Cạm Bẫy Hôn Nhân: Sự Trả Thù Của Tổng Giám Đốc
Quyển 1 - Chương 49: Làm cho cô khó chịu
Tả Tình Duyệt nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, sớm muộn cũng phải đối mặt, cô không thể lùi bước!
Tả Tình Duyệt hạ quyết tâm, mở ra hai mắt, trong con ngươi lóe lên mấy phần kiên định, dứt khoát đẩy cửa ra, nhưng khi cô nhìn thấy cảnh tượng bên trong thì trong lòng vẫn thấy đau đớn.
Quả nhiên là phụ nữ!
"Cô rốt cuộc đã trở lại!" môi Cố Thịnh tuy ở trên cổ Tôn Tuệ San, nhưng tầm mắt lại không chớp lấy một cái nhìn Tả Tình Duyệt, mấy ngày không gặp, hình như cô gầy đi!
Trong lòng đột nhiên sinh ra chút quan tâm làm cho anh không vui, ánh mắt càng thêm bén nhọn cùng lãnh tình, động tác trên tay cũng càng thêm mập mờ.
"Thịnh, là em họ tới sao?" Tôn Tuệ San cũng không tị hiềm, ngược lại có chút cố ý khiêu khích. Mình mới vừa rồi dụ dỗ bao lâu anh cũng không hợp tác, mà Tả Tình Duyệt vừa tới anh liền chủ động với mình. Cô không phải ngu ngốc, sao lại không biết Cố Thịnh chính là dùng cô trêu tức Tả Tình Duyệt!
Trong lòng mặc dù ghen tỵ, nhưng cũng có mấy phần may mắn, xem ra Cố Thịnh đối với chuyện Duyệt Duyệt trốn đi lần này rất tức giận! Vừa có thể làm cho Tả Tình Duyệt bi thương, đồng thời lại có thể hiến thân cho người đàn ông này, cô sao không thuận nước đẩy thuyền!
Bây giờ nếu có lên giường cùng Cố Thịnh ở trước mặt Tả Tình Duyệt, cô cũng sẽ không một chút áy náy cùng xấu hổ.
Lúc trước hoan ái trên giường của Tả Tình Duyệt cũng là lần cho cô hưng phấn nhất từ trước đến giờ, lần này nếu là ngay trước mặt Tả Tình Duyệt, vậy nhất định sẽ càng thêm kích thích!
Cái thanh âm này khiến thân thể Tả Tình Duyệt muốn lảo đảo, quay ngược lại một bước, không thể tưởng tượng nổi, người phụ nữ kia là chị họ!
Nhớ tới chuyện bọn họ ở trên giường cô làm loạn, Tả Tình Duyệt muốn chạy trốn đi ra ngoài, nhưng khi cô đụng đến tay nắm cửa, còn chưa kịp mở cửa, chỉ nghe thấy tiếng Cố Thịnh truyền đến.
"Nghe nói cha vợ bệnh nặng, tập đoàn Tả thị lại gặp phải nguy cơ tài chính lớn như vậy, nếu cô không tới, tôi e Tả thị cùng cha cô cũng sẽ lên đường!" Cố Thịnh tà ác nhếch miệng, quả nhiên thấy cả người Tả Tình Duyệt dừng lại, cuối cùng đóng cửa, trong mắt có chút được như ý.
Tả Tình Duyệt sắc mặt tái nhợt, cả người giống như bị hàn băng bao vây, xoay thân thể lại, nhưng không có ý định xem bọn họ, "Tôi có việc muốn tìm anh!"
Cô vẫn không thể đi, nếu cô đi, Cố Thịnh sẽ càng không bỏ qua Tả thị cùng ba!
Cố Thịnh chỉ cười không nói, nâng lên áo lót màu đỏ của Tôn Tuệ San, nhẹ nhàng ném đi, một giây kế tiếp, đồ lót kia liền rơi vào bên chân của Tả Tình Duyệt.
Màu đỏ kia giống như đầu của một con thú dữ, làm đau nhói đôi mắt của Tả Tình Duyệt, lòng của cô cũng đang rỉ máu.
"A. . . . . . Thịnh, anh đáng ghét. . . . . ." Tôn Tuệ San yêu kiều mềm yếu đến tận xương, bộ ngực cao thẳng mềm mại, phát hiện Cố Thịnh mặc dù đang trêu chọc cô, nhưng toàn bộ lực chú ý đều tập trung trên người của Tả Tình Duyệt. Trong lòng nổi lên ghen tỵ, quyết tâm muốn Tả Tình Duyệt càng thêm khó chịu, vì vậy thân ngâm càng thêm ra sức.
Tả Tình Duyệt cúi đầu, nắm tay thật chặt, "Cố Thịnh, tôi muốn nói chuyện với anh một chút!"
Cô muốn nhanh chóng kết thúc, như vậy Cố Thịnh làm nhục cô có thể ít đi một chút!
"Nói chuyện gì? Chẳng lẽ là nói chuyện trên giường?"
"Không, không phải!" Tả Tình Duyệt không nghĩ tới anh lại nói như vậy.
"Không đúng? Vậy cô muốn gì? Tôi là chồng của cô, cô muốn nói gì có thể tùy tiện nói! Cô nói đi! Tôi nghe !" Cố Thịnh nhìn thân thể mảnh khảnh của cô, thân thể nơi nào đó đột nhiên nóng ran, lông mày anh nhíu chặt lại.
Anh biết thân thể mình phản ứng không phải bởi vì Tôn Tuệ San trong ngực, mà là người phụ nữ điềm đạm đáng yêu trước mắt này!
Trong lòng không khỏi khẽ nguyền rủa, người phụ nữ đáng chết này! Cô lại có thể dễ dàng khơi lên dục vọng của anh!
Tả Tình Duyệt hạ quyết tâm, mở ra hai mắt, trong con ngươi lóe lên mấy phần kiên định, dứt khoát đẩy cửa ra, nhưng khi cô nhìn thấy cảnh tượng bên trong thì trong lòng vẫn thấy đau đớn.
Quả nhiên là phụ nữ!
"Cô rốt cuộc đã trở lại!" môi Cố Thịnh tuy ở trên cổ Tôn Tuệ San, nhưng tầm mắt lại không chớp lấy một cái nhìn Tả Tình Duyệt, mấy ngày không gặp, hình như cô gầy đi!
Trong lòng đột nhiên sinh ra chút quan tâm làm cho anh không vui, ánh mắt càng thêm bén nhọn cùng lãnh tình, động tác trên tay cũng càng thêm mập mờ.
"Thịnh, là em họ tới sao?" Tôn Tuệ San cũng không tị hiềm, ngược lại có chút cố ý khiêu khích. Mình mới vừa rồi dụ dỗ bao lâu anh cũng không hợp tác, mà Tả Tình Duyệt vừa tới anh liền chủ động với mình. Cô không phải ngu ngốc, sao lại không biết Cố Thịnh chính là dùng cô trêu tức Tả Tình Duyệt!
Trong lòng mặc dù ghen tỵ, nhưng cũng có mấy phần may mắn, xem ra Cố Thịnh đối với chuyện Duyệt Duyệt trốn đi lần này rất tức giận! Vừa có thể làm cho Tả Tình Duyệt bi thương, đồng thời lại có thể hiến thân cho người đàn ông này, cô sao không thuận nước đẩy thuyền!
Bây giờ nếu có lên giường cùng Cố Thịnh ở trước mặt Tả Tình Duyệt, cô cũng sẽ không một chút áy náy cùng xấu hổ.
Lúc trước hoan ái trên giường của Tả Tình Duyệt cũng là lần cho cô hưng phấn nhất từ trước đến giờ, lần này nếu là ngay trước mặt Tả Tình Duyệt, vậy nhất định sẽ càng thêm kích thích!
Cái thanh âm này khiến thân thể Tả Tình Duyệt muốn lảo đảo, quay ngược lại một bước, không thể tưởng tượng nổi, người phụ nữ kia là chị họ!
Nhớ tới chuyện bọn họ ở trên giường cô làm loạn, Tả Tình Duyệt muốn chạy trốn đi ra ngoài, nhưng khi cô đụng đến tay nắm cửa, còn chưa kịp mở cửa, chỉ nghe thấy tiếng Cố Thịnh truyền đến.
"Nghe nói cha vợ bệnh nặng, tập đoàn Tả thị lại gặp phải nguy cơ tài chính lớn như vậy, nếu cô không tới, tôi e Tả thị cùng cha cô cũng sẽ lên đường!" Cố Thịnh tà ác nhếch miệng, quả nhiên thấy cả người Tả Tình Duyệt dừng lại, cuối cùng đóng cửa, trong mắt có chút được như ý.
Tả Tình Duyệt sắc mặt tái nhợt, cả người giống như bị hàn băng bao vây, xoay thân thể lại, nhưng không có ý định xem bọn họ, "Tôi có việc muốn tìm anh!"
Cô vẫn không thể đi, nếu cô đi, Cố Thịnh sẽ càng không bỏ qua Tả thị cùng ba!
Cố Thịnh chỉ cười không nói, nâng lên áo lót màu đỏ của Tôn Tuệ San, nhẹ nhàng ném đi, một giây kế tiếp, đồ lót kia liền rơi vào bên chân của Tả Tình Duyệt.
Màu đỏ kia giống như đầu của một con thú dữ, làm đau nhói đôi mắt của Tả Tình Duyệt, lòng của cô cũng đang rỉ máu.
"A. . . . . . Thịnh, anh đáng ghét. . . . . ." Tôn Tuệ San yêu kiều mềm yếu đến tận xương, bộ ngực cao thẳng mềm mại, phát hiện Cố Thịnh mặc dù đang trêu chọc cô, nhưng toàn bộ lực chú ý đều tập trung trên người của Tả Tình Duyệt. Trong lòng nổi lên ghen tỵ, quyết tâm muốn Tả Tình Duyệt càng thêm khó chịu, vì vậy thân ngâm càng thêm ra sức.
Tả Tình Duyệt cúi đầu, nắm tay thật chặt, "Cố Thịnh, tôi muốn nói chuyện với anh một chút!"
Cô muốn nhanh chóng kết thúc, như vậy Cố Thịnh làm nhục cô có thể ít đi một chút!
"Nói chuyện gì? Chẳng lẽ là nói chuyện trên giường?"
"Không, không phải!" Tả Tình Duyệt không nghĩ tới anh lại nói như vậy.
"Không đúng? Vậy cô muốn gì? Tôi là chồng của cô, cô muốn nói gì có thể tùy tiện nói! Cô nói đi! Tôi nghe !" Cố Thịnh nhìn thân thể mảnh khảnh của cô, thân thể nơi nào đó đột nhiên nóng ran, lông mày anh nhíu chặt lại.
Anh biết thân thể mình phản ứng không phải bởi vì Tôn Tuệ San trong ngực, mà là người phụ nữ điềm đạm đáng yêu trước mắt này!
Trong lòng không khỏi khẽ nguyền rủa, người phụ nữ đáng chết này! Cô lại có thể dễ dàng khơi lên dục vọng của anh!
Bình luận truyện