Chương 43: 43: Điểm Trang
Mười lăm tháng Giêng, hôm nay là Tết Thượng Nguyên ngày thứ hai ở Trường An.
Có lẽ pháo hoa hôm qua đã xua tan hết mây đen, hôm nay nắng ấm ùa về, chiếu vào tuyết đọng trên tường, nhuốm lên một mạt ánh sáng lấp lánh nhàn nhạt.
Lý Đán lường trước hôm nay Thái Bình khẳng định sẽ không hồi cung, cho nên hắn để người chuẩn bị xe ngựa cho muội muội, chờ Thái Bình dậy, nàng muốn đi nơi nào chơi, Lý Đán liền mệnh phu xe đưa nàng đến chỗ đó.
Mặt trời dần dần lên cao, lại vẫn chưa thấy Thái Bình thức dậy.
Lý Đán tưởng rằng tối hôm qua Thái Bình ngủ quá muộn, cũng không tiện phái người đi thúc giục.
Mắt thấy sắp đến lúc dùng ngọ thiện, Lý Đán lo lắng Thái Bình ngủ quá say, không tốt cho thân thể, đành phải để nô tỳ đi thỉnh an.
Nô tỳ đi thỉnh an thực mau đã trở lại, nói công chúa cùng tài tử đã thức dậy, lúc này muốn tắm nước nóng, lại đi ra ngoài du ngoạn.
Lý Đán lại nhìn thoáng qua sắc trời, hôm nay tuy rằng có nắng, nhưng mà lúc tuyết tan so với khi tuyết rơi còn lạnh hơn.
Nghĩ đến Thái Bình ra ngoài chơi cũng không có mang thêm y phục, Lý Đán lập tức phân phó: "Tìm hai bộ y phục mới sạch sẽ, lại chuẩn bị hai kiện áo ấm, cùng đưa qua đó đi."
"Vâng." Nô tỳ lĩnh mệnh, lui xuống.
Nô tỳ thực mau chuẩn bị tốt y phục đưa đến bên ngoài tẩm điện, Xuân Hạ cùng Hồng Nhụy đến nhận, chỉ lấy áo ấm, lại chừa lại hai bộ xiêm y sạch sẽ.
Nô tỳ hơi ngạc nhiên.
Xuân Hạ cười nói: "Điện hạ nói muốn hai kiện y phục mới, một kiện là thường phục của Ân Vương điện hạ, một kiện là y phục của nhụ nhân của Ân Vương điện hạ."
"Vâng." Nô tỳ lĩnh mệnh, mang hai kiện y phục vốn đã chuẩn bị lui về bên Lý Đán phục mệnh.
Lý Đán nghe xong, không khỏi cười to: "Tối hôm qua giả làm công tử du ngoạn, hôm nay lại muốn giả làm hoàng tử du ngoạn, cũng chỉ có Thái Bình, mới nghĩ đến ý tưởng như vậy."
Nô tỳ nhỏ giọng hỏi: "Vậy xiêm y......!người có đưa hay không?"
Lý Đán cười nói: "Có thị vệ do chính mẫu hậu chỉ định, nàng cũng không gây loạn được, không sao, liền theo Thái Bình mong muốn mà chuẩn bị đi, tìm kiện y phục mới hồi ta mười lăm tuổi còn dư cho nàng."
"Vâng."
Bên này sau khi Thái Bình ăn mặc chỉnh tề, cười cười mà nhìn về phía Uyển Nhi đang soi gương vấn tóc, "Uyển Nhi nàng nhìn ta này!"
Trên má Uyển Nhi còn ửng hồng, giương mắt nhìn lên trong gương —— Thái Bình xuyên y phục may dư của tứ ca ba năm trước đây, kích cỡ lại hoàn toàn vừa vặn.
Viên khâm bào màu bạc làm cho Thái Bình nhìn cực kỳ anh khí, trên eo quấn một vòng dây lưng đen, khối ngọc bội trong suốt sáng ngời rũ ở một bên, còn đẹp hơn so với tối hôm qua.
Uyển Nhi thu lại đáy mắt kích động kinh diễm, vẫn còn tiếp tục búi tóc, không đáp một lời.
"Liếc nhìn ta một cái, chỉ một cái thôi." Thái Bình đã đi tới, tiến đến trước mặt nàng, đắc ý hỏi: "Nếu ta là hoàng tử, có tuấn tiếu không?"
Uyển Nhi vốn định nhịn cười, nào biết Thái Bình thế nhưng lại nghiêng người đến trước, Uyển Nhi vội vàng che lại môi nàng, xấu hổ buồn bực nói: "Đều náo loạn cả buổi sáng, nàng còn thấy không đủ sao?"
Hôm nay Thái Bình không mang khăn vấn đầu, tóc được chải gọn, thắt ở trong ngọc quan.
"Nàng nói xem có đủ hay không?"
"Càn rỡ."
Uyển Nhi vừa muốn quay mặt qua chỗ khác, lại bị Thái Bình nắm lấy cằm, nàng có vài phần khẩn trương, nhíu mày khuyên nhủ: "Điện hạ, Xuân Hạ cùng Hồng Nhụy sẽ tiến vào bất cứ lúc nào."
Thái Bình kéo kéo ống tay áo cao lên, cầm lấy bút họa lông mày, cười nói: "Tiến vào thì tiến vào, bổn cung chỉ họa mày cho tài tử, cũng không làm cử chỉ quá giới hạn gì." Nói, Thái Bình liền mềm nhẹ dọc theo lông mày Uyển Nhi một đường vẽ đến đuôi mày.
Uyển Nhi nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng của chính mình trong đồng tử của Thái Bình, nàng cảm thấy xa lạ lại khẩn trương, sống lại một đời, lại thẹn thùng như vậy trước mặt Thái Bình.
Nàng có chỗ nào còn giống lúc trước? Đã từng là nàng có thể lạnh như băng sương, cách người ngàn dặm, chẳng sợ đối diện chính là người trong lòng, cũng có thể dùng lời nói như đao, nửa điểm tình cảm đều không nhớ đến.
Hiện giờ nàng, như băng tuyết bị Thái Bình hòa tan, được Thái Bình nâng trong lòng bàn tay, ngàn trân vạn quý, còn nơi nào là lạnh?
"Chờ nàng làm công chúa phi của ta, ta mỗi ngày đều phải họa mày cho nàng." Thái Bình ngây ngô cười, ngữ khí lại trịnh trọng vô cùng, "Một ngày cũng không thể thiếu!"
Uyển Nhi nghe Thái Bình nói, trái tim vừa ấm vừa chua chát, điện hạ của nàng lại nói những lời ngốc nghếch như vậy.
Nàng cùng nàng ấy cách nhau rất gần, gần đến mức Thái Bình có thể dễ như trở bàn tay mà bắt lấy tia buồn rầu nổi lên trong đáy mắt nàng.
Nàng ấy nắm lấy cằm nàng, nhìn nhìn trái phải, "Xem ra, Uyển Nhi không tin bổn cung có thể làm được?"
Uyển Nhi không phải không tin, nàng tin tưởng Thái Bình có tâm như vậy, chỉ là nàng không đành lòng để Thái Bình vì một mình nàng, đối kháng với luân thường đạo lý của toàn thiên hạ.
Khóe miệng hơi hơi giương lên, Uyển Nhi ôn nhu mà cười, "Không làm công chúa phi, điện hạ cũng có thể cho họa mày cho ta mà."
Thái Bình cười cười, "Việc này để sau rồi nói." Nói, nàng họa lông mày bên kia cho Uyển Nhi.
Uyển Nhi nhíu mày, Thái Bình ấn vào mi tâm nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, "Đừng luôn nhíu mày, bằng không sẽ nhanh già."
"Điện hạ." Uyển Nhi nắm lấy tay nàng, nghiêm túc nói: "Đáp ứng ta một chuyện."
"Nàng nói đi." Thái Bình tiếp tục họa mày, trong lòng đã đoán được Uyển Nhi muốn nàng đáp ứng cái gì.
Uyển Nhi từ từ nói: "Một đời này, chỉ cầu mạnh khỏe."
"Ừm." Thái Bình lên tiếng, gác bút họa mày xuống, lại cầm lấy hộp phấn mặt, vừa muốn mở ra, liền bị Uyển Nhi đè tay lại.
Uyển Nhi trịnh trọng mà nhìn nàng, "Phải thật sự đáp ứng ta."
"Thêm hai chữ." Thái Bình mỉm cười, "Chỉ cầu chúng ta mạnh khỏe." Nàng cầm hộp phấn mặt dịu dàng thắm thiết mà cười, ý cười như ánh dương ngày đông, ấm đến Uyển Nhi chỉ cảm thấy trái tim phập phồng.
Không vào địa ngục, sao có thể thành Phật?
Muốn mạnh khỏe, trong tay nhất định phải có lưỡi dao sắc bén làm tổn thương người khác.
Nàng cùng nàng ấy đều không phải nữ nhi gia đình tầm thường, Thái Bình tự biết ở trên vị trí kia một ngày, lưỡi dao sắc bén đâm về phía nàng liền không chỉ có một.
Nhưng chỉ cần một đời này có thể bảo hộ Uyển Nhi chu toàn, có thể cho Uyển Nhi mỗi ngày an tâm mà bình phẩm văn chương của thiên hạ, đánh giá văn chương hay dở, vậy nàng nguyện ý đem lưng trở thành lá chắn, hộ nàng ấy một đời thái bình.
Uyển Nhi luôn cảm thấy một đời này Thái Bình đã khác rất nhiều, nụ cười vẫn thiên chân lại thâm tình như trước, nàng lại không rõ lời này của Thái Bình là thật sự đáp ứng nàng, hay vẫn là giả vờ đáp ứng.
Lúc Uyển Nhi xuất thần, Thái Bình đã thoa xong phấn mặt cho nàng, ngón út chấm một khối son môi, nhẹ nhàng mà bôi lên cánh môi hơi sưng của nàng ấy.
Từ tối hôm qua cho đến sáng nay, Thái Bình lần này ý thức được mình hôn có chút tàn nhẫn, động tác liền nhẹ nhàng và dịu dàng hơn nữa, trong ánh mắt cũng nhiều thêm một tia thương tiếc.
Thái Bình càng nhu hòa, Uyển Nhi càng cảm thấy xốn xang.
Nàng cho rằng Thái Bình cố ý trêu chọc, nhịn không được vỗ một cái vào mu bàn tay nàng ấy, "Còn làm bậy!"
"Được, không làm bậy." Thái Bình cũng không cãi lại, mỉm cười tô xong son môi cho Uyển Nhi, sau khi buông ra, nàng đi đến phía sau Uyển Nhi, hơi hơi cúi người, nhìn về hai người trong gương, cười nói: "Uyển Nhi nhìn xem, nếu như họa không đẹp, ta có thể họa lại."
Uyển Nhi không nghĩ tới thủ pháp trang điểm của Thái Bình lại tốt như vậy, nàng có chút kinh ngạc mà nhìn chính mình trong gương, nàng cũng chưa từng họa cho mình diễm lệ như vậy.
"Đời trước luyện hồi lâu, vẫn luôn không thể sử dụng." Thái Bình nhàn nhạt nói, cầm lấy bút họa hoa điền, chấm chấm son phấn đỏ thẫm, "Đêm đó sau khi giáo huấn nàng, buổi sáng tỉnh lại, ta nhìn thấy nàng đang trang điểm, lúc đó đã nghĩ ta cuối cùng cũng có thể họa mày cho nàng......" Thái Bình nhớ lại những ly biệt thống khổ đó, chỉ cảm thấy tâm khảm đau xót, cúi đầu chấm son phấn đỏ thẫm, một tay nắm lấy cằm Uyển Nhi, một tay nhấc bút đến mi tâm Uyển Nhi.
Đóa hồng mai này, nàng đã sớm muốn tự tay họa lên cho nàng ấy.
Uyển Nhi nghe được lại khổ sở, những lời nói đâm sâu vào tim, mỗi chữ nàng đều nhớ.
Lúc này nghe thấy Thái Bình không nhanh không chậm mà đề cập lại khi đó, nàng chỉ cảm thấy đau lòng, đời trước nàng thế nhưng lại một lần rồi một lần đạp lên tâm ý của Thái Bình, lại không nghĩ tới chính mình mới là người tổn thương Thái Bình nhất.
"Điện hạ......" Uyển Nhi khẽ gọi một tiếng, nặng nề mà đau lòng.
Thái Bình họa xong hồng mai, đem bút gác ở một bên, cười nói: "Nếu mà cảm thấy áy náy, dễ thôi! Hai ngày này ở bên ta, không cho lo lắng gì cả, chúng ta cùng vui vẻ trải qua cái Tết Thượng Nguyên này."
Uyển Nhi cúi đầu, "Vâng."
"Vâng?" Thái Bình không thích chữ này, "Hai ngày này, ta chỉ là Thái Bình của nàng."
Nàng cũng không phải công chúa cao cao tại thượng, nàng chỉ muốn làm cô nương ở đầu quả tim nàng ấy.
Uyển Nhi đưa tay nắm chặt vạt áo Thái Bình, nhỏ giọng khàn khàn: "Được."
Thái Bình sợ nàng khóc, ôn thanh dỗ dành: "Uyển Nhi ngoan, cho dù nàng muốn khóc, cũng không thể khóc vì chuyện này, cùng lắm chỉ cho nàng khóc lúc đó......" Nói, nàng tiến đến bên tai nàng ấy, không e lệ mà nói một câu gì đó.
Uyển Nhi chợt cảm giác bên tai nóng lên, nhịn không được gõ nàng ấy một cái, "Nàng! Không biết xấu hổ!"
Thái Bình cười ha ha, "Uyển Nhi khi đó, rất xinh đẹp!" Nói xong lời này, dường như biết Uyển Nhi sẽ không tha cho nàng, tức khắc nhảy ra xa, né tránh một đôi tay trắng như phấn của Uyển Nhi.
"Nàng còn nói!" Uyển Nhi một đánh rơi vào không khí, vừa thẹn vừa giận mà đứng lên, "Nàng đừng cho là ta là dễ chọc!"
Đúng vậy, luôn có một ngày, nàng sẽ trả thù được!
Thái Bình chắp tay mà đứng, "Ta đây chờ Uyển Nhi đến trả thù."
Uyển Nhi xác thật sẽ trả thù, nhưng tuyệt đối không phải ở phủ đệ của Ân Vương điện hạ, loại chuyện không biết xấu hổ như vậy, cũng chỉ có Thái Bình mới làm được.
"Điện hạ, Ân Vương điện hạ sai người đưa ngọ thiện tới." Thanh âm của Xuân Hạ vang lên bên ngoài tẩm điện.
Thái Bình lúc này mới phát giác, vui đùa ầm ĩ đã nửa ngày, cuối cùng sửa sang lại y quan, đứng đắn nói: "Vậy liền mang vào, dùng xong ngọ thiện, chúng ta lại ra ngoài chơi."
"Vâng." Xuân Hạ mang nhóm nô tỳ bưng ngọ thiện đi vào.
Hồng Nhụy theo sau vào trong điện, nhìn thấy Uyển Nhi ở một bên, nhịn không được khen: "Hôm nay tài tử thật đẹp!" Nàng tuyệt đối không phải khen lấy lệ, là xác xác thật thật cảm thấy kinh diễm.
Xuân Hạ nghe vậy cũng nhìn sang, gật đầu nói: "Đẹp quá!"
Nghe hai vị cung tì khen như vậy, nhóm nô tỳ vốn không nên ngẩng đầu nhìn lén tài tử cũng đưa tới ánh mắt.
Uyển Nhi bị nhìn đến có chút ngượng ngùng, ho nhẹ hai tiếng.
Thái Bình cũng tham gia náo nhiệt, trên dưới liếc mắt đánh giá Uyển Nhi một cái, trầm giọng: "Xác thật đẹp mắt, Uyển Nhi, điểm trang hôm nay là học từ đâu vậy?"
Biết rõ còn cố hỏi!
Uyển Nhi khẽ cắn môi dưới, vội vàng thay đổi đề tài, "Điện hạ nhất định đã đói bụng, trời giá rét, vẫn nên nhân lúc còn nóng mà dùng bữa đi."
Hồng Nhụy cùng Xuân Hạ che miệng cười khẽ.
Sau khi Thái Bình ngồi xuống bên kỷ án, cao giọng nói: "Dù sao bổn cung cũng mặc kệ, ngày mai bổn cung cũng không mặc nam trang, tài tử phải trang điểm cho bổn cung như vậy."
Uyển Nhi nhướng mày trừng mắt nhìn Thái Bình một chút, "Đã là điện hạ yêu cầu, thiếp tự nhiên tuân theo." Dù sao cũng không phải nàng họa, ngày mai để cho Thái Bình tự mình họa! Miễn cho nàng ấy lại mượn cớ không biết xấu hổ, lôi kéo nàng ở bên gương đồng náo loạn hồi lâu.
"Dùng bữa!" Hôm nay tâm tình Thái Bình cực tốt, cảm thấy đồ ăn ở chỗ tứ ca, còn ngon hơn nhiều so với Đại Minh Cung.
_____
Chú giải
Nhụ nhân: vợ, thê thiếp nói chung
Ngọc quan.
Bình luận truyện