Cải Tà Khó Quy Chính
Chương 6
Nàng tò mò như một chú mèo nhỏ, đem nghi vấn để ở trong lòng, sau chỉ cần mỗi ngày tới trước Phượng phủ, nàng liền cầm theo một chút bạc ở trên người, ý đồ thu mua người ở vì nàng mở cửa, dẫn đường cho nàng.
May mắn là người ở Tiểu Tam chỉ kém không có đem tộc phổ Phượng gia đọc làu làu, mới không có mấy ngày, nàng hỏi , hắn cũng trả lời rất cặn kẽ.
Phụ thân Phượng Húc Nhật chỉ cưới một thê một thiếp, tiểu thiếp xuất thân thấp hèn, do khó khăn nên đi làm ca kỹ, được Phượng lão gia cưới vào cửa sau, một năm sau thì sinh hạ nhi tử, chính là phượng Húc Nhật.
Nhưng sau khi nàng ta dưỡng tốt thân thể liền ném phu bỏ con cùng tình lang bỏ trốn, đến nay tung tích không rõ.
Phượng Húc Nhật do phượng phu nhân nuôi nấng, ba năm sau, phu nhân cũng mang thai, sau sinh hạ Nhị thiếu gia cùng Tam thiếu gia.
Mà phượng Húc Nhật từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, mặc dù mẫu thân xuất thân thấp hèn, nhưng bởi vì là trưởng tôn trong nhà, vì vậy Phượng lão gia vô cùng để ý.
Mấy năm trước, phụ thân Phượng Húc Nhật qua đời, gia nghiệp có ba phần thì hai phần rơi trên vai Phượng Húc Nhật.
Mặc dù phượng Húc Nhật quanh năm bên ngoài buôn bán, nhưng mọi người trong Phượng phủ đều biết, không phải là hắn không muốn về nhà, mà là hắn từ trước đến giờ cùng Nhị thiếu gia Phượng Húc Vân như lửa với nước, cho nên dứt khoát lùi một bước, ra bên ngoài phát triển gia nghiệp.
Sau khi nàng biết được những chuyện này, trong lòng đối với phượng Húc Nhật thậm chí có loại cảm giác nói không ra lời.
Nam tử kia giống như một đầm nước sâu, làm cho người ta không thể thấy được đáy.
Mặc dù nàng nghe nói Phượng phu nhân bất kể là hài tử ruột thịt hay không, luôn luôn đối đãi công bằng, không có bất kỳ thiên vị nào, nhưng là, ở bên trong, tay chân đấu đá, nàng đã tận mắt nhìn thấy mấy ngày trước.
Nhị thiếu gia không thích huynh trưởng Phượng Húc Nhật này, luôn coi hắn như là cừu nhân (kẻ thù).
Đáng chết, nàng làm gì lại nhiều chuyện đi xem xét thân thế của Phượng Húc Nhật, kết quả hại nàng đối với hắn lại thêm chút cảm giác phức tạp.
“Ngươi ở đây muốn cái gì?” Hôm nay Phượng Húc Nhật mặc bộ quần áo màu bạc, còn một đầu tóc đen để xõa tung đầy tà mị, lại giống như đầu Hắc Báo tựa trên ghế quý phi, hai bên trái phải còn có tiểu tỳ phục vụ hắn ăn bồ đào. (anh này biết hưởng thụ ghê cơ =.=)
Tiểu tỳ đem bồ đào đưa vào trong miệng của hắn, hoàn toàn không cần đại gia hắn động thủ.
Hơn nữa, ăn bồ đào liền ăn bồ đào nha, làm gì ăn xong còn lè lưỡi liếm liếm môi mỏng a! (quyến rũ chị *cười gian*)
Nhìn hắn bộ dáng mê người, Yêu Hỉ cảm thấy mặt mình nóng lên, Suy nghĩ của nàng cũng vì hình ảnh này mà bị cắt đứt.
“Ta đang suy nghĩ, ngươi chừng nào thì mới chịu bỏ qua cho ta, đem đồ của ta toàn bộ trả lại cho ta!” Nàng tức giận nhìn chằm chằm nam nhân duy nhất ở đây đang rảnh rỗi.
Nhìn hắn ung dung tự tại, thật đúng là cực kỳ đắc ý! Nàng hừ lạnh một tiếng.
Sau khi Phượng Húc Nhật ăn thêm một khỏa bồ đào, liền từ trên ghế quý phi đứng dậy, cầm lên trong mâm một chuỗi bồ đào, chân dài nhẹ nhàng bước, liền giống như một con Hắc Báo ưu nhã đi tới trước mặt nàng.
“Gấp cái gì?” Hắn cười nhìn gương mặt của nàng phồng đến giống như hai khỏa tiểu viên cầu (hai trái cầu nhỏ sao??), môi lại không nhịn được mà trêu nàng.”Ngày ngày cùng ta gặp mặt bồi dưỡng tình cảm không tốt sao?”
“Tốt ở chỗ nào?” Nàng bất mãn nói thầm.
Hắn hái được một khỏa bồ đào, thừa dịp lúc nàng nói chuyện nhét vào trong miệng nhỏ của nàng.
Kia tư vị ngọt vừa mang theo vị chua ở trong miệng của nàng lan tràn, trong miệng của nàng tất cả đều là mùi thơm bồ đào.
“Ngọt sao?” Phượng Húc Nhật cười hỏi, nhìn nàng hai mắt trong suốt.
Cái miệng nhỏ nhắn của nàng tươi cười, “Ngọt a!” Quả nhiên là nhà người có tiền, mới có thể ăn được loại bồ đào này vừa lớn lại tròn lại mùi thơm bốn phía.
“Kia vậy nếm thêm một quả đi.”Tròng mắt đen tà tứ nhíu lại, hắn thừa dịp thời điểm nàng không kịp phòng bị, đem bồ đào bỏ vào trong miệng mình, lại đem môi dán lên cánh môi béo mập của nàng.
Hắn lấy đầu lưỡi khẽ đẩy bồ đào đưa vào trong miệng của nàng, đầu lưỡi hơn ở trong miệng của nàng lật khuấy. (ăn đậu hũ một cách công khai luôn >.<)
Nàng căn bản không kịp phát ra kháng nghị, bồ đào cứ như vậy ở trong miệng của nàng thêm , hàm răng nàng cắn bể bồ đào, chất lỏng cùng hương vị ngọt ngào ở trong miệng của nàng tản ra, mà hắn cũng ở trong miệng của nàng cũng hút lấy vị ngọt của bồ đào, lưỡi hai người cứ như vậy thưởng thức nước ngọt, thấm dần vào lòng nhau.
Tiểu tỳ ở một bên thấy vậy mà đỏ mặt, nhưng là hình ảnh khó được nếu không nhìn thì quá đáng tiếc, vì vậy tất cả đều không có lên tiếng, không dám thở mạnh.
Khi hắn đòi hỏi mật dịch trong miệng nàng, chìm đắm trong sự ngọt ngào của nàng, khiến hắn quên đi tất cả, bốn phía an tĩnh giống như là tồn tại chỉ có hai người bọn họ, đối với nàng khó khăn chia lìa, cho đến khi một đạo thanh âm cắt đứt đây hết thảy.
“Các ngươi. . . . . . Đang làm gì!”
Yêu Hỉ lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn, giọi vào trong mắt nàng một dung nhan cau mày.
Hà Tịnh Tuyết đang đứng ở cửa, nhìn thấy hình ảnh giờ phút này, toàn thân không khỏi run rẩy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy kinh ngạc, trong tròng mắt còn mang theo sự tức giận.
Ngón tay chỉ về phía bọn họ, phảng phất bộ dáng như bắt gian tại trận, chân mày cơ hồ nhíu thành một đoàn.
Yêu Hỉ là lần đầu tiên nhìn thấy nữ tử này, nàng mặc quần áo gấm, đầu búi tóc cao thể hiện đã có gia đình, dung nhân được trang điểm xinh đẹp, thực sự là một mỹ nhân, chẳng qua là hiện nay nét mặt của nàng quá mức dữ tợn, tựa hồ trong mắt nhìn thấy một chuyện gì đó bỉ ổi.
“Các ngươi. . . . . .” Hà Tịnh Tuyết run rẩy, đôi mắt buồn bã nhìn về Phượng Húc Nhật.”Làm sao ngươi có thể. . . . . .”
Phượng Húc Nhật nhíu mày, cố ý đem Yêu Hỉ ôm vào trong ngực.”Đệ muội, có chuyện gì không?”
Hà Tịnh Tuyết mặt một hồi tái nhợt, hắn kêu nàng “đệ muội” khiến tìm nàng có chút đau , nhưng vẫn là nín thở khôi phục lại vẻ trấn tĩnh.
Đồng thời, nàng cũng đem Yêu Hỉ từ đầu tới đuôi quan sát một lần.
“Đại ca. . . . . .” Sắc mặt của nàng dần dần hòa hoãn, nhưng con mắt sáng quắc vẫn nhìn lên người Yêu Hỉ, hết sức để ý chuyện vừa rồi.”Tịnh Tuyết chẳng qua là hướng đại ca thỉnh an, hơn nữa tới hỏi thăm ý nguyện của đại ca. . . . . . Lần trước, tướng công cùng Tịnh Tuyết thay đại ca an bài đối tượng thành thân, đại ca có thích hay không?”
Đối tượng thành thân? Yêu Hỉ nghe những lời này, trên mặt trong nháy mắt xẹt qua một tia lo lắng.
Xú nam nhân! Cũng chuẩn bị cùng người khác thành thân rồi, còn đối với nàng động thủ động cước! Yêu Hỉ bất mãn đưa tay nhỏ bé ra đẩy lồng ngực của hắn, nhưng vẫn như cũ bị hắn giam cầm vào trong ngực.
“Buông ta ra!” Nàng là một cô nương xinh đẹp chưa gả, hắn còn như vậy ôm chặt nàng không thả!
“Thả ngươi ra? Ta đây chỉ có khả năng thành thân với đối tượng là ngươi.” Thanh âm Phượng Húc Nhật không lớn không nhỏ, vừa đủ cho mọi người chung quanh cũng có thể nghe thấy.
Giật mình không chỉ có mình Yêu Hỉ, còn có Tinh Tuyết đứng ngây người ở bên cạnh giống như một khối đầu gỗ.
“Người nào người nào người nào người nào. . . . . . Ai là đối tượng thành thân của ngươi?” Yêu Hỉ bị dọa cho sợ đến ngay cả lời nói cũng thiếu chút nữa nói không rõ ràng. Giở trò quỷ gì? Nàng cùng hắn căn bản còn chưa có bắt đầu, thế nào lập tức liền nhảy đến chuyện thành thân này?
“Đệ muội, chung thân đại sự của ta cũng không nhọc đến Nhị đệ quan tâm, nhất là biểu muội ngươi, ta dù sao cũng không dám trèo cao, sẽ dậy không nổi.” Phượng Húc Nhật nâng lên con mắt xinh đẹp ta mị, nhàn nhạt nhìn về Hà Tịnh Tuyết. (trong bản cv ghi là Gỉ Sạch Tuyết.. tên thật đẹp @_@)
Hà Tịnh Tuyết bị tròng mắt đen vô tình của hắn nhìn lên, tâm hơi hơi tê rần , cuối cùng rung rẩy môi nói: “Đại ca. . . . . . Ngươi thành thân đối tượng phải môn đăng hộ đối, Lão thái gia cũng hết sức hi vọng chúng ta có thể thân càng thêm thân. . . . . .”
“A!” Hắn khẽ cười một tiếng, cắt đứt lời nói của Hà Tịnh Tuyết nói.”Nếu có rãnh rỗi liền nói cho gia gia cùng với Nhị đệ, kêu bọn họ không cần vì chuyện của ta mà phải quan tâm, ta chính là tính toán muốn cưới nàng.” Hắn chỉ chỉ vào khả nhân nhi (cô gái nhỏ dễ thương) trong ngực, giọng nói hết sức kiên định.
“Cái. . . . . .” Yêu Hỉ vội vàng chen vào nói muốn phủ nhận.
Nàng chẳng qua là ở trên đường ngẫu nhiên xui xẻo gặp gỡ hắn, cứng rắn bị hắn lừa gạt đến , bị hắn ăn đậu hủ không nói, hiện nay tại sao lại biến thành đối tượng thành thân của hắn?
Coi như hắn là diễn trò, ít nhất cũng nên hỏi ý kiến của nàng một cái a!
Nhưng hiện nay nàng căn bản là câm ngậm bồ hòn mà im, muốn giải thích một câu cũng không được, bởi vì cái miệng nhỏ nhắn của nàng lại bị môi mỏng của hắn ngăn lại.
Tất cả giải thích của nàng đều bị môi của hắn nuốt hết, chỉ có thể phát ra một chút thanh âm kháng nghị.
Hà Tịnh Tuyết thấy thế, sắc mặt tái nhợt, thân thể có chút lung la lung lay, đứng nguyên tại chỗ một lúc, hai tay che ngực, tức giận xoay người cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Phượng Húc Nhật căn bản không quan tâm phản ứng của Tịnh Tuyết, nhân cơ hội này lại cho Yêu Hỉ một cái hôn sâu, đầu lưỡi dò lấy chất lỏng ngọt ngào trong miệng nàng.
Nàng ngọt như vậy khiến hắn không thể dừng hôn nàng, bất kể là dưới con mắt trừng trừng của mọi người, nàng chính là một khối trái cây ngon ngọt, mà hắn quyết tâm phải hái được.
Tóm lại, yêu Hỉ đã là vật trong túi của hắn.
***************
Thành thân? Chuyện như vậy nàng nghĩ cũng chưa có nghĩ tới.
Yêu Hỉ cảm giác mình từ đầu tới đuôi căn bản là bị phượng Húc Nhật đùa bỡn, mười mấy ngày nay, nàng tựa như một con rối nhỏ hoàn toàn bị hắn đùa giỡn.
Nàng thừa nhận Phượng Húc Nhật đối với nàng rất có lực sát thương, ai dạy nàng chính là mê luyến khuôn mặt của hắn.
Nói nàng nông cạn cũng tốt, khuôn mặt hắn hoàn toàn đánh trúng tử huyệt của nàng, tìm kiếm đã mười năm, người đàn ông này thật sự là thiếu niên trẻ tuổi hoàn mỹ nhất trong lòng của nàng.
Mặc dù hắn tà khí không giống như là người tốt, nhưng đối mặt với hắn, nàng trên miệng mặc dù nói không muốn, nhưng thân thể luôn là rất thành thực phối hợp với hắn, không có lần nào phản kháng thành công.
Nhưng là, lần này hắn vui đùa có vẻ hơi quá.
Hắn muốn nàng thành thân với hắn? Vậy hắn rốt cuộc có biết rõ lai lịch của nàng hay không a?
Yêu Hỉ nàng cũng không phải là cô nương xinh đẹp thùy mị, hay là thiên kim tiểu thư dòng dõi nho học, nàng thuở nhỏ là một cô nhi, từ nhỏ không cha không mẹ, sau lại vào Hoa phủ làm tiểu thư, gần đây lại trở thành một trong những trưởng quỹ của thành Trân Châu bị tranh luận nhiều nhất.
Xuất thân như vậy. . . . . . Xứng với hắn sao?
Phượng phủ là gia đình giàu nhất nhì thành, Phượng Húc Nhật tương lai sẽ càng khiến cho Phượng phủ thêm giàu có.
Nàng chỉ là một con chim sẻ nhỏ thỉnh thoảng nếm chút lợi lộc liền đủ, há còn có thể mơ ước cái gì đây? Cho nên, ngày đó nàng cơ hồ giống như chim sợ cành cong, ngay cả bức vẽ cũng không có cầm, liền chạy thẳng về nhà.
Kế tiếp mấy ngày, nàng căn bản không dám đi Phượng phủ nữa.
Rõ ràng trong lòng có thanh âm vẫn thúc giục nàng đi gặp hắn, nhưng nàng nào có lá gan đó nha!
Vì vậy, mấy ngày nay ta đợi ở nhà, không dám bước ra cửa một bước.
Về phần những bức vẽ kia, cũng đã cầm lại gần hai mươi tờ, nàng không muốn cùng Phượng Húc Nhật có quan hệ, nên kết thúc thôi.
Dù sao Công Tôn vẽ ảnh tháng nầy đã ra tập “nam hội”, nàng đi mua một quyển trở lại làm vật báu là được, cần gì chấp nhất với bản kia đây!
Yêu Hỉ tự an ủi chính mình, định Liên Phượng phủ cũng không đi.
May mắn là người ở Tiểu Tam chỉ kém không có đem tộc phổ Phượng gia đọc làu làu, mới không có mấy ngày, nàng hỏi , hắn cũng trả lời rất cặn kẽ.
Phụ thân Phượng Húc Nhật chỉ cưới một thê một thiếp, tiểu thiếp xuất thân thấp hèn, do khó khăn nên đi làm ca kỹ, được Phượng lão gia cưới vào cửa sau, một năm sau thì sinh hạ nhi tử, chính là phượng Húc Nhật.
Nhưng sau khi nàng ta dưỡng tốt thân thể liền ném phu bỏ con cùng tình lang bỏ trốn, đến nay tung tích không rõ.
Phượng Húc Nhật do phượng phu nhân nuôi nấng, ba năm sau, phu nhân cũng mang thai, sau sinh hạ Nhị thiếu gia cùng Tam thiếu gia.
Mà phượng Húc Nhật từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, mặc dù mẫu thân xuất thân thấp hèn, nhưng bởi vì là trưởng tôn trong nhà, vì vậy Phượng lão gia vô cùng để ý.
Mấy năm trước, phụ thân Phượng Húc Nhật qua đời, gia nghiệp có ba phần thì hai phần rơi trên vai Phượng Húc Nhật.
Mặc dù phượng Húc Nhật quanh năm bên ngoài buôn bán, nhưng mọi người trong Phượng phủ đều biết, không phải là hắn không muốn về nhà, mà là hắn từ trước đến giờ cùng Nhị thiếu gia Phượng Húc Vân như lửa với nước, cho nên dứt khoát lùi một bước, ra bên ngoài phát triển gia nghiệp.
Sau khi nàng biết được những chuyện này, trong lòng đối với phượng Húc Nhật thậm chí có loại cảm giác nói không ra lời.
Nam tử kia giống như một đầm nước sâu, làm cho người ta không thể thấy được đáy.
Mặc dù nàng nghe nói Phượng phu nhân bất kể là hài tử ruột thịt hay không, luôn luôn đối đãi công bằng, không có bất kỳ thiên vị nào, nhưng là, ở bên trong, tay chân đấu đá, nàng đã tận mắt nhìn thấy mấy ngày trước.
Nhị thiếu gia không thích huynh trưởng Phượng Húc Nhật này, luôn coi hắn như là cừu nhân (kẻ thù).
Đáng chết, nàng làm gì lại nhiều chuyện đi xem xét thân thế của Phượng Húc Nhật, kết quả hại nàng đối với hắn lại thêm chút cảm giác phức tạp.
“Ngươi ở đây muốn cái gì?” Hôm nay Phượng Húc Nhật mặc bộ quần áo màu bạc, còn một đầu tóc đen để xõa tung đầy tà mị, lại giống như đầu Hắc Báo tựa trên ghế quý phi, hai bên trái phải còn có tiểu tỳ phục vụ hắn ăn bồ đào. (anh này biết hưởng thụ ghê cơ =.=)
Tiểu tỳ đem bồ đào đưa vào trong miệng của hắn, hoàn toàn không cần đại gia hắn động thủ.
Hơn nữa, ăn bồ đào liền ăn bồ đào nha, làm gì ăn xong còn lè lưỡi liếm liếm môi mỏng a! (quyến rũ chị *cười gian*)
Nhìn hắn bộ dáng mê người, Yêu Hỉ cảm thấy mặt mình nóng lên, Suy nghĩ của nàng cũng vì hình ảnh này mà bị cắt đứt.
“Ta đang suy nghĩ, ngươi chừng nào thì mới chịu bỏ qua cho ta, đem đồ của ta toàn bộ trả lại cho ta!” Nàng tức giận nhìn chằm chằm nam nhân duy nhất ở đây đang rảnh rỗi.
Nhìn hắn ung dung tự tại, thật đúng là cực kỳ đắc ý! Nàng hừ lạnh một tiếng.
Sau khi Phượng Húc Nhật ăn thêm một khỏa bồ đào, liền từ trên ghế quý phi đứng dậy, cầm lên trong mâm một chuỗi bồ đào, chân dài nhẹ nhàng bước, liền giống như một con Hắc Báo ưu nhã đi tới trước mặt nàng.
“Gấp cái gì?” Hắn cười nhìn gương mặt của nàng phồng đến giống như hai khỏa tiểu viên cầu (hai trái cầu nhỏ sao??), môi lại không nhịn được mà trêu nàng.”Ngày ngày cùng ta gặp mặt bồi dưỡng tình cảm không tốt sao?”
“Tốt ở chỗ nào?” Nàng bất mãn nói thầm.
Hắn hái được một khỏa bồ đào, thừa dịp lúc nàng nói chuyện nhét vào trong miệng nhỏ của nàng.
Kia tư vị ngọt vừa mang theo vị chua ở trong miệng của nàng lan tràn, trong miệng của nàng tất cả đều là mùi thơm bồ đào.
“Ngọt sao?” Phượng Húc Nhật cười hỏi, nhìn nàng hai mắt trong suốt.
Cái miệng nhỏ nhắn của nàng tươi cười, “Ngọt a!” Quả nhiên là nhà người có tiền, mới có thể ăn được loại bồ đào này vừa lớn lại tròn lại mùi thơm bốn phía.
“Kia vậy nếm thêm một quả đi.”Tròng mắt đen tà tứ nhíu lại, hắn thừa dịp thời điểm nàng không kịp phòng bị, đem bồ đào bỏ vào trong miệng mình, lại đem môi dán lên cánh môi béo mập của nàng.
Hắn lấy đầu lưỡi khẽ đẩy bồ đào đưa vào trong miệng của nàng, đầu lưỡi hơn ở trong miệng của nàng lật khuấy. (ăn đậu hũ một cách công khai luôn >.<)
Nàng căn bản không kịp phát ra kháng nghị, bồ đào cứ như vậy ở trong miệng của nàng thêm , hàm răng nàng cắn bể bồ đào, chất lỏng cùng hương vị ngọt ngào ở trong miệng của nàng tản ra, mà hắn cũng ở trong miệng của nàng cũng hút lấy vị ngọt của bồ đào, lưỡi hai người cứ như vậy thưởng thức nước ngọt, thấm dần vào lòng nhau.
Tiểu tỳ ở một bên thấy vậy mà đỏ mặt, nhưng là hình ảnh khó được nếu không nhìn thì quá đáng tiếc, vì vậy tất cả đều không có lên tiếng, không dám thở mạnh.
Khi hắn đòi hỏi mật dịch trong miệng nàng, chìm đắm trong sự ngọt ngào của nàng, khiến hắn quên đi tất cả, bốn phía an tĩnh giống như là tồn tại chỉ có hai người bọn họ, đối với nàng khó khăn chia lìa, cho đến khi một đạo thanh âm cắt đứt đây hết thảy.
“Các ngươi. . . . . . Đang làm gì!”
Yêu Hỉ lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn, giọi vào trong mắt nàng một dung nhan cau mày.
Hà Tịnh Tuyết đang đứng ở cửa, nhìn thấy hình ảnh giờ phút này, toàn thân không khỏi run rẩy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy kinh ngạc, trong tròng mắt còn mang theo sự tức giận.
Ngón tay chỉ về phía bọn họ, phảng phất bộ dáng như bắt gian tại trận, chân mày cơ hồ nhíu thành một đoàn.
Yêu Hỉ là lần đầu tiên nhìn thấy nữ tử này, nàng mặc quần áo gấm, đầu búi tóc cao thể hiện đã có gia đình, dung nhân được trang điểm xinh đẹp, thực sự là một mỹ nhân, chẳng qua là hiện nay nét mặt của nàng quá mức dữ tợn, tựa hồ trong mắt nhìn thấy một chuyện gì đó bỉ ổi.
“Các ngươi. . . . . .” Hà Tịnh Tuyết run rẩy, đôi mắt buồn bã nhìn về Phượng Húc Nhật.”Làm sao ngươi có thể. . . . . .”
Phượng Húc Nhật nhíu mày, cố ý đem Yêu Hỉ ôm vào trong ngực.”Đệ muội, có chuyện gì không?”
Hà Tịnh Tuyết mặt một hồi tái nhợt, hắn kêu nàng “đệ muội” khiến tìm nàng có chút đau , nhưng vẫn là nín thở khôi phục lại vẻ trấn tĩnh.
Đồng thời, nàng cũng đem Yêu Hỉ từ đầu tới đuôi quan sát một lần.
“Đại ca. . . . . .” Sắc mặt của nàng dần dần hòa hoãn, nhưng con mắt sáng quắc vẫn nhìn lên người Yêu Hỉ, hết sức để ý chuyện vừa rồi.”Tịnh Tuyết chẳng qua là hướng đại ca thỉnh an, hơn nữa tới hỏi thăm ý nguyện của đại ca. . . . . . Lần trước, tướng công cùng Tịnh Tuyết thay đại ca an bài đối tượng thành thân, đại ca có thích hay không?”
Đối tượng thành thân? Yêu Hỉ nghe những lời này, trên mặt trong nháy mắt xẹt qua một tia lo lắng.
Xú nam nhân! Cũng chuẩn bị cùng người khác thành thân rồi, còn đối với nàng động thủ động cước! Yêu Hỉ bất mãn đưa tay nhỏ bé ra đẩy lồng ngực của hắn, nhưng vẫn như cũ bị hắn giam cầm vào trong ngực.
“Buông ta ra!” Nàng là một cô nương xinh đẹp chưa gả, hắn còn như vậy ôm chặt nàng không thả!
“Thả ngươi ra? Ta đây chỉ có khả năng thành thân với đối tượng là ngươi.” Thanh âm Phượng Húc Nhật không lớn không nhỏ, vừa đủ cho mọi người chung quanh cũng có thể nghe thấy.
Giật mình không chỉ có mình Yêu Hỉ, còn có Tinh Tuyết đứng ngây người ở bên cạnh giống như một khối đầu gỗ.
“Người nào người nào người nào người nào. . . . . . Ai là đối tượng thành thân của ngươi?” Yêu Hỉ bị dọa cho sợ đến ngay cả lời nói cũng thiếu chút nữa nói không rõ ràng. Giở trò quỷ gì? Nàng cùng hắn căn bản còn chưa có bắt đầu, thế nào lập tức liền nhảy đến chuyện thành thân này?
“Đệ muội, chung thân đại sự của ta cũng không nhọc đến Nhị đệ quan tâm, nhất là biểu muội ngươi, ta dù sao cũng không dám trèo cao, sẽ dậy không nổi.” Phượng Húc Nhật nâng lên con mắt xinh đẹp ta mị, nhàn nhạt nhìn về Hà Tịnh Tuyết. (trong bản cv ghi là Gỉ Sạch Tuyết.. tên thật đẹp @_@)
Hà Tịnh Tuyết bị tròng mắt đen vô tình của hắn nhìn lên, tâm hơi hơi tê rần , cuối cùng rung rẩy môi nói: “Đại ca. . . . . . Ngươi thành thân đối tượng phải môn đăng hộ đối, Lão thái gia cũng hết sức hi vọng chúng ta có thể thân càng thêm thân. . . . . .”
“A!” Hắn khẽ cười một tiếng, cắt đứt lời nói của Hà Tịnh Tuyết nói.”Nếu có rãnh rỗi liền nói cho gia gia cùng với Nhị đệ, kêu bọn họ không cần vì chuyện của ta mà phải quan tâm, ta chính là tính toán muốn cưới nàng.” Hắn chỉ chỉ vào khả nhân nhi (cô gái nhỏ dễ thương) trong ngực, giọng nói hết sức kiên định.
“Cái. . . . . .” Yêu Hỉ vội vàng chen vào nói muốn phủ nhận.
Nàng chẳng qua là ở trên đường ngẫu nhiên xui xẻo gặp gỡ hắn, cứng rắn bị hắn lừa gạt đến , bị hắn ăn đậu hủ không nói, hiện nay tại sao lại biến thành đối tượng thành thân của hắn?
Coi như hắn là diễn trò, ít nhất cũng nên hỏi ý kiến của nàng một cái a!
Nhưng hiện nay nàng căn bản là câm ngậm bồ hòn mà im, muốn giải thích một câu cũng không được, bởi vì cái miệng nhỏ nhắn của nàng lại bị môi mỏng của hắn ngăn lại.
Tất cả giải thích của nàng đều bị môi của hắn nuốt hết, chỉ có thể phát ra một chút thanh âm kháng nghị.
Hà Tịnh Tuyết thấy thế, sắc mặt tái nhợt, thân thể có chút lung la lung lay, đứng nguyên tại chỗ một lúc, hai tay che ngực, tức giận xoay người cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Phượng Húc Nhật căn bản không quan tâm phản ứng của Tịnh Tuyết, nhân cơ hội này lại cho Yêu Hỉ một cái hôn sâu, đầu lưỡi dò lấy chất lỏng ngọt ngào trong miệng nàng.
Nàng ngọt như vậy khiến hắn không thể dừng hôn nàng, bất kể là dưới con mắt trừng trừng của mọi người, nàng chính là một khối trái cây ngon ngọt, mà hắn quyết tâm phải hái được.
Tóm lại, yêu Hỉ đã là vật trong túi của hắn.
***************
Thành thân? Chuyện như vậy nàng nghĩ cũng chưa có nghĩ tới.
Yêu Hỉ cảm giác mình từ đầu tới đuôi căn bản là bị phượng Húc Nhật đùa bỡn, mười mấy ngày nay, nàng tựa như một con rối nhỏ hoàn toàn bị hắn đùa giỡn.
Nàng thừa nhận Phượng Húc Nhật đối với nàng rất có lực sát thương, ai dạy nàng chính là mê luyến khuôn mặt của hắn.
Nói nàng nông cạn cũng tốt, khuôn mặt hắn hoàn toàn đánh trúng tử huyệt của nàng, tìm kiếm đã mười năm, người đàn ông này thật sự là thiếu niên trẻ tuổi hoàn mỹ nhất trong lòng của nàng.
Mặc dù hắn tà khí không giống như là người tốt, nhưng đối mặt với hắn, nàng trên miệng mặc dù nói không muốn, nhưng thân thể luôn là rất thành thực phối hợp với hắn, không có lần nào phản kháng thành công.
Nhưng là, lần này hắn vui đùa có vẻ hơi quá.
Hắn muốn nàng thành thân với hắn? Vậy hắn rốt cuộc có biết rõ lai lịch của nàng hay không a?
Yêu Hỉ nàng cũng không phải là cô nương xinh đẹp thùy mị, hay là thiên kim tiểu thư dòng dõi nho học, nàng thuở nhỏ là một cô nhi, từ nhỏ không cha không mẹ, sau lại vào Hoa phủ làm tiểu thư, gần đây lại trở thành một trong những trưởng quỹ của thành Trân Châu bị tranh luận nhiều nhất.
Xuất thân như vậy. . . . . . Xứng với hắn sao?
Phượng phủ là gia đình giàu nhất nhì thành, Phượng Húc Nhật tương lai sẽ càng khiến cho Phượng phủ thêm giàu có.
Nàng chỉ là một con chim sẻ nhỏ thỉnh thoảng nếm chút lợi lộc liền đủ, há còn có thể mơ ước cái gì đây? Cho nên, ngày đó nàng cơ hồ giống như chim sợ cành cong, ngay cả bức vẽ cũng không có cầm, liền chạy thẳng về nhà.
Kế tiếp mấy ngày, nàng căn bản không dám đi Phượng phủ nữa.
Rõ ràng trong lòng có thanh âm vẫn thúc giục nàng đi gặp hắn, nhưng nàng nào có lá gan đó nha!
Vì vậy, mấy ngày nay ta đợi ở nhà, không dám bước ra cửa một bước.
Về phần những bức vẽ kia, cũng đã cầm lại gần hai mươi tờ, nàng không muốn cùng Phượng Húc Nhật có quan hệ, nên kết thúc thôi.
Dù sao Công Tôn vẽ ảnh tháng nầy đã ra tập “nam hội”, nàng đi mua một quyển trở lại làm vật báu là được, cần gì chấp nhất với bản kia đây!
Yêu Hỉ tự an ủi chính mình, định Liên Phượng phủ cũng không đi.
Bình luận truyện