Cạm Bẫy Tổng Tài

Chương 171: Đều là kẻ điên



Biểu cảm của Hạ Thiên bỗng nhiên thay đổi, cô ta có chút đắc ý nói: “Những người phụ nữ kia chỉ ở bên anh ấy một lần, tôi không cần phải ra tay. Nhưng có một người phụ nữ tôi phải giết chết."

Đáy mắt của cô ta dâng lên một sự sâu chán ghét và phỉ nhổ rất sâu: “Đồ chết tiệt này thế mà lại lớn lên giống tôi? Tôi đã cảnh cáo cô ta đừng dây dưa với Lập Gia Khiêm nữa! Nhưng cô ta không nghe, cho dù có bạn trai rồi còn đi quấy rối Lập Gia Khiêm, đồ chết tiệt như cô ta không nên sống sót ở trên thế giới!”

Không nhìn ánh mắt hoảng sợ của Lâm Thanh Mai, trong lòng Hạ Thiên đã đạt được càng nhiều sự thỏa mãn, loại tra tấn không cần tác động lên thân thể, chỉ cần tạo áp lực trên tinh thân này, liền có thể có hiệu quả lớn nhất, khiến cho Hạ Thiên rất có cảm giác thành tựu!

Ở trong mắt Hạ Thiên, đây là một loại phương thức tra tấn cao cấp nhất, sẽ khiến cho người ta sinh ra cảm giác sợ hãi thật sâu đối với cô ta.

Đồng thời cô ta cũng cảm thấy chính mình là chúa tể quản lý sự sống của người khác!

Cuối cùng cô ta từ người bị hại trong quá khứ người biến thành người tra tấn.

Hạ Thiên đạt được tâm lý biến thái vặn vẹo mới, triệt để biến thành một con quỷ tàn bạo.

“Lâm Thanh Mai, cô biết không? Hóa ra một người cắt cổ tay tự sát có thể chảy ra nhiều máu như vậy, tình trạng đó thật đẹp... Lúc ấy tôi đã chụp một đống ảnh chụp lưu niệm, cô có muốn nhìn hay không?”

Nhìn qua nụ cười sáng lạn như ma quỷ của Hạ Thiên, Lâm Thanh Mai theo bản năng lùi về sau, vẫn luôn lùi đến vũ khí của Kiệt chống ở phía sau lưng cô, cô mới không thể lùi lại được nữa.

Sắc mặt của Lâm Thanh Mai trắng bệch nói một câu: “Cô thật sự là một kẻ điên.”

“Ha ha ha, kẻ điên cũng tốt, bệnh tâm thần cũng được, dù sao tôi cũng có được vui vẻ mà tôi chưa từng có! Cô sẽ không hiểu loại cảm giác đem cuộc sống của người khác bóp chết trong lòng bàn tay kia, khiến cho người ta nhiệt huyết phấn khởi đến mức nào đâu, quả thực so với ma tuý còn kích thích hơn gấp trăm lần!”

Tiếng cười điên cuồng của Hạ Thiên khiến cho Lâm Thanh Mai thực sự sợ hãi, thân thể của cô có chút run rẩy, hai cánh tay theo bản năng đặt ở trên bụng, cô không dám tưởng tượng nếu như sau khi con của cô sinh ra, bị loại tội phạm giết người này nuôi dưỡng lớn lên thì sẽ có hậu quả gì...

Trong lòng Lâm Thanh Mai có vô số tiếng kêu khẩn cầu Lập Gia Khiêm có thể mau chóng cứu cô ra ngoài!

Nếu như không thể, cô cũng chỉ có thể tự cứu lấy mình.

Hạ Thiên cực kỳ hưởng thụ Lâm Thanh Mai từ trạng thái tỉnh táo biến thành e ngại cô ta như bây giờ, cô ta cảm giác được mình tồn tại như thân chết.

“Lâm Thanh Mai, chuyện xưa của tôi còn chưa nói xong đâu, cô còn nhớ rõ chuyện cô bị hạ độc không? Thông qua Kiệt, tôi hỏi thăm được tâm lý của bạn gái người bạn Nhậm Bách của Lập Gia Khiêm có vấn đề, tôi liền gửi tin tức giả liên quan đến cô, phản ứng của cô ta thật sự làm cho tôi cảm thấy vui mừng, thế mà lại phái người hạ độc cô... Đáng tiếc, vận khí của cô không tệ, tránh được một kiếp."

Hai mắt Lâm Thanh Mai mở to: “Lại là cô!”

Hóa ra ở thời điểm đó cô đã bị người ta để mắt tới!

Phía sau vẫn luôn có người phụ nữ đáng sợ như thế nhìn chằm chằm, hiện tại chỉ ngẫm lại, Lâm Thanh Mai đều cảm giác được tay chân lạnh buốt.

“Nhất định bây giờ cô rất hiếu kì, vì sao về sau tôi không tiếp tục ra tay với cô một lần nữa, nguyên nhân rất đơn giản, tôi cũng sợ Lập Gia Khiêm sẽ điều tra được đến trên đầu của tôi, vậy sẽ không còn gì để chơi nữa. Cho nên về sau tôi chỉ bí mật quan sát cô, vẫn thông qua con mắt của Kiệt..." Biểu cảm của Hạ Thiên dường như có chút tiếc nuối, giống như đã bỏ qua không ít trò hay.

Lâm Thanh Mai biết rõ người điên này, đã sớm không còn lý trí để nói nữa, có thể liên tiếp làm ra loại chuyện thương thiên hại lý này, sâu trong linh hôn Hạ Thiên đã sớm không còn sự lương thiện!

Nhưng cô vẫn muốn thử một chút: “Cô vẫn luôn để cho mình sống ở thế giới bên trong như vậy, cô có cảm thấy vui vẻ chân chính không? Thu tay lại đi, đi tự thú, không cần tiếp tục đi về phía con đường tự hủy vạn kiếp không thể ngóc đầu lên được nữa...”

Hạ Thiên tức giận đỏ mắt cắt ngang lời cô: “Đủ rồi! Lâm Thanh Mai, cô thật sự là quá ngây thơ! Cô cho rằng chuyện cho tới bây giờ tôi có thể quay đầu sao? Từ khi tôi bị ba tên súc sinh kia chà đạp trở đi, nhân sinh của tôi đã không còn đường rút lui!”

Ý thức được hình như mình có chút thất thố, cô ta điều chỉnh một chút để cảm xúc bình tĩnh nói: “Sau khi ba tên súc sinh kia ra khỏi tù, tôi đã tìm được bọn họ, Kiệt đã giúp tôi không ít việc, phân thây vứt xác đều phí không ít tâm tư.”

Hạ Thiên hời hợt nói mấy câu, khiến cho Lâm Thanh Mai chấn kinh lùi về phía bên cạnh, cô hoảng sợ nhìn về phía Kiệt.

Dù thế nào Lâm Thanh Mai cũng không nghĩ ra, Kiệt đã làm vệ sĩ cho cô một thời gian, lại là tội phạm giết người!

“Mấy người... Điên rồi! Mấy người đều là kẻ điên...” Lâm Thanh Mai run rẩy nói ra câu nói này, cô không nghĩ ra nhiều từ ngữ hơn đế hình dung hành vi điên cuồng đáng sợ của bọn họ.

Người bình thường đã không thể lý giải nổi.

Hành vi của Hạ Thiên và Kiệt, từ đầu đến cuối đều khiến tam quan Lâm Thanh Mai chao đảo!

Giờ phút này cô còn có thể đứng tại chỗ, không đến mức bị dọa ngồi liệt ở trên mặt đất đã là rất tốt rồi.

Ngay khi cảm xúc của Lâm Thanh Mai đã hỗn loạn đến mức không chịu nối, hơn nữa cảm giác muốn ói, Kiệt vẫn luôn trầm mặc không nói lại nói một câu: “Hạ Thiên, đừng nói nữa, cô ép cô ta bị điên rồi, vạn nhất sinh ra đứa trẻ có tỉnh thân không bình thường vậy thì đã khác với dự tính ban đầu của cô."

Lời của anh ta khiến cho Lâm Thanh Mai hoàn toàn hiểu Kiệt đã trở thành tội phạm giết người lãnh huyết vô tình, cũng hoàn toàn bỏ suy nghĩ chờ mong về anh ta.

Lâm Thanh Mai có một nháy mắt còn hi vọng xa vời rằng Kiệt sẽ có lương tâm thả cô ra...

Hiện tại xem ra, cái hi vọng này là số không.

Hạ Thiên hướng về phía Kiệt nháy mắt mấy cái: “Em biết rồi, anh yêu, anh yên tâm, em còn muốn cho Lâm Thanh Mai ngoan ngoãn sinh con của chúng ta! sẽ không ép cô ta bị điên, huống chi chúng ta cũng không tra tấn cô ta.”

Kiệt không nói chuyện, nhưng ánh mắt nhìn về phía Hạ Thiên rất cưng chiều, anh ta vẫn giơ vũ khí về phía Lâm Thanh Mai nói: “Đi thôi, tôi dẫn cô đi đến gian phòng của cô.”

Ánh mắt Lâm Thanh Mai hoảng sợ cảnh giác nhìn anh ta, thân thể không khống chế được, tiếp tục lùi về phía sau.

Hai đầu lông mày của Kiệt có chút không kiên nhẫn: “Cô Lâm, tôi không thích nói to gọi nhỏ với cô, nếu như cô có thể ít mang phiền phức đến cho tôi, tôi cũng sẽ tận lực không làm phiền cô.”

“Kiệt, chỉ cần anh thả tôi ra, tôi sẽ bảo Lập Gia Khiêm tha cho anh!” Lâm Thanh Mai không nhịn được xin giúp đỡ nói, có lẽ ở sâu trong nội tâm của cô đối Kiệt vẫn còn ảo tưởng.

Kiệt còn chưa nói chuyện, Hạ Thiên bước nhanh lên phía trước, hung hăng cho Lâm Thanh Mai một bàn tay!

“Lâm Thanh Mai, không cho phép cô cầu xin với người đàn ông của tôi! Nếu như tôi lại nghe thấy một lần nữa, tôi sẽ không chút do dự giết chết cô! Cô cũng biết là tôi đã giết nhiêu người như vậy, đừng tưởng rằng tôi đang nói đùa!”

Lâm Thanh Mai ôm mặt không nói gì, hàm răng của cô cọ vào khoang miệng, khóe miệng chảy ra một vệt máu.

Hạ Thiên lạnh lẽo nghiêm mặt nói: “Nói thực ra, trước mắt tôi không có suy nghĩ muốn giết chết cô, tôi chỉ cần con của cô! Chờ sau khi cô bình an sinh con ra, có lẽ tôi sẽ cân nhắc thả cô ra! Nếu như cô dám vụng trộm khiến đứa trẻ bị sảy thai, thì đối với tôi, cô sẽ không còn chút giá trị nào, tôi sẽ lập tức giết chết cô! Hơn nữa tôi còn có thể cùng Kiệt đi ám sát Lập Gia Khiêm! Cô suy nghĩ thật kỹ đi!”

Cô ta quay người rời đi vừa đi vừa nói: “Kiệt, anh mang cô ta đi đi”

Kiệt không nói gì, mặt không thay đổi dùng vũ khí chỉ về phía Lâm Thanh Mai, Lâm Thanh Mai không dám lãng phí thời gian nữa, cô đi về phía trước.

Mười phút sau, Lâm Thanh Mai bị giam vào một phòng ngủ có cửa sắt thật dày, có chỗ để nằm, còn có một cái phòng tắm chật hẹp, bên trong chỉ có một cái bồn cầu cùng một vòi sen để tắm rửa.

Căn phòng như vậy không khác gì nhà tù!

Lời cảnh cáo của Hạ Thiên vẫn còn ở bên tai của Lâm Thanh Mai, trong lúc đóng cánh cửa sắt, Kiệt nhìn cô một cái.

Lâm Thanh Mai cảm nhận được ánh mắt của anh ta, cũng ngước mắt nhìn, bên trong tròng mắt đen không hề có tình cảm nào của Kiệt giống như đã là một linh hồn khác.

Hoàn toàn không còn là Kiệt trong quá khứ mà Lâm Thanh Mai quen biết,

Có lẽ, Kiệt vẫn luôn là người như vậy, chỉ là Lâm Thanh Mai chưa hề chân chính phát hiện anh ta khác với người bình thường.

“Cô Lâm, Hạ Thiên chỉ muốn thỏa mãn nguyện vọng làm mẹ, hi vọng cô có thể phối hợp, tôi có thể cam đoan một điều, chờ sau khi cô sinh con ra, tôi sẽ để Hạ Thiên thả cô đi ”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện