Cạm Bẫy Dịu Dàng
Chương 12
Tin đồn đến từ đâu thì không thể truy ngược lại được.
Lúc Tiểu Bạch nghe được tin tức cũng hoa cả mắt, không khác gì được nghe sự thật vô cùng xác thực.
“Bọn họ nói bên L.Z tổ chức team building, cô thậm chí còn không phải là nhân viên tạm thời của L.Z, sao có thể đi được.” Cô ấy dừng lại, giọng nói trở nên nhỏ hơn: “Nhưng vì cô tiếp cận giám đốc kỹ thuật của L.Z, mặt dày cầu xin người phụ trách bộ phận marketing, cho nên mới được đi.”
Ngoài ra, những người làm nghề lồng tiếng đều biết rằng muốn thu được bản đồ âm thanh thì thu âm ở phòng thu là tốt nhất. Nhưng Nam Chức lại phải tới L.Z đóng đô làm việc.
Đóng đô cũng được, nhưng đã gần nửa tháng trôi qua mà công việc vẫn chưa được thu âm xong.
Nói không dùng thủ đoạn, lừa được ai chứ?
Càng chắc chắn hơn chính là, có người nào đó đã đánh tiếng với Lý Tử Lâm, mà Lý Tử Lâm lại ấp úng về chuyện làm việc của Nam Chức ở L.Z, rõ ràng là biết chuyện nhưng không nói.
Cứ như vậy từng bước một, sự việc càng ngày càng được bôi đen, càng nói lại càng nhiều chuyện.
Nhưng chỉ mất ba, bốn ngày, mọi người đã tìm ra được “Sự thật” ——
Nam Chức chơi trò tâm cơ lúc thu bản đồ âm thanh cho L.Z. Dùng thủ đoạn vì muốn thuận tiện hơn cho công việc nên mặt dày ở lại L.Z không đi, thuận tiện theo đuổi giám đốc kỹ thuật của công ty người ta.
“Nam Chức, tôi thấy cô không giống người như vậy.” Tiểu Bạch nói: “Với điều kiện của cô, không đáng phải theo đuổi người ta.”
“Tiểu Bạch, cảm ơn…”
“Đương nhiên, nếu người kia thật sự đẹp trai, tôi nghĩ theo đuổi cũng không thành vấn đề.”
“…”
“Giám đốc kỹ thuật bên đó đẹp trai lắm không?”
“…”
Đọc Full Tại truyenbathu.vn
Nam Chức nào có tâm trạng để tơ tưởng đến vị giám đốc kỹ thuật kia chứ. Lòng cô nghẹn chặt lại.
Cô không biết tin đồn như vậy xuất phát từ đâu, còn tại sao Lý Tử Lâm lại không nói, thì bởi vì Lý Tử Lâm cũng đã kỷ thỏa thuận không tiết lộ bất cứ thông tin nào.
Toàn bộ thành viên của lồng tiếng Linh Khuynh, chỉ có cô, Lý Tử Lâm và thầy Trần biết chuyện L.Z sử dụng bản đồ âm thanh để ngụy trang, thực tế là đang tạo ra nguồn âm thanh cho robot Khang Ni phiên bản hai.
Rầm rầm rầm!
“Tại sao lại khóa cửa lại?” Đổng Tình gõ vào cửa liên hồi: “Đây là khu vực công cộng, mở cửa.”
Tiểu Bạch nhíu mày, đứng im không nhúc nhích. Nam Chức trực tiếp đi tới mở cửa.
Nhìn thấy Nam Chức, Đổng Tình ngẩn người, sau đó cười khẩy.
Cơ mặt của người này có vấn đề sao?
Đổng Tình liếc nhìn vào bên trong, hỏi: “Hai cô đang làm gì vậy? Đây là chỗ chung của mọi người, không phải của riêng các cô. Sau này đừng như vậy nữa, chỉ nghĩ tới mình mà không nghĩ tới người khác.”
Cô ta đi vào lấy nước, ánh mắt xẹt qua người Nam Chức, sự mỉa mai và khinh thường trong đó chỉ thiếu nước viết thành mấy chữ to đùng dán ở trên trán —— Tôi rất ghét cô.
Mặc dù Nam Chức không tham gia vào những câu chuyện phiếm trong văn phòng, nhưng điều đó không có nghĩa là cô không biết gì cả.
Nhưng cô không đụng vào miếng bánh của người khác, vì vậy cô chẳng việc gì phải lo sợ cả, chỉ cần làm tốt việc của mình là được.
“Tiểu Bạch, sao cô lại như vậy chứ?” Đổng Tình lại liếc nhìn Nam Chức: “Thời gian làm việc cũng không phải ngắn, sao có thể ngu ngốc như vậy? Cẩn thận lại bị lôi kéo vào hàng ngũ phụ nữ mưu mô đó.”
Tiểu Bạch hơi hé miệng, định đáp trả lại nhưng miệng vụng về không thể nói nên lời.
“Phụ nữ mưu mô?” Nam Chức kéo Tiểu Bạch ra sau lưng mình: “Như thế nào gọi là mưu mô, cô cứ nói thật ra cho tôi xem nào.”
Đổng Tỉnh nhún vai, hỏi lại: “Còn cần phải nói ra nữa sao? Ai mà không biết chứ.”
Nam Chức chớp chớp mắt, ngây thơ vô tội nói: “Tôi còn chưa biết, tiền bối nói cho tôi biết đi. Mỗi ngày tôi đều phải làm việc ở L.Z, vất vả như vậy cũng chỉ vì muốn tạo danh tiếng cho Linh Khuynh. Tôi thật sự không ngờ người một nhà lại hủy hoại danh tiếng của nhau như vậy, nếu chuyện này mà truyền đến tai thầy Trần, không biết sẽ như thế nào nhỉ?”
“Cô! Cô hù dọa…”
“Hơn nữa, đấy cũng chỉ là những tin đồn thất thiệt được lan truyền mà thôi.” Ánh mắt Nam Chức khẽ thay đổi, nụ cười nhìn có vẻ ngọt ngào nhưng lại ẩn chứa sự sắc bén: “Tôi vừa mới tới, còn chưa hiểu rõ quy củ, cách duy nhất chính là tìm lãnh đạo để nói cho rõ lí lẽ. Tiền bối, cô cũng đừng trách tôi.”
Ánh mắt Đổng Tình mang theo sự né tránh, cô ta siết chặt cốc nước, nói: “Vậy cô cứ đi tìm thầy Trần đi, để xem kết quả cuối cùng như thế nào. Không rõ ràng với bên A chính là điều tối kỵ trong ngành sản xuất!”
Khi cô ta hoàn toàn rời đi, Tiểu Bạch vuốt ngực thở ra một hơi.
“Nam Chức, cô bây giờ đã đắc tội với cô ta rồi đó.” Tiểu Bạch nói: “Chú của cô ta là lãnh đạo bên đài truyền hình, rất có tiếng nói.”
Nam Chức rút một cái cốc giấy, rót nước ấm đưa cho Tiểu Bạch, an ủi: “Đừng sợ, không sao đâu.”
Bản thân cô chuyên trị những người không phục như vậy.
*
Sau khi tan làm, Nam Chức đến tiệm bánh ngọt Thiến Thiến.
Viên Tây đang học pha trà sữa ở sau quầy bar, vừa học vừa than thở: Dạo này kiếm tiền đã khó, kiếm người còn khó hơn.
Trần Diệp An đồng ý cả hai tay.
“Chức Chức, cậu đừng tức giận.” Trần Diệp An nói: “Đến lúc nhận được tiền mà L.Z đưa cho, cậu sẽ là giám đốc kỹ thuật muối, giám đốc kỹ thuật đường. Ngoài tiền ra, những thứ khác đều chỉ là mây bay.”
Lời này nghe có lý.
Đọc Full Tại truyenbathu.vn
Nhưng Nam Chức vừa mới tới lồng tiếng Linh Khuynh, năng lực còn chưa được mài giũa, đến một tác phẩm tiêu biểu còn không có, nhưng tin đồn chó má đó ai cũng biết, chả lẽ cô không cần để ý đến mặt mũi sao?
“Nói như vậy cũng không được.” Viên Tây đặt cái cốc xuống, nâng gọng kính đen của mình lên: “Gần đây tớ có đọc một quyển sách. Tớ cảm thấy, giữa Chức Chức và Lão Phật gia…”
Nam Chức lập tức nói: “Anh ta khắc tớ, đúng không?”
Chỉ cần gặp mặt anh, chắc chắn sẽ không có chuyện gì tốt đẹp cả.
Không chỉ có chuyện không tốt, mà người bị tổn thương còn luôn là cô.
Trước đây bởi vì bị đưa về sở cảnh sát mà ngay cả người dọn vệ sinh của chung cư và hàng xóm đều bàn tán về hành vi mất kiểm soát của cô; Bây giờ cô đang đi làm bình thường, mọi người ở nơi làm việc lại nói rằng cô là người phụ nữ mưu mô, nói cô đang theo đuổi bên A.
Nếu cứ như vậy, cô phải từ chức sao?
“Không phải khắc.” Viên Tây lắc lắc ngón tay: “Đây là duyên phận kỳ diệu.”
“…”
Trần Diệp An nhìn biểu cảm giống như vừa đớp phải phân của người nào đó, liên tục nháy mắt ra hiệu với Viên Tây. Nhưng cô ngốc này lại không thể đọc ra được điều đó, dù thế nào cũng phải phát biểu quan điểm của mình.
“Để tớ thông não cho các cậu.”
Viên Tây hắng giọng, nghiêm túc giải thích: “Đầu tiên là việc ở sở cảnh sát. Cái chung cư mà Chức Chức ở đắt đỏ đến dọa người, lại ít người mua. Nhắc đến hàng xóm cũng thật trùng hợp, lại chính là lão Phật gia. Sau đó, Chức Chức đi làm, lão Phật gia lại ra một cái giá trên trời để mua cậu ấy. Càng tuyệt vời hơn chính là, đi một vòng như vậy, hai người lại trở thành hàng xóm…”
“Cậu đọc sách gì vậy?”
“Hả?”
Nam Chức day day huyệt thái dương, nghiến răng lặp lại: “Cậu đọc sách gì vậy?”
Viên Tây gãi đầu, thành thật trả lời: “《Tổng tài, vợ của anh lại chạy rồi》.”
*
1901, phòng riêng.
Ghế sofa bọc da cao cấp, thảm lụa dệt thủ công, tranh sơn dầu nổi tiếng… Tất cả đều đến từ bàn tay của Khang Tuyền.
“Thế nào?” Khang Tuyền nói: “Thưởng thức được chứ?”
Ngôn Trạm ngẩn ngơ nhìn ly rượu, không để ý tới.
Khang Tuyền tặc lưỡi, Lăng Hách nói: “Anh Khang, mặc kệ tên này đi. Bây giờ cậu ta đang mắc bệnh tương tư, bình thường vì công việc nên không thể nhớ được, lúc này đang dốc hết lòng để nhớ đó.”
Bệnh tương tư?!
Trong khoảng thời gian anh ta đi công tác ở Ma Cao, lão Đường Tăng này yêu đương sao?
“Anh, anh, anh phải nhanh chóng gọi điện cho lão Phó mới được!” Khang Tuyền không nén được sự kích động của người anh lớn: “Mở! Mở bình rượu mười năm mà anh trân quý ra!”
Lăng Hách nhịn cười, vội nói: “Vô ích thôi, đừng làm phiền Doanh Xuyên làm gì. Cô gái đó căn bản là không để ý tới cậu ta, cậu ta với Doanh Xuyên vẫn là anh em cô độc.”
Khang Tuyền nhanh chóng cất điện thoại đi, gật đầu nói: “Đây mới là chuyện bình thường.”
Ngôn Trạm không thèm nói chuyện với mấy người không hiểu chuyện này.
Anh bây giờ đang nghĩ tới lần ở chạy thoát khỏi phòng bí mật hôm đó, sự kháng cự của cô đối với anh được thể hiện từ trong ra ngoài, trong lòng cảm thấy như có lửa đốt, thật khó chịu.
Rốt cuộc là có vấn đề ở chỗ nào?
“Còn suy nghĩ cái gì nữa?” Lăng Hách ngồi vào vị trí đối diện, cụng ly: “Là cao thủ tình trường kiêm anh em tốt của cậu, tôi sẽ cho cậu một vài ý tưởng.”
Khang Tuyền nói: “Đừng nghe cậu ta! Chi bằng cậu nói cho anh biết, anh sẽ giúp cậu tính xem bao giờ thì cậu có thể từ bỏ được.”
“…”
Đây đều là một đám đầu trâu mặt ngựa mà.
Ngôn Trạm uống cạn ly rượu rồi định rời đi, nhưng đám đầu trâu mặt ngựa này lại ngăn anh lại.
“Tôi nói thật với cậu.” Lăng Hách nói: “Điều quan trọng nhất để theo đuổi các cô gái chính là trái tim và sự chân thành. Cậu cho rằng cậu đẹp trai như này, người ta sẽ yêu cậu đến chết đi sống lại sao?”
Trên mặt Ngôn Trạm không chút gợn sóng, tỏ vẻ “Tôi không nghe, tôi không nghe”.
Khang Tuyền lắc đầu, rót rượu.
Đã nhiều năm như vậy nhưng anh ta chưa từng nhìn thấy Ngôn Trạm rung động, đến cả vị hôn thê từ trên trời rơi xuống kia anh cũng không thèm liếc nhìn một cái, thanh tâm quả dục không khác gì hòa thượng.
Cho nên bệnh tương tư gì đó, chắc là đùa vui thôi.
“Được rồi.” Khang Tuyền xua tay: “Lâu lắm rồi anh mới về, chúng ta…”
“Ví dụ.”
“???”
Ngôn Trạm nhìn Lăng Hách với vẻ mặt nghiêm túc: “Thể hiện trái tim và sự chân thành như thế nào.”
“Cái này…”
“Nêu ví dụ cụ thể.” Ngôn Trạm ngồi xuống một lần nữa: “Cậu nói từng điều một.”
“…”
Khang Tuyền trợn tròn mắt, há hốc mồm.
Mẹ nó, thật sự sao?
*
Nam Chức buồn bực trở về Vân Nặc.
Cô cho rằng bạn thân có thể xoa dịu tâm hồn mình, nào ngờ lại hung hăng đâm một đao vào lòng cô như vậy. Đúng, đó chính là bạn thân của cô.
Lết từng bước nặng nề, Nam Chức ấn mật mã, cánh cửa vang lên tiếng tít tít rồi mở ra.
Bởi vì trong đầu có vài chuyện nên cô có hơi phân tâm. Mà trong nháy mắt đó, Quýt nhỏ đã vọt ra khỏi cửa.
“Quýt nhỏ!”
Nam Chức không còn tâm tư nghĩ đến chuyện đóng cửa lại, lập tức đuổi theo con mèo.
Nếu Quýt nhỏ chạy tới lối thoát hiểm, đi hết một đoạn cầu thang như vậy, là toi rồi!
Đúng lúc này, một thang máy khác đến.
Một tiếng “Đinh” vang lên từ thang máy khiến Quýt nhỏ tò mò, nhưng chỉ cần một khoảnh khắc như vậy cũng đủ để Ngôn Trạm túm lấy gáy nó.
Quýt nhỏ lập tức ngoan ngoãn như một con chim cút.
“Làm chị sợ muốn chết…”
Nam Chức thở ra một hơi, đi tới đón lấy Quýt nhỏ, nước mắt không kìm được mà ầng ậc trong hốc mắt, vừa tự trách lại vừa tức giận nói: “Em muốn đi đâu? Đây là nhà của em mà. Sau này không được như vậy nữa, biết không?”
“Meow ~~~”
Cô ôm chặt Quýt nhỏ, cọ cọ vào người nó.
Quýt nhỏ dường như cũng biết mình vừa phạm lỗi, nó liếm láp mặt Nam Chức, chọc cười chủ nhân của mình.
Ngôn Trạm nhìn bọn họ, khóe miệng thoáng nhếch lên.
—— “Điểm đầu tiên của việc theo đuổi con gái chính là phải quan tâm nhiều hơn. Nếu không thì hãy đưa ra những gợi ý đầy thiện cảm.”
“Mặc dù mèo là vật nuôi rất phổ biến, nhưng chúng vẫn có tính hoang dã.” Ngôn Trạm mím môi dưới: “Bọn chúng luôn tò mò về thế giới bên ngoài, cho nên cô phải chú ý kỹ đến cửa sổ và cửa ra vào.”
Nam Chức gật đầu, buột miệng nói “Cảm ơn”. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông này, cô lại không thể nói ra được nữa.
—— “Nghe nói giám đốc kỹ thuật của L.Z rất đẹp trai! Đẹp trai kinh khủng!”
—— “Đúng rồi đó, ngay cả người nổi tiếng trên mạng như Mạt Mạt cũng đang theo đuổi anh ấy mà. Các cô nói xem có phải Nam Chức đang bắt chước theo không? Nghĩ rằng đi làm cùng nên có thể theo đuổi, có thể liếc nhìn anh ấy nhiều hơn?”
—— “Khó mà nói lắm. Nhưng ai mà chẳng có mộng tưởng chứ?”
Tiếng cười của các đồng nghiệp bây giờ đã biến thành cây kim bạc nhỏ của Dung ma ma, từng chiếc một cắm vào người cô.
Có đau hay không, làn da dày và nhiều thịt của cô không thể cảm nhận được rõ ràng.
Nhưng, khó chịu.
Đặc biệt, khó chịu.
Đọc Full Tại truyenbathu.vn
Ngôn Trạm thấy cô không nói gì còn tưởng rằng cô vẫn đang bàng hoàng, định quan tâm nói thêm vài câu nữa, lại nghe thấy ——
“Giám đốc kỹ thuật Ngôn, anh vẫn nên tự lo chuyện của mình đi.” Nam Chức nói: “Rất cảm ơn anh vì vừa rồi đã giúp tôi túm được Quýt nhỏ. Nhưng nếu sau này lại nhìn thấy tôi nữa, phiền anh coi tôi như người qua đường.”
Sắc mặt Ngôn Trạm tức khắc tối sầm, anh kiềm chế cơn bực bội, hỏi: “Có chuyện gì vậy? Tôi chỉ là…”
Nam Chức ngắt lời anh: “Tôi biết, nhưng tôi không cần.”
Cô chỉ cần công việc, cần kiếm tiền, không muốn dính dáng đến bất cứ chuyện gì khác.
“Một lần nữa cảm ơn anh vì đã túm được Quýt nhỏ.”
Nam Chức hơi khom lưng, sau đó ôm Quýt nhỏ rời đi.
~
Tác giả có lời muốn nói:
Ngôn nhị cẩu: Tôi không hiểu, tôi thực sự không hiểu.
Lăng bảnh trai: Vận đào hoa này của cậu hơi khó, tôi cũng vậy.
Khang lão ca: Chừng nào thì cậu thành công vậy? Vẫn nên để anh tính toán thôi.
~
Lúc Tiểu Bạch nghe được tin tức cũng hoa cả mắt, không khác gì được nghe sự thật vô cùng xác thực.
“Bọn họ nói bên L.Z tổ chức team building, cô thậm chí còn không phải là nhân viên tạm thời của L.Z, sao có thể đi được.” Cô ấy dừng lại, giọng nói trở nên nhỏ hơn: “Nhưng vì cô tiếp cận giám đốc kỹ thuật của L.Z, mặt dày cầu xin người phụ trách bộ phận marketing, cho nên mới được đi.”
Ngoài ra, những người làm nghề lồng tiếng đều biết rằng muốn thu được bản đồ âm thanh thì thu âm ở phòng thu là tốt nhất. Nhưng Nam Chức lại phải tới L.Z đóng đô làm việc.
Đóng đô cũng được, nhưng đã gần nửa tháng trôi qua mà công việc vẫn chưa được thu âm xong.
Nói không dùng thủ đoạn, lừa được ai chứ?
Càng chắc chắn hơn chính là, có người nào đó đã đánh tiếng với Lý Tử Lâm, mà Lý Tử Lâm lại ấp úng về chuyện làm việc của Nam Chức ở L.Z, rõ ràng là biết chuyện nhưng không nói.
Cứ như vậy từng bước một, sự việc càng ngày càng được bôi đen, càng nói lại càng nhiều chuyện.
Nhưng chỉ mất ba, bốn ngày, mọi người đã tìm ra được “Sự thật” ——
Nam Chức chơi trò tâm cơ lúc thu bản đồ âm thanh cho L.Z. Dùng thủ đoạn vì muốn thuận tiện hơn cho công việc nên mặt dày ở lại L.Z không đi, thuận tiện theo đuổi giám đốc kỹ thuật của công ty người ta.
“Nam Chức, tôi thấy cô không giống người như vậy.” Tiểu Bạch nói: “Với điều kiện của cô, không đáng phải theo đuổi người ta.”
“Tiểu Bạch, cảm ơn…”
“Đương nhiên, nếu người kia thật sự đẹp trai, tôi nghĩ theo đuổi cũng không thành vấn đề.”
“…”
“Giám đốc kỹ thuật bên đó đẹp trai lắm không?”
“…”
Đọc Full Tại truyenbathu.vn
Nam Chức nào có tâm trạng để tơ tưởng đến vị giám đốc kỹ thuật kia chứ. Lòng cô nghẹn chặt lại.
Cô không biết tin đồn như vậy xuất phát từ đâu, còn tại sao Lý Tử Lâm lại không nói, thì bởi vì Lý Tử Lâm cũng đã kỷ thỏa thuận không tiết lộ bất cứ thông tin nào.
Toàn bộ thành viên của lồng tiếng Linh Khuynh, chỉ có cô, Lý Tử Lâm và thầy Trần biết chuyện L.Z sử dụng bản đồ âm thanh để ngụy trang, thực tế là đang tạo ra nguồn âm thanh cho robot Khang Ni phiên bản hai.
Rầm rầm rầm!
“Tại sao lại khóa cửa lại?” Đổng Tình gõ vào cửa liên hồi: “Đây là khu vực công cộng, mở cửa.”
Tiểu Bạch nhíu mày, đứng im không nhúc nhích. Nam Chức trực tiếp đi tới mở cửa.
Nhìn thấy Nam Chức, Đổng Tình ngẩn người, sau đó cười khẩy.
Cơ mặt của người này có vấn đề sao?
Đổng Tình liếc nhìn vào bên trong, hỏi: “Hai cô đang làm gì vậy? Đây là chỗ chung của mọi người, không phải của riêng các cô. Sau này đừng như vậy nữa, chỉ nghĩ tới mình mà không nghĩ tới người khác.”
Cô ta đi vào lấy nước, ánh mắt xẹt qua người Nam Chức, sự mỉa mai và khinh thường trong đó chỉ thiếu nước viết thành mấy chữ to đùng dán ở trên trán —— Tôi rất ghét cô.
Mặc dù Nam Chức không tham gia vào những câu chuyện phiếm trong văn phòng, nhưng điều đó không có nghĩa là cô không biết gì cả.
Nhưng cô không đụng vào miếng bánh của người khác, vì vậy cô chẳng việc gì phải lo sợ cả, chỉ cần làm tốt việc của mình là được.
“Tiểu Bạch, sao cô lại như vậy chứ?” Đổng Tình lại liếc nhìn Nam Chức: “Thời gian làm việc cũng không phải ngắn, sao có thể ngu ngốc như vậy? Cẩn thận lại bị lôi kéo vào hàng ngũ phụ nữ mưu mô đó.”
Tiểu Bạch hơi hé miệng, định đáp trả lại nhưng miệng vụng về không thể nói nên lời.
“Phụ nữ mưu mô?” Nam Chức kéo Tiểu Bạch ra sau lưng mình: “Như thế nào gọi là mưu mô, cô cứ nói thật ra cho tôi xem nào.”
Đổng Tỉnh nhún vai, hỏi lại: “Còn cần phải nói ra nữa sao? Ai mà không biết chứ.”
Nam Chức chớp chớp mắt, ngây thơ vô tội nói: “Tôi còn chưa biết, tiền bối nói cho tôi biết đi. Mỗi ngày tôi đều phải làm việc ở L.Z, vất vả như vậy cũng chỉ vì muốn tạo danh tiếng cho Linh Khuynh. Tôi thật sự không ngờ người một nhà lại hủy hoại danh tiếng của nhau như vậy, nếu chuyện này mà truyền đến tai thầy Trần, không biết sẽ như thế nào nhỉ?”
“Cô! Cô hù dọa…”
“Hơn nữa, đấy cũng chỉ là những tin đồn thất thiệt được lan truyền mà thôi.” Ánh mắt Nam Chức khẽ thay đổi, nụ cười nhìn có vẻ ngọt ngào nhưng lại ẩn chứa sự sắc bén: “Tôi vừa mới tới, còn chưa hiểu rõ quy củ, cách duy nhất chính là tìm lãnh đạo để nói cho rõ lí lẽ. Tiền bối, cô cũng đừng trách tôi.”
Ánh mắt Đổng Tình mang theo sự né tránh, cô ta siết chặt cốc nước, nói: “Vậy cô cứ đi tìm thầy Trần đi, để xem kết quả cuối cùng như thế nào. Không rõ ràng với bên A chính là điều tối kỵ trong ngành sản xuất!”
Khi cô ta hoàn toàn rời đi, Tiểu Bạch vuốt ngực thở ra một hơi.
“Nam Chức, cô bây giờ đã đắc tội với cô ta rồi đó.” Tiểu Bạch nói: “Chú của cô ta là lãnh đạo bên đài truyền hình, rất có tiếng nói.”
Nam Chức rút một cái cốc giấy, rót nước ấm đưa cho Tiểu Bạch, an ủi: “Đừng sợ, không sao đâu.”
Bản thân cô chuyên trị những người không phục như vậy.
*
Sau khi tan làm, Nam Chức đến tiệm bánh ngọt Thiến Thiến.
Viên Tây đang học pha trà sữa ở sau quầy bar, vừa học vừa than thở: Dạo này kiếm tiền đã khó, kiếm người còn khó hơn.
Trần Diệp An đồng ý cả hai tay.
“Chức Chức, cậu đừng tức giận.” Trần Diệp An nói: “Đến lúc nhận được tiền mà L.Z đưa cho, cậu sẽ là giám đốc kỹ thuật muối, giám đốc kỹ thuật đường. Ngoài tiền ra, những thứ khác đều chỉ là mây bay.”
Lời này nghe có lý.
Đọc Full Tại truyenbathu.vn
Nhưng Nam Chức vừa mới tới lồng tiếng Linh Khuynh, năng lực còn chưa được mài giũa, đến một tác phẩm tiêu biểu còn không có, nhưng tin đồn chó má đó ai cũng biết, chả lẽ cô không cần để ý đến mặt mũi sao?
“Nói như vậy cũng không được.” Viên Tây đặt cái cốc xuống, nâng gọng kính đen của mình lên: “Gần đây tớ có đọc một quyển sách. Tớ cảm thấy, giữa Chức Chức và Lão Phật gia…”
Nam Chức lập tức nói: “Anh ta khắc tớ, đúng không?”
Chỉ cần gặp mặt anh, chắc chắn sẽ không có chuyện gì tốt đẹp cả.
Không chỉ có chuyện không tốt, mà người bị tổn thương còn luôn là cô.
Trước đây bởi vì bị đưa về sở cảnh sát mà ngay cả người dọn vệ sinh của chung cư và hàng xóm đều bàn tán về hành vi mất kiểm soát của cô; Bây giờ cô đang đi làm bình thường, mọi người ở nơi làm việc lại nói rằng cô là người phụ nữ mưu mô, nói cô đang theo đuổi bên A.
Nếu cứ như vậy, cô phải từ chức sao?
“Không phải khắc.” Viên Tây lắc lắc ngón tay: “Đây là duyên phận kỳ diệu.”
“…”
Trần Diệp An nhìn biểu cảm giống như vừa đớp phải phân của người nào đó, liên tục nháy mắt ra hiệu với Viên Tây. Nhưng cô ngốc này lại không thể đọc ra được điều đó, dù thế nào cũng phải phát biểu quan điểm của mình.
“Để tớ thông não cho các cậu.”
Viên Tây hắng giọng, nghiêm túc giải thích: “Đầu tiên là việc ở sở cảnh sát. Cái chung cư mà Chức Chức ở đắt đỏ đến dọa người, lại ít người mua. Nhắc đến hàng xóm cũng thật trùng hợp, lại chính là lão Phật gia. Sau đó, Chức Chức đi làm, lão Phật gia lại ra một cái giá trên trời để mua cậu ấy. Càng tuyệt vời hơn chính là, đi một vòng như vậy, hai người lại trở thành hàng xóm…”
“Cậu đọc sách gì vậy?”
“Hả?”
Nam Chức day day huyệt thái dương, nghiến răng lặp lại: “Cậu đọc sách gì vậy?”
Viên Tây gãi đầu, thành thật trả lời: “《Tổng tài, vợ của anh lại chạy rồi》.”
*
1901, phòng riêng.
Ghế sofa bọc da cao cấp, thảm lụa dệt thủ công, tranh sơn dầu nổi tiếng… Tất cả đều đến từ bàn tay của Khang Tuyền.
“Thế nào?” Khang Tuyền nói: “Thưởng thức được chứ?”
Ngôn Trạm ngẩn ngơ nhìn ly rượu, không để ý tới.
Khang Tuyền tặc lưỡi, Lăng Hách nói: “Anh Khang, mặc kệ tên này đi. Bây giờ cậu ta đang mắc bệnh tương tư, bình thường vì công việc nên không thể nhớ được, lúc này đang dốc hết lòng để nhớ đó.”
Bệnh tương tư?!
Trong khoảng thời gian anh ta đi công tác ở Ma Cao, lão Đường Tăng này yêu đương sao?
“Anh, anh, anh phải nhanh chóng gọi điện cho lão Phó mới được!” Khang Tuyền không nén được sự kích động của người anh lớn: “Mở! Mở bình rượu mười năm mà anh trân quý ra!”
Lăng Hách nhịn cười, vội nói: “Vô ích thôi, đừng làm phiền Doanh Xuyên làm gì. Cô gái đó căn bản là không để ý tới cậu ta, cậu ta với Doanh Xuyên vẫn là anh em cô độc.”
Khang Tuyền nhanh chóng cất điện thoại đi, gật đầu nói: “Đây mới là chuyện bình thường.”
Ngôn Trạm không thèm nói chuyện với mấy người không hiểu chuyện này.
Anh bây giờ đang nghĩ tới lần ở chạy thoát khỏi phòng bí mật hôm đó, sự kháng cự của cô đối với anh được thể hiện từ trong ra ngoài, trong lòng cảm thấy như có lửa đốt, thật khó chịu.
Rốt cuộc là có vấn đề ở chỗ nào?
“Còn suy nghĩ cái gì nữa?” Lăng Hách ngồi vào vị trí đối diện, cụng ly: “Là cao thủ tình trường kiêm anh em tốt của cậu, tôi sẽ cho cậu một vài ý tưởng.”
Khang Tuyền nói: “Đừng nghe cậu ta! Chi bằng cậu nói cho anh biết, anh sẽ giúp cậu tính xem bao giờ thì cậu có thể từ bỏ được.”
“…”
Đây đều là một đám đầu trâu mặt ngựa mà.
Ngôn Trạm uống cạn ly rượu rồi định rời đi, nhưng đám đầu trâu mặt ngựa này lại ngăn anh lại.
“Tôi nói thật với cậu.” Lăng Hách nói: “Điều quan trọng nhất để theo đuổi các cô gái chính là trái tim và sự chân thành. Cậu cho rằng cậu đẹp trai như này, người ta sẽ yêu cậu đến chết đi sống lại sao?”
Trên mặt Ngôn Trạm không chút gợn sóng, tỏ vẻ “Tôi không nghe, tôi không nghe”.
Khang Tuyền lắc đầu, rót rượu.
Đã nhiều năm như vậy nhưng anh ta chưa từng nhìn thấy Ngôn Trạm rung động, đến cả vị hôn thê từ trên trời rơi xuống kia anh cũng không thèm liếc nhìn một cái, thanh tâm quả dục không khác gì hòa thượng.
Cho nên bệnh tương tư gì đó, chắc là đùa vui thôi.
“Được rồi.” Khang Tuyền xua tay: “Lâu lắm rồi anh mới về, chúng ta…”
“Ví dụ.”
“???”
Ngôn Trạm nhìn Lăng Hách với vẻ mặt nghiêm túc: “Thể hiện trái tim và sự chân thành như thế nào.”
“Cái này…”
“Nêu ví dụ cụ thể.” Ngôn Trạm ngồi xuống một lần nữa: “Cậu nói từng điều một.”
“…”
Khang Tuyền trợn tròn mắt, há hốc mồm.
Mẹ nó, thật sự sao?
*
Nam Chức buồn bực trở về Vân Nặc.
Cô cho rằng bạn thân có thể xoa dịu tâm hồn mình, nào ngờ lại hung hăng đâm một đao vào lòng cô như vậy. Đúng, đó chính là bạn thân của cô.
Lết từng bước nặng nề, Nam Chức ấn mật mã, cánh cửa vang lên tiếng tít tít rồi mở ra.
Bởi vì trong đầu có vài chuyện nên cô có hơi phân tâm. Mà trong nháy mắt đó, Quýt nhỏ đã vọt ra khỏi cửa.
“Quýt nhỏ!”
Nam Chức không còn tâm tư nghĩ đến chuyện đóng cửa lại, lập tức đuổi theo con mèo.
Nếu Quýt nhỏ chạy tới lối thoát hiểm, đi hết một đoạn cầu thang như vậy, là toi rồi!
Đúng lúc này, một thang máy khác đến.
Một tiếng “Đinh” vang lên từ thang máy khiến Quýt nhỏ tò mò, nhưng chỉ cần một khoảnh khắc như vậy cũng đủ để Ngôn Trạm túm lấy gáy nó.
Quýt nhỏ lập tức ngoan ngoãn như một con chim cút.
“Làm chị sợ muốn chết…”
Nam Chức thở ra một hơi, đi tới đón lấy Quýt nhỏ, nước mắt không kìm được mà ầng ậc trong hốc mắt, vừa tự trách lại vừa tức giận nói: “Em muốn đi đâu? Đây là nhà của em mà. Sau này không được như vậy nữa, biết không?”
“Meow ~~~”
Cô ôm chặt Quýt nhỏ, cọ cọ vào người nó.
Quýt nhỏ dường như cũng biết mình vừa phạm lỗi, nó liếm láp mặt Nam Chức, chọc cười chủ nhân của mình.
Ngôn Trạm nhìn bọn họ, khóe miệng thoáng nhếch lên.
—— “Điểm đầu tiên của việc theo đuổi con gái chính là phải quan tâm nhiều hơn. Nếu không thì hãy đưa ra những gợi ý đầy thiện cảm.”
“Mặc dù mèo là vật nuôi rất phổ biến, nhưng chúng vẫn có tính hoang dã.” Ngôn Trạm mím môi dưới: “Bọn chúng luôn tò mò về thế giới bên ngoài, cho nên cô phải chú ý kỹ đến cửa sổ và cửa ra vào.”
Nam Chức gật đầu, buột miệng nói “Cảm ơn”. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông này, cô lại không thể nói ra được nữa.
—— “Nghe nói giám đốc kỹ thuật của L.Z rất đẹp trai! Đẹp trai kinh khủng!”
—— “Đúng rồi đó, ngay cả người nổi tiếng trên mạng như Mạt Mạt cũng đang theo đuổi anh ấy mà. Các cô nói xem có phải Nam Chức đang bắt chước theo không? Nghĩ rằng đi làm cùng nên có thể theo đuổi, có thể liếc nhìn anh ấy nhiều hơn?”
—— “Khó mà nói lắm. Nhưng ai mà chẳng có mộng tưởng chứ?”
Tiếng cười của các đồng nghiệp bây giờ đã biến thành cây kim bạc nhỏ của Dung ma ma, từng chiếc một cắm vào người cô.
Có đau hay không, làn da dày và nhiều thịt của cô không thể cảm nhận được rõ ràng.
Nhưng, khó chịu.
Đặc biệt, khó chịu.
Đọc Full Tại truyenbathu.vn
Ngôn Trạm thấy cô không nói gì còn tưởng rằng cô vẫn đang bàng hoàng, định quan tâm nói thêm vài câu nữa, lại nghe thấy ——
“Giám đốc kỹ thuật Ngôn, anh vẫn nên tự lo chuyện của mình đi.” Nam Chức nói: “Rất cảm ơn anh vì vừa rồi đã giúp tôi túm được Quýt nhỏ. Nhưng nếu sau này lại nhìn thấy tôi nữa, phiền anh coi tôi như người qua đường.”
Sắc mặt Ngôn Trạm tức khắc tối sầm, anh kiềm chế cơn bực bội, hỏi: “Có chuyện gì vậy? Tôi chỉ là…”
Nam Chức ngắt lời anh: “Tôi biết, nhưng tôi không cần.”
Cô chỉ cần công việc, cần kiếm tiền, không muốn dính dáng đến bất cứ chuyện gì khác.
“Một lần nữa cảm ơn anh vì đã túm được Quýt nhỏ.”
Nam Chức hơi khom lưng, sau đó ôm Quýt nhỏ rời đi.
~
Tác giả có lời muốn nói:
Ngôn nhị cẩu: Tôi không hiểu, tôi thực sự không hiểu.
Lăng bảnh trai: Vận đào hoa này của cậu hơi khó, tôi cũng vậy.
Khang lão ca: Chừng nào thì cậu thành công vậy? Vẫn nên để anh tính toán thôi.
~
Bình luận truyện