Cách Làm Sủng Phi
Chương 2: Tỷ đệ luyến
Hình Thượng Thiên trầm mặc, Phương Viên lại bị dọa không nhẹ, nàng vừa mới rời đi, sao có thể nghĩ đến Lục gia tới đây đúng lúc này, vội bước lên phía trước lắc lắc Cố Tương, “Di nương, Lục gia đã trở lại.” Tuy rằng Hình Thượng Thiên ở biệt viện hoang vắng cách xa lão đại Hoài An Vương phủ, nhưng là nhóm ma ma người hầu vẫn là dựa theo quy củ phủ đệ gọi hắn Lục gia.
Cố Tương đang nằm mơ ăn bít tết, ăn đến miệng liền như hòa tan, trơn mềm như vậy, nàng thiếu chút nữa nuốt lấy đầu lưỡi mình, trong lòng nghĩ, khẳng định là đang nằm mơ, cho nên trăm vạn lần đừng lãng phí, một lần ăn cho đủ, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người Cố Tương lại gọi thêm mười phần bít tết, kết quả chờ trước chờ sau, lúc nhìn thấy bồi bàn mặc áo bành tô bưng mâm lại đây, nước miếng nàng dính bên miệng, chỉ kém tiến lên chém giết mấy đĩa đó, thật vất vả chờ bít tết được xếp đầy một bàn, hương thơm vào mũi vào ruột, nàng đang muốn hạ dao, liền bị đánh thức tỉnh lại.
“Di nương, Lục gia đến đây.” Phương Viên sốt ruột nói lại một lần, sợ Cố thị không có nghe, để sát vào bên tai nàng nói.
Chờ Cố Tương mở to mắt, bài trí phòng trong vẫn là cổ kính, nàng biết mình đã tỉnh mộng, tự nhiên thất vọng, bất quá cũng không nói gì thêm, vừa nhấc mắt lại nhìn thấy Phương Viên đang dùng sức nháy mắt với mình, nàng theo tầm mắt của nàng ấy, cách đó không xa, dưới ngọn đèn mờ ảo có một nam nhân dáng người cao to, mặt mày tuấn dật, khí chất thanh nhã, quả nhiên là dung mạo trời sinh, nếu không phải trường hợp không cho phép, Cố Tương thật muốn tán thưởng một câu, đúng chuẩn soái ca rồi!
Đối diện Hình Thượng Thiên cũng đang đánh giá Cố Tương, ánh mắt kia hiện lên chút không hài lòng, Cố Tương cơ hồ là lập tức giật mình một cái, nhớ tới mình nay chính thức trở thành tiểu lão bà của hắn, vội vàng đứng lên, “Lục gia, ta gọi..., nô tì Cố thị.” Cố Tương thiếu chút nữa nói sai, bất quá cũng may nàng lập tức liền sửa đúng, câu nói kế tiếp nàng càng nói càng có thứ tự, lại không quên vuốt mông ngựa lão bản, “Lục gia, sắc trời đã trễ thế này, ngài dùng cơm chưa?”
Cố Tương nói xong liền chớp mắt nhìn chằm chằm Hình Thượng Thiên, bộ dáng phi thường ân cần.
Hình Thượng Thiên ừ một tiếng, liếc mắt bảo Phương Viên, “Đi dọn cơm.”
Chờ Phương Viên đi ra ngoài, phòng chỉ còn lại có Cố Tương cùng Hình Thượng Thiên, Hình Thượng Thiên thực tự nhiên lại gần Cố Tương giang hai tay, ý tứ kia không cần nói cũng biết, kết quả đợi một lúc lâu, Cố Tương lại dùng ánh mắt cực kỳ ngây thơ nhìn hắn.
Lúc này Cố Tương cũng buồn bực, Lục gia này làm sao vậy? Không có việc gì vươn tay muốn làm gì? Cố Tương cân nhắc như thế nào cũng không biết, cuối cùng tâm tư nhảy dựng, liền đỏ mặt, chẳng lẽ nói..., ý tứ của hắn là muốn ôm nàng? Này này..., cơm chiều còn chưa có ăn đâu, lại nói, cho dù hiện tại là chạng vạng, có phải cũng quá nóng nảy hay không?
Hình Thượng Thiên đợi đã lâu cũng không thấy Cố Tương giúp đỡ hắn cởi quần áo, hắn không kiên nhẫn, đang muốn phát giận, kết quả chỉ chớp mắt Cố Tương thế nhưng chủ động đầu nhập vào trong lòng hắn.
Cố Tương cố nén thẹn thùng ôm thắt lưng Hình Thượng Thiên không nói, còn không quên làm nũng cọ cọ ngực của hắn, trong lòng không ngừng nói với mình, người này về sau chính là áo cơm của ngươi, lão bản của ngươi, tất cả của ngươi..., như vậy, Cố Tương ngươi thẹn thùng cái gì, nếu nhân gia thoải mái như vậy muốn ngươi ôm, ngươi liền đơn giản rõ ràng, cũng đừng làm bộ dáng ngượng ngùng từ chối.
Thông suốt tư tưởng rồi, dũng khí của Cố Tương liền tăng lên, kiễng mũi chân chuẩn bị hôn Hình Thượng Thiên một cái, kết quả vóc dáng thấp, cuối cùng đụng phải cằm Hình Thượng Thiên.
Hình Thượng Thiên trực tiếp ngây ngẩn cả người! Bất quá trong chốc lát, trong ánh mắt của hắn toát ra dục hỏa.
Ngoài màn, Liễu Chi mang theo một hàng nha đầu bà tử, trong tay đều bưng một khay, mặt trên đều là đồ dùng rửa mặt đổi quần áo cho Hình Thượng Thiên, lúc này đứng bất động ngoài cửa, nàng mở to hai mắt nhìn Cố Tương hành động lớn mật như vậy, một hồi lâu mới hoãn lại tinh thần, nghĩ rằng, phía trước còn cảm thấy tân di nương này còn nhỏ, kết quả là nàng quá sai lầm rồi, tân di nương này gặp được Lục gia tuấn tú đã bị câu hồn, thế nhưng không biết xấu hổ như vậy..., loại chuyện này đều làm được, nhưng mà Lục gia sao không tức giận?
Lục gia ghét nhất bị nữ tử dùng thủ đoạn quyến rũ, Liễu Chi nhớ rõ, trước kia nha hoàn Xuân Đào hầu hạ Lục gia mặc một bộ quần áo cổ hơi thấp chút, liền bị Lục gia nổi giận đùng đùng đuổi đi ra ngoài. ( người ta ôm chồng người ta, danh chính ngôn thuận, sao lắm kẻ dư hơi thế)
Bất quá rất nhanh Liễu Chi liền rõ ràng, bởi vì trong phòng xuất hiện một ít hình ảnh hạn chế người xem, nàng đỏ mặt ra hiệu nha hoàn bà tử phía sau đều lui xuống.
Ngươi muốn hỏi Cố Tương, lần đầu tiên cảm giác như thế nào, đánh chết nàng cũng sẽ không nói cho ngươi biết, bởi vì chuyện ngày đó thật sự là mất mặt, chờ sau này Cố Tương mới biết được, ý tứ Hình Thượng Thiên là nàng hầu hạ hắn thay quần áo, nàng lại nghĩ đến..., trực tiếp xông đến hắn, hậu quả này làm cho nàng bị Hình Thượng Thiên trực tiếp dạy dỗ thời gian rất dài.
Hình Thượng Thiên nhìn như hũ nút, nhưng là một khi hành sự kia thật sự là lợi hại, Cố Tương lại là lần đầu tiên, từ lúc bắt đầu hừ hừ đến sau cầu xin tha thứ, nước mắt nước mũi chảy ướt chăn gối, đau cùng khoái hoạt, quả thực là cả đời đều khó có thể quên.
Chờ ngày hôm sau, Cố Tương được Phương Viên giúp mặc quần áo rửa mặt chải đầu xong xuối, lúc đi đường chân đều run, chờ nàng đến chính ốc Uông thị lại đang gặp quản sự tính sổ sách, bảo Cố Tương chờ phòng phía đông.
Nhưng Cố Tương thật sự là không có tiền đồ, chờ chờ thế nhưng liền ngủ, cũng không trách được nàng, thật sự là bị ép buộc thảm!
Trong nhà chính, Uông thị tính xong sổ sách, thở phào nhẹ nhõm, Thẩm ma ma bưng nước ô mai lên, mấy ngày nay nóng lợi hại, dù ngồi trong phòng cũng sẽ không ngừng đổ mồ hôi.
“Phu nhân ngài uống chút nước ô mai giải khát đi.” Thẩm ma ma là ma ma hồi môn Uông thị của, từ nhỏ đã hầu hạ nàng, tình cảm không phải bình thường, nhìn Uông thị liền như thân khuê nữ, thậm chí so thân khuê nữ còn muốn hơn vài phần.
Uông thị tiếp nhận, uống mấy hớp, chỉ cảm thấy khí lạnh liền theo cổ họng đi một đường đến tràng dạ dày, phi thường sảng khoái, mặt mày nàng giãn ra, lại uống hai hớp, cầm chén đưa cho Thẩm ma ma nói, “Vẫn là ma ma ngươi làm nước ô mai uống ngon, chính là làm phiền ngài, đã đưa cho Lục gia chưa?”
Thẩm ma ma cười đến nhìn không thấy mắt, “Phu nhân có thể thích, lão nô ta cao hứng còn không kịp đâu, làm sao có thể ngại mệt?” Nói nói lại cầm lấy quạt tròn nhẹ nhàng quạt cho Uông thị, ân cần nói tiếp, “Chỗ Lục gia tự nhiên là đã sớm đưa qua, ta còn cố ý bảo Thanh Trúc đi, thời gian lâu, sợ sẽ không đủ băng.”
Thanh Trúc là đại nha hoàn bên cạnh Uông thị, coi như là người đắc lực nhất của nàng, Uông thị nghe xong gật gật đầu nói, “Ma ma ngươi làm việc ta yên tâm, bất quá...” Uông thị nghĩ một látlại hỏi, “Mấy thứ tính hàn này dùng một chút được rồi, không thể quá tham, phu quân luôn luôn là rất thích..., ma ma tặng bao nhiêu qua?”
“Cũng chỉ một bình.”
Uông thị nâng mắt, không đồng ý nhìn Thẩm ma ma, “Ma ma, ngươi không phải biết..., không được ta phải đi nhìn một cái.”
“Phu nhân của ta!” Thẩm ma ma vội vàng đứng dậy cầm bả vai Uông thị, ấn nàng trở về, “Ngài đây là lại phạm hồ đồ.”
Lời này nếu người khác nói tự nhiên sẽ chọc Uông thị giận dữ, nhưng là từ Thẩm ma ma nói khiến cho nàng không thể không châm chước nhiều vài phần, nàng kinh ngạc hỏi, “Ma ma, ngươi nói gì vậy?”
Thẩm ma ma lộ ra thần sắc lo lắng, “Phu nhân, tuy rằng Lục gia nhỏ hơn phu nhân ngài mấy tuổi, nhưng tóm lại là phu quân ngài, hắn chính là trời của ngài ạ, ngài cả ngày quản hắn như vậy, cái này không được ăn nhiều, cái kia không được chơi nhiều, thậm chí có bằng hữu tới tìm hắn uống rượu ngài đều phải hỏi thăm rõ ràng là ai mới cho hắn ra cửa, thời gian lâu dài có điểm quá mức.”
Uông thị nghe trầm mặt, “Ta còn là không phải vì muốn tốt cho Lục gia? Lục gia tham lạnh, mùa hạ thường xuyên ăn đồ lạnh, tràng dạ dày không ổn, có một năm nằm nửa tháng? Đây là chuyện ngài cũng biết.”
Thẩm ma ma đuổi bước lên phía trước dỗ, “Phu nhân, này ta biết, nhưng là đàn ông dù sao cũng là đàn ông, bọn họ luôn thích nữ nhân tiểu ý ôn tồn..., phu nhân a, ngài từ nhỏ đã quá mạnh mẽ, lão phu nhân chỉ sợ ngài lập gia đình cũng như vậy, thế này mới đưa lão nô tới, để lão nô khuyên nhủ phu nhân, Mộc Tú vu lâm, phong tất tồi chi *, ngài thông tuệ, hẳn là hiểu hơn lão nô mới đúng.” Nói đến chỗ này thấy Uông thị không có hé răng, châm chước một lúc dỗ nói, “Phu nhân ngài cũng không cần quá lo lắng, Lục gia biết ngài khổ tâm, cũng là kính trọng ngài nhất, hắn và ngài có tình cảm từ nhỏ, cho dù ngài không thể có đứa nhỏ, sớm muộn gì cũng sẽ...”
*Mộc Tú vu lâm, phong tất tồi chi: Cây cao vượt rừng gió sẽ dập, đại ý là cái gì quá cũng không được
“Im miệng!” Uông thị tựa hồ là bị người đạp trúng chỗ đau, đột nhiên kích động.
Thẩm ma ma sợ tới mức quỳ xuống, run run thân mình nói, “Lão nô đi quá giới hạn.”
Trong phòng im ắng, Thẩm ma ma thành thành thật thật quỳ, rất nhanh lập tức cảm thấy đầu gối đau nhức, mồ hôi che kín cái trán, thoạt nhìn rất là chật vật.
Uông thị uống một ly trà, cảm thấy khí cũng dần dần tiêu xuống, ngẩng đầu nhìn Thẩm ma ma quỳ cũng có chút mềm lòng, thở dài nhẹ nhõm nói, “Quên đi, cũng là tính tình ta nóng nảy, ngươi đứng lên đi.” Lập tức lại bỏ thêm một câu, “Về sau không cần đề cập đứa nhỏ, ta cùng Lục gia sẽ không có đứa nhỏ.”
Lời này khiến Thẩm ma ma trợn tròn mắt.
Cố Tương thề nàng thật sự không phải cố ý nghe lén, nàng ngủ nột hồi cảm thấy muốn đi nhà xí, tỉnh lại phát hiện Phương Viên cùng Liễu Chi đều không ở đó, nàng liền chuẩn bị đi tìm cái bô, kết quả nàng không quen thuộc nơi này, không nghĩ qua lại tới bên cạnh cửa hông nhà chính, để nàng nghe rõ những lời này.
Tin tức tới hơi nhiều, nhưng Cố Tương vẫn tiếp nhận kịp, đơn giản mà nói là Uông thị này lớn hơn Lục gia mấy tuổi, hiển nhiên chính là tỷ đệ luyến lưu hành nhất cổ đại, hơn nữa hai người quen biết từ nhỏ, phỏng chừng là thế giao linh tinh, cho nên cho dù thế nào địa vị vị phu nhân này vẫn sẽ không dao động? Nhưng là vì sao không có đứa nhỏ?
Cố Tương cân nhắc mấy tin tức phức tạp này, vừa quay đầu lại thiếu chút nữa bị dọa ngất xỉu đi, má ơi, người đứng đối diện nàng là ai?
Cố Tương đang nằm mơ ăn bít tết, ăn đến miệng liền như hòa tan, trơn mềm như vậy, nàng thiếu chút nữa nuốt lấy đầu lưỡi mình, trong lòng nghĩ, khẳng định là đang nằm mơ, cho nên trăm vạn lần đừng lãng phí, một lần ăn cho đủ, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người Cố Tương lại gọi thêm mười phần bít tết, kết quả chờ trước chờ sau, lúc nhìn thấy bồi bàn mặc áo bành tô bưng mâm lại đây, nước miếng nàng dính bên miệng, chỉ kém tiến lên chém giết mấy đĩa đó, thật vất vả chờ bít tết được xếp đầy một bàn, hương thơm vào mũi vào ruột, nàng đang muốn hạ dao, liền bị đánh thức tỉnh lại.
“Di nương, Lục gia đến đây.” Phương Viên sốt ruột nói lại một lần, sợ Cố thị không có nghe, để sát vào bên tai nàng nói.
Chờ Cố Tương mở to mắt, bài trí phòng trong vẫn là cổ kính, nàng biết mình đã tỉnh mộng, tự nhiên thất vọng, bất quá cũng không nói gì thêm, vừa nhấc mắt lại nhìn thấy Phương Viên đang dùng sức nháy mắt với mình, nàng theo tầm mắt của nàng ấy, cách đó không xa, dưới ngọn đèn mờ ảo có một nam nhân dáng người cao to, mặt mày tuấn dật, khí chất thanh nhã, quả nhiên là dung mạo trời sinh, nếu không phải trường hợp không cho phép, Cố Tương thật muốn tán thưởng một câu, đúng chuẩn soái ca rồi!
Đối diện Hình Thượng Thiên cũng đang đánh giá Cố Tương, ánh mắt kia hiện lên chút không hài lòng, Cố Tương cơ hồ là lập tức giật mình một cái, nhớ tới mình nay chính thức trở thành tiểu lão bà của hắn, vội vàng đứng lên, “Lục gia, ta gọi..., nô tì Cố thị.” Cố Tương thiếu chút nữa nói sai, bất quá cũng may nàng lập tức liền sửa đúng, câu nói kế tiếp nàng càng nói càng có thứ tự, lại không quên vuốt mông ngựa lão bản, “Lục gia, sắc trời đã trễ thế này, ngài dùng cơm chưa?”
Cố Tương nói xong liền chớp mắt nhìn chằm chằm Hình Thượng Thiên, bộ dáng phi thường ân cần.
Hình Thượng Thiên ừ một tiếng, liếc mắt bảo Phương Viên, “Đi dọn cơm.”
Chờ Phương Viên đi ra ngoài, phòng chỉ còn lại có Cố Tương cùng Hình Thượng Thiên, Hình Thượng Thiên thực tự nhiên lại gần Cố Tương giang hai tay, ý tứ kia không cần nói cũng biết, kết quả đợi một lúc lâu, Cố Tương lại dùng ánh mắt cực kỳ ngây thơ nhìn hắn.
Lúc này Cố Tương cũng buồn bực, Lục gia này làm sao vậy? Không có việc gì vươn tay muốn làm gì? Cố Tương cân nhắc như thế nào cũng không biết, cuối cùng tâm tư nhảy dựng, liền đỏ mặt, chẳng lẽ nói..., ý tứ của hắn là muốn ôm nàng? Này này..., cơm chiều còn chưa có ăn đâu, lại nói, cho dù hiện tại là chạng vạng, có phải cũng quá nóng nảy hay không?
Hình Thượng Thiên đợi đã lâu cũng không thấy Cố Tương giúp đỡ hắn cởi quần áo, hắn không kiên nhẫn, đang muốn phát giận, kết quả chỉ chớp mắt Cố Tương thế nhưng chủ động đầu nhập vào trong lòng hắn.
Cố Tương cố nén thẹn thùng ôm thắt lưng Hình Thượng Thiên không nói, còn không quên làm nũng cọ cọ ngực của hắn, trong lòng không ngừng nói với mình, người này về sau chính là áo cơm của ngươi, lão bản của ngươi, tất cả của ngươi..., như vậy, Cố Tương ngươi thẹn thùng cái gì, nếu nhân gia thoải mái như vậy muốn ngươi ôm, ngươi liền đơn giản rõ ràng, cũng đừng làm bộ dáng ngượng ngùng từ chối.
Thông suốt tư tưởng rồi, dũng khí của Cố Tương liền tăng lên, kiễng mũi chân chuẩn bị hôn Hình Thượng Thiên một cái, kết quả vóc dáng thấp, cuối cùng đụng phải cằm Hình Thượng Thiên.
Hình Thượng Thiên trực tiếp ngây ngẩn cả người! Bất quá trong chốc lát, trong ánh mắt của hắn toát ra dục hỏa.
Ngoài màn, Liễu Chi mang theo một hàng nha đầu bà tử, trong tay đều bưng một khay, mặt trên đều là đồ dùng rửa mặt đổi quần áo cho Hình Thượng Thiên, lúc này đứng bất động ngoài cửa, nàng mở to hai mắt nhìn Cố Tương hành động lớn mật như vậy, một hồi lâu mới hoãn lại tinh thần, nghĩ rằng, phía trước còn cảm thấy tân di nương này còn nhỏ, kết quả là nàng quá sai lầm rồi, tân di nương này gặp được Lục gia tuấn tú đã bị câu hồn, thế nhưng không biết xấu hổ như vậy..., loại chuyện này đều làm được, nhưng mà Lục gia sao không tức giận?
Lục gia ghét nhất bị nữ tử dùng thủ đoạn quyến rũ, Liễu Chi nhớ rõ, trước kia nha hoàn Xuân Đào hầu hạ Lục gia mặc một bộ quần áo cổ hơi thấp chút, liền bị Lục gia nổi giận đùng đùng đuổi đi ra ngoài. ( người ta ôm chồng người ta, danh chính ngôn thuận, sao lắm kẻ dư hơi thế)
Bất quá rất nhanh Liễu Chi liền rõ ràng, bởi vì trong phòng xuất hiện một ít hình ảnh hạn chế người xem, nàng đỏ mặt ra hiệu nha hoàn bà tử phía sau đều lui xuống.
Ngươi muốn hỏi Cố Tương, lần đầu tiên cảm giác như thế nào, đánh chết nàng cũng sẽ không nói cho ngươi biết, bởi vì chuyện ngày đó thật sự là mất mặt, chờ sau này Cố Tương mới biết được, ý tứ Hình Thượng Thiên là nàng hầu hạ hắn thay quần áo, nàng lại nghĩ đến..., trực tiếp xông đến hắn, hậu quả này làm cho nàng bị Hình Thượng Thiên trực tiếp dạy dỗ thời gian rất dài.
Hình Thượng Thiên nhìn như hũ nút, nhưng là một khi hành sự kia thật sự là lợi hại, Cố Tương lại là lần đầu tiên, từ lúc bắt đầu hừ hừ đến sau cầu xin tha thứ, nước mắt nước mũi chảy ướt chăn gối, đau cùng khoái hoạt, quả thực là cả đời đều khó có thể quên.
Chờ ngày hôm sau, Cố Tương được Phương Viên giúp mặc quần áo rửa mặt chải đầu xong xuối, lúc đi đường chân đều run, chờ nàng đến chính ốc Uông thị lại đang gặp quản sự tính sổ sách, bảo Cố Tương chờ phòng phía đông.
Nhưng Cố Tương thật sự là không có tiền đồ, chờ chờ thế nhưng liền ngủ, cũng không trách được nàng, thật sự là bị ép buộc thảm!
Trong nhà chính, Uông thị tính xong sổ sách, thở phào nhẹ nhõm, Thẩm ma ma bưng nước ô mai lên, mấy ngày nay nóng lợi hại, dù ngồi trong phòng cũng sẽ không ngừng đổ mồ hôi.
“Phu nhân ngài uống chút nước ô mai giải khát đi.” Thẩm ma ma là ma ma hồi môn Uông thị của, từ nhỏ đã hầu hạ nàng, tình cảm không phải bình thường, nhìn Uông thị liền như thân khuê nữ, thậm chí so thân khuê nữ còn muốn hơn vài phần.
Uông thị tiếp nhận, uống mấy hớp, chỉ cảm thấy khí lạnh liền theo cổ họng đi một đường đến tràng dạ dày, phi thường sảng khoái, mặt mày nàng giãn ra, lại uống hai hớp, cầm chén đưa cho Thẩm ma ma nói, “Vẫn là ma ma ngươi làm nước ô mai uống ngon, chính là làm phiền ngài, đã đưa cho Lục gia chưa?”
Thẩm ma ma cười đến nhìn không thấy mắt, “Phu nhân có thể thích, lão nô ta cao hứng còn không kịp đâu, làm sao có thể ngại mệt?” Nói nói lại cầm lấy quạt tròn nhẹ nhàng quạt cho Uông thị, ân cần nói tiếp, “Chỗ Lục gia tự nhiên là đã sớm đưa qua, ta còn cố ý bảo Thanh Trúc đi, thời gian lâu, sợ sẽ không đủ băng.”
Thanh Trúc là đại nha hoàn bên cạnh Uông thị, coi như là người đắc lực nhất của nàng, Uông thị nghe xong gật gật đầu nói, “Ma ma ngươi làm việc ta yên tâm, bất quá...” Uông thị nghĩ một látlại hỏi, “Mấy thứ tính hàn này dùng một chút được rồi, không thể quá tham, phu quân luôn luôn là rất thích..., ma ma tặng bao nhiêu qua?”
“Cũng chỉ một bình.”
Uông thị nâng mắt, không đồng ý nhìn Thẩm ma ma, “Ma ma, ngươi không phải biết..., không được ta phải đi nhìn một cái.”
“Phu nhân của ta!” Thẩm ma ma vội vàng đứng dậy cầm bả vai Uông thị, ấn nàng trở về, “Ngài đây là lại phạm hồ đồ.”
Lời này nếu người khác nói tự nhiên sẽ chọc Uông thị giận dữ, nhưng là từ Thẩm ma ma nói khiến cho nàng không thể không châm chước nhiều vài phần, nàng kinh ngạc hỏi, “Ma ma, ngươi nói gì vậy?”
Thẩm ma ma lộ ra thần sắc lo lắng, “Phu nhân, tuy rằng Lục gia nhỏ hơn phu nhân ngài mấy tuổi, nhưng tóm lại là phu quân ngài, hắn chính là trời của ngài ạ, ngài cả ngày quản hắn như vậy, cái này không được ăn nhiều, cái kia không được chơi nhiều, thậm chí có bằng hữu tới tìm hắn uống rượu ngài đều phải hỏi thăm rõ ràng là ai mới cho hắn ra cửa, thời gian lâu dài có điểm quá mức.”
Uông thị nghe trầm mặt, “Ta còn là không phải vì muốn tốt cho Lục gia? Lục gia tham lạnh, mùa hạ thường xuyên ăn đồ lạnh, tràng dạ dày không ổn, có một năm nằm nửa tháng? Đây là chuyện ngài cũng biết.”
Thẩm ma ma đuổi bước lên phía trước dỗ, “Phu nhân, này ta biết, nhưng là đàn ông dù sao cũng là đàn ông, bọn họ luôn thích nữ nhân tiểu ý ôn tồn..., phu nhân a, ngài từ nhỏ đã quá mạnh mẽ, lão phu nhân chỉ sợ ngài lập gia đình cũng như vậy, thế này mới đưa lão nô tới, để lão nô khuyên nhủ phu nhân, Mộc Tú vu lâm, phong tất tồi chi *, ngài thông tuệ, hẳn là hiểu hơn lão nô mới đúng.” Nói đến chỗ này thấy Uông thị không có hé răng, châm chước một lúc dỗ nói, “Phu nhân ngài cũng không cần quá lo lắng, Lục gia biết ngài khổ tâm, cũng là kính trọng ngài nhất, hắn và ngài có tình cảm từ nhỏ, cho dù ngài không thể có đứa nhỏ, sớm muộn gì cũng sẽ...”
*Mộc Tú vu lâm, phong tất tồi chi: Cây cao vượt rừng gió sẽ dập, đại ý là cái gì quá cũng không được
“Im miệng!” Uông thị tựa hồ là bị người đạp trúng chỗ đau, đột nhiên kích động.
Thẩm ma ma sợ tới mức quỳ xuống, run run thân mình nói, “Lão nô đi quá giới hạn.”
Trong phòng im ắng, Thẩm ma ma thành thành thật thật quỳ, rất nhanh lập tức cảm thấy đầu gối đau nhức, mồ hôi che kín cái trán, thoạt nhìn rất là chật vật.
Uông thị uống một ly trà, cảm thấy khí cũng dần dần tiêu xuống, ngẩng đầu nhìn Thẩm ma ma quỳ cũng có chút mềm lòng, thở dài nhẹ nhõm nói, “Quên đi, cũng là tính tình ta nóng nảy, ngươi đứng lên đi.” Lập tức lại bỏ thêm một câu, “Về sau không cần đề cập đứa nhỏ, ta cùng Lục gia sẽ không có đứa nhỏ.”
Lời này khiến Thẩm ma ma trợn tròn mắt.
Cố Tương thề nàng thật sự không phải cố ý nghe lén, nàng ngủ nột hồi cảm thấy muốn đi nhà xí, tỉnh lại phát hiện Phương Viên cùng Liễu Chi đều không ở đó, nàng liền chuẩn bị đi tìm cái bô, kết quả nàng không quen thuộc nơi này, không nghĩ qua lại tới bên cạnh cửa hông nhà chính, để nàng nghe rõ những lời này.
Tin tức tới hơi nhiều, nhưng Cố Tương vẫn tiếp nhận kịp, đơn giản mà nói là Uông thị này lớn hơn Lục gia mấy tuổi, hiển nhiên chính là tỷ đệ luyến lưu hành nhất cổ đại, hơn nữa hai người quen biết từ nhỏ, phỏng chừng là thế giao linh tinh, cho nên cho dù thế nào địa vị vị phu nhân này vẫn sẽ không dao động? Nhưng là vì sao không có đứa nhỏ?
Cố Tương cân nhắc mấy tin tức phức tạp này, vừa quay đầu lại thiếu chút nữa bị dọa ngất xỉu đi, má ơi, người đứng đối diện nàng là ai?
Bình luận truyện