Cạm Bẫy Hôn Nhân: Sự Trả Thù Của Tổng Giám Đốc
Quyển 1 - Chương 64: Mang cô rời đi
Tả Tình Duyệt mơ mơ màng màng tỉnh lại, ánh sáng chói mắt khiến cô theo bản năng giơ tay lên che kín mắt của mình, quan sát cả căn phòng, hào hoa xa lạ khiến thân thể cô ngẩn ra, chợt nhớ lại chuyện hôm qua.
Phản ứng đầu tiên chính là vén chăn lên, cúi đầu mà xem xét, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, cũng may, quần áo còn được mặc trên người.
Tối hôm qua có xảy ra chuyện gì không?
Đầu óc Tả Tình Duyệt hỗn loạn, trí nhớ mơ hồ, mơ hồ nhớ lại cô nằm mơ thấy Tiểu Bối, người bạn tốt nhất khi còn bé của cô, cũng là người đầu tiên khiến cô biết đau lòng.
"Em đã tỉnh? Cảm giác thế nào? Để anh xem xem em đã khá hơn chưa." Cận Hạo Nhiên mặc quần áo bình thường đi tới. Trong tay bưng một chén cháo nóng, thấy Tả Tình Duyệt, lập tức nở nụ cười quen thuộc, đặt chén ở một bên, đưa tay thăm dò cái trán của cô, cảm thấy nhiệt độ bình thường liền thở phào nhẹ nhõm, "Cũng may, hạ sốt rồi, nếm thử tài nấu nướng của anh xem!"
Tài nấu nướng của anh thật giỏi, nhưng lại rất ít xuống bếp, tay của anh là trời sinh thích hợp dùng đao, mà với địa vị hiển hách của anh, không cho anh cơ hội xuống bếp.
Tả Tình Duyệt vô tâm ăn uống, nhìn Cận Hạo Nhiên, "Tối hôm qua. . . . . ."
Cận Hạo Nhiên nhạy cảm nhận thấy được tâm tư của cô, nhún vai một cái, "Em ngã bệnh cũng không biết nghỉ ngơi cho tốt, còn sốt cao như vậy. Anh dù sao cũng là bác sĩ, chăm sóc em cả đêm, em xem nên cảm ơn anh thế nào đây?"
Anh đang uyển chuyển nói cho cô biết, tối hôm qua anh trừ chăm sóc cô, chuyện gì cũng không có xảy ra!
"Cảm. . . . Cám ơn." trái tim lơ lửng của Tả Tình Duyệt rốt cuộc rơi xuống, làm sao cảm ơn anh? Trừ nói một tiếng cám ơn, cô không nghĩ ra phương pháp gì để cảm ơn anh cả!
Nhưng nghĩ đến việc Cố Thịnh dặn cô, nhất định là có hiệp nghị nào đó với Cận Hạo Nhiên, cô không khỏi lại lo lắng. Cô đột nhiên nhớ đến lá thư Cố Thịnh giao cho cô, lập tức tìm kiếm chung quanh.
Cận Hạo Nhiên nhìn cử động của cô, trong lòng trồi lên một tia thương tiếc, ngăn cản động tác của cô, nhét chén vào trong tay của cô, "Duyệt Duyệt, mau lấp đầy bụng đi, cái gì cũng không cần lo, cứ giao chuyện này cho anh đi!"
Thân thể Tả Tình Duyệt ngẩn ra, hồ nghi nhìn Cận Hạo Nhiên, ánh mắt chân thành kia khiến cô không kìm hãm được sinh ra tin cậy.
"Chuyện của anh và Cố Thịnh, chúng tôi sẽ tự mình giải quyết, sẽ không liên lụy em vào đâu." trong lòng Cận Hạo Nhiên thoáng qua sự áy náy, nếu anh sớm đáp ứng chuyện của Cố Tâm Ngữ, cũng sẽ không khiến Tả Tình Duyệt bị vũ nhục như vậy.
Là một cô gái, làm sao có thể chịu được chồng mình coi như con cờ?
Mặc dù anh hi vọng ở chung với Duyệt Duyệt, nhưng lại không hy vọng dùng phương thức tổn thương Duyệt Duyệt.
"Em không biết giữa hai người có chuyện gì, chỉ là, em và Cố Thịnh cũng là theo thoả thuận thôi." khóe miệng Tả Tình Duyệt nhếch lên sự châm chọc. Cô thỏa hiệp, mặc cho Cố Thịnh nhục nhã, cũng chỉ vì giữ được tập đoàn Tả thị, cô thật rất may mắn, Cận Hạo Nhiên là một chính nhân quân tử.
Cận Hạo Nhiên bị nụ cười của cô làm đau nhói, trong lòng đột nhiên căng thẳng, "Duyệt Duyệt, nếu như. . . . Nếu như anh muốn em đi theo anh, em nguyện ý không?"
Anh có thể mang cô về Mỹ, thế lực của Cố Thịnh ở nơi này quả thật rất lớn, nhưng nếu đến Mỹ thì khác. Toàn bộ gia nghiệp của Cận gia đều ở Mỹ, mạng lưới liên lạc của anh cũng rất nhiều, chỉ cần tới Mỹ, cho dù là Cố Thịnh cũng không thể làm gì được họ.
". . . . . ." Tả Tình Duyệt giật mình nhìn Cận Hạo Nhiên, cùng anh rời đi?
Cô đi trót lọt sao? Lần trước trốn đi đã bị dạy dỗ một lần, cô không phải có một mình, cô còn ba mẹ, còn có tập đoàn Tả thị, Cố Thịnh tùy thời đều có thể lấy họ khai đao!
Trong phòng yên lặng, Cận Hạo Nhiên mong đợi nhìn Tả Tình Duyệt, chờ đợi trả lời thuyết phục của cô.
Tiếng điện thoại vang lên phá vỡ sự trầm mặc, Tả Tình Duyệt mới vừa tiếp điện thoại, đầu kia liền truyền đến thanh âm lạnh lùng của Cố Thịnh.
"Lập tức trở về nhà!"
Giống như đã ăn nhầm thuốc nổ, ngay cả cách dây điện thoại, Tả Tình Duyệt cũng có thể ngửi thấy được mùi thuốc súng!
Phản ứng đầu tiên chính là vén chăn lên, cúi đầu mà xem xét, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, cũng may, quần áo còn được mặc trên người.
Tối hôm qua có xảy ra chuyện gì không?
Đầu óc Tả Tình Duyệt hỗn loạn, trí nhớ mơ hồ, mơ hồ nhớ lại cô nằm mơ thấy Tiểu Bối, người bạn tốt nhất khi còn bé của cô, cũng là người đầu tiên khiến cô biết đau lòng.
"Em đã tỉnh? Cảm giác thế nào? Để anh xem xem em đã khá hơn chưa." Cận Hạo Nhiên mặc quần áo bình thường đi tới. Trong tay bưng một chén cháo nóng, thấy Tả Tình Duyệt, lập tức nở nụ cười quen thuộc, đặt chén ở một bên, đưa tay thăm dò cái trán của cô, cảm thấy nhiệt độ bình thường liền thở phào nhẹ nhõm, "Cũng may, hạ sốt rồi, nếm thử tài nấu nướng của anh xem!"
Tài nấu nướng của anh thật giỏi, nhưng lại rất ít xuống bếp, tay của anh là trời sinh thích hợp dùng đao, mà với địa vị hiển hách của anh, không cho anh cơ hội xuống bếp.
Tả Tình Duyệt vô tâm ăn uống, nhìn Cận Hạo Nhiên, "Tối hôm qua. . . . . ."
Cận Hạo Nhiên nhạy cảm nhận thấy được tâm tư của cô, nhún vai một cái, "Em ngã bệnh cũng không biết nghỉ ngơi cho tốt, còn sốt cao như vậy. Anh dù sao cũng là bác sĩ, chăm sóc em cả đêm, em xem nên cảm ơn anh thế nào đây?"
Anh đang uyển chuyển nói cho cô biết, tối hôm qua anh trừ chăm sóc cô, chuyện gì cũng không có xảy ra!
"Cảm. . . . Cám ơn." trái tim lơ lửng của Tả Tình Duyệt rốt cuộc rơi xuống, làm sao cảm ơn anh? Trừ nói một tiếng cám ơn, cô không nghĩ ra phương pháp gì để cảm ơn anh cả!
Nhưng nghĩ đến việc Cố Thịnh dặn cô, nhất định là có hiệp nghị nào đó với Cận Hạo Nhiên, cô không khỏi lại lo lắng. Cô đột nhiên nhớ đến lá thư Cố Thịnh giao cho cô, lập tức tìm kiếm chung quanh.
Cận Hạo Nhiên nhìn cử động của cô, trong lòng trồi lên một tia thương tiếc, ngăn cản động tác của cô, nhét chén vào trong tay của cô, "Duyệt Duyệt, mau lấp đầy bụng đi, cái gì cũng không cần lo, cứ giao chuyện này cho anh đi!"
Thân thể Tả Tình Duyệt ngẩn ra, hồ nghi nhìn Cận Hạo Nhiên, ánh mắt chân thành kia khiến cô không kìm hãm được sinh ra tin cậy.
"Chuyện của anh và Cố Thịnh, chúng tôi sẽ tự mình giải quyết, sẽ không liên lụy em vào đâu." trong lòng Cận Hạo Nhiên thoáng qua sự áy náy, nếu anh sớm đáp ứng chuyện của Cố Tâm Ngữ, cũng sẽ không khiến Tả Tình Duyệt bị vũ nhục như vậy.
Là một cô gái, làm sao có thể chịu được chồng mình coi như con cờ?
Mặc dù anh hi vọng ở chung với Duyệt Duyệt, nhưng lại không hy vọng dùng phương thức tổn thương Duyệt Duyệt.
"Em không biết giữa hai người có chuyện gì, chỉ là, em và Cố Thịnh cũng là theo thoả thuận thôi." khóe miệng Tả Tình Duyệt nhếch lên sự châm chọc. Cô thỏa hiệp, mặc cho Cố Thịnh nhục nhã, cũng chỉ vì giữ được tập đoàn Tả thị, cô thật rất may mắn, Cận Hạo Nhiên là một chính nhân quân tử.
Cận Hạo Nhiên bị nụ cười của cô làm đau nhói, trong lòng đột nhiên căng thẳng, "Duyệt Duyệt, nếu như. . . . Nếu như anh muốn em đi theo anh, em nguyện ý không?"
Anh có thể mang cô về Mỹ, thế lực của Cố Thịnh ở nơi này quả thật rất lớn, nhưng nếu đến Mỹ thì khác. Toàn bộ gia nghiệp của Cận gia đều ở Mỹ, mạng lưới liên lạc của anh cũng rất nhiều, chỉ cần tới Mỹ, cho dù là Cố Thịnh cũng không thể làm gì được họ.
". . . . . ." Tả Tình Duyệt giật mình nhìn Cận Hạo Nhiên, cùng anh rời đi?
Cô đi trót lọt sao? Lần trước trốn đi đã bị dạy dỗ một lần, cô không phải có một mình, cô còn ba mẹ, còn có tập đoàn Tả thị, Cố Thịnh tùy thời đều có thể lấy họ khai đao!
Trong phòng yên lặng, Cận Hạo Nhiên mong đợi nhìn Tả Tình Duyệt, chờ đợi trả lời thuyết phục của cô.
Tiếng điện thoại vang lên phá vỡ sự trầm mặc, Tả Tình Duyệt mới vừa tiếp điện thoại, đầu kia liền truyền đến thanh âm lạnh lùng của Cố Thịnh.
"Lập tức trở về nhà!"
Giống như đã ăn nhầm thuốc nổ, ngay cả cách dây điện thoại, Tả Tình Duyệt cũng có thể ngửi thấy được mùi thuốc súng!
Bình luận truyện