Cạm Bẫy Tổng Tài

Chương 181: Ông ấy là ba con



Lời của Đông Phương Trực rất có tác dụng.

Lâm Thanh Mai bắt đầu hít thở sâu, nói thầm trong đầu: Bình tĩnh... phải thật bình tĩnh! Mình phải khoẻ lại! Mình muốn đi tìm con trai... Mình phải điều trị cho thật tốt...

Lâm Thanh Mai tự thuyết phục bản thân trong mười phút, trong lòng thầm lặp lại những lý do quan trọng khiến cô trở nên dũng cảm hơn.

Dần dần, nhịp tim của cô trở lại bình thường.

Đèn đỏ của máy theo dõi nhịp tim tắt, đèn xanh lại sáng lên.

Mặc dù vẻ mặt của Đông Phương Trực không thay đổi nhiều, nhưng trong lòng vẫn âm thầm đổ mồ hôi.

Anh ta suy nghĩ một lúc rồi nói: “Có muốn tôi thông báo cho gia đình của cô trước không? Để họ tới thăm cô?”

Lâm Thanh Mai thốt lên: “Đừng.”

Nếu là cô của quá khứ, cô đương nhiên muốn gặp người nhà, để họ không phải lo lắng.

Nhưng hiện tại, bộ dạng cô thế này, cô không có dũng khí đối mặt với họ, ít nhất trước mắt cô còn chưa chuẩn bị tâm lý.

Nếu người nhà nhìn thấy cô, chỉ càng đau lòng hơn mà thôi.

Họ đau lòng, cô cũng đau lòng theo, chẳng phải sẽ làm gia tăng gánh nặng tình cảm trong lòng nhau sao?

“Dáng vẻ của tôi bây giờ không muốn gặp họ...” Lâm Thanh Mai giải thích.

Đông Phương Trực không lên tiếng, anh ta đương nhiên hiểu được nỗi băn khoăn của cô.

Anh ta đổi chủ đề: “Cô đói không? Để tôi bảo y tá chuẩn bị đồ ăn riêng cho cô.”

Đợi mười giây, Lâm Thanh Mai vẫn không lên tiếng, ngay khi Đông Phương Trực định hỏi lại lần hai, cô đột nhiên ngước mắt nhìn anh ta, chân thành nói: “Cảm ơn anh Đông Phương, cảm ơn anh đã cứu tôi.”

Khả năng tương tác xã hội của cô trở lại khiến Đông Phương Trực nhẹ nhõm hơn, mặc dù chỉ là một thay đổi nhỏ, nhưng trạng thái tinh thần của Lâm Thanh Mai kiên cường hơn so với anh ta nghĩ.

“Tôi rất vui vì cô có thể đối mặt với hoàn cảnh hiện tại của mình, Lâm Thanh Mai, tôi cũng không phải một bác sĩ biết an ủi bệnh nhân, tôi không nói được những lời dễ nghe, nhưng có một điều tôi muốn nói với cô, nếu cô đủ mạnh mẽ, trái tim đủ kiên cường thì sẽ rất nhanh bình phục, như vậy tôi cũng đủ tự tin có thể chữa khỏi cho cô!” Đông Phương Trực rất ít khi hứa hẹn với người khác, đây chính là người phụ nữ anh ta chính tay cứu sống, từng phút trôi qua, khát vọng chữa lành cho cô càng trở nên mãnh liệt.

Anh ta cảm thấy nếu Lâm Thanh Mai rời khỏi Vườn Địa Đàng trong tình trạng mặt mũi không lành lặn, anh ta sẽ cảm thấy đây là vết nhơ trong sự nghiệp phẫu thuật thẩm mỹ của mình.

Chẳng phải chỉ là một người phụ nữ bị huỷ dung thôi sao, chẳng lẽ anh ta không cứu nổi?

“Anh Đông Phương, cảm ơn anh đã đồng ý giúp tôi, có thể hiện tại tôi không có gì cả, cũng không muốn cho người nhà biến tình trạng của tôi, nên tôi không thể chi trả tiền thuốc men... Như vậy, anh vẫn tiếp tục điều trị cho tôi chứ?” Lời nói của Lâm Thanh Mai vô cùng phải phép, chỉ bình tĩnh nói rõ sự tình, không cố ý cầu xin sự thương xót.

Câu nói của Lâm Thanh Mai khiến Đông Phương Trực không khỏi bật cười: “Ha ha ha, thật buồn cười, tôi vì tiền mới cứu cô sao, cô cũng coi thường tôi quá rồi... Cô có biết nhiều người bỏ hàng chục tỷ để tôi động dao kéo lên khuôn mặt họ không! Nhưng lúc còn trẻ tôi đã chơi đủ rồi, tiền tôi không thiếu, tôi không phẫu thuật chỉnh hình tám năm nay rồi!”

“Nhưng với cô, tôi phá lệ!”

Câu nói của anh ta khiến Lâm Thanh Mai kinh hãi, cô nói: “Mặt tôi cần phẫu thuật chỉnh hình sao? Vậy sau này mặt tôi còn giống như trước kia không?”

Đông Phương Trực không chút nghĩ ngợi, nói: “Cô nói đùa gì vậy? Mặt cô đã bị huỷ thành như thế, làm sao mà khôi phục được hình dáng nữa? Tôi chỉ có thể cam đoan cô nhất định sẽ xinh đẹp, nhưng sẽ không giống cô trước kia, dù sao tôi cũng là bác sĩ chứ không phải ảo thuật gia.”

Lời nói của anh ta khiến thực tế càng trở nên tàn khốc, nhưng nó là sự thật, Lâm Thanh Mai không phải không hiểu, chỉ là cô vẫn chưa thể tiếp nhận nổi.

Nỗi thất vọng trong lòng cô trào dâng còn cao hơn cả ngọn sóng, trái tim cô bắt đầu khô héo từ lâu, vốn tưởng rằng sau khi trải qua chuyện này cô sẽ phát điên...

Nhưng không hề, cô càng cảm thấy ý thức của mình trở nên tỉnh táo.

Ngay cả ý định tự sát cũng không có, mặc dù cảm giác tự do được đánh đổi bằng nỗi đau mất đi hình dạng ban đầu, nhưng bản năng sinh tồn của con người thường mạnh mẽ hơn họ tưởng.

Con trai cô đã chào đời, dù chưa được tận mắt chứng kiến nhưng không thể phủ nhận một điều rằng, cô đã lên chức mẹ.

Dù thế nào đi chăng nữa, cô cũng phải tìm được con trai!

“Anh Đông Phương, liệu tôi có thể nhờ anh giúp một chuyện được không?” Tâm trạng của Lâm Thanh Mai dần dần thay đổi thành một người bình thường.

Có thể nói, loại kiên cường này khiến người ta kinh ngạc.

Nhưng Lâm Thanh Mai không còn sự lựa chọn nào khác.

Những lý do không giết được cô sẽ trở thành sức mạng giúp cô sống tiếp...

“Cô cứ nói, nếu như làm được tôi sẽ giúp.” Đông Phương Trực không còn tính đến nguyên tắc vốn có của mình, dù sao chuyện của người phụ nữ này, giúp được gì thì giúp, coi như hành thiện tích đức đi.

Lâm Thanh Mai chân thành nhìn anh ta, nói: “Anh có thể giả làm bạn học cấp một của tôi được không? Tôi muốn anh gọi điện cho mẹ tôi, tôi muốn hỏi bà ấy một số chuyện...”

Sau đó cô nói cho anh ta một số chuyện, Đông Phương Trực nghiêm túc lắng nghe rồi ghi nhớ trong lòng.

“Được, vậy có tin gì tôi sẽ báo cho cô.” Anh ta rời đi, định làm theo những gì Lâm Thanh Mai nói.

Nhìn bóng lưng rời đi của Đông Phương Trực, Lâm Thanh Mai cao giọng nói: “Cám ơn anh!”

Đông Phương Trực quay lại, cười một cái điên đảo chúng sinh: “Cô mau khoẻ lại chính là báo đáp tôi...”

...

Tám giờ tối, một tiệc cưới đơn giản được tổ chức trong biệt thự mới của Trần Hoàng Khôi.

Chú rể: Trần Hoàng Khôi.

Cô dâu: Đồng Dao.

Chỉ mới năm tháng trước, Trần Hoàng Khôi và Đồng Dao thường xuyên liên lạc, hai người nhanh chóng nảy sinh tình cảm rồi tiến đến xác lập quan hệ yêu đương.

Hôm nay là đám cưới của Trần Hoàng Khôi và Đồng Dao, Đồng Dao đã quay lại nhận ba mẹ ruột, Lâm Tường và Vương Lệ Hằng.

Chuyện năm đó Trần Hoàng Khôi đã điều tra rõ, tất cả sự thật đã được đưa ra ánh sáng.

Thì ra lúc Đồng Dao sinh ra, tim cô ta đã không đập trong một phút đầu. Lúc đó chủ nhiệm Chu và y tá phụ trách đỡ đẻ đang lén bán trẻ sơ sinh, thấy Đồng Dao sinh ra có vấn đề nên nổi lòng tham, sau khi được Lâm Tường cho phép, chủ nhiệm Chu bảo y tá bế đứa bé đi xử lý.

Sau khi Đồng Dao may mắn được cứu sống, cô ta bị bán cho một kẻ buôn người.

Năm đó, Đồng Dao bị bán qua tay nhiều người, vì là con gái nên không được người ở quê ưa thích, cuối cùng cô ta bị bán cho ba nuôi họ Đồng.

Ông Đồng sợ Đồng Dao khi lớn lên sẽ đi tìm người thân, nên đã ích kỷ bí mật nuôi dưỡng cô ta, cuối cùng nhờ có sự can thiệp của Trần Hoàng Khôi, cuộc đời của Đồng Dao đã sang trang mới.

Đồng Dao tiếp xúc với Trần Hoàng Khôi không bao lâu, ông Đồng đã phát hiện mục đích thực sự của anh ta, ra sức ngăn cản Đồng Dao ở bên Trần Hoàng Khôi.

Tuy nhiên có lẽ do tâm không ở nhà họ Đồng, trái tim của Đồng Dao luôn hướng về phía Trần Hoàng Khôi, cô ta còn trốn đi vài lần khiến ông Đồng tức giận ngã bệnh.

Không bao lâu, ông Đồng qua đời.

Có lẽ người sắp chết thì nói điều thiện, ông Đồng nói mình có lỗi với Đồng Dao, hi vọng sau này cô ta sống tốt, nói rằng cô không phải họ Đồng.

Vợ ông Đồng mất sớm, ông Đồng mắc bệnh hiếm muộn, nên không có đứa con nào, cuối cùng toàn bộ tài sản đều để lại cho Đồng Dao.

Của hồi môn hậu hĩnh của Đồng Dao khiến Trần Hoàng Khôi như vớ được báu vật.

Trừ việc Đồng Dao từ nhỏ đã hơi đen ra, dung mạo của cô ta giống hệt Lâm Thanh Mai, hai người đều có phong thái quyến rũ, hơn nữa Đồng Dao đối với Trần Hoàng Khôi nói gì nghe nấy.

Không lâu sau, khi Trần Hoàng Khôi cầu hôn, Đồng Dao vui mừng đồng ý.

Khi Vương Lệ Hằng và Lâm Tường biết đã muộn, cô con gái thất lạc đã sớm bí mật kết hôn với con rể cũ.

Những chuyện sai trái của Trần Hoàng Khôi, Vương Lệ Hằng và Lâm Tường đều giúp anh ta che giấu vì sợ làm con gái Đồng Dao lo lắng.

Nếu không phải Đồng Dao đã mang thai hơn một tháng, sợ rằng Vương Lệ Hằng đã ngăn cản Đồng Dao, trên thế giới còn bao nhiêu đàn ông tốt, tại sao cứ phải đâm đầu vào Trần Hoàng Khôi cơ chứ?

“Mẹ, anh Hoàng Khôi đang dâng trà cho mẹ kìa!” Đồng Dao nhắc nhở bà Vương Lệ Hằng.

Vương Lệ Hằng từ trong suy nghĩ hồi tỉnh, hơi lúng túng nói: “Xin lỗi, vừa rồi mẹ có chút thất thần...”

Trần Hoàng Khôi mặc vest chú rể bảnh bao, gương mặt rạng rỡ, nói: “Mẹ, con biết dạo này mẹ thức khuya đan áo len cho đứa bé, rất vất vả, nhưng bây giờ áo trẻ em bên ngoài bán rất nhiều, chúng ta cứ đi mua là được...”

“Hoàng Khôi, đừng nói thế, mẹ cũng là có ý tốt, chúng ta không thể phụ tâm ý của mẹ.” Đồng Dao mặc bộ sườn xám cưới màu đỏ tinh xảo và sang trọng. Vương Lệ Hằng không muốn tổ chức tiệc lớn, hôn sự này cũng không phải điều mà bà mong muốn.

Nên Đồng Dao và Trần Hoàng Khôi cũng theo ý bà.

Hơn nữa Trần Hoàng Khôi là tái hôn, vợ trước lại là cô chị, Lâm Thanh Mai, bà không muốn người ngoài dị nghị, nên cả hai nhà đều lựa chọn phương thức khiêm tốn.

Nhưng mẹ của Trần Hoàng Khôi, bà Trương Mỹ Phụng lại giả bệnh không đến tham dự hôn lễ của con trai.

Bà Trương Mỹ Phụng đối với việc con trai lại kết hôn với con gái nhà họ Lâm thì vô cùng mất mặt, bà ta cho rằng liệu có phải con trai mình trúng tà hay không, lấy vợ cũng phải lấy một người thay thế.

Lâm Tường mặt mày tiều tuỵ, tuần qua đều ngủ không ngon giấc, người vợ trẻ Lê Anh Đào của ông ta vừa sinh một cậu con trai.

Tuổi cao lẽ ra nên được hưởng phúc, nhưng Lê Anh Đào không hề quan tâm đến đứa bé, sau khi sinh con xong thì lúc nào cũng lên mạng chơi game, Lâm Tường chỉ có thể cùng bảo mẫu thay nhau chăm sóc đứa bé.

Ngay khi Trần Hoàng Khôi và Đồng Dao đang dâng trà thì chuông cửa vang lên.

Trần Hoàng Khôi đặt tách trà xuống đi ra mở cửa.

Cửa vừa mở ra liền nhìn thấy Lê Anh Đào đang ôm một đứa bé, anh ta kinh ngạc há hốc mồm không nói được lời nào.

Lê Anh Đào mặc một chiếc váy bó sát hoạ tiết da báo và một chiếc áo khoác da nhỏ màu trắng, đôi môi hồng của cô ta cong lên thành một đường cung xinh đẹp: “Con trai, mau nhìn xem, ông ấy là ba của con...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện