Cách Vách Trúc Mã
Chương 5: The first night[1]
Việt Hàn đương nhiên sẽ không để cậu được như ý, vài bước đã đuổi theo cậu đang muốn trốn vào phòng ngủ, duỗi cánh dài tay ra, một phen ôm người vào trong lòng chặt chẽ.
「Anh, anh buông em!」 Tự an ủi bị người khác nhìn thấy, còn là loại tự làm từ phía sau này, Cầm Lý vừa thẹn vừa giận nên hoảng hốt, cậu sẽ bị Việt Hàn xem như biến thái mất.
「Tiểu Lý đừng kích động, bình tĩnh một chút.」Thanh âm Việt Hàn lạnh lùng, vững vàng, cực kỳ khiến người ta có một loại cảm giác an tâm, buốt giá phảng phất như một đầm suối lạnh, từ lúc cậu 10 tuổi đến nay, mỗi khi cậu suy sụp thì hắn đều dùng giọng nói này trấn an cậu, vì thế Cầm Lý dần dần thả lỏng, không còn chống cự nữa, chỉ là suy sụp tựa vào lòng người hàng xóm cao hơn cậu một cái đầu này.
「 Có phải thực ghê tởm không?」 Cậu ủy khuất mang theo giọng mũi nói, cậu đã hết hy vọng, dù sao không nhận ra, còn có thể như thế nào?「Xin lỗi, khiến anh nhìn thấy chuyện tình quái dị này.」
「 Em xem anh là cái gì của em?」 Việt Hàn nhìn bộ dáng đáng thương hề hề của cậu mà đau lòng ghê gớm, nhưng ngữ điệu vẫn lạnh lùng, mềm nhẹ nâng hai má Cầm Lý lên, nhìn thẳng vào đáy mắt đối phương:「Anh vĩnh viễn cũng sẽ không cảm thấy em ghê tởm, Cầm Lý.」
Nhìn đôi mắt Việt Hàn sâu như hồ nước, rõ ràng nên là một màu tối đen thâm trầm nhưng cậu lại thấy được ôn nhu quan tâm cùng trịnh trọng, Cầm Lý biết hắn nói rất nghiêm túc, tâm không khỏi nhảy nhót, cậu muốn nói gì đó lại không biết nên nói gì, cuối cùng đành phải cúi đầu. Trong lúc nhất thời cả phòng đều lặng im.
Người đánh vỡ này bầu không khí trầm mặc là Việt Hàn:「Tuy rằng anh cảm thấy tự an ủi là hành vi rất bình thường, nhưng anh cho rằng anh nên lý giải một chút về vấn đề này cho em, tránh để em tự làm mình bị thương.」Ngữ điệuhắn băng lãnh cơ hồ không có chút phập phồng, phảng phất như đang đàm luận công sự như vậy, nhưng nội dung lại khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng.
Nghe vậy, mặt Cầm Lý phút chốc đỏ bừng, đứa nhỏ đáng thương bị kích thích cho lắp bắp nói không nên câu:「 Em, em… em em em em……」
「Đừng nóng vội, chúng ta ngồi sô pha nói chuyện.」 Việt Hàn kéo cậu ngồi xuống sô pha, một bộ muốn nhập vai người chủ trì buổi họp đàm thảo luận giá cả thị trường.
Cầm Lý cảm giác khẩu vị này quá nặng, cùng trúc mã + hàng xóm cùng nhau thảo luận vấn đề tự mình an ủi (an ủi cúc)? Cậu phảng phất như có thể nghe được tiếng tiết tháo vỡ đầy đất, ngốc ngốc ngồi xuống, cậu hoàn toàn không biết nên nói cái gì, miệng cứ mở mở đóng đóng, chung quy vẫn không phát ra lời.
Việt Hàn yên lặng nhìn cậu, thấy cậu không nói gì, chỉ u u thở dài một hơi, khí tức băng lãnh luôn mang theo bên người lúc này thay đổi, có thể người ngoài không thể phát giác nhưng Cầm Lý thì nhất định có thể phát hiện ra thất vọng cùng bi thương trong đó:「Nếu em không muốn thì thôi vậy, anh chỉ là, không hi vọng em bị thương. Nhưng xem ra, anh còn không đủ để em tín nhiệm……」Hắn phá lệ lộ ra một chút biểu tình, khóe miệng nhếch lên tự giễu, đứng dậy muốn rời đi「 Em… Nghỉ ngơi cho tốt.」
Cầm Lý thấy hắn nói như vậy, ngữ khí bi thương khiến lòng cậu khó chịu một trận, chưa kịp nói gì lại thấy hắn muốn đi, cậu nhất thời không suy nghĩ đã nhào lên ôm lưng hắn, vội vàng kêu lên:「 Em nói em nói! Anh đừng đi! Em chỉ cảm thấy thực xấu hổ không biết nên mở miệng với anh như thế nào……」 Câu nói sau, cậu không tự giác mang theo một chút hương vị làm nũng.
Việt Hàn quay lưng lại với Cầm Lý, bởi vậy cậu không nhìn thấy được mỗ băng sơn kia đang nở một nụ cười âm hiểm, mà ngữ điệu người nào đó lúc này vẫn rét lạnh như trước, thậm chí còn có điểm cô đơn:「 Anh không muốn miễn cưỡng em…」
「Không miễn cưỡng, không miễn cưỡng!」 Cầm Lý ngốc hồ hồ bị tính kế còn không biết, liền giữ tư thế ôm Việt Hàn như vậy đem hết sự tình thành thành thật thật kể lại.
Việt Hàn sau khi nghe xong thì trầm mặc một trận, lâu đến mức Cầm Lý cho rằng hắn ghê tởm mình, hắn mới xoay người nhẹ nhàng ôm cậu, hỏi:「Vậy em bây giờ còn khó chịu sao?」
「 A?」 Cậu sửng sốt, sau đó đỏ mặt:「 Ách……」
Vừa rồi liên tiếp bị sự kiện đột ngột phát sinh này chuyển dời lực chú ý còn chưa phát giác ra, hiện tại nhắc tới, cảm giác kia tựa hồ lại lủi lên….. Cả mặt Cầm Lý đỏ như trái cà chua, nhăn nhó đẩy hắn, ngập ngừng nói:「 Anh… anh về trước đi…..」
「 Sao?」 Việt Hàn thoáng nhướn mày:「Anh về rồi sau đó tự em giải quyết?」
Nghe vậy câu từ lộ liễu như vậy, Cầm Lý đỏ mặt thiếu điều mạch máu sắp bể luôn, lại lắp bắp:「 Anh anh anh… em em!!!!!」 Anh biết cũng đừng nói ra chứ! Tuy rằng đều là nam nhưng cũng rất ngượng mà!!!
Việt Hàn khoái trá thưởng thức sắc mặt Cầm Lý đỏ bừng, cảm giác yêu thích không nói nên lời, dễ thương thế này thật sự khiến hắn muốn hóa thành cầm thú!
「 Anh giúp em.」
「 Sao?」 Cậu trừng to mắt phượng, anh ấy vừa nói cái gì?
Cầm Lý như dại ra, Việt Hàn tà mị đáp:「Anh nói, để anh giúp em.」 Vốn dĩ cánh tay lúc nãy vừa thu lại nhanh chóng ôm lấy vòng eo tinh tế của cậu, gắt gao ôm cậu vào trong lòng, ghé vào tai cậu nỉ non. Cầm Lý ngốc hồn đều bay mất. Ý tứ của anh ấy là cái ý tứ kia sao?!!
Không đợi người nào đó hồi thần, Việt Hàn cúi đầu nhẹ nhàng cắn vành tai trắng nõn như ngọc khả ái rồi bắt đầu liếm lộng, một tay còn lại không an phận trượt vào quần cậu mò mẫm đến hậu huyệt tình sắc ấm áp phía sau.
「 A!?」 Cầm Lý giật mình một cái, hồn phách lấy vận tốc ánh sáng bay về nhà, cậu vội đẩy Việt Hàn, cực lực giãy dụa:「Không, không cần, buông em ra…」
Đáy mắt Việt Hàn lóe lên một tia u quang, liếm khắp tai cậu, tư thái háo sắc vô cùng, toàn bộ đều ngậm trong miệng trêu đùa, từ rất lâu trước kia hắn đã phát hiện, tai tiểu trúc mã của hắn không phải mẫn cảm bình thường đâu, thoáng xẹt qua đều có thể khiến cậu run rẩy, vì thế hắn một bên liếm một bên thổi khí vào trong tai,「 Anh chỉ giúp em giảm ngứa mà thôi.」
Lời nói mang theo hơi ẩm ấm áp trượt vào trong tai Cầm Lý, vành tai lại bị chơi đùa ẩm ướt, làm cậu cả người đều không tốt, nửa tê liệt, cậu cố gắng bắt lấy một tia lý trí:「 Không, không được… em tự mình làm……」
「 Tự mình làm? Tự mình làm chẳng phải không đủ đi?」 Việt Hàn hôn lên cần cổ trắng nõn của cậu, một ngón tay lặng lẽ xâm nhập vào hậu huyệt mềm mại chặt chẽ, bởi lúc trước đã khuếch trương qua, tiểu huyệt còn có dịch ruột, non mềm mị hoặc mà tinh tế hấp duẫn ngón tay hắn, dị thường nhiệt tình.
「 A ưm……」 Cầm Lý cắn môi dưới, cố gắng ngăn lại rên rỉ sắp tràn ra trong miệng, ngón tay gắt gao bấu lấy bả vai Việt Hàn, cảm thụ hậu huyệt được ngón tay ra ra vào vào mà sinh ra khoái cảm, cậu hiện tại đã vô lực chống cự, chỉ có thể bị động thừa nhận ngón tay của người này xâm phạm.
Việt Hàn vẫn liếm láp cổ cậu, còn lưu lại trên đó một đám ấn ký màu đỏ, ngón tay trừu sáp trong tiểu huyệt ướt át từ một ngón biến thành hai, từng chút từng chút tra xét, phảng phất như đang tìm kiếm cái gì đó, không biết qua bao lâu sau, hắn rốt cuộc tìm được một điểm hơi cộm lên, hai ngón tay lập tức dùng lực đè xuống‐‐
「 AA!」 Cầm Lý cảm thấy từ hậu huyệt truyền đến một trận kích thích cường liệt, nhịn không được thất thanh kêu lớn, còn chưa kịp phản ứng, ngón tay tác loạn từ phía sau lập tức liều mạng đâm chọc lên điểm nọ, liên tiếp từng đợt khoái cảm phảng phất như vô tận không có điểm cuối ập tới, khiến cậu suýt tý hỏng mất:「 A… AA, ưm a… Không, không cần… Dừng lại… A A… Không được…」
「Thật nhiều nước… Sao nơi này lại giống đàn bà ra nhiều nước như vậy?」 nghe tiếng rên rỉ kiều mỵ như thế, Việt Hàn càng hưng phấn, ngón tay nhanh chóng cắm rút trong hậu huyệt, tiếng nước dính dấp tỏ vẻ tiểu huyệt đã chật vật không chịu nổi, hắn một bên tán thưởng một bên đùa bỡn tiểu huyệt càng thêm ướt át.
Cầm Lý bị hắn đùa cơ hồ mất đi lý trí, đứng cũng không vững, nếu không phải có Việt Hàn đỡ, chỉ sợ đã mềm oặt té trên mặt đất, bởi vì khoái cảm cường liệt khiến khóe mắt cậu theo sinh lý trào ra nước mắt:「 AA… ưm a… ách ưm….」
Việt Hàn mê muội nhìn khuôn mặt động tình của cậu, bên tai vang vọng tiếng rên rỉ yêu kiều ngọt ngào, ngón tay liên tục ra vào hậu huyệt mềm mại, hắn cảm thấy có thể đùa bỡn người trong lòng trở nên dâm đãng như vậy thật sự rất thỏa mãn, chỉ đáng thương cho hạ thể của hắn đã muốn nổ tung rồi, nhưng suy xét đến đây là lần đầu tiên của tiểu trúc mã, hắn cố nén dục vọng mà gia tăng số ngón tay lên ba, vì sự tình sắp xảy ra kế tiếp mà chuẩn bị.
「Anh, anh buông em!」 Tự an ủi bị người khác nhìn thấy, còn là loại tự làm từ phía sau này, Cầm Lý vừa thẹn vừa giận nên hoảng hốt, cậu sẽ bị Việt Hàn xem như biến thái mất.
「Tiểu Lý đừng kích động, bình tĩnh một chút.」Thanh âm Việt Hàn lạnh lùng, vững vàng, cực kỳ khiến người ta có một loại cảm giác an tâm, buốt giá phảng phất như một đầm suối lạnh, từ lúc cậu 10 tuổi đến nay, mỗi khi cậu suy sụp thì hắn đều dùng giọng nói này trấn an cậu, vì thế Cầm Lý dần dần thả lỏng, không còn chống cự nữa, chỉ là suy sụp tựa vào lòng người hàng xóm cao hơn cậu một cái đầu này.
「 Có phải thực ghê tởm không?」 Cậu ủy khuất mang theo giọng mũi nói, cậu đã hết hy vọng, dù sao không nhận ra, còn có thể như thế nào?「Xin lỗi, khiến anh nhìn thấy chuyện tình quái dị này.」
「 Em xem anh là cái gì của em?」 Việt Hàn nhìn bộ dáng đáng thương hề hề của cậu mà đau lòng ghê gớm, nhưng ngữ điệu vẫn lạnh lùng, mềm nhẹ nâng hai má Cầm Lý lên, nhìn thẳng vào đáy mắt đối phương:「Anh vĩnh viễn cũng sẽ không cảm thấy em ghê tởm, Cầm Lý.」
Nhìn đôi mắt Việt Hàn sâu như hồ nước, rõ ràng nên là một màu tối đen thâm trầm nhưng cậu lại thấy được ôn nhu quan tâm cùng trịnh trọng, Cầm Lý biết hắn nói rất nghiêm túc, tâm không khỏi nhảy nhót, cậu muốn nói gì đó lại không biết nên nói gì, cuối cùng đành phải cúi đầu. Trong lúc nhất thời cả phòng đều lặng im.
Người đánh vỡ này bầu không khí trầm mặc là Việt Hàn:「Tuy rằng anh cảm thấy tự an ủi là hành vi rất bình thường, nhưng anh cho rằng anh nên lý giải một chút về vấn đề này cho em, tránh để em tự làm mình bị thương.」Ngữ điệuhắn băng lãnh cơ hồ không có chút phập phồng, phảng phất như đang đàm luận công sự như vậy, nhưng nội dung lại khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng.
Nghe vậy, mặt Cầm Lý phút chốc đỏ bừng, đứa nhỏ đáng thương bị kích thích cho lắp bắp nói không nên câu:「 Em, em… em em em em……」
「Đừng nóng vội, chúng ta ngồi sô pha nói chuyện.」 Việt Hàn kéo cậu ngồi xuống sô pha, một bộ muốn nhập vai người chủ trì buổi họp đàm thảo luận giá cả thị trường.
Cầm Lý cảm giác khẩu vị này quá nặng, cùng trúc mã + hàng xóm cùng nhau thảo luận vấn đề tự mình an ủi (an ủi cúc)? Cậu phảng phất như có thể nghe được tiếng tiết tháo vỡ đầy đất, ngốc ngốc ngồi xuống, cậu hoàn toàn không biết nên nói cái gì, miệng cứ mở mở đóng đóng, chung quy vẫn không phát ra lời.
Việt Hàn yên lặng nhìn cậu, thấy cậu không nói gì, chỉ u u thở dài một hơi, khí tức băng lãnh luôn mang theo bên người lúc này thay đổi, có thể người ngoài không thể phát giác nhưng Cầm Lý thì nhất định có thể phát hiện ra thất vọng cùng bi thương trong đó:「Nếu em không muốn thì thôi vậy, anh chỉ là, không hi vọng em bị thương. Nhưng xem ra, anh còn không đủ để em tín nhiệm……」Hắn phá lệ lộ ra một chút biểu tình, khóe miệng nhếch lên tự giễu, đứng dậy muốn rời đi「 Em… Nghỉ ngơi cho tốt.」
Cầm Lý thấy hắn nói như vậy, ngữ khí bi thương khiến lòng cậu khó chịu một trận, chưa kịp nói gì lại thấy hắn muốn đi, cậu nhất thời không suy nghĩ đã nhào lên ôm lưng hắn, vội vàng kêu lên:「 Em nói em nói! Anh đừng đi! Em chỉ cảm thấy thực xấu hổ không biết nên mở miệng với anh như thế nào……」 Câu nói sau, cậu không tự giác mang theo một chút hương vị làm nũng.
Việt Hàn quay lưng lại với Cầm Lý, bởi vậy cậu không nhìn thấy được mỗ băng sơn kia đang nở một nụ cười âm hiểm, mà ngữ điệu người nào đó lúc này vẫn rét lạnh như trước, thậm chí còn có điểm cô đơn:「 Anh không muốn miễn cưỡng em…」
「Không miễn cưỡng, không miễn cưỡng!」 Cầm Lý ngốc hồ hồ bị tính kế còn không biết, liền giữ tư thế ôm Việt Hàn như vậy đem hết sự tình thành thành thật thật kể lại.
Việt Hàn sau khi nghe xong thì trầm mặc một trận, lâu đến mức Cầm Lý cho rằng hắn ghê tởm mình, hắn mới xoay người nhẹ nhàng ôm cậu, hỏi:「Vậy em bây giờ còn khó chịu sao?」
「 A?」 Cậu sửng sốt, sau đó đỏ mặt:「 Ách……」
Vừa rồi liên tiếp bị sự kiện đột ngột phát sinh này chuyển dời lực chú ý còn chưa phát giác ra, hiện tại nhắc tới, cảm giác kia tựa hồ lại lủi lên….. Cả mặt Cầm Lý đỏ như trái cà chua, nhăn nhó đẩy hắn, ngập ngừng nói:「 Anh… anh về trước đi…..」
「 Sao?」 Việt Hàn thoáng nhướn mày:「Anh về rồi sau đó tự em giải quyết?」
Nghe vậy câu từ lộ liễu như vậy, Cầm Lý đỏ mặt thiếu điều mạch máu sắp bể luôn, lại lắp bắp:「 Anh anh anh… em em!!!!!」 Anh biết cũng đừng nói ra chứ! Tuy rằng đều là nam nhưng cũng rất ngượng mà!!!
Việt Hàn khoái trá thưởng thức sắc mặt Cầm Lý đỏ bừng, cảm giác yêu thích không nói nên lời, dễ thương thế này thật sự khiến hắn muốn hóa thành cầm thú!
「 Anh giúp em.」
「 Sao?」 Cậu trừng to mắt phượng, anh ấy vừa nói cái gì?
Cầm Lý như dại ra, Việt Hàn tà mị đáp:「Anh nói, để anh giúp em.」 Vốn dĩ cánh tay lúc nãy vừa thu lại nhanh chóng ôm lấy vòng eo tinh tế của cậu, gắt gao ôm cậu vào trong lòng, ghé vào tai cậu nỉ non. Cầm Lý ngốc hồn đều bay mất. Ý tứ của anh ấy là cái ý tứ kia sao?!!
Không đợi người nào đó hồi thần, Việt Hàn cúi đầu nhẹ nhàng cắn vành tai trắng nõn như ngọc khả ái rồi bắt đầu liếm lộng, một tay còn lại không an phận trượt vào quần cậu mò mẫm đến hậu huyệt tình sắc ấm áp phía sau.
「 A!?」 Cầm Lý giật mình một cái, hồn phách lấy vận tốc ánh sáng bay về nhà, cậu vội đẩy Việt Hàn, cực lực giãy dụa:「Không, không cần, buông em ra…」
Đáy mắt Việt Hàn lóe lên một tia u quang, liếm khắp tai cậu, tư thái háo sắc vô cùng, toàn bộ đều ngậm trong miệng trêu đùa, từ rất lâu trước kia hắn đã phát hiện, tai tiểu trúc mã của hắn không phải mẫn cảm bình thường đâu, thoáng xẹt qua đều có thể khiến cậu run rẩy, vì thế hắn một bên liếm một bên thổi khí vào trong tai,「 Anh chỉ giúp em giảm ngứa mà thôi.」
Lời nói mang theo hơi ẩm ấm áp trượt vào trong tai Cầm Lý, vành tai lại bị chơi đùa ẩm ướt, làm cậu cả người đều không tốt, nửa tê liệt, cậu cố gắng bắt lấy một tia lý trí:「 Không, không được… em tự mình làm……」
「 Tự mình làm? Tự mình làm chẳng phải không đủ đi?」 Việt Hàn hôn lên cần cổ trắng nõn của cậu, một ngón tay lặng lẽ xâm nhập vào hậu huyệt mềm mại chặt chẽ, bởi lúc trước đã khuếch trương qua, tiểu huyệt còn có dịch ruột, non mềm mị hoặc mà tinh tế hấp duẫn ngón tay hắn, dị thường nhiệt tình.
「 A ưm……」 Cầm Lý cắn môi dưới, cố gắng ngăn lại rên rỉ sắp tràn ra trong miệng, ngón tay gắt gao bấu lấy bả vai Việt Hàn, cảm thụ hậu huyệt được ngón tay ra ra vào vào mà sinh ra khoái cảm, cậu hiện tại đã vô lực chống cự, chỉ có thể bị động thừa nhận ngón tay của người này xâm phạm.
Việt Hàn vẫn liếm láp cổ cậu, còn lưu lại trên đó một đám ấn ký màu đỏ, ngón tay trừu sáp trong tiểu huyệt ướt át từ một ngón biến thành hai, từng chút từng chút tra xét, phảng phất như đang tìm kiếm cái gì đó, không biết qua bao lâu sau, hắn rốt cuộc tìm được một điểm hơi cộm lên, hai ngón tay lập tức dùng lực đè xuống‐‐
「 AA!」 Cầm Lý cảm thấy từ hậu huyệt truyền đến một trận kích thích cường liệt, nhịn không được thất thanh kêu lớn, còn chưa kịp phản ứng, ngón tay tác loạn từ phía sau lập tức liều mạng đâm chọc lên điểm nọ, liên tiếp từng đợt khoái cảm phảng phất như vô tận không có điểm cuối ập tới, khiến cậu suýt tý hỏng mất:「 A… AA, ưm a… Không, không cần… Dừng lại… A A… Không được…」
「Thật nhiều nước… Sao nơi này lại giống đàn bà ra nhiều nước như vậy?」 nghe tiếng rên rỉ kiều mỵ như thế, Việt Hàn càng hưng phấn, ngón tay nhanh chóng cắm rút trong hậu huyệt, tiếng nước dính dấp tỏ vẻ tiểu huyệt đã chật vật không chịu nổi, hắn một bên tán thưởng một bên đùa bỡn tiểu huyệt càng thêm ướt át.
Cầm Lý bị hắn đùa cơ hồ mất đi lý trí, đứng cũng không vững, nếu không phải có Việt Hàn đỡ, chỉ sợ đã mềm oặt té trên mặt đất, bởi vì khoái cảm cường liệt khiến khóe mắt cậu theo sinh lý trào ra nước mắt:「 AA… ưm a… ách ưm….」
Việt Hàn mê muội nhìn khuôn mặt động tình của cậu, bên tai vang vọng tiếng rên rỉ yêu kiều ngọt ngào, ngón tay liên tục ra vào hậu huyệt mềm mại, hắn cảm thấy có thể đùa bỡn người trong lòng trở nên dâm đãng như vậy thật sự rất thỏa mãn, chỉ đáng thương cho hạ thể của hắn đã muốn nổ tung rồi, nhưng suy xét đến đây là lần đầu tiên của tiểu trúc mã, hắn cố nén dục vọng mà gia tăng số ngón tay lên ba, vì sự tình sắp xảy ra kế tiếp mà chuẩn bị.
Bình luận truyện