Cạm Bẫy Tổng Tài
Chương 46: Thần bài thành phố úc
Đợi Lâm Thanh Mai và Lưu Bảo Bảo trang điểm xong xuôi, dì Mai đưa hai người họ tới phòng VIP của hộp đêm.
Sau khi đi vào hộp đêm, dì Mai nói với Lưu Bảo Bảo: “Hình như tôi chọn nhầm quần áo cho cô rồi, quần áo trên người cô quá nhiều bụi bẩn, tôi không thể làm mất mặt anh Đao được, cô đi theo tôi đến phòng trang điểm thay lại bộ khác đi.”
Lưu Bảo Bảo mắng thầm trong lòng, nói với vẻ mặt không vui: “Không cần phiền phức vậy đâu, tôi thấy bộ này ổn là được rồi...”
“Cách ăn mặc của hai người là chuyện anh Đao đặc biệt dặn dò, tôi không dám qua loa, cô ngại phiền phức chẳng lẽ tôi không ngại sao, nếu như cô không đồng ý thì có thể tự mình gọi điện thoại cho anh Đao.” Dì Mai ngoài mặt thì thùy mị nhưng trong lòng lại đang cười lạnh lùng, cô lấy điện thoại ra đưa cho Lưu Bảo Bảo.
Lưu Bảo Bảo thở một hơi dài rồi nói: “Được rồi, tôi đi cùng dì!”
Cô quay sang nói với Lâm Thanh Mai: “Thanh Mai, hay là cậu đi cùng tớ đi?”
“Được, tớ đi cùng cậu.”
Dì Mai nói với ánh mắt không hài lòng: “Hai người như vậy là thái độ kiểu gì? Chẳng lẽ muốn dính lấy nhau như hai đứa trẻ sao, hai người coi Club Kim Sơn của chúng tôi là nơi nào chứ? Chúng tôi là nơi kinh doanh hợp pháp! Lẽ nào còn sợ tôi hại hai người sao?”
Lời của dì Mai khiến sắc mặt của Lâm Thanh Mai và Lưu Bảo Bảo xấu đi, Lưu Bảo Bảo nói: “Thanh Mai, vậy cậu hãy cẩn thận chút, tớ sẽ quay lại nhanh thôi.”
Lâm Thanh Mai gật đầu nhìn dì Mai đứa Lưu Bảo Bảo đi.
Năm phút sau, Lưu Bảo Bảo vừa mới bước vào phòng trang điểm, đột nhiên bị một người từ đằng sau làm cho bất tỉnh.
Một vệ sĩ mặc áo đen hỏi dì Mai: “Dì Mai, người phải xử lý thế nào?”
Dì Mai nhìn Lưu Bảo Bảo đang nằm trên mặt đất, đột nhiên tức giận nói: “Cậu là đồ ngu! Ai bảo cậu đánh ngất cô ta? Ai mang cậu vào Club Kim Sơn vậy? Rốt cuộc cậu có hiểu quy tắc không! Nơi này đủ thể loại người, nếu như đánh chết hoặc làm người ta bị thương thì chúng ta phải làm thế nào! Cậu cho rằng cô ta giống mấy người làm thuê không ai quan tâm giúp đỡ sao?”
Người bảo vệ đột nhiên bị dọa cho xanh mặt, lập tức xin lỗi: “Xin lỗi dì Mai! tôi mới đến chưa hiểu chuyện, mong dì Mai lượng thứ!”
Nói xong, anh ta nhanh chóng kiểm tra phía sau đầu Lưu Bảo Bảo, trong ánh mắt thoáng lên vẻ nhẹ nhõm: “Dì Mai, người tôi đã kiểm tra rồi, cô ấy không sao, chỉ là đầu hơi sưng một chút...”
“Được rồi, đừng nhiều lời nữa, nếu như cô ta đã ngất rồi, vậy thì cậu mau đi tìm ai đó lôi cô ta đi đi, trước tiên tìm một phòng nào đó cho cô ấy ngủ, phái người đứng canh trước của phòng đợi lệnh của anh Đao, tôi phải cảnh cáo mấy người, người phụ nữ này không được phép động vào! Cô ấy không phải là phục vụ của hộp đêm chúng ta, các người đừng gây thêm phiền phức nữa!”
...
Hai mươi phút sau, thần bài Louis bước ra từ sảnh sòng bạc mười tầng cùng với một trợ lý nam.
Anh Đao sải bước về phía trước giả bộ như đi ngang qua, vẻ mặt cười cười nói: “Thần bài từ xa ghé thăm Club Kim Sơn thật khiến kẻ hèn này mở mày mở mặt!”
Louis cao 1,88 mét, khuôn mặt điển trai lai giữa hai dòng máu đôi mắt xanh xám hút hồn anh Đao. Anh ta nói với nét mặt nghiêm túc không chút biểu cảm: “Hôm nay tôi có hẹn đánh bài cùng bạn ở Club Kim Sơn, có điều vừa mới kết thúc xong, bây giờ chuẩn bị về đây.”
Hàm ý trong lời nói của anh ta rõ ràng là muốn anh Đao không quấy rầy anh ta về nhà.
anh Đao giả bộ không hiểu, cười ha hả nói: “Bây giờ vẫn chưa muộn, tôi mời cậu uống một ly được không?”
“Không cần đâu.”
“Không giấu cậu làm gì, tối nay tôi mới gặp được một cô gái trẻ, vẫn luôn cảm thấy cô ta có chút quen mắt...Sau đó tôi nhớ ra cô ấy có vài nét giống với người vợ đã mất của cậu. Tôi muốn dẫn cô ấy đến gặp cậu, cậu xem vợ cậu đã qua đời hơn năm năm rồi...”
Anh Đao không muốn che giấu thân phận của Lâm Thanh Mai, dù sao thì thành phố Úc cũng là thiên hạ của thần bài Louis, nếu cố tình giở trò với anh ta chẳng thà thú nhận còn hơn.
Những lời của anh Đao khiến Louis rơi vào trầm tư, khi nghĩ đến người vợ đã qua đời, tận sâu trong ánh mắt anh vẫn hiện lên những vết sẹo sâu.
Anh đột nhiên cắt ngang lời anh Đao: “Anh Đao, ý tốt của anh tôi hiểu, không ai có thể thay thế vị trí của cô ấy trong lòng tôi, tôi không có hứng thú với cô gái này, chào anh.” Louis thậm chí không cho anh Đao cơ hội nói thêm lời nào đã quay người rời đi.
Anh Đao không cam tâm, nói vọng lại sau lưng anh: “Nhưng cô ấy thực sự rất giống người vợ đã mất của cậu...”
Bước chân của Louis có chút dừng lại.
Anh Đao nhìn thấy tình hình có chút chuyển biến, lập tức bước đến nói tiếp: “Nếu cậu không vội có thể thử đi xem, nếu như gặp cô ấy xong cậu thực sự không có chút hứng thú nào thì lúc đó về cũng chưa muộn đúng không?”
Anh ta nhìn Louis đầy mong đợi, Louis nhìn anh Đao, cuối cùng nói: “Được, anh dẫn đường đi.”
“Cảm ơn cậu đã nể mặt! Mời đi bên này...” anh Đao đột nhiên cúi người, ra vẻ nịnh nọt.
...
Lúc này, Lâm Thanh Mai đang đợi ở hộp đêm cũng đã đứng dậy, vừa rồi cô có gửi tin nhắn cho Lưu Bảo Bảo, thấy Lưu Bảo Bảo không trả lời nên đã trực tiếp gọi điện thoại, nhưng Lưu Bảo Bảo vẫn không nghe máy, Lâm Thanh Mai bắt đầu thấy lo lắng cho cô.
Cô quyết định đến phòng trang điểm tìm Lưu Bảo Bảo, cô đi tới cửa phòng vừa định mở cửa thì đúng lúc anh Đao đẩy cửa bước vào, Louis nhìn thấy Lâm Thanh Mai gần như đứng không vững, anh nhanh chóng tiến tới ôm lấy eo cô.
Khi Lâm Thanh Mai hoảng sợ ngước lên nhìn anh, trong ánh mắt Louis đầy sự kinh ngạc, không thể thốt lên lời.
Anh ta không thể kìm lòng mà gọi tên người vợ đã mất của mình: “Niệm Niệm...”
Lâm Thanh Mai không hiểu anh ta đang nói cái gì, nhưng đại khái thì cô cũng hiểu, người đàn ông lai hai dòng máu đang ôm chặt lấy cô xem ra nhận nhầm người rồi, cô bắt đầu vùng vẫy nói: “Này anh, xin anh buông tôi ra được không?”
“Anh không buông! Niệm Niệm, em biết anh nhớ em nhiều thế nào không? Sao em có thể rời xa anh một cách tàn nhẫn đến vậy...” Tâm trạng của Louis đột nhiên trở nên vô cùng bất ổn, đôi mắt xanh xám hằn rõ sự đau khổ tột cùng.
Anh Đao đứng bên cạnh cũng nhìn đến ngây ngốc...
Anh ta đã may mắn được tới dinh thự của Louis một lần cùng vài ông chủ sòng bài lớn.
Nhìn thấy bức ảnh treo trên tường, người phụ nữ trong bức ảnh xem chừng ba mươi tuổi, rất xinh đẹp và thanh tú, cô có mái tóc đen óng mượt dài ngang lưng rất đẹp.
Lúc đó, Louis nói với họ rằng đây là người vợ xinh đẹp mới qua đời của anh ta.
Sự việc đã qua hơn năm năm rồi, anh ta cũng chỉ là dựa vào ký ức cảm thấy Lâm Thanh Mai rất giống với vợ của Louis.
Nhưng anh ta không thể ngờ rằng, một người nghiêm túc, trưởng thành như Louis lại có thể coi Lâm Thanh Mai như người vợ đã chết của mình!
Lúc này, trợ lý của Louis đưa mắt nhìn sang anh Đao, anh Đao nhận ra liền vội vàng rời khỏi phòng đóng cửa lại, nhường không gian cho Louis và Lâm Thanh Mai.
Nhưng Lâm Thanh Mai bị một người đàn ông đẹp trai tuấn tú ôm chặt như vậy, cô cũng giống như những người con gái khác sao?
“Này anh, anh buông tôi ra có được không? Anh thật sự đã nhận nhầm người rồi! Tôi không phải Niệm Niệm...”
Lâm Thanh Mai cố gắng giải thích, nhưng cánh tay đặt trên eo cô càng ngày càng siết chặt.
Louis dường như bị mắc kẹt trong những ký ức đau buồn không cách nào thoát ra được, hai tay ôm chặt lấy cô không có ý định buông ra.
Mặt Lâm Thanh Mai áp chặt vào người anh, một hương thơm mùi bạc hà rất dễ chịu phả vào mũi cô.
Chính vào lúc này, cửa phòng bị ai đó đạp tung ra một cách mạnh bạo.
Anh Đao đứng ngoài cửa bị Thanh Long chỉ thẳng vào đầu.
Louis và Lâm Thanh Mai cùng lúc nhìn ra phía người đó, lúc này một bóng dáng cao lớn đứng ngoài cửa toát ra vẻ lạnh lùng và nguy hiểm...
Một dòng điện ngầm hiện lên trong đôi mắt đen sâu thẳm không thể nhìn thấu được của Lập Gia Khiêm, ánh mắt hung ác nham hiểm của anh nhìn chằm chằm vào mắt Lâm Thanh Mai, khóe miệng mang theo một nụ cười lạnh lùng khát máu: “Lâm Thanh Mai, còn không mau lại đây cho tôi!
Sau khi đi vào hộp đêm, dì Mai nói với Lưu Bảo Bảo: “Hình như tôi chọn nhầm quần áo cho cô rồi, quần áo trên người cô quá nhiều bụi bẩn, tôi không thể làm mất mặt anh Đao được, cô đi theo tôi đến phòng trang điểm thay lại bộ khác đi.”
Lưu Bảo Bảo mắng thầm trong lòng, nói với vẻ mặt không vui: “Không cần phiền phức vậy đâu, tôi thấy bộ này ổn là được rồi...”
“Cách ăn mặc của hai người là chuyện anh Đao đặc biệt dặn dò, tôi không dám qua loa, cô ngại phiền phức chẳng lẽ tôi không ngại sao, nếu như cô không đồng ý thì có thể tự mình gọi điện thoại cho anh Đao.” Dì Mai ngoài mặt thì thùy mị nhưng trong lòng lại đang cười lạnh lùng, cô lấy điện thoại ra đưa cho Lưu Bảo Bảo.
Lưu Bảo Bảo thở một hơi dài rồi nói: “Được rồi, tôi đi cùng dì!”
Cô quay sang nói với Lâm Thanh Mai: “Thanh Mai, hay là cậu đi cùng tớ đi?”
“Được, tớ đi cùng cậu.”
Dì Mai nói với ánh mắt không hài lòng: “Hai người như vậy là thái độ kiểu gì? Chẳng lẽ muốn dính lấy nhau như hai đứa trẻ sao, hai người coi Club Kim Sơn của chúng tôi là nơi nào chứ? Chúng tôi là nơi kinh doanh hợp pháp! Lẽ nào còn sợ tôi hại hai người sao?”
Lời của dì Mai khiến sắc mặt của Lâm Thanh Mai và Lưu Bảo Bảo xấu đi, Lưu Bảo Bảo nói: “Thanh Mai, vậy cậu hãy cẩn thận chút, tớ sẽ quay lại nhanh thôi.”
Lâm Thanh Mai gật đầu nhìn dì Mai đứa Lưu Bảo Bảo đi.
Năm phút sau, Lưu Bảo Bảo vừa mới bước vào phòng trang điểm, đột nhiên bị một người từ đằng sau làm cho bất tỉnh.
Một vệ sĩ mặc áo đen hỏi dì Mai: “Dì Mai, người phải xử lý thế nào?”
Dì Mai nhìn Lưu Bảo Bảo đang nằm trên mặt đất, đột nhiên tức giận nói: “Cậu là đồ ngu! Ai bảo cậu đánh ngất cô ta? Ai mang cậu vào Club Kim Sơn vậy? Rốt cuộc cậu có hiểu quy tắc không! Nơi này đủ thể loại người, nếu như đánh chết hoặc làm người ta bị thương thì chúng ta phải làm thế nào! Cậu cho rằng cô ta giống mấy người làm thuê không ai quan tâm giúp đỡ sao?”
Người bảo vệ đột nhiên bị dọa cho xanh mặt, lập tức xin lỗi: “Xin lỗi dì Mai! tôi mới đến chưa hiểu chuyện, mong dì Mai lượng thứ!”
Nói xong, anh ta nhanh chóng kiểm tra phía sau đầu Lưu Bảo Bảo, trong ánh mắt thoáng lên vẻ nhẹ nhõm: “Dì Mai, người tôi đã kiểm tra rồi, cô ấy không sao, chỉ là đầu hơi sưng một chút...”
“Được rồi, đừng nhiều lời nữa, nếu như cô ta đã ngất rồi, vậy thì cậu mau đi tìm ai đó lôi cô ta đi đi, trước tiên tìm một phòng nào đó cho cô ấy ngủ, phái người đứng canh trước của phòng đợi lệnh của anh Đao, tôi phải cảnh cáo mấy người, người phụ nữ này không được phép động vào! Cô ấy không phải là phục vụ của hộp đêm chúng ta, các người đừng gây thêm phiền phức nữa!”
...
Hai mươi phút sau, thần bài Louis bước ra từ sảnh sòng bạc mười tầng cùng với một trợ lý nam.
Anh Đao sải bước về phía trước giả bộ như đi ngang qua, vẻ mặt cười cười nói: “Thần bài từ xa ghé thăm Club Kim Sơn thật khiến kẻ hèn này mở mày mở mặt!”
Louis cao 1,88 mét, khuôn mặt điển trai lai giữa hai dòng máu đôi mắt xanh xám hút hồn anh Đao. Anh ta nói với nét mặt nghiêm túc không chút biểu cảm: “Hôm nay tôi có hẹn đánh bài cùng bạn ở Club Kim Sơn, có điều vừa mới kết thúc xong, bây giờ chuẩn bị về đây.”
Hàm ý trong lời nói của anh ta rõ ràng là muốn anh Đao không quấy rầy anh ta về nhà.
anh Đao giả bộ không hiểu, cười ha hả nói: “Bây giờ vẫn chưa muộn, tôi mời cậu uống một ly được không?”
“Không cần đâu.”
“Không giấu cậu làm gì, tối nay tôi mới gặp được một cô gái trẻ, vẫn luôn cảm thấy cô ta có chút quen mắt...Sau đó tôi nhớ ra cô ấy có vài nét giống với người vợ đã mất của cậu. Tôi muốn dẫn cô ấy đến gặp cậu, cậu xem vợ cậu đã qua đời hơn năm năm rồi...”
Anh Đao không muốn che giấu thân phận của Lâm Thanh Mai, dù sao thì thành phố Úc cũng là thiên hạ của thần bài Louis, nếu cố tình giở trò với anh ta chẳng thà thú nhận còn hơn.
Những lời của anh Đao khiến Louis rơi vào trầm tư, khi nghĩ đến người vợ đã qua đời, tận sâu trong ánh mắt anh vẫn hiện lên những vết sẹo sâu.
Anh đột nhiên cắt ngang lời anh Đao: “Anh Đao, ý tốt của anh tôi hiểu, không ai có thể thay thế vị trí của cô ấy trong lòng tôi, tôi không có hứng thú với cô gái này, chào anh.” Louis thậm chí không cho anh Đao cơ hội nói thêm lời nào đã quay người rời đi.
Anh Đao không cam tâm, nói vọng lại sau lưng anh: “Nhưng cô ấy thực sự rất giống người vợ đã mất của cậu...”
Bước chân của Louis có chút dừng lại.
Anh Đao nhìn thấy tình hình có chút chuyển biến, lập tức bước đến nói tiếp: “Nếu cậu không vội có thể thử đi xem, nếu như gặp cô ấy xong cậu thực sự không có chút hứng thú nào thì lúc đó về cũng chưa muộn đúng không?”
Anh ta nhìn Louis đầy mong đợi, Louis nhìn anh Đao, cuối cùng nói: “Được, anh dẫn đường đi.”
“Cảm ơn cậu đã nể mặt! Mời đi bên này...” anh Đao đột nhiên cúi người, ra vẻ nịnh nọt.
...
Lúc này, Lâm Thanh Mai đang đợi ở hộp đêm cũng đã đứng dậy, vừa rồi cô có gửi tin nhắn cho Lưu Bảo Bảo, thấy Lưu Bảo Bảo không trả lời nên đã trực tiếp gọi điện thoại, nhưng Lưu Bảo Bảo vẫn không nghe máy, Lâm Thanh Mai bắt đầu thấy lo lắng cho cô.
Cô quyết định đến phòng trang điểm tìm Lưu Bảo Bảo, cô đi tới cửa phòng vừa định mở cửa thì đúng lúc anh Đao đẩy cửa bước vào, Louis nhìn thấy Lâm Thanh Mai gần như đứng không vững, anh nhanh chóng tiến tới ôm lấy eo cô.
Khi Lâm Thanh Mai hoảng sợ ngước lên nhìn anh, trong ánh mắt Louis đầy sự kinh ngạc, không thể thốt lên lời.
Anh ta không thể kìm lòng mà gọi tên người vợ đã mất của mình: “Niệm Niệm...”
Lâm Thanh Mai không hiểu anh ta đang nói cái gì, nhưng đại khái thì cô cũng hiểu, người đàn ông lai hai dòng máu đang ôm chặt lấy cô xem ra nhận nhầm người rồi, cô bắt đầu vùng vẫy nói: “Này anh, xin anh buông tôi ra được không?”
“Anh không buông! Niệm Niệm, em biết anh nhớ em nhiều thế nào không? Sao em có thể rời xa anh một cách tàn nhẫn đến vậy...” Tâm trạng của Louis đột nhiên trở nên vô cùng bất ổn, đôi mắt xanh xám hằn rõ sự đau khổ tột cùng.
Anh Đao đứng bên cạnh cũng nhìn đến ngây ngốc...
Anh ta đã may mắn được tới dinh thự của Louis một lần cùng vài ông chủ sòng bài lớn.
Nhìn thấy bức ảnh treo trên tường, người phụ nữ trong bức ảnh xem chừng ba mươi tuổi, rất xinh đẹp và thanh tú, cô có mái tóc đen óng mượt dài ngang lưng rất đẹp.
Lúc đó, Louis nói với họ rằng đây là người vợ xinh đẹp mới qua đời của anh ta.
Sự việc đã qua hơn năm năm rồi, anh ta cũng chỉ là dựa vào ký ức cảm thấy Lâm Thanh Mai rất giống với vợ của Louis.
Nhưng anh ta không thể ngờ rằng, một người nghiêm túc, trưởng thành như Louis lại có thể coi Lâm Thanh Mai như người vợ đã chết của mình!
Lúc này, trợ lý của Louis đưa mắt nhìn sang anh Đao, anh Đao nhận ra liền vội vàng rời khỏi phòng đóng cửa lại, nhường không gian cho Louis và Lâm Thanh Mai.
Nhưng Lâm Thanh Mai bị một người đàn ông đẹp trai tuấn tú ôm chặt như vậy, cô cũng giống như những người con gái khác sao?
“Này anh, anh buông tôi ra có được không? Anh thật sự đã nhận nhầm người rồi! Tôi không phải Niệm Niệm...”
Lâm Thanh Mai cố gắng giải thích, nhưng cánh tay đặt trên eo cô càng ngày càng siết chặt.
Louis dường như bị mắc kẹt trong những ký ức đau buồn không cách nào thoát ra được, hai tay ôm chặt lấy cô không có ý định buông ra.
Mặt Lâm Thanh Mai áp chặt vào người anh, một hương thơm mùi bạc hà rất dễ chịu phả vào mũi cô.
Chính vào lúc này, cửa phòng bị ai đó đạp tung ra một cách mạnh bạo.
Anh Đao đứng ngoài cửa bị Thanh Long chỉ thẳng vào đầu.
Louis và Lâm Thanh Mai cùng lúc nhìn ra phía người đó, lúc này một bóng dáng cao lớn đứng ngoài cửa toát ra vẻ lạnh lùng và nguy hiểm...
Một dòng điện ngầm hiện lên trong đôi mắt đen sâu thẳm không thể nhìn thấu được của Lập Gia Khiêm, ánh mắt hung ác nham hiểm của anh nhìn chằm chằm vào mắt Lâm Thanh Mai, khóe miệng mang theo một nụ cười lạnh lùng khát máu: “Lâm Thanh Mai, còn không mau lại đây cho tôi!
Bình luận truyện