Cạm Bẫy Hôn Nhân: Sự Trả Thù Của Tổng Giám Đốc

Quyển 2 - Chương 11: Cháu là con trai của Duyệt Duyệt?



Trong phòng an tĩnh đến đáng sợ, vấn đề của Cảnh Hạo không có người trả lời, Cố Tâm Ngữ ở một bên nhìn cảnh này, trong lòng thở dài. Chuyện này giống như cô đã dự đoán trước, anh hai từ lâu nhốt mình trong thế giới của anh ấy, không để cho người khác đến gần, cũng nghe không thấy thanh âm bên ngoài.

Không biết vì sao, trong lòng Cảnh Hạo thấy thương tiếc. Theo ánh mắt trống rỗng kia, Cảnh Hạo thấy cách đó không xa có một món đồ chơi máy bay. Nó nhớ mình cũng có một món đồ chơi như vậy, đó là mẹ mua cho mình, nghĩ đến cái gì, Cảnh Hạo chạy tới cầm món đồ chơi lên. Cố Tâm Ngữ trong lòng cả kinh, đang muốn ngăn cản Cảnh Hạo, bởi vì cô biết, những món đồ chơi này, anh hai chưa bao giờ chịu để cho người khác đụng vào!

Nhưng Cảnh Hạo đã cầm món đồ chơi đi tới trước xe của Cố Thịnh, đưa tới trước mắt của chú ấy, "Chú, cái này là của chú sao?"

Ánh mắt của Cố Thịnh giật giật, trong lúc Cố Tâm Ngữ còn đang giật mình, anh chậm rãi giơ tay lên, tiếp được món đồ chơi, ôm vào trong ngực. Đây là Duyệt Duyệt năm năm trước chọn, cô nói, nếu bọn họ về sau có một đứa con trai, nó nhất định sẽ thích!

Cảnh Hạo nhìn động tác của chú ấy, trên mặt nở nụ cười, nghĩ đến cái gì, Cảnh Hạo mở miệng hỏi, "Chú, chú có con sao? Tại sao ở đây có nhiều đồ chơi như vậy?"

Trong căn phòng này, cơ hồ để đều là đồ dùng của con nít, có vài thứ giống như đồ dùng của nó!

Thân thể Cố Thịnh rung rung, con? Anh giống như nhớ lại cái gì, ánh mắt trở nên hoảng loạn lên, bỗng chốc, nước mắt từ trong khóe mắt của anh chảy xuống, con? Anh vốn là có! Nhưng anh lại không tin đó là con của anh, thiếu chút nữa anh đã tự tay giết chết con mình rồi, chỉ là, đến cuối cùng. . . . . .Đứa nhỏ kia vẫn là cùng thế giới này vô duyên!

Có phải nó trách cứ mình có ý tổn thương nó, cho nên mới đem Duyệt Duyệt cùng nhau ra đi?

"Duyệt Duyệt. . . . . ." Cố Thịnh nỉ non tên Tả Tình Duyệt, nếu như thời gian có thể quay lại, anh nhất định sẽ không tổn thương con, trời mới biết anh kỳ vọng đến cỡ nào Duyệt Duyệt có thể sinh con cho anh!

Cảnh Hạo khẽ cau mày, nó không có nghe lầm, chú này đang kêu tên mẹ!

Chú ấy. . . . . . Thật sự là cha của nó sao?

Nhưng cha của nó vì sao lại thành như vậy. . . . . .? Nó cảm thấy ông ấy thật đáng thương!

"Chú . . . . . ." Cảnh Hạo giơ tay lên đụng vào mặt Cố Thịnh, ở trước mặt mẹ, nó không hỏi tới cha, nhưng hiện tại, nó rất muốn biết, năm đó tại sao mẹ phải ôm nó và em rời đi? Cúi mặt xuống, tựa hồ đang suy tư cái gì, ngước mắt lên, chậm rãi hỏi, "Chú biết Tả Tình Duyệt sao? Mẹ con. . . . . . Tả Tình Duyệt!"

Oanh một tiếng, Cố Tâm Ngữ cùng Cận Hạo Nhiên vừa tiến vào cửa như bị sét đánh, không thể tưởng tượng nổi nhìn cậu bé trước mắt, mẹ nó tên Tả Tình Duyệt?

Vậy là có ý gì?

Ánh mắt của Cố Thịnh giật giật, đảo mắt nhìn Cảnh Hạo, khẽ giơ tay lên, nhẹ nhàng chạm vào gương mặt của nó, "Con là con trai của Duyệt Duyệt?"

Bất kể là ở trong mộng, hay là đang trong ảo giác, anh đều chưa gặp được đứa con cùng anh vô duyên, mà bây giờ ông trời thương hại anh, khiến đứa con xuất hiện trong ảo giác của anh rồi sao?

"Dạ, mẹ con tên là Tả Tình Duyệt." Cảnh Hạo hướng về phía Cố Thịnh cười rạng rỡ, rốt cuộc thấy chú này có nhiều phản ứng, bây giờ, nó càng thêm khẳng định suy đoán của mình, chú này, nhất định là cha của mình!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện