Cạm Bẫy Hôn Nhân: Sự Trả Thù Của Tổng Giám Đốc
Quyển 1 - Chương 37: Ra tay quá nặng
Trong mắt Cố Thịnh nổi lên hung ác nồng đậm, ánh mắt giống như một con dao nhọn, sắc bén hướng về phía Tả Tình Duyệt, người phụ nữa đáng chết này lại hồn nhiên lôi kéo tay áo của Cận Hạo Nhiên, cô còn dùng ánh mắt đáng thương nhìn về phía Cận Hạo Nhiệt, dù cho là ai nhìn qua cũng sẽ nảy sinh thương hại, thật là một phụ nữ lẳng lơ, hắn vừa rời khỏi cô một lúc cô đã bắt đầu dụ dỗ người đàn ông khác sao?
Tả Tình Duyệt dần dần buông lỏng tay áo của Cận Hạo Nhiệt ra, trong lòng bỗng dưng bị một hồi lạnh giá bao quanh, Cố Thịnh bước từng bước từ trên lầu đi xuống, Tả Tình Duyệt không thừa thời gian để băn khoăn về cô gái đi đằng sau hắn là ai? Cô càng hiểu rõ ràng vừa rồi bọn họ đã làm cái gì. Trong lòng của cô bây giờ chỉ thấy sợ hãi, nên làm cái gì bây giờ?
Tả Tình Duyệt cảm thấy máu cả người như ngưng đọng lại, quay mặt nhìn về phía cô, Cận Hạo Nhiệt thấy được ánh mắt sợ hãi của cô, nắm chặt hai vai của cô, "Duyệt Duyệt, em làm sao vậy? em đừng như vậy, anh đồng ý với em, em yên tâm, anh sẽ thay em giữ bí mật này!"
Nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của cô, trong lòng Cận Hạo Nhiên phủ lên một lớp thương tiếc, Duyệt Duyệt gả cho Cố Thịnh vì lý do gì?
Cảm thấy cô đang run rẩy, Cận Hạo Nhiên căm thù Cố Thịnh đồng thời cũng hận chính bản thân của hắn.
Hắn nên trở về sớm chút ! Nếu như trở về sớm một chút hắn nhất định sẽ không để cho Duyệt Duyệt gả cho Cố Thịnh, nhất định đem hết toàn bộ sức lực bảo vệ người phụ nữ hắn yêu sâu đậm từ nhỏ
"Bác sỹ Cận, hẳn là anh nên buông tay bà xã tôi ra đi!" Đứng phía sau lưng Cận Hạo Nhiên, giọng nói bén nhọn của Cố Thịnh tựa hồ truyền đến từ địa ngục, mang theo sắc thái không giận mà uy, nếu như hắn đến chậm một bước nữa, có phải bọn họ đã lăn lộn trên giường?
Trong mắt Tả Tình Duyệt phủ lên một tia tuyệt vọng. Việc Cận Hảo Nhiên bảo vệ bí mật kia đã là một chuyện khác rồi, việc cô sợ nhất cuối cùng vẫn xảy ra, cho dù giữa cô và Cận Hạo Nhiên không hề xảy ra chuyện gì Cố Thịnh cũng sẽ không bỏ qua cho cô dễ dàng như vậy, trong mắt hắn cô đã bị định tội rồi, cho dù cô muốn cãi lại cũng không có cơ hội.
Cận Hạo Nhiên đột nhiên ngẩn ra, mới hiểu được tại sao vừa rồi Duyệt Duyệt phải sợ hãi như vậy!
Chỉ nhìn hắn, cô đã sợ hãi thành như vậy! Có thể tưởng tượng được, Cố Thịnh rốt cuộc đã làm cho Duyệt Duyệt tổn thương đến nhường nào.
Nắm chặt tay thành quả đấm, trong mắt Cận Hạo Nhiên phát ra ánh sáng, xoay ngườ, hung hăng vung qua một quyền. . . . .
"Không. . . . . . " Tả Tình Duyệt cả kinh trong lòng, còn chưa kịp ngăn lại, một quyền kia đã chính xác đánh vào mặt Cố Thịnh, khóe miệng nhất thời chảy ra một vết máu.
"Đây là tôi thay Duyệt Duyệt dạy dỗ lại anh !" Cận Hạo Nhiên căm hận nhìn thẳng cặp mắt của Cố Thịnh, đánh hắn một quyền quá hời đối với hắn, hắn nên giết hắn ta mới có thể giải mối hận trong lòng.
Cố Thịnh bị đau, trong miệng tràn ngập vị tanh của máu, mi tâm nhíu chặt lại, giơ tay lên lau vệt máu ở khóe miệng, ánh mắt lợi hại mang theo châm chọc nhìn đôi nam nữ ở trước mặt, "Duyệt Duyệt? kêu tên cũng thật thân mật!"
Trong lòng Cố Thịnh xẹt qua một chút hờn giận, không có ai có thể đánh hắn mà không phải trả giá lớn cả, huống chi người này còn mơ ước người phụ nữa của hắn ! Ánh mắt sắc lạnh, quả đấm nắm chặt, chỉ là trong nháy mắt, liền đánh vào khóe miệng của Cận Hạo Nhiên: "Anh có tư cách gì thay cô ấy dạy dỗ tôi! Một quyền này, là cái giá phải trả cho ước muốn có được người phụ nữa của tôi.”
Thân thể Cận Hạo Nhiên lảo đảo một hồi, trong lòng ngẩn ra, hắn có tư cách gì dạy dỗ anh ta? Chỉ bằng hắn rất yêu Duyệt Duyệt! Chỉ bằng Cố Thịnh lấy được thứ hắn đã lỡ mất.
Nhưng, những điều này hắn đều không thể nói ra khỏi miệng!
"Anh làm sao vậy?" Tả Tình Duyệt tiến lên đỡ lấy Cận Hạo Nhiên, dù nói thế nào thì Cận Hạo Nhiên cũng là vì cô mới gây gổ với Cố Thịnh, trong lòng của cô nhất thời cảm thấy áy náy.
Hành động của Tả Tình Duyệt khiến sắc mặt của Cố Thịnh càng thêm u ám, "Còn không mau tới đây!"
Cô lại là quan tâm đến sự an nguy của Cận Hạo Nhiên mà không phải là người chồng như hắn, giữa hai người quả nhiên có thứ tình cảm hèn hạ đó sao?
Thân thể Tả Tình Duyệt cứng đờ, thanh âm Cố Thịnh rõ ràng mang theo sự tức giận, tối hôm nay, cô đã chọc giận đến hắn, nếu như chọc giận hắn nữa, cô không cách nào tưởng tượng nổi sẽ xảy ra chuyện gì!
Cô không còn sự lựa chọn nào khác, thời điểm cô đang muốn đi về phía Cố Thịnh thì tay phải lại bị Cận Hạo Nhiên kéo lại, "Đừng đi qua!"
Cận Hạo Nhiên đã quyết định, cho dù là Duyệt Duyệt đã lập gia đình thì thế nào? Nếu Cố Thịnh không cho cô được hạnh phúc, vậy hắn chỉ có thể đoạt lại cô, chính hắn sẽ mang lại hạnh phúc cho cô!
Tả Tình Duyệt dừng bước chân lại, quay đầu lại đụng phải ánh mắt cương quyết mà khẩn cầu của Cận Hạo Nhiên, trong ngực có một chút rung động, ánh mắt này giống như đã từng quen biết, cô nỗ lực hồi tưởng lại nhưng không biết sau lưng Cố Thịnh nhìn hai người nhìn nhau, sắc mặt càng ngày càng thêm u ám
Đồ đàn bà đáng chết! Cho hắn là người vô hình sao?
Tả Tình Duyệt dần dần buông lỏng tay áo của Cận Hạo Nhiệt ra, trong lòng bỗng dưng bị một hồi lạnh giá bao quanh, Cố Thịnh bước từng bước từ trên lầu đi xuống, Tả Tình Duyệt không thừa thời gian để băn khoăn về cô gái đi đằng sau hắn là ai? Cô càng hiểu rõ ràng vừa rồi bọn họ đã làm cái gì. Trong lòng của cô bây giờ chỉ thấy sợ hãi, nên làm cái gì bây giờ?
Tả Tình Duyệt cảm thấy máu cả người như ngưng đọng lại, quay mặt nhìn về phía cô, Cận Hạo Nhiệt thấy được ánh mắt sợ hãi của cô, nắm chặt hai vai của cô, "Duyệt Duyệt, em làm sao vậy? em đừng như vậy, anh đồng ý với em, em yên tâm, anh sẽ thay em giữ bí mật này!"
Nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của cô, trong lòng Cận Hạo Nhiên phủ lên một lớp thương tiếc, Duyệt Duyệt gả cho Cố Thịnh vì lý do gì?
Cảm thấy cô đang run rẩy, Cận Hạo Nhiên căm thù Cố Thịnh đồng thời cũng hận chính bản thân của hắn.
Hắn nên trở về sớm chút ! Nếu như trở về sớm một chút hắn nhất định sẽ không để cho Duyệt Duyệt gả cho Cố Thịnh, nhất định đem hết toàn bộ sức lực bảo vệ người phụ nữ hắn yêu sâu đậm từ nhỏ
"Bác sỹ Cận, hẳn là anh nên buông tay bà xã tôi ra đi!" Đứng phía sau lưng Cận Hạo Nhiên, giọng nói bén nhọn của Cố Thịnh tựa hồ truyền đến từ địa ngục, mang theo sắc thái không giận mà uy, nếu như hắn đến chậm một bước nữa, có phải bọn họ đã lăn lộn trên giường?
Trong mắt Tả Tình Duyệt phủ lên một tia tuyệt vọng. Việc Cận Hảo Nhiên bảo vệ bí mật kia đã là một chuyện khác rồi, việc cô sợ nhất cuối cùng vẫn xảy ra, cho dù giữa cô và Cận Hạo Nhiên không hề xảy ra chuyện gì Cố Thịnh cũng sẽ không bỏ qua cho cô dễ dàng như vậy, trong mắt hắn cô đã bị định tội rồi, cho dù cô muốn cãi lại cũng không có cơ hội.
Cận Hạo Nhiên đột nhiên ngẩn ra, mới hiểu được tại sao vừa rồi Duyệt Duyệt phải sợ hãi như vậy!
Chỉ nhìn hắn, cô đã sợ hãi thành như vậy! Có thể tưởng tượng được, Cố Thịnh rốt cuộc đã làm cho Duyệt Duyệt tổn thương đến nhường nào.
Nắm chặt tay thành quả đấm, trong mắt Cận Hạo Nhiên phát ra ánh sáng, xoay ngườ, hung hăng vung qua một quyền. . . . .
"Không. . . . . . " Tả Tình Duyệt cả kinh trong lòng, còn chưa kịp ngăn lại, một quyền kia đã chính xác đánh vào mặt Cố Thịnh, khóe miệng nhất thời chảy ra một vết máu.
"Đây là tôi thay Duyệt Duyệt dạy dỗ lại anh !" Cận Hạo Nhiên căm hận nhìn thẳng cặp mắt của Cố Thịnh, đánh hắn một quyền quá hời đối với hắn, hắn nên giết hắn ta mới có thể giải mối hận trong lòng.
Cố Thịnh bị đau, trong miệng tràn ngập vị tanh của máu, mi tâm nhíu chặt lại, giơ tay lên lau vệt máu ở khóe miệng, ánh mắt lợi hại mang theo châm chọc nhìn đôi nam nữ ở trước mặt, "Duyệt Duyệt? kêu tên cũng thật thân mật!"
Trong lòng Cố Thịnh xẹt qua một chút hờn giận, không có ai có thể đánh hắn mà không phải trả giá lớn cả, huống chi người này còn mơ ước người phụ nữa của hắn ! Ánh mắt sắc lạnh, quả đấm nắm chặt, chỉ là trong nháy mắt, liền đánh vào khóe miệng của Cận Hạo Nhiên: "Anh có tư cách gì thay cô ấy dạy dỗ tôi! Một quyền này, là cái giá phải trả cho ước muốn có được người phụ nữa của tôi.”
Thân thể Cận Hạo Nhiên lảo đảo một hồi, trong lòng ngẩn ra, hắn có tư cách gì dạy dỗ anh ta? Chỉ bằng hắn rất yêu Duyệt Duyệt! Chỉ bằng Cố Thịnh lấy được thứ hắn đã lỡ mất.
Nhưng, những điều này hắn đều không thể nói ra khỏi miệng!
"Anh làm sao vậy?" Tả Tình Duyệt tiến lên đỡ lấy Cận Hạo Nhiên, dù nói thế nào thì Cận Hạo Nhiên cũng là vì cô mới gây gổ với Cố Thịnh, trong lòng của cô nhất thời cảm thấy áy náy.
Hành động của Tả Tình Duyệt khiến sắc mặt của Cố Thịnh càng thêm u ám, "Còn không mau tới đây!"
Cô lại là quan tâm đến sự an nguy của Cận Hạo Nhiên mà không phải là người chồng như hắn, giữa hai người quả nhiên có thứ tình cảm hèn hạ đó sao?
Thân thể Tả Tình Duyệt cứng đờ, thanh âm Cố Thịnh rõ ràng mang theo sự tức giận, tối hôm nay, cô đã chọc giận đến hắn, nếu như chọc giận hắn nữa, cô không cách nào tưởng tượng nổi sẽ xảy ra chuyện gì!
Cô không còn sự lựa chọn nào khác, thời điểm cô đang muốn đi về phía Cố Thịnh thì tay phải lại bị Cận Hạo Nhiên kéo lại, "Đừng đi qua!"
Cận Hạo Nhiên đã quyết định, cho dù là Duyệt Duyệt đã lập gia đình thì thế nào? Nếu Cố Thịnh không cho cô được hạnh phúc, vậy hắn chỉ có thể đoạt lại cô, chính hắn sẽ mang lại hạnh phúc cho cô!
Tả Tình Duyệt dừng bước chân lại, quay đầu lại đụng phải ánh mắt cương quyết mà khẩn cầu của Cận Hạo Nhiên, trong ngực có một chút rung động, ánh mắt này giống như đã từng quen biết, cô nỗ lực hồi tưởng lại nhưng không biết sau lưng Cố Thịnh nhìn hai người nhìn nhau, sắc mặt càng ngày càng thêm u ám
Đồ đàn bà đáng chết! Cho hắn là người vô hình sao?
Bình luận truyện