Cạm Bẫy Tổng Tài
Chương 111: Quá đơn giản
Vẻ mặt của Lâm Thanh Mai khựng lại, nhất thời không biết nên trả lời câu hỏi này như nào.
Nếu như nói không đồng cảm, dường như thể hiện rõ cô không có lòng đồng cảm.
Nếu như nói đồng cảm, thứ mà người đàn ông như Lập Gia Khiêm không cần nhất chính là sự đồng cảm.
Cô bỗng đứng dậy ngoảnh đầu đi: “Xin lỗi, hình như có thứ gì cộm trong mắt tôi, tôi đi vào nhà vệ sinh...”
Đợi sau khi Lâm Thanh Mai lần nữa đi vào trong nhà vệ sinh, Lập Gia Khiêm cũng đứng dậy đi thẳng về phía nhà vệ sinh.
Lập Tư Thần và Lưu Bảo Bảo vẫn ngồi trên ghế đưa mắt nhìn nhau.
...
Trong con đường đi qua nhà vệ sinh, Lâm Thanh Mai bị Lập Gia Khiêm ép dựa vào tường, nhịp tim của cô đập nhanh hơn, gương mặt thẹn thùng đỏ ửng.
Mấy ngày không có tiếp xúc thân mật với anh rồi, lúc này cô không biết Lập Gia Khiêm là có ý gì.
“Anh Lập, xin anh tránh ra.” Cô tận khả năng bình tĩnh mà nói, thật ra cô rất căng thẳng cả người không dám nhúc nhích.
Lập Gia Khiêm ép sát người cách cô rất gần, mặt của cô chỉ cần hơi ngước lên, đỉnh đầu của cô sẽ chạm vào cằm của anh.
“Em vừa rồi là đang buồn vì anh sao?” Anh cúi đầu khẽ hỏi.
Lâm Thanh Mai không dám nhìn anh: “Không có...”
Anh hừ lạnh một tiếng: “Vậy em khóc cái gì chứ?”
“Em nghĩ tới vài chuyện buồn.” Cô tùy ý bịa ra một lý do.
Lập Gia Khiêm một tay giữ lấy gương mặt nhỏ của cô, cưỡng ép cô ngẩng đầu lên, ánh mắt của anh sẫm mà lạnh lẽo: “Nghĩ tới chuyện ba anh kêu em rời xa anh sao?”
Cô trầm mặc không nói, nước mắt trong mắt dần dần tuôn ra, sự tức giận dần dần dâng lên.
Chuyện của ngày hôm đó cô sao có thể quên đi được!
Vẻ mặt của cô khiến Lập Gia Khiêm bỗng bật cười thành tiếng: “Nếu đã không cam tâm như thế thì em nên ở lại bên cạnh anh. Một ông già tùy tiện nói em vài câu thì đã dọa em chạy rồi, Lâm Thanh Mai em thật sự là có bản lĩnh đấy.”
“Lời anh nói ngược lại dễ dàng! Bảo em ở lại bên cạnh anh tiếp tục làm người tình bí mật của anh sao? Anh không sợ vợ chưa cưới của anh biết sao?” Trong ngữ khí của Lâm Thanh Mai thấp thoáng sự châm chọc và ủy khuất.
Nghĩ tới anh có vợ chưa cưới mà cô trước đó lại không biết chuyện này, trong lòng Lâm Thanh Mai vừa tức giận vừa đau nhói.
Tùy tiện nói vài câu thì cô bị khơi lên cảm xúc, chỗ sâu thẳm trong lòng của Lập Gia Khiêm bỗng có chút thất vọng.
Người phụ nữ như Lâm Thanh Mai rốt cuộc là quá đơn giản rồi.
Nếu như để cô đi vào trong thế giới thật sự của anh, cô không biết sẽ ‘chết’ thảm cỡ nào...
Lập Gia Khiêm lập tức buông cằm của cô ra, vẻ mặt của anh lạnh băng mang theo ánh mắt phức tạp rời khỏi.
Còn Lâm Thanh Mai đứng ở đó mặt mày tiếc nuối, một tia hạnh phúc cuối cùng trong đáy lòng cô cũng mất rồi.
Nếu như lời của Lập Kỳ Sơn và Bạch Cảnh Thụy còn chưa đủ khiến cô thật sự tin, vậy sự trầm mặc vừa rồi của Lập Gia Khiêm chính là đáp án của anh.
Anh thật sự có vợ chưa cưới, cho nên anh cũng sẽ có buổi tiệc đính hôn đó.
Lâm Thanh Mai nhìn chính mình trong gương, loại mascara không thấm nước gì đó, chuốt lên không phải vẫn bị nước mắt làm cho trôi đi hay sao.
Hai hàng nước mắt màu trắng nhàn nhạt đó chảy dài trên lớp makeup trông thật sự nực cười...
Đồng thời cô cũng có chút đau lòng cho mình.
Cái gì gọi là hiện thực, hiện thực chính là bạn trốn tránh được nhất thời lại không trốn tránh được một đời.
Giống như cô lúc này hận không thể lập tức ở trong nhà đóng cửa lại khóc một trận thật thống khoái.
Người đàn ông khiến cô đau lòng khiến cô đau khổ nên đối đãi giống như giấy vệ sinh, khi vứt đi phải không có chút do dự mới đúng.
Nhưng cô từ đầu đến cuối lại không làm được.
...
Đợi khi Lâm Thanh Mai đi ra khỏi nhà vệ sinh, cô đi đến chỗ Lưu Bảo Bảo đưa một chiếc thẻ ngân hàng có số dư 300 triệu của mình cho cô ấy.
“Xin lỗi Bảo Bảo, tớ vừa rồi nhận được điện thoại có chút chuyện gấp tớ bây giờ phải đi rồi, các cậu từ từ ăn, bữa này tớ mời...”
Lưu Bảo Bảo kinh ngạc nói: “Cậu và Lập Gia Khiêm có phải là nói rõ rồi không? Anh ta năm phút trước vừa rời khỏi, hơn nữa đã thanh toán rồi.”
Ánh mắt của Lâm Thanh Mai hơi khựng lại: “Không có, anh ta đi không có liên quan gì đến tớ cả...”
Một bữa cơm còn chưa ăn thì đã đi mất hai người.
Lưu Bảo Bảo ở lại ngược lại cũng rất vui, ít nhất Lập Tư Thần có thể một mình ở cùng cô, còn Lập Tư Thần thật ra rất muốn đi, nhưng nếu như ngay cả anh ta cũng đi rồi ít nhiều thiếu đi chút phong độ đàn ông.
...
Trên đường trở về, Lâm Thanh Mai không có vội đi xe taxi cũng không có đi xe buyt, cô một mình đi trên đường, muốn sắp xếp rõ ràng cảm xúc trong lòng.
Suy nghĩ quá nhập tâm lại không có chú ý đằng sau đã có ba học sinh nữa đi theo cô.
Khi qua đường, đèn giao thông chuyển thành đèn đỏ, Lâm Thanh Mai dừng bước chân, nhưng đằng sau đột nhiên truyền đến một lực đẩy.
Mắt thấy cơ thể của cô sắp đụng phải đầu ô tô đang đi tới, cánh tay của Lâm Thanh Mai bị một bàn tay mạnh mẽ của đàn ông nhanh chóng kéo ngược lại.
Cả người cô chui vào trong lòng của người đàn ông.
Người đàn ông mắng ba học sinh nữ đó: “Mấy đứa bị điên rồi sao? Mấy đứa như thế chính là phạm tội! Đừng tưởng mấy đứa là trẻ vị thành niên thì không làm gì được mấy đứa! Trên đời này còn có nơi gọi là trại giáo dưỡng có thể dạy dỗ các cô!”
Ba học sinh nữ nhìn người đàn ông vô cùng đẹp trai này còn chưa kịp say mê thì bị giọng quát của anh dọa khóc tại chỗ rồi.
Chuyện bọn họ vừa rồi cố ý va vào Lâm Thanh Mai không ngờ còn có nhân chứng sống!
“Anh đẹp trai, bọn em không phải là cố ý...”
“Đúng thế, bọn em vừa rồi chỉ là không cẩn thận! Chị, xin lỗi... chúng em xin lỗi chị!”
“Xin lỗi...”
Ba học sinh nữ có lẽ thật sự sợ rồi, vừa xin lỗi vừa khóc, ngộ nhỡ Lâm Thanh Mai thật sự bị xe đâm chết, tạo thành bi kịch không thể cứu vẫn, bọn họ chắc chắn hối hận không kịp.
Đầu óc của Lâm Thanh Mai còn hơi choáng váng, mùi hương quen thuộc trên người của người đàn ông khiến cô an tâm.
Cô thấy ba học sinh nữ đó khóc không ngừng, mà người đàn ông định báo cảnh sát xử lý, cô một tay đè ngón tay của anh lại, bình tĩnh nói: “Bỏ đi, để bọn chúng đi đi, em tin bọn chúng không cẩn thận thôi.”
Thấy ba học sinh nữ cũng chỉ tầm 15-16 tuổi, Lâm Thanh Mai đột nhiên nghĩ đến một loại khả năng.
Bọn họ rất có khả năng là fan của Tạ Bân.
Nếu không vô duyên vô cớ, thù hận ở đâu ra chứ?
Người đàn ông còn muốn tiếp xúc báo cảnh sát, ba sinh viên nữ đều quỳ xuống xin tha, người qua đường không biết sự thật bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ vào người đàn ông và Lâm Thanh Mai.
Cảm thấy cặp trai đẹp gái xinh này tại sao phải bắt nạt học sinh nữ như thế?
Nhưng kết quả người đàn ông vẫn là báo cảnh sát xử lý, cảnh sát sau khi hiểu sự tình thì dẫn ba học sinh nữ lên xe cảnh sát rời đi, còn chứng cứ trực tiếp lấy băng ghi hình trong camera giám sát là được rồi.
Người đàn ông nắm tay của Lâm Thanh Mai sải bước đi về phía trước, đi đường còn mắng cô ngủ ngốc.
Cuối cùng Lâm Thanh Mai quát một câu: “Này! Lập Gia Khiêm anh mắng xong chưa hả? Đừng tưởng vừa rồi đã cứu tôi thì có thể không kiêng nể gì mà mắng tôi!”
Lập Gia Khiêm hắt tay của cô ra, anh hôm nay luôn đội mũ, mặc bộ đồ thoải mái thật sự trẻ trung giống như sinh viên.
“Lâm Thanh Mai, em biết hành vi của ba sinh viên nữ đó vừa rồi có bao nhiêu độc ác không hả? Ngộ nhỡ hôm nay em xảy ra chuyện, lẽ nào bọn chúng không nên chịu trách nhiệm hình sự sao? Nếu như không phê bình dạy dỗ nghiêm khắc bọn chúng, sau này bọn chúng lại hại người khác thì phải làm sao?” Lập Gia Khiêm mặt mày lạnh băng ngữ khí u ám mà lạnh lùng.
Lời chất vấn của anh khiến Lâm Thanh Mai á khẩu không nói được gì, cô chính là người dễ mềm lòng, bây giờ bình tĩnh lại nghĩ loại ‘lòng dạ Bồ Tát’, ‘khoan dung vị tha’ vừa rồi của cô thật sự chính là vị tha ngu xuẩn!
Thấy sắc mặt của cô không tốt không nói một lời, anh biết Lâm Thanh Mai có ý thức phản tỉnh rồi.
Ngữ khí của Lập Gia Khiêm có hòa hoãn lại, bước tới nắm lại tay của cô: “Đi thôi, nơi này thật nóng.”
Sau khi đi ra ngoài được hai phút, Lâm Thanh Mai mới bất tri bất giác nhìn sang bàn tay lớn nắm lấy bàn tay của cô, cô không hiểu sao hai người lại ở cùng nhau không rõ ràng như thế...
Cô muốn thoát khỏi bàn tay của người đàn ông đó, nhưng Lập Gia Khiêm lại sống chết nắm chặt tay của cô không chịu buông.
Mãi đến khi anh nhìn thấy một rạp chiếu phim, Lập Gia Khiêm lấy chiếc kính râm gài ở túi quần đeo lên mặt, sau đó mở miệng nói: “Đi mệt rồi, chúng ta vào trong xem phim.”
“...”
Lâm Thanh Mai không tình nguyện đi đằng sau anh lên tiếng kháng nghị: “Xem phim gì chứ! Chúng ta đâu phải đang hẹn hò! Chúng ta đã không còn quan hệ gì rồi, được chưa hả?”
Nếu như nói không đồng cảm, dường như thể hiện rõ cô không có lòng đồng cảm.
Nếu như nói đồng cảm, thứ mà người đàn ông như Lập Gia Khiêm không cần nhất chính là sự đồng cảm.
Cô bỗng đứng dậy ngoảnh đầu đi: “Xin lỗi, hình như có thứ gì cộm trong mắt tôi, tôi đi vào nhà vệ sinh...”
Đợi sau khi Lâm Thanh Mai lần nữa đi vào trong nhà vệ sinh, Lập Gia Khiêm cũng đứng dậy đi thẳng về phía nhà vệ sinh.
Lập Tư Thần và Lưu Bảo Bảo vẫn ngồi trên ghế đưa mắt nhìn nhau.
...
Trong con đường đi qua nhà vệ sinh, Lâm Thanh Mai bị Lập Gia Khiêm ép dựa vào tường, nhịp tim của cô đập nhanh hơn, gương mặt thẹn thùng đỏ ửng.
Mấy ngày không có tiếp xúc thân mật với anh rồi, lúc này cô không biết Lập Gia Khiêm là có ý gì.
“Anh Lập, xin anh tránh ra.” Cô tận khả năng bình tĩnh mà nói, thật ra cô rất căng thẳng cả người không dám nhúc nhích.
Lập Gia Khiêm ép sát người cách cô rất gần, mặt của cô chỉ cần hơi ngước lên, đỉnh đầu của cô sẽ chạm vào cằm của anh.
“Em vừa rồi là đang buồn vì anh sao?” Anh cúi đầu khẽ hỏi.
Lâm Thanh Mai không dám nhìn anh: “Không có...”
Anh hừ lạnh một tiếng: “Vậy em khóc cái gì chứ?”
“Em nghĩ tới vài chuyện buồn.” Cô tùy ý bịa ra một lý do.
Lập Gia Khiêm một tay giữ lấy gương mặt nhỏ của cô, cưỡng ép cô ngẩng đầu lên, ánh mắt của anh sẫm mà lạnh lẽo: “Nghĩ tới chuyện ba anh kêu em rời xa anh sao?”
Cô trầm mặc không nói, nước mắt trong mắt dần dần tuôn ra, sự tức giận dần dần dâng lên.
Chuyện của ngày hôm đó cô sao có thể quên đi được!
Vẻ mặt của cô khiến Lập Gia Khiêm bỗng bật cười thành tiếng: “Nếu đã không cam tâm như thế thì em nên ở lại bên cạnh anh. Một ông già tùy tiện nói em vài câu thì đã dọa em chạy rồi, Lâm Thanh Mai em thật sự là có bản lĩnh đấy.”
“Lời anh nói ngược lại dễ dàng! Bảo em ở lại bên cạnh anh tiếp tục làm người tình bí mật của anh sao? Anh không sợ vợ chưa cưới của anh biết sao?” Trong ngữ khí của Lâm Thanh Mai thấp thoáng sự châm chọc và ủy khuất.
Nghĩ tới anh có vợ chưa cưới mà cô trước đó lại không biết chuyện này, trong lòng Lâm Thanh Mai vừa tức giận vừa đau nhói.
Tùy tiện nói vài câu thì cô bị khơi lên cảm xúc, chỗ sâu thẳm trong lòng của Lập Gia Khiêm bỗng có chút thất vọng.
Người phụ nữ như Lâm Thanh Mai rốt cuộc là quá đơn giản rồi.
Nếu như để cô đi vào trong thế giới thật sự của anh, cô không biết sẽ ‘chết’ thảm cỡ nào...
Lập Gia Khiêm lập tức buông cằm của cô ra, vẻ mặt của anh lạnh băng mang theo ánh mắt phức tạp rời khỏi.
Còn Lâm Thanh Mai đứng ở đó mặt mày tiếc nuối, một tia hạnh phúc cuối cùng trong đáy lòng cô cũng mất rồi.
Nếu như lời của Lập Kỳ Sơn và Bạch Cảnh Thụy còn chưa đủ khiến cô thật sự tin, vậy sự trầm mặc vừa rồi của Lập Gia Khiêm chính là đáp án của anh.
Anh thật sự có vợ chưa cưới, cho nên anh cũng sẽ có buổi tiệc đính hôn đó.
Lâm Thanh Mai nhìn chính mình trong gương, loại mascara không thấm nước gì đó, chuốt lên không phải vẫn bị nước mắt làm cho trôi đi hay sao.
Hai hàng nước mắt màu trắng nhàn nhạt đó chảy dài trên lớp makeup trông thật sự nực cười...
Đồng thời cô cũng có chút đau lòng cho mình.
Cái gì gọi là hiện thực, hiện thực chính là bạn trốn tránh được nhất thời lại không trốn tránh được một đời.
Giống như cô lúc này hận không thể lập tức ở trong nhà đóng cửa lại khóc một trận thật thống khoái.
Người đàn ông khiến cô đau lòng khiến cô đau khổ nên đối đãi giống như giấy vệ sinh, khi vứt đi phải không có chút do dự mới đúng.
Nhưng cô từ đầu đến cuối lại không làm được.
...
Đợi khi Lâm Thanh Mai đi ra khỏi nhà vệ sinh, cô đi đến chỗ Lưu Bảo Bảo đưa một chiếc thẻ ngân hàng có số dư 300 triệu của mình cho cô ấy.
“Xin lỗi Bảo Bảo, tớ vừa rồi nhận được điện thoại có chút chuyện gấp tớ bây giờ phải đi rồi, các cậu từ từ ăn, bữa này tớ mời...”
Lưu Bảo Bảo kinh ngạc nói: “Cậu và Lập Gia Khiêm có phải là nói rõ rồi không? Anh ta năm phút trước vừa rời khỏi, hơn nữa đã thanh toán rồi.”
Ánh mắt của Lâm Thanh Mai hơi khựng lại: “Không có, anh ta đi không có liên quan gì đến tớ cả...”
Một bữa cơm còn chưa ăn thì đã đi mất hai người.
Lưu Bảo Bảo ở lại ngược lại cũng rất vui, ít nhất Lập Tư Thần có thể một mình ở cùng cô, còn Lập Tư Thần thật ra rất muốn đi, nhưng nếu như ngay cả anh ta cũng đi rồi ít nhiều thiếu đi chút phong độ đàn ông.
...
Trên đường trở về, Lâm Thanh Mai không có vội đi xe taxi cũng không có đi xe buyt, cô một mình đi trên đường, muốn sắp xếp rõ ràng cảm xúc trong lòng.
Suy nghĩ quá nhập tâm lại không có chú ý đằng sau đã có ba học sinh nữa đi theo cô.
Khi qua đường, đèn giao thông chuyển thành đèn đỏ, Lâm Thanh Mai dừng bước chân, nhưng đằng sau đột nhiên truyền đến một lực đẩy.
Mắt thấy cơ thể của cô sắp đụng phải đầu ô tô đang đi tới, cánh tay của Lâm Thanh Mai bị một bàn tay mạnh mẽ của đàn ông nhanh chóng kéo ngược lại.
Cả người cô chui vào trong lòng của người đàn ông.
Người đàn ông mắng ba học sinh nữ đó: “Mấy đứa bị điên rồi sao? Mấy đứa như thế chính là phạm tội! Đừng tưởng mấy đứa là trẻ vị thành niên thì không làm gì được mấy đứa! Trên đời này còn có nơi gọi là trại giáo dưỡng có thể dạy dỗ các cô!”
Ba học sinh nữ nhìn người đàn ông vô cùng đẹp trai này còn chưa kịp say mê thì bị giọng quát của anh dọa khóc tại chỗ rồi.
Chuyện bọn họ vừa rồi cố ý va vào Lâm Thanh Mai không ngờ còn có nhân chứng sống!
“Anh đẹp trai, bọn em không phải là cố ý...”
“Đúng thế, bọn em vừa rồi chỉ là không cẩn thận! Chị, xin lỗi... chúng em xin lỗi chị!”
“Xin lỗi...”
Ba học sinh nữ có lẽ thật sự sợ rồi, vừa xin lỗi vừa khóc, ngộ nhỡ Lâm Thanh Mai thật sự bị xe đâm chết, tạo thành bi kịch không thể cứu vẫn, bọn họ chắc chắn hối hận không kịp.
Đầu óc của Lâm Thanh Mai còn hơi choáng váng, mùi hương quen thuộc trên người của người đàn ông khiến cô an tâm.
Cô thấy ba học sinh nữ đó khóc không ngừng, mà người đàn ông định báo cảnh sát xử lý, cô một tay đè ngón tay của anh lại, bình tĩnh nói: “Bỏ đi, để bọn chúng đi đi, em tin bọn chúng không cẩn thận thôi.”
Thấy ba học sinh nữ cũng chỉ tầm 15-16 tuổi, Lâm Thanh Mai đột nhiên nghĩ đến một loại khả năng.
Bọn họ rất có khả năng là fan của Tạ Bân.
Nếu không vô duyên vô cớ, thù hận ở đâu ra chứ?
Người đàn ông còn muốn tiếp xúc báo cảnh sát, ba sinh viên nữ đều quỳ xuống xin tha, người qua đường không biết sự thật bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ vào người đàn ông và Lâm Thanh Mai.
Cảm thấy cặp trai đẹp gái xinh này tại sao phải bắt nạt học sinh nữ như thế?
Nhưng kết quả người đàn ông vẫn là báo cảnh sát xử lý, cảnh sát sau khi hiểu sự tình thì dẫn ba học sinh nữ lên xe cảnh sát rời đi, còn chứng cứ trực tiếp lấy băng ghi hình trong camera giám sát là được rồi.
Người đàn ông nắm tay của Lâm Thanh Mai sải bước đi về phía trước, đi đường còn mắng cô ngủ ngốc.
Cuối cùng Lâm Thanh Mai quát một câu: “Này! Lập Gia Khiêm anh mắng xong chưa hả? Đừng tưởng vừa rồi đã cứu tôi thì có thể không kiêng nể gì mà mắng tôi!”
Lập Gia Khiêm hắt tay của cô ra, anh hôm nay luôn đội mũ, mặc bộ đồ thoải mái thật sự trẻ trung giống như sinh viên.
“Lâm Thanh Mai, em biết hành vi của ba sinh viên nữ đó vừa rồi có bao nhiêu độc ác không hả? Ngộ nhỡ hôm nay em xảy ra chuyện, lẽ nào bọn chúng không nên chịu trách nhiệm hình sự sao? Nếu như không phê bình dạy dỗ nghiêm khắc bọn chúng, sau này bọn chúng lại hại người khác thì phải làm sao?” Lập Gia Khiêm mặt mày lạnh băng ngữ khí u ám mà lạnh lùng.
Lời chất vấn của anh khiến Lâm Thanh Mai á khẩu không nói được gì, cô chính là người dễ mềm lòng, bây giờ bình tĩnh lại nghĩ loại ‘lòng dạ Bồ Tát’, ‘khoan dung vị tha’ vừa rồi của cô thật sự chính là vị tha ngu xuẩn!
Thấy sắc mặt của cô không tốt không nói một lời, anh biết Lâm Thanh Mai có ý thức phản tỉnh rồi.
Ngữ khí của Lập Gia Khiêm có hòa hoãn lại, bước tới nắm lại tay của cô: “Đi thôi, nơi này thật nóng.”
Sau khi đi ra ngoài được hai phút, Lâm Thanh Mai mới bất tri bất giác nhìn sang bàn tay lớn nắm lấy bàn tay của cô, cô không hiểu sao hai người lại ở cùng nhau không rõ ràng như thế...
Cô muốn thoát khỏi bàn tay của người đàn ông đó, nhưng Lập Gia Khiêm lại sống chết nắm chặt tay của cô không chịu buông.
Mãi đến khi anh nhìn thấy một rạp chiếu phim, Lập Gia Khiêm lấy chiếc kính râm gài ở túi quần đeo lên mặt, sau đó mở miệng nói: “Đi mệt rồi, chúng ta vào trong xem phim.”
“...”
Lâm Thanh Mai không tình nguyện đi đằng sau anh lên tiếng kháng nghị: “Xem phim gì chứ! Chúng ta đâu phải đang hẹn hò! Chúng ta đã không còn quan hệ gì rồi, được chưa hả?”
Bình luận truyện