Cạm Bẫy Hôn Nhân: Sự Trả Thù Của Tổng Giám Đốc
Quyển 1 - Chương 113: Thử dò xét về đứa bé
Cả ngày, Cố Thịnh đều cảm thấy không yên lòng, trong đầu không ngừng hiện ra bóng dáng của Tả Tình Duyệt, khóe miệng không tự chủ nổi lên một nụ cười nhu hòa.
Bây giờ cô đang làm gì?
Tầm mắt rơi vào trên điện thoại, Cố Thịnh muốn biết hành tung của cô, nhưng một giây tiếp theo, anh thấy một đống lớn văn kiện đang chờ anh xử lý trên bàn làm việc, mi tâm theo bản năng nhíu lại, trong mắt thoáng qua một tia ẩn nhẫn bất đắc dĩ. Xem ra nếu anh muốn mau chóng gặp cô vợ bé nhỏ của anh thì nhất định phải mau xử lý tốt những chuyện này mới được!
Lắc đầu một cái, nhàn nhạt phân phó Trần Nhân Như tiến vào đưa tài liệu, "Về sau cố gắng an bài các cuộc hẹn vào ban ngày cho tôi, chuyện của công ty cô và An Điền giúp tôi lưu ý nhiều hơn, mấy ngày này tôi sẽ tan ca sớm."
Chân của Tả Tình Duyệt sợ rằng phải qua một thời gian nữa mới tốt được, nghĩ đến thương thế của cô, áy náy trong lòng anh lại xông ra, tối nay phải tự thay thuốc cho cô!
"Vâng, tổng giám đốc." Trần Nhân Như nhìn thấy Cố Thịnh như vậy ở trong mắt, đôi mắt xinh đẹp mơ hồ cất dấu ghen tức, cô phát hiện Cố Thịnh đã thay đổi.
Cô từ trong mắt anh thấy được tia nhu tình, anh đang nghĩ tới người nào?
Tả Tình Duyệt sao?
Không cần suy nghĩ cũng biết đáp án này là có khả năng nhất, cô cho là Cố Thịnh sẽ không để ý đến người phụ nữ kia nữa, nhưng bây giờ nhìn lại, suy đoán ban đầu của cô dường như đã sai.
Anh còn để ý Tả Tình Duyệt hơn so với trong tưởng tượng của cô rất nhiều. Anh rõ ràng biết Tả Tình Duyệt chẳng những mập mờ không rõ cùng Cận Hạo Nhiên, còn có dây dưa rối rắm không rõ với Kiều Nam, tại sao anh còn bao dung cô ta?
Nguyên nhân chỉ có một, đó chính là anh đã yêu cô ta!
Trong mắt thoáng qua ánh sáng bén nhọn, đây là kết quả cô không hy vọng thấy nhất!
Cố Thịnh phải yêu cô, thân phận Cố phu nhân cũng chỉ có thể là của cô thôi.
Mang theo ghen ghét ra khỏi phòng làm việc, cầm điện thoại lên, Trần Nhân Như bấm số biệt thự của Cố Thịnh, điện thoại được quản gia nhận.
"Tổng giám đốc muốn biết Cố phu nhân đang làm gì?" Trần Nhân Như hạ mi mắt, khóe miệng nâng lên nụ cười thản nhiên, nhưng nụ cười kia, làm cho người ta nhìn lại không cảm thấy chút ấm áp nào, ngược lại làm cho người ta có chút không rét mà run.
"Cô chủ đang đánh đàn." Quản gia chi tiết nói.
Đánh đàn? Trần Nhân Như khẽ cau mày, dựa theo điều tra của cô về Tả Tình Duyệt, trước khi bọn họ kết hôn, Tả Tình Duyệt đam mê Piano, nhưng lại vì Cố Thịnh bỏ qua cơ hội tiếp tục đào tạo, tốt lắm! Có lẽ cô đã tìm được điểm đột phá rồi!
"Chú à, đã lâu không gặp chú, hôm nào cháu sẽ đến thăm chú nhé!" Trần Nhân Như đổi lời nói, tỏ ra thân mật, cũng không ai biết, quản gia của Cố Thịnh chính là chú ruột của cô, mà cô cố gắng làm việc ở bên cạnh Cố Thịnh, cũng là do từ nhiều năm trước đã lén nhìn anh.
Từ thời điểm đó, cô liền muốn đứng ở bên cạnh người đàn ông này, mà cô vì mục đích này đã không ngừng cố gắng trau dồi bản thân mình, để cho mình có cơ hội được anh thưởng thức.
"Ừ, lúc nào chú cũng hoan nghênh." trên mặt hơi có vẻ già nua của quản gia hiện ra nụ cười.
Cúp điện thoại rồi, Trần Nhân Như nhìn về phía phòng làm việc tổng giám đốc, ánh sáng trong mắt càng thêm âm trầm, tựa hồ đang tính toán kế hoạch gì.
Cố Thịnh về đến nhà, mới vừa vào đại sảnh nhà chính, một hồi tiếng đàn dương cầm liền truyền vào trong tai anh, nhếch miệng lên. Mặc dù rất ít khi nghe cô đàn dương cầm, nhưng, lúc này anh lại biết, âm nhạc này tạo ra từ tay cô vợ bé nhỏ của anh.
Cố Thịnh đi về phía trước theo phương hướng tiếng nhạc truyền tới, thẳng đến gian phòng vắng vẻ nhất trong nhà chính, xuyên qua khe hở ở cửa phòng, Cố Thịnh nhìn thấy bóng dáng chiếc dương cầm màu trắng. Tả Tình Duyệt giống như một tinh linh âm nhạc, ngón tay chạy trên phím đàn trắng đen, từng âm điệu từ đầu ngón tay của cô truyền ra ngoài. Ánh mặt trời buổi chiều từ ngoài cửa sổ chiếu vào, vẩy vào trên người của cô, tựa hồ có một tầng vầng sáng nhàn nhạt quanh quẩn ở bốn phía xung quanh cô.
Anh không khỏi nhìn ngây người, anh chưa từng biết cô chuyên chú đàn Piano sẽ mỹ lệ động lòng người như thế!
Cố Thịnh không hề chớp mắt cũng không muốn dời đi từ trên người cô, không tự chủ được nhẹ nhàng đẩy cửa ra, tiến vào vùng đất vốn chỉ thuộc về cô, từng bước từng bước, từ từ càng ngày càng gần Tả Tình Duyệt.
Tả Tình Duyệt có piano làm bạn, cô thế nào cũng không biết mệt, có Piano làm bạn, vô luận cái gì cũng không quấy nhiễu được cô, giờ phút này cô vẫn chuyên chú ở trong âm nhạc của mình, không chút nào chú ý tới trong phòng không biết từ lúc nào đã có thêm một người nghe.
Trong đầu hiện ra nụ cười của Cố Thịnh, sự thương yêu của anh giống như mảnh đất màu mỡ, nuôi dưỡng trái tim cô, nghĩ tới những điều này, âm điệu cô đàn ra cũng biến thành nhẹ nhàng mà triền miên.
Nếu cả đời đều có thể như vậy thì thật là tốt!
Cô ảo tưởng có một ngày, mình có thể đàn cho anh nghe một khúc chỉ thuộc về hai người họ, cũng hi vọng có một ngày, anh và các con của bọn họ sẽ trở thành người nghe trung thực nhất của cô.
Con? Trên mặt Tả Tình Duyệt hiện lên nụ cười sáng lạn, ánh mắt chậm rãi đi xuống, rơi vào trên bụng của mình. Cho dù là trước kia Cố Thịnh hận cô mà chiếm đoạt thân thể cô, hay là Cố Thịnh thương tiếc muốn cô không biết bao nhiêu lần, bọn họ cũng không có thực hiện bất kỳ biện pháp phòng hộ nào.
Giờ phút này, đã có đứa bé lớn lên trong thân thể cô rồi sao?
Động tác trên tay cô đột nhiên dừng lại, muốn từ trên phím đàn dời về phía bụng của mình.
"Sao không đàn tiếp?" Cố Thịnh đột nhiên ôm cô từ phía sau lưng, cầm tay của cô, bao chặt trong bàn tay anh.
"Thịnh?" Tả Tình Duyệt bị sợ hãi giật mình, "Anh đã về?"
"Thế nào? Không hoan nghênh chồng em trở về?" Cố Thịnh không ngừng hà hơi ở bên tai cô, hiển nhiên rất không hài lòng phản ứng này của Tả Tình Duyệt. Cô nên thuận theo nhào vào lòng anh mới phải chứ? Giống như mang theo trừng phạt, Cố Thịnh khẽ cắn vành tai cô, khiến cả người Tả Tình Duyệt run rẩy.
"Thịnh, đừng như vậy. . ." Cô không kháng cự được sự đụng chạm của anh, thân thể của cô sẽ theo động tác của anh, thoải mái mà đi theo phản ứng bản năng.
Trong mắt Cố Thịnh thoáng qua ý cười, vợ của anh thật đúng là nhạy cảm! Có điều điểm này, anh thích!
"Sao không tiếp tục đàn? Anh mới phát hiện ra, anh rất thích nhìn bộ dạng em đánh đàn." Cố Thịnh nhẹ giọng nỉ non ở bên tai cô, liếc thấy trên mặt cô nhanh chóng vọt lên đỏ ửng, không khỏi nhíu mày.
Tả Tình Duyệt không biết làm sao trả lời vấn đề của anh, nghe được anh nói thích, trong lòng của cô dĩ nhiên cao hứng, nhưng, muốn hỏi nguyên nhân cô đột nhiên dừng lại. . .
Nghĩ đến ý nghĩ về đứa bé đột nhiên nổi lên của mình vừa rồi, Tả Tình Duyệt theo bản năng hạ mi mắt, sợ tiếp xúc con ngươi màu đen dễ dàng có thể xuyên thủng tất cả của Cố Thịnh, sẽ lập tức tiết lộ bí mật trong lòng mình.
"Thịnh. . . . ." Tả Tình Duyệt hít thở một hơi thật sâu, "nếu như. . . . ."
Cô đột nhiên muốn biết tâm ý của Cố Thịnh đối về đứa bé, nhưng anh có cười cô không? Hay sẽ không để ý suy nghĩ này của cô?
Nghĩ tới đây, cô lại lui bước.
"Nếu như thế nào?" Cố Thịnh xoay thân thể cô qua, khiến hai người đối mặt với nhau, con ngươi thâm thúy cười nhìn cô, chờ đợi cô tiếp tục mở miệng. . . .
Bây giờ cô đang làm gì?
Tầm mắt rơi vào trên điện thoại, Cố Thịnh muốn biết hành tung của cô, nhưng một giây tiếp theo, anh thấy một đống lớn văn kiện đang chờ anh xử lý trên bàn làm việc, mi tâm theo bản năng nhíu lại, trong mắt thoáng qua một tia ẩn nhẫn bất đắc dĩ. Xem ra nếu anh muốn mau chóng gặp cô vợ bé nhỏ của anh thì nhất định phải mau xử lý tốt những chuyện này mới được!
Lắc đầu một cái, nhàn nhạt phân phó Trần Nhân Như tiến vào đưa tài liệu, "Về sau cố gắng an bài các cuộc hẹn vào ban ngày cho tôi, chuyện của công ty cô và An Điền giúp tôi lưu ý nhiều hơn, mấy ngày này tôi sẽ tan ca sớm."
Chân của Tả Tình Duyệt sợ rằng phải qua một thời gian nữa mới tốt được, nghĩ đến thương thế của cô, áy náy trong lòng anh lại xông ra, tối nay phải tự thay thuốc cho cô!
"Vâng, tổng giám đốc." Trần Nhân Như nhìn thấy Cố Thịnh như vậy ở trong mắt, đôi mắt xinh đẹp mơ hồ cất dấu ghen tức, cô phát hiện Cố Thịnh đã thay đổi.
Cô từ trong mắt anh thấy được tia nhu tình, anh đang nghĩ tới người nào?
Tả Tình Duyệt sao?
Không cần suy nghĩ cũng biết đáp án này là có khả năng nhất, cô cho là Cố Thịnh sẽ không để ý đến người phụ nữ kia nữa, nhưng bây giờ nhìn lại, suy đoán ban đầu của cô dường như đã sai.
Anh còn để ý Tả Tình Duyệt hơn so với trong tưởng tượng của cô rất nhiều. Anh rõ ràng biết Tả Tình Duyệt chẳng những mập mờ không rõ cùng Cận Hạo Nhiên, còn có dây dưa rối rắm không rõ với Kiều Nam, tại sao anh còn bao dung cô ta?
Nguyên nhân chỉ có một, đó chính là anh đã yêu cô ta!
Trong mắt thoáng qua ánh sáng bén nhọn, đây là kết quả cô không hy vọng thấy nhất!
Cố Thịnh phải yêu cô, thân phận Cố phu nhân cũng chỉ có thể là của cô thôi.
Mang theo ghen ghét ra khỏi phòng làm việc, cầm điện thoại lên, Trần Nhân Như bấm số biệt thự của Cố Thịnh, điện thoại được quản gia nhận.
"Tổng giám đốc muốn biết Cố phu nhân đang làm gì?" Trần Nhân Như hạ mi mắt, khóe miệng nâng lên nụ cười thản nhiên, nhưng nụ cười kia, làm cho người ta nhìn lại không cảm thấy chút ấm áp nào, ngược lại làm cho người ta có chút không rét mà run.
"Cô chủ đang đánh đàn." Quản gia chi tiết nói.
Đánh đàn? Trần Nhân Như khẽ cau mày, dựa theo điều tra của cô về Tả Tình Duyệt, trước khi bọn họ kết hôn, Tả Tình Duyệt đam mê Piano, nhưng lại vì Cố Thịnh bỏ qua cơ hội tiếp tục đào tạo, tốt lắm! Có lẽ cô đã tìm được điểm đột phá rồi!
"Chú à, đã lâu không gặp chú, hôm nào cháu sẽ đến thăm chú nhé!" Trần Nhân Như đổi lời nói, tỏ ra thân mật, cũng không ai biết, quản gia của Cố Thịnh chính là chú ruột của cô, mà cô cố gắng làm việc ở bên cạnh Cố Thịnh, cũng là do từ nhiều năm trước đã lén nhìn anh.
Từ thời điểm đó, cô liền muốn đứng ở bên cạnh người đàn ông này, mà cô vì mục đích này đã không ngừng cố gắng trau dồi bản thân mình, để cho mình có cơ hội được anh thưởng thức.
"Ừ, lúc nào chú cũng hoan nghênh." trên mặt hơi có vẻ già nua của quản gia hiện ra nụ cười.
Cúp điện thoại rồi, Trần Nhân Như nhìn về phía phòng làm việc tổng giám đốc, ánh sáng trong mắt càng thêm âm trầm, tựa hồ đang tính toán kế hoạch gì.
Cố Thịnh về đến nhà, mới vừa vào đại sảnh nhà chính, một hồi tiếng đàn dương cầm liền truyền vào trong tai anh, nhếch miệng lên. Mặc dù rất ít khi nghe cô đàn dương cầm, nhưng, lúc này anh lại biết, âm nhạc này tạo ra từ tay cô vợ bé nhỏ của anh.
Cố Thịnh đi về phía trước theo phương hướng tiếng nhạc truyền tới, thẳng đến gian phòng vắng vẻ nhất trong nhà chính, xuyên qua khe hở ở cửa phòng, Cố Thịnh nhìn thấy bóng dáng chiếc dương cầm màu trắng. Tả Tình Duyệt giống như một tinh linh âm nhạc, ngón tay chạy trên phím đàn trắng đen, từng âm điệu từ đầu ngón tay của cô truyền ra ngoài. Ánh mặt trời buổi chiều từ ngoài cửa sổ chiếu vào, vẩy vào trên người của cô, tựa hồ có một tầng vầng sáng nhàn nhạt quanh quẩn ở bốn phía xung quanh cô.
Anh không khỏi nhìn ngây người, anh chưa từng biết cô chuyên chú đàn Piano sẽ mỹ lệ động lòng người như thế!
Cố Thịnh không hề chớp mắt cũng không muốn dời đi từ trên người cô, không tự chủ được nhẹ nhàng đẩy cửa ra, tiến vào vùng đất vốn chỉ thuộc về cô, từng bước từng bước, từ từ càng ngày càng gần Tả Tình Duyệt.
Tả Tình Duyệt có piano làm bạn, cô thế nào cũng không biết mệt, có Piano làm bạn, vô luận cái gì cũng không quấy nhiễu được cô, giờ phút này cô vẫn chuyên chú ở trong âm nhạc của mình, không chút nào chú ý tới trong phòng không biết từ lúc nào đã có thêm một người nghe.
Trong đầu hiện ra nụ cười của Cố Thịnh, sự thương yêu của anh giống như mảnh đất màu mỡ, nuôi dưỡng trái tim cô, nghĩ tới những điều này, âm điệu cô đàn ra cũng biến thành nhẹ nhàng mà triền miên.
Nếu cả đời đều có thể như vậy thì thật là tốt!
Cô ảo tưởng có một ngày, mình có thể đàn cho anh nghe một khúc chỉ thuộc về hai người họ, cũng hi vọng có một ngày, anh và các con của bọn họ sẽ trở thành người nghe trung thực nhất của cô.
Con? Trên mặt Tả Tình Duyệt hiện lên nụ cười sáng lạn, ánh mắt chậm rãi đi xuống, rơi vào trên bụng của mình. Cho dù là trước kia Cố Thịnh hận cô mà chiếm đoạt thân thể cô, hay là Cố Thịnh thương tiếc muốn cô không biết bao nhiêu lần, bọn họ cũng không có thực hiện bất kỳ biện pháp phòng hộ nào.
Giờ phút này, đã có đứa bé lớn lên trong thân thể cô rồi sao?
Động tác trên tay cô đột nhiên dừng lại, muốn từ trên phím đàn dời về phía bụng của mình.
"Sao không đàn tiếp?" Cố Thịnh đột nhiên ôm cô từ phía sau lưng, cầm tay của cô, bao chặt trong bàn tay anh.
"Thịnh?" Tả Tình Duyệt bị sợ hãi giật mình, "Anh đã về?"
"Thế nào? Không hoan nghênh chồng em trở về?" Cố Thịnh không ngừng hà hơi ở bên tai cô, hiển nhiên rất không hài lòng phản ứng này của Tả Tình Duyệt. Cô nên thuận theo nhào vào lòng anh mới phải chứ? Giống như mang theo trừng phạt, Cố Thịnh khẽ cắn vành tai cô, khiến cả người Tả Tình Duyệt run rẩy.
"Thịnh, đừng như vậy. . ." Cô không kháng cự được sự đụng chạm của anh, thân thể của cô sẽ theo động tác của anh, thoải mái mà đi theo phản ứng bản năng.
Trong mắt Cố Thịnh thoáng qua ý cười, vợ của anh thật đúng là nhạy cảm! Có điều điểm này, anh thích!
"Sao không tiếp tục đàn? Anh mới phát hiện ra, anh rất thích nhìn bộ dạng em đánh đàn." Cố Thịnh nhẹ giọng nỉ non ở bên tai cô, liếc thấy trên mặt cô nhanh chóng vọt lên đỏ ửng, không khỏi nhíu mày.
Tả Tình Duyệt không biết làm sao trả lời vấn đề của anh, nghe được anh nói thích, trong lòng của cô dĩ nhiên cao hứng, nhưng, muốn hỏi nguyên nhân cô đột nhiên dừng lại. . .
Nghĩ đến ý nghĩ về đứa bé đột nhiên nổi lên của mình vừa rồi, Tả Tình Duyệt theo bản năng hạ mi mắt, sợ tiếp xúc con ngươi màu đen dễ dàng có thể xuyên thủng tất cả của Cố Thịnh, sẽ lập tức tiết lộ bí mật trong lòng mình.
"Thịnh. . . . ." Tả Tình Duyệt hít thở một hơi thật sâu, "nếu như. . . . ."
Cô đột nhiên muốn biết tâm ý của Cố Thịnh đối về đứa bé, nhưng anh có cười cô không? Hay sẽ không để ý suy nghĩ này của cô?
Nghĩ tới đây, cô lại lui bước.
"Nếu như thế nào?" Cố Thịnh xoay thân thể cô qua, khiến hai người đối mặt với nhau, con ngươi thâm thúy cười nhìn cô, chờ đợi cô tiếp tục mở miệng. . . .
Bình luận truyện