Cầm Đế
Chương 308: Tương ngộ tại Lam Địch Á Tư thành
Âm Trúc không phải không nghĩ đến khả năng này. Hắn cũng nguyện ý ngồi trên vị trí này,không chỉ là để Long Khi Nỗ Tư Đại lục diệt trừ lo lắng, đồng thời cũng thay Tổ tiên hắn báo thù. Là Hậu duệ Đông long, truyền nhân của Long, có thể đảm nhiện Thống soái của cuộc Thánh Chiến này có thể nói là giấc mơ của hắn.
Nhưng hắn không thể chủ động đề xuất. Lúc này do sáu vị Tháp Chủ đồng thời đề nghị, quang mang trong mắt Diệp Âm Trúc lập tức trở nên sắc bén lên, tráng chí thiêu đốt trong lồng ngực, hai tay vô ý thức nắm chặt lại.
"Nhưng, các vị Sư huynh, chẳng lẽ Lam Địch Á Tư đế quốc không sợ ta không công bằng với bọn họ sao? Theo suy nghĩ của bọn họ, ta có quan hệ rất tốt với Mễ Lan đế quốc, không hài hòa với Lam Địch Á Tư"
Áo Bố Lai Ân mỉm cười nói: "ngươi chớ quên rằng, ngươi còn có một thân phận, là con rể của Mã Tây Mạc. Có quan hệ huyết thống này, tất cả không phải không thể điều hòa. Hơn nữa đồng ý đề cử ngươi trở thành Thống soái còn có cả Mã Tây Mạc. Tuy nhiên, Mã Tây Mạc lại có một điều kiện, chỉ có ngươi đáp ứng điều kiện này, hắn mới bằng lòng để cho phía Lam Địch Á Tư đế quốc toàn lực ủng hộ ngươi phát động cuộc Thánh Chiến này. Hơn nữa còn nghe toàn quyền điều động của ngươi"
"Điều kiện gì?" quang mang lóe lên trong mắt Diệp Âm Trúc, càng kích động, đầu óc của hắn càng rõ ràng. Hắn mặc dù không biết Mã Tây Mạc đưa ra điều kiện gì. Nhưng suy nghĩ thì thấy điều kiện này cũng sẽ rất hà khắc, có rất nhiều chỗ tốt với Lam Địch Á Tư đế quốc trong tương lai.
Áo Bố Lai Ân lắc đầu nói: "Ta cũng không biết điều kiện này là gì, tin tức mà Mã Tây Mạc truyền đến nói, muốn ngươi tự mình đi đến thủ đô Lam Địch Á Tư, hắn muốn trực tiếp đưa ra điều kiện này với ngươi"
"không được, tuyệt đối không được" Tô Lạp quả quyết nói, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng, thậm chí có chút sát khí.
Diệp Âm Trúc ôm vai Tô Lạp: "Nha đầu ngốc, yên tâm đi. Ta không sao đâu. Lúc trước ta không phải cũng một mình đi đến Lam Địch Á Tư thành sao, hơn nữa còn cứu nàng trở về sao?" Hắn nói lại lời của Áo Bố Lai Ân với Tô Lạp, lập tức nhận được phản ứng kịch liệt của Tô Lạp.
Tô Lạp dùng sức lắc đầu, nói: "không, Âm Trúc, chàng không rõ hắn. hắn, tất cả đều vì lợi ích của Quốc gia.Chỉ cần Lam Địch Á Tư đế quốc có lợi, bất luận việc hèn hạ gì hắn đều không hề do dự. Bây giờ sự tồn tại của chàng, có thể nói là nguyên nhân căn bản để Mễ Lan đế quốc áp chế Lam Địch Á Tư đế quốc. Nếu hắn muốn làm chuyện bất lợi với ngươi thì sao? Lam Địch Á Tư dù sao cũng là Cường quốc của Đại lục, cho dù thực lực của ngươi mạnh hơn nữa. Cũng không thể nào dựa vào lực lượng của mình mà đối đầu cả một Quốc gia"
Hải Dương ở bên cạnh cũng gật đầu nói: "ta cũng không tán thành chàng đi. Âm Trúc, vì hài tử của chúng ta, chàng không thể mạo hiểm"
Diệp Âm Trúc ôm Tô Lạp ngồi xuống: "Lam Địch Á Tư thành ta nhất định phải đến. Bất kể cha nàng đưa ra điều kiện như thế nào. Ta trước hết cũng phải nghe mới được. Ta hy vọng có thể ngồi trên vị trí Thống soái này, hy vọng tự tay chỉ huy Liên quân Đại lục báo thù cho Tổ Tiên Đông Long chúng ta. Cơ hội này ta không thể bỏ qua. Đồng thời, cũng chỉ có như vậy, mới có thể khiến các Quốc gia trong Đại lục tạm thời bỏ đi thành kiến, cùng phát động cuộc Thánh Chiến này"
Tô Lạp chăm chú nhìn Diệp Âm Trúc: "Nếu chàng đã nói như vậy. Tốt lắm, ta và chàng cùng đi. Cho dù chết, vợ chồng chúng ta sẽ cùng chết một chỗ"
Diệp Âm Trúc mỉm cười gật đầu nói: "Tốt, ta chẳng những mang nàng đi, Hải Dương cũng cùng đi. Ta sẽ không chia lìa với các nàng nữa. Hài tử của chúng ta sẽ để cho bọn Áo Bố Lai Ân Đại sư trông giúp vài ngày là được"
Hải Dương và Tô Lạp sửng sót. Các nàng đều không ngờ rằng Diệp Âm Trúc lại dễ dàng đáp ứng như vậy. Tâm trạng đều thả lỏng vài phần, nhưng ánh mắt nhìn Diệp Âm Trúc cũng có thêm chút kinh ngạc.
"các nàng có phải đang muốn hỏi, vì sao ta dễ dàng đáp ứng phải không? Thực ra rất đơn giản. Vì lần này đến Lam Địch Á Tư đế quốc căn bản không có nguy hiểm gì. Các nàng, vốn đều rất thông minh, chỉ là lần này vì việc xảy ra với ta nên làm rối loạn suy nghĩ của các nàng. Các nàng cẩn thận nghĩ xem, Mã Tây Mạc Đại đế là hướng Pháp Lam nói với ta để ta tự mình đi đến Lam Địch Á Tư thành nghe điều kiện của hắn. Nếu hắn thật sự làm ra điều gì thương tổn ta, Pháp Lam sẽ buông tha cho hắn sao? Nếu ta xảy ra chuyện, Cầm Thành và Thú Nhân tộc sẽ buông tha cho Lam Địch Á Tư đế quốc sao? Trừ phi hắn muốn Lam Địch Á Tư đế quốc bị hủy diệt. Nếu không, hắn tuyệt đối sẽ không động đến một sợi lông trên người ta. Thậm chí sẽ hết sức bảo vệ sự an toàn của nhà chúng ta. Vị Nhạc phụ này của ta một đời kiêu hùng, tuyệt đối sẽ không có phán đoán sai lầm"
Nghe Diệp Âm Trúc giải thích, vẻ lo lắng trên mặt Tô Lạp mới từ từ tan đi, chỉ cần Diệp Âm Trúc mang nàng theo, nàng cũng an tâm hơn.
Diệp Âm Trúc để mấy vấn đề mà mình mang từ Thâm Uyên vị diện về cho mấy vị Tháp Chủ và Thần Long Vương tự hỏi. Tiểu Long Nữ cũng ở chỗ phong ấn làm bạn với Thần Long Vương.
Hai người Hải Dương và Tô Lạp thông qua Truyền tống môn bố trí ở Pháp Lam, trực tiếp đi tới Lam Địch Á Tư thành.
Diệp Âm Trúc cũng không trả lại Thần Chi Thán tức cho Tô Lạp. Hắn sợ Nguyền rủa xuất hiện trong cơ thể Tô Lạp chính là do chuôi Cấm kỵ Thần khí này mang đến. Huống chi, có hắn ở đây, Tô Lạp cũng không có cơ hội ra tay.
Lam Địch Á Tư thành vẫn phồn hoa như xưa. Chiến tranh thất bại cũng không ảnh hưởng đến tòa thành thủ đô của Lam Địch Á Tư đế quốc này.
Truyền tống môn được bố trí trong quân doanh bên ngoài Lam Địch Á Tư thành. Ba người Diệp Âm Trúc thông qua Truyền tống môn xuất hiện ở trong quân doanh Lam Địch Á Tư cũng không hề dừng lại, lợi dụng màn đêm che giấu, Phu thê ba người lặng lẽ tiến vào trong thành.
Nhìn mọi thứ xung quanh, vẻ mặt Tô Lạp rất phong phú, hiển nhiên là nhớ lại những năm tháng ấu thơ của mình.
Dung mạo của Tô Lạp và Hải Dương đều rất dễ dàng hấp dẫn người chú ý,nên trên mặt các nàng đều đeo một tấm sa mỏng, che đi dung nhan tuyệt thế của mình.
Đi ở trong Lam Địch Á Tư thành, tâm trạng của Diệp Âm Trúc được thả lỏng, cũng không vội đi đến gặp Mã Tây Mạc Đại Đế, cùng hai vị Thê tử từ từ đi lại trong thành.
"Âm Trúc" Tô Lạp khẽ gọi.
Diệp Âm Trúc nhìn theo ánh mắt của nàng, thì thấy cách đó không xa có một đôi khất cái đang ngồi trước một gian Tửu điếm. Hai tên khất cái này trên người đều rất bẩn thỉu, quần áo cũng rất mỏng manh, rất nhiều chỗ lộ ra da thịt,dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn người đi đường và thực khách từ trong Tửu điếm đi ra.
Đôi Khất cái này là một nam một nữ, nữ lớn hơn một chút, nhìn qua khoảng 11, 12 tuổi. Nam thì chỉ khoảng bảy tám tuổi.
Không cần Tô Lạp nói, Diệp Âm Trúc cũng có thể hiểu được tâm trạng của nàng. Mang theo hai nàng từ từ tiến lên, đi đến trước mặt hai tiểu Khất cái thì dừng lại.
"Đại gia, cho vài đồng tệ đi. Một ngày nay chúng ta chưa được ăn gì" Tiểu cô nương cầu khẩn Diệp Âm Trúc.
Không đợi Diệp Âm Trúc nói, Hải Dương đã vào trong Tửu điếm mua vài cái bánh bao cầm đến, đưa cho Diệp Âm Trúc.
Diệp Âm Trúc ngồi xổm xuống, đưa bánh bao cho Tiểu cô nương, mỉm cười nói: "Nhanh ăn đi"
Giờ phút này, trong đầu hắn hiện lên chính là lần đầu tiên mình gặp Tô Lạp, tặng một cái, cuối cùng được một Lão bà. Có thể nói, Diệp Âm Trúc rất thương xót đối với Khất cái.
Tiểu cô nương chớp chớp mắt, nhận lấy bánh bao trắng mịn đưa cho tiểu nam hài bên cạnh: "Đẹ, nhanh ăn đi. Cảm ơn Đại gia, cảm ơn Đại tỷ tỷ"
Tô Lạp chỉ đứng một bên lặng lẽ nhìn. Mắt nàng trở nên mơ hồ. Nếu năm đó mình và đệ đệ cũng có thể gặp được người tốt như Diệp Âm Trúc, có lẽ Đệ đệ đã không chết.
Diệp Âm Trúc nhẹ nhàng sờ sờ đầu Tiểu cô nương, hắn không cho bọn họ Kim tệ. Bởi vì hắn biết những đứa nhỏ như vậy, căn bản không thể nào giữ được Kim Tệ. không bằng cho bọn chúng ăn một ít còn thực tế hơn.
"Cha mẹ các ngươi đâu?" Hải Dương dịu dàng hỏi.
Tiểu cô nương lắc đầu, mắt đỏ lên: "Ba Ba chết ở trên chiến trường, Mụ mụ cũng đã đi. Chỉ còn lại có ta và Đệ Đệ"
Thân thể Diệp Âm Trúc thoáng cứng lại,chiến tranh luôn có người chết. Nhưng, người vô tội nhất trong chiến tranh sợ rằng chính là bình dân, còn có thân nhân của chiến sĩ đã tử trận.
Thánh Chiến trong vòng mấy năm nữa sẽ bắt đầu, lại có bao nhiêu chiến sĩ sẽ chết ở trên chiến trường này. Thậm chí có thể rất nhiều thân thể không thể trở về Long Khi Nỗ Tư, cuộc Thánh Chiến này rốt cuộc có nên diễn ra hay không?
Thần Long Vương đã nói qua, năng lượng của hắn vẫn có thể duy trì phong ấn, thậm chí có thể vĩnh viễn không bị phá hư. Cuộc Thánh Chiến này rốt cuộc có cần hay không? Từ sau khi khi trở thành Đại ngôn nhân của Thần Long Vương, Diệp Âm Trúc lần đầu tiên nghi ngờ suy nghĩ của mình.
Tô Lạp cầm tay Diệp Âm Trúc, nói: "Sao vậy, Chàng đang suy nghĩ gì?"
Diệp Âm Trúc cười khổ nói: "Ta suy nghĩ, nếu Thánh Chiến bắt đầu, thân nhân của chiến sĩ tử trận sẽ như thế nào?"
Tô Lạp và Hải Dương cùng im lặng, mà hai Hài tử trước mặt lại không biết gì, chỉ biết nhìn bọn họ. Tiểu nam hài thì đang nhanh chóng ăn bánh bao, nhưng không có ăn hết, đưa hai chiếc còn lại cho Tỷ Tỷ.
Hải Dương cầm tay kia của Diệp Âm Trúc: "Đừng suy nghĩ nhiều, cái xảy ra sẽ phải xảy ra. Nếu chúng ta không thể giải quyết được Thâm Uyên vị diện. Có lẽ, nhiều năm về sau, chính là Thâm Uyên vị diện công kích chúng ta. Trên Thế giới này không có gì là tuyệt đối. Phong ấn của Thần Long Vương tuyệt đối không an toàn bằng chúng ta hoàn toàn diệt trừ đám Thâm Uyên Ác Ma. Điều chúng ta muốn làm có lẽ sẽ làm cho một đời, thậm chí vài đời sau thống khổ,nhưng sẽ tạo phúc cho Tử tôn của Đại lục,sẽ vì sự phát triển ngàn vạn năm sau của Đại lục"
Tâm chí của Diệp Âm Trúc luôn luôn kiên định. Điều Hải Dương nói hắn tự nhiên cũng nghĩ đến, đừng nói chuyện này cũng không phải một mình hắn có thể làm chủ. Mà dù chính là hắn làm chủ, hắn cũng sẽ lựa chọn như vậy.
Đúng lúc này, một giọng nói hung dữ đột nhiên vang lên:
"Hai đứa nhóc các ngươi, muốn tiền hả?"
Một tên Khất cái quần áo rách rưới, nhìn qua hơn hai mươi tuổi từ cách đó không xa chạy đến. Vài bước đã đến trước mặt hai Hài tử,nhoáng một cái đã cướp lấy chiếc bánh bao mà Tỷ Tỷ khất cái mới cầm vào tay chưa kịp cắn miếng nào, nhét vào miệng mình, thấp giọng mắng.
Tỷ Tỷ tiểu Khất cái sợ hãi nói: "Phong ca, chúng ta hôm nay còn chưa được tiền. Đây là do vị Đại gia này hảo tâm cho chúng ta vài cái bánh bao. Ngươi muốn thì cầm lấy đi"
"Phong ca" liếc mắt nhìn ba người Diệp Âm Trúc. Dường như không để ý đến sự tồn tại của bọn họ, một cước đá Tiểu cô nương ngã xuống đất: "không có tiền. Các ngươi làm gì hả. Xem ra, không chặt một cái chân của Đệ Đệ ngươi xuống, để cho hắn thành Tàn tật, là không có ai cho tiền. Giống như vị đại gia có tiền này, thương cảm còn chưa đủ" Vừa nói, hắn còn tham lam nhìn vào đường cong tuyệt đẹp của Tô Lạp, như muốn nói cho bọn họ nghe vậy.
"không, không cần. Phong ca, ta sẽ cố gắng kiếm tiền. Van xin ngươi, van xin ngươi đừng làm Đệ đệ của ta bị thương" Tiểu cô nương vừa khóc vừa quỳ xuống mặt đất, khản giọng cầu khẩn.
Sắc mặt Tô Lạp biến đổi, lại bị Diệp Âm Trúc ngăn lại, trên mặt hiện lên vẻ lạnh lùng. Diệp Âm Trúc nói: "ngươi nói phải chặt chân Hài tử này? Như vậy mới dễ dàng xin được, đúng không?"
Tên Phong ca nhìn Diệp Âm Trúc: "Sao, liên quan gì đến ngươi? Ngươi nếu thương bọn chúng, tốt lắm. Mang bọn chúng đi đi. Tuy nhiên, bọn chúng đều ăn của ta, ở chỗ của ta. Một người, như thế nào cũng phải trả ta Hai mươi Kim tệ. Lấy một trăm Kim tệ ra đây, bọn chúng chính là người của ngươi."
Diệp Âm Trúc vẫn mỉm cười, nói: "Một trăm Kim tệ, ta có" Vừa nói, vừa giống như làm ảo thuật, trong tay có thêm một túi tiền.
Túi tiền mở ra, bên trong không có một Kim tệ nào, nhưng lại chứa đầy Hồng bảo thạch tệ.
Bảo quang đẹp mắt lập tức khiến cho tên khất cái không thể nào kiềm chế được vẻ tham lam trong mắt hắn.
Phải biết rằng, một viên hồng bảo thạch tệ đều có giá trị tương đương một trăm Kim tệ.
Tên khất cái vừa nuốt nước miếng, vừa nói: "không, ta vừa rồi nói sai. Không phải một trăm Kim tệ, mà là một trăm hồng bảo thạch mới đúng. Ta xem ngươi cũng không có đủ một trăm. Coi như tiện nghi cho ngươi, lấy hết ra đi, ngươi có thể dẫn bọn chúng đi"
Vừa nói hắn vừa cánh tay bẩn thỉu của mình về phía Diệp Âm Trúc.
Ngoài dự đoán của mọi người, Diệp Âm Trúc không e ngại sự bẩn thỉu của hắn. Chỉ có điều, túi tiền bỗng trống rỗng biến mất, một ngón tay của hắn, đang giữ chặt tay tên Phong Ca.
"Tiền ta có. Đừng nói là một trăm hồng bảo thạch tệ mà cho dù là một vạn viên, ta cũng lấy được. Nhưng, ta có nói là cho ngươi sao?"
Giọng nói của Diệp Âm Trúc từ từ trở nên lạnh lùng, dù cho không có Tô Lạp bên cạnh, với tính cách của hắn, tuyệt đối sẽ không buông tha tên này.
"Mẹ nó. Buông tay ta ra. Bằng không, ta sẽ cho huynh đệ của ta chém chết ngươi" Tên Phong Ca lúc này còn chưa ý thức được hắn sắp gặp phải chuyện gì.
Diệp Âm Trúc lạnh lùng cười nói: "Ta không chê ngươi bẩn thỉu. Tuy nhiên, ngươi yên tâm, ta không có sở thích này đâu. Tô Lạp, Hải Dương, các nàng đưa đám Hài tử sang một bên, rồi mua thứ gì ăn cho bọn chúng"
Hai nàng lặng lẽ gật đầu. Các nàng đều đã là Mụ mụ có hài tử, nên rất biết cách chiếu cố Hài tử. Một người kéo một, vừa an ủi hai tiểu Khất cái, vừa mang bọn chúng sang một bên mua đồ ăn.
Bọn họ vừa mới đi qua, thì đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết từ chỗ Diệp Âm Trúc và tên Phong Ca vang lên. Hai tiểu Khất cái nhịn không được muốn quay đầu lại, thì lại bị Tô Lạp và Hải Dương che đi.
"không cần nhìn, có những người căn bản không xứng tồn tại trên Thế giới này. Đi thôi, A Di mua đồ ăn ngon cho các ngươi. Từ nay về sau sẽ không ai khi dễ các ngươi nữa"
Diệp Âm Trúc giết tên Khất cái kia sao? Đương nhiên không phải. Giết một người cũng không phải sự trừng phạt lớn nhất.
Tiếng kêu thảm thiết chính là vì ngón tay bị bẻ gãy mà phát ra. Tên Phong Ca phát hiện, thân thể của mình không thể động được, nhưng cảm giác thân thể của hắn lại tăng lên gấp nhiều lần.
Diệp Âm Trúc tiện tay bẻ gãy ngón trỏ của hắn, đây chỉ là bắt đầu mà thôi.
Thực lực của Diệp Âm Trúc là gì. Bóp nát xương của một người thường có khác gì bóp nát đậu hủ đâu.
Động tác của hắn không nhanh, từng chút một nắm lấy xương của tên Phong Ca, từ ngón tay tới tay, để cho xương của hắn vỡ vụn.
Dù là Cốt khoa tốt nhất, cũng không thể nào chữa trị thương thế như vậy.
Tiếng kêu thảm thiết gần như truyền khắp cả Lam Địch Á Tư thành. Khi toàn bộ cánh tay của tên Phong Ca đều bị vỡ nát, thì âm thanh mà hắn phát ra đã không giống tiếng người nữa.
Diệp Âm Trúc vẫn mỉm cười, việc tàn khốc hơn hắn đề gặp qua không biết bao nhiêu lần, càng huống chi, trước mặt căn bản không xuất hiện một giọt máu gì.
"ngươi vừa rồi nói cái gì? Tàn tật sẽ ăn xin tốt hơn phải không? Ta sẽ thành toàn cho ngươi. Yên tâm, ta không cho ngươi chết, hơn nữa ta còn để lại một tay cho ngươi ăn cơm. Tuy nhiên, hai chân ngươi dường như không dùng làm gì"
Vừa nói, châm Diệp Âm Trúc đã từ từ nhấc lên, lại từ từ hạ xuống chân tên Phong Ca. Sự sợ hãi cực độ không ngừng ăn mòn tâm hồn tên Khất cái này. Tâm trạng hắn không thể nào dùng hối hận và thống khổ để hình dung được nữa.
"Dừng tay" Một giọng nói thanh thúy đột nhiên xuất hiện, trong giọng nói đầy vẻ phẫn nộ.
"ngươi là ai. Cũng dám hành động tàn nhẫn như vậy ở Lam Địch Á Tư thành"
Một dáng người nhỏ bé nhanh chóng chạy đến bên này.
Tàn nhẫn? Đối với kẻ ác, Diệp Âm Trúc cho đến bây giờ chưa bao giờ cho rằng mình quá Tàn nhẫn. Nhưng chân của hắn vẫn ngừng lại, bởi vì hắn phát hiện giọng nói này hơi quen thuộc.
Người còn chưa đến, Diệp Âm Trúc đã có thể cảm thấy đối phương rất tức giận, phối hợp với vóc người nhỏ bé, nên có đôi chút quái dị.
Nàng như gà mẹ bảo vệ con che trước mặt tên Khất cái vừa bị Diệp Âm Trúc hành hạ, mạnh mẽ xen vào giữa hai người.
Thân thể khó tránh khỏi chạm vào người Diệp Âm Trúc. Một đôi cánh tay nhỏ bé muốn đẩy Diệp Âm Trúc ra, khiến cho hắn có cảm giác buồn cười. Bạn đang đọc truyện tại Truyện Bất Hủ - www.Truyện Bất Hủ
Người quen, quả nhiên là người quen. Diệp Âm Trúc cũng không ngờ rằng ở đây lại gặp phải nàng. Người vừa xuất hiện không phải ai khác, mà chính là con gái của Quân vụ đại thần Khắc Lỗ Tư của Lam Địch Á Tư đế quốc, con gái nuôi của Mã Tây Mạc Đại Đế - Khắc Lôi Na.
"Đã lâu không gặp, Khắc Lôi Na" Giọng nói Diệp Âm Trúc vang lên bên tai Khắc Lôi Na.
Khắc Lôi Na sững sờ một chút., Nàng lúc trước đang đi dạo gần đó, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu thảm thiết như vậy. Lập tức chạy đến. Người vây xem không ít, nhưng không có một ai dám tiến lên ngăn cản. Khắc Lôi Na bản tính lương thiện, nên phẫn nộ xông lên.
Bởi vì lưng Diệp Âm Trúc quay về phía nàng, hơn nữa tiếng kêu thảm thiết đã hấp dẫn hết sự chú ý của nàng, nên nàng cũng không có chú ý đến Nam nhân trước mặt là ai.
Lúc này nghe thấy rất quen thuộc, hoặc có thể nói là giọng nói này đã khắc sâu trong trái tim nàng. Thân thể Khắc Lôi Na run lên, đôi mắt xinh đẹp đầy vẻ không tin nổi ngước lên, vừa lúc nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của Diệp Âm Trúc.
Sao lại là hắn? Khắc Lôi Na tuyệt đối không thể nào tưởng tượng được người làm ra cái chuyện tàn nhẫn trên đường ở Lam Địch Á Tư thành lại là hắn.
Trong lòng nàng, nam nhân này rất cao lớn, anh tuấn, trên vạn người. Dù là đối mặt với một Quốc gia, hắn cũng chưa bao giờ e ngại. Nhưng, hắn như thế nào lại ở đây khi dễ một người bình thường, còn sử dụng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy.
Trong nháy mắt, ngay cả Khắc Lôi Na chính mình cũng không rõ vì sao, nước mắt đã từ hai bên khóe mắt nàng chảy xuống.
"nàng… sao lại thế này…"
Nghe thấy giọng nói run rẩy của Khắc Lôi Na, nhìn vẻ thất vọng trong mắt nàng, thậm chí là tuyệt vọng. Diệp Âm Trúc cũng sững sờ, nhíu mày nói: "nàng biết tên Khất cái này?"
Khắc Lôi Na lắc đầu nói: "Ta không biết hắn. Nhưng ngươi sao có thể làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy. hắn chỉ là một người bình thường, dù là một tên Khất cái, cũng có quyền được sinh tồn"
Diệp Âm Trúc nhìn thoáng qua tên Phong Ca được Khắc Lôi Na che trước mặt, lạnh lùng nói: "Được rồi, nể mặt nàng, ta hôm nay bỏ qua cho hắn. Tuy nhiên, Khắc Lôi Na tiểu tư xin nhớ kỹ, ở trên Thế giới này, có những người không có quyền sinh tồn"
Nói xong những lời này, Diệp Âm Trúc xoay người, đi về phía thê tử của mình.
Cảnh ngộ của hai tiểu Khất cái khiến sát khí trong lòng Diệp Âm Trúc dâng lên. Sự xuất hiện của Khắc Lôi Na chỉ khiến hắn hơi tỉnh táo một chút. Hắn rất có cảm tình với cô gái lương thiện này. Dù sao cánh tay phải của tên Phong Ca kia đã bị mình phế đi. Từ nay về sau cũng không thể tác oai tác quái như trước nữa, cũng coi như một bài học cho hắn vậy.
Khắc Lôi Na ngơ ngác nhìn Diệp Âm Trúc dần dần đi xa. Trái tim nàng cảm thấy rất mất mát, muốn đuổi theo hắn, nhưng nàng chỉ bước được một bước mà thôi.
"Cám ơn, cám ơn tiểu thư đã cứu mạng" Tên Phong Ca cố nén đau đớn, quỳ bái Khắc Lôi Na.
Một người khi rơi vào tuyệt vọng, trái tim hắn sẽ yếu ớt nhất. Nghĩ rằng mình sẽ bị thanh niên anh tuấn trước mặt giết chết, thì Khắc Lôi Na đột nhiên xuất hiện khiến cho trong lòng tên Phong Ca làm ác nhiều năm sinh ra một tâm trạng đặc biệt. hắn không giống như Diệp Âm Trúc đã gặp được nhiều tuyệt sắc mỹ nữa. Trong lòng hắn, Khắc Lôi Na như Nữ thần. Sự xinh đẹp và lương thiện của Khắc Lôi Na đánh sâu vào tâm trí hắn. hắn đột nhiên phát hiện, trước mặt nàng, hắn cảm giác sự bẩn thỉu của hắn còn thống khổ hơn khi Diệp Âm Trúc làm gãy cánh tay hắn.
Khắc Lôi Na hồi phục tinh thần, đi đến bên cạnh đỡ hắn đứng lên, áy náy nói: "Xin lỗi, bằng hữu của ta bình thường không như vậy. Như vậy đi, ta bồi thường ngươi ít tiền, ngươi mau đi xem một chút, có lẽ, tay của ngươi…"
Nói đến đây, Khắc Lôi Na nhìn cánh tay mềm nhũn kia của tên Phong Ca thật sự không thể nói nổi nữa. Nàng đương nhiên nhìn ra, xương cốt của cánh tay kia đã hoàn toàn bị vỡ nát, không thể chữa trị nổi.
Vẻ mặt Phong Ca trở nên tái nhợt, thống khổ khiến hắn suýt nữa nôn ra máu. Dùng sức lắc đầu, nói: "không, có lẽ là báo ứng của ta. Tiểu thư tôn kính, cảm ơn người đã cứu ta. Nhưng bằng hữu của người cũng không sai"
Đối diện với đôi mắt to trong suốt của Khắc Lôi Na, trong lòng Phong Ca đột nhiên có xúc động mãnh liệt. Hắn không hề che dấu hành vi của mình mà nói ra hết, mặc dù điều này càng làm cho mình cảm thấy thấp kém, nhưng cũng cảm thấy thoải mái.
Nghe hắn nói, vẻ mặt Khắc Lôi Na càng lúc càng khó coi. Nàng biết, mình đã trách sai Diệp Âm Trúc. Nhìn tên Phong Ca thật sâu, nàng cười khổi nói: "ngươi đã nói ra hết mọi chuyện, chứng tỏ ngươi đã có ý hối cải. hy vọng từ nay về sau ngươi có thể làm người tốt" Nói xong, nàng đưa một túi tiền cho hắn, rồi lập tức đuổi theo hướng mà Diệp Âm Trúc đã bỏ đi.
"Tiểu thư, có thể nói cho ta tên của người được không?" Tên Phong Ca có chút xúc động gọi.
"Ta gọi là Khắc Lôi Na" Khắc Lôi Na không quay đầu lại, nhưng vẫn trả lời câu hỏi của hắn.
Nàng không phải hối hận vì ngăn Diệp Âm Trúc lại. Có thể khiến cho một Ác nhân tỉnh ngộ, tuyệt đối khiến cho nàng cao hứng. Nhưng nàng lại nghĩ oan cho người ở trong lòng mình. Nàng rất hiểu được cảm giác bị người nghĩ oan khó chịu đến mức nào. Nàng hối hận vì sao mình không tin hắn. Đúng thế, với nhân phẩm của hắn, sao có thể làm ra chuyện ác như vậy chứ?
Nhưng, bất kể Khắc Lôi Na tìm kiếm như thế nào, nhưng đều không tìm được bóng dáng của Diệp Âm Trúc. Sự thống khổ này của nàng, cũng chỉ có thể giấu ở sâu trong nội tâm của mình. Đến rất lâu sau này mới có cơ hội giải thích.
Mười phút sau đó, một tên Khất cái xuất hiện ở trong một Y quán.
"Xin cắt giúp ta cánh tay này" Ánh mắt của tên 'Phong Ca' rất kiên định, trong đầu hắn lúc này, chỉ hiện lên dung nhan của Nữ Thần và vô số những việc ác mà mình đã làm.
Thầy thuốc của Y quan vốn nhìn thấy dáng vẻ bẩn thỉu của hắn đã nhíu mày.
Nhưng khi 'Phong Ca' lấy ra một viên hồng bảo thạch tệ thì tên thầy thuốc lập tức thay đổi thái độ ngay.
"Ngài xác định, thật sự cắt đứt cánh tay này sao? Điều này sẽ khiến ngài chảy máu rất nhiều"
"Đúng, ta muốn vậy"
Sau nửa canh giờ, một tiếng kêu thảm thiết vang lên từ trong Y quán. 'Phong Ca' yêu cầu thầy thuốc không sử dụng thuốc mê với hắn. hắn phải nhớ kỹ nỗi thống khổ hôm nay, vĩnh viễn nghi nhớ trong lòng. Khi hắn với khuôn mặt trắng bệch nằm trên giường bệnh nhìn trần nhà trống trơn. Hắn thề, bắt đầu từ hôm nay, hắn sẽ trở thành một người hoàn toàn mới. Chặt đứt cánh tay tương đương chấm dứt với trước kia.
Hắn cũng không hận Diệp Âm Trúc. Mặc dù thanh niên kia ra tay rất tàn nhẫn, khiến hắn cảm nhận sự thống khổ chưa bây giờ có. Nhưng cũng bởi vì hắn gây nỗi thống khổ cho mình, mới để cho mình thấy được Nữ thần. Khắc Lôi Na, Nữ thần trong mắt ta. Ta nhất định nghe người, làm một người tốt. Ta chỉ hy vọng, có một ngày ta có thể bảo vệ bên cạnh Người, mỗi giây mỗi phút đều được lặng lẽ nhìn Người, vậy là đủ rồi.
Diệp Âm Trúc tự nhiên không biết những việc xảy ra sau khi mình rời đi. Hắn và Hải Dương, Tô Lạp mang theo hai tiểu Khất cái tìm một nơi thay đổi quần áo cho bọn chúng. Tạm thời bố trí cho bọn chúng ở trong một Lữ quán, rồi mới đi vào Hoàng Cung Lam Địch Á Tư. Bây giờ đã là lúc màn đêm buông xuống, nhưng thời gian cũng chưa tính quá muộn. Diệp Âm Trúc quyết định sớm chấm dứt việc bên này, để tiếp tục thực hiện những việc hắn muốn làm.
Hải Dương vốn muốn ở lại chăm sóc hai đưa nhỏ, nhưng Diệp Âm Trúc từ chối ý nghĩ của nàng. Nơi này dù sao cũng là Lam Địch Á Tư thành. Mặc dù Diệp Âm Trúc có chín thành nắm chắc Mã Tây Mạc Đại Đế sẽ không làm điều bất lợi với bọn họ, nhưng cẩn thận một ít vẫn hơn. Tô Lạp và Hải Dương chỉ có ở bên cạnh hắn, mới là an toàn tuyệt đối. Mà hai đứa nhỏ căn bản không được Lam Địch Á Tư chú ý đến, Mã Tây Mạc Đại Đế không thể nào dùng bọn họ uy hiếp mình.
Ba người đến cửa Hoàng Cung Lam Địch Á Tư đế quốc. Chưa đến gần Hoàng Cung, bọn họ đã bị Thị vệ Hoàng Cung cản lại.
"Là ai. Hoàng Cung cấm địa không được đến gần" Hai mươi thanh Trường mâu chỉnh tề đưa ra, ngọn mâu lạnh lẽo chỉ vào thân thể Phu Thê ba người Diệp Âm Trúc.
Tô Lạp tiến lên một bước, giơ tay phải mình lên, trong lòng bàn tay đã có thêm một tấm Huy chương. Mặc dù nàng không thích thân phận này của mình ở Lam Địch Á Tư đế quốc. nhưng bây giờ lợi dụng thân phận quả thật có thể giảm bớt rất nhiều phiền toái không cần thiết.
Huy chương được làm từ Bí ngân, mặt trên có đồ án Phượng Hoàng di hắc diệu thạch trân quý vây quanh mà thành, tạo hình dạng giương cánh.
"Tham kiến Loan Phượng công chủ" Thị vệ Hoàng Cung chấn động, lập tức thu Mâu quỳ xuống, bái lạy Tô Lạp.
Tô Lạp lạnh lùng nói: "Hồi báo với Bệ Hạ, nói ta đã trở lại, còn mang đến người mà hắn muốn gặp"
"Vâng, Công chủ điện hạ"
Một gã Thị vệ vội vàng chạy vào bên trong Hoàng Cung. Đám Thị vệ còn lại thì hộ tống ba người Diệp Âm Trúc đi vào trong Hoàng Cung.
Tô Lạp áy náy nói: "Âm Trúc, xin lỗi. Muội mặc dù dù có thân phận là Công chủ,nhưng cũng không thể dẫn người lạ tùy ý tiến vào Hoàng Cung, cho nên chỉ có thể chờ một chút"
Diệp Âm Trúc cầm chặt tay Tô Lạp: "Ngốc ạ. Chờ một chút có sao đâu, cần gì phải xin lỗi chứ?"
Đám Thị vệ Hoàng Cung đi theo bên cạnh không khỏi mở rộng tầm mắt. Đều giật mình nhìn Diệp Âm Trúc, liền liên tưởng đến thân phận của Nam nhân này.
Loan Phượng công chủ được xưng là Đệ nhất mỹ nữ của Lam Địch Á Tư đế quốc. bọn họ đã sớm nghe nói qua, tên gọi Băng sơn Mỹ nhân của Loan Phượng công chủ còn nổi tiếng hơn cả Đệ nhất mỹ nữ.
Lúc này, nếu không phải Huy chương trong tay Tô Lạp không thể nào làm giả. Bọn họ thật sự hoài nghi thiếu phụ đeo sa trên mặt, với giọng nói dịu dàng như vậy có thật sự là Loan Phượng công chủ không.
Diệp Âm Trúc tự nhiên sẽ không để ý đám thị vệ nhìn mình. Hai tay phân biệt kéo hai kiều thê của mình. Đám người đi theo bọn họ coi như không hề tồn tại, hưởng thụ cảm giác ấm áp này.
Bọn họ cũng không phải đợi trước cửa cung quá lâu. Chỉ một lát, cửa Hoàng Cung đã mở rộng ra, hai hàng Hắc giáp Võ sĩ một trăm người Trang bị chỉnh tề sếp thành hàng. Dưới sự hộ tống của bọn họ, sáu mươi bốn gã Hoàng gia kiệu phu nâng Hắc Phượng liễn khổng lồ của Mã Tây Mạc Đại Đế thẳng đến trước cửa Hoàng Cung.
Mã Tây Mạc tự mình đến, tất cả thủ vệ trước cửa Hoàng Cung đều hô Vạn tuế và quỳ xuống mặt đất, chỉ còn ba phu thê Diệp Âm Trúc là đứng.
Hắc Phượng liễn còn cách trước cửa Hoàng Cung ba mươi thước thì dừng lại. Liễn giá như một cung điện nhỏ vững vàng hạ xuống mặt đất, cửa mở ra, thân hình cao lớn của Mã Tây Mạc từ bên trong đi ra.
Nhìn thấy Mã Tây Mạc, Diệp Âm Trúc rõ ràng cảm nhận được bàn tay nhỏ bé của Tô Lạp trong tay mình đang khẽ run lên.
So sánh với mấy năm trước, Mã Tây Mạc dường như đã thay đổi rất nhiều, đầu tiên, hắn đã già.
Theo lý mà nói, là một vị Đế Vương, có điều kiện tốt nhất về mọi mặt, thời gian ba năm không nên có biến hóa quá lớn. Nhưng Mã Tây Mạc thật sự đã già. Ba năm thời gian qua đi, mái tóc vẫn hoa râm, mặc dù vẻ uy nghiêm trên khuôn mặt vẫn như cũ, nếp nhăn cũng không có quá nhiều. Nhưng từ trong đôi mắt của hắn, lại rõ ràng thấy được vẻ mệt mỏi.
Mã Tây Mạc Đại Đế ưỡn ngực đi từ trên Hắc Phượng liễn xuống. Cho đám Thị vệ bên cạnh lui ra, đi nhanh về phía ba người Diệp Âm Trúc. Ánh mắt của hắn đầu tiên là xẹt qua người Diệp Âm Trúc, rồi rơi xuống trên người Tô Lạp, hai bàn tay rõ ràng khẽ run lên.
"Phượng Hoàng, ngươi đã trở về" Vẻ uy nghiêm trong mắt Mã Tây Mạc dần dần biến mất, ánh mắt dịu dàng của hắn xuất hiện, đây là điều tất cả Thị vệ bên người hắn chưa bao giờ thấy qua.
Tô Lạp khẽ gật đầu, xem như đáp lễ.
Ánh mắt Mã Tây Mạc lúc này lại trở lại trên người Diệp Âm Trúc, làm ra một thế mời: "Cầm Đế, mời theo ta lên Hắc Phượng liễn. Chúng ta vào trong Hoàng Cung bàn luộn"
Diệp Âm Trúc khẽ khom lưng với Mã Tây Mạc, xem như hành lễ. Dù sao, bất kể nói như thế nào thì Mã Tây Mạc cũng là phụ thân của Tô Lạp, Nhạc Phụ của hắn: "Ngài khỏe"
Phu Thê ba người cùng Mã Tây Mạc cùng đi lên Hắc Phượng. Tinh thần lực của Diệp Âm Trúc lúc trước đã dò xét một lần trong phạm vi ngàn thước, hắn kinh ngạc phát hiện. Ngoại trừ Mã Tây Mạc Đại Đế ra thì ngay cả một gã cường giả Tử Cấp cũng không phát hiện được. Hắn biết, mình đã phán đoán chính xác, Mã Tây Mạc bất kể từ góc độ gì, đều tuyệt đối không thể là địch với mình.
Hắc Phượng liễn quả thật rất lớn, diện tích bên trong khoảng trăm thước vuông. Bên trong có một cái bàn do Ngọc thạch điêu khắc thành, trên mặt đặt những Thủy quả và điểm tâm. Xung quanh bàn đặt bốn chiếc ghế cùng chất liệu, đây là sự hưởng thụ của Đế Vương.
Mã Tây Mạc làm ra thế mời, ngồi xuống một cái ghế trước tiên. Ba người Diệp Âm Trúc cũng chia nhau ngồi xuống.
Nhưng hắn không thể chủ động đề xuất. Lúc này do sáu vị Tháp Chủ đồng thời đề nghị, quang mang trong mắt Diệp Âm Trúc lập tức trở nên sắc bén lên, tráng chí thiêu đốt trong lồng ngực, hai tay vô ý thức nắm chặt lại.
"Nhưng, các vị Sư huynh, chẳng lẽ Lam Địch Á Tư đế quốc không sợ ta không công bằng với bọn họ sao? Theo suy nghĩ của bọn họ, ta có quan hệ rất tốt với Mễ Lan đế quốc, không hài hòa với Lam Địch Á Tư"
Áo Bố Lai Ân mỉm cười nói: "ngươi chớ quên rằng, ngươi còn có một thân phận, là con rể của Mã Tây Mạc. Có quan hệ huyết thống này, tất cả không phải không thể điều hòa. Hơn nữa đồng ý đề cử ngươi trở thành Thống soái còn có cả Mã Tây Mạc. Tuy nhiên, Mã Tây Mạc lại có một điều kiện, chỉ có ngươi đáp ứng điều kiện này, hắn mới bằng lòng để cho phía Lam Địch Á Tư đế quốc toàn lực ủng hộ ngươi phát động cuộc Thánh Chiến này. Hơn nữa còn nghe toàn quyền điều động của ngươi"
"Điều kiện gì?" quang mang lóe lên trong mắt Diệp Âm Trúc, càng kích động, đầu óc của hắn càng rõ ràng. Hắn mặc dù không biết Mã Tây Mạc đưa ra điều kiện gì. Nhưng suy nghĩ thì thấy điều kiện này cũng sẽ rất hà khắc, có rất nhiều chỗ tốt với Lam Địch Á Tư đế quốc trong tương lai.
Áo Bố Lai Ân lắc đầu nói: "Ta cũng không biết điều kiện này là gì, tin tức mà Mã Tây Mạc truyền đến nói, muốn ngươi tự mình đi đến thủ đô Lam Địch Á Tư, hắn muốn trực tiếp đưa ra điều kiện này với ngươi"
"không được, tuyệt đối không được" Tô Lạp quả quyết nói, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng, thậm chí có chút sát khí.
Diệp Âm Trúc ôm vai Tô Lạp: "Nha đầu ngốc, yên tâm đi. Ta không sao đâu. Lúc trước ta không phải cũng một mình đi đến Lam Địch Á Tư thành sao, hơn nữa còn cứu nàng trở về sao?" Hắn nói lại lời của Áo Bố Lai Ân với Tô Lạp, lập tức nhận được phản ứng kịch liệt của Tô Lạp.
Tô Lạp dùng sức lắc đầu, nói: "không, Âm Trúc, chàng không rõ hắn. hắn, tất cả đều vì lợi ích của Quốc gia.Chỉ cần Lam Địch Á Tư đế quốc có lợi, bất luận việc hèn hạ gì hắn đều không hề do dự. Bây giờ sự tồn tại của chàng, có thể nói là nguyên nhân căn bản để Mễ Lan đế quốc áp chế Lam Địch Á Tư đế quốc. Nếu hắn muốn làm chuyện bất lợi với ngươi thì sao? Lam Địch Á Tư dù sao cũng là Cường quốc của Đại lục, cho dù thực lực của ngươi mạnh hơn nữa. Cũng không thể nào dựa vào lực lượng của mình mà đối đầu cả một Quốc gia"
Hải Dương ở bên cạnh cũng gật đầu nói: "ta cũng không tán thành chàng đi. Âm Trúc, vì hài tử của chúng ta, chàng không thể mạo hiểm"
Diệp Âm Trúc ôm Tô Lạp ngồi xuống: "Lam Địch Á Tư thành ta nhất định phải đến. Bất kể cha nàng đưa ra điều kiện như thế nào. Ta trước hết cũng phải nghe mới được. Ta hy vọng có thể ngồi trên vị trí Thống soái này, hy vọng tự tay chỉ huy Liên quân Đại lục báo thù cho Tổ Tiên Đông Long chúng ta. Cơ hội này ta không thể bỏ qua. Đồng thời, cũng chỉ có như vậy, mới có thể khiến các Quốc gia trong Đại lục tạm thời bỏ đi thành kiến, cùng phát động cuộc Thánh Chiến này"
Tô Lạp chăm chú nhìn Diệp Âm Trúc: "Nếu chàng đã nói như vậy. Tốt lắm, ta và chàng cùng đi. Cho dù chết, vợ chồng chúng ta sẽ cùng chết một chỗ"
Diệp Âm Trúc mỉm cười gật đầu nói: "Tốt, ta chẳng những mang nàng đi, Hải Dương cũng cùng đi. Ta sẽ không chia lìa với các nàng nữa. Hài tử của chúng ta sẽ để cho bọn Áo Bố Lai Ân Đại sư trông giúp vài ngày là được"
Hải Dương và Tô Lạp sửng sót. Các nàng đều không ngờ rằng Diệp Âm Trúc lại dễ dàng đáp ứng như vậy. Tâm trạng đều thả lỏng vài phần, nhưng ánh mắt nhìn Diệp Âm Trúc cũng có thêm chút kinh ngạc.
"các nàng có phải đang muốn hỏi, vì sao ta dễ dàng đáp ứng phải không? Thực ra rất đơn giản. Vì lần này đến Lam Địch Á Tư đế quốc căn bản không có nguy hiểm gì. Các nàng, vốn đều rất thông minh, chỉ là lần này vì việc xảy ra với ta nên làm rối loạn suy nghĩ của các nàng. Các nàng cẩn thận nghĩ xem, Mã Tây Mạc Đại đế là hướng Pháp Lam nói với ta để ta tự mình đi đến Lam Địch Á Tư thành nghe điều kiện của hắn. Nếu hắn thật sự làm ra điều gì thương tổn ta, Pháp Lam sẽ buông tha cho hắn sao? Nếu ta xảy ra chuyện, Cầm Thành và Thú Nhân tộc sẽ buông tha cho Lam Địch Á Tư đế quốc sao? Trừ phi hắn muốn Lam Địch Á Tư đế quốc bị hủy diệt. Nếu không, hắn tuyệt đối sẽ không động đến một sợi lông trên người ta. Thậm chí sẽ hết sức bảo vệ sự an toàn của nhà chúng ta. Vị Nhạc phụ này của ta một đời kiêu hùng, tuyệt đối sẽ không có phán đoán sai lầm"
Nghe Diệp Âm Trúc giải thích, vẻ lo lắng trên mặt Tô Lạp mới từ từ tan đi, chỉ cần Diệp Âm Trúc mang nàng theo, nàng cũng an tâm hơn.
Diệp Âm Trúc để mấy vấn đề mà mình mang từ Thâm Uyên vị diện về cho mấy vị Tháp Chủ và Thần Long Vương tự hỏi. Tiểu Long Nữ cũng ở chỗ phong ấn làm bạn với Thần Long Vương.
Hai người Hải Dương và Tô Lạp thông qua Truyền tống môn bố trí ở Pháp Lam, trực tiếp đi tới Lam Địch Á Tư thành.
Diệp Âm Trúc cũng không trả lại Thần Chi Thán tức cho Tô Lạp. Hắn sợ Nguyền rủa xuất hiện trong cơ thể Tô Lạp chính là do chuôi Cấm kỵ Thần khí này mang đến. Huống chi, có hắn ở đây, Tô Lạp cũng không có cơ hội ra tay.
Lam Địch Á Tư thành vẫn phồn hoa như xưa. Chiến tranh thất bại cũng không ảnh hưởng đến tòa thành thủ đô của Lam Địch Á Tư đế quốc này.
Truyền tống môn được bố trí trong quân doanh bên ngoài Lam Địch Á Tư thành. Ba người Diệp Âm Trúc thông qua Truyền tống môn xuất hiện ở trong quân doanh Lam Địch Á Tư cũng không hề dừng lại, lợi dụng màn đêm che giấu, Phu thê ba người lặng lẽ tiến vào trong thành.
Nhìn mọi thứ xung quanh, vẻ mặt Tô Lạp rất phong phú, hiển nhiên là nhớ lại những năm tháng ấu thơ của mình.
Dung mạo của Tô Lạp và Hải Dương đều rất dễ dàng hấp dẫn người chú ý,nên trên mặt các nàng đều đeo một tấm sa mỏng, che đi dung nhan tuyệt thế của mình.
Đi ở trong Lam Địch Á Tư thành, tâm trạng của Diệp Âm Trúc được thả lỏng, cũng không vội đi đến gặp Mã Tây Mạc Đại Đế, cùng hai vị Thê tử từ từ đi lại trong thành.
"Âm Trúc" Tô Lạp khẽ gọi.
Diệp Âm Trúc nhìn theo ánh mắt của nàng, thì thấy cách đó không xa có một đôi khất cái đang ngồi trước một gian Tửu điếm. Hai tên khất cái này trên người đều rất bẩn thỉu, quần áo cũng rất mỏng manh, rất nhiều chỗ lộ ra da thịt,dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn người đi đường và thực khách từ trong Tửu điếm đi ra.
Đôi Khất cái này là một nam một nữ, nữ lớn hơn một chút, nhìn qua khoảng 11, 12 tuổi. Nam thì chỉ khoảng bảy tám tuổi.
Không cần Tô Lạp nói, Diệp Âm Trúc cũng có thể hiểu được tâm trạng của nàng. Mang theo hai nàng từ từ tiến lên, đi đến trước mặt hai tiểu Khất cái thì dừng lại.
"Đại gia, cho vài đồng tệ đi. Một ngày nay chúng ta chưa được ăn gì" Tiểu cô nương cầu khẩn Diệp Âm Trúc.
Không đợi Diệp Âm Trúc nói, Hải Dương đã vào trong Tửu điếm mua vài cái bánh bao cầm đến, đưa cho Diệp Âm Trúc.
Diệp Âm Trúc ngồi xổm xuống, đưa bánh bao cho Tiểu cô nương, mỉm cười nói: "Nhanh ăn đi"
Giờ phút này, trong đầu hắn hiện lên chính là lần đầu tiên mình gặp Tô Lạp, tặng một cái, cuối cùng được một Lão bà. Có thể nói, Diệp Âm Trúc rất thương xót đối với Khất cái.
Tiểu cô nương chớp chớp mắt, nhận lấy bánh bao trắng mịn đưa cho tiểu nam hài bên cạnh: "Đẹ, nhanh ăn đi. Cảm ơn Đại gia, cảm ơn Đại tỷ tỷ"
Tô Lạp chỉ đứng một bên lặng lẽ nhìn. Mắt nàng trở nên mơ hồ. Nếu năm đó mình và đệ đệ cũng có thể gặp được người tốt như Diệp Âm Trúc, có lẽ Đệ đệ đã không chết.
Diệp Âm Trúc nhẹ nhàng sờ sờ đầu Tiểu cô nương, hắn không cho bọn họ Kim tệ. Bởi vì hắn biết những đứa nhỏ như vậy, căn bản không thể nào giữ được Kim Tệ. không bằng cho bọn chúng ăn một ít còn thực tế hơn.
"Cha mẹ các ngươi đâu?" Hải Dương dịu dàng hỏi.
Tiểu cô nương lắc đầu, mắt đỏ lên: "Ba Ba chết ở trên chiến trường, Mụ mụ cũng đã đi. Chỉ còn lại có ta và Đệ Đệ"
Thân thể Diệp Âm Trúc thoáng cứng lại,chiến tranh luôn có người chết. Nhưng, người vô tội nhất trong chiến tranh sợ rằng chính là bình dân, còn có thân nhân của chiến sĩ đã tử trận.
Thánh Chiến trong vòng mấy năm nữa sẽ bắt đầu, lại có bao nhiêu chiến sĩ sẽ chết ở trên chiến trường này. Thậm chí có thể rất nhiều thân thể không thể trở về Long Khi Nỗ Tư, cuộc Thánh Chiến này rốt cuộc có nên diễn ra hay không?
Thần Long Vương đã nói qua, năng lượng của hắn vẫn có thể duy trì phong ấn, thậm chí có thể vĩnh viễn không bị phá hư. Cuộc Thánh Chiến này rốt cuộc có cần hay không? Từ sau khi khi trở thành Đại ngôn nhân của Thần Long Vương, Diệp Âm Trúc lần đầu tiên nghi ngờ suy nghĩ của mình.
Tô Lạp cầm tay Diệp Âm Trúc, nói: "Sao vậy, Chàng đang suy nghĩ gì?"
Diệp Âm Trúc cười khổ nói: "Ta suy nghĩ, nếu Thánh Chiến bắt đầu, thân nhân của chiến sĩ tử trận sẽ như thế nào?"
Tô Lạp và Hải Dương cùng im lặng, mà hai Hài tử trước mặt lại không biết gì, chỉ biết nhìn bọn họ. Tiểu nam hài thì đang nhanh chóng ăn bánh bao, nhưng không có ăn hết, đưa hai chiếc còn lại cho Tỷ Tỷ.
Hải Dương cầm tay kia của Diệp Âm Trúc: "Đừng suy nghĩ nhiều, cái xảy ra sẽ phải xảy ra. Nếu chúng ta không thể giải quyết được Thâm Uyên vị diện. Có lẽ, nhiều năm về sau, chính là Thâm Uyên vị diện công kích chúng ta. Trên Thế giới này không có gì là tuyệt đối. Phong ấn của Thần Long Vương tuyệt đối không an toàn bằng chúng ta hoàn toàn diệt trừ đám Thâm Uyên Ác Ma. Điều chúng ta muốn làm có lẽ sẽ làm cho một đời, thậm chí vài đời sau thống khổ,nhưng sẽ tạo phúc cho Tử tôn của Đại lục,sẽ vì sự phát triển ngàn vạn năm sau của Đại lục"
Tâm chí của Diệp Âm Trúc luôn luôn kiên định. Điều Hải Dương nói hắn tự nhiên cũng nghĩ đến, đừng nói chuyện này cũng không phải một mình hắn có thể làm chủ. Mà dù chính là hắn làm chủ, hắn cũng sẽ lựa chọn như vậy.
Đúng lúc này, một giọng nói hung dữ đột nhiên vang lên:
"Hai đứa nhóc các ngươi, muốn tiền hả?"
Một tên Khất cái quần áo rách rưới, nhìn qua hơn hai mươi tuổi từ cách đó không xa chạy đến. Vài bước đã đến trước mặt hai Hài tử,nhoáng một cái đã cướp lấy chiếc bánh bao mà Tỷ Tỷ khất cái mới cầm vào tay chưa kịp cắn miếng nào, nhét vào miệng mình, thấp giọng mắng.
Tỷ Tỷ tiểu Khất cái sợ hãi nói: "Phong ca, chúng ta hôm nay còn chưa được tiền. Đây là do vị Đại gia này hảo tâm cho chúng ta vài cái bánh bao. Ngươi muốn thì cầm lấy đi"
"Phong ca" liếc mắt nhìn ba người Diệp Âm Trúc. Dường như không để ý đến sự tồn tại của bọn họ, một cước đá Tiểu cô nương ngã xuống đất: "không có tiền. Các ngươi làm gì hả. Xem ra, không chặt một cái chân của Đệ Đệ ngươi xuống, để cho hắn thành Tàn tật, là không có ai cho tiền. Giống như vị đại gia có tiền này, thương cảm còn chưa đủ" Vừa nói, hắn còn tham lam nhìn vào đường cong tuyệt đẹp của Tô Lạp, như muốn nói cho bọn họ nghe vậy.
"không, không cần. Phong ca, ta sẽ cố gắng kiếm tiền. Van xin ngươi, van xin ngươi đừng làm Đệ đệ của ta bị thương" Tiểu cô nương vừa khóc vừa quỳ xuống mặt đất, khản giọng cầu khẩn.
Sắc mặt Tô Lạp biến đổi, lại bị Diệp Âm Trúc ngăn lại, trên mặt hiện lên vẻ lạnh lùng. Diệp Âm Trúc nói: "ngươi nói phải chặt chân Hài tử này? Như vậy mới dễ dàng xin được, đúng không?"
Tên Phong ca nhìn Diệp Âm Trúc: "Sao, liên quan gì đến ngươi? Ngươi nếu thương bọn chúng, tốt lắm. Mang bọn chúng đi đi. Tuy nhiên, bọn chúng đều ăn của ta, ở chỗ của ta. Một người, như thế nào cũng phải trả ta Hai mươi Kim tệ. Lấy một trăm Kim tệ ra đây, bọn chúng chính là người của ngươi."
Diệp Âm Trúc vẫn mỉm cười, nói: "Một trăm Kim tệ, ta có" Vừa nói, vừa giống như làm ảo thuật, trong tay có thêm một túi tiền.
Túi tiền mở ra, bên trong không có một Kim tệ nào, nhưng lại chứa đầy Hồng bảo thạch tệ.
Bảo quang đẹp mắt lập tức khiến cho tên khất cái không thể nào kiềm chế được vẻ tham lam trong mắt hắn.
Phải biết rằng, một viên hồng bảo thạch tệ đều có giá trị tương đương một trăm Kim tệ.
Tên khất cái vừa nuốt nước miếng, vừa nói: "không, ta vừa rồi nói sai. Không phải một trăm Kim tệ, mà là một trăm hồng bảo thạch mới đúng. Ta xem ngươi cũng không có đủ một trăm. Coi như tiện nghi cho ngươi, lấy hết ra đi, ngươi có thể dẫn bọn chúng đi"
Vừa nói hắn vừa cánh tay bẩn thỉu của mình về phía Diệp Âm Trúc.
Ngoài dự đoán của mọi người, Diệp Âm Trúc không e ngại sự bẩn thỉu của hắn. Chỉ có điều, túi tiền bỗng trống rỗng biến mất, một ngón tay của hắn, đang giữ chặt tay tên Phong Ca.
"Tiền ta có. Đừng nói là một trăm hồng bảo thạch tệ mà cho dù là một vạn viên, ta cũng lấy được. Nhưng, ta có nói là cho ngươi sao?"
Giọng nói của Diệp Âm Trúc từ từ trở nên lạnh lùng, dù cho không có Tô Lạp bên cạnh, với tính cách của hắn, tuyệt đối sẽ không buông tha tên này.
"Mẹ nó. Buông tay ta ra. Bằng không, ta sẽ cho huynh đệ của ta chém chết ngươi" Tên Phong Ca lúc này còn chưa ý thức được hắn sắp gặp phải chuyện gì.
Diệp Âm Trúc lạnh lùng cười nói: "Ta không chê ngươi bẩn thỉu. Tuy nhiên, ngươi yên tâm, ta không có sở thích này đâu. Tô Lạp, Hải Dương, các nàng đưa đám Hài tử sang một bên, rồi mua thứ gì ăn cho bọn chúng"
Hai nàng lặng lẽ gật đầu. Các nàng đều đã là Mụ mụ có hài tử, nên rất biết cách chiếu cố Hài tử. Một người kéo một, vừa an ủi hai tiểu Khất cái, vừa mang bọn chúng sang một bên mua đồ ăn.
Bọn họ vừa mới đi qua, thì đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết từ chỗ Diệp Âm Trúc và tên Phong Ca vang lên. Hai tiểu Khất cái nhịn không được muốn quay đầu lại, thì lại bị Tô Lạp và Hải Dương che đi.
"không cần nhìn, có những người căn bản không xứng tồn tại trên Thế giới này. Đi thôi, A Di mua đồ ăn ngon cho các ngươi. Từ nay về sau sẽ không ai khi dễ các ngươi nữa"
Diệp Âm Trúc giết tên Khất cái kia sao? Đương nhiên không phải. Giết một người cũng không phải sự trừng phạt lớn nhất.
Tiếng kêu thảm thiết chính là vì ngón tay bị bẻ gãy mà phát ra. Tên Phong Ca phát hiện, thân thể của mình không thể động được, nhưng cảm giác thân thể của hắn lại tăng lên gấp nhiều lần.
Diệp Âm Trúc tiện tay bẻ gãy ngón trỏ của hắn, đây chỉ là bắt đầu mà thôi.
Thực lực của Diệp Âm Trúc là gì. Bóp nát xương của một người thường có khác gì bóp nát đậu hủ đâu.
Động tác của hắn không nhanh, từng chút một nắm lấy xương của tên Phong Ca, từ ngón tay tới tay, để cho xương của hắn vỡ vụn.
Dù là Cốt khoa tốt nhất, cũng không thể nào chữa trị thương thế như vậy.
Tiếng kêu thảm thiết gần như truyền khắp cả Lam Địch Á Tư thành. Khi toàn bộ cánh tay của tên Phong Ca đều bị vỡ nát, thì âm thanh mà hắn phát ra đã không giống tiếng người nữa.
Diệp Âm Trúc vẫn mỉm cười, việc tàn khốc hơn hắn đề gặp qua không biết bao nhiêu lần, càng huống chi, trước mặt căn bản không xuất hiện một giọt máu gì.
"ngươi vừa rồi nói cái gì? Tàn tật sẽ ăn xin tốt hơn phải không? Ta sẽ thành toàn cho ngươi. Yên tâm, ta không cho ngươi chết, hơn nữa ta còn để lại một tay cho ngươi ăn cơm. Tuy nhiên, hai chân ngươi dường như không dùng làm gì"
Vừa nói, châm Diệp Âm Trúc đã từ từ nhấc lên, lại từ từ hạ xuống chân tên Phong Ca. Sự sợ hãi cực độ không ngừng ăn mòn tâm hồn tên Khất cái này. Tâm trạng hắn không thể nào dùng hối hận và thống khổ để hình dung được nữa.
"Dừng tay" Một giọng nói thanh thúy đột nhiên xuất hiện, trong giọng nói đầy vẻ phẫn nộ.
"ngươi là ai. Cũng dám hành động tàn nhẫn như vậy ở Lam Địch Á Tư thành"
Một dáng người nhỏ bé nhanh chóng chạy đến bên này.
Tàn nhẫn? Đối với kẻ ác, Diệp Âm Trúc cho đến bây giờ chưa bao giờ cho rằng mình quá Tàn nhẫn. Nhưng chân của hắn vẫn ngừng lại, bởi vì hắn phát hiện giọng nói này hơi quen thuộc.
Người còn chưa đến, Diệp Âm Trúc đã có thể cảm thấy đối phương rất tức giận, phối hợp với vóc người nhỏ bé, nên có đôi chút quái dị.
Nàng như gà mẹ bảo vệ con che trước mặt tên Khất cái vừa bị Diệp Âm Trúc hành hạ, mạnh mẽ xen vào giữa hai người.
Thân thể khó tránh khỏi chạm vào người Diệp Âm Trúc. Một đôi cánh tay nhỏ bé muốn đẩy Diệp Âm Trúc ra, khiến cho hắn có cảm giác buồn cười. Bạn đang đọc truyện tại Truyện Bất Hủ - www.Truyện Bất Hủ
Người quen, quả nhiên là người quen. Diệp Âm Trúc cũng không ngờ rằng ở đây lại gặp phải nàng. Người vừa xuất hiện không phải ai khác, mà chính là con gái của Quân vụ đại thần Khắc Lỗ Tư của Lam Địch Á Tư đế quốc, con gái nuôi của Mã Tây Mạc Đại Đế - Khắc Lôi Na.
"Đã lâu không gặp, Khắc Lôi Na" Giọng nói Diệp Âm Trúc vang lên bên tai Khắc Lôi Na.
Khắc Lôi Na sững sờ một chút., Nàng lúc trước đang đi dạo gần đó, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu thảm thiết như vậy. Lập tức chạy đến. Người vây xem không ít, nhưng không có một ai dám tiến lên ngăn cản. Khắc Lôi Na bản tính lương thiện, nên phẫn nộ xông lên.
Bởi vì lưng Diệp Âm Trúc quay về phía nàng, hơn nữa tiếng kêu thảm thiết đã hấp dẫn hết sự chú ý của nàng, nên nàng cũng không có chú ý đến Nam nhân trước mặt là ai.
Lúc này nghe thấy rất quen thuộc, hoặc có thể nói là giọng nói này đã khắc sâu trong trái tim nàng. Thân thể Khắc Lôi Na run lên, đôi mắt xinh đẹp đầy vẻ không tin nổi ngước lên, vừa lúc nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của Diệp Âm Trúc.
Sao lại là hắn? Khắc Lôi Na tuyệt đối không thể nào tưởng tượng được người làm ra cái chuyện tàn nhẫn trên đường ở Lam Địch Á Tư thành lại là hắn.
Trong lòng nàng, nam nhân này rất cao lớn, anh tuấn, trên vạn người. Dù là đối mặt với một Quốc gia, hắn cũng chưa bao giờ e ngại. Nhưng, hắn như thế nào lại ở đây khi dễ một người bình thường, còn sử dụng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy.
Trong nháy mắt, ngay cả Khắc Lôi Na chính mình cũng không rõ vì sao, nước mắt đã từ hai bên khóe mắt nàng chảy xuống.
"nàng… sao lại thế này…"
Nghe thấy giọng nói run rẩy của Khắc Lôi Na, nhìn vẻ thất vọng trong mắt nàng, thậm chí là tuyệt vọng. Diệp Âm Trúc cũng sững sờ, nhíu mày nói: "nàng biết tên Khất cái này?"
Khắc Lôi Na lắc đầu nói: "Ta không biết hắn. Nhưng ngươi sao có thể làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy. hắn chỉ là một người bình thường, dù là một tên Khất cái, cũng có quyền được sinh tồn"
Diệp Âm Trúc nhìn thoáng qua tên Phong Ca được Khắc Lôi Na che trước mặt, lạnh lùng nói: "Được rồi, nể mặt nàng, ta hôm nay bỏ qua cho hắn. Tuy nhiên, Khắc Lôi Na tiểu tư xin nhớ kỹ, ở trên Thế giới này, có những người không có quyền sinh tồn"
Nói xong những lời này, Diệp Âm Trúc xoay người, đi về phía thê tử của mình.
Cảnh ngộ của hai tiểu Khất cái khiến sát khí trong lòng Diệp Âm Trúc dâng lên. Sự xuất hiện của Khắc Lôi Na chỉ khiến hắn hơi tỉnh táo một chút. Hắn rất có cảm tình với cô gái lương thiện này. Dù sao cánh tay phải của tên Phong Ca kia đã bị mình phế đi. Từ nay về sau cũng không thể tác oai tác quái như trước nữa, cũng coi như một bài học cho hắn vậy.
Khắc Lôi Na ngơ ngác nhìn Diệp Âm Trúc dần dần đi xa. Trái tim nàng cảm thấy rất mất mát, muốn đuổi theo hắn, nhưng nàng chỉ bước được một bước mà thôi.
"Cám ơn, cám ơn tiểu thư đã cứu mạng" Tên Phong Ca cố nén đau đớn, quỳ bái Khắc Lôi Na.
Một người khi rơi vào tuyệt vọng, trái tim hắn sẽ yếu ớt nhất. Nghĩ rằng mình sẽ bị thanh niên anh tuấn trước mặt giết chết, thì Khắc Lôi Na đột nhiên xuất hiện khiến cho trong lòng tên Phong Ca làm ác nhiều năm sinh ra một tâm trạng đặc biệt. hắn không giống như Diệp Âm Trúc đã gặp được nhiều tuyệt sắc mỹ nữa. Trong lòng hắn, Khắc Lôi Na như Nữ thần. Sự xinh đẹp và lương thiện của Khắc Lôi Na đánh sâu vào tâm trí hắn. hắn đột nhiên phát hiện, trước mặt nàng, hắn cảm giác sự bẩn thỉu của hắn còn thống khổ hơn khi Diệp Âm Trúc làm gãy cánh tay hắn.
Khắc Lôi Na hồi phục tinh thần, đi đến bên cạnh đỡ hắn đứng lên, áy náy nói: "Xin lỗi, bằng hữu của ta bình thường không như vậy. Như vậy đi, ta bồi thường ngươi ít tiền, ngươi mau đi xem một chút, có lẽ, tay của ngươi…"
Nói đến đây, Khắc Lôi Na nhìn cánh tay mềm nhũn kia của tên Phong Ca thật sự không thể nói nổi nữa. Nàng đương nhiên nhìn ra, xương cốt của cánh tay kia đã hoàn toàn bị vỡ nát, không thể chữa trị nổi.
Vẻ mặt Phong Ca trở nên tái nhợt, thống khổ khiến hắn suýt nữa nôn ra máu. Dùng sức lắc đầu, nói: "không, có lẽ là báo ứng của ta. Tiểu thư tôn kính, cảm ơn người đã cứu ta. Nhưng bằng hữu của người cũng không sai"
Đối diện với đôi mắt to trong suốt của Khắc Lôi Na, trong lòng Phong Ca đột nhiên có xúc động mãnh liệt. Hắn không hề che dấu hành vi của mình mà nói ra hết, mặc dù điều này càng làm cho mình cảm thấy thấp kém, nhưng cũng cảm thấy thoải mái.
Nghe hắn nói, vẻ mặt Khắc Lôi Na càng lúc càng khó coi. Nàng biết, mình đã trách sai Diệp Âm Trúc. Nhìn tên Phong Ca thật sâu, nàng cười khổi nói: "ngươi đã nói ra hết mọi chuyện, chứng tỏ ngươi đã có ý hối cải. hy vọng từ nay về sau ngươi có thể làm người tốt" Nói xong, nàng đưa một túi tiền cho hắn, rồi lập tức đuổi theo hướng mà Diệp Âm Trúc đã bỏ đi.
"Tiểu thư, có thể nói cho ta tên của người được không?" Tên Phong Ca có chút xúc động gọi.
"Ta gọi là Khắc Lôi Na" Khắc Lôi Na không quay đầu lại, nhưng vẫn trả lời câu hỏi của hắn.
Nàng không phải hối hận vì ngăn Diệp Âm Trúc lại. Có thể khiến cho một Ác nhân tỉnh ngộ, tuyệt đối khiến cho nàng cao hứng. Nhưng nàng lại nghĩ oan cho người ở trong lòng mình. Nàng rất hiểu được cảm giác bị người nghĩ oan khó chịu đến mức nào. Nàng hối hận vì sao mình không tin hắn. Đúng thế, với nhân phẩm của hắn, sao có thể làm ra chuyện ác như vậy chứ?
Nhưng, bất kể Khắc Lôi Na tìm kiếm như thế nào, nhưng đều không tìm được bóng dáng của Diệp Âm Trúc. Sự thống khổ này của nàng, cũng chỉ có thể giấu ở sâu trong nội tâm của mình. Đến rất lâu sau này mới có cơ hội giải thích.
Mười phút sau đó, một tên Khất cái xuất hiện ở trong một Y quán.
"Xin cắt giúp ta cánh tay này" Ánh mắt của tên 'Phong Ca' rất kiên định, trong đầu hắn lúc này, chỉ hiện lên dung nhan của Nữ Thần và vô số những việc ác mà mình đã làm.
Thầy thuốc của Y quan vốn nhìn thấy dáng vẻ bẩn thỉu của hắn đã nhíu mày.
Nhưng khi 'Phong Ca' lấy ra một viên hồng bảo thạch tệ thì tên thầy thuốc lập tức thay đổi thái độ ngay.
"Ngài xác định, thật sự cắt đứt cánh tay này sao? Điều này sẽ khiến ngài chảy máu rất nhiều"
"Đúng, ta muốn vậy"
Sau nửa canh giờ, một tiếng kêu thảm thiết vang lên từ trong Y quán. 'Phong Ca' yêu cầu thầy thuốc không sử dụng thuốc mê với hắn. hắn phải nhớ kỹ nỗi thống khổ hôm nay, vĩnh viễn nghi nhớ trong lòng. Khi hắn với khuôn mặt trắng bệch nằm trên giường bệnh nhìn trần nhà trống trơn. Hắn thề, bắt đầu từ hôm nay, hắn sẽ trở thành một người hoàn toàn mới. Chặt đứt cánh tay tương đương chấm dứt với trước kia.
Hắn cũng không hận Diệp Âm Trúc. Mặc dù thanh niên kia ra tay rất tàn nhẫn, khiến hắn cảm nhận sự thống khổ chưa bây giờ có. Nhưng cũng bởi vì hắn gây nỗi thống khổ cho mình, mới để cho mình thấy được Nữ thần. Khắc Lôi Na, Nữ thần trong mắt ta. Ta nhất định nghe người, làm một người tốt. Ta chỉ hy vọng, có một ngày ta có thể bảo vệ bên cạnh Người, mỗi giây mỗi phút đều được lặng lẽ nhìn Người, vậy là đủ rồi.
Diệp Âm Trúc tự nhiên không biết những việc xảy ra sau khi mình rời đi. Hắn và Hải Dương, Tô Lạp mang theo hai tiểu Khất cái tìm một nơi thay đổi quần áo cho bọn chúng. Tạm thời bố trí cho bọn chúng ở trong một Lữ quán, rồi mới đi vào Hoàng Cung Lam Địch Á Tư. Bây giờ đã là lúc màn đêm buông xuống, nhưng thời gian cũng chưa tính quá muộn. Diệp Âm Trúc quyết định sớm chấm dứt việc bên này, để tiếp tục thực hiện những việc hắn muốn làm.
Hải Dương vốn muốn ở lại chăm sóc hai đưa nhỏ, nhưng Diệp Âm Trúc từ chối ý nghĩ của nàng. Nơi này dù sao cũng là Lam Địch Á Tư thành. Mặc dù Diệp Âm Trúc có chín thành nắm chắc Mã Tây Mạc Đại Đế sẽ không làm điều bất lợi với bọn họ, nhưng cẩn thận một ít vẫn hơn. Tô Lạp và Hải Dương chỉ có ở bên cạnh hắn, mới là an toàn tuyệt đối. Mà hai đứa nhỏ căn bản không được Lam Địch Á Tư chú ý đến, Mã Tây Mạc Đại Đế không thể nào dùng bọn họ uy hiếp mình.
Ba người đến cửa Hoàng Cung Lam Địch Á Tư đế quốc. Chưa đến gần Hoàng Cung, bọn họ đã bị Thị vệ Hoàng Cung cản lại.
"Là ai. Hoàng Cung cấm địa không được đến gần" Hai mươi thanh Trường mâu chỉnh tề đưa ra, ngọn mâu lạnh lẽo chỉ vào thân thể Phu Thê ba người Diệp Âm Trúc.
Tô Lạp tiến lên một bước, giơ tay phải mình lên, trong lòng bàn tay đã có thêm một tấm Huy chương. Mặc dù nàng không thích thân phận này của mình ở Lam Địch Á Tư đế quốc. nhưng bây giờ lợi dụng thân phận quả thật có thể giảm bớt rất nhiều phiền toái không cần thiết.
Huy chương được làm từ Bí ngân, mặt trên có đồ án Phượng Hoàng di hắc diệu thạch trân quý vây quanh mà thành, tạo hình dạng giương cánh.
"Tham kiến Loan Phượng công chủ" Thị vệ Hoàng Cung chấn động, lập tức thu Mâu quỳ xuống, bái lạy Tô Lạp.
Tô Lạp lạnh lùng nói: "Hồi báo với Bệ Hạ, nói ta đã trở lại, còn mang đến người mà hắn muốn gặp"
"Vâng, Công chủ điện hạ"
Một gã Thị vệ vội vàng chạy vào bên trong Hoàng Cung. Đám Thị vệ còn lại thì hộ tống ba người Diệp Âm Trúc đi vào trong Hoàng Cung.
Tô Lạp áy náy nói: "Âm Trúc, xin lỗi. Muội mặc dù dù có thân phận là Công chủ,nhưng cũng không thể dẫn người lạ tùy ý tiến vào Hoàng Cung, cho nên chỉ có thể chờ một chút"
Diệp Âm Trúc cầm chặt tay Tô Lạp: "Ngốc ạ. Chờ một chút có sao đâu, cần gì phải xin lỗi chứ?"
Đám Thị vệ Hoàng Cung đi theo bên cạnh không khỏi mở rộng tầm mắt. Đều giật mình nhìn Diệp Âm Trúc, liền liên tưởng đến thân phận của Nam nhân này.
Loan Phượng công chủ được xưng là Đệ nhất mỹ nữ của Lam Địch Á Tư đế quốc. bọn họ đã sớm nghe nói qua, tên gọi Băng sơn Mỹ nhân của Loan Phượng công chủ còn nổi tiếng hơn cả Đệ nhất mỹ nữ.
Lúc này, nếu không phải Huy chương trong tay Tô Lạp không thể nào làm giả. Bọn họ thật sự hoài nghi thiếu phụ đeo sa trên mặt, với giọng nói dịu dàng như vậy có thật sự là Loan Phượng công chủ không.
Diệp Âm Trúc tự nhiên sẽ không để ý đám thị vệ nhìn mình. Hai tay phân biệt kéo hai kiều thê của mình. Đám người đi theo bọn họ coi như không hề tồn tại, hưởng thụ cảm giác ấm áp này.
Bọn họ cũng không phải đợi trước cửa cung quá lâu. Chỉ một lát, cửa Hoàng Cung đã mở rộng ra, hai hàng Hắc giáp Võ sĩ một trăm người Trang bị chỉnh tề sếp thành hàng. Dưới sự hộ tống của bọn họ, sáu mươi bốn gã Hoàng gia kiệu phu nâng Hắc Phượng liễn khổng lồ của Mã Tây Mạc Đại Đế thẳng đến trước cửa Hoàng Cung.
Mã Tây Mạc tự mình đến, tất cả thủ vệ trước cửa Hoàng Cung đều hô Vạn tuế và quỳ xuống mặt đất, chỉ còn ba phu thê Diệp Âm Trúc là đứng.
Hắc Phượng liễn còn cách trước cửa Hoàng Cung ba mươi thước thì dừng lại. Liễn giá như một cung điện nhỏ vững vàng hạ xuống mặt đất, cửa mở ra, thân hình cao lớn của Mã Tây Mạc từ bên trong đi ra.
Nhìn thấy Mã Tây Mạc, Diệp Âm Trúc rõ ràng cảm nhận được bàn tay nhỏ bé của Tô Lạp trong tay mình đang khẽ run lên.
So sánh với mấy năm trước, Mã Tây Mạc dường như đã thay đổi rất nhiều, đầu tiên, hắn đã già.
Theo lý mà nói, là một vị Đế Vương, có điều kiện tốt nhất về mọi mặt, thời gian ba năm không nên có biến hóa quá lớn. Nhưng Mã Tây Mạc thật sự đã già. Ba năm thời gian qua đi, mái tóc vẫn hoa râm, mặc dù vẻ uy nghiêm trên khuôn mặt vẫn như cũ, nếp nhăn cũng không có quá nhiều. Nhưng từ trong đôi mắt của hắn, lại rõ ràng thấy được vẻ mệt mỏi.
Mã Tây Mạc Đại Đế ưỡn ngực đi từ trên Hắc Phượng liễn xuống. Cho đám Thị vệ bên cạnh lui ra, đi nhanh về phía ba người Diệp Âm Trúc. Ánh mắt của hắn đầu tiên là xẹt qua người Diệp Âm Trúc, rồi rơi xuống trên người Tô Lạp, hai bàn tay rõ ràng khẽ run lên.
"Phượng Hoàng, ngươi đã trở về" Vẻ uy nghiêm trong mắt Mã Tây Mạc dần dần biến mất, ánh mắt dịu dàng của hắn xuất hiện, đây là điều tất cả Thị vệ bên người hắn chưa bao giờ thấy qua.
Tô Lạp khẽ gật đầu, xem như đáp lễ.
Ánh mắt Mã Tây Mạc lúc này lại trở lại trên người Diệp Âm Trúc, làm ra một thế mời: "Cầm Đế, mời theo ta lên Hắc Phượng liễn. Chúng ta vào trong Hoàng Cung bàn luộn"
Diệp Âm Trúc khẽ khom lưng với Mã Tây Mạc, xem như hành lễ. Dù sao, bất kể nói như thế nào thì Mã Tây Mạc cũng là phụ thân của Tô Lạp, Nhạc Phụ của hắn: "Ngài khỏe"
Phu Thê ba người cùng Mã Tây Mạc cùng đi lên Hắc Phượng. Tinh thần lực của Diệp Âm Trúc lúc trước đã dò xét một lần trong phạm vi ngàn thước, hắn kinh ngạc phát hiện. Ngoại trừ Mã Tây Mạc Đại Đế ra thì ngay cả một gã cường giả Tử Cấp cũng không phát hiện được. Hắn biết, mình đã phán đoán chính xác, Mã Tây Mạc bất kể từ góc độ gì, đều tuyệt đối không thể là địch với mình.
Hắc Phượng liễn quả thật rất lớn, diện tích bên trong khoảng trăm thước vuông. Bên trong có một cái bàn do Ngọc thạch điêu khắc thành, trên mặt đặt những Thủy quả và điểm tâm. Xung quanh bàn đặt bốn chiếc ghế cùng chất liệu, đây là sự hưởng thụ của Đế Vương.
Mã Tây Mạc làm ra thế mời, ngồi xuống một cái ghế trước tiên. Ba người Diệp Âm Trúc cũng chia nhau ngồi xuống.
Bình luận truyện