Cái Chết Huy Hoàng

Chương 18



Không ai trả lời tiếng chuông cửa nhà Nadine. Máy ghi âm chỉ đề nghị đơn giản là người gọi để lại tin nhắn, và sẽ được trả lời sớm nhất có thể.

“Có lẽ cô ta đang ủ rũ ở trong nhà,” Eve ngẫm nghĩ, lắc lư người trên gót giày trong khi suy xét. “Hoặc cô ta đang ở khu nghỉ dưỡng nhỏ nào đó. Cô ta đã trốn được những người bảo vệ cô ta vài ngày qua. Cô ta rất khôn ngoan.”

“Và em sẽ cảm thấy tốt hơn nếu biết được.”

“Đúng.” Eve cau mày cân nhắc xem có nên sử dụng mã số khẩn cấp của cảnh sát để qua cửa an ninh không. Cô không có đủ lý do, và cô cuộn bàn tay trong túi áo.

“Những giá trị đạo đức,” Roarke nói. “Nhìn em đấu tranh với chúng là ta luôn có cả một bài giáo huấn. Để anh giúp em.” Anh lôi con dao nhíp trong túi ra cạy nắp khóa.

“Lạy Chúa, Roarke, cạy cửa trái phép anh sẽ bị sáu tháng quản thúc đấy.”

“Ừ ừ.” Anh bình thản xem xét mạch điện. “Lâu lắm rồi anh không làm thế này. Bọn anh sản xuất mẫu này, em biết đấy.”

“Lắp cái khỉ đấy vào vị trí cũ, và đừng...”

Nhưng anh đã vô hiệu được bảng mạch chủ, thao tác bằng tốc độ và hiệu quả khiến cô kinh người.

“Lâu lắm không làm, khỉ thật,” cô lẩm bẩm khi đèn khóa cửa chuyển từ màu đỏ sang xanh.

“Anh luôn có tài lẻ.” Cửa trượt mở, và anh kéo cô vào trong.

“Phá cửa, đột nhập, xâm phạm nhà riêng trái phép. Ôi, tội ngày càng nhiều.”

“Nhưng em sẽ đợi anh chứ?” Một tay vẫn để trên cánh tay Eve, anh quan sát phòng khách. Nó sạch sẽ, lạnh lẽo, đồ đạc không dùng đến, nhưng rất giản tiện và xa xỉ.

“Cô ta sống khá sung túc,” anh nhận xét, nhìn ánh sáng ở sàn gạch, vài tác phẩm nghệ thuật đặt trên những bệ đứng trong suốt. “Nhưng cô ta không hay về đây.”

Eve biết anh có con mắt tinh tường, cô gật đầu. “Phải, cô ta không thực sự sống ở đây, chỉ thỉnh thoảng ngủ ở đây. Không có gì xáo trộn, không có dấu lõm trên nệm.” Cô bước qua anh, tiến về phía bếp, ấn xem thực đơn trong Auto Chef. “Không trữ nhiều thức ăn. Chủ yếu pho mát và trái cây.”

Eve nghĩ đến cái bụng đói meo của mình, thèm thuồng, nhưng chống cự được. Cô quay qua phòng khách rộng rãi, đến phòng ngủ. “Phòng làm việc,” cô nói, nhìn các thiết bị, bàn làm việc, màn hình rộng trước bàn. “Cô ta ở đây một thời gian. Giày để dưới bàn, một khuyên tai bên điện thoại, một cốc không, có lẽ đã đựng cà phê.”

Phòng ngủ thứ hai lớn hơn, chăn nằm trên giường chưa dọn, tưởng như ai đó gấp lại rồi gỡ ra trong một đêm thật dài.

Eve thấy trên sàn bộ đồ Nadine mặc vào đêm Louise bị giết, bị hất vào dưới gầm chiếc bàn có đặt một bình hoa cúc đã héo rũ.

Chúng là dấu hiệu của đau đớn, và chúng khiến cô phiền não. Cô bước đến tủ đồ, nhấn nút mở. “Lạy Chúa, anh nói sao nếu cô ta không gói ghém thứ gì? Cô ta có đủ quần áo cho một đội mười người mẫu.” Cô vẫn nhìn tủ quần áo trong khi Roarke tiến đến điện thoại bên giường và bật lại đĩa ghi âm từ đầu. Eve ngoái nhìn, xem anh đang làm gì. Cô chỉ nhún vai.

“Có lẽ cả xâm phạm đời tư nữa.”

Eve tiếp tục tìm xem có dấu hiệu nào cho thấy Nadine đi nghỉ một chuyến đâu đó, trong khi các cuộc gọi và tin nhắn được bật lại.

Cô lắng nghe thích thú cuộc trò chuyện xen những lời mời mọc thẳng thừng giữa Nadine và một gã tên Ralph. Có nhiều lời ám chỉ, đề nghị úp mở, và tiếng cười đùa trước khi cuộc gọi kết thúc với một lời hứa gặp gỡ khi anh ta đến thành phố.

Các cuộc gọi khác: Công việc, và một cuộc gọi đến nhà hàng cạnh đây để gọi đồ ăn. Bình thường, các cuộc gọi hàng ngày. Rồi nó thay đổi.

Nadine đã nói chuyện với gia đình Kirski ngày hôm sau vụ giết người cuối cùng. Tất cả họ đều khóc lóc. Có lẽ có sự an ủi trong đó, Eve nghĩ khi cô bước đến màn hình. Có lẽ chia sẻ nước mắt và đau thương sẽ giúp ích.

Cháu không biết giờ điều này có quan trọng không, nhưng điều tra viên chính - Dallas - Trung úy Dallas - cô ấy không dừng lại chừng nào cô ấy tìm ra kẻ đã giết Louise. Cô ấy sẽ không dừng bước.

“Ôi trời.” Eve nhắm mắt khi cuộc gọi chấm dứt. Không gì nữa, chỉ đĩa trắng, và cô lại mở mắt. “Cuộc gọi đến đài truyền hình đâu rồi?” Cô hỏi. “Cuộc gọi ấy đâu? Morse nói cô ta gọi đến xin nghỉ phép.”

“Có lẽ gọi từ ô tô, hoặc từ di động. Đến trực tiếp.”

“Phải tìm ra.” Cô rút máy đàm thoại. “Feeney. Tôi cần biết hãng sản xuất, model và biển số xe của Nadine Furst.”

Không mất nhiều thời gian để truy cập dữ liệu hoặc kiểm tra thông tin nhà để xe và biết rằng xe của cô ta đã ra một ngày trước và chưa quay lại.

“Em không thích thế này.” Eve cáu kỉnh khi ngồi vào xe Roarke. “Cô ta đã để lại cho em một tin nhắn. Cô ta đã để lại lời nhắn. Em cần nói chuyện với quản lý ở đài, tìm xem ai đã nhận cuộc gọi của cô ta.” Cô định nhấn phím điện thoại trên xe Roarke, nhưng rồi dừng lại. “Một điều nữa.” Mở nhật ký cuộc gọi, cô yêu cầu một số khác. “Kirski, Deborah và James, Portland, Maine.” Số điện thoại nổi lên, cô kết nối. Trả lời điện thoại là một phụ nữ tóc rũ rượt mắt mệt mỏi.

“Bà Kirski, tôi là Trung úy Dallas, Cảnh sát New York.”

“Vâng, Trung úy, tôi nhớ cô rồi. Có tin gì không?”

“Hiện tại không có gì cả. Tôi rất tiếc.” Khỉ thật, cô phải nói gì đó với người phụ nữ kia. “Chúng tôi đang theo đuổi một thông tin mới. Chúng tôi rất hy vọng, bà Kirski.”

“Hôm nay chúng tôi tiễn đưa Louise.” Bà ta cố gượng cười. “Thật an ủi vì biết có nhiều người quan tâm đến nó. Có nhiều bạn học, và nhiều hoa, tin nhắn của những người làm việc cùng nó ở New York.”

“Mọi người sẽ không quên cô ấy đâu, bà Kirski. Bà có thể cho tôi biết hôm nay Nadine Furst có đến dự tang lễ không?”

“Chúng tôi đã chờ cô ấy đến.” Đôi mắt sưng húp có vẻ mơ hồ một lúc. “Tôi đã nói chuyện với cô ấy tại văn phòng cô ấy cách đây vài ngày, để thông báo ngày giờ buổi lễ. Cô ấy nói sẽ đến, nhưng chắc hẳn đã có chuyện gì đó.”

“Vậy là cô ta không đến.” Một cảm giác chua xót lan ra trong lòng Eve. “Bà có nghe tin gì từ cô ta không?”

“Không, vài ngày rồi. Cô ấy rất bận rộn, tôi biết.

Cô ấy phải tiếp tục cuộc sống của mình, dĩ nhiên. Cô ấy còn làm gì khác được?”

Eve không thể nói lời an ủi nào mà không tạo thêm lo lắng. “Tôi rất tiếc về mất mát của bà, bà Kirski. Nếu bà có bất kỳ câu hỏi nào hoặc cần nói chuyện với tôi, xin cứ gọi điện. Bất cứ lúc nào.”

“Cô thật tốt bụng. Nadine nói cô sẽ không dừng lại cho đến khi tìm ra kẻ đã giết con gái tôi. Cô sẽ không dừng lại, đúng không, Trung úy Dallas?”

“Không đâu, thưa bà, tôi sẽ không dừng lại.” Cô ngắt máy, cúi đầu xuống, nhắm mắt. “Em không tốt. Em đã không gọi điện cho cô ta để nói rằng em rất tiếc, mà lại gọi điện bởi có lẽ cô ta đã cho em câu trả lời.”

“Nhưng em đã buồn,” Roarke nhẹ nắm tay cô. “Và em tốt bụng.”

“Em có thể đếm số những người có ý nghĩa với em chưa đến hai chữ số. Cũng tương tự với những người em có ý nghĩa với họ. Nếu hắn bám theo em, như tên khốn ấy đáng ra phải thế, em sẽ xử lý hắn. Còn nếu em không...”

“Thôi nào.” Tay anh bóp tay cô thật mạnh khiến cô kêu khẽ, ánh mắt anh hung dữ và tức giận. “Em thôi đi không.”

Cô lơ đãng ôm bàn tay khi anh lướt nhanh trên đường. “Anh nói đúng, em đang làm sai. Em để cảm xúc lấn át, và điều đó chẳng giúp ích gì. Quá nhiều cảm xúc trong vụ án này,” cô lẩm nhẩm, nhớ lại lời cảnh báo của giám đốc. “Em đã khởi đầu ngày hôm nay với suy nghĩ không chút vướng bận, và đó là điều em vẫn đang làm. Bước tiếp theo là tìm Nadine.”

Cô gọi Tổng đài và ra lệnh cho tập trung tìm Nadine và chiếc xe của cô ta.

Anh đã bình tĩnh hơn, khi sự giằng xé của những lời nói trước đó của cô dịu dần trong anh, anh cho xe chậm lại, nhìn sang cô. “Có bao nhiêu nạn nhân giết người mà em đại diện cho họ trong sự nghiệp lẫy lừng của em rồi, Trung úy?”

“Đại diện? Nói thế thật kỳ cục.” Cô nhếch vai, cố tập trung đầu óc vào người đàn ông mặc áo khoác dài màu đen ngồi trong chiếc xe mới sáng bóng. “Em không biết. Hàng trăm. Giết người không bao giờ là chuyện lỗi thời.”

“Vậy thì anh sẽ nói em vượt quá xa hai chữ số rồi, cả hai phía. Em cần phải ăn.”

Cô đói quá nên không còn tranh cãi được với anh.

“Rắc rối với việc kiểm tra chéo là ở nhật ký của Metcalf,” Feeney giải thích. “Nó đầy mật mã và biểu tượng rối rắm. Lại còn thay đổi thường xuyên, nên chúng ta không thể tìm ra được quy luật. Chúng ta có những cái tên như Khuôn mặt Đáng yêu, Chú thỏ Sôi nổi, Gã Đần độn. Chúng ta chỉ có những chữ viết tắt, những hình sao, hình trái tim, mặt cười và mặt cau có. Sẽ tốn thời gian, rất nhiều thời gian, để kiểm tra chéo nó với nhật ký của Nadine hoặc bà Công tố.”

“Vậy ông định nói là ông không thể làm được.”

“Tôi không nói là không thể.” Ông ta trông như bị xúc phạm.

“Được rồi, tôi xin lỗi. Tôi biết ông đang tận dụng hết công suất của chip máy tính trong vụ này, nhưng tôi không biết chúng ta còn bao nhiêu thời gian. Hắn sẽ đi tìm một nạn nhân khác. Cho đến khi chúng ta tìm ra Nadine...”

“Cô nghĩ hắn tóm cô ta.” Feeney gãi mũi, cằm, và với tìm túi hạt dẻ bọc đường. “Thế không đúng với quy luật đâu, Dallas. Tất cả ba nạn nhân hắn tấn công, hắn đều bỏ lại nơi sẽ rất sớm có người phát hiện ra.”

“Vậy hắn có một quy luật mới.” Cô ngồi trên thành bàn và đứng dậy ngay, quá bực bội đến không thể ngồi yên. “Này, hắn đang bực mình. Hắn nhầm mục tiêu. Mọi việc vốn đang diễn ra theo cách của hắn, thế rồi hắn mắc sai lầm, hạ nhầm người phụ nữ. Nếu chúng ta đồng ý với Mira, hắn thu hút được nhiều sự chú ý, rất nhiều giờ lên sóng, nhưng hắn đã thất bại. Đây là vấn đề quyền lực.”

Cô bước đến cửa sổ nhỏ hẹp, nhìn ra ngoài, quan sát một chuyến máy bay ầm ầm chạy qua tầm mắt như con chim nặng nề, vụng về. Ở bên dưới, mọi người tán loạn như bầy kiến, đổ xô lên hè đường, con dốc, đến bất cứ nơi đâu áp lực công việc lôi kéo họ.

Có quá nhiều người, Eve nghĩ. Quá nhiều mục tiêu.

“Đây là vấn đề quyền lực,” Eve lặp lại, cau mày nhìn xuống đường dành cho người đi bộ. “Người phụ nữ này đang nhận mọi sự chú ý, mọi vinh quang. Sự chú ý của hắn, vinh quang của hắn. Khi hắn loại bỏ được họ, hắn vui thú với chuyện giết người, hắn được thiên hạ biết đến. Người phụ nữ này ra đi, thế là tốt. Cô ta đang cố làm mọi việc theo cách của mình. Giờ công chúng tập trung vào hắn ta. Hắn là ai, hắn là gì, hắn ở đâu?”

“Cô nói nghe như Mira,” Feeney nhận xét. “Không sai lấy một lời.”

“Có lẽ bà ấy hiểu được hắn. Hắn là gì. Bà ấy nghĩ là đàn ông, bà ấy nghĩ hắn đơn độc. Bởi vì với hắn phụ nữ là rắc rối. Không thể cho hắn bàn tay nâng đỡ, như mẹ hắn đã làm. Hay người phụ nữ nổi bật trong đời hắn. Hắn có vài thành công, nhưng chưa đủ. Hắn không thể vươn lên hàng đầu. Có lẽ bởi vì một phụ nữ cản đường hắn. Hoặc nhiều phụ nữ.”

Cô nhíu mắt, khép lại. “Những người phụ nữ nói,” cô lẩm bẩm. “Những phụ nữ dùng lời nói để thực thi quyền lực.”

“Ý tưởng mới đấy.”

“Ý tưởng của tôi,” cô nói, quay lưng lại. “Hắn cắt cổ họ. Hắn không hành hung họ, không cưỡng hiếp họ, không phanh thây. Đây không phải là chuyện thôi thúc tình dục, mặc dù nó liên quan đến giới tính. Nếu ông gọi đó là giới tính. Có nhiều cách thức để giết, Feeney.”

“Nói tôi nghe xem. Ai đó luôn tìm một cách mới mẻ, sáng tạo để diệt bỏ người khác.”

“Hắn dùng một con dao, và đó là phần nối dài của cơ thể. Một vũ khí cá nhân. Hắn có thể đâm vào tim họ, thọc vào bụng họ, moi ruột...”

“Được rồi, được rồi.” Ông ta khó nhọc nuốt hạt dẻ và xua tay. “Cô không phải vẽ tranh đâu.”

“Towers ghi lại dấu ấn của bà ấy ở tòa án, tiếng nói của bà ấy là một công cụ mạnh mẽ. Metcalf, diễn viên, người trò chuyện. Furst, nói chuyện với người xem. Có lẽ đó là lý do tại sao hắn không theo tôi,” cô nói. “Nói năng không phải là nguồn gốc quyền lực của tôi.”

“Cô đang làm thế đấy, cô bé.”

“Điều đó thực sự không quan trọng,” cô nói, lắc đầu. “Cái chúng ta đang có là một gã đơn độc, với một sự nghiệp hắn không thể để lại dấu ấn sâu sắc, một kẻ chịu ảnh hưởng của một phụ nữ thành công, mạnh mẽ.”

“Phù hợp với David Angelini.”

“Đúng, và cha của hắn nếu chúng ta tính đến công việc của ông ta đang gặp rắc rối. Slade nữa. Mirina Angelini không phải là đóa hoa mong manh như tôi đã nghĩ. Cả Hammett. Ông ta yêu Towers nhưng bà ấy đón nhận ông ta không sâu sắc bằng. Thật rắc rối.”

Feeney lẩm bẩm, đứng dậy.

“Hoặc có hàng ngàn đàn ông ngoài kia, nản chí, tức giận, mang xu hướng bạo lực.” Eve thổi phì. “Nadine ở chỗ quái nào nhỉ?”

“Này, chúng ta chưa tìm được xe của cô ta. Cô ta chưa đi xa thế đâu.”

“Có ghi nhận nào về việc dùng thẻ tín dụng của cô ta trong hai tư giờ qua không?”

“Không.” Feeney thở dài. “Nhưng, nếu cô ta quyết định rời khỏi Trái Đất thì được cũng mất nhiều thời gian biết đấy.”

“Cô ta không rời khỏi Trái Đất. Cô ta không muốn đi xa. Khỉ thật, tôi nên biết trước rằng cô ta sẽ làm điều ngu ngốc. Tôi có thể hiểu cô ta gục ngã thế nào. Tôi có thể thấy nó trong mắt cô ta.”

Eve nản lòng, đưa tay vuốt tóc. Rồi ngón tay cô cuộn tròn, căng thẳng. “Tôi có thể thấy điều đó trong mắt cô ta,” cô lặp lại, chậm rãi. “Ôi lạy Chúa. Ánh mắt.”

“Sao? Sao?”

“Ánh mắt. Hắn thấy ánh mắt cô ấy.” Cô chồm đến điện thoại. “Cho tôi liên lạc với Peabody,” cô ra lệnh, “Cảnh sát tuần tra ở - chết tiệt, chết tiệt - cái gì nhỉ? Bốn không hai.”

“Cô có gì rồi, Dallas?”

“Chờ đã.” Cô bóp miệng. “Chờ đã.”

“Peabody.” Khuôn mặt viên cảnh sát hiện lên màn hình, sự tức giận lộ ra trên miệng. Âm thanh, giọng nói, tiếng nhạc thật huyên náo.

“Lạy Chúa, Peabody, cô ở đâu thế?”

“Kiểm soát đám đông.” Nỗi tức giận chuyển thành lời châm chọc. “Diễu hành ở Lex. Trò gì đó của người Ai len.”

“Ngày Giải phóng sáu Hạt,” Feeney nói vẻ tự hào. “Đừng chỉ trích.”

“Cô tránh xa khỏi đám đông được không?” Eve nói to.

“Được. Nếu tôi rời vị trí và đi bộ cách xa ba tòa nhà.” Cô ta nhớ ra mình là ai. “Thưa Trung úy.”

“Khỉ thật,” Eve lẩm bẩm, đành chấp nhận. “Vụ giết Kirski, Peabody. Tôi sẽ chuyển ảnh chụp thi thể. Cô xem nhé.”

Eve lấy file, lật mở, chuyển bức ảnh chụp Kirski nằm soài trong mưa.

“Cô đã thấy cô ấy như vậy phải không? Chính xác như cô đã thấy cô ấy chứ?” Eve hỏi.

“Đúng, chính xác.”

Eve kéo hình ảnh xuống, cho vào góc bên đưới màn hình. “Mũ trùm lên mặt cô ấy. Không ai động vào mũ trùm mặt chứ?”

“Không, thưa Trung úy. Như tôi đã nêu trong báo cáo, nhóm phóng viên đã chụp hình. Tôi đã dẹp họ, niêm phong cửa. Khuôn mặt cô ấy bị che đến gần miệng. Cô ấy chưa được nhận dạng chính thức khi tôi đến hiện trường. Lời khai của nhân chứng, người phát hiện ra cái xác hoàn toàn vô dụng. Hắn bị cuồng loạn. Cô có hồ sơ rồi.”

“Đúng, tôi có hồ sơ. Cảm ơn Peabody.”

“Thế,” Feeney cất tiếng khi cô kết thúc cuộc gọi. “Điều đó nói gì với cô?”

“Hãy xem lại hồ sơ. Lời khai ban đầu của Morse.” Eve nói rõ để Feeney có thể lấy ra ngay. Họ cùng tìm hiểu Morse. Khuôn mặt anh ta ướt nhoẹt trông như do cả mưa và mồ hôi, có lẽ cả nước mắt lo sợ. Vành môi anh ta trắng bợt, ánh mắt hoảng hốt.

“Gã này run rẩy,” Feeney nhận xét. “Xác chết gây ra hiệu ứng ấy với một số người. Peabody rất khá,” ông ta nói thêm, lắng nghe. “Từ tốn, cẩn thận.”

“Đúng, cô ta sẽ thăng tiến.” Eve lơ đãng nói.

Rồi tôi thấy đó là một người. Một cái xác. Chúa ơi, đầy máu. Có quá nhiều máu. Khắp nơi. Và cổ họng cô ấy... Tôi buồn nôn. Ta có thể ngửi thấy - tôi đã nôn. Không thể nín được. Rồi tôi chạy vào trong kêu cứu.

“Đây là điểm mấu chốt.” Eve đưa tay lên, vỗ vào quai hàm. “Được rồi, tìm đến đoạn tôi nói chuyện với hắn ta sau khi phát bản tin đêm hôm đó.”

Mặt hắn vẫn tái mét, cô nhận xét, nhưng hắn có cái nhếch mép hợm hĩnh đó. Cô đã hỏi hắn chi tiết như Peabody hỏi và nhận được về cơ bản là cùng những câu trả lời. Giờ bình tĩnh hơn. Điều đó cũng bình thường, dễ hiểu thôi.

Anh có chạm vào thi thể không?

Không, tôi không nghĩ thế - không. Cô ấy nằm đó, và cổ họng toác ra. Mắt cô ấy. Không, tôi không chạm vào. Tôi buồn nôn. Có lẽ cô không hiểu điều đó, Dallas. Một phản ứng rất thuần túy con người. Rất nhiều máu, và mắt cô ấy. Chúa ơi.

“Hôm qua hắn nói với tôi điều gần như y hệt.” Eve lẩm bẩm. “Hắn không bao giờ quên khuôn mặt cô ấy. Đôi mắt cô ấy.”

“Mắt của người chết rất đáng sợ. Chúng có thể ám ảnh mãi trong ta.”

“Đúng, mắt cô ấy đã ám ảnh tôi.” Cô nhìn Feeney. “Nhưng không ai nhìn thấy khuôn mặt cô ấy cho đến khi tôi đến đó vào đêm hôm ấy, Feeney. Cái mũ trùm đầu đã che lại. Không ai nhìn thấy mặt cô ấy. Trừ kẻ giết người.”

“Chúa ơi, Dallas. Cô không thực sự cho rằng tên khốn truyền thông như Morse đang làm trò cắt cổ trong thời gian rảnh rỗi đấy chứ. Hắn làm thế để gây ảnh hưởng, làm cho hắn trở nên quan trọng hơn.”

Giờ môi cô cong lên, chỉ một chút, một nụ cười hoang dã hơn là thích thú. “Đúng, hắn muốn trở thành quan trọng, đúng không? Hắn thích được chú ý. Ông làm gì nếu ông có tham vọng, thiếu đạo đức, là phóng viên hạng hai, Feeney, và ông không thể tìm những câu chuyện sốt dẻo?”

Ông ta huýt nhẹ. “Tạo ra một câu chuyện.”

“Kiểm tra thông tin về hắn. Xem xuất thân của hắn.”

Không mất nhiều thời gian để Feeney tìm được những thông tin cơ bản.

C. J. Morse sinh ở Stamford, Connecticut, cách đây ba ba năm. Đây là ngạc nhiên đầu tiên. Eve nghĩ anh ta trẻ tuổi hơn nhiều. Mẹ anh ta, đã chết, từng làm trưởng khoa khoa học máy tính ở Carnegie Melon, nơi con trai bà ta tốt nghiệp hai chuyên ngành, truyền thông và khoa học máy tính.

“Tên khốn thông minh.” Feeney bình luận. “Xếp thứ hai mươi trong lớp.”

“Tôi tự hỏi thế có đủ thông minh không.”

Hồ sơ lao động của anh ta đa dạng. Anh ta chuyển việc từ đài này sang đài khác. Một năm làm tại chi nhánh nhỏ gần thành phố quê nhà. Sáu tháng làm việc cho một đài vệ tinh ở Pennsylvania. Gần hai năm làm việc cho một kênh hàng đầu tại New Los Angeles, rồi một thời gian làm tại một hãng độc lập mới toe ở Arizona trước khi quay về miền Đông. Một bận khác ở Detroit trước khi đến New York. Anh ta làm việc cho All News 60, rồi gần đây chuyển sang Kênh bảy lăm, lúc đầu ở ban tin tức xã hội, rồi chuyển sang tin chính sự.

“Hắn không làm lâu một công việc. Kênh bảy lăm là kỷ lục của hắn, ba năm. Và không thấy nói đến người cha trong hồ sơ gia đình.”

“Chỉ có bà mẹ,” Feeney đồng ý. “Một phụ nữ thành đạt, có địa vị cao.” Một bà mẹ đã chết, cô nghĩ. Họ phải kiểm tra xem bà ta chết thế nào.

“Kiểm tra hồ sơ tiền án.”

“Không tiền án,” Feeney nói, cau mày trước màn hình. “Một kẻ có đời sống trong sạch.”

“Vào phần vị thành niên. À, à,” cô nói, đọc dữ liệu. “Chúng ta có một hồ sơ bị che giấu, Feeney. Ông nghĩ kẻ có đời sống trong sạch đã làm gì xấu xa vào thời trẻ hoài phí của hắn đến mức ai đó lấy tay che lại?”

“Không mất nhiều thì giờ để tìm.” Ông ta hớn hở, ngón tay sẵn sàng nhảy múa. “Tôi sẽ cần thiết bị riêng, và Chỉ huy bật đèn xanh.”

“Cứ làm đi. Tìm trong từng vị trí công việc. Xem có rắc rối nào không. Tôi sẽ đảo qua chỗ Kênh bảy lăm, sẽ có cuộc nói chuyện vui vẻ, mới mẻ với gã.”

“Để tóm hắn, chúng ta cần hơn là một sự trùng khớp khả dĩ với hồ sơ tâm lý.”

“Chúng ta sẽ có nó.” Cô khoác bộ dây đai đeo vai. “Ông biết đấy, nếu tôi không có ác cảm cá nhân với hắn ta, có lẽ tôi đã nhận ra điều này từ trước. Ai hưởng lợi từ những vụ giết người? Truyền thông.” Cô đeo vũ khí vào. “Và vụ đầu tiên diễn ra khi Nadine rời Trái Đất đi làm phóng sự, thuận lợi quá. Morse có thể xí chân vào.”

“Còn Metcalf?”

“Tên khốn có mặt ở hiện trường trước cả khi tôi đến. Chuyện đó đã làm tôi tức điên, nhưng nó không gây nghi ngờ. Hắn quá bình thản. Rồi ai tìm thấy xác Kirski? Ai đã lên sóng trong vòng vài phút cung cấp bản tường trình của riêng mình?”

“Điều đó không có nghĩa hắn là kẻ giết người. Đó chính là điều phòng công tố định nói.”

“Bọn họ muốn mối liên hệ. Những đánh giá.” Cô nói khi tiến ra cửa. “Sẽ có mối liên hệ chết tiệt đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện