Cạm Bẫy Tổng Tài
Chương 197: Anh ta thích cô
Lâm Thanh Mai không ngờ lời nói của Bạch Cảnh Thụy lại thẳng thắn như vậy, cô nhìn anh nói: “Anh Thụy, không ngờ rằng anh cũng nhìn ra...”
Bạch Cảnh Thụy liếc nhìn cô rồi tiếp tiếp tục nhìn vào bức ảnh chụp chung của Lưu Bảo Bảo và Lập Tư Thần, một tia sáng xẹt qua đôi mắt đen của anh: “Tôi đã làm trong lĩnh vực điện ảnh và truyền hình nhiều năm như vậy, có thể nói là gặp qua vô số người, trực giác mách bảo tôi rằng kiểu người như Lập tư Thần hoặc là người lạnh lùng vô tình, hoặc là người hết lòng si tình, tách ra làm hai kiểu người như vậy.”
“Có lẽ tôi nói như này có chút độc đoán, nhưng theo tôi thấy, Lưu Bảo Bảo tuyệt đối không phải người mà anh ta hết lòng say mê. Đôi khi không cần nghe đối phương nói những gì, những thứ hiện ra trong mắt cũng đủ để thể hiện tấm lòng của mình.”
Lời nói của Bạch Cảnh Thụy khiến Đông Phương Trực ngồi bên cạnh im lặng, anh ta lại nhìn sang Bạch Cảnh Thụy, nhớ tới chuyện trước đây Bạch Cảnh Thụy vì muốn động viên Lâm Thanh Mai mà tự làm bản thân bị bỏng, Đông Phương Thụy đột nhiên hiểu ra sự thật: Bạch Cảnh Thụy thích Lâm Thanh Mai...
Anh đã nói mà, chỉ là bạn bè bình thường sao có thể phát điên đến mức tự làm mình bị thương để giúp bạn chứ!
Hóa ra phía sau hành vi điên rồ đó ẩn giấu một thứ tình cảm như vậy.
“Thực ra, tôi không hề thấy được tình yêu trong mắt của Lập Tư Thần trong bức ảnh này, nhưng Bảo Bảo là người bạn tốt của tôi. Cô ấy đã nói với tôi không phải chỉ mới một lần rằng cô ấy thực sự thích Lập Tư Thần. Nếu như sau này Lập Tư Thần đối xử với Lưu Bảo Bảo tốt hơn chút, có lẽ thứ tình cảm này xứng đáng để Lưu Bảo Bảo chờ đợi.” Lâm Thanh Mai vẫn tình nguyện tin tưởng vào lựa chọn của Lưu Bảo Bảo, với tư cách là bạn bè, cô chỉ có thể ủng hộ mà thôi.
Suy cho cùng, Lưu Bảo Bảo cũng không còn là thiếu nữ trẻ trung năng động nữa, bây giờ cô ấy đã là một người trưởng thành rồi, cô có quyền lựa chọn tình cảm của mình, và tất nhiên cô ấy cũng cần phải gánh chịu kết quả do mình lựa chọn, dù cho nó là kết quả tốt hay xấu.
Bạch Cảnh Thụy có thể cảm nhận được sự lo lắng mờ nhạt trong lời nói của Lâm Thanh Mai, anh chỉ nói: “Thời gian sẽ chứng minh tất cả. Tôi hy vọng trực giác của mình là sai.”
Sau khi thở dài một hơi, Lâm Thanh Mai hướng ánh mắt về phía Đông Phương Trực, cô bình tĩnh hỏi: “Đông Phương, khi nào thì Lưu Bảo Bảo và Lập Tư Thần kết hôn? Họ đã đính hôn rồi sao? Anh đã nghe ai nói về thông tin này?"
Đông Phương Trực lắc đầu nói: “Tôi không biết khi nào họ kết hôn, nhưng tôi nghe nói rằng lễ đính hôn tổ chức khá qua loa. Họ đính hôn trong một chuyến du lịch cùng nhau. Những chuyện này đều là do mẹ cô nói.”
“Khoảng thời gian cô mất tích, sau khi mẹ cô sống trong thành phố, Lưu Bảo Bảo thường xuyên tới thăm bà. Mẹ cô còn nói Lưu Bảo Bảo không có việc gì là sẽ kéo Lập Tư Thần đi tìm cô, nghe nói lúc đầu Lập Tư Thần cũng rất tích cực, nhưng một thời gian dài không có tin tức gì của cô, anh ta cũng từ bỏ, sau này Lập Tư Thần đã ra nước ngoài...”
Lâm Thanh Mai và Bạch Cảnh Thụy im lặng lắng nghe, Đông Phương Trực tiếp tục: “Khi Lập Quốc Tân qua đời, Lập Tư Thần không kịp nhìn mặt ông nội mình lần cuối, chuyện này khiến anh ta thấy áy náy và hối hận. Hai tháng trước anh ta đã về nước, kể từ khi đính hôn cùng Lưu Bảo Bảo, anh ta đều ở trong thành phố, nhưng mẹ cô nói bọn họ không sống chung cùng nhau, Lưu Bảo Bảo vì thế mà tâm tình không tốt hay tìm mẹ cô tố khổ.
Sau khi Đông Phương Trực nói xong, Lâm Thanh Mai im lặng một lúc, quả thực cô rất nhớ Lưu Bảo Bảo, đồng thời cũng rất cảm ơn Lưu Bảo Bảo đã dành thời gian đến thăm Vương Lệ Hằng, người bạn tốt như vậy không uổng công cô làm bạn!
Lâm Thanh Mai cầu nguyện trong lòng Lưu Bảo Bảo và Lập Tư Thần có thể hạnh phúc bên nhau suốt đời!
Lúc đầu, Lưu Bảo Bảo cũng như cô, cũng gặp phải tình cảnh bị chồng mình lừa dối, hi vọng rằng sai lầm này sẽ không xuất hiện ở Lập Tư Thần...
“Lâm Thanh Mai, ba người bạn còn lại của cô, cô có muốn biết tình hình hiện tại của họ không?” Đông Phương Trực hỏi một cách tùy ý.
“Ý anh là Đường Văn Tú, Tạ Bân, Lý Tường Lâm sao?” Lâm Thanh Mai ngước mắt lên hỏi.
Đông Phương Trực gật đầu: “Chính là ba người họ, Đường Văn Tú vẫn đang phục vụ trong quân đội, nghe nói phải một năm rưỡi nữa mới xuất ngũ. Còn về những bức ảnh gần đây của Tạ Bân được chụp và đang được lan truyền trên Facebook, cô tự xem đi.”
Anh lướt ảnh trên điện thoại, trên tường hiện ra bức ảnh Tạ Bân cột tóc đuôi ngựa, khuôn mặt rất ngang ngược, địa điểm giống như trong một quán bar nào đó. Anh ta đang ngồi trên một chiếc ghế cao với cây đàn ghita điện, giống như đang biểu diễn.
Nếu như Tạ Bân của ngày trước chơi rock and roll mê hoặc như ngôi sao thì giờ đây, anh ta lại trở thành hình tượng ca sĩ hát trong quán rượu trông rất tàn tạ, ăn mặc tùy tiện giống phong cách đường phố của nhiều sao nam Hollywood.
Sau khi Lâm Thanh Mai nhìn thấy tình trạng hiện giờ của Tạ Bân, trong lòng có chút cảm kích, vụ bê bối của Tạ Bân đích thực là có kẻ hãm hại, nhưng cảnh sát lại tìm thấy bằng chứng trong biệt thự của Tạ Bân, bằng chứng này đã khiến Tạ Bân bị kết tội.
Chuyện này cuối cùng cũng nổi rần rần, Tạ Bân đã lựa chọn ra nước ngoài sau khi anh ra khỏi trại giam không lâu.
Vì chuyện này gây ra ảnh hưởng rất lớn đến hình tượng trong nước của anh, đứng trước áp lực của dư luận, trước khi ra nước ngoài, Tạ Bân đã tuyên bố rút khỏi giới giải trí trước báo chí truyền thông.
Tạ Bân không bao giờ quay trở lại nữa, anh ta đi du lịch ở khắp các nước Châu Âu, mỗi nơi mà anh ta đến anh đều đem ảnh của Lâm Thanh Mai ra để người dân sống ở đó xem, hỏi xem ở đó có ai gặp qua Lâm Thanh Mai hay chưa.
Tạ Bân đã tìm kiếm Lâm Thanh Mai theo cách riêng của riêng anh, cô vừa mới biết chuyện suýt nữa đã chủ động liên lạc với Tạ Bân, nhưng nghĩ đến việc nhan sắc của mình đã bị hủy hoại, cuối cùng lại không liên lạc với anh ta nữa.
Nhưng tình cảm này của Tạ Bân khiến Lâm Thanh Mai vô cùng cảm động, cô sẽ đặt nó trong tim mình, biến tất cả sự quan tâm, chăm sóc của bạn bè dành cho mình thành sức mạnh để đối mặt với những khó khăn hiện tại.
Sự thay đổi trong hai tuần này, có thể nói, Lâm Thanh Mai thực sự rất kiên cường và lạc quan.
“Đông Phương, vậy còn Lý Tường Lâm thì sao? Anh ấy vẫn là tổng giám thiết kế của Lập Thị chứ?”
Đông Phương Trực trả lời: “Ừm, vẫn ở Lập Thị, đến tận bây giờ anh ta vẫn kiên trì tới thăm mẹ cô, mỗi lần tới đều mang rất nhiều đồ dinh dưỡng. Nghe mẹ cô nói hình như Lý Tường Lâm đang yêu rồi, đối tượng hình như là em gái của bạn Lập Gia Khiêm.”
Anh ta đột nhiên cười: “Lâm Thanh Mai, tin tức tiếp theo lại bắt đầu cẩu huyết rồi, cha dượng của cô Lưu Ái Quốc và dì Vương Lệ Đan đã lấy giấy chứng nhận kết hôn ba ngày trước rồi, đúng là tình yêu tuổi xế chiều...Hiện giờ họ đều sống trong thành phố nương náu trong nhà em họ cô. Em họ cô Trần Ngọc được một phú thương giàu có bao nuôi, bây giờ cô ấy đã là nữ minh tinh hạng ba rồi, nghe nói tên phú thương đó dạo gần đây đang mua vai diễn nữ phụ cho cô ta.”
Lâm Thanh Mai nói với dáng vẻ khinh thường: “Tôi sớm đã biết Lưu Ái Quốc không phải hạng người tốt đẹp gì mà! Đàn ông lầm đường lạc lối một lần ắt sẽ có nhiều lần sau...”
Đôi mắt giận dữ của cô khiến Đông Phương Trực và Bạch Cảnh Thụy liếc nhìn nhau, đồng thời họ nghĩ đến tên cặn bã Trần Hoàng Khôi, chồng cũ của cô.
Đông Phương Trực chuyển đề tài, tiếp tục nói: “Em họ cô đang có mối quan hệ rất tốt với nữ diễn viên hạng nhất Chương Ngọc Lan, họ là những người bạn thân nổi tiếng trong giới giải trí, họ thường xuyên tương tác với nhau trên Facebook, hận không thể nói cho mọi người rằng họ là chị em tốt của nhau…”
Lâm Thanh Mai cười lạnh lùng không hề lên tiếng.
Bạch Cảnh Thụy nói với Lâm Thanh Mai: “Cô ở Vườn Địa Đàng đã thanh tịnh hơn rất nhiều, quan hệ trong gia đình thật sự càng ngày càng phức tạp...”
Ánh mắt Lâm Thanh Mai có chút lười biếng, cô thản nhiên nói: “Ồ, tôi cũng chẳng ngạc nhiên lắm, cuộc đời tôi đã đủ phức tạp rồi...Tôi còn sợ người khác sống như phim điện ảnh sao? Tôi thật sự phải nghĩ tử tế, có lẽ tôi nên bắt đầu viết kịch bản...”
“Lâm Thanh Mai, cô thật sự muốn bắt tay vào viết kịch bản sao? Tôi nói trước, nếu như cô viết kịch bản, tôi hứa sẽ đầu tư!” Đông Phương Trực nhất thời thấy vui vẻ trở lại, lâu nay anh chỉ đầu tư vào các dự án y tế, nghĩ đến việc Lâm Thanh Mai viết kịch bản, đột nhiên rất muốn hợp tác cùng cô...”
Nếu như hợp tác, anh ta và cô có thể giữ liên lạc, họ cũng không còn là mối quan hệ bác sĩ - bệnh nhân thuần túy nữa.
Ngay cả Bạch Cảnh Thụy cũng lên tiếng ủng hộ: “Thanh Mai, nếu em thực sự muốn viết kịch bản, nhất định phải cho tôi vào vai phụ đây...”
“Ha ha ha...ảnh đế muốn làm vai phụ sao? Anh Thụy, anh đùa à, nhưng những lời mà hai người nói tôi đã ghi chép trong lòng rồi, đột nhiên tôi cảm thấy cuộc sống trong Vườn Địa Đàng sẽ bắt đầu bận rộn đến mức tối tăm mặt mày! Nhưng tôi cảm giác thật bùng nổ! Đông Phương, khuôn mặt này của tôi giao cho anh đấy! Anh Thụy, anh phải mau chóng khỏe lên, sau này tôi thực sự muốn viết một kịch bản phim, anh chắc chắn là nam chính trong kịch bản của tôi!”
Lời nói của cô rất mạnh mẽ, trong giọng nói mang theo nhiệt huyết và tự tin, những ngôi sao sáng lấp lánh từ ánh mắt cô, nhất thời khiến Đông Phương Trực và Bạch Cảnh Thụy như người mất hồn...
“Hai người sao vậy? Hối hận với những lời nói vừa rồi sao?” Lâm Thanh Mai mang theo nụ cười vui vẻ.
Đông Phương Trực đột nhiên duỗi tay phải ra cười: “Lâm Thanh Mai, nếu cô có thể viết ra kịch bản được tôi công nhận, đừng nói đến nghìn tỷ, cho dù là chục nghìn tỷ tôi cũng đầu tư cho cô!”
Lời nói của anh ta làm cho Lâm Thanh Mai kinh ngạc đến nỗi đứng bật dậy, hai tay nắm chặt lấy Đông Phương Trực, cô nói với ánh mắt tràn đầy thích thú: “oh my god! Đại ca à đại ca! Đây là lần đầu tiên tôi được nghe đến vụ đầu tư ngầu đến vậy! Đông Phương, tôi biết anh là người có tiền, nhưng tôi không nghĩ anh có thể...không đúng! Không phải anh cố tình nói thể để trêu chọc tôi đấy chứ?”
Đông Phương Trực chưa kịp lên tiếng, Bạch Cảnh Thụy đã lập tức mạnh miệng nói: “Thanh Mai, em cũng coi thường Đông Phương Trực quá rồi đấy, tỷ phú như anh ta, mới có chục nghìn tỷ đã là gì chứ, anh ta đã hứa với em rồi chẳng lẽ lại hối hận sao? Thế chẳng khác nào tự vả vào mặt mình...”
Đông Phương Trực rút tay ra khỏi tay Lâm Thanh Mai, anh ta khoanh tay đứng nhìn Bạch Cảnh Thụy với ánh mắt không có ý tốt: “Không ngờ anh là ảnh đế như vậy! Vì người phụ nữ mà mình thích, lời nào cũng dám nói ra!”
Lời nói phản công của anh ngay lập tức khiến Lâm Thanh Mai và Bạch Cảnh Thụy đều đơ cứng lại.
Những lời lẽ dễ nghe và rõ ràng của Đông Phương Trực, họ đều nghe thấy hết...
Lúc này, Lâm Thanh Mai nhìn Bạch Cảnh Thụy, sắc mặt Bạch Cảnh Thụy vô cùng căng thẳng, ánh mắt hiện lên một chút lo lắng suy nghĩ, anh ta bắt đầu nói lắp bắp: “Thanh Mai, đừng nghe anh ta...nói linh tinh!”
Bạch Cảnh Thụy liếc nhìn cô rồi tiếp tiếp tục nhìn vào bức ảnh chụp chung của Lưu Bảo Bảo và Lập Tư Thần, một tia sáng xẹt qua đôi mắt đen của anh: “Tôi đã làm trong lĩnh vực điện ảnh và truyền hình nhiều năm như vậy, có thể nói là gặp qua vô số người, trực giác mách bảo tôi rằng kiểu người như Lập tư Thần hoặc là người lạnh lùng vô tình, hoặc là người hết lòng si tình, tách ra làm hai kiểu người như vậy.”
“Có lẽ tôi nói như này có chút độc đoán, nhưng theo tôi thấy, Lưu Bảo Bảo tuyệt đối không phải người mà anh ta hết lòng say mê. Đôi khi không cần nghe đối phương nói những gì, những thứ hiện ra trong mắt cũng đủ để thể hiện tấm lòng của mình.”
Lời nói của Bạch Cảnh Thụy khiến Đông Phương Trực ngồi bên cạnh im lặng, anh ta lại nhìn sang Bạch Cảnh Thụy, nhớ tới chuyện trước đây Bạch Cảnh Thụy vì muốn động viên Lâm Thanh Mai mà tự làm bản thân bị bỏng, Đông Phương Thụy đột nhiên hiểu ra sự thật: Bạch Cảnh Thụy thích Lâm Thanh Mai...
Anh đã nói mà, chỉ là bạn bè bình thường sao có thể phát điên đến mức tự làm mình bị thương để giúp bạn chứ!
Hóa ra phía sau hành vi điên rồ đó ẩn giấu một thứ tình cảm như vậy.
“Thực ra, tôi không hề thấy được tình yêu trong mắt của Lập Tư Thần trong bức ảnh này, nhưng Bảo Bảo là người bạn tốt của tôi. Cô ấy đã nói với tôi không phải chỉ mới một lần rằng cô ấy thực sự thích Lập Tư Thần. Nếu như sau này Lập Tư Thần đối xử với Lưu Bảo Bảo tốt hơn chút, có lẽ thứ tình cảm này xứng đáng để Lưu Bảo Bảo chờ đợi.” Lâm Thanh Mai vẫn tình nguyện tin tưởng vào lựa chọn của Lưu Bảo Bảo, với tư cách là bạn bè, cô chỉ có thể ủng hộ mà thôi.
Suy cho cùng, Lưu Bảo Bảo cũng không còn là thiếu nữ trẻ trung năng động nữa, bây giờ cô ấy đã là một người trưởng thành rồi, cô có quyền lựa chọn tình cảm của mình, và tất nhiên cô ấy cũng cần phải gánh chịu kết quả do mình lựa chọn, dù cho nó là kết quả tốt hay xấu.
Bạch Cảnh Thụy có thể cảm nhận được sự lo lắng mờ nhạt trong lời nói của Lâm Thanh Mai, anh chỉ nói: “Thời gian sẽ chứng minh tất cả. Tôi hy vọng trực giác của mình là sai.”
Sau khi thở dài một hơi, Lâm Thanh Mai hướng ánh mắt về phía Đông Phương Trực, cô bình tĩnh hỏi: “Đông Phương, khi nào thì Lưu Bảo Bảo và Lập Tư Thần kết hôn? Họ đã đính hôn rồi sao? Anh đã nghe ai nói về thông tin này?"
Đông Phương Trực lắc đầu nói: “Tôi không biết khi nào họ kết hôn, nhưng tôi nghe nói rằng lễ đính hôn tổ chức khá qua loa. Họ đính hôn trong một chuyến du lịch cùng nhau. Những chuyện này đều là do mẹ cô nói.”
“Khoảng thời gian cô mất tích, sau khi mẹ cô sống trong thành phố, Lưu Bảo Bảo thường xuyên tới thăm bà. Mẹ cô còn nói Lưu Bảo Bảo không có việc gì là sẽ kéo Lập Tư Thần đi tìm cô, nghe nói lúc đầu Lập Tư Thần cũng rất tích cực, nhưng một thời gian dài không có tin tức gì của cô, anh ta cũng từ bỏ, sau này Lập Tư Thần đã ra nước ngoài...”
Lâm Thanh Mai và Bạch Cảnh Thụy im lặng lắng nghe, Đông Phương Trực tiếp tục: “Khi Lập Quốc Tân qua đời, Lập Tư Thần không kịp nhìn mặt ông nội mình lần cuối, chuyện này khiến anh ta thấy áy náy và hối hận. Hai tháng trước anh ta đã về nước, kể từ khi đính hôn cùng Lưu Bảo Bảo, anh ta đều ở trong thành phố, nhưng mẹ cô nói bọn họ không sống chung cùng nhau, Lưu Bảo Bảo vì thế mà tâm tình không tốt hay tìm mẹ cô tố khổ.
Sau khi Đông Phương Trực nói xong, Lâm Thanh Mai im lặng một lúc, quả thực cô rất nhớ Lưu Bảo Bảo, đồng thời cũng rất cảm ơn Lưu Bảo Bảo đã dành thời gian đến thăm Vương Lệ Hằng, người bạn tốt như vậy không uổng công cô làm bạn!
Lâm Thanh Mai cầu nguyện trong lòng Lưu Bảo Bảo và Lập Tư Thần có thể hạnh phúc bên nhau suốt đời!
Lúc đầu, Lưu Bảo Bảo cũng như cô, cũng gặp phải tình cảnh bị chồng mình lừa dối, hi vọng rằng sai lầm này sẽ không xuất hiện ở Lập Tư Thần...
“Lâm Thanh Mai, ba người bạn còn lại của cô, cô có muốn biết tình hình hiện tại của họ không?” Đông Phương Trực hỏi một cách tùy ý.
“Ý anh là Đường Văn Tú, Tạ Bân, Lý Tường Lâm sao?” Lâm Thanh Mai ngước mắt lên hỏi.
Đông Phương Trực gật đầu: “Chính là ba người họ, Đường Văn Tú vẫn đang phục vụ trong quân đội, nghe nói phải một năm rưỡi nữa mới xuất ngũ. Còn về những bức ảnh gần đây của Tạ Bân được chụp và đang được lan truyền trên Facebook, cô tự xem đi.”
Anh lướt ảnh trên điện thoại, trên tường hiện ra bức ảnh Tạ Bân cột tóc đuôi ngựa, khuôn mặt rất ngang ngược, địa điểm giống như trong một quán bar nào đó. Anh ta đang ngồi trên một chiếc ghế cao với cây đàn ghita điện, giống như đang biểu diễn.
Nếu như Tạ Bân của ngày trước chơi rock and roll mê hoặc như ngôi sao thì giờ đây, anh ta lại trở thành hình tượng ca sĩ hát trong quán rượu trông rất tàn tạ, ăn mặc tùy tiện giống phong cách đường phố của nhiều sao nam Hollywood.
Sau khi Lâm Thanh Mai nhìn thấy tình trạng hiện giờ của Tạ Bân, trong lòng có chút cảm kích, vụ bê bối của Tạ Bân đích thực là có kẻ hãm hại, nhưng cảnh sát lại tìm thấy bằng chứng trong biệt thự của Tạ Bân, bằng chứng này đã khiến Tạ Bân bị kết tội.
Chuyện này cuối cùng cũng nổi rần rần, Tạ Bân đã lựa chọn ra nước ngoài sau khi anh ra khỏi trại giam không lâu.
Vì chuyện này gây ra ảnh hưởng rất lớn đến hình tượng trong nước của anh, đứng trước áp lực của dư luận, trước khi ra nước ngoài, Tạ Bân đã tuyên bố rút khỏi giới giải trí trước báo chí truyền thông.
Tạ Bân không bao giờ quay trở lại nữa, anh ta đi du lịch ở khắp các nước Châu Âu, mỗi nơi mà anh ta đến anh đều đem ảnh của Lâm Thanh Mai ra để người dân sống ở đó xem, hỏi xem ở đó có ai gặp qua Lâm Thanh Mai hay chưa.
Tạ Bân đã tìm kiếm Lâm Thanh Mai theo cách riêng của riêng anh, cô vừa mới biết chuyện suýt nữa đã chủ động liên lạc với Tạ Bân, nhưng nghĩ đến việc nhan sắc của mình đã bị hủy hoại, cuối cùng lại không liên lạc với anh ta nữa.
Nhưng tình cảm này của Tạ Bân khiến Lâm Thanh Mai vô cùng cảm động, cô sẽ đặt nó trong tim mình, biến tất cả sự quan tâm, chăm sóc của bạn bè dành cho mình thành sức mạnh để đối mặt với những khó khăn hiện tại.
Sự thay đổi trong hai tuần này, có thể nói, Lâm Thanh Mai thực sự rất kiên cường và lạc quan.
“Đông Phương, vậy còn Lý Tường Lâm thì sao? Anh ấy vẫn là tổng giám thiết kế của Lập Thị chứ?”
Đông Phương Trực trả lời: “Ừm, vẫn ở Lập Thị, đến tận bây giờ anh ta vẫn kiên trì tới thăm mẹ cô, mỗi lần tới đều mang rất nhiều đồ dinh dưỡng. Nghe mẹ cô nói hình như Lý Tường Lâm đang yêu rồi, đối tượng hình như là em gái của bạn Lập Gia Khiêm.”
Anh ta đột nhiên cười: “Lâm Thanh Mai, tin tức tiếp theo lại bắt đầu cẩu huyết rồi, cha dượng của cô Lưu Ái Quốc và dì Vương Lệ Đan đã lấy giấy chứng nhận kết hôn ba ngày trước rồi, đúng là tình yêu tuổi xế chiều...Hiện giờ họ đều sống trong thành phố nương náu trong nhà em họ cô. Em họ cô Trần Ngọc được một phú thương giàu có bao nuôi, bây giờ cô ấy đã là nữ minh tinh hạng ba rồi, nghe nói tên phú thương đó dạo gần đây đang mua vai diễn nữ phụ cho cô ta.”
Lâm Thanh Mai nói với dáng vẻ khinh thường: “Tôi sớm đã biết Lưu Ái Quốc không phải hạng người tốt đẹp gì mà! Đàn ông lầm đường lạc lối một lần ắt sẽ có nhiều lần sau...”
Đôi mắt giận dữ của cô khiến Đông Phương Trực và Bạch Cảnh Thụy liếc nhìn nhau, đồng thời họ nghĩ đến tên cặn bã Trần Hoàng Khôi, chồng cũ của cô.
Đông Phương Trực chuyển đề tài, tiếp tục nói: “Em họ cô đang có mối quan hệ rất tốt với nữ diễn viên hạng nhất Chương Ngọc Lan, họ là những người bạn thân nổi tiếng trong giới giải trí, họ thường xuyên tương tác với nhau trên Facebook, hận không thể nói cho mọi người rằng họ là chị em tốt của nhau…”
Lâm Thanh Mai cười lạnh lùng không hề lên tiếng.
Bạch Cảnh Thụy nói với Lâm Thanh Mai: “Cô ở Vườn Địa Đàng đã thanh tịnh hơn rất nhiều, quan hệ trong gia đình thật sự càng ngày càng phức tạp...”
Ánh mắt Lâm Thanh Mai có chút lười biếng, cô thản nhiên nói: “Ồ, tôi cũng chẳng ngạc nhiên lắm, cuộc đời tôi đã đủ phức tạp rồi...Tôi còn sợ người khác sống như phim điện ảnh sao? Tôi thật sự phải nghĩ tử tế, có lẽ tôi nên bắt đầu viết kịch bản...”
“Lâm Thanh Mai, cô thật sự muốn bắt tay vào viết kịch bản sao? Tôi nói trước, nếu như cô viết kịch bản, tôi hứa sẽ đầu tư!” Đông Phương Trực nhất thời thấy vui vẻ trở lại, lâu nay anh chỉ đầu tư vào các dự án y tế, nghĩ đến việc Lâm Thanh Mai viết kịch bản, đột nhiên rất muốn hợp tác cùng cô...”
Nếu như hợp tác, anh ta và cô có thể giữ liên lạc, họ cũng không còn là mối quan hệ bác sĩ - bệnh nhân thuần túy nữa.
Ngay cả Bạch Cảnh Thụy cũng lên tiếng ủng hộ: “Thanh Mai, nếu em thực sự muốn viết kịch bản, nhất định phải cho tôi vào vai phụ đây...”
“Ha ha ha...ảnh đế muốn làm vai phụ sao? Anh Thụy, anh đùa à, nhưng những lời mà hai người nói tôi đã ghi chép trong lòng rồi, đột nhiên tôi cảm thấy cuộc sống trong Vườn Địa Đàng sẽ bắt đầu bận rộn đến mức tối tăm mặt mày! Nhưng tôi cảm giác thật bùng nổ! Đông Phương, khuôn mặt này của tôi giao cho anh đấy! Anh Thụy, anh phải mau chóng khỏe lên, sau này tôi thực sự muốn viết một kịch bản phim, anh chắc chắn là nam chính trong kịch bản của tôi!”
Lời nói của cô rất mạnh mẽ, trong giọng nói mang theo nhiệt huyết và tự tin, những ngôi sao sáng lấp lánh từ ánh mắt cô, nhất thời khiến Đông Phương Trực và Bạch Cảnh Thụy như người mất hồn...
“Hai người sao vậy? Hối hận với những lời nói vừa rồi sao?” Lâm Thanh Mai mang theo nụ cười vui vẻ.
Đông Phương Trực đột nhiên duỗi tay phải ra cười: “Lâm Thanh Mai, nếu cô có thể viết ra kịch bản được tôi công nhận, đừng nói đến nghìn tỷ, cho dù là chục nghìn tỷ tôi cũng đầu tư cho cô!”
Lời nói của anh ta làm cho Lâm Thanh Mai kinh ngạc đến nỗi đứng bật dậy, hai tay nắm chặt lấy Đông Phương Trực, cô nói với ánh mắt tràn đầy thích thú: “oh my god! Đại ca à đại ca! Đây là lần đầu tiên tôi được nghe đến vụ đầu tư ngầu đến vậy! Đông Phương, tôi biết anh là người có tiền, nhưng tôi không nghĩ anh có thể...không đúng! Không phải anh cố tình nói thể để trêu chọc tôi đấy chứ?”
Đông Phương Trực chưa kịp lên tiếng, Bạch Cảnh Thụy đã lập tức mạnh miệng nói: “Thanh Mai, em cũng coi thường Đông Phương Trực quá rồi đấy, tỷ phú như anh ta, mới có chục nghìn tỷ đã là gì chứ, anh ta đã hứa với em rồi chẳng lẽ lại hối hận sao? Thế chẳng khác nào tự vả vào mặt mình...”
Đông Phương Trực rút tay ra khỏi tay Lâm Thanh Mai, anh ta khoanh tay đứng nhìn Bạch Cảnh Thụy với ánh mắt không có ý tốt: “Không ngờ anh là ảnh đế như vậy! Vì người phụ nữ mà mình thích, lời nào cũng dám nói ra!”
Lời nói phản công của anh ngay lập tức khiến Lâm Thanh Mai và Bạch Cảnh Thụy đều đơ cứng lại.
Những lời lẽ dễ nghe và rõ ràng của Đông Phương Trực, họ đều nghe thấy hết...
Lúc này, Lâm Thanh Mai nhìn Bạch Cảnh Thụy, sắc mặt Bạch Cảnh Thụy vô cùng căng thẳng, ánh mắt hiện lên một chút lo lắng suy nghĩ, anh ta bắt đầu nói lắp bắp: “Thanh Mai, đừng nghe anh ta...nói linh tinh!”
Bình luận truyện