Cạm Bẫy Hôn Nhân

Chương 105: Cho tới bây giờ cũng chỉ có mình em



Kiều Nam thấy mình không thể đem đám ký giả bám dai như đỉa này đưa đi dễ dàng được, như có điều suy nghĩ liếc mắt nhìn Cố Thịnh và Tả Tình Duyệt, phần anh cũng rất tò mò muốn biết Cố Thịnh sẽ giải thích với bên ngoài như thế nào về tất cả chuyện này!

Cố Thịnh giống như sợ bị mất đi lần nữa nên càng ôm chặt thân thể trong lòng, cảm nhận được Duyệt Duyệt tựa hồ không thích giới truyền thông, không khỏi khẽ cau mày. Thời điểm giương mắt nhìn về phía mọi người lần nữa cũng là gương mặt tươi cười, trong mắt lóe lên ánh sáng cùng với Cố Thịnh của năm năm trước giống nhau như đúc.

Ánh mắt như thế khiến Kiều Nam ngẩn ra, anh biết Cố Thịnh của năm năm trước đã trở lại, khóe miệng nâng lên một nụ cười xem kịch vui. Anh ngược lại muốn nhìn một chút người đàn ông không ai bì nổi này năm năm sau khi nhận ra trong lòng mình yêu ai sẽ làm như thế nào để đoạt lại Duyệt Duyệt!

"Các vị, hôm nay dù sao cũng là buổi tiệc của Kiều tổng, tiêu điểm của mọi người nên đặt trên người Kiều tổng, về phần chuyện giữa tôi và vợ tôi nhất định sẽ tìm một dịp khác để mọi người có thể thoải mái hỏi!" Cố Thịnh ung dung ứng đối, nói xong, một phen cúi xuống đem Tả Tình Duyệt bế lên, làm Tả Tình Duyệt ngẩn ra kêu lên, theo bản năng đưa ra đôi tay ôm cổ của anh, để tránh té xuống!

Đồng thời với một màn như vậy không khỏi làm mọi người rút một ngụm khí, máy chụp hình của ký giả lập tức chớp lên.Tấm hình này nếu ngày mai lên trang đầu của tạp chí không thể nghi ngờ là sẽ không có tin nào tốt hơn! Bạn đang đọc truyện tại Truyện Bất Hủ - https://truyenbathu.net

Thì ra Cố tổng và vợ đã kết hôn năm năm mà vẫn còn ân ái như vậy!

Cố Thịnh ôm Tả Tình Duyệt rời khỏi tầm mắt của mọi người, đi tới phòng nghỉ ở lầu hai. Sau khi vào phòng Cố Thịnh không cũng không đem Tả Tình Duyệt thả xuống, nghe mùi thơm nhàn nhạt trên người cô, cũng mê người như năm năm trước, trong lòng anh mặc dù sợ hành động vừa rồi của mình làm cho Duyệt Duyệt không vui nhưng anh vẫn bất chấp, không cần biết kế tiếp chờ đợi anh là cái gì anh vẫn sẽ ung dung đối mặt!

"Thả... Thả tôi xuống!" Cả khuôn mặt Tả Tình Duyệt đã đỏ bừng một mảnh, cô ghét mình như vậy, cho dù đã năm năm rồi nhưng chỉ cần một cử động nhỏ của Cố Thịnh cũng có thể ảnh hưởng đến cô lớn như vậy.

Trong lòng Cố Thịnh ngẩn ra, mặc dù không đành lòng nhưng vẫn không thể làm nghịch ý Duyệt Duyệt, thận trọng đặt cô xuống, mắt không chớp dù chỉ một cái chăm chú ngắm nhìn dung nhan không chút thay đổi của cô trong năm năm qua, tâm thần liền giật mình.

Trời mới biết, anh mong muốn ngày hôm nay đã bao lâu!

Tả Tình Duyệt thừa nhận tầm mắt của anh không dám ngẩng đầu, theo bản năng đi tới bên cửa sổ muốn kéo mở khoảng cách của hai người, Tả Tình Duyệt dường như nghĩ tới cái gì, khóe miệng nâng lên một chút ý cười, "Mới vừa rồi anh nói như vậy với giới truyền thông không sợ Cố phu nhân thật sự của anh ghen sao?"

Không biết vì sao trong khoảng thời gian này cô có rất nhiều cách có thể biết Cố Thịnh có cưới vợ khác hay không, nhưng cô lại vẫn luôn trốn tránh rút mình trong mai rùa, sợ tim mình bị thương.

Cố Thịnh ngẩn người, ý thức được lời nói của cô có ý gì, kích động tiến lên không để ý đến phản ứng của Tả Tình Duyệt, không kìm hãm được từ phía sau ôm cô vào lòng.

"Vị trí Cố phu nhân, cho đến nay vẫn chỉ là của mình em!" Cố Thịnh nhỏ giọng nỉ non, giọng nói quả thật hết sức kiên định, không chỉ vị trí Cố phu nhân chỉ của một mình Tả Tình Duyệt cô, mà trong lòng anh từ trước đến nay cũng chỉ có một mình cô!

Cũng không thể chứa thêm người khác!

Bắt đầu từ năm năm trước, hay bắt đầu từ lần gặp đầu tiên tim anh cũng đã bị người phụ nữ này chiếm trọn!

Tả Tình Duyệt ngẩn ra, anh đột nhiên đến gần làm lòng cô cuồng loạn không ngừng, mà lời nói của anh càng làm lòng cô rung động không dứt.

Vị trí Cố phu nhân từ trước đến nay chỉ có một mình cô?

Không biết vì sao trong lòng mơ hồ trồi lên vẻ mong đợi.

"Cố tiên sinh, xin... Xin buông ra!" Trên mặt Tả Tình Duyệt một mảnh đỏ rực, giờ phút này cô thậm chí so với lúc mới vừa rồi bị anh ôm trong đại sảnh dưới lầu càng khẩn trương hơn. Hồi tưởng lại năm năm trước đã từng có vô số lần anh cũng ôm cô như vậy, nhưng thái độ của anh đối với cô quả thật mang theo cuồng tứ chiếm đoạt, hơi thở đó làm cho cô sợ hãi đồng thời cũng không cách nào chống cự.

Cố tiên sinh? Hàng chân mày tuấn mỹ của Cố Thịnh nhíu lên, anh không thích cách xưng hô lạnh nhạt này, anh thích từ trong miệng cô nghe được tiếng kêu chỉ thuộc về mình cô.

"Gọi anh Thịnh... giống trước kia vậy!" Hơi thở trên người cô làm anh say mê không khỏi nhớ lại năm năm trước, cô dịu dàng trằn trọc trong ngực anh như thế nào, anh bị mê hoặc rồi, anh đột nhiên phát hiện đối với cô dù năm năm trước hay hiện tại anh đều không thể chống cự!

Tay thật giống như men theo một quỹ đạo quen thuộc dao động bên hông cô, bàn tay đặt trên bụng cô, trong lòng đột nhiên trồi lên một tia ấm áp, chỗ này đã từng chứa đựng hai bảo bối trân quý nhất, tuy nhiên ngay cả khi đã sinh hai đứa bé eo cô vẫn không đầy nắm tay của anh.

Hô hấp của Tả Tình Duyệt cứng lại, cảm thụ bờ ngực rắn chắc của người đàn ông sau lưng, nơi đó dường như có một cổ lực lượng cường đại xuyên thấu qua vải vóc thật mỏng truyền vào thân thể cô, làm cô đột nhiên xụi lơ.

"Duyệt Duyệt..." Cố Thịnh ở bên tai cô nỉ non, thanh âm trầm thấp đó hùng hậu như có ma lực vậy có thể mê hoặc tâm trí của con người. Cảm thụ hơi thở của anh ở trên cổ mình, mập mờ liêu nhân, Tả Tình Duyệt biết rất rõ ràng mình nên từ trong ngực của anh tránh ra nhưng thân thể của cô thật giống như không chịu sự khống chế của mình vậy.

"Thịnh..." Tả Tình Duyệt không biết mình như thế nào gọi ra, nhưng đợi đến cô tự phát hiện mình dùng cái thanh âm mập mờ này kêu tên của anh, tại thời điểm đó, tim đột nhiên ngập ngừng, nhảy được càng thêm kịch liệt, thật giống như muốn phá vỡ thân thể chạy ra ngoài.

Một tiếng thân mật kêu gọi này khiến Cố Thịnh kích động không thôi, thật giống như một mồi dẫn hỏa nhanh chóng đốt nội tâm anh, mới vừa rồi còn mang theo vài phần đè nén kích tình. Anh cảm thấy máu cả người mình đều đang kêu gào, đang mong đợi giải phóng.

Anh muốn cô!

Cái ý niệm này trong nháy mắt hiện lên trong đầu mình, Cố Thịnh hôn vành tai của Tả Tình Duyệt, đôi bàn tay dần dần đi lên bao lại phần đẫy đà trước ngực kia, sinh hai đứa bé cô vẫn rất gầy, nhưng bộ ngực mềm mại cũng đầy đặn hơn so với năm năm trước.

Cố Thịnh không thèm nghĩ mình làm như vậy có quá gấp hay không, anh chỉ muốn thật tốt cảm thụ cô, mà cô cũng không có cự tuyệt, không phải sao?

Bàn tay kéo ra khóa kéo sau lưng dạ phục của cô, nhanh nhẹn cởi bỏ quần áo trên người cô, thân thể xinh đẹp hấp dẫn trước mắt làm cho anh giật mình, cô thật là xinh đẹp! So với năm năm trước nhiều thêm mấy phần chững chạc, nhiều thêm mấy phần quyến rũ!

Không ngừng hôn xuống, anh giống như là đang cúng bái vậy, một tấc một tấc hôn thân thể của cô, Tả Tình Duyệt thật giống như bị đẩy vào trong mây, xụi lơ trong lòng anh.

Cảm thấy một chân bị giơ lên, ngay sau đó như có thứ gì tiến vào thân thể cô, Tả Tình Duyệt kêu rên ra tiếng, trong lòng đột nhiên giật mình, trong nháy mắt tỉnh táo lại.

A! Tả Tình Duyệt khổ não cau mày, trời ạ! Cô đang làm gì thế này?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện