
Ông Cố cũng bổ sung: "Không có việc gì, mẹ con chuyện bé xé ra to."
Có điều Cố Cách Cách cũng cảm thấy áy náy. Gần đây cô chỉ lo chuyện tình cảm của mình, thực sự đã quên bố mẹ đến tận Indonesia.
Miêu Tư Lý vội vàng bới từ đống thuốc bổ ra vài hộp: "Chú ơi, cái này có thể hỗ trợ sức khỏe giúp chú khỏe lên."
Ông Cố gật đầu: "Có tâm."
Miêu Tư Lý lại lấy thêm vài hộp trong đống thuốc đó, vẻ mặt tươi cười nói với bà Cố: "Dì ơi, mấy hộp này đều là sản phẩm dưỡng sắc đẹp. Dù người đã trẻ đẹp sẵn như dì vốn cũng chẳng cần nhưng cũng dùng thử xem. Dì chẳng bù với mẹ cháu, lúc nào cũng coi chúng nó như bảo vật, một ngày không dùng mà hệt như già thêm chục tuổi." Không biết Miêu Nhã sẽ có cảm tưởng gì khi nghe thấy những lời con gái đánh giá bà như vậy.
Có câu nói, "không ai đưa tay đánh khuôn mặt tươi cười", huống chi cái mặt ấy còn đang nói lời nịnh hót. Hơn nữa bà Cố cũng chưa từng thấy Miêu Nhã dù hơn 40 tuổi vẫn đẹp như yêu nghiệt. Tuy trên mặt bà vẫn còn viết "Tôi sẽ không rơi vào bẫy của cô", nhưng đã không nói thêm lời chanh chua, coi như thầm nhận.
Miêu Tư Lý đứng thẳng eo, nâng cao giọng: "Thưa chú, dì, tuy không phải là lần đầu tiên gặp, nhưng cháu vẫn muốn giới thiệu lại lần nữa. Cháu là Miêu Tư Lý, Tư Lý trong bệnh thần kinh. Cháu sinh ở một gia đình không có bố, nên rất hâm mộ những gia đình giống như chú dì, có bố mẹ yêu thương, còn có chị em lớn lên cùng nhau."
Bà Cố không khách sáo cắt lời cô: "Nếu cô muốn nhận Cách Cách làm chị, tôi không phản đối."
Miêu Tư Lý nói chuyện với bà, nhưng ánh mắt không rời xa Cố Cách Cách, thâm tình nói: "Cháu thật lòng yêu chị ấy."
Mặc dù đã dây dưa vấn đề này một thời gian dài, nhưng mỗi khi nhìn thấy hai đứa con gái (một người trong đó còn là con gái ruột của mình) với bộ dạng ân ái, huyết áp bà Cố cứ tăng lên. Một tay gác lên vai ông Cố, một tay xoa huyệt thái dương, hỏi: "Lão Cố à, rốt cuộc tôi đã tạo ác nghiệt gì, mà sinh ra một đứa con gái không giống người thường như vậy? Ông có chắc Cố Tiểu Tam là do tôi sinh ra không?"
Ông Cố trả lời chắc nịch: "Là do bà sinh."
Những người khác: "..."
Miêu Tư Lý nói tiếp: "Cháu biết chú dì rất khó chấp nhận chuyện này, nhưng cháu vẫn thật lòng hy vọng cả hai có thể tác thành cho cháu và chị ấy."
Bà Cố châm chọc: "Cô tưởng mình đang diễn Tây Sương Ký à? Tình cảm có thể ăn nói hời hợt vậy sao?"
Miêu Tư Lý cũng không giận, hỏi lại: "Không biết trong lòng dì, hạng người gì mới xứng đôi với Cách Cách?"
Bà Cố không hề nghĩ ngợi thốt ra: "Lộc Minh."
Miêu Tư Lý phản bác: "Quả thật Khâu Lộc Minh là người tài giỏi, nhưng còn rất nhiều người tốt hơn anh ấy. Chẳng qua anh ấy chỉ là người đến trước làm chủ."
Bà Cố nói: "Cách Cách nhà tôi cũng không phải hoàn hảo nhất trên đời, chỉ cần điều kiện như Lộc Minh là đủ."
Miêu Tư Lý hỏi: "Cháu muốn hỏi dì, ngoài giới tính là điều không thể so sánh. Vậy thì Khâu Lộc Minh còn tốt hơn cháu điều gì?"
Bà Cố nắm bắt lấy trọng điểm: "Cô cái gì cũng tốt cả, nhưng chỉ một điểm đã không thể chấp nhận được. Cái chúng tôi cần là con rể, chứ không phải con dâu."
Miêu Tư Lý không chút yếu thế: "Nhưng thứ Cách Cách cần là hạnh phúc, chứ không phải là đàn ông."
Bà Cố nghẹn lời, nhất thời không thể nghĩ ra câu gì để nói tiếp.
Miêu Tư Lý lại tung thêm một đòn: "Hai người không có tình yêu mà ở bên nhau thì liệu có hạnh phúc? Nói đến cùng, chú dì cũng chỉ vì mặt mũi của chính mình."
Ông Cố luôn im lặng đột nhiên nói: "Vậy cháu lấy gì để đảm bảo cả hai ở bên nhau sẽ có được hạnh phúc? Tôi và mẹ Cố Cách Cách lúc còn trẻ cũng vì đủ nguyên nhân từng cãi vã rất nhiều lần, nếu không phải bởi vì ba đứa con gái cùng tờ giấy hôn thú có lẽ đã sớm chia tay. Cháu không nên xem thường tờ giấy đỏ đấy, nó còn nặng hơn ngàn vạn lời nói tâm tình của cháu đấy. Nó không chỉ quan hệ đến việc phân chia tài sản, còn có thể quản thúc hành vi của người khác. Nếu như không có nó đảm bảo, sao hai người có thể mặc gió mặc mưa cùng trải qua cả đời bên nhau?"
Bà Cố bổ sung: "Đừng bảo với tôi là cả hai ra nước ngoài đăng ký nhá? Đó chỉ là trào lưu nhất thời của giới thanh niên, chứ ở trong nước, đó cũng chỉ là một tờ giấy lộn, không có chút giá trị pháp lý nào. Trừ khi các cô đến nước đó ở hẳn, nếu như vậy khác gì với cướp người. Chúng tôi ngậm đắng nuốt cay nuôi con gái lớn khôn, kết quả lại sống ở hai đầu địa cầu. Không phải như vậy rất tàn nhẫn với chúng tôi sao?"
Ánh mắt mọi người đều đặt lên Miêu Tư Lý, ngay cả vẻ mặt Cố Cách Cách cũng đầy chờ mong nhìn cô, đương nhiên trong nội tâm đã sớm có đáp án, nhưng không biết Miêu Tư Lý sẽ trả lời thế nào.
Miêu Tư Lý nắm lấy tay Cố Cách Cách, nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay, mặc dù là bà Cố hỏi, nhưng cô lại nói với Cố Cách Cách: "Phải. Em thừa nhận em không biết có thể yêu chị bao lâu, càng không biết chị có thể yêu em được bao lâu? Nhưng em thực sự rất muốn ở bên chị, cho dù có một ngày chúng ta chia tay, vậy thì sao chứ? Điều đó chẳng khác gì như bản thân không thể biết mình còn có thể sống bao nhiêu ngày? Chị nhìn anh trai em đi, còn trẻ như vậy đã mất, cho nên chúng ta nên nghĩ đến cuộc sống trước mắt, mà không phải buồn lo vô cớ cho tương lai không xác định. Em sẽ không lo âu vì điều đó, mà chỉ biết quý trọng chị, quý trọng từng giây từng phút chúng ta ở bên nhau." Còn một câu mà cô không nói, ngay cả bảo hiểm nhân mạng cô cũng đề tên Cố Cách Cách, giấy đăng ký kết hôn thì có là gì?
Cố Cách Cách ôm lấy cổ Miêu Tư Lý, gắt gao siết chặt, không nói điều gì, chỉ để nước mắt tùy ý tuôn rơi.
Bà Cố còn định nói nữa, nhưng ông Cố lắc đầu với bà.
Đầu tiên là Lục gia, sau lại đến Cố gia, Cố Cách Cách và Miêu Tư Lý giống như vừa trải qua hai Thế chiến. Lúc trở về nhà đã kiệt sức hoàn toàn, nhưng sau khi tắm rửa xong, nằm trên giường lại thấy tinh thần phấn chấn. Trái tim của cả hai chưa bao giờ gần nhau như bây giờ.
Bởi còn thương tâm vì mấy lời bà nói trước đó, Cố Cách Cách không còn hứng trí cãi nhau với bà, chỉ tức giận bảo: "Nếu mẹ không muốn nhìn thấy con, vậy con đi là được."
Cố Vân vội vàng ngăn cô lại: "Bé út, sao em có thể nói chuyện với mẹ như vậy?"
Giọng bà Cố lạnh lẽo: "Thế nào? Giờ cánh đã cứng cáp, nên không nghe được tôi nói cô hai câu?"
Cố Cách Cách hùng hổ: "Dù sao con cũng đã mang người về nhà, có đồng ý hay không do mẹ nhìn rồi quyết."
Bà Cố mắng: "Thái độ của cô kiểu gì thế hả? Chẳng lẽ đến mức này, tôi còn cần phải nhìn sắc mặt cô sao?"
Cố Cách Cách còn muốn nói nữa, nhưng Cố Vân giữ chặt cô: "Út, em càng nói càng hăng đấy." Cố Cách Cách lúc này mới im lặng.
Bà Cố không định buông tha: "Muốn gì thì cứ nói thẳng. Nếu tôi không đồng ý, cô định làm gì nào?"
Cố Cách Cách bỏ tay Cố Vân ra, tức giận nói: "Rốt cuộc Miêu Tư Lý có điểm gì không tốt, mà mẹ không đồng ý cho tụi con yêu nhau?"
Bà Cố nghe cô nói vậy, không giận ngược lại cười: "Hừ, hai đứa con gái yêu nhau, cô còn tự cho là hợp lý hợp tình!"
Tiếng cãi nhau bên trong quá lớn, lập tức truyền ra phía ngoài. Miêu Tư Lý ngồi trò chuyện cùng ông Cố cũng nghe thấy được, nói tiếng xin lỗi với ông, rồi đứng dậy đi về phía chiến trường. Vừa bước vào, thấy cảnh Cố Cách Cách và bà Cố đang đối diện trừng mắt, vội vàng chen giữa hai người, nhìn Cố Cách Cách hỏi: "Không phải sẽ bình tĩnh nói chuyện với dì sao, giờ sao lại cãi nhau như vậy?"
Cố Cách Cách nhìn thấy Miêu Tư Lý, lập tức cảm thấy thật uất ức, mắt đỏ bừng: "Mẹ đâu có nói lý lẽ."
Bà Cố hừ lạnh: "Sao cô không thêm chút tiếng ác cho tôi nữa đi." đồng thời âm thầm kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên bà nhìn thấy con gái út thể hiện sự yếu đuối trước mặt người khác, hơn nữa kiểu này chính là đang làm nũng. Cố Cách Cách làm nũng? Điều này có thật sao?!
Miêu Tư Lý cầm lấy tay Cố Cách Cách, sau đó mới lễ phép kêu một tiếng: "Thưa dì."
Bà Cố ôn hoà nói: "Có gì chỉ giáo."
Trước khi tới đây, Miêu Tư Lý đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Dù hai người già Cố gia vẫn không thích cô, không chịu chấp nhận cô, thì cô cũng sẽ mặt dày nhịn xuống. Cô từng nói với Cố Cách Cách, muốn dùng thành ý cảm động bố mẹ cô, đó không phải lời nói dối. Hơn nữa, hai người già nhà Cố gia thêm một ngày không chấp nhận cô, thì chiếc kim trong lòng Cố Cách Cách thêm một ngày chưa được nhổ ra. Cô không muốn Cố Cách Cách vì mình mà khó xử.
Miêu Tư Lý vừa định cất lời, lại đột nhiên kêu "A" lên.
Ba người trong nhà bếp đều bị cô làm hết hồn, biểu tình kinh ngạc nhìn cô, chỉ thấy Miêu Tư Lý nhanh chóng đi qua người bà Cố, tắt bếp gas: "Canh gà bị khét rồi."
Thiếu chút nữa Cố Cách Cách bật cười, nhưng sau khi thấy gương mặt lạnh tanh của mẹ cô, lại cố gắng nhịn.
Vẫn là Cố Vân lên tiếng trước: "Trong bếp khói dầu nhiều, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi."
Bà Cố hừ một tiếng, dẫn đầu đi ra ngoài, Cố Vân theo sau, còn Cố Cách Cách giữ chặt Miêu Tư Lý: "Mẹ tôi nói năng chua ngoa dễ đâm chọt người. Lời nói không dễ nghe em cũng đừng để ý, nói lại được thì tốt, không nói được cũng không sao, ngàn vạn lần đừng ủy khuất bản thân."
Miêu Tư Lý thấy Cố Cách Cách không giống như lần trước về nhà đối mặt bố mẹ cứ băn khoăn trùng điệp, còn lần này lại hoàn toàn đứng về phía mình, trong lòng rất cảm động, hôn lên môi cô rồi nói: "Em có chừng mực, tin tưởng em."
Đương nhiên Cố Cách Cách không muốn nhìn thấy bố mẹ cô và Miêu Tư Lý nảy sinh xung đột, nhưng sớm muộn gì cũng phải đối mặt với ngày này. Từ đáy lòng, cô hy vọng bố mẹ có thể chấp nhận Miêu Tư Lý, như vậy cô và Miêu Tư Lý ở bên nhau mới thấy an tâm. Nhìn bộ dạng như đã chuẩn bị trước hết thảy của Miêu Tư Lý, cô thoáng thả lòng, đáp trả bằng một nụ cười tươi.
Hai cô đi ra ngoài, ngồi xuống đối diện ông bà Cố, còn Cố Vân thì ôm Đa Đa trên đùi, ngồi ở sô pha bên cạnh. Thân phận của chị hôm nay chính là người hòa giải, nhưng nếu có cãi vã, quả thật chị không biết sẽ giúp ai.
Đống thuốc bổ chất chồng như núi do Miêu Tư Lý mang tới vẫn đặt trên bàn chưa kịp cất.
Bà Cố liếc mắt nhìn rồi châm biếm: "Đây là hàng siêu thị bán đại hạ giá à? Hay đang chê chúng tôi lớn tuổi?"
Cố Cách Cách lập tức tiếp lời: "Đây đều là mua cho bố con." Ngụ ý cũng không phải mua tặng mẹ. Ngày hôm nay quả thật cô muốn đối lập với mẹ mình đến cùng.
Trước lúc bà Cố định nổi giận, ông Cố vội vàng nói: "Là hai hôm trước tôi gọi điện cho Cố Cách Cách, nói gần đây thân thể không khỏe."
Bà Cố hừ lạnh: "Thân thể ông không khỏe còn không phải do cô út nhà ông gây chuyện sao? Bác sĩ nói ông nên ăn nhạt chứ không nói ông phải uống thuốc bổ máu, ông không thiếu máu mà là bị huyết áp cao."
Cố Cách Cách còn tưởng đây là lời bố nói để giúp cô giảng hòa, ai ngờ thân thể của ông không khỏe thật, vội hỏi: "Bố, bố không sao chứ?"
Ông Cố chưa kịp cất lời, bà Cố đã trả lời thay ông: "Coi như mạng ông ấy lớn, chưa bị cô làm tức chết."
Cố Vân ở bên giải thích: "Tuần rồi chị cùng bố đi bệnh viện kiểm tra định kỳ. Bác sĩ nói huyết áp bố hơi cao, nhưng không có việc gì."
Ông Cố cũng bổ sung: "Không có việc gì, mẹ con chuyện bé xé ra to."
Có điều Cố Cách Cách cũng cảm thấy áy náy. Gần đây cô chỉ lo chuyện tình cảm của mình, thực sự đã quên bố mẹ đến tận Indonesia.
Miêu Tư Lý vội vàng bới từ đống thuốc bổ ra vài hộp: "Chú ơi, cái này có thể hỗ trợ sức khỏe giúp chú khỏe lên."
Ông Cố gật đầu: "Có tâm."
Miêu Tư Lý lại lấy thêm vài hộp trong đống thuốc đó, vẻ mặt tươi cười nói với bà Cố: "Dì ơi, mấy hộp này đều là sản phẩm dưỡng sắc đẹp. Dù người đã trẻ đẹp sẵn như dì vốn cũng chẳng cần nhưng cũng dùng thử xem. Dì chẳng bù với mẹ cháu, lúc nào cũng coi chúng nó như bảo vật, một ngày không dùng mà hệt như già thêm chục tuổi." Không biết Miêu Nhã sẽ có cảm tưởng gì khi nghe thấy những lời con gái đánh giá bà như vậy.
Có câu nói, "không ai đưa tay đánh khuôn mặt tươi cười", huống chi cái mặt ấy còn đang nói lời nịnh hót. Hơn nữa bà Cố cũng chưa từng thấy Miêu Nhã dù hơn 40 tuổi vẫn đẹp như yêu nghiệt. Tuy trên mặt bà vẫn còn viết "Tôi sẽ không rơi vào bẫy của cô", nhưng đã không nói thêm lời chanh chua, coi như thầm nhận.
Miêu Tư Lý đứng thẳng eo, nâng cao giọng: "Thưa chú, dì, tuy không phải là lần đầu tiên gặp, nhưng cháu vẫn muốn giới thiệu lại lần nữa. Cháu là Miêu Tư Lý, Tư Lý trong bệnh thần kinh. Cháu sinh ở một gia đình không có bố, nên rất hâm mộ những gia đình giống như chú dì, có bố mẹ yêu thương, còn có chị em lớn lên cùng nhau."
Bà Cố không khách sáo cắt lời cô: "Nếu cô muốn nhận Cách Cách làm chị, tôi không phản đối."
Miêu Tư Lý nói chuyện với bà, nhưng ánh mắt không rời xa Cố Cách Cách, thâm tình nói: "Cháu thật lòng yêu chị ấy."
Mặc dù đã dây dưa vấn đề này một thời gian dài, nhưng mỗi khi nhìn thấy hai đứa con gái (một người trong đó còn là con gái ruột của mình) với bộ dạng ân ái, huyết áp bà Cố cứ tăng lên. Một tay gác lên vai ông Cố, một tay xoa huyệt thái dương, hỏi: "Lão Cố à, rốt cuộc tôi đã tạo ác nghiệt gì, mà sinh ra một đứa con gái không giống người thường như vậy? Ông có chắc Cố Tiểu Tam là do tôi sinh ra không?"
Ông Cố trả lời chắc nịch: "Là do bà sinh."
Những người khác: "..."
Miêu Tư Lý nói tiếp: "Cháu biết chú dì rất khó chấp nhận chuyện này, nhưng cháu vẫn thật lòng hy vọng cả hai có thể tác thành cho cháu và chị ấy."
Bà Cố châm chọc: "Cô tưởng mình đang diễn Tây Sương Ký à? Tình cảm có thể ăn nói hời hợt vậy sao?"
Miêu Tư Lý cũng không giận, hỏi lại: "Không biết trong lòng dì, hạng người gì mới xứng đôi với Cách Cách?"
Bà Cố không hề nghĩ ngợi thốt ra: "Lộc Minh."
Miêu Tư Lý phản bác: "Quả thật Khâu Lộc Minh là người tài giỏi, nhưng còn rất nhiều người tốt hơn anh ấy. Chẳng qua anh ấy chỉ là người đến trước làm chủ."
Bà Cố nói: "Cách Cách nhà tôi cũng không phải hoàn hảo nhất trên đời, chỉ cần điều kiện như Lộc Minh là đủ."
Miêu Tư Lý hỏi: "Cháu muốn hỏi dì, ngoài giới tính là điều không thể so sánh. Vậy thì Khâu Lộc Minh còn tốt hơn cháu điều gì?"
Bà Cố nắm bắt lấy trọng điểm: "Cô cái gì cũng tốt cả, nhưng chỉ một điểm đã không thể chấp nhận được. Cái chúng tôi cần là con rể, chứ không phải con dâu."
Miêu Tư Lý không chút yếu thế: "Nhưng thứ Cách Cách cần là hạnh phúc, chứ không phải là đàn ông."
Bà Cố nghẹn lời, nhất thời không thể nghĩ ra câu gì để nói tiếp.
Miêu Tư Lý lại tung thêm một đòn: "Hai người không có tình yêu mà ở bên nhau thì liệu có hạnh phúc? Nói đến cùng, chú dì cũng chỉ vì mặt mũi của chính mình."
Ông Cố luôn im lặng đột nhiên nói: "Vậy cháu lấy gì để đảm bảo cả hai ở bên nhau sẽ có được hạnh phúc? Tôi và mẹ Cố Cách Cách lúc còn trẻ cũng vì đủ nguyên nhân từng cãi vã rất nhiều lần, nếu không phải bởi vì ba đứa con gái cùng tờ giấy hôn thú có lẽ đã sớm chia tay. Cháu không nên xem thường tờ giấy đỏ đấy, nó còn nặng hơn ngàn vạn lời nói tâm tình của cháu đấy. Nó không chỉ quan hệ đến việc phân chia tài sản, còn có thể quản thúc hành vi của người khác. Nếu như không có nó đảm bảo, sao hai người có thể mặc gió mặc mưa cùng trải qua cả đời bên nhau?"
Bà Cố bổ sung: "Đừng bảo với tôi là cả hai ra nước ngoài đăng ký nhá? Đó chỉ là trào lưu nhất thời của giới thanh niên, chứ ở trong nước, đó cũng chỉ là một tờ giấy lộn, không có chút giá trị pháp lý nào. Trừ khi các cô đến nước đó ở hẳn, nếu như vậy khác gì với cướp người. Chúng tôi ngậm đắng nuốt cay nuôi con gái lớn khôn, kết quả lại sống ở hai đầu địa cầu. Không phải như vậy rất tàn nhẫn với chúng tôi sao?"
Ánh mắt mọi người đều đặt lên Miêu Tư Lý, ngay cả vẻ mặt Cố Cách Cách cũng đầy chờ mong nhìn cô, đương nhiên trong nội tâm đã sớm có đáp án, nhưng không biết Miêu Tư Lý sẽ trả lời thế nào.
Miêu Tư Lý nắm lấy tay Cố Cách Cách, nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay, mặc dù là bà Cố hỏi, nhưng cô lại nói với Cố Cách Cách: "Phải. Em thừa nhận em không biết có thể yêu chị bao lâu, càng không biết chị có thể yêu em được bao lâu? Nhưng em thực sự rất muốn ở bên chị, cho dù có một ngày chúng ta chia tay, vậy thì sao chứ? Điều đó chẳng khác gì như bản thân không thể biết mình còn có thể sống bao nhiêu ngày? Chị nhìn anh trai em đi, còn trẻ như vậy đã mất, cho nên chúng ta nên nghĩ đến cuộc sống trước mắt, mà không phải buồn lo vô cớ cho tương lai không xác định. Em sẽ không lo âu vì điều đó, mà chỉ biết quý trọng chị, quý trọng từng giây từng phút chúng ta ở bên nhau." Còn một câu mà cô không nói, ngay cả bảo hiểm nhân mạng cô cũng đề tên Cố Cách Cách, giấy đăng ký kết hôn thì có là gì?
Cố Cách Cách ôm lấy cổ Miêu Tư Lý, gắt gao siết chặt, không nói điều gì, chỉ để nước mắt tùy ý tuôn rơi.
Bà Cố còn định nói nữa, nhưng ông Cố lắc đầu với bà.
Đầu tiên là Lục gia, sau lại đến Cố gia, Cố Cách Cách và Miêu Tư Lý giống như vừa trải qua hai Thế chiến. Lúc trở về nhà đã kiệt sức hoàn toàn, nhưng sau khi tắm rửa xong, nằm trên giường lại thấy tinh thần phấn chấn. Trái tim của cả hai chưa bao giờ gần nhau như bây giờ.
Bình luận truyện