Cải Thìa, Em Có Sao Không
Chương 10
Edit: Vincent
Beta: Vô Ảnh
Vào lúc sáu giờ rưỡi tối, cả thành phố rực rỡ những ánh đèn neon, chiếc xe Maybach màu đen chậm rãi tiến vào khu biệt thự.
Ôn Noãn đang ở trong phòng bếp thì nghe được tiếng xe, liền vội vàng chạy ra mở cửa, trên người cô vẫn đeo tạp dề, chân mang một đôi dép lê ngoan ngoãn chờ ở cạnh cửa. Ánh đèn vàng lấp lánh trong sân nhà chiếu vào người cô làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp kia càng thêm tinh xảo như búp bê.
Khi nhìn thấy cô, Lệ Thời Tru cảm giác trái tim như bị cái gì đó quét qua, giống như ném một hòn đá xuống mặt hồ tĩnh lặng, khiến nó nổi lên từng đợt gợn sóng, rồi sau đó chìm xuống đáy sâu.
Một nụ cười nhạt xuất hiện trên gương mặt anh và dường như ngay cả độ cong của khóe miệng cũng đã được đo đạc rõ ràng.
Anh từng bước từng bước đi đến cửa, khiến khoảng cách của hai người gần nhau hơn, Lệ Thời Tru thậm chí có thể thấy rõ những sợi lông mi vừa dài vừa cong của Ôn Noãn. Nó chớp chớp lên xuống như con bướm đang vẫy cánh.
Tự nhiên trong lòng anh lại nổi lên ý muốn kì lạ, Lệ Thời Tru giơ tay che đôi mắt của Ôn Noãn lại, ra lệnh cho cô: “Chớp mắt.”
Ôn Noãn:………
Cô thăm dò chớp mắt hai cái, đôi lông mi dài quét qua lòng bàn tay của anh, cảm giác ngứa ngứa, thậm chí cảm giác này còn truyền từ lòng bàn tay vào tận trong tim, khiến cho Lệ Thời Tru có cảm giác rất kỳ lạ.
“Được rồi.” Anh thu tay, nhưng trong lời nói vẫn còn vài phần tiếc nuối.
Ôn Noãn: Cái tật xấu gì vậy trời.
Beta: Vô Ảnh
Vào lúc sáu giờ rưỡi tối, cả thành phố rực rỡ những ánh đèn neon, chiếc xe Maybach màu đen chậm rãi tiến vào khu biệt thự.
Ôn Noãn đang ở trong phòng bếp thì nghe được tiếng xe, liền vội vàng chạy ra mở cửa, trên người cô vẫn đeo tạp dề, chân mang một đôi dép lê ngoan ngoãn chờ ở cạnh cửa. Ánh đèn vàng lấp lánh trong sân nhà chiếu vào người cô làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp kia càng thêm tinh xảo như búp bê.
Khi nhìn thấy cô, Lệ Thời Tru cảm giác trái tim như bị cái gì đó quét qua, giống như ném một hòn đá xuống mặt hồ tĩnh lặng, khiến nó nổi lên từng đợt gợn sóng, rồi sau đó chìm xuống đáy sâu.
Một nụ cười nhạt xuất hiện trên gương mặt anh và dường như ngay cả độ cong của khóe miệng cũng đã được đo đạc rõ ràng.
Anh từng bước từng bước đi đến cửa, khiến khoảng cách của hai người gần nhau hơn, Lệ Thời Tru thậm chí có thể thấy rõ những sợi lông mi vừa dài vừa cong của Ôn Noãn. Nó chớp chớp lên xuống như con bướm đang vẫy cánh.
Tự nhiên trong lòng anh lại nổi lên ý muốn kì lạ, Lệ Thời Tru giơ tay che đôi mắt của Ôn Noãn lại, ra lệnh cho cô: “Chớp mắt.”
Ôn Noãn:………
Cô thăm dò chớp mắt hai cái, đôi lông mi dài quét qua lòng bàn tay của anh, cảm giác ngứa ngứa, thậm chí cảm giác này còn truyền từ lòng bàn tay vào tận trong tim, khiến cho Lệ Thời Tru có cảm giác rất kỳ lạ.
“Được rồi.” Anh thu tay, nhưng trong lời nói vẫn còn vài phần tiếc nuối.
Ôn Noãn: Cái tật xấu gì vậy trời.
Bình luận truyện